- Tiểu Thiên, con nói câu này là có ý gì? Lẽ… lẽ nào không thể tìm được bọn họ hay sao?
Nghe thấy con trai nói như vậy, to hai Diệp Đông Bình mở mắt nhìn, sau khi xảy ra chuyện này, ông không có ý định đến báo cảnh sát, càng không nghĩ có thể đuối theo Bao Phong Lăng đòi tiền lại.
Phải biết rằng, tư nhân mua bán báu vật quốc gia nếu có là đồ thật đi chăng nữa cũng đủ để ngồi tù 3, 5 năm.
Mặc dù cuối cùng mua phải đồ mỹ nghệ, không phạm pháp, hơn nữa đối phương còn phạm tội lừa đảo, nhưng theo quy tắc nghề buôn bán đồ cổ thì chỉ có thể nuốt nuốt nước bọt làm ngơ mà thôi.
Đương nhiên, Diệp Đông Bình cũng có thể chọn cách đi báo cảnh sát, chỉ có điều như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài, Diệp Đông Bình sau này không thể ngóc đầu trong ngành đồ cổ được nữa.
- Đương nhiên có thể tìm được, ba, ba không biết con làm gì sao? Thầy tướng phong thủy chính là đoán chữ tìm người, giúp người ta tránh dữ tìm lành!
Diệp Thiên cười ha ha, nói tiếp:
- Ba, ba quen hắn 3, 4 năm rồi, có món đồ nào của hắn hay không? Ví dụ như là cái gì đấy như tóc chẳng hạn.
Diệp Thiên có thể kết luận, cái tên Bao Phong Lăng chắc chắn là giả, cho nên cậu bói toán hỏi quẻ thôi diễn tung tích người này cần phải có 1 vật mà Bao Phong Lăng đã từng dùng qua, trên đó có chút khí của hắn.
- Đồ mà hắn dùng qua à?
Diệp Đông Bình suy nghĩ 1 hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, nói:
- Hình như thực sự là không có, cái tên Bao đó mặc dù tướng mạo không được dễ nhìn cho lắm nhưng lại rất chú trọng bề ngoài, lần này đầu cũng vuốt keo bóng loáng ngay cả ruồi cũng không đậu được, sao mà có tóc rơi được chứ?
Mấy năm nay lúc mà Diệp Đông Bình ở cùng Bao Phong Lăng, chuyện làm nhiều nhất chính là ngồi uống trà, thế những mỗi lần uống trà phải dùng nước nóng để tráng ấm, làm sao có lưu lại cái gì chứ?
- Diệp Thiên, bọn họ cầm số tiền này, cũng không biết chạy đến đâu, con… con có thể tìm được bọn họ không?
Tuy rằng biết con trai không giống như người bình thường, nhưng theo cách nghĩ của Diệp Đông Bình, cái tên Bao này lừa đảo nhiều năm như vậy, nói không chừng có thể chạy ra nước ngoài rồi cũng nên, bản lãnh con trai có lớn đến đâu cũng không thể tìm được.
Diệp Thiên cười khổ 1 tiếng, nói:
- Ba, cho nên phải nhanh 1 chút mới được, ba thử nghĩ lại xem, hắn có dùng thứ gì ở chỗ ba hay không?
Bọn Bao Phong Lăng nếu như còn ở trong kinh thành, dựa vào trình độ luyện thuật pháp của Diệp Thiên bây giờ, có thể chuẩn bị tìm được họ rồi.
Nhưng nếu ra khỏi kinh thành rồi, cậu chỉ có thể thôi diễn ra vị trí mà thôi, nếuhọ mà chạy ra nước ngoài rồi, thì ngay cả Diệp Thiên cũng đành phải bó tay.
Thế nhưng Diệp Thiên biết, năm đó những người trong Bang Lừa Đảo liên tiếp lừa đảo, bọn họ tốn 3, 4 năm trời để bày ra thế trận này, tuyệt đối không chỉ nhằm vào mỗi cha mình đâu.
Nói cách khác, bọn họ rất có thể còn có mục tiêu khác ở kinh thành, nếu Bao Phong Lăng là người của Bang Lừa Đảo năm đó, như vậy rất có khả năng là còn lưu lại kinh thành.
- Đồ vật sử dụng qua à, đúng là không có thật.
Diệp Đông Bình lúc này nghĩ kỹ lại, lập tức phát hiện Bao Phong Lăng là người làm việc cực kỳ cẩn thận, lúc kết giao với mình còn cố ý tránh 1 số chuyện, chỉ có điểu lúc đó mình không phát hiện ra mà thôi.
