Chứng kiến nụ cười trên mặt Diệp Thiên giống như xuân phong ấm áp, Cát Kai nhất thời nhẹ nhàng thở ra, hắn tuy rằng thương thế rất nặng, nhưng còn có thủ đoạn chưa sử dụng, chỉ cần có thể chậm qua một hơi, đoạt thân thể Diệp Thiên nắm chắc còn là rất lớn.
Nhưng vào lúc này, lời Diệp Thiên hơi biến, tay phải như tia chớp thò ra, một đạo hàn mang đi qua, khối đầu lâu Cát Cao bay lên cao.
- Không!
Trong nháy mắt đầu bay lên, trong mắt Cát Kai tràn đầy vẻ kinh hãi, hắn như thế nào cũng không ngờ rằng với tu vi của chính mình, lại có thể chết như con kiến chết trên tay người bình thường?
Hơn nữa đối phương ra tay rất dứt khoát, thậm chí ngay cả lai lịch của hắn cũng không hỏi, trực tiếp xuống tay, nguyên thần của Cát Kai chịu trọng thương thậm chí ngay cả cơ hội lao ra Thức Hải đều không có, cả ý thức con người trong nháy mắt sa vào bóng tối.
Diệp Thiên nếu nhúng tay chuyện này, tự nhiên sẽ không lưu lại tai hoạ ngầm, sau khi dùng Khai Sơn Đao chém đầu đạo nhân, tay trái khẽ lay động, Tam Thanh Linh khẽ run, một làn song vô hình lan tràn ra trong không trung.
Đây lại là Diệp Thiên sợ nguyên thần của đạo nhân kia chạy trốn, nếu thật sự hắn có sư môn, thì nhất định là mang đến đại họa cho bản thân, khi xuất đao, nguyên thần của hắn đã rót vào trong Tam Thanh Linh .
Chính là Diệp Thiên lại cũng không biết, thương thế của Cát Kai thật sự quá nặng, nguyên thần lại bị Hắc Giao đánh thương nặng, nếu không vừa rồi lúc đánh đối mặt, hắn sẽ vứt bỏ thân xác thối tha kia đến đoạt thân thể Diệp Thiên rồi.
- Cứ... Cứ giết như vậy?
Không chỉ là bản thân Cát Kai, ngay cả Hồ Hồng Đức bên cạnh đều không nghĩ tới, Diệp Thiên chưa nói được hai câu với đối phương đã xuống tay, hắn nghĩ đến, thế nào đều phải lên tiếng hỏi rõ lai lịch của hắn?
- Lão Hồ, thủ đoạn của người tu đạo rất đa dạng, xa không phải chúng ta có thể tưởng tượng !
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Ông vừa rồi cũng nhìn thấy. Ngay cả Hắc Giao đều không phải là đối thủ của hắn. Tôi sợ đêm dài lắm mộng, kết thúc sơm một chút vẫn là tốt!
- Nói cũng phải, người này thật không phải là người!
Hồ Hồng Đức gật đầu đồng cảm. Nghĩ đến đoản kiếm có thể bay, hắn nhịn không được cũng hoảng sợ, nếu không phải lúc ấy đạo nhân cùng Hắc Giao đang phân ra thắng bại. Sợ là hắn sớm đã không giữ được tính mạng.
Đương nhiên, Hồ Hồng Đức cũng không biết, thất bại của đạo nhân vẫn là Diệp Thiên ra tay mà thành, nếu không chỉ có Hắc Giao thì là hai người bọn họ, sợ là cũng đều có thể bị đạo nhân kia đánh chết tại chỗ.
- Lão Hồ, không được rồi, tôi cần nghỉ ngơi một chút!
Mặc dù đang trong trận đấu, Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ dùng Tam Thanh linh công kích Cát Kai một lần. Nhưng tiêu hao tâm thần và áp lực chịu đựng trong quá trình này, khiến cho hai đầu gối Diệp Thiên mềm nhũn, ngã luôn xuống mặt đất.
- Diệp Thiên. Cậu không sao chứ?
