- Quá hung hăng nhỉ?
Diệp Thiên chỉ cho là Tống Hạo Thiên sẽ phái người đến đón mình, nhưng đem đoàn xe chống trộm này đến tận biên cảnh, chính là điều hắn không tưởng, ông ta còn phái cả máy bay trực thăng, hơn nữa còn không phải một cái, đây vượt ra khỏi suy đoán của Diệp Thiên lúc trước.
Bình thường Diệp Thiên xem tin tức, luôn cảm giác Trung Quốc có chút yếu thế, các nước nhỏ cũng dám đến khiêu khích, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy một cái máy bay trực thăng tạo thành đội hình, trắng trợn xâm nhập lãnh thổ nước người khác thì hắn mới chánh thức ý thức được, những điều lỗ tai nghe được gì đó đều là thật sự.
Dù sao lần này là Tống Hạo Thiên đáp ứng Đại sư huynh, Diệp Thiên cũng không khách khí, lập tức đi lên phía trước từng bước, nói:
- Tôi là Diệp Thiên, kêu người của các anh chuẩn bị khuân vác đồ đi.
- Thực xin lỗi, chúng tôi nhận được mệnh lệnh chính là mang một số đồ vật đi, cũng không có nghĩa vụ khuân vác.
Khiến Diệp Thiên không nghĩ tới chính là, người trung tá kia lại lắc đầu, nói tiếp:
- Hơn nữa trừ ngoài phi công, chỉ có một mình tôi tới, cậu sẽ không bắt tôi một mình dọn sạch chứ?
- Được, tự chúng tôi chuyển đồ !
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, vị trung tá này tựa hồ không phối hợp với mình? Máy bay trực thăng đã đến, vì sao không mang theo mấy người tham gia quân ngũ tới đây chứ? Nhưng đối phương nếu đã nói như vậy , Diệp Thiên cũng không còn nói nhiều, khoát tay nói với đám người Võ Thần, nói:
- Mấy anh em vất vả rồi, đem vàng lên đi...
- Được rồi!
Bị tiếng máy bay trực thăng thật lớn khiến cho đám người Võ Thần đang buồn ngủ hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng đáp ứng, vừa mới đầu, khi máy bay trực thăng tới, mấy người còn tưởng rằng là quân đội Myanmar tới bắt bọn họ, hiện tại nhìn ra, không ngờ là "Người một nhà", đều tĩnh tâm lại.
Đồng thời thái độ đám người Võ Thần đối với Diệp Thiên cũng trở nên cung kính, một cú điện thoại là có thể gọi máy bay trực thăng ngông nghênh đến quốc gia khác, đây đã là xâm phạm đến không phận quốc gia khác , quan hệ sau lưng Diệp Thiên bọn hắn tuyệt đối không thể đoán được.
Bởi vì lúc trước vàng được để trong rương gỗ cũng đã mục, toàn bộ vàng đều là rải rác, mỗi khối nặng đến hai ki-lô-gam, một lần tối đa cũng chỉ có thể mang hơn mười thỏi, cũng may trên trực thăng có vài xe đẩy, mới khiến cho hiệu suất khuân vác cao.
Nhìn thấy từng khối vàng ánh vàng rực rỡ, trên mặt trung tá Tống Phi lộ ra vẻ mặt quái dị, lúc trước khi nhận được nhiệm vụ này, hắn còn cảm giác hơi ngạc nhiên, vì một chút vàng mà cần đến hắn, nhưng nhìn thấy số lượng khổng lồ như thế thì Tống Phi nhất thời rung động không ngừng.
Phải biết rằng, nếu trong tất cả những xe này đều đầy vàng, số lượng ít nhất cũng hai mươi tấn, đối với số lượng vàng dự trữ một quốc gia mà nói đã một con số không nhỏ , đây chính là con số không ngờ.
Hiện tại Tống Phi mới hiểu được, vì cái gì mà truớc khi máy bay trực thăng cất cánh, tất cả vũ khí trang bị trên máy bay đều phải tháo dỡ xuống, chính là vì giảm bớt sức nặng chịu tải cho những khối vàng này.
Khi một chiếc xe đẩy qua trước mặt mình , Tống Phi đưa tay cầm lên một khối vàng từ phía trên, nhìn kỹ một cái, quay sang nói với Diệp Thiên:
- Diệp Thiên, số vàng này của mọi người, hẳn là có được từ người Nhật Bản nhỉ?
- Đúng vậy, đây là vàng mà người Nhật Bản để lại sau thế chiến thứ Hai!
