- Ôi, tôi nói tiền bối nghe, chúng ta không phải là muốn đi khư thị sao?
Nghe được Khỉ Trắng bảo cho hắn ngủ, Diệp Thiên nhất thời nóng nảy, nghe xong nhiều truyền thuyết Trường Sinh như vậy, hắn làm sao còn có thể ngủ được chứ?
- Khư thị? Nửa đêm đi vào trong đó để làm chi?
Khỉ Trắng bộ dạng say rượu, đảo đôi mắt nói:
- Ngày mai tiếp tục mang ngươi đi, dù sao cách nơi đó không xa , đạo gia buồn ngủ , ngươi đừng đến phiền ta!
Tùy tay ném bình không xuống suối nước khoáng, Khỉ Trắng xẹt một tiếng chui vào trong sơn động, Diệp Thiên giờ phút này mới biết được, hóa ra sơn động này là chỗ bình thường Khỉ Trắng ở.
- Tục ngữ nói người già quá thành tinh, Khỉ Trắng này thành tinh , nói vậy cũng có chút tốt đây?
Ở nguyên tại chỗ tiêu hoá một hồi lời nói của Khỉ Trắng, Diệp Thiên cũng chui vào trong động, mà Mao Đầu ở cổ của hắn, cũng tò mò mở to hai mắt đánh giá chung quanh.
Từ bên ngoài nhìn lại, sơn động đen nhánh, nhưng sau khi đi vào, Diệp Thiên mới phát hiện, sơn động này sâu không lường được, chuyển qua một chỗ ngoặt, trước mắt nhất thời xuất hiện nhiều điểm ánh sáng.
- Ôi trời, đây là những thứ gì vậy?
Nhưng sau khi nương ánh sáng này thấy rõ bài trí trong động, trên mặt Diệp Thiên nhất thời lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
Động phủ này của Khỉ Trắng hẳn là động rộng rãi trong núi xây lại mà có, chỗ đứng của Diệp Thiên, chính là phòng ngủ của hắn, diện tích vô cùng lớn, chừng bốn năm mươi thước vuông.
Nhưng trong không gian to như vậy, cũng bày đầy đồ vật này nọ.
Ngoài giường đá cùng một cái bàn bằng tảng đá, tường nham thạch trong động cách mặt đất tám mươi cen-ti-mét, bị tạc vào trong chừng một thước vuông, bên trong nhét đầy đồ.
Chính là những đồ được Khỉ Trắng trân trọng cất giấu, ở trong mắt Diệp Thiên lại có chút dở khóc dở cười.
Đó đều là những thứ đồ chơi thôi, có đò dùng nấu cơm dã ngoại, có tranh dân gian rồi cả tranh vẽ sơn dầu, có cả như là bình khí than, bình dưỡng khí, lều trại, máy chơi game trên lòng bàn tay, trang sức nam nữ, thậm chí còn có hộp hóa trang của con gái.
Những cái này ở trong mắt Diệp Thiên cùng đồ bỏ đi không khác lắm, đều được Khỉ Trắng dấu đi, hơn nữa nhìn vị trí nó bầy đặt, hiển nhiên coi những thú đó trở thành bảo bối.
- Đừng động vào mặt trên thứ gì, nếu phá hủy ngươi phải bồi thường đấy.
Trên giường đá truyền đến thanh âm của Khỉ Trắng, nó nhìn như nằm vật xuống trên giường ngủ, kỳ thật một mực chú ý Diệp Thiên, sợ tiểu tử tu vi kém cỏi tới cực điểm này huỷ hoại đồ đạc của mình.
- Được, những bảo bối kia của ngài tôi cũng không dám động!
Diệp Thiên cười khổ lắc lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên bị một chỗ vách tường hấp dẫn, ánh sáng cả phòng này, tựa hồ xuất phát từ nơi đó.
- Dạ Minh Châu?
