Lắng nghe âm thanh của Hắc Giao, Diệp Thiên cũng có chút không đành, nhưng cũng không thể cùng ẩn cư cùng chuyên tâm tu luyện với Hắc Long trong rừng núi này được, dù sao thì giữa người và loài vật cũng có sự khác nhau .
Thấy phía sau chướng khí không ngừng tản ra, Diệp Thiên bước đến cửa hang quay đầu nhìn lại thì Hắc Long đã biến mất trong nàn khí độc đó, chỉ còn lại âm thanh của nó hòa vào khoảng không.
- Lão Hồ,? Sao lại thế này?
Diệp Thiên thở dài, nhìn lại, thấy bóng của Hồ Hồng Đức, lại thấy anh ta tựa vào gốc cây đại thụ rồi ngã xuống, mắt nhắm chặt không biết là còn sống hay đã chết.
- Nói rồi, tất cả những thứ này không được đụng vào!
Diệp Thiên bước đến bên Hồ Hồng Đức, thấy Mắc Ngọc như tảng đá ở dưới chân anh ta thì đã hiểu rõ, đoán là y đã không nghe lời mình tự ý sờ vào vật này.
Bây giờ Diệp thiên đang tu vị, lúc chạm vào tảng đá này suýt nữa cũng bị đông cứng lại, Hồ Hồng Đức thì càng thê thảm hơn, toàn bộ tóc của anh ta đã đông cứng lại thành băng, môi cũng đóng băng xanh tím lại, toàn thân đang run lẩy bẩy.
Thấy Hồ Hồng Đức còn có thể cử động được, Diệp Thiên thở phào, vội đỡ Hồ Hồng Đức ngồi thẳng dậy, đánh một chưởng vào sau lưng đó chính là truyền chân khí của mình vào cơ thể anh ta để xua ta đi hàn khí.
- Cái đồ chơi này đúng là giết người mà không thấy máu.
Sau khi Diệp Thiên truyền chân khí vào cơ thể Hồ Hồng Đức, cảm thấy khí huyết Hồ Hồng Đức lưu thông chậm, kinh mạch đều tràn ngập hàn khí, lạnh vô cùng, nếu không kịp cứu chữa kịp thời, thì chỉ e Hồ Hồng Đức sẽ chết cóng.
Diệp Thiên tập trung tư tưởng để hóa giải toàn bộ hàn khí trong cơ thể của Hồ Hồng Đức.
Không biết là có được hay không vì Diệp Thiên mới chỉ hóa giải qua hàn khí, sau khi hắn dùng chân khí của mình để tiếp xúc với hàn khí thì hàn khí đã được hóa giải thành linh lực và nó hòa vào cùng với chân khí của Diệp Thiên.
Ngoài ra có một chút chân khí cũng hòa vào được với chân khí của Hồ Hồng Đức, cơ thể lạnh cóng của hắn cũng đang được phục hồi lại.
Một lúc lâu sau Diệp Thiên đứng lên, hắn lấy từ trong túi ra một khối hạch tội chữ phiến đút vào miệng Hồ Hồng Đức, đây chính là đống hạch tội của người mù còn sót lại.
Có thể làm được gì thì Diệp Thiên cũng đã làm, hắn đã loại trừ hàn khí, còn bồi bổ dã sơn hạch tội để bổ sung huyết khí cho Hồ Hồng Đức, hắn tin anh ta không còn gì đáng ngại.
- Diệp Thiên, rốt cục đây là đồ quỷ gì vậy?
Cuối cùng thì 5 phút đồng hồ sau Hồ Hồng Đức cũng đã mở mắt, thấy cục đá nhỏ màu đen rơi trên mặt đất liền vô cùng sợ hãi.
Tuy cơ thể đã bị hàn khí xâm nhập nhưng Hồ Hồng Đức cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Anh ta cũng đã từng nỗ lực đi hóa giải hàn khí, mấy chục năm tu luyện chân khí nhưng chỉ như muối bỏ biển, nếu không có Diệp Thiên cứu giúp thì hắn đã sớm phải bỏ mạng rồi.
- Lão Hồ không phải là tôi đã dặn là không được sờ vào vật đó hay sao?
Diệp Thiên cười khổ nói:
- Xem tôi vì vận chân khí mà biến thành ra cái gì đây này?
Dù là lần đầu tiên tiếp xúc với hàn khí, vừa rồi lúc giúp Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đã hấp thu không ít linh lực, một chút linh lực có thể tràn vào cơ thể Hồ Hồng Đức thì điều đó cũng là rất tốt cho anh ta.
