- Diệp Thiên à, thật sự là có chuyện quan trọng lắm!
Đường Văn Viễn dừng bước, có chút không cam lòng, gọi một câu.
- Lão Đường, chuyện này của tôi còn quan trọng hơn, ông cứ dạo một vòng quanh sân đi, lát nữa tôi đến!
Lúc này Diệp Thiên làm gì có tâm tư để tán dóc với Đường Văn Viễn chứ, hắn khoát tay rồi đi vào phòng khách, dù thương tích ở xương sống vẫn còn hơi đau, nhưng chỉ cần không chạy nhanh, thì sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đến sức khỏe của Diệp Thiên.
- Việc này…ôi!
Dù Đường Văn Viễn là phú hào nổi tiếng trong giới người Hoa, hơn nữa còn có thân phận hiển hách trong Hồng Môn, nhưng trước mặt Diệp Thiên, ông ta không thể tỏ thái độ gì.
Luận tiền tài, Diệp Thiên đã có bốn, năm tỷ USD, thân thế đã vượt xa Đường Văn Viễn.
Luận bối cảnh, địa vị của Diệp Thiên ở Hồng Môn, cũng ở trên Đường Văn Viễn, thế nên Đường Gia ở ngoài được mọi người tiền hô hậu ủng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa.
May là linh khí trong biệt thự này của Diệp Thiên dồi dào, Đường Văn Viễn cũng không cảm thấy khó chịu, ở hơn nửa tháng, nếp nhăn trên mặt cũng giảm đi không ít.
Sau khi đến phòng khách, Diệp Thiên thấy mọi người đã ngồi xuống, vội gọi:
- Khiếu Thiên, pha đại hồng bào đem từ kinh thành về đi!
- Diệp sư đệ, đệ thật là, huynh vẫn chưa uống qua đại hồng bào của đệ đấy, không phải là lá trà từ mấy cây dưới núi đó chứ?
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia nở nụ cười, mấy người bọn họ đều là dân lão làng, bản lĩnh dưỡng khí không phải giới trẻ có thể sánh được, thế nên ai cũng không vội hỏi thăm chuyến đi đến núi Thanh Thành của Nam Hoài Cẩn.
- Đại sư huynh, trà này là đệ và sư phụ hái từ ba cây trà kia đó, chỉ còn lại mười mấy lá trà thôi, năm đó còn là do sư phụ chính tay sao trà, đệ vốn muốn giữ lại làm kỉ niệm.
Diệp Thiên nghe vậy liền nhắc đến Chàng Thiên Khuất, lúc lão đạo sĩ thăng thiên, ngoài truyền lại cho hắn ta la bàn và địa vị môn chủ, còn lại chính là một vài kinh thư điển tịch, ngoài ra còn có một vài lá trà.
Diệp Thiên dù gì cũng là tâm tính thiếu niên, mấy năm trước hoàn toàn không thích uống trà, lá trà này là lần trước trở về tế bái sư phụ, tìm được từ trong nhà, luôn giữ đó không nỡ uống.
- Khiếu Thiên, cậu đừng lấy ra.
Nam Hoài Cẩn gọi Chu Khiếu Thiên đứng lại, nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Diệp sư đệ, trà này, huynh uống mà thấy hổ thẹn!
- Đừng thế mà, Nam sư huynh, tâm ý này của huynh, đã xứng đáng để uống trà này rồi!
Diệp Thiên dù căng thẳng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nói:
- Mấy huynh đệ đều là người biết thưởng trà, hôm nay cứ nếm thử lá trà do sư phụ chính tay sao đi, Khiếu Thiên, mau đi lấy đi!
- Vâng, con đi lấy đây!
Chu Khiếu Thiên đáp một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại sư huynh đệ Diệp Thiên và Nam Hoài Cẩn. Cẩu Tâm Gia mở miệng hỏi:
- Hoài Cẩn lão đệ, vị tiền bối đó có phải đã không còn trên đời nữa không?
