- Thằng nhóc không phải ngươi rất có năng lực hay sao?
Diệp Đông Bình đang khó chịu vì hàng động ôm vợ mình của con trai thì lại thấy sự cầu xin giúp đỡ của Diệp Thiên, ông quay đầu đi chỗ khác nước mắt cũng rơi lã chã.
Thuy con trai còn chưa gọi mẹ nhưng 3 người một nhà cũng đã gặp nhau, Diệp Đông Bình cũng đã chờ đợi hơn 20 năm tâm trạng giống như hồ nước đầy, thấy mình không còn năng lực gì nữa.
- Tiểu Thiên tại sao con không goi ta là mẹ?
Tống Vi Lan hai mắt ngấn lệ, trong đầu hiện lên Diệp Thiên lúc còn bé mập mạp, bà biết mình đã bở lỡ sinh mệnh quý giá của con trai hơn 20 năm đây cũng là điều không thể quay trở về được nữa.
Nếu để Tống Vi Lan được lựa chọn bà nguyện dùng vinh hoa, phú quý để đổi lại hơn 20 năm trước. bà tình nguyện bỏ mấy trăm triệu tài sản chỉ để đeo cái tạp dề của người mẹ.
- Tôi… bà để cho tôi yên tĩnh một chút được không?
Diệp Thiên cũng không hiểu cảm giác của mình rốt cục là loại cảm giác gì, từ nhỏ hắn đã quyen với cuộc sống 2 người với cha tuy trong đầu luôn hình dung về mẹ nay chợt gặp lại nhưng hắn vẫn thấy có chút gì đó không thật, giống như đang nằm mơ vậy.
- Được… được đừng nóng nảy.
Trên mặt Tống Vi Lan tràn đầy nước mắt nhưng vẫn an ủi con trai đến nỗi không nhìn thấy cả Diệp Đông Bình đã lấy khắn lau vết thương của mình.
Diệp Thiên lặng lẽ đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn về phía quảng trường Tử Cấm Thành, hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh lại nói:
- Từ nhỏ đã thấy những đưa trẻ khác gọi mẹ, tôi rất ngưỡng mộ, mọi người đều có mẹ còn tôi thì cái gì cũng không có.
Lúc nhỏ bọn trẻ gọi tôi là lạc loài tôi đã đấm bọn nó nhưng đánh không lại vì tôi biết tôi có mẹ nhưng mẹ không ở đây.
Nói đến đây Diệp Thiên đầy nước mắt của sự vui mừng cảnh tượng lúc nhỏ hiện ra như trong phim vậy xoẹt qua đầu hắn, lúc Diệp Thiên 7, 8 tuổi cũng đã liều mạng với bạn bè.
Tuy mỗi lần về nhà Diệp Thiên đều bị cha đánh nhưng lúc có người mắng hắn vẫn xông lên trước, nhưng cho đến giờ Diệp Thiên vẫn không nói ra chuyện hắn đánh nhau với người khác chính là vì mẹ.
Nghe con nói, Tống Vi Lan đau như bị dao cứa vào tim nước mắt tuôn trào, cả người run lên.
Nhưng bà không kêu lên mà chỉ cắm môi, bà muốn nghe… Muốn nghe con trai nói hết bởi vì bà biết hơn 20 năm nay con trai mình đã phải chịu không ít khổ cực.
- Về sau khi trưởng thành tôi cũng hiểu được nhiều chuyện nhưng có một chuyện tôi vẫn không hiểu là tại sao lúc đó mẹ tôi lại dời khỏi ba.
- Tôi hận, hận bà vô tình tôi cũng từng nghĩ trên đời này chỉ còn có cha, me đã biến mất rồi.
- Hóa ra, con… vẫn còn trách mẹ?
Tống Vi Lan tuyệt vọng trong nước mắt bà không ngờ con trai vẫn còn oán hận mình như thế.
