Hít sâu chậm thở, khí huyết Diệp Thiên dung nạp thêm linh khí, từng đợt từng đợt thực khí màu trắng theo miệng hắn mà ra, bao vây vờn quanh phi kiếm kia.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Thiên phun ra thực khí, giống như là một điểm sáng màu trắng, không ngừng rót vào đến bên trong đoản kiếm.
Mà theo sự thu nạp linh khí, điểm sáng dần dần thành một dải bạc, như là một con rắn lớn bằng ngón cái, sau khi chui vào đến trong đoản kiếm, lại từ trong đó chui ra, từ lỗ mũi Diệp Thiên tiến vào đến trong cơ thể.
Từ khi Diệp Thiên phun ra thực khí đó, hắn liền không còn thở lấy một ngụm không khí, mặc cho thực khí tuần hoàn ở phi kiếm và trong cơ thể hắn, một vào một ra, vòng đi vòng lại.
Thực khí đó, là do đan điền Diệp Thiên chuyển hóa mà ra, là chân nguyên khí tinh thuần nhất trong cơ thể hắn, sau khi từng tia nhỏ rót vào phi kiếm, lại đi vào ấn đường Diệp Thiên.
Mà khi thực khí theo thân kiếm trở về tới trong cơ thể Diệp Thiên, lại có chứa một tia kiếm khí phi kiếm, dung hợp tới bên trong thực khí Diệp Thiên, tuần hoàn phục thủy, sinh ra một loại cảm ứng và liên hệ khó tả.
Sau khi thực khí cùng phi kiếm đã hình thành liên hệ, Diệp Thiên cũng tiến vào đến trạng thái huyền diệu, cả người vô hỉ vô bi vô ưu vô sầu, bên nội đan âm dương trong đan điền quay tròn, không ngừng chuyển hóa truyền chân khí lên thân kiếm.
Quá trình này là rèn luyện phi kiếm, đồng thời cũng là rèn luyện bản thân Diệp Thiên.
Đan điền chăm chú toàn thân, đả thông kinh mạch quanh thân, đem một ít độc tố cuối cùng còn sót lại ở trong một số kinh mạch trong cơ thể hắn, bị đẩy ra ngoài.
Theo một hơi Diệp Thiên này, trên mặt của hắn ẩn hiện bảo quang, hơi thở cả người trở nên trong lành như là trẻ con, làm cho người ta nhịn không được sinh ý muốn thân cận.
Ngồi ba ngày, lông mày Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu lại, hai mắt mở ra, ánh mắt kia giống như một tia kiếm quang, lại có thể khiến vách tường trước người bắn ra một cái lỗ nhỏ.
- Thu vào cho ta!
Diệp Thiên há mồm khẽ hít, thanh phi kiếm trong lòng bàn tay kia, nháy mắt phân chia ra, hóa thành một tia màu tím, bay vào trong miệng Diệp Thiên.
Tia màu tím theo cổ họng Diệp Thiên tiến vào bụng, đi vào vùng hai cái đan điền âm dương, lại hóa thành hư không một chút cũng không có hình dáng, như ngọn gió hướng xuống.
Từng tia thực khí do nội đan mới chuyển hóa ra, phân ra một nửa dũng mãnh vào đến bên trong phi kiếm, còn lại thì bơi trong cơ thể Diệp Thiên.
- Thì ra là thế, theo Đinh Hồng nói chính là nuôi phi kiếm ở chỗ này!
Diệp Thiên trong miệng phát ra một tràng tiếng cười vui sướng, ngẩng đầu lên há mồm vừa phun, phi kiếm bên trong đan điền run rẩy, hóa thành một tia màu tím từ trong miệng Diệp Thiên bay ra, như tia chớp xuyên qua vách tường thạch đỉnh đầu.
Tia màu tím đó giống như là tia la-de, phàm là vật thể chắn ở phía trước nó, toàn bộ đều giống như không khí bị nó xuyên thấu qua, đợi đến khi Diệp Thiên phục hồi tinh thần lại, đỉnh đầu đã xuất hiện một cái lỗ thủng, có thể thấy được ánh sáng bên ngoài.