Nói thật lòng, dù mấy sư huynh đệ Diệp Thiên đặt kỳ vọng rất lớn vào chuyến đi này của Nam Hoài Cẩn, nhưng bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất vọng.
Phải biết rằng, hiện nay Nam Hoài Cẩn đã hơn tám mươi tuổi, khi ông ta ẩn cư Thanh Thành học đạo, chỉ mới hai mươi tuổi đầu, đến nay đã hơn sáu mươi năm rồi.
Người mà lúc trước được Nam Hoài Cẩn gọi là tiền bối, còn tu luyện đến đỉnh cao có thể tiến vào cảnh giới luyện thần phản hư, tuổi tác lúc bấy giờ của người này e là cũng đã hơn bảy, tám mươi tuổi.
Hai thứ hợp lại, nếu vị tiền bối đó còn sống trên đời, hiện giờ e rằng ít nhất cũng đã một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi tuổi rồi, đối với việc người này có còn ở trên đời không, bọn Diệp Thiên cũng không biết chắc.
- Ôi, đệ tìm hết núi Thanh Thành, cũng không tìm được tăm hơi của vị tiền bối đó, có còn ở trên đời không, đệ cũng không rõ nữa.
Nam Hoài Cẩn thở dài, nói:
- Nhưng đệ nhìn thấy chữ viết do vị tiền bối đó để lại, ông ta và đệ không còn quan hệ gì nữa. Chuyện trước đây, đệ có thể nói cho mọi người nghe rồi.
- Ồ, khoan hãy nhắc đến chữ viết do vị tiền bối đó để lại, Hoài Cẩn lão đệ, đệ nói chuyện xưa trước đi!
Nghe xong lời của Nam Hoài Cẩn, bọn người Diệp Thiên đều cảm thấy hứng thú, bọn họ trước giờ vô cùng tò mò, rốt cuộc là nhân vật như thế nào, có thể khiến cho Nam Hoài Cẩn khi nhắc đến ông ta đều lộ vẻ tôn kính, không dám nhiều lời.
- Nguyên Dương huynh, thật ra khi đệ mười hai tuổi đã gặp qua vị cao nhân này, sau đó trong thời kháng chiến ẩn cư ở núi Thanh Thành, chỉ chẳng qua là muốn tìm tung tích của cao nhân, nhưng Nam mỗ không có phúc phận, dù gặp được vị tiền bối đó, nhưng lại không được ông ta thu nhận!
Theo lời kể của Nam Hoài Cẩn, chuyện xưa xảy ra từ bảy, tám mươi năm trước hiện lên trước mắt bọn người Diệp Thiên.
Thì ra, Nam Hoài Cẩn sinh ra trong một gia đình dòng dõi Nho học, cha ông ta giao du rộng rãi, khi Nam Hoài Cẩn còn nhỏ, từng dắt ông ta đến núi Thanh Thành.
Nam Hoài Cẩn lúc nhỏ tính tình hiếu động, ngày nọ khi cha và bạn cũ uống rượu đàm đạo trong đạo quan núi Thanh Thành, Nam Hoài Cẩn lén lút chạy ra khỏi đạo quan.
Người sống ở thành thị như Nam Hoài Cẩn, đương nhiên vô cùng hiếu kì với đồi núi, nhìn thấy thỏ rừng, bươm bướm đều đuổi bắt theo, trong lúc không hay không biết, ông ta đã tiến vào sâu trong núi Thanh Thành.
Nam Hoài Cẩn từ nhỏ đã là người vô cùng gan dạ, dù chỉ mới mười một, mười hai tuổi, ông ta cũng không lo sợ gì, thậm chí đói bụng rồi còn hái trái dại trên cây trong núi để no bụng.