- Này ! nhiều bệnh trong cơ thể không tiện nói ra cũng khỏi hết rồi!
Xem xét tình hình một chút, Hồ Hồng Đức mừng rỡ, anh ta luyện ngoại công cũng ở mức khá, thời trẻ cũng gây không ít tai họa, đó là cái bệnh mà không có cách nào trị tận gốc chỉ điều trị từ từ được thôi.
Nhưng chỉ vừa mới vận công, Hồ Hồng Đức lại phát hiện, bệnh phổi không tiện nói ra đã thuyên giảm phân nửa, tuy cơ thể không tốt hẳn nhưng cũng thấy sảng khoái vài phần.
- Diệp Thiên rốt cục đây là vật gì vậy?
Lần này lúc nhìn về phía viên đá nhỏ, Hồ Hồng Đức vừa sợ hãi lại vừa vui mừng.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết đây là cái gì, đó là Hắc Long cho tôi, nó có thể trợ giúp cho việc tu luyện, nhưng người thường thì sẽ không thể chịu nổi nó.
Biết vật này chưa lâu, bây giờ Diệp Thiên đã biết lúc người chạm đến nó, nó sẽ phát ra hàn khí rất mạnh, nhưng nếu dùng quần áo bọc lại thì nó cũng không khác gì những tảng đã khác.
- Đồ của quái vật tặng thì cũng chỉ có quái vật mới dùng được.
Tuy nhìn thèm thuồng tảng đá màu đen kia nhưng Hồ Hồng Đức cũng hiểu đó là bảo bối của Diệp Thiên, nếu nó ở chỗ anh ta thì cũng không khác gì là bảo bối giữ mạng.
Diệp Thiên cẩn thận cất tảng đá đó đi, nói:
- Được rồi, lão Hồ, chúng ta ở trong núi cũng đã hơn 1 tuần, hôm nay xuống núi thôi.
Hồ Hồng Đức ngẩng đầu nhìn lên trời nói:
- Được, bằng không thì hôm nay sẽ phải chứng kiến tuyết rơi, nếu không rời khỏi đây thì e chỉ có thể để trong núi được thôi.
Thật sự khí tuyết rơi cộng với gió núi cũng có thể dày tới hơn 1 thước, Hồ Hồng Đức cũng không muốn bị rơi vào cảnh muốn cũng không thể xuống núi được.
Quay đầu lại, Diệp Thiên hét lớn vào hang:
- Này, chúng tôi đi đây… đi đây… Đi đây!
Âm thanh vang vào trong động lẫn với tiếng gió như tiếng Rồng kêu lan tỏa khắp núi rừng.
Sau khi Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức khuất vào rừng sâu, một thân hình khổng lồ theo khí độc chui ra, nó nhìn bên ngoài động thật lâu và dường như rất vắng vẻ.
Lúc lên núi 2 người cũng không mang theo nhiều đồ, nhưng lúc xuống núi thì lỉnh kỉnh mấy cái bao lớn, ở tạm một ngày trong nhà gõ trên núi, 2 người mới về nhà Vu Lâm.
Vốn dĩ Diệp Thiên muốn cái lục phân hạch tội ra nhưng Hồ Hồng Đức sống chết không chịu, anh ta nói Diệp Thiên đã đến được đây rồi nếu không có Hồ Hồng Đức dẫn đường thì Diệp Thiên cũng đành chịu.
Nghỉ ngơi ở nhà Hồ Hồng Đức được 1, 2 ngày, 2 người mang đồ vật kia ra phân tích một chút, họ mới đến phố Trường Bạch đã để cho đám Thanh Nhã chờ ngoài cửa từ sớm.
- Diệp Thiên lần sau lên núi nhất định phải mang em đi cùng.
Bạn trai mình chạy đến núi Trường Bạch săn Thái Hạch Tội, để cho mình vào nguy hiểm Thanh Nhã không vui nếu không có chị em bên cạnh thì sớm cô đã đi tháp tùng theo Diệp Thiên.
- Này, Diệp Thiên đây là vật gì vậy? Em nhớ là anh đâu có mang theo đồ chơi này đâu.
Thanh Nhã miệng thì nói chuyện, mắt lại nhìn Diệp Thiên, thấy trên cổ hắn có cái dây gì màu đen thuận tay cô kéo luôn nó ra ngoài.