Tâm niệm động, phi kiếm chạy một vòng ở trên bầu trời, từ một chỗ vách đá khác lại xuyên thấu xuống, vờn quanh bên người Diệp Thiên, như là phủ thêm cho hắn một tầng y phục màu tím.
- Có bảo bối này, ở ngoài ngàn dặm lấy thủ cấp người khác tuy rằng không dễ, nhưng trong vòng trăm dặm mà nói, như lấy đồ trong túi!
Diệp Thiên trào ra cảm giác sung sướng vô hạn trong lòng, giờ phút này cho dù là tiếp tục đối mặt mười vạn đại quân của Nga, Diệp Thiên cũng có thể không chỗ nào e ngại.
Với cường độ thần thức Diệp Thiên, có thể kéo dài đến phạm vi ba mươi km, trong khoảng cách này, phi kiếm của hắn đáng được xưng là vô địch, dù có trăm vạn hùng binh, cũng không làm gì được Diệp Thiên.
- Kiếm từ Vô Ngân mà ra, gọi mi là Vô Ngân nhé!
Diệp Thiên ha ha cười, há mồm khẽ hít, làm cho Vô Ngân lại vào cơ thể mà nuôi, tuy rằng phi kiếm ở đan điền sẽ hấp thu một ít chân nguyên của hắn, nhưng nuôi dưỡng kiếm khí bảo vệ cha mẹ, đối với Diệp Thiên cũng là rất có ích lợi.
- Trong núi một ngày, ở nhà không biết qua bao lâu? Đến lúc đi rồi!
Sau khi luyện hóa phi kiếm, Diệp Thiên đứng dậy, điện thoại vệ tinh trong túi da rơi ra chất lỏng màu vàng, dĩ nhiên đã bặt vô âm tín, Diệp Thiên cũng vô không thể liên hệ với bên ngoài.
Là một nước cộng hoà tự trị lớn nhất Liên Bang Nga, nước cộng hoà Sara không thể nghi ngờ có điều kiện địa lý thuận lợi.
Tài nguyên khoáng sản và diện tích quốc thổ phong phú, khiến cho nước cộng hoà Sara trong khoảng thời gian ngắn không đến mười năm, liền phát triển trở thành một trong những khu hành chính Seberia giàu có nhất quốc gia.
Thành phố Irkutsk là thủ đô của nước cộng hoà Sara, bởi vì nơi này nằm ở trung khu, có số lượng tài nguyên thiên nhiên dự trữ thật lớn, cho nên cũng kéo kinh tế của Irkutsk lên.
Khi màn đêm buông xuống, cảnh tượng Thành phố Irkutsk xa hoa truỵ lạc, sẽ cho người ta có một loại cảm giác như bản thân ở Newyork.
Bất kể là người Sara hiện tại, hay là người trước Soviet, đều có được một loại ham mê, đó là rượu, mỗi khi tới thời điểm ánh đèn rực rỡ dâng lên, trên đường luôn có thể thấy bảy tám người uống say.
- Anh bạn thân, thật sự là xin lỗi, dù sao hiện tại thời tiết cũng không lạnh lắm, anh ở đây ngủ một giấc cũng không lạnh chết được!
Ở một cái hẻm nhỏ yên tĩnh, Diệp Thiên tay chân lanh lẹ cướp lấy quần áo của một người say té trên mặt đất, rất nhanh người đàn ông còn đang ngồi ngáy trên đất, trên người cũng chỉ còn lại có một bộ đồ lót.
Loại tình cảnh này ở một thành thị nhiều người thích say rượu cũng không hiếm thấy, cục cảnh sát cơ hồ mỗi ngày đều nhận được tố giác như vậy.
Đương nhiên, người tố giác bị mất đi gì đó, không có gì hơn chính là quần áo, còn đồng hồ thì rất ít khi thấy, đó là bởi vì trước khi bọn họ ra khỏi cửa đi uống rượu, đồng hồ cũng đã bị vợ lấy đi.
