Mặc dù biết vụ án đã được phá, cũng đã đi đến sở cảnh sát rồi, nhưng Diệp Đông Bình vẫn có chút băn khoăn trong lòng. Trên đường về cùng với Phong Huống suy xét một hồi, cũng chẳng làm rõ được nguyên do của sự việc, nhưng sự sụp đổ của Đới Vinh Thành, thì có thể dự đoán được.
Đang lúc vui mừng, Diệp Đông Bình chi 10 đồng mua mấy cân thịt thủ heo cùng một ít thức ăn, chuẩn bị liên hoan một trận, Phong Huống lại càng hoan hỉ muốn trở về nhà đốt pháo chúc mừng.
Nhưng khi nhìn sang Diệp Thiên, ánh mắt của Phong Huống hoàn toàn thay đổi. Trong sự vui mừng phấn khích ẩn chứa một tia kính sợ. Điều này cũng khó trách Phong Huống, bất kì ai trải qua chuyện không thể lí giải này đều khó lòng tránh khỏi cảm giác kinh hãi.
- Sư phụ?
- Lão thần tiên?
Về đến trước cửa trạm thu mua, mấy người nhìn thấy một người đứng trước cổng lớn.
Lão đạo sĩ đội trên đầu một cái mũ Hỗn Nguyên, dùng một cây trâm mộc cài tóc, áo đạo sĩ đã bạc màu, nhưng sạch sẽ tươm tất. Từ xa nhìn lại, cho người ta một cảm giác siêu trần thoát tục, phiêu phiêu như trên chốn bồng lai.
Trông thấy lão đạo sĩ, Diệp Thiên mặt mày hớn hở chạy lên đón tiếp, một tay nắm lấy cánh tay lão đạo sĩ đu mình lên, cười sung sướng nói:
- Sư phụ, con biết là thầy sẽ đến…
- Chú Lý, chú xuống núi sao?
Diệp Thiên có thể đoán ra sư phụ xuống núi, nhưng Diệp Đông Bình thì không biết. Chỉ có điều sau khi nhìn thấy lão đạo sĩ, ông thầm cảm nhận được, dường như chuyện xảy ra hôm nay không hề đơn giản như vậy.
Lão đạo sĩ cười thản nhiên, liếc nhìn tiểu Diệp Thiên hồn nhiên ngây thơ, nói:
- Thầy mà không xuống núi, tên tiểu tử thối nhà ngươi tạo phản rồi…
- Tạo phản?
Diệp Đông Bình sững người, nhìn Diệp Thiên, trừng mắt quát:
- Tiểu tử con lại làm gì hả? Chuyện ở trạm thu mua đã nhiều như vậy rồi, con còn không thể ngừng gây rối sao?
- Con…con có làm gì đâu ạ, dù sao thì chuyện này con nói bố cũng không tin…
Diệp Thiên sợ hãi liếc nhìn Diệp Đông Bình đang tức giận, lí nhí trả lời.
- Tiểu tử thối, con nói gì?
- Được rồi, có uy phong cũng không cần phải dọa con trẻ, tiểu Diệp Tử à, không có Diệp Thiên, anh nghĩ rằng chuyện này có thể giải quyết dễ dàng đến vậy sao?
- Không có Diệp Thiên thì không giải quyết được?
Diệp Đông Bình bị lời của lão đạo sĩ đe nẹt.
Lão Đạo xoa đầu Diệp Thiên, quay sang Diệp Đông Bình đang ngây người ra, bảo:
- Đi thôi, vào trong nói…
- Chú Lý, thế này….thế này rốt cuộc là thế nào? Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Vừa bước vào trong phòng, Diệp Đông Bình không chờ được nữa, vội vàng hỏi. Ông trước giờ chưa từng mảy may nghĩ tới, chuyện này lại có liên quan tới con trai ông.
- Tiểu Diệp Tử, chuyện này anh cũng không cần phải hỏi nhiều, biết rồi cũng chẳng có lợi gì…
Sau khi nghe Diệp Đông Bình hỏi, lão đạo sĩ đứng yên, nhìn Diệp Thiên nói:
- Sau này nghỉ hè hàng năm, ta đều xuống núi đưa Diệp Thiên ra ngoài thăm thú, bồi dưỡng tâm tính cho đứa trẻ này…
- Diệp Thiên làm sao chứ? Con trai tôi tâm tính không tốt?
Bao che cho con là đặc tính của các vị phụ huynh. Nghe thấy lão đạo sĩ nhận xét như thế về tâm tính con mình, Diệp Đông Bình lập tức tỏ thái độ không vừa ý.
- Từ nhỏ tôi đã trông nó lớn, tâm tính thế nào tôi còn không biết?
Lão đạo sĩ giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Đông Bình.
- Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, hiểu biết xã hội không nhiều, ta e nó sau này hành sự quá đáng, haiz, nếu không phải vì chuyện lần này, anh cho rằng ta muốn xuống núi?