Chạy loạn trong núi cả buổi trưa, Nam Hoài Cẩn lại cách đạo quan càng ngày càng xa, khi ông ta đi đến khe núi có thác nước bắn tung tóe, thì phát hiện có một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang ngồi dưới thác nước.
Lúc đó Nam Hoài Cẩn hết sức vui mừng, dọc theo đường nhỏ đi xuống khe núi, lúc sắp mở miệng nói thì bị dọa chết khiếp, vì ông ta nhìn thấy phía trên đỉnh đầu lão đạo sĩ ba thước, có một người tí hon đang bay lượn.
Khuôn mặt và toàn thân người tí hon này lại giống hệt lão đạo sĩ, chỉ là cơ thể hơi trong suốt, nếu không phải đến gần, Nam Hoài Cẩn hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra.
Trong lúc Nam Hoài Cẩn không biết phải làm sao, thì người tí hon này đột nhiên mở to mắt, sau khi nhìn ông ta một cái, liền chui vào trong đầu của lão đạo sĩ, cùng lúc đó, vị đạo sĩ kia cũng đứng dậy.
- Thần tiên? Lão thần tiên?
Trong nhà Nam Hoài Cẩn cất giữ rất nhiều sách, ông ta xem không ít những thư tịch ghi chép về thần tiên quỷ quái, lúc này suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu, chính là bản thân ông ta gặp được thần tiên rồi.
- Tên nhóc, to gan thật.
Lão đạo sĩ kia giơ tay nhấc Nam Hoài Cẩn qua, sau khi sờ qua người của ông ta, bèn nói:
- Cũng đành, cậu có thể nhìn thấy ta, cũng coi như là có duyên, ta tặng cậu một quyển quyền kinh, nếu sau này cậu tu luyện thành công, có thể đến đây tìm ta!
- Sư phụ, xin hãy nhận Hoài Cẩn làm đồ đệ!
Nam Hoài Cẩn cũng là người vô cùng thông minh, sau khi nghe xong lời của lão đạo sĩ, gọi tiếng sư phụ liền muốn quỳ xuống bái lạy, nhưng lão đạo sĩ giơ tay phất một cái, đầu gối của ông ta không thể khom lại được.
- Sau này nếu như cậu luyện được quyền kinh này, chúng ta có lẽ sẽ có duyên sư đồ, bây giờ thì vẫn còn sớm.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Ta đưa cậu trở về nhé, mười lăm năm sau, cậu hãy lại đến đây!
Đang nói chuyện, Nam Hoài Cẩn phát hiện, dưới chân lão đạo sĩ lại xuất hiện một đám sương mù, nâng người của ông ta lên, chỉ có điều khi Nam Hoài Cẩn muốn xem rõ hơn, thì đầu óc choáng váng, cả người mất đi cảm giác. Nguồn: http://truyenyy.com
Chờ khi Nam Hoài Cẩn tỉnh lại, thì ông ta đã ở một nơi không xa đạo quan, nhanh chóng được người cha đang tìm ông ta khắp nơi tìm thấy, có điều trong người của Nam Hoài Cẩn, lại có thêm một cuốn quyền kinh.
Từ sau khi đó, Nam Hoài Cẩn dựa theo nội dung trên quyền kinh ra sức khổ luyện, hơn nữa tìm thầy học hỏi bạn bè ở khắp nơi, học được cả một công phu điêu luyện.
Hơn nữa mấy năm nay Nam Hoài Cẩn đọc hết các Đạo gia điển tịch, cũng hiểu được trạng thái lúc đó của lão đạo sĩ, không ngờ là Dương Thần Xuất Khiếu trong truyền thuyết, trong mắt người thường, đó tuyệt đối là thần tiên.
Điều này khiến ông ta càng quyết chí bái sư, thế nên Lý Thiện Nguyên mấy lần tỏ ý muốn nhận ông ta làm đồ đệ, đều bị Nam Hoài Cẩn từ chối khéo.