- Con bà nó, vị đạo trưởng nào vậy?
Mặc quần áo của người say kia, Diệp Thiên thản nhiên đi ra ngỏ tắt nhỏ, ngửi mùi trên người, nhịn không được nhíu mày, ngya cả thân thể phát tán ra mùi thơm ngát, đều áp chế không nổi cái mùi nồng nặc này.
- Quên đi, đành nhịn một chút!
Cố nén ý niệm trong đầu muốn đi cướp một cửa hàng quần áo. Diệp Thiên đi đến trước một bốt điện thoại ven đường. Từ túi quần không phải là quần áo của mình lấy ra mấy đồng tiền xu quẳng vào.
- Reng reng…
Ở cách đó mấy ngàn km, một chiếc điện thoại đỏ ương ngạnh vang lên, đánh thức ông lão đang thật vất vả mới có thể đi vào giấc ngủ.
- Ta là Tống Hạo Thiên!
Qua nhiều năm như vậy, những điện thoại khác của Tống Hạo Thiên đều là do thư ký nhận, duy nhất có điện thoại cơ mật này, đều là hắn tự mình nhận. Nhưng số lần bộ điện thoại này vang lên cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Lão gia, là cháu...
Thanh âm hơi ngượng ngùng của Diệp Thiên vang lên, hắn biết kinh thành chên lệch với nơi này mấy giờ, nhưng lúc này ngoài gọi cho Tống Hạo Thiên, hắn thật sự không thể tưởng được nên điện cho ai trước.
- Ngươi là ai?
Tống Hạo Thiên vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng khi hắn hỏi ra những lời này, ánh mắt mạnh mẽ trừng lớn.
- Cháu là Diệp Thiên? Tiểu tử thối, cháu còn sống sao?!
Cũng không phải Tống Hạo Thiên hi vọng cháu ngoại duy nhất chết. Mấu chốt là Diệp Thiên lúc trước gây ra rung động thật sự quá lớn, hơn nữa còn là giết chóc.
Phải biết rằng, quân đội Nga ngay từ đầu đã xác định Diệp Thiên là người đáng nghi. Tuy rằng lúc sau xuất hiện Đinh Hồng làm thay đổi tầm ngắm của bọn họ. Nhưng những lão gia ở quốc nội hỏa lại không dễ dàng buông tha chuyện này.
Kể từ đó, khiến cho Tống Hạo Thiên vừa phải ứng phó lãnh đạo quốc gia đối với chuyện này, lại còn phải đối mặt với con gái của chính mình phải khóc rống, mấy tháng này, thật sự khó sống.
- Thế nào, ông hi vọng cháu chết như vậy à?
Diệp Thiên tức giận nói:
- Cháu vô dụng của ông, hiện tại ở Thành phố Irkutsk, Sara, ông lo người đón cháu được không?
Tuy rằng Diệp Thiên hiện tại có khả năng về quốc nội, nhưng hắn không biết tình hình bên kia là thế nào, nếu gây phiền toái, Diệp Thiên còn không bằng đi ra nước ngoài trốn một thời gian.
- Nhóc con, ngươi có biết ngươi mất tích đã bao lâu không?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, cái trán Tống Hạo Thiên nổi lên gân xanh, khẩu khí tiểu tử này nói chuyện sao mà như cần ăn đòn vậy, giống như đi đến Thành phố Irkutsk không tìm được người, chính mình sẽ có lỗi với hắn vậy.
- Không biết, lão gia à, bây giờ là tháng mấy ạ?
Diệp Thiên thật không biết hắn ở mỏ vàng bao lâu, vừa rồi hắn tiến vào đến thành phố này, y phục trên người cơ hồ ngay cả mông đều không che được, đương nhiên cũng không thể đi đến chỗ nhiều người xem lịch.
- Ngươi... Tiểu tử, ngươi ở đó mấy ngày đều không nhớ rõ sao?