Diệp Đông Bình bỗng nhiên nghĩ tới 1 chuyện, lớn tiếng nói:
- Đúng rồi, ba nhớ ra rồi, có lần hắn mua 1 cái nghiên mực của ba, trả tiền bằng đô la HongKong, cái thứ này không tiêu được trong nước, để ba lấy cho con!
Chuyện này xảy ra nửa năm trước kia, Bao Phong Lăng 1 lần đến cửa hàng của Diệp Đông Bình, nói là sắp đến ngày về HongKong, nghĩ muốn mua nghiên mực tặng 1 người, lúc ấy trong tay không có nhân dân tệ bèn trả 15000 đô la HongKong cho Diệp Đông Bình.
Lúc ấy Bao Phong Lăng còn nói, lần sau mời Diệp Đông Bình đến HongKong du ngoạn 1 chuyến, số tiền này có thể tiêu ở HongKong, không cần phải đổi thành nhân dân tệ đâu, cho nên Diệp Đông Bình mới giữ lại.
Chuyện này cũng khiến cho Diệp Đông Bình càng tin tưởng rằng Bao Phong Lăng ở HongKong thật, hơn nữa hơn còn cất 10 ngàn đô la HongKong đó bây giờ trong két sắt.
- Là tiền à? Cái này lại có chút phiền phức.
Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày, nói tới thứ gì bị qua tay nhiều nhất trên đời này thì đó chính là tiền mặt, những thông tin nhiễm trên tờ tiền cực nhiều, mình chưa chắc có thể cảm ứng được khí của tên đại sư lừa bịp đó.
- Thôi xem xem rồi hẵng nói.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Ba, đi, đi về nhà, lấy tiền cho con xem đi!
Diệp Đông Bình gật đầu, nói:
- Uh, nếu mà không được thì đành thôi, con trai, ba nghĩ định sẽ bán bảo vật trấn nhà đi, cũng không đến mức không có tiền cho con làm đám cưới! Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Xảy ra chuyện này, Diệp Đông Bình cảm thấy có lỗi với con trai nhiều nhất, ông biết Diệp Thiên đem gửi hết số tiền của nó chỗ mình, lần này lại như vậy, 2 cha con lại biến thành kẻ nghèo hèn rồi.
- Ba, nói gì thế? Con là con trai ba, ba tiêu tiền của con không phải là lẽ hiển nhiên hay sao?
Diệp Thiên cười đùa nắm chặt lấy bả vai cha, mặc dù là nói đùa nhưng cũng khiến cho Diệp Đông Bình cảm thấy bớt lo lắng đi mấy phần.
Nói chuyện mặc dù Diệp Thiên có chút đau lòng, nhưng cũng không quá để ý, cùng lắm lấy mấy củ sâm trong két sắt ra, bán 1 củ đi cũng kiếm được mấy chục triệu, hơn nữa lại không thiếu thị trường.
Đương nhiên, thứ mà nghìn vàng khó mà mua được Diệp Thiên sẽ không dễ bán như vậy, bán ra thì dễ thôi nhưng sau này muốn mua lại thì lại không được dễ như vậy.
- Có phải là phải nghĩ cách kiềm tiền rôi hay không? sớm biết thì đã nhận số cổ phần đó của Cung Tiểu Tiểu rồi, đúng là thanh cao hại chết người!
Đang đợi cha rửa mặt, Diệp Thiên ngồi trong phòng ăn suy nghĩ, mặc dù cậu không quá coi trọng tiền, nhưng sống trên đời này không có tiền thì thật là khó bước đi.
Giống như Diệp Đông Bình tiêu sạch tiền lần này, Diệp Thiên cũng chỉ còn dư lại 70, 80 ngàn mà thôi.
- Hay là, tìm lão Đường xoay sở 1 chút?
Diệp Thiên liền nghĩ đến việc này thế nhưng lại bỏ ý định này đi ngay, cứ đến đục khoét lão Đường mãi cũng không phải cách hay, đến nhờ ông ấy có khi tình cảm lại vì tiền mà bị sứt mẻ cũng nên.
Nghĩ quanh co không tìm được ý hay nào, Diệp Thiên không nghĩ nữa, thấy cha ra khỏi nhà tắm rồi 2 người cùng ra khỏi phòng, chuẩn bị đến căn nhà cũ lấy số đô la HongKong kia.
- Diệp Thiên, sư phụ đi đâu đấy?
Đi đến trung viện, chỉ thấy Hồ Hồng Đức đang dạy kiến thức cơ bản của Ưng Trảo Công cho Chu Khiếu Thiên với 1 quả bóng trên nước.
- Đúng rồi, lão Hồ, chuyện của Bang Lừa Đảo ông biết không? Ba tôi gặp phải chuyện rồi.