Lời lão đạo sĩ dù có đôi chút khó hiểu, nhưng liên tục nhắc tới Diệp Thiên và chuyện lần này có liên quan, Diệp Đông Bình có chậm chạp đến đâu cũng hiểu được, liền cẩn thận hỏi:
- Chú Lý, chuyện này, chuyện này thật là Diệp Thiên…
- Anh đừng hỏi, tôi cũng không biết, Diệp Thiên đứa trẻ này tính khí hơn người, sau này nó muốn làm gì thì cứ để cho nó làm, đừng có cấm đoán…
Lý Thiện Nguyên hiển nhiên không muốn đề cập nhiều đến chuyện này, xua tay, bảo:
- Được rồi, đem cái thủ lợn trong tay anh thái ra đi, tôi uống mấy chén thì phải về núi rồi…
- Thế này…thế này là thế nào chứ?
Nghe xong lời lão đạo sĩ, Diệp Đông Bình dậm chân ngán ngẩm, quay đi chui vào bếp làm cơm.
Nhưng Diệp Đông Bình vẫn canh cánh trong lòng, chuyện mình mất bao nhiêu ngày lo liệu mà cũng không giải quyết nổi, vậy mà thằng con trai mình không nói không rằng lại ngấm ngầm làm được, nó… nó là mẹ mình hay là con trai mình đây?
Ăn cơm cùng Lão Đạo thật là nặng nề, ông ta là người cổ hủ, nhất nhất nguyên tắc ăn không nói ngủ không kêu. Ông ta ăn xong liền đứng dậy đi ngay, cũng chỉ cho Diệp Thiên tiễn, khiến cho Diệp Đông Bình không có cơ hội nào tra hỏi chuyện vừa rồi.
- Sư phụ, thầy đều biết hết rồi chứ?
Trước mặt lão đạo sĩ, ngoài những điều thần bí không có cách nào nói ra, Diệp Thiên không còn bí mật gì chưa nói.
- Phí lời, không biết ta sẽ đến tìm anh? Tiểu Diệp tử, trận đó ngươi làm quá đáng rồi đấy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới hòa khí…
Nghĩ tới tòa nhà nội trong ba ngày đã biến thành một nơi tuyệt địa, lão đạo sĩ không nén nổi …., cho dù là ông có muốn đạt đến trình độ này, e rằng thời gian mười ngày nửa tháng cũng không làm nổi.
- Sư phụ, ác giả ác báo, trừ ác hành thiện, câu này là thầy dạy con, con có làm sai đâu?
Diệp Thiên có chút không hiểu lời lão đạo sĩ, muốn cậu dạy dỗ nhà chú cháu Đới gia là lão đạo sĩ, sao lại quay ra nói cậu hành sự sai. Diệp Thiên dù có thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của bậc lão nhân.
- Diệp Thiên, con đánh trận đó, đã sát hại mất 10 người nhà họ Đới. Không sai, Đới Vinh Thành hắn tội ác đầy mình đáng bị trừng trị, nhưng còn người nhà của hắn? Đâu có tội gì?!
Lời lão đạo sĩ làm cho Diệp Thiên như bừng tỉnh. Phải rồi, sức mạnh của cậu đã không phân người tốt kẻ xấu, chú cháu Đới Gia ức hiếp cha già và anh Phong, không đáng sống, nhưng người nhà hắn thì đâu có làm gì sai?
- Sư…sư phụ, con…con không cố ý đâu ạ…
Diệp Thiên bản chất vốn không ác độc, cậu chỉ là đem cái tiêu chuẩn của trẻ con để đánh giá ai tốt ai xấu, nhưng làm liên lụy đến người vô tội, trong lòng Diệp Thiên bất giác không khỏi áy náy.
- Được rồi, con tuổi hãy còn nhỏ, chuyện này không trách con, vợ Đới Vinh Thành mấy hôm trước vừa hay tới nhà con gái ở, nên cũng không sao, con đừng bận tâm vì chuyện này nữa…
Trông thấy vẻ hối lỗi trong mắt Diệp Thiên, trong lòng lão đạo sĩ như trút được gánh nặng. Nếu như nghe những lời lúc nãy mà Diệp Thiên tỏ ra thản nhiên thờ ơ, lão đạo sĩ lại nhọc công nghĩ cách "thanh lí môn hộ" rồi.
- Về thôi, bao giờ có thời gian lên núi thăm sư phụ. Chờ tới hè năm sau, sư phụ mang con hành tẩu giang hồ, con phải ghi nhớ câu này, bản lĩnh càng cao, trách nhiệm càng lớn…
Xoa xoa đầu Diệp Thiên, Lão Đạo quay lưng rời đi. Ông tin tưởng trải qua sự việc lần này, Diệp Thiên không bao giờ dám dùng phép thuật bừa bãi nữa.
- Bản lĩnh càng cao, trách nhiệm càng lớn?
Trông theo bóng lão đạo sĩ xa dần rồi khuất hẳn chỗ ngã rẽ trên đường quốc lộ, Diệp Thiên lại nhớ lại câu nói vừa rồi. Trong cơn phẫn nộ báo thù, Diệp Thiên chỉ muốn thay cha và anh điên hả giận. Nhưng sau khi nghe Lão Đạo giảng giải, trong lòng cậu đã ngộ ra vài phần.
Thế gian vạn vật đều có linh hồn của nó. Mình phá Đới Vinh Thành chính là nhân quả báo ứng, nhưng oan có đầu nợ có chủ, nếu làm liên lụy đến người khác, báo ứng này ngày nào đó sớm muộn cũng sẽ quay lại tìm mình.
/915
|