Đi đến gần Diệp Thiên mới phát hiện, hóa ra trong vách tường này được khảm vào một viên minh châu bằng bàn tay, tản ra sắc bạch quang sâu kín, sáng ngời giống như vật dễ cháy.
Mặc dù đang ở hiện đại, Dạ Minh Châu đã bị định tính là một loại ánh huỳnh quang thạch, nhưng cả vật thể rất tròn sáng bóng bôi trơn giống như Dạ Minh Châu đó, cũng có thể được xưng tụng là bảo vật trân quý hiếm có.
- Hạt châu kia trong động phủ của chủ nhân còn nhiều mà, nhưng chỉ cho ta một cái, bằng không ta tặng ngươi!
Khỉ Trắng tựa hồ sợ Diệp Thiên cướp bảo bối khác của hắn, lại hào phóng vô cùng đối với thứ này.
- Tâm ý tiền bối tôi xin lĩnh , nhưng tôi không cần thứ này.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, Dạ Minh Châu chung quy chính là trang sức. Hơn nữa thứ này tuy rằng rất hiếm, nhưng dùng tiền vẫn có thể mua được, Diệp Thiên cũng không hứng thú.
Nhìn hồi lâu trong động, ngoài Dạ Minh Châu, thật cũng không có gì khác có khả năng hấp dẫn ánh mắt Diệp Thiên, bôn tẩu một ngày, buổi tối lại bị kích thích lớn như vậy, Diệp Thiên đi đến chỗ cách giường đá không xa. Liền chuẩn bị đả tọa nghỉ ngơi.
- Ơ? Vật này có vẻ cổ quái!
Diệp Thiên vừa mới khoanh chân ngồi dưới đất. Ánh mắt liền thấy được đầu giường một cây dài chừng một thước tám, cả vật thể ngăm đen.
Cây côn đó nhìn qua cũng không thu hút, nhưng Diệp Thiên bây giờ nhìn đồ vật theo quán tính mang một tia thần thức. Cái này khiến cho hắn nhìn ra chỗ bất đồng, bởi vì bên trong cây côn, ẩn chứa một linh khí dao động rất mạnh.
Vật có thể ẩn chứa linh khí. Thông thường đều được gọi là nhạc cụ của thầy tu, tác dụng của nhạc cụ của thầy tu cũng không giống nhau hết.
Giống la bàn sư môn Diệp Thiên truyền xuống chính là dùng cho xem bói hỏi quẻ hay phong thuỷ, mà Vô Ngân mà Diệp Thiên mang bên mình và yển nguyệt đao để ở Tụ Linh Trận ở Hồng Kông, đều là sử dụng để sát phạt.
Nhưng hai vật này nếu so với cây côn trước mắt, quả thực giống như là ánh sáng của huỳnh quang hay lửa so với mặt trời, linh khí ẩn chứa bên trong chúng nó cơ hồ ít không cần tính .
- Tiền bối, cây côn của ngài trước giường kia là vật gì a?
Nhìn hồi lâu, Diệp Thiên rốt cục kiềm nén không được tò mò trong lòng, hỏi lên. Hắn biết con Khỉ Trắng này tuy rằng tính tình không mấy tốt, nhưng thích lên mặt dạy đời, chỉ cần mình hỏi, nhất định có thể có được đáp án.
- Chính là côn sắt thôi, ngươi có thể cầm lên chơi đùa!
Diệp Thiên không nhìn thấy, Khỉ Trắng nằm ở trên giường ngủ ngon, ánh mắt lộ ra một tia hài hước.
- Được!
Nghe được Khỉ Trắng để cho hắn sờ vào. Diệp Thiên không khỏi mừng rỡ, đứng lên đi đến bên giường, chìa một bàn tay cầm côn lên.
- Hả? Nặng như vậy?
Diệp Thiên hơi hơi dùng sức tay phải, lại phát hiện cây côn giống như mọc rễ không chút dịch chuyển.
- Lên cho ta!
