Từ Cape Town đến Johannesburg tổng cộng là hơn 1300km, cũng may năm đó nước Anh đã chi 1 khoản lớn đầu tư cho giao thông, thêm nữa là khu vực Nam Phi thưa người, ở sau còn có thêm 2 mỏ vàng nữa, buổi tối hôm sau vẫn kịp đến Johannesburg.
- Anh Triệu, đây là lần đầu tiên anh đến Johannesburg à?
Sau khi nhìn thấy thái độ của Ngô Đức Lâm với Diệp Thiên, Hoa Quân cũng ý thức được Diệp Thiên không như người thường, trong 2 ngày này đối xử rất nhiệt tình với Diệp Thiên, đổi xưng hô cũng từ Triệu tiên sinh thành anh Triệu, còn tên lái xe thì là người nước ngoài, trên đường đi nói chưa đến 3 câu.
Diệp Thiên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, gật đầu nói:
- Đúng thế, đây là lần đầu tiên tôi đến Nam Phi.
- Thế thì ngày mai em sẽ dẫn anh Triệu đi thăm quan, Johannesburg cũng có vài danh lam đấy!
Sau khi ô tô nhập vào dòng xe cộ trong thành phố, Hoa Quân chỉ vào dãy nhà cao tầng san sát 2 lề đường, nói:
- Johannesburg là thành phố lớn nhất Nam Phi, cũng là trung tâm sản xuất vàng lớn nhất thế giới, được biết đến với cái tên mĩ miều là thành phố của vàng, so với nơi này, Cape Town chỉ được coi như 1 vùng quê thôi.
Lời nói của Hoa Quân mặc dù có chút hơi thái quá, nhưng cảnh sắc hiện ra trước mặt Diệp Thiên đích thực là diện mạo của 1 thành phố lớn tầm cỡ quốc tế, lúc này màn đêm đã buông xuống, toàn bộ thành phố được thắp sáng rực rỡ, đèn neon trên những tòa nhà thắp sáng lộng lẫy, càng làm tăng thêm không khí cho đô thị lớn hiện đại.
- Ừ, rất đẹp, chẳng khác New York là mấy, ở đây đúng là rất sầm uất.
Nhìn thấy thành phố trẻ nhưng tràn đầy sức sống này, Diệp Thiên gật gật đầu, cậu biết thị trường chứng khoán Johannesburg là 1 trong 10 thị trường tài chính lớn nhất thế giới chính là nằm trong thành phố này, đây cũng chính là 1 thành phố kinh tế tài chính phát triển nhất châu Phi.
Nhưng điều khiến cho Diệp Thiên có chút kinh ngạc chính là, nơi này trên những con đường đèn điện sáng trưng, nhưng người đi đường lại rất ít, ngay cả xe cộ cũng không thấy nhiều, trong khi đường rộng đủ để 3 đến 5 chiếc ô tô đi được.
" Thành phố kỳ lạ", Diệp Thiên lắc đầu cũng không thắc mắc với Hoa Quân, nước ngoài có 1 vài thành phố như vậy, mỗi khi màn đêm buông xuống đều trở nên vắng lặng như vậy, giống như toàn bộ dân cư trong thành phố đều đột nhiên biến mất vậy.
- Anh Triệu, chúