Xuyên qua bốn năm toa xe, Diệp Thiên cùng với bảo vệ tàu và nhân viên trên tàu đi đến khoang giường nằm.
Trong khi hai viên cảnh sát trông chừng thì nhân viên tàu đi lấy túi cấp cứu để băng bó vết thương lại cho kẻ bị thương,còn Diệp Thiên và Sẫm Tĩnh Lan bị tách ra hai toa khác nhau để tra hỏi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ông Dương cầm quyển sổ tay, bắt đầu hỏi về sự việc vừa xảy ra.
Chú cảnh sát…cháu là sinh viên đại học trúng tuyển năm nay, kẻ…kẻ vừa nãy muốn cướp tiền …
Diệp Thiên vô cùng căng thẳng, đưa ba lô tiền và giấy báo trường đại học Thanh Hoa ra, nghĩ một lúc lại để ba lô tiền trên mặt đất.
- Diệp Thiên ở Giang Tô, ái dà, còn là đại học Thanh Hoa à…
Ông Dương xem giấy báo của Diệp Thiên xong thì tin tưởng Diệp Thiên hơn một chút. Ở thời kì này, trong tiềm thức là có thể thi vào đại học thì đều là những đứa trẻ học giỏi, phẩm chất đạo đức tốt, huống chi là thi vào được trường đại học Thanh Hoa.
- Vậy đã xảy ra chuyện gì với người bị thương ở mặt kia?
Đặt giấy báo của Diệp Thiên ra sau, lão Dương truy vấn mấu chốt của việc tên kia bị đánh quá bi thảm, ông ta thật khó tin được rằng một sinh viên lại có thể ra tay nặng như vậy.
- Chú cảnh sát, lúc nãy cháu muốn đi vệ sinh, vừa đi đến bên người kia… đột nhiên hắn muốn cướp ba lô tiền học phí bảy tám nghìn tệ của cháu.
Lúc đấy tình cảnh cấp bách quá nên đẩy vai hắn đập xuống mặt bàn.
Diệp Thiên vừa nói vừa khoa chân múa tay tái hiện lại cảnh tượng không đẩy không được với bộ mặt hồ hởi.
- Chỉ đẩy thôi mà phải dùng nhiều lực vậy à.
Nghe Diệp Thiên kể lại xong, lão Dương một chút cũng không dám tin, nhìn tay của Diệp Thiên, nhân viên y tế trên tàu vừa nãy nói toàn bộ mũi bị vỡ cho dù sau khi chữa khỏi được thì mặt cũng sẽ bị biến dạng.
- Cũng không chừng lúc đó quá sợ hãi nên đẩy đầu xuống, với lại khi ấy đoàn tàu còn bị lắc lư nữa.
Diệp Thiên kể tình hình trước và sau khi xảy ra sự việc càng chi tiết càng tốt, nhưng không nhất thiết phải nhiều như vậy, trái lại mọi người trên xe lúc đó đều mơ màng ngủ, không ai nhìn thấy hành động của mình.
Nghe Diệp Thiên kể xong, nét mặt lão Dương thoải mái hơn một chút, nếu tàu lúc đó đang giảm tốc độ thì độ lắc sẽ khá mạnh, công thêm việc Diệp Thiên đẩy tên kia, không phải là không thể giải thích được vết thương trên mặt kia tại sao mà có.
- Chú à, cháu không cố ý đâu…cháu còn phải học đại học nữa…
Thái độ lo lắng, sợ sệt lộ trên mặt Diệp Thiên khiến lão Dương cho rằng cứ tiếp tục dọa nạt đứa trẻ này cũng không đúng lắm, cố gắng cười nói:
-Học sinh Diệp Thiên, chỉ cần tất cả chuyện vừa rồi là sự thật thì sẽ không sao cả, ở đây đợi đi, tôi phải ra ngoài trước đã…
Dặn dò Diệp Thiên xong, lão Dương quay người đi ra khỏi khoang giường mềm, với kinh nghiệm của mình có thể nhìn ra Diệp Thiên không hề nói dối, vì vậy, việc quan trọng bây giờ là phải điều tra rõ thân phận của kẻ mang theo súng kia.
- Trong họa có phúc, không phải ngồi băng ghế cứng nữa…
Sau khi lão Dương đi ra ngoài, Diệp Thiên cười hì hì, ném ba lô lên giường bên cạnh, ngủ một mình trong khoang giường mềm, từ trước đến giờ chưa khi nào Diệp Thiên được hưởng cái phúc này cả.
- Bị đánh mà còn bị bắt lại sao, không có lí tí nào hết.
Vào lúc Diệp Thiên đang ngủ say, trong một khoang giường nằm khác lại phát ra tiếng tranh cãi khi bị tra khảo, đứng ở đầu giường, trước mấy viên cảnh sát, tên đó trừng mắt nhìn với bộ mặt dữ tướng.
- Kêu cái gì mà kêu, ăn cướp thì có lí à?
Viên cảnh sát trẻ tuổi giơ tay định đánh, nhưng nhìn bộ mặt còn chưa lau hết máu liền hậm hực hạ tay xuống hỏi:
- Tên tuổi, gia đình, địa chỉ.