- Không… đó đều là chuyện trước kia! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Diệp Thiên lắc đầu quay lại thấy tay Tống Vi Lan đang víu chặt vào sôpha đầu ngón tay đã bấm vào sâu Diệp Thiên thấy đau nhói.
- Mấy năm trước khi đến kinh thành, đã hiểu tường tận chuyện này nên cũng không trách móc gì bà nữa mà chỉ có thể trách cái việc mấy năm về trước.
Nói thật là bây giờ Diệp Thiên không còn oán hận mẹ nữa mà chỉ là hơn 20 năm nay chưa hề gọi tiếng mẹ nên không tự nhiên mà nói ra được.
Sau khi nghe được những lời này của Diệp Thiên ánh mắt tuyệt vọng của Tống Vi Lan sáng lên, bà ngồi dậy không dám tin liền hỏi:
- Con… Con trai chịu tha thứ cho mẹ rồi ư?
- Vâng, quả thực là bây giờ tôi không còn trách bà nữa.
Diệp Thiên gật đầu ngập ngừng đáp:
- Xin người hãy cho con chút thời gian còn còn chưa quen gọi cái tên ấy.
Lúc Diệp Thiên ở Myanmar đã quả quyết trông hắn lúc này thật ngây ngô, cho dù rất có dũng khí nhưng vẫn không gọi nổi tiếng mẹ.
- Được… được mẹ không ép con, con… Con đừng vội, muốn gọi lúc nào cũng được, sau này mẹ không dời bỏ con nữa.
Những lời Tống Vi Lan tâm sự với con trai cứ quay cuồng như một guồng máy, cho đên giờ phút này bà khóc nhưng là tiếng khóc của sự vui sướng.
Diệp Đông Bình lặng yên ngồi bên cạnh vợ, nắm chặt 2 tay và để vợ khóc nức nở trên vai mình.
Cuộc đời Diệp Đông Bình trải qua nhiều sóng gió nhưng cũng chưa bao giờ khóc nhưng hôm nay nước mắt đã làm ướt vạt áo, đúng là đàn ông chỉ rơi lệ khi đến lúc đau lòng.
- Thực ra… mấy năm nay ba rất vất vả, tuy ba không nói nhưng con biết ba rất mong bà có thể trở về…
Thấy ba kiên cường là thế mà vẫn pải rơi lệ, Diệp Thiên nói nghẹ ngào. Mấy năm năy cha con sống dựa vào nhau, có lần Diệp Thiên khuyên cha tìm người bạn đời khác nhưng cha một mực từ chối, chứng tỏ mẹ vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim cha.
- Đông Bình, anh và con đã chịu khổ rồi!
Tống Vi Lan ngẩng đầu nhìn chồng,bàn nhớ lại năm đó tuy nghèo khó nhưng vô cùng hạnh phúc thật khó có thể tìm được những tháng ngày như thế.
Năm đó tài năng xuất chúng vậy mà bây giờ đầu đã điểm hoa râm. Tống Vi Lan thấy thật đau lòng, rốt cục những ngăn cách trong lòng đã biến mất bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt chồng mình.
- Vi Lan, không khổ anh tin chắc rằng sẽ có ngày gia đình mình đoàn tụ.
Diệp Đông Bình cũng lau nước mắt cho vợ, hai người nhìn vào mắt nhau thật lâu, thời gian như ngược trở lại, hai người nhớ đến cái ngày có non xanh nước biếc trên núi Mao Sơn.
- Khụ khụ
Thấy hành động thân thiết của cha, Diệp Thiên có chút ngứa ngáy trong yết hầu, sau khi ho khan một tiếng hắn nói:
- Vậy… cha, con ra ngoài hút điếu thuốc, hai người cứ nói chuyện đi nhé!
Diệp Thiên cũng nhìn ra, trước khi mình đến cha và mẹ có cái gì đó là lạ không bật đèn, hắn liền muốn ra bên ngoài.
- Đi nhanh đi, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau.