Hồ Hồng Đức chạy đến bên người Diệp Thiên. Hắn có chân khí hộ thân, máu ở vết thương bên tay trái đã sớm cầm. Ngoài những vết đau ra, thì cũng không có trở ngại gì.
- Không có việc gì, lão Hồ, lần này liên luỵ ông rồi!
Diệp Thiên có chút áy náy nhìn Hồ Hồng Đức, hắn cũng không ngờ lần này vào núi lại gặp những sự việc này, thật sự vì bản thân mà hại đến tính mạng Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đời này áy náy không thôi.
- Đoạn tay gãy kia có thể tìm về? Khí trời sẽ không làm tổn hại, đi bệnh viện vẫn có thể nối lại ?
Diệp Thiên vừa nghĩ, trên mặt đã lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Thôi, coi như là mất hai ngón tay mà thôi.
Hồ Hồng Đức chẳng thèm để ý lắc đầu nói:
- Lão Hồ kiếp này xui xẻo, đứt thì đứt rồi, nối vào dùng không tốt lại càng thêm khó chịu, Diệp Thiên chớ lắm chuyện!
Hồ Hồng Đức vốn dĩ là người có lòng dạ rộng rãi, vừa rồi có thể thoát chết là đã mãn nguyện, vết thương nhỏ này, hắn căn bản là không để ở trong lòng.
- Ông này, sau việc lần này, ông đến Hồng Kông tìm Đại sư huynh bọn họ đi...
Diệp Thiên lắc lắc đầu, lần này hắn thật là mắc nợ Hồ Hồng Đức, chỉ là đối phương cái gì cũng không thiếu, chỉ có để cho hắn ngụ ở Hồng Kông, giúp hắn đột phá cảnh giới luyện khí hóa thần, phỏng chừng mới có thể đáp lại phần nhân tình này.
- Đúng rồi, Diệp Thiên, cậu mới vừa nói người tu đạo rốt cuộc là làm gì?
Hồ hồng đức chợt nhớ tới lời nói mới rồi của Diệp Thiên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Khó có thể trên đời này lại thật sự có người phi thiên độn địa?
- Đúng vậy, trước mắt người này không phải hay sao?
Diệp Thiên gật gật đầu, trầm ngâm một chút, nói:
- Ông cũng biết, luyện khí Hóa Thần và luyện thần phản hư, trong mắt người thường chúng ta, đây đã là phần cuối tu luyện, nhưng trong mắt những người tu luyện, chẳng qua là bắt đầu mà thôi...
Hồ Hồng Đức tu vi chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, thật là có thể biết việc này, sự tình từ chỗ con khỉ đó Diệp Thiên đều hiểu toàn bộ đều nói với hắn.
- Ôi, theo như cậu nói, hôm nay chúng ta đã giết một thần tiên?
Sau khi nghe Diệp Thiên kể xong, dù là Hồ Hồng Đức to gan lớn mật, cũng bị khiếp sợ không nói ra lời sau một lúc lâu, nhìn về phía xác không đầu kia, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
- Thần tiên cũng là người mà ra, có cái gì phải sợ ?
Thể lực Diệp Thiên đã khôi phục được nhiều, lập tức đứng dậy đi đến bên thi thể, nói:
- Đạo nhân này nói hắn có sư môn, không biết là đồ tốt hay không?
Người mà Diệp Thiên giết cũng không phải số ít, nhưng sát hại tính mệnh người tu vi cao, đây lại là lần đầu.
- A, áo dài đạo này cũng không tồi, đáng tiếc phá hủy rơi rồi.
Sau khi Diệp Thiên chạm vào đạo bào xanh đen kia, nhất thời cảm thấy khác biệt, đạo bào này không biết dùng loại vải gì dệt thành, sờ rất mềm mại, nhưng Diệp Thiên dùng cả hai tay xé, lại không thể xé nổi.
- Nội đan Hắc Giao phun ra thật lợi hại.
Diệp Thiên mặc dùcông lực hoàn toàn biến mất, nhưng lực đạo ở hai cánh tay là mấy trăm cân, đạo bào ngay cả hắn cũng không xé nổi, lại là bị nội đan của Hắc Giao xuyên thủng, có thể thấy rằng nội đan công lực rất lớn.