- Có cướp hay không hả?
Nghe thấy viên cảnh sát nói vậy rõ ràng là hơi sợ bọn họ.
- Mặc dù là có ý định cướp nhưng…nhưng vẫn chưa kịp hành động… thật oan uổng quá.
Lão Dương đúng lúc đi từ khoang giường mềm của Diệp Thiên sang, từ bên hông lấy ra khẩu súng lục, đứng trước mặt tên kia lắc lắc rồi nói:
- Còn không khai thật, khẩu súng này là như thế nào?
- Súng…
Nhìn thấy khẩu súng trong tay lão Dương, mặt tên kia đột nhiên trắng bệch, vội vàng cúi đầu nhìn vào bên hông mình, vừa rồi bị đánh ngất nên chưa để ý thấy khẩu súng trên hông mình đã không còn nữa.
- Không ngờ khẩu súng không còn nữa hả, không có súng, vậy tiểu tử thối nhà người vô tội à…
Nhận tội thì chết là chắc, không nhận không chừng còn có thể kéo dài thêm chút thời gian, hai mắt nhắm nghiền, không thèm để ý đến câu hỏi của lão Dương.
Trong lòng cảm thấy không cam tâm, vào nam ra bắc bao nhiêu nơi như thế, làm bao nhiêu việc như thế, trốn thoát khỏi tay cảnh sát bao nhiêu lần, ai ngờ được rằng lại bị thua trong tay một đứa trẻ con như vậy cơ chứ.
- Không nhận chứ gì, đến lúc phải hối hận đấy.
Cảnh tượng như vậy mấy viên cảnh sát nhìn thấy nhiều rồi. Hai người lưu lại trong khoang giường mềm nhìn lão Dương, mấy người đi ra ngoài
Hơn nữa cảnh sát trên toàn quốc dùng súng lục đều có số hiệu. Cầm súng lục chỉ cần là không phải trong ngành thì sẽ nhanh chóng có thể nhận được tin tức có liên quan
Cừu Phong, hai tám tuổi, thành phố Tây Bắc, năm 94 phạm tội cướp bóc, giết người, đã sát hại bốn người, mấy người trọng thương, là tội phạm truy nã toàn quốc cấp độ A, sau đó bỏ chốn, đến năm 99 đã giết hại cảnh sát khu vực, đoạt được khẩu súng lục. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hệ thống cảnh sát đường sắt đợi không đến nửa tiếng thì mạng lưới điều tra phần tử phạm tội đã gửi báo cáo qua còn kèm theo cả một ảnh photo chụp rõ mặt.
- Không sai, chính lão Dương lập công lớn…năm mạng người à…
Nhìn thấy báo cáo phân hiệp điều tra trên tàu vang lên tiếng hoan hô. Mấy viên cảnh sát dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn đồng nghiệp cảnh sát có cái tên Dương Khải Quân, không còn nghi ngờ gì về việc lập công đầu khi bắt được con cá lớn này sẽ rơi vào tay ông ta.
- Đơn thuần là vận may thôi, là vận may, cái gọi là công lao, phải nói đến công lao của cậu học sinh kia mới là lớn nhất…
Lão Dương phúc hậu nghe thấy vậy cười khổ, đương nhiên lão Dương cũng biết công lao không thể chạy mất được, mà nhiều nhất thì Diệp Thiên cũng chỉ có thể được cấp cho danh hiệu trợ giúp cảnh sát bắt phần tử phạm tội mà thôi.
Nhưng sự việc không đơn giản như tưởng tượng, án cướp bóc lại dẫn đến tội phạm truy nã toàn quốc cấp độ A, cứ như là bánh từ trên trời rơi xuống đầu vậy.
Đêm thế nào cũng có rất nhiều người không thể quay lại vào trong xe ngủ tiếp được, Sầm Tĩnh Lan với mấy người buồn ngủ cùng ngồi thảo luận về việc vừa xảy ra lúc đêm.
Ngay cả lão Dương mấy lần đến khoang giường mềm chỗ Diệp Thiên muốn vào nói lời cảm ơn nhưng nghe thấy tiếng ngáy ngủ ngon lành của Diệp Thiên cuối cùng còn ra quyết định.
Còn về phần Diệp Thiên thì cậu ta nằm ngủ thoải mái đến tận sáng hôm sau. Vặn người một cái, chân toan bước đi.
Trong lòng không có bất kì gánh nặng nào, mặc dù sau hành động ngày hôm qua tên kia đã bị thương nặng nhưng cũng không thể để Diệp Thiên có bất cứ liên lụy nào.
- Chú Dương, không cần đau ạ, cháu ngồi xe của trường để đến trường là được rồi, thật không cần cảm ơn chú...
Hơn 8 giờ sáng ngày thứ hai, khi tàu hỏa đến Bắc Kinh, Diệp Thiên đã chân thành từ chối đề nghị muốn lái xe đưa cậu đến trường của ông Dương.
Nhưng Diệp Thiên còn nhớ số máy của chú cảnh sát, vỗ vỗ ngực, sau này chỉ cần là Diệp Thiên sẽ được ngồi tuyến xe giường mềm miễn phí.
/915
|