Tống Hạo Thiên bị Diệp Thiên hỏi một câu làm cho sửng sốt, lửa giận tràn lòng kia cũng bị thu trở về, hắn phát hiện mình tranh cãi cùng Diệp Thiên, cho tới bây giờ cũng chưa từng thắng.
Nghĩ nghĩ, Tống Hạo Thiên vẫn nói:
- Từ sau khi ta gọi điện thoại cho cháu lần cuối, đã qua ba tháng, bây giờ là tháng 10!
- Ba tháng? May quá, không phải lâu lắm!
Diệp Thiên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, hắn còn đang sợ mình bế quan đã qua ba năm, người nhà không lo đến chết ấy. Dù sao mất tích hai năm, là có thể báo tử vong.
- Seberia quỷ quái, tháng 10 vẫn lạnh như thế này?
Diệp Thiên nhịn không được ở trong điện thoại thì thầm một tiếng, quốc nội là mùa nóng bức, nơi này nhiệt độ không quá mười độ, buổi tối ra ngoài nhất định phải mặc áo khoác. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
- Nhóc con, nói vô nghĩa nhiều như vậy? Ta hỏi ngươi, ngoài cú điện thoại này, ngươi đã điện thoại cho ai chưa?
Tống Hạo Thiên bị lời nói của cháu làm cho tức giận, lúc này là lúc nào, hắn còn có tâm tư chú ý chuyện này?
- Không ạ, ông nghĩ cháu ngốc à, ngoài điện thoại cho ông, người khác chắc đều bị nghe lén nhỉ?
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, sở dĩ cú điện thoại đầu tiên liền gọi cho Tống Hạo Thiên, đúng là xuất phát từ lời hắn nói, lúc ấy quân đội Nga chính thức gửi thông điệp về quốc nội rồi, nghành tương quan đương nhiên sẽ theo dõi đối với người nhà mình.
Mà Tống Hạo Thiên mặc dù coi như là trưởng bối trực tiếp của Diệp Thiên, nhưng địa vị còn đó, nghành tương quan có to gan nữa, cũng không dám nghe lén điện thoại lãnh đạo cũ của quốc gia.
- Được rồi, ngươi gọi điện thoại, đối phương sẽ an bài cho ngươi, ngươi chỉ cần làm theo là được!
Tống Hạo Thiên lấy ra một số điện thoại, báo cho Diệp Thiên, tiếp đó lại nói:
- Trước khi rời Seberia, không cần gọi điện thoại về nhà!
Ai đều không phải người ngu, sau chuyện ở Nga kia, sự tích của Diệp Thiên lập tức đều bị điều tra, người sáng suốt một chút có thể nhìn ra, cho dù chuyện ở Nga không phải Diệp Thiên làm, cũng không thể không quan hệ đến hắn.
Cho nên hơn hai tháng trước, mấy đại lão ở Bộ quốc phòng, cơ hồ đã đạp nát cánh cửa Tống Hạo Thiên, chính là vì để cho hắn thuyết phục cháu ngoại của mình ra sức vì nước.
Nhưng Tống Hạo Thiên trong lòng rõ ràng, với tính cách Diệp Thiên, nếu mặc vào quân trang, sợ là không đến một ngày liền đánh trưởng quan ra khỏi quân doanh, huống hồ hắn cũng không quyết được cho Diệp Thiên chủ, lập tức chỉ có thể giả bộ hồ đồ đuổi vị đại lão quân đội đó đi.
Nhưng Tống Hạo Thiên biết, lực hấp dẫn của những người giống như Diệp Thiên đối với quốc gia, không thể nghi ngờ là rất lớn, nếu hắn không về hưu, nói không chừng cũng sẽ tìm Diệp Thiên cho vào thể chế rồi.
Vậy nên không cần nghĩ Tống Hạo Thiên cũng hiểu được, nhà con gái của mình, nói không chừng sớm bị nghành tương quan chú ý, mà Tống Hạo Thiên dù sao đã lui về, cũng không thể tùy tiện chen vào.
- Hiểu rồi, được, trên người của cháu không nhiều tiền lắm, gọi đường dài quốc tế luôn đắt, không hàn huyên với ông nữa!