Có điều điều này cũng khiến cho trong lòng Diệp Thiên tràn ngập mong chờ, đạo nhân này ngay cả y phục cũng đều là trân quý, nói vậy trên người sẽ có không ít thứ tốt ?
- Cũng may nội đan không có thương tổn đến ngực, không thôi thì cái bao bì này cũng phế đi.
Máu đen trên người đạo nhân sớm bị đông lại, Diệp Thiên cũng không kiêng dè, lập tức đưa tay hướng vào lồng ngực hắn, lúc tay rút ra, tất nhiên là nhiều hơn một cái bọc bẹp.
- Diệp Thiên trong này là cái gì?
Hồ Hồng Đức cũng bu lại, đồ vật trên thân thần tiên, ai lại không có hứng thú chứ.
- Mở ra xem là sẽ biết sao?
Diệp Thiên không chần chờ, đưa tay bốn góc, đập vào mắt là một hộp dẹt bằng Bạch Ngọc
- Đồ chơi gì a?là mấy mảnh ngọc vỡ?
Lần này không đợi Diệp Thiên động thủ, Hồ Hồng Đức trước tiên nhấc hộp Bạch Ngọc lên, nhìn một cái, vẻ mặt hơi thất vọng, vốn dĩ hắn nghĩ bên trong còn có thể có thần dược gì.
Trong hộp, đặt ba miếng Ngọc Thạch, bên phải là hai miếng ngọc bội chưa qua tạo hình, miếng Ngọc Thạch bên trái kia độ dài như ngón út, cũng khó trách Hồ Hồng Đức chướng mắt .
- Ngọc vỡ? Lão Hồ, đồ vật này ông đưa bao nhiêu tiền cũng không nua được đâu!
Mặc dù Diệp Thiên vẫn chưa dùng tay sờ, thế nhưng khi hộp ngọc mới vừa mở ra nguyên thần của hắn song động, dường như trong hộp ngọc có cái gì đó hấp dẫn nguyên thần.
Không kịp nhiều lời với Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên lấy miếng ngọc cầm trên tay nhìn không chớp mắt, đồng thời thần niệm vừa động, đem Ngọc Thạch kia đóng gói lại.
- Này... Đây là linh khí gì? Lẽ nào là sức sống sinh mệnh?
Ngay tại thần thức cùng Ngọc Thạch tiếp xúc trong nháy mắt, trên mặt Diệp Thiên đầu tiên là sự sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Diệp Thiên cảm giác được rõ ràng, từ miếng Ngọc Thạch kia, truyền ra một loại linh khí mênh mông, thông qua nguyên thần dẫn đường, liên tục tràn đầy vào bên trong cơ thể hắn.
Mà Diệp Thiên sau khi đan điền biến mất, dường như đứt từng khúc kinh mạch, trong cái linh khí dễ chịu này, mặc dù có dấu hiệu kết nối, hơn nữa vết thương xương sống sau lưng, cũng nhanh chóng khôi phục.
- Hầu tử kia không phải nói, chỉ là sau khi nguyên thần hoàn toàn hình thành, mới có thể chữa trị thể Nội Kinh mạch sao?
Ngọc Thạch trong tay vẻ mặt kinh ngạc, đại não Diệp Thiên xuất hiện cảm giác trống rỗng, có thứ này, có lẽ mình cũng không cần chờ đợi lâu như vậy.
- Diệp Thiên, làm sao vậy? Đồ chơi này mà có tác dụng sao?
Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên bất định, Hồ Hồng Đức vội vàng dùng cùi chỏ huých xuống hắn.
- Đâu chỉ là có dùng? Chính là lấy toàn bộ tài sản gia đình tôi để đổi lấy cái này, tôi cũng sẵn lòng!
Diệp Thiên bị Hồ Hồng Đức làm cho tỉnh, nhìn thấy tay trái Hồ Hồng Đức bị thương, nói:
- Lão Hồ, ông cầm vật này trên tay, dùng chân khí kích thích nó thử xem nhìn xem có cái gìphản ứng không!