Diệp Đông Bình tức khoát tay áo, khó khăn lắm mới giao hòa được với vợ lại bị tên tiểu tử này làm hỏng,
- Đông Bình, không được như vậy hãy nói chuyện với con đi.
Quả nhiên Diệp Đông Bình còn chưa nói xong đã bị Tống Vi Lan ngắt lời, đẩy chồng ra, đi chân đất trên sàn nhà đến bên giữ chặt Diệp Thiên và nói:
- Hút thuốc không tốt, con không được đi, ngồi gần mẹ để mẹ ngắm con đã.
Tuy mẹ muốn quản việc của mình nhưng Diệp Thiên vẫn cảm thấy ấm áp, hắn gật đầu bị mẹ kéo xuống ngồi trên nghế salon.
Tuy Diệp Đông Bình tức giận râu, mắt trợn trừng nhưng cũng không thể nề hà gì, ông biết địa vị trong gia đình này nhiều nhất ông cũng chỉ xếp thứ 3.
Mà đám cưới của Diệp Thiên theo vị này có khi còn phải hoãn lại.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Diệp Đông Bình đầy ai oán, Diệp Thiên rùng mình, vội vàng nói:
- Cha không phải để con mang đồ đến sao? Cho cha…
Diệp Thiên vừa nói vừa rút trong túi lụa đỏ trong có mấy chiếc vòng ra.
- Đây là? À ta biết rồi.
Diệp Đông Bình nhìn ánh mắt con trai, liền cầm lấy vật kia nắm trong tay thấy nó đúng là một cái vòng.
- Vi Lan, đây là con trai đã chuẩn bị lễ vật, em có thích không?
Da mặt Diệp Đông Bình dù có dày cũng chỉ nói đây là quà chuẩn bị chứ hiện tại đã dám chắc trong cái túi kia là vòng tay đâu.
Tống Vi Lan là người như thế nào chứ, sao lại không nhận ra 2 người đang nói tin vịt? bà phá lên cười:
- Con trai tặng gì em cũng thích.
- Khụ khụ, nhìn kĩ hãy nói, nhìn kỹ hãy nói.
Nét mặt già nua của Diệp Đông Bình hồng hào hẳn lên mở túi đỏ ra một vật màu xanh trong suốt quả đúng là vòng tay đang ở trong lòng bàn tay của ông.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào xuyên thấy cái vòng tay, màu xanh suốt phát sáng lên chiếu vào túi vải tơ một sắc thái không thể tả nổi.
- Này.. đây là vải xanh của các bậc đế vương.
Diệp Đông Bình đã làm về đồ cổ hơn 10 năm nhìn khá chuẩn, lúc cầm cái vòng tay nâng lên đặt xuống thiếu chút nữa thì đánh rơi.
Phải biết rằng lục bảo của đế vương trên thị trường còn lại rất ít, nó đột nhiên xuất hiện sẽ khiến nhiều phú hào tranh đoạt.
Mà hình dạng cái vòng này thì toàn bộ đều là nguyên liệu vải để chế ra, thứ này có tiền cũng không mua được, cho dù có cái gì nhiều hơn tiền cũng vẫn không mua được.
- Cha
Thấy cha nhìn đồ vật tốt kia quá Diệp Thiên có vẻ ngượng ngùng, hắn muốn giữ thể diện cho cha chưa bản thân mình thì không có tiền đồ gì.
- À? Ta… ta…
Diệp Đông Bình lúng túng biết rõ hành động của mình, người mù cũng biết là chuyện gì đã xảy ra.
- Đông Bình, cái vòng rất đẹp, cám ơn anh và con.
Tống Vi Lan cầm cái vòng từ tay Diệp Đông Bình bà hiểu được thành ý của Diệp Thiên là muốn làm mối cho cha, mẹ.
Mấy ngày hôm nay tâm sự nhiều, ổ cứng máy tính đã báo hỏng, bản thảo hơn một tháng nay đánh đều ở bên trong, đau đầu đi ăn một chút gì đã.
/915
|