Diệp Thiên cũng không giấu diếm lai lịch số vàng, bởi vì khi những thỏi vàng này được đúc thành thỏi, mặt trên đều lưu lại mấy chữ là tiếng Nhật, người thông minh liếc mắt một cái có thể nhìn ra lai lịch.
Tống Phi sáng mắt lên, gật gật đầu nói:
- Số vàng này phải thuộc về quốc gia mới đúng, thực cảm tạ cậu có thể tìm được chúng về từ Myanmar!
- Khụ khụ, thuộc về quốc gia ?
Diệp Thiên nghe vậy thần sắc trở nên cổ quái, người này có phải vì tham gia quân ngũ nên choáng váng? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Diệp Thiên nghĩ một chút, giải thích:
- Số vàng này đều là Nhật Bản cướp giật từ các quốc gia Đông Nam Á, không liên quan đến Trung Quốc.
Nhật Bản từ Trung Quốc cướp đi được, hiện đang trong viện bảo tàng của người Nhật Bản, đều là bảo bối văn vật của Trung Quốc, đó mới là thuộc về Trung Quốc, hà cớ gì tôi đây phải đi tìm người Nhật Bản can thiệp, đem đồ vật trả lại cho quốc gia?
- Nói cũng không thể nói như vậy, năm đó Trung Quốc đã bị người Nhật Bản làm cho thê thảm, mấy thứ này để bồi thường cũng là nên mà.
Tống Phi ung dung cười, có chút không đồng ý đối với lời của Diệp Thiên.
- Thôi, đừng nói nữa!
Diệp Thiên có chút tức giận, hắn sống chết vì số vàng này, câu nói đầu tiên của người này muốn thu về quốc gia, nào có chuyện tốt như vậy?
- Trung Quốc là đã bị thương tổn rất lớn, nhưng năm đó cũng đã nhận bồi thường, là người nào ra quyết định đây?
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên sắc bén,
- Tôi chỉ là một dân chúng bình thường, không phải đồ của tôi tôi không cần, nhưng đã là của tôi, ai cũng khỏi phải nghĩ đến cướp đi, không tin anh có thể thử xem!
Diệp Thiên hiện đang hoài nghi, không phải Tống Hạo Thiên có ý sau khi giúp hắn đem vàng về nước, tiếp tục thu về quốc gia? Đây không phải lấy hắn ra đùa giỡn sao?
Tống Phi lắc lắc đầu, nói:
- Không cần thử, tôi tin tưởng thượng cấp sẽ bồi thường đối với cậu thỏa đáng, nhưng số vàng này, nhất định là thuộc về quốc gia.
- Tôi không có gì nói với anh!
Nghe thế, Diệp Thiên hận không thể đưa tay bóp chết hắn, lập tức móc ra di động, tìm lại số vừa rồivà ấn gọi đi.
- Diệp Thiên, tìm Tống Hạo Thiên!
Điện thoại chuyển được rồi, Diệp Thiên gằn giọng, Tống Hạo Thiên nếu dám đùa giỡn hắn trong chuyện này, Diệp Thiên nhất định trở lại quốc nội sẽ đi đến phần mộ tổ tiên nhà Tống gia giửo trò , làm như vậy quả thực chính là khinh người quá đáng .
Hai ba phút sau, trong điện thoại truyền lại thanh âm của Tống Hạo Thiên,
- Diệp Thiên, người tiếp ứng của tôi tới rồi chứ? Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất vẫn là về cùng bọn họ …
- Thôi, anh không phải rào đón, tôi nói cho anh biết, số vàng này là tôi liều mạng có được. Ai cũng khỏi nghĩ muốn lấy đi, không tin anh thử xem, tôi không đào phần mộ tổ tiên nhà họ Tống lên, tôi sẽ không họ Diệp!
Nếu đổi là người khác, Diệp Thiên chưa chắc tức giận đến vậy, nhưng hắn vốn không ưa Tống gia , lại bị Tống Hạo Thiên cho một vố, nhất thời khiến Diệp Thiên mất đi bình tĩnh, còn may chưa chửi ầm lên trong điện thoại.
- Haiz, tôi nói này, cậu đang nói những gì thế? Ai muốn vàng của cậu, tôi là loại tầm nhìn đơn giản vậy sao?
Ở kinh thành, Tống Hạo Thiên bị Diệp Thiên nói mà trong lòng nhảy dựng, mặc dù hắn là Vị tai to mặt lớn, nhưng trước giải phóng cúng có hiểu biết sâu sắc về kỳ môn, nhất là giao hảo với Cẩu Tâm Gia, hắn tin tưởng phong thuỷ, thật đúng là sợ Diệp Thiên xông đến tổ trạch Tống gia bày phong thuỷ.
- Tầm nhìn xa mà lại nghĩ đến vàng của tôi ?