Diệp Thiên có thể khẳng định, miếng Ngọc Thạch này là loại có ẩn chứa linh khí, tuyệt đối có thể chữa khỏi vết thương tay trái cho Hồ Hồng Đức, nhưng nguyên thần của hắn vẫn chưa thành, không biết có thể hấp thu được linh khí đó không.
Mặc dù biết miếng Ngọc Thạch này đối với chính mình cực kỳ quan trọng, nhưng vết thương của Hồ Hồng Đức là do mình mà thành, coi như toàn bộ linh khí trong Ngọc mà hắn hấp thu hết, Diệp Thiên cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
- Cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được tổn hại miếng thạch này!
Khi Ngọc Thạch nhét vào tay Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên không nhịn được dặn dò hắn một câu, bản thân cũng không biết lai lịch của vật này, ngộ nhỡ bị bóp nát, lúc đó Diệp Thiên cũng không có chỗ nào mà khóc.
- Chân khí kích thích? Kích thích thế nào a?
Hồ Hồng Đức cầm miếng Ngọc Thạch kia, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Diệp Thiên nhắc nhở:
- Tu vi của ông đã có thể phóng ra ngoài, ông thả ra một chút tiếp xúc dưới miếng thạch này không được sao?
- Di? Thật thoải mái nha!
Hồ Hồng Đức theo lời của Diệp Thiên, cẩn thận phóng ra một tia chân khí, sau khi chân khí này chạm vào miếng ngọc, một luồng nóng bỗng nhiên từ trong Thạch hướng vào bàn tay hắn, tràn đầy vào đến bên trong làn da.
Sau khi luồng nhiệt truyền vào toàn thân, Hồ Hồng Đức chỉ cảm thấy toàn thân ấm, như là dang ngâm trong nước nóng năm sau mươi độ, thích ý hắn thấp giọng rên rỉ.
Cùng lúc đó, Hồ Hồng Đức cảm thấy chỗ tay trái bị thương truyền đến một cảm giác tê dại, chịu không nổi xé luôn mảnh vải đang cầm trên tay.
- Sinh Bạch Cốt ?
Sau khi bỏ mảnh vải trên tay, Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức đồng thời mở to hai mắt nhìn!
Lại nói vết thương bên tay trái của Hồ Hồng Đức quả thật không nhẹ, thanh đoản kiếm kia do chặt ở dưới ngón áp út của hắn, ngay tiếp theo ngón áp út cùng ngón út còn có nửa bàn tay đều cho cắt đứt, sau khi mảnh vải kia bị xé toang, máu tươi đỏ sẫm lập tức rỉ ra bên ngoài.
Nhưng khi mà máu tươi chảy ra, các tổ chức tế bào trên lòng bàn tay dường như được một năng lượng nào đó làm cho kích hoạt, dĩ nhiên mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ khép lại.
Máu tươi đỏ sẫm dần dần kết thành vết sẹo, vết sẹo bắt đầu còn có vẻ có chút tươi mới, trong nháy mắt liền biến thành sẹo cứng rắn, trong vài phút ngắn ngủn, vết sẹo kia lại bong ra trên tay Hồ Hồng Đức, trở lại làn da hồng tươi.
Sự biến hóa này khiến cho Hồ Hồng Đức và Diệp Thiên đều là trợn mắt há hốc mồm, ngây ngất nhìn quá trình kì diệu, trong lòng chấn động quả thật không thể dùng lời nói mà hình dung ra được
- Diệp... Diệp Thiên, cậu... cậu bóp tôi xem xem!
Hồ Hồng Đức ngẩng đầu, vẻ mặt không biết là khóc hay là cười.
- Lão Hồ, ông xác định?
Diệp Thiên lập tức cũng không còn khách khí, chìa tay phải liền nắm tay trái không trọn vẹn hai ngón tay của Hồ HồngĐức .
- Ai u, đau a!
Hồ Hồng Đức trong miệng phát ra một tiếng kêu đau, tay của Diệp Thiên vội bỏ ra, tay trái của hắn vừa dài ra, làn da mới mọc có thể không chịu nổi cái nắm tay chặt của Diệp Thiên.
- Đáng tiếc hai ngón tay bị đứt không có cách nào dài ra!
Diệp Thiên thở dài, nói:
- Lão Hồ, ông đừng ngừng, tiếp tục hấp thu linh khí trong viên đá này xem có thể hay không giải trừ tai họa ngầm trong trong cơ thể.
Hồ Vân Báo Năm đó được xưng là Trường Bạch Ưng Trảo Vương, một thân ngoại môn công phu đăng phong tạo cực, nhưng luyện tập ngoại gia công pháp, về cơ bản đều là đả thương địch thủ một ngàn tự thương hại tám trăm, nhiều ít đều có thể bị tổn thương chút ít.
Hơn nữa Hồ Hồng Báo lúc tuổi già mới nhập thâm sơn, mỗi năm đều phải chịu đựng cái rét căm căm dưới 0 độ của Trường Bạch Sơn kia, rốt cục cũng không thể đi vào cảnh giới luyện khí hóa thần, sống thọ đến hơn 70 tuổi thì qua đời.
Hồ Hồng Đức được phụ thân truyền từ đời này sang đời khác truyền lại, nhập môn cũng là luyện công phu ngoại môn, mặc dù trên người sớm có nhiều nội thương, nhưng lúc tuổi già điều dưỡng thật là tốt. Như vậy mới sống được từng đấy tuổi.
Nhưng Hồ Hồng Đức nghĩ muốn đi vào luyện khí hóa thần, nhất định đem chân khí nội gia luyện thành tinh thuần vô cùng, phải khiến cho nội thương hoàn toàn giải trừ mới được, Diệp Thiên là muốn khiến cho hắn mượn cơ hội này, đột phá Đạo Môn này.
- Được, tôi sẽ thử, nhưng Diệp Thiên, cậu ở đây tu luyện?
Sau khi nghe lời nói của Diệp Thiên.Hồ Hồng Đức hướng Hắc Long chỗ hồ nước đen kia nhìn một cái.Nói:
- Tên kia không biết như thế nào, mong đừng nổi điên!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Không có việc gì. Hắc giao bị trọng thương, sợ là nhất thời sẽ ra không được, yên tâm đi. Không ai quấy rầy ông.
Hắc Giao trốn được đến đầm nước phía trước, đã từng cho Diệp Thiên truyền qua thần niệm cảm kích, hơn nữa Diệp Thiên tin tưởng, Hắc Giao tuyệt đối không làm ra cái chuyện lấy oán trả ân, nhiều lúc, động vật còn đáng tin hơn so với con người.
- Thôi, tôi đi xa một chút…
Tuy rằng thời tiết cực lạnh, máu tươi trên mặt đất đều bị đông lại, có thể mùi gay mũi kia không cách nào tiêu trừ. Hồ Hồng Đức xem xét chung quanh một chút, đến chỗ nham bích cách đầm Hắc Long chừng ba mươi mét ngồi dậy.
- Ngọc Thạch màu xám kia có thể sinh Bạch Cốt, hai miếng ngọc bội này lại không biết làm gì?
Sau khi đợi Hồ Hồng Đức rời đi, sự chú ý của Diệp Thiên đặt ở hai vật khác trong hộp ngọc, sau khi thấy công hiệu của Ngọc Thạch, trong lòng Diệp Thiên hừng hực quyết liệt.
- Ồ, không có linh khí?
Đưa tay cầm lấy một khối ngọc bội. Diệp Thiên đem thần thức rót vào trong đó,trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng, ngọc bội kia cũng không có phản ứng chút nào.
- Cùng với miếng ngọc bội kia, miếng ngọc bội này cũng nên có một chút chân quý mới đúng a?
Diệp Thiên có chút không cam lòng, dứt khoát đem nguyên thần thả ra. Đem ngọc bội kia gói lại, lần này thật sự có biến đổi, một đoạn văn tự khó hiểu, đột nhiên từ trong ngọc bội truyền vào Thức Hải hắn.
- Không ngờ là một loại công pháp?
Diệp Thiên quơ quơ đầu, đem nguyên thần thu trở về, cẩn thận xem kĩ đoạn văn kiện, lại phát hiện ra là công pháp tu luyện, chẳng qua công pháp này có chút cổ quái.
