-Người thanh niên trẻ tuổi kia mang theo người nhiều tiền như vậy mà không thấy sợ sao?
-Đúng vậy đấy, hơn nữa tiền còn để hở cả ra ngoài thế kia, nói không chừng còn gây sự chú ý của kẻ trộm nữa cơ…
-Nếu là mình, bây giờ mình sẽ mang ngay đến cảnh sát, nhờ họ giữ hộ.
Đầu năm nay, bảy tám nghìn tệ mặc dù không phải là số tiền nhiều, nhưng tuyệt nhiên không phải là ít, một người nhìn thấy một cậu học sinh mười bảy mười tám tuổi mang theo một số tiền lớn như vậy, khi ấy sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
-Diệp Thiên, hay là…chúng ta đưa tiền cho cảnh sát ngồi trên xe giữ hộ đi?
Nghe thấy ý kiến bàn luận của những người đó, Sầm Tĩnh Lan có chút áy náy, nếu như không phải cô cướp ba lô của Diệp Thiên, ai mà biết được bên trong cái túi đó lại để nhiều tiền thế cơ chứ?
Sầm Tĩnh Lan chưa dứt lời, vị giám đốc Triệu kia cũng gật đầu phụ họa theo.
-Đúng đấy, Tiểu Diệp, nhất định không thể coi thường, năm ngoái khi tôi đi công tác ở Tây Bắc, bóp da bị rạch một lỗ rất to, nếu không phải có đồng sự đi cùng, thì có mà phải ngủ ngoài lề đường rồi…
-Haha, không sao đâu, tôi để túi ở dưới mông rồi, không ai có thể trộm mất được đâu...
Diệp Thiên nghe vậy cười lớn, hắn vừa bói cho mình một quẻ, có điều giống như trước đây, xem được người mà không xem được cho mình, quẻ rất mơ hồ, nhưng có vẻ như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Diệp Thiên biết vậy, cứ coi như là đem tiền giao cho cảnh sát giữ hộ thì cũng không tránh được chuyện này, hơn nữa trong lòng cậu ta cũng có chút buồn bực. Mấy khuôn mặt vừa nhìn thấy đều là những khuôn mặt quen, lẽ nào bọn họ có thể xuống tay với chính mình? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Con đường chạy thoát của tên trộm này, về cơ bản là có lộ trình cố định. Thời gian trước, cũng có tên trộm rạch túi tiền của Diệp Thiên, sau khi bị cậu bắt được đã muốn dùng dao đánh người, liền bị Diệp Thiên cắt một cánh tay.
Vì tránh để hậu họa về sau, Diệp Thiên còn cùng với sư phụ đến Thương Châu, gặp một vị tặc vương chuyên ăn quản lý trộm đường ray xe lửa, theo lí mà nói thì sau sự việc này, những kẻ kiếm ăn ở con đường sắt này, không kẻ nào dám đến gây phiền toái.
Hơn nữa sau khi Diệp Thiên vừa nhìn nhìn thấy mấy người kia xong, vốn dĩ là muốn " kiếm ăn" ở trên xe lửa này đều ồn ào rời đi, bọn họ cũng là muốn tỏ rõ thái độ không nghĩ đến số tiền kia của Diệp Thiên.
Tuy nhiên rất nhiều việc trên đời này đều dẫn đến từ những việc ngoài ý muốn, Diệp Thiên cũng không dám coi thường. Miệng nói với Sầm Tĩnh Lan, mắt lại chú ý đến từng người đi đến từ những chỗ ngồi bên cạnh.
Thời gian trôi qua, tiếng ồn ào trong xe cũng dần dần lắng xuống. Bởi vì lúc chập tối xảy ra sự việc đó nên hai cô gái đều ít lời hơn, thỉnh thoảng thì thầm với nhau, nhưng cũng không hề làm phiền đến Diệp Thiên.
Mặc dù biết là sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, Diệp Thiên cũng không bận tâm. Học theo giám đốc Triệu ngồi ở đối diện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lấy lực phát giác ra mọi sự việc xung quanh, cho dù là có chuyện gì thì cũng có thể phản ứng trước tiên.
Khi qua 11 giờ, một số đèn trong xe bị tắt đi, ánh sáng trong cả toa hành khách nhất thời trở nên ảm đạm.
Đang lúc Diệp Thiên nửa thức nửa ngủ, thì bỗng nhiên cảm thấy được đoàn tàu lắc lư, đồng thời mở to mắt, cũng nghe thấy tiếng đài phát thanh báo đến ga xe lửa.
-Đến Từ Châu rồi à?
Diệp Thiên nhìn đồng hồ, trời đã hửng sáng, nhưng Từ Châu là một trạm trung chuyển lớn, rất nhiều người xuống xe ở đây, vốn là toa xe đông đúc, cũng trở nên thưa người hơn.