Diệp Thiên sử dụng kình lực tới trên tay phải, trong miệng phát ra một tiếng gào to. Nhưng cấy côn vẫn không nhúc nhích, giống như sức lực Diệp Thiên cũng không có tác dụng trên nó. Cùng lúc đó, bên tai Diệp Thiên vang lên một tiếng giễu cợt của Khỉ Trắng.
- Ôi trời, còn không thể cầm nổi hả?
Tu vi không bằng người khác, bị Khỉ Trắng khinh thường cũng thôi, nhưng ngay cả chân khí Diệp Thiên biến mất, song chưởng cũng có lực ngàn cân, nếu thật sự là ngay cả cái gậy đều cầm không nổi, thì có thể mất mặt quá .
Ý niệm tới đây, hai tay Diệp Thiên đều chạm trên thân côn, đồng thời sử dụng lực, lần này thật ra cây côn động đậy, nhưng nó không phải bị Diệp Thiên nhắc lên, mà là chém xéo xuống trên mặt đất.
- Ầm!
Một tiếng vang giòn, mặt đất nham thạch kia lại bị cây côn tạo ra một vết sâu, thấy vậy Diệp Thiên trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải hắn tránh mau, cây côn này đã đập trên người hắn khiến hắn bỏ mạng nhỏ rồi?
- Ha ha ha!
Trong sơn động vang lên tiếng cười, nó cũng bất chấp giả ngủ , cười đến lăn lộn ở trên giường.
- Tiền bối, cuối cùng là vật gì, làm sao lại nặng như thế?
Cây côn dài chừng một thước tám, to như trứng ngỗng, dựa theo Diệp Thiên tính ra, nhiều lắm chỉ là sáu bảy mươi cân, nhưng Diệp Thiên như thế nào đều không thể tưởng được, trọng lượng của nó xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của mình.
- Hắc hắc, đây là binh khí đạo gia!
Thành công trêu đùa Diệp Thiên, Khỉ Trắng hiển nhiên có chút đắc ý, thân thể từ trên giường đá nhảy xuống, đưa tay đem thiết côn kia cầm trong tay, múa may một chút.
- Đừng, tiền bối, ngài cứ đặt nó vậy đi!
Khỉ Trắng chỉ mới đem thiết côn quay chung quanh quanh người một chút, Diệp Thiên cũng cảm giác một sát khí sắc bén sát từ côn truyền ra, kích thích hắn khiến làn da mơ hồ đau.
- Tiền bối, đây chính là nhạc cụ của thầy tu? Nó là làm bằng chất liệu gì?
Thiết côn này nhìn qua đen nhánh không chút nào thu hút, nhưng trải qua hành động vừa rồi, Diệp Thiên cũng không dám coi khinh nó .
- Nếu làm phép tính, cũng không giống với tiểu đao trong túi quần ngươi kia.
Khỉ Trắng đem thiết côn hướng trên mặt đất một chút, nhất thời thân côn ngắn một thước có thừa, cũng trực tiếp cắm vào trong lòng đất.
Nhìn thấy bộ dáng giật mình của Diệp Thiên, Khỉ Trắng vẻ mặt đắc ý nói:
- Thứ này có hơn một trăm cân tinh kim, bằng không cũng sẽ không nặng như vậy.
- Tinh kim? Vậy là cái gì, là vàng sao?
Ở trước mặt Khỉ Trắng, Diệp Thiên thật đúng là cảm giác mình không hiểu cái gì, thiệt nhiều danh từ đều nghe không rõ.
- Đúng, từ vàng luyện ra, một ngàn ki-lô-gam vàng, đại khái có thể tinh luyện ra 5 ki-lô-gam tinh kim nhỉ?
- Một ngàn ki-lô-gam chỉ có thể lấy ra 5 ki-lô-gam tinh kim?
Diệp Thiên nghe vậy nhãn cầu nhanh chóng trừng lồi đi ra:
- Vậy... pháp khí này chẳng phải là dùng hơn hai mươi tấn vàng sao?