Trên sợi dây có một cái túi da nhỏ, bên trong có cái gì căng phồng, đó là một viên đá thần bí đây là dụng ý của Hồ Hồng Đức đã may cho Diệp Thiên một cái túi da nhỏ.
Vốn Diệp Thiên cũng không biết viên đá đó ở trước ngực, hắn có thể cảm nhận được linh khí từ ngực đang tràn vào cơ thể mình làm dịu toàn bộ hệ thống kinh mạch, thậm chí công hiệu của nó hơn rất nhiều so với một ngày tu luyện của hắn.
- Đừng, thứ này em đừng đụng vào!
Hai tay Diệp Thiên đều đang xách 2 cái hòm, không để lúc Thanh Nhã sờ vào hắn đã ngăn cản cô, để Thanh Nhã mở cái túi kia ra, cầm cái tảng đá màu đen trên tay.
- Đây là vật gì vậy?
Điều khiến cho Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức bất ngờ chính là Thanh Nhã cầm vật đó trên tay mà không có bất kì một phản ứng nào xảy ra, cô đang lăn đi lăn lại và vuốt ve nó.
- Cho mình xem, cho mình một tí!
Tục ngữ có câu: ba người thường chơi 1 trò, Vệ Dung Dung và Hồ Tiểu Tiên cũng xông tới, mỗi người đều sờ một chút nhưng không hề có hiện tượng phát sinh hàn khí.
- Vật này đối với người không tu luyện thì không có tác dụng gì?
Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức cùng nhìn nhau, cả hai đều không có cách nào lý giải được.
- Được rồi, vật này anh lấy trên núi, trả lại cho anh đi.
Diệp Thiên sợ mấy cô gái này làm vỡ tảng đá, hắn cầm và cất nó vào trong túi da.
Cứ như vậy tiếp xúc trong một khoảng thời gian ngắn Diệp Thiên cũng rùng mình mấy cái, cũng không thể nói rằng hàn khí của nó đã biến mất.
- Được lắm, chúng ta bắt được mấy con Rồng bay, hôm nay chúng ta sẽ được uống canh Rồng bay.
Lúc nói, Hồ Hồng Đức tay phải cầm theo 6 con Rồng bay nhất thời đã thu hút được sự chú ý của mấy cô gái không ai chú ý đến viên đá nhỏ kia nữa.
Buổi tối sau khi vợ Hồ Đại Quân về, Hồ Hồng Đức nói chuyện bọn hắn muốn đến Kinh Thành, mọi người cùng bàn bạc và quyết định ngày mai sẽ đi luôn.
Nhưng bởi vì xem ra không tiện cho tấm da con hổ của Diệp Thiên, nhưng hắn lại không có cách nào khác, nếu bị phát hiện ở sân bay thì tội danh buôn bán động vật quý hiếm của quốc gia thì hắn khó mà có thể thoát được.
Cuối cùng phải để cho Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đi máy bay còn hắn và Hồ Hồng Đức sẽ đi tàu về Kinh, lúc về đên Kinh Thành đã chậm 3 ngày so với Thanh Nhã.
- Diệp Thiên, lão thức có ở nhà không?
Sau khi đi ra từ nhà ga Kinh Thành ra, thấy đám người nhốn nha nhốn nháo, muốn thấy ngay trưởng bối mặc dù đã hơn 60 tuổi rồi mà Hồ Hồng Đức vẫn còn suy tính thiệt hơn.
- Có nhà, cháu đã gọi điện thoại nhưng chưa nói người đến.
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười, trái tim đã rời khỏi đại lục gần nửa thế kỉ, bạn bè cũng đã qua đời, nói vậy nhất khi nhìn thấy Hồ Hồng Đức sẽ rất vui.
- Đi, về nhà thôi, tối nay nếm thử rượu Sái Kinh Thành để giải xui ở núi Trường Bạch!
Diệp Thiên không nhắn người nhà ra đón mà bắt tacxi cùng với Hồ Hồng Đức về thẳng nhà.
Vừa mở cửa đi vào phòng, có một người lẻn đến bên Diệp Thiên, vuốt ve chải chuốt mái tóc của hắn.
- Đây là con chồn tuyết? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Hồ Hồng Đức đi sau Diệp Thiên nhìn con Mao Đầu có vè kì lạ, con vật này là nguyên nhân làm cho hắn cẩu thả tất cả áo khoác da đều phải để lại ở Đông Bắc.
/915
|