Nhìn sang bên cạnh, hai cô gái đã tựa vào nhau ngủ rồi, giám đốc Triệu ngồi ở đối diện cũng dựa lưng vào ghế, đầu rủ xuống ngủ, Diệp Thiên thực sự sợ ông ta sẽ cắm đầu xuống…
Còn cái người Vu Tử Dương kia thì nằm lên đùi mẹ ngủ ngon lành, dãy ghế ngồi đấy ngoài Diệp Thiên ra, cũng có cô Trần vẫn đang thức, vì để cho con có giấc ngủ ngon, với tư thế ngồi kia của bà thật khó có thể mà ngủ được.
Nhìn thấy Diệp Thiên tỉnh giấc, cô Trần cười với cậu, nói nhỏ:
-Tiểu Diệp, cháu ngủ đi, để cô trông giúp cháu, có chuyện gì sẽ gọi cháu dậy…
-Cảm ơn cô…
Diệp Thiên lễ phép gật đầu, kéo túi đang bị đè nặng lên một chút, chuẩn bị dựa vào tiếp tục ngủ. Mặc dù không phải cậu mệt quá, nhưng đêm nay nếu đều mở to mắt ra như vậy thì sẽ thấy rất khó chịu.
Đúng lúc Diệp Thiên định nhắm mắt lại, đèn phía trước chợt tối đi, lại có một người con trai đi đến và ngồi xuống ở ghế đối diện của dãy đó. Người ngồi ở vị trí đấy lúc nãy đã xuống xe ở trạm Từ Châu rồi.
- Ơ?
Diệp Thiên mượn đèn bên trong xe để liếc mắt nhìn người kia một cái, tức khắc thấy giật mình, toàn thân đều trở nên tỉnh táo.
Mặc dù trong lòng khiếp sợ, nhưng nét mặt Diệp Thiên không để lộ ra ngoài, ngược lại lim dim mắt, mượn ánh sáng thừa đó chăm chú đánh giá người kia.
Tuổi người con trai ngồi chếch phía đối diện Diệp Thiên khoảng hai bảy hai tám tuổi, cao khoảng 1m75, thân hình cường tráng, những thứ đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là khuôn mặt của hắn ta.
Góc độ hai tai và đầu của người này có bộ dạng nghiêng 45 độ, là đôi tai Đâu phong điển hình, trong cách nói của tướng mạo thì hai tai đâu phong, phá sản tổ tông. Hơn nữa tính cách của loại người này rất cố chấp, có quan hệ không tốt trong đối nhân xử thế.
Ngoài tai ra, thiên đình của người con trai này có chỗ lõm vào rõ rệt, hơn nữa môi rất dầy, chứng minh dục vọng của hắn rất lớn.
Nếu đơn thuần chỉ có thế, thì cũng chẳng có gì, dù sao người có tướng mạo như vậy cũng không ít, nhưng khi Diệp Thiên nhìn thấy dung mạo của hắn thì tim đập dồn dập.
Người này lông mày cốt phản đao, lông mày loạn như cỏ, hai mắt cũng không không nhìn trực diện người khác, lại mơ hồ lộ ra một tia hung ác.
Tướng pháp có dạy: lông mày cốt hoành lộ ra tính hung ác của chủ, mắt ác lộ thủ phạm, cho dù không sử dụng tướng thuật trong đầu, Diệp Thiên cũng có thể kết luận, trên người ngồi đối diện nhất định có án mạng, hơn nữa còn không phải là một.
Với lại, người này khiến cho Diệp Thiên có một loại cảm giác nguy hiểm. Trên người nhất định là mang theo hung khí, điều này khiến cho Diệp Thiên trở nên hơi căng thẳng, đối phó với kẻ côn đồ liều mạng này, không cẩn thận sẽ gây tổn thương đến bản thân.
Diệp Thiên không phải loại người ngồi chờ người khác tìm phiền phức, sau khi cân nhắc kĩ, lập tức đưa ra kế sách, đẩy đẩy Sầm Tĩnh Lan bên cạnh, nói:
- Chị Tĩnh Lan, nhờ chút, em muốn đi toilet…
Sau khi bị Diệp Thiên đẩy tỉnh giấc, Sầm Tĩnh Lan mơ màng mở mắt, né người ra phía ngoài, đồng thời đẩy bạn đồng nghiệp:
- Thiến Thiến, tỉnh đi, nhường đường cho Diệp Thiên đi ra nào…
Ngay khi Diệp Thiên mở miệng nói chuyện, nam thanh niên ngồi ở phía đối diện toàn thân đột nhiên cứng đờ.
Có điều nghe thấy Diệp Thiên muốn đi vệ sinh, cơ thể hắn mới thả lỏng hơn. Hai con mắt thì cố tình nhìn chằm chằm vào cái ba lô mà Diệp Thiên cầm trên tay.
Khi ấy đoàn tàu đã rời bến Từ Châu, nhưng tốc độ vẫn còn rất chậm. Hơn nữa còn lắc lư rất mạnh, sau khi đứng dậy, người Diệp Thiên cũng lắc lư theo.
Khi đi qua trước mặt người kia, đoàn tàu lại có chấn động mạnh, chân Diệp Thiên nhất thời loạng choạng, cái ba lô cầm trên tay bay ra.
/915
|