Diệp Thiên vốn cho là chính mình xem như người có tiền, nhưng chỉ giá trị cây thiết côn, cơ hồ liền vượt qua tài sản của hắn, điều này làm cho Diệp Thiên bị đả kích.
Chứng kiến biểu tình của Diệp Thiên, Khỉ Trắng không cho là đúng nói:
- Chủ nhân không cho ta gây chuyện ở Thần Châu địa giới, đây đều là ta kiếm được từ những quốc gia xa mà làm tới.
Năm đó vì để cho chủ nhân giúp hắn tạo ra binh khí, Khỉ Trắng trộm chạy đến Myanmar trộm bốn năm mỏ vàng, mới luyện ra được, thực sự mất không ít sức lực.
- Con bà nó, Khỉ Trắng này có phải có thân thích cùng Tôn Ngộ Không hay không nhỉ? Dùng vũ khí đều giống nhau.
Nghe được lời nói của Khỉ Trắng, Diệp Thiên hoàn toàn không thể nói rồi, hắn lớn như vậy chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại có thể chịu trói chân trói tay trước mặt Khỉ Trắng.
Trải qua việc này, tâm tư Diệp Thiên cũng tiếp tục tra xét ở trong động, chuyện đả kích hắn đã không ít, lắc lắc đầu, Diệp Thiên trở lại chỗ đả tọa nhập định.
- Tiểu tử ngươi cũng rất chịu khó, nhưng tu vi hoàn toàn biến mất, lại không biết tu luyện nguyên thần, đả tọa như vậy hiệu quả thật là chẳng ra gì!
Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Thiên mở to mắt, phát hiện Khỉ Trắng đang đánh giá chính mình.
- Tiền bối, nơi này linh khí dồi dào cực kỳ, quả nhiên là thích hợp Đạo gia tu luyện!
Diệp Thiên đứng dậy, ánh mắt lộ ra một tia kinh dị, sơn động này linh khí chi sung túc, một chút đều không thua gì Tụ Linh Trận ở Hồng Kông, trải qua một đêm đả tọa, mỏi mệt trên tinh thần hôm qua dĩ nhiên đều hồi phục rồi.
Khỉ Trắng hất cằm, đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên, bên ngoài này trận pháp thiên địa cũng không phải là ta bài trí, ta chẳng qua là từ nơi đó mượn được một chút linh khí thôi.
- Mượn được linh khí? Tiền bối, trận pháp kia là ai bày ra?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, chuyện này thật cổ quái, Khỉ Trắng không phải người bày trận, rốt cuộc là ai bố trí trận pháp này đây?
- Cái này... Ta cũng không biết, xem bút tích này, có chút giống là chủ nhân!
Khỉ Trắng gãi gãi quai hàm, trong mắt cũng lộ ra nghi hoặc khó hiểu.
Hóa ra là, ba năm trước đây, có một vị phú hào quốc nội phát hiện thị trấn này, kiến tạo thành một đàn tế thiên địa.
Khỉ Trắng lúc ấy cũng tò mò không thôi, từng trốn ở chân tường chỗ ở của phú hào nghe ngóng vài ngày, lại chỉ trộm nghe thấy trận pháp là người khác uỷ thác hắn xây dựng, còn là người nào Khỉ Trắng cũng không biết.
Nhưng dựa theo Khỉ Trắng đoán, có thể tiêu phí công sức lớn như vậy, sợ là cũng chỉ có chủ nhân nó trước kia, mặt khác người tu đạo đều có động phủ địa bàn của mình, sẽ không làm chuyện như vậy.
Khỉ Trắng không kiên nhẫn, nghĩ một lát không nghĩ ra cũng có chút tâm phiền ý loạn, lập tức đưa tay cầm lấy thiết côn, nói:
- Đi, ta mang ngươi đi khư thị.
- Vâng, đang muốn hiểu một chút về vai lứa!