Nhìn thấy Hồ Hồng Đức, mắt Diệp Thiên sáng lên, ông già này cũng ở thời xã hội cũ, tuy rằng không tinh thông bằng Cẩu Tâm Gia, nhưng va chạm những chuyện và người tuyệt đối không ít.
- Bang Lừa Đảo à? Tôi cũng có nghe qua.
Hồ Hồng Đức nghĩ 1 chút, nói:
- Kỳ thực Bang Lừa Đảo còn được gọi là thuật lừa đảo, cũng được coi là 1 nhánh của kỳ môn, thế nhưng bọn trộm đó phần lớn ở miền nam, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.
Năm đó 3 tỉnh Đông Bắc đều được báo động, ai hành tẩu giang hồ đều là dùng súng bắn giết, nên không ai dám lừa đảo trộm cắp, đây cũng là lý do mà Bang Lừa Đảo không phổ biến ở miền bắc được.
- Diệp lão đệ xảy ra chuyện gì thế? Bị người trong Bang Lừa Đảo để mắt tới à?
Hồ Hồng Đức có vẻ kỳ quái nhìn về phía Diệp Đông Bình, ông không ngờ rằng Diệp Đông Bình có thằng con trai khôn khéo hơn quỷ này mà còn bị bọn giang hồ lừa đảo lừa.
- Ấy, ba tôi là bị gài, đối phương là cao thủ, tốn 3, 4 năm trời giăng cãi bẫy, mắc là đúng rồi.
2 người trước mặt này cũng không phải người ngoài, Diệp Thiên cũng không giấu bọn họ, sau khi kể chuyện xảy ra, nói:
- Hôm nay đừng luyện nữa, lão Hồ, Khiếu Thiên, theo tôi ra ngoài đi dạo đi.
Nghe được chuyện giao dịch đầu rồng hôm đấy xong, mắt Chu Khiếu Thiên lập tức trừng lên, đằng đằng sát khí nói:
- Sư phụ, tôi mà bắt người 2 người này thì đánh gãy chân hắn! Tiểu tử, sợ là ngươi không tranh được ta đâu.
Hồ Hồng Đức chỉ nhìn thoáng qua Diệp Thiên, ông đã từng chứng kiến thủ đoạn của Diệp Thiên, trong lòng không nhịn được cảm thấy xót thương cho tên lừa đảo đó.
Sau khi trở về nhà cũ, Diệp Đông Bình mở két sắt ra lấy ra hơn 20 tờ đô la mới cóng đưa cho Diệp Thiên, nói:
- Con trai, chính là chỗ đô la HongKong này, con xem có thể phát hiện ra cái gì không?
Diệp Thiên cầm tờ đô la HongKong trên tay, xem xét tỉ mỉ hơn 20 tờ đó, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:
- Ba, có tác dụng thì cũng có, thế nhưng chỗ tiền là chỉ có 3 tờ là tiền thật thôi!
Diệp Thiên đã từng thấy qua tờ đô la HongKong, hơn nữa tay cậu nhạy bén hơn tay người bình thường nhiều, liền phát hiện ra chất của 3 tờ này không giống với những tờ con lại, xem xét cẩn thận thêm 1 lần nữa, đáp án hóa ra là như vậy.
- Mẹ nó, mả tổ nhà hắn! Chẳng trách không để ba đến ngân hàng đổi tiền, hóa ra đều là giả hết!
Nghe thấy con trai nói vậy, sắc mặt Diệp Đông Bình tái nhợt, khiến cho mình vẫn luôn khoe khoang là có học, không nhịn được phải tuôn ra những lời thô tục đó, tức giận đến mức gân xanh trên mặt nổi lên.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:
- - Ba, chỗ tiền giả này cũng coi như là được in tốt, mấy chục triệu cũng mất rồi, tức giận làm gì chứ?
- Ta nói tiểu tử nhà ngươi đây là đang khuyên ta hay là đang mắng ta đấy.
Diệp Đông Bình cũng không nhịn được lời nói của con trai, mình làm kinh doanh bao nhiêu năm nư vậy, sao lại có thể phạm phải sai lầm này chứ.
- Được rồi, ba, ba cùng bác cả giải thích chuyện Tống Hạo Thiên đăng lời xin lỗi trên báo đi.
Diệp Thiên cười ha ha chuyển đề tài, nói:
- Tống Hạo Thiên đến nhà thể diện cũng đủ lớn rồi, đúng rồi, lão Hồ, ông tiếp tục luyện công cùng Khiếu Thiên đi, tôi cần yên tĩnh 1 chút.
Tiền giả cũng có chỗ tốt của tiền giả, bởi vì số lần tiền lưu thông cực ít, cho nên thông tin bị nhiễu cũng nhiều, Diệp Thiên có thể dễ dàng phân biệt được khí của tên thương nhân Hongkong Bao đó.
/915
|