Sau thời kì kháng chiến, Nam Hoài Cẩn lại tiến vào trong núi Thanh Thành, trải qua nhiều lần trắc trở, mới tìm thấy nơi có thác nước kia.
Sau khi cực khổ đợi chờ trong ba ngày, Nam Hoài Cẩn cuối cùng đã gặp được lão đạo sĩ kia.
Chỉ có điều sau khi lão đạo sĩ nhìn ông ta một cái, trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng, nói Nam Hoài Cẩn trong mười lăm năm nay đều không thể tiến vào cảnh giới luyện khí hóa thần, duyên phận của hai người đã tận, sau này không được đem chuyện của ông ta kể với người ngoài.
Sau khi Nam Hoài Cẩn cực khổ cầu xin không có kết quả, cũng chưa thấy lão đạo sĩ làm thế nào, thì đã biến mất trước mặt ông ta, Nam Hoài Cẩn vô cùng chán nản, ở núi Thanh Thành ba năm, cũng không thể gặp được người đó nữa, cuối cùng chỉ đành bỏ đi.
- Hoài Cẩn lão đệ, đệ…đệ lại có cơ duyên như thế à!
Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn quen biết sáu, bảy mươi năm, mãi đến hôm nay mới biết được những chuyện này, vô cùng ngạc nhiên.
- Nguyên Dương huynh, cơ hội thì có đó, còn duyên phận thì chưa chắc.
Nam Hoài Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
- Mấy chục năm nay đệ khổ công tu luyện, mãi đến mười năm trước mới có thể tiến vào cảnh giới như hiện nay, vị tiền bối đó yêu cầu đệ mười lăm năm, đệ làm sao có thể làm được chứ!
Cẩu Tâm Gia gật đầu, thuận miện nói:
- Điều này cũng đúng, chỉ vỏn vẹn mười mấy năm có thể luyện được đến cảnh giới luyện khí hóa thần, thế thì chúng ta không phải đã sống hoài rồi sao?
- Hả? Không đúng, tiểu…tiểu sư đệ không phải đã làm được đó sao?
Chưa nói dứt lời, Cẩu Tâm Gia đột nhiên giống như trông thấy quỷ vậy, vội nhìn về phía Diệp Thiên, hắn ta không phải đã phù hợp với điều kiện của lão đạo sĩ rồi đó sao?
- Đại sư huynh, trong cơ thể đệ một ít chân khí cũng không có, không biết có thể tu luyện được hay không, khoan hãy nói đệ.
Diệp Thiên xoay mặt nhìn sang Nam Hoài Cẩn, hỏi:
- Nam sư huynh, không biết quyền kinh mà lúc trước vị tiền bối truyền cho huynh, có thể cho mọi người xem qua không?
Nếu lão đạo sĩ kia đã kì vọng Nam Hoài Cẩn thông qua quyền kinh có thể đạt đến cảnh giới luyện khí hóa thần, thì quyền kinh này tất nhiên có phương pháp luyện khí, Diệp Thiên lại muốn tìm ra đầu mối gì trong đó.
- Diệp sư đệ, vô ích thôi, quyền kinh này quả thật có đạo luyện khí, có điều cũng chỉ có thể đến cảnh giới luyện khí hóa thần, xa hơn nữa thì không có đâu.
Nam Hoài Cẩn lắc đầu, nói:
- Nếu đệ không tin, huynh có thể bảo đệ tử đem đến cho đệ xem.
- Lời của Nam sư huynh đệ đương nhiên là tin rồi, cũng không cần đi lấy đâu, huynh viết ra phương pháp luyện khí trong đó là được rồi.
Diệp Thiên nghe xong có chút thất vọng, hắn ta cũng từng thử qua tu luyện lại chân khí, chỉ có điều mặc cho hắn ngồi thiền thế nào, cũng không sinh ra được một chút chân khí, công pháp luyện thần phản hư trước đây, quả thật không có tác dụng gì với hắn.
/915
|