Diệp Thiên gật gật đầu, lần này tuy rằng không thể tìm thấy công pháp tu luyện luyện thần phản hư, nhưng lại biết phân chia cảnh giới người tu đạo, Diệp Thiên cũng được ích lợi không nhỏ.
Chỗ ở Khỉ Trắng tựa hồ cách khư thị cũng không phải rất xa, xuyên qua một ngọn núi, hai người tới một khe sâu bốn phía vách núi thẳng đứng.
Có lẽ là nguyên nhân địa hình, bên ngoài gió Bắc gào thét, trong khe sâu cũng ấm áp như xuân, có chút cây cối còn có đầy quả, đột nhiên nhìn lại, như là đi tới chốn thanh tịnh.
- Nơi này chính là khư thị?
Diệp Thiên đánh giá chung quanh một chút, ngoài nhiệt độ so với chỗ khác hơi cao, cũng nhìn không ra cái gì độc đáo.
- Nơi này?
Trên mặt Khỉ Trắng lộ ra một tia đùa cợt, nói:
- Nơi người tu đạo giao dịch, há có thể hiện ra trong mắt phàm nhân? Ngươi cũng rất coi thường thủ đoạn của bọn hắn !
- Vậy ở chỗ nào?
Diệp Thiên khó hiểu nhìn về phía Khỉ Trắng, đây nói là cái khe sâu, không bằng dùng hai chữ sơn cốc miêu tả như vậy càng thỏa đáng một chút, đứng ở cửa cốc, có thể đem trọn cái sơn cốc thu hết vào mắt .
- Hắc hắc, tiểu tử, xem trọng !
Khỉ Trắng cười hắc hắc, thân thể bỗng nhiên nhảy lên, vọt tới nham bích phía trước, mãi cho đến khi thân thể sắp sửa tiếp xúc nham thạch, cũng không có ý gì giảm tốc độ?
- Trời, chẳng lẽ là chán sống muốn tự sát ?
Chứng kiến hành động của Khỉ Trắng, trong lòng Diệp Thiên hứng lên một cái ý niệm vớ vẩn trong đầu, Khỉ Trắng sẽ không rối loạn thần kinh mà không muốn sống chứ?
Chính là không đợi Diệp Thiên nghĩ xong, nham bích đột nhiên nổi lên tầng tầng sóng gợn, thân thể Khỉ Trắng thẳng tiến vào, cao ngất biến mất ở tại trước mặt Diệp Thiên.
- Người đâu rồi? Đã chạy đi đâu?
Một màn này khiến cho Diệp Thiên trợn mắt há hốc mồm, hắn vội vàng chạy về phía chỗ nham bích kia, lấy tay sờ soạng lên.
- Đây... Đây là tảng đá mà, có thể... Khỉ Trắng làm sao có thể lại đi xuyên qua được?
Cảm giác lạnh lẽo từ tay, khiến cho Diệp Thiên giật mình há to miệng, hay là Khỉ Trắng này biết thuật xuyên tường, trực tiếp xuyên qua nham bích vào bên trong?
Dùng sức lấy tay vỗ vỗ ở trên tảng đá, thấy bàn tay tê dại, Diệp Thiên cũng không còn phát giác cái gì dị thường, vội vàng kêu lớn:
- Tiền bối, ngài ở nơi nào? Tôi làm như thế nào để vào?
- Ngu ngốc chết được, ngươi tu luyện nguyên thần để làm chi hả? Sao không sử dụng thần niệm mà xem xét?
Một thanh âm từ bên tai Diệp Thiên truyền ra, Khỉ Trắng cũng từ nham thạch lộ ra cái đầu, mà thân thể cũng ở trong tảng đá, nhìn qua có vẻ có chút quái dị.
- Vâng!
Diệp Thiên liên tục không ngừng gật đầu, hai mắt bắn ra một đạo tinh quang, nhìn lại hướng nham bích, sau khi thần thức tiếp xúc đến nham thạch, hắn nhất thời đã phát hiện chỗ kỳ lạ.
