Đoàn tàu không ngừng tăng tốc lên, tiếng kéo còi hơi thật dài, gào thét, chạy nhanh ra khỏi sân ga.
Tuy rằng hàng năm đều phải rời nhà một thời gian, nhưng không thể nghi ngờ lần này cũng là lần Diệp Thiên cảm xúc sâu nhất, tựa hồ cũng hiểu được đạo lý mà cổ nhân thường nói: " Phụ mẫu tại bất viễn du" (Cha mẹ ở gần không thấy quý).
Đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, Diệp Thiên đóng cửa sổ lại, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi của chính mình, Diệp Thiên mới phát hiện hai hàng ghế bên mình đã đầy người.
Năm chín mươi lăm, xe lửa còn không nhiều, xe có điều hòa cực ít, phần lớn đều là xe giống như Diệp Thiên ngồi này, toa hành khách chia làm hai hàng trái phải, một hàng là hai người ngồi, còn loại khác là một hàng ghế ba người ngồi, mặt đối mặt có thể có đến sáu người.
Lúc này ngồi ở bên người Diệp Thiên chính là hai cô gái trẻ tuổi, đối diện thì là một người trung niên chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, còn có một thanh niên tuổi xấp xỉ Diệp Thiên, bên cạnh người thanh niên là một phụ nữ hơn 40 tuổi, khuôn mặt có vài phần tương tự người thanh niên kia.
Vừa mới ngồi cùng một chỗ, tất cả mọi người thực xa lạ, nhất là hai cô gái trẻ bên cạnh Diệp Thiên, lại càng thật cẩn thận đánh giá mấy người chung quanh, giống như khắp thế giới đều là người xấu, muốn nhìn ra bản chất những người này từ bề ngoài của bọn họ vậy.
Mặc dù Diệp Thiên hơi cúi đầu, nhưng sớm đã xem xong tướng mấy người bên cạnh, khiến cho hắn có chút thích thú chính là, hai cô gái bên cạnh lại rất xinh đẹp.
Tuy rằng trên TV, phim ảnh, trên màn ảnh xuất hiện đều là mỹ nữ, nhưng ở trong hiện thực cuộc sống, con gái xinh đẹp thật sự không nhiều, nhiều nhất chỉ có thể được gọi là ưa nhìn.
Trước đây Diệp Thiên nhiều lần đi du lịch như vậy, xe lửa ô tô cũng ngồi không ít, nhưng cho tới bây giờ chưa gặp được người nào xinh đẹp hơn hai cô gái trước mặt hắn, lúc này tâm tình đương nhiên trở nên vui vẻ.
- Làm sao vậy? Chàng trai, nhớ nhà ư? Đây là lần đầu tiên đi xa nhà hả?
Người trung niên ngồi ở đối diện Diệp Thiên kia, chủ động bắt chuyện cùng người ngồi ở đối diện Diệp Thiên, từ Giang Nam này đến Bắc Kinh, tổng cộng cần gần 20 mấy giờ ngồi xe, không ai tán gẫu, cứ nhìn trời đất lồi mắt ra, người cũng sẽ chết ngạt.
- Vâng ạ, thưa chú, là lần đầu tiên cháu đi xa nhà, đi Bắc Kinh...
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra chút ngượng ngùng và tươi cười, vẻ chín chắn khi ngồi cùng cha hắn hoàn toàn biến mất không thấy đâu, giờ phút này Diệp Thiên nhìn qua, hoàn toàn tương xứng với tuổi của hắn, là một mười thanh niên mười bảy mười tám tuổi.
- Chàng trai, đi Bắc Kinh làm gì vậy? Thăm người thân hay là đến trường? Thấy cháu đi một mình, hẳn là đi thăm người thân thích?
Người trung niên thực giỏi nói, khi Diệp Thiên trả lời xong, liền thao thao bất tuyệt hỏi tiếp, khiến trong lòng Diệp Thiên cười thầm không ngừng, người này thật ra rất thú vị, đã sống hơn ba mươi tuổi, còn không biết không nên bắt quen, thân thiết với người lạ.
- Thưa chú, cháu lên trên đó học...
Diệp Thiên cười, mở ra túi hoa quả cha vừa mua cho, nói:
- Mời mọi người ăn trái cây ạ!
Hành động của Diệp Thiên nhất thời lấy được thiện cảm thật là tốt của trung niên, cười nói:
- Ha ha, chàng trai thật tốt, đừng kêu chú hoài, anh họ Triệu, gọi anh Triệu là được, anh còn chưa già như vậy...
- Chàng trai, em cũng là đi Bắc Kinh học hả? sao người lớn trong nhà đều không ai đưa?
Nghe thấy Diệp Thiên và người trung niên kia nói chuyện, người phụ nữ hơn 40 tuổi cũng nói vào.
- Con trai dì cũng là đi Bắc Kinh học, đại học Hoa Thanh, đúng rồi, cậu sinh viên, cháu là đến trường đại học nào?
- Ha ha, ba cháu có chút bận, chỉ có thể để cho cháu đi một mình, dì, đại học Hoa Thanh thật là tốt ...
Diệp Thiên cười, trả lời câu hỏi thứ nhất của người phụ nữ kia, cũng liền bỏ qua câu hỏi thứ hai, lúc này ra bên ngoài, gặp người lạ chỉ nên nói ba phần là thật.
Nhất là những năm này, di động còn chưa được thông dụng, ở trên xe lửa, thường có một số người không tốt, thu thập tin tức cùng người nói chuyện phiếm, sau đó dùng danh nghĩa này nọ đến nhà người đó lừa tiền.
Nhưng có thể gặp được bạn đồng học tương lai ở trong này, Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút trùng hợp, tuy rằng không biết đối phương học là ngành gì, nhưng dù sao cũng là bạn học.
- Đương nhiên, đại học Thanh Hoa mà, dì có nhiều bạn như vậy, nhưng chỉ có con trai dì thi đỗ ...
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, trên mặt người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ hưng phấn, tựa hồ đột nhiên trẻ hơn mười tuổi.
Tuy rằng người Thượng Hải và người Bắc kinh có chút không ưa nhau, nhưng không thể phủ nhận là, trong nhà có người có thể thi vào đại học Thanh Hoa, ngôi trường có tiếng là giáo dục tốt nhất nước này, vói người nhà mà nói, thật là một chuyện rất vinh quang.
- Thật lợi hại, cháu nghe nói đại học Thanh Hoa rất là khó thi vào ...
Diệp Thiên tức thời xen vào nói một câu, khiến người phụ nữ kia càng thêm vui vẻ, đưa tay vỗ đầu con trai đang ngồi bên cạnh một cái, nói:
- Nói chuyện với mấy anh chị đây đi nào, đừng im lặng như vậy không lịch sự...
- Chào mọi người, em tên là Tử Dương ...
Người thanh niên lia có chút bất mãn với mẹ, liếc mắt, không tình nguyện bỏ cái tai nghe điện thoại ra, sau khi nói xong lập tức lại đeo trở lại, nhưng ánh mắt cũng trộm đánh giá hai cô gái ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên.
Người phụ nữ trung niên nói với Diệp Thiên và mấy người vẻ xin lỗi, cười cười, nói:
- Đứa nhỏ này, một chút đạo lí đối nhân xử thế đều không hiểu, chỉ biết đọc sách, tôi không đi cùng nó, chỉ sợ ngay cả xe lửa đều không thể đi lên, xe lửa này cũng thật là, ngay cả vé giường nằm cũng không còn...
Tuy rằng nhìn như đang quở trách con trai, nhưng tất cả mọi người cũng nghe được, người mẹ này đang khen con đây, hơn nữa nghe khẩu khí, tựa hồ chỉ có ghế giường nằm mới xứng đáng với thân phận sinh viên đại học Thanh Hoa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Giường nằm?
Diệp Thiên không tỏ thái độ gì. Hắn và lão đạo sĩ đi ra ngoài chưa bao giờ mua vé giường nằm, bởi vì chỉ có ngồi trong toa xe hỗn tạp loại này, mới có thể chân thật hiểu được cuộc sống nhân sinh muôn màu.
- Dì à, thời điểm này vé giường nằm xe lửa thật là ít, chúng cháu cũng đều không mua được …
Nghe được trong số người ngồi bên cạnh có hai sinh viên, một cô gái ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên rốt cục cũng mở miệng nói chuyện.
Các hàng ghế khác cũng là như thế, một vài người không quen, thông qua vài câu nói chuyện với nhau, dần dần trở nên thân thiện hơn, tiếng nói tràn ngập cả toa hành khách, thỉnh thoảng ở chỗ ngồi nào đó phát ra một tràng tiếng cười.
Bất kể có thực học hay không, những thầy tướng số quen đi giang hồ xem tướng người, bản lĩnh quan sát và đánh giá nhất định là có, Diệp Thiên càng không cần phải nói, qua mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủn, đã rõ ràng thân phận tất cả mấy người bên cạnh.
Người trung niên tự xưng họ Triệu, là giám đốc kinh doanh của một công ty ở Tô Châu, đi Bắc Kinh công tác, đương nhiên, những năm này chạy nghiệp vụ ở bên ngoài, mười người trong đó có chín đều là giám đốc, cũng có số ít là phó giám đốc, nhưng cũng đảm đương không nổi.
Còn hai cô gái kia, tuy rằng nhìn như cẩn thận, phòng bị tâm lý nhất, nhưng bị Diệp Thiên hỏi qua vài câu cũng khai hết nội tình, không ngờ là sinh viên học viện điện ảnh Bắc Kinh, một người tên là Sầm Tĩnh Lan, một người tên là Diêu Thiến Thiến, hai người đều là người Thượng Hải, lần này kết thúc kỳ nghỉ hè kết bạn cùng về trường học.
Điều này làm cho cậu thanh niên đối diện đang nghe tai phone tên Tử Dương cũng thấy hứng thú, bỏ tai nghe điện thoại cùng cô gái nói chuyện, cũng có người toa trước sau đến hỏi lung tung này nọ, nhất thời chỗ Diệp Thiên trở nên rất náo nhiệt.
/915
|