Diệp Thiên hoàn toàn không để ý giải thích của Tống Hạo Thiên, mở miệng nói:
- Đồng chí Tống Phi nói, số vàng này phải thu về quốc hữu !
- Tống Phi? Làm bừa bãi, cậu đưa điện thoại cho anh ta!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tống Hạo Thiên nhất thời cũng giận, hắn có ý thu số vàng này, nhưng tuyệt đối không phải làm bừa, không ngờ bị Tống Phi làm rối loạn kế hoạch.
- Có người tìm anh!
Diệp Thiên tức giận nhìn Tống Phi một cái, vứt điện thoại di động cho hắn.
- Chào Thủ trưởng!
Từ cuộc điện thoại Diệp Thiên vừa nghe, Tống Phi còn có thể không rõ đối phương là ai sao? Lúc này vẻ mặt hắn tràn đầy mồ hôi lạnh. Sau khi hắn tiếp nhận điện thoại, một thanh âm vang dội khiến đám người Võ Thần cũng phải dốc toàn lực chú ý lại đây.
- Vâng, vâng, là tôi trái với kỷ luật, trở về nhất định kiểm điểm, nhất định phục tùng mệnh lệnh của thủ trưởng!
Cũng không biết Tống Hạo Thiên nói gì, Tống Phi ngạo khí mười phần, lại thành kẻ phụ hoạ, ngay cả mồ hôi trên trán nhỏ xuống cũng không dám lau.
Qua chừng ba phút, Tống Phi mới đưa điện thoại đưa trả lại cho Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, thủ trưởng có chuyện cần nói cùng ngài...
Tống Phi vốn là con cháu chính thống của Tống gia, hàng năm ngày lễ ngày tết, đều có thể đến kinh thành gặp vị lão gia kia, cho nên lúc này mới có tư cách trực tiếp đối thoại cùng Tống Hạo Thiên, cũng là nguyên nhân Tống Hạo Thiên phái hắn đến.
Chính là Tống Phi không nghĩ tới, cậu thanh niên trước mắt này, lại là cháu ngoại của ông, tính ra còn là em họ của mình, thật đúng là lũ vọt miếu Long Vương, người một nhà không nhìn ra người một nhà !
- Không liên quan đến anh là tốt rồi.
Sau khi nhận điện thoại, khẩu khí Diệp Thiên đã khá hơn so với vừa rồi đã khá nhiều, cái kia tính tình cũng thật giống con lừa, phút chốc, nếu trái lại, hắn dám giết người!
- Khụ khụ, Diệp Thiên, tôi còn có chuyện nói với cậu.
Điện thoại lại có tiếng Tống Hạo Thiên ho khan một tiếng, nói:
- Cậu tìm được số vàng này, chẳng phải sau này muốn tôi ra tay đổi thành tiền sao? Quốc gia bây giờ không cho phép tư nhân tiến hành mua bán kim loại quý, ý của tôi là, cậu đem số vàng này bán cho quốc gia, tôi sẽ dựa theo tỉ giá vàng trả cho cậu!
Quá cảnh điều động trực thăng, kể cả Tống Hạo Thiên trước kia quyền thế ngập trời, cũng làm không được, đây là hắn cùng một vài nhân sĩ cao cấp tiến hành thương lượng qua, trong đó có điều kiện một phần số vàng này phải thu về quốc gia.
- Sao vậy hả?
Diệp Thiên nghe vậy do dự một chút, nhiều vàng như vậy hắn cũng không thể dùng, có thể đổi tiền mặt đương nhiên là tốt, cho dù thiệt chút Diệp Thiên cũng đồng ý, lập tức gật gật đầu, nói:
- Lưu lại cho tôi 5 tấn, những thứ khác cũng có thể bán cho các ông!
- Tôi nói này, giữ nhiều vàng như vậy ở trong tay để làm chi?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, lão gia cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiểu tử này tính cách chính là khó chơi vô cùng, nếu không lần trước cũng sẽ không ép được hắn đăng báo giải thích trên báo Hồng Kông.
- Tôi lưu không được à? Đúng rồi, 5 tấn vàng này ông giúp tôi đúc lại một lần nữa, phí tổn chiết khấu từ trong số vàng này là được!
Số vàng này tuy rằng là dạng thô, nhưng rất nhiều nhà giàu còn ưa thích dùng làm trang sức phòng ốc, nguyên nhân chính là vì vàng có công hiệu chiêu tài tiến bảo trong phong thủy , Diệp Thiên lưu lại 5 tấn trong số vàng này, cũng muốn dùng cho biệt thự của hắn ở Hồng Kông kia.
/915
|