- Nội đan?
Khi đọc đến đoạn giữa, Diệp Thiên chợt thấy hai chữ, không khỏi lặng đi một chút
- Chẳng lẽ đây là một loại công pháp yêu tu?
Đạo gia tu luyện tuy rằng cũng là luyện đan, nhưng lại được gọi là Kim Đan, nên mới có câu chuyện Kim Đan đại đạo, trước khi ở Kim Đan thì là tiên thiên chi cảnh, nói đến nội đan, vẻn vẹn chỉ dùng để yêu tu trên người.
Tiếp tục xem, Diệp Thiên thở dài, điều này quả nhiên là công pháp yêu tu, ngoài việc nói đến Kết Đan, còn có phương pháp thần luyện yêu tu, đói với Diệp Thiên lại không có tác dụng gì.
- Hắc Giao vận khí không tệ, trải qua kiếp nạn này, lại là đạt được một công pháp.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, đem ngọc bội kia đặt vào trong hộp ngọc, thậu tay lấy viên ngọc khác ra.
Điều này phàm là không cân nhắc, miếng ngọc bội này và Khai Nguyên đạo tạng Diệp Thiên đã đạt được kia có chút giống nhau, dường như là dùng thần thức in dấu mặt trên, lấy nguyên thần người tu đạo mà xem.
So sánh với bộ sách giấy gián, phương thức này không nghi ngờ gì nữa càng thêm thuận tiện, hơn nữa tính bí ẩn càng mạnh, ngoài những người tu đạo ra thì ngay cả những kĩ thuật khoa học hiện đại, cũng không thấy được một nội dung bên trong ngọc.
Diệp Thiên thầm nghĩ:
- Không biết loại tu vi nào, mới có thể đem thần thức lưu ở trước mặt?
So với tin tức trên trang bìa kia, ngọc bội này hiển thị sâu hơn một bậc, bởi vì nội dung lưu bên trong có thể đọc đi đọc lại, mà không giống ấn kí đạo trước kia, sau khi đọc xong một lần liền biến mất không thấy.
Bởi vậy Diệp Thiên suy đoán, có thể trong ngọc bội để lại tu vi thần thức người, khẳng định so với người in dấu lưu trên sách tu vi cao hơn.
Nhưng Diệp Thiên điểm này lại đoán sai, thần thức trong ngọc bội có thể bảo tồn, điều đó là vì không cùng chất liệu.
Miếng ngọc bội này trong giới tu đạo được gọi là ngọc giản, là chuyên môn dùng để giữ lại thần thức ấn ký, cần phải thủ pháp chuyên môn đến luyện chế, mà sau khi luyện chế thành công, chính là Diệp Thiên cũng có thể đem thần thức giáo huấn đến một cái chỗ trống bên trong ngọc giản,cũng không phải suy nghĩ khó khăn .
- Xem xem bên trong nói gì vậy?
Hít sâu một hơi, nguyên thần của Diệp Thiên thoát ra hướng vào trong ngọc bội tìm kiếm, trên mặt thoáng lộ ra thần sắc căng thẳng.
Tuy rằng Diệp Thiên dùng thủ đoạn Lôi Đình sát hại đạo nhân này, nhưng trong đáy lòng là chịu một áp lực rất lớn, hắn hiện nay muốn nhất không phải là công pháp gì, mà là muốn biết rõ lai lịch của hắn.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Diệp Thiên hiện tại chỉ có nửa bàn chân bước vào giới tu đạo, sau này chưa chắc hắn có vận may như ngày hôm nay.
- Vẫn là một thiên công pháp?
Theo nguyên thần lục lọi ngọc bội, trên mặt Diệp Thiên lộ vẻ thất vọng, trong miếng ngọc bội này, đều là một công pháp, Diệp Thiên nhìn khúc dạo đầu, hẳn là một thiên dùng nền móng của chân hỏa luyện khí.
- Ân? Có một cái bản đồ?
Mắt Diệp Thiên sáng lên, bởi vì sau cái văn tự công pháp kia, xuất hiện một bộ hình địa mạo sơn xuyên, ở giữa bản đồ, có một ký hiệu màu vàng.