Nham thạch nhìn như vách núi kia, lúc này ở trong mắt Diệp Thiên lại trở nên trong suốt, hắn có thể thấy rõ ràng thân thể của Khỉ Trắng giữ lại ở nham thạch và cảnh sắc mặt sau.
Trước mặt sơn cốc cũng đã không nhỏ, nhưng tại mặt sau nham bích, lại có không gian lớn hơn nữa, hơn nữa màu xanh hoa cỏ bên trong mát mắt, hoa trên núi khắp nơi đua nở, hoàn toàn không có tiêu điều như mùa thu bên ngoài này.
- Tiền bối, vách tường núi này chẳng lẽ là ảo cảnh ư?
Ánh mắt có thể chứng kiến phía trước, Diệp Thiên cũng không sợ đụng vào nham thạch, lập tức nhấc chân hướng vào trong mà đi, nhưng hắn vừa định đi, cái trán liền đập vào trên vách núi đá.
- Trời, là thật sao? !
Vuốt cái trán bị đụng, Diệp Thiên kinh nghi bất định nhìn hướng về phía Khỉ Trắng.
- Vô nghĩa, nếu cứ như vậy vào được, bên trong còn không phải ai cũng tiến vào được sao?
Khỉ Trắng tức giận trừng mắt liếc Diệp Thiên, nói:
- Đem nguyên thần thích phóng đi ra, vách núi tự nhiên sẽ mở ra Đại Môn.
- Mẹ nó, tiếp tục gạt ta ta sẽ giảng cho ngươi chuyện Tôn Ngộ Không bị đặt ở dưới năm ngọn núi.
Nhìn thấy Khỉ Trắng lui đầu vào, Diệp Thiên tức giận bất bình dưới đáy lòng mắng một câu, nhưng vẫn là thành thật dựa theo như lời Khỉ Trắng, phân ra một nửa nguyên thần chạm đến trên nham thạch.
Lần này Khỉ Trắng thật ra không lừa hắn, sau khi nguyên thần Diệp Thiên cùng nham thạch tiếp xúc, nham bích bỗng nhiên chấn động lên, tầng tầng sóng gợn phân ra một đại môn.
Diệp Thiên không dám lãnh đạm, vội vàng thu hồi nguyên thần bước vào trong cửa, sau khi thân thể hắn khó khăn lắm mới đi vào được, đại môn phía sau cũng đóng lại.
Chứng kiến hành động Diệp Thiên, Khỉ Trắng bĩu môi, nói:
- Tiểu tử, lần sau không cần thu hồi nguyên thần nhanh như vậy, nếu không một khi không cẩn thận khiến mình đùa với cái chết.
Rất rõ ràng, đại môn này là cần dùng lực lượng nguyên thần khởi động, Diệp Thiên mới vừa rồi thu hồi quá nhanh, nếu là thân thể hắn động tác chậm một chút, nói không chừng thực sự bị khép kẹt lại trong đá núi.
Nghe được Khỉ Trắng nhắc nhở, Diệp Thiên cũng kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng lập tức hắn đã bị linh khí trong sơn cốc này thu hút lực chú ý. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Trong sơn cốc này, linh khí nồng đậm gần như tinh khiết, từng đợt từng đợt nguyên khí thiên địa không ngừng xuyên thấu qua lỗ chân lông cả người hắn tràn đầy vào.
Nếu không phải Diệp Thiên miễn cưỡng đã hình thành nguyên thần, nuốt hết nguyên khí, chỉ sợ với da thịt Diệp Thiên hiện giờ, sẽ bị linh khí này đả thương.
Nhưng linh khí quá dồi dào hiển nhiên có lợi đối với nguyên thần mới, Diệp Thiên có thể cảm giác được, cho dù không có công pháp tu luyện, tốc độ nguyên thần hút linh khí ở trong này cũng xa xa hơn Tụ Linh Trận của hắn ở cảng đảo.
/915
|