Diệp Thiên là hạng thông minh, tự nhiên nghe được ra ý tại ngôn ngoại trong lời Tống Hạo Thiên, lập tức cúp điện thoại, nhưng thật ra thiếu chút nữa lại khiến Tống Hạo Thiên phát nội thương, không cho ngươi điện thoại về nhà, cũng không có nghĩa là không thể nói thêm với ông ta vài lời.
Nghe trong loa truyền đến tiếng tút tút, Tống Hạo Thiên tức giận buông điện thoại xuống, nhưng một cú điện thoại này khiến người dễ dàng mất ngủ như ông ta, cả đêm không thể ngủ tiếp lên.
- Tôi là Diệp Thiên!
Diệp Thiên đương nhiên không biết Tống Hạo Thiên ở trên giường lăn qua lộn lại khó chịu như thế nào, hắn lúc này đã bấm dãy số kia, dùng tiếng phổ thông báo ra tên mình, mặc dù đối với Tống gia luôn luôn có khúc mắc, nhưng Diệp Thiên tin tưởng ông lão kia chắc là sẽ không đẩy bản thân vào trong hố lửa.
- Cậu ở chỗ nào?
Nghe được thanh âm của Diệp Thiên, microphone truyền ra trầm mặc một hồi, lại vang lên thanh âm mà Diệp Thiên nghe có chút quen thuộc.
Ánh mắt Diệp Thiên xuyên qua kính thủy tinh của trạm điện thoại, nhìn tiếng Anh một cột mốc ven đường, nói:
- Nơi này là đường xxx, tôi ở trạm điện thoại ven đường.
- Không nên đi đâu, tôi lập tức tới!
Ba tiếng tút tút, lần này lại là đối phương dập máy trước Diệp Thiên.
- Ai vậy? Giọng nghe quen quen!
Diệp Thiên gãi gãi đầu, lúc này tóc đã sóng vai, đi ra khỏi trạm điện thoại, thân thể ở góc con đường này, dần dần trở thành phai nhạt, chỉ chốc lát liền dung nhập vào trong bóng tối.
Hơn mười phút sau, một chiếc xe màu đen có rèm che lặng yên không một tiếng động chạy đến cạnh trạm điện thoại, khi hạ kính xuống, thân hình Diệp Thiên từ trong bóng tối đi ra.
- Lão Phục, tại sao ông lại ở chỗ này?
Diệp Thiên vẫn ở đây nghĩ cái giọng nghe qua điện thoại kia, chính là sau khi nhìn thấy người này, vẫn nhịn không được lộ ra ngạc nhiên. Hắn không thể tưởng được, bảo tiêu ruột của lão gia, lại xuất hiện tại nơi này.
Người này là thượng tá Phục Tranh Minh, trước kia từng có giao thiệp không thoải mái cùng Diệp Thiên, Diệp Thiên hướng nhìn trong xe, phát hiện Phục Tranh Minh lộ ra quân hàm đại tá.
- Lên xe rồi nói sau!
Phục Tranh Minh theo thói quen nhìn bốn phía một chút, chờ Diệp Thiên lên xe rồi, một cước giẫm xuống chân ga, ánh mắt có chút phức tạp nhìn lên Diệp Thiên ngồi bên người, nói:
- Tôi bây giờ là võ quan thường trú ở Sara, kỳ hạn một năm!
Đi theo Tống Hạo Thiên hơn mười năm, từ một vị Thượng úy lên tới đại tá, nói thành thật mà nói, Phục Tranh Minh chưa từng nghĩ tới, hắn lại còn có một ngày có thể thoát ly cương vị cảnh vệ này.
Nhưng đối với Phục Tranh Minh mà nói, điều này cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.
Phải biết rằng, nước cộng hoà Sara tuy rằng cấp bậc ngoại giao cũng không cao lắm, nhưng ở nơi này hơn một năm rồi về nước lúc sau, bốn ngôi sao trên vai Phục Tranh Minh, rất nhanh có thể đổi thành một hạt đậu dát vàng.
/915
|