- Thần Châu kết giới? Đây là đâu?
Nói thật, môn học địa lí của Diệp Thiên chẳng ra sao, nhìn hồi lâu cũng không xác định được phương vị, nhưng bốn chữ trên kia hắn lại là biết.
- Chẳng lẽ năm đó thiên địa đại biến toàn bộ người tu đạo đều tiến vào trong kết giới này? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Diệp Thiên Trầm tư
- Hay là trong kết giới này lại là một nơi gì đó?Tại sao không bị mọi người biết đến?
Khoa học kĩ thuật phát triển tới nay, trước đây ngay cái việc lên mặt trăng chỉ là thần thoại truyền thuyết, đều đã sớm hoàn thành mấy chục năm về trước, bầu trời lại càng có thêm vô số vệ tinh theo dõi lên Địa Cầu.
Diệp Thiên thật sự không thể tưởng tượng, những người kia làm sao có thể tránh được tai mắt cảu người đời, tồn tại một nơi không ai biết, vậy rốt cục nơi đó có cảnh tượng gì đây?
- Ai, khó khăn gặp được cái người biết chuyện, có thể lại là hạng người tâm tư hiểm ác...
Diệp THiên thở dài một hơi, bản đồ chỉ vẻn vẹn có bốn chữ, hắn rất khó suy diễn ra chuyện đích xác đã xảy ra, sau khi nghĩ một lúc, Diệp Thiên lấy lực chú ý đến trên tấm công pháp kia.
- Kháo, làm gì đều phải tiến vào Tiên Thiên, đây không phải ức hiếp người hay sao?
Sau khi đọc và nghiên cứu tỉ mỉ một lần nữa công pháp kia, Diệp Thiên chịu không nổi liền nói tục một câu, bởi vì dựa vào ngôn từ công pháp, cho dù luyện chế pháp khí thô nhất, cũng cần nguyên thần thúc động chân hỏa, điều này tu vi nhất định phải ở Tiên Thiên.
- Luyện khí các, đó là nơi nào vậy?Là một lầu các sao?
Nhưng trong công pháp luyện khí này nhiều lần xuất hiện một cái tên, vẫn khiến cho Diệp Thiên chú ý, rất hiển nhiên bản công pháp này chính là xuất thân từ luyện khí các.
- Mẹ nó, không muốn, mau thu dọn nơi này ổn thỏa mới là chính sự!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, đem hai miếng ngọc bội đặt vào trong hộp ngọc bội kia, sau đó đặt trên lòng bàn tay trái, tay phải nâng lên cao, hướng tới hộp kia đánh mạnh.
Chưởng này của Diệp Thiên phải có mấy trăm cân lực đạo, "Ba" một tiếng truyền ra, hộp ngọc quý bị hắn đánh dập nát, ngay cả hai miếng ngọc bội bên trong cũng đều bị hủy diệt.
Ngọc giản kia tuy rằng cũng tính là loại pháp khí, nhưng lại là dùng thần thức chịu lực, cũng không có công năng phòng ngự gì, cũng không có gì quá khác so với ngọc khí bình thường.
Diệp Thiên không biết người tu đạo rốt cục có bao nhiêu thần thông, hắn là sợ thần thức trong miếng ngọc bội bày bị người cảm ứng được, từ đó mà tra cho ra tung tích đạo nhân đó, dù sao nội dung bên trong hắn sớm đã nhớ kỹ trong lòng, dứt khoát đem toàn bộ đồ vật này hủy diệt.
Đang lúc Diệp Thiên ôm lấy cái xác đạo nhân, chuẩn bị ném xuầng đầm nước, thì trong tay áo của đạo nhân kia roi ra rất nhiều tiền giấy.
- Ân? Đây là tiền của thời nào a ? dường như chưa từng phát hành?
Xoay người nhặt lên mấy tờ tiền, Diệp Thiên không khỏi lặng đi một chút, vì gía trị đồng tiền lại là 3 đồng, năm hiển thị trên mặt là 1955, Diệp Thiên từ khi bắt đầu hiểu chuyện, dường như chưa nhìn thấy loại tiền này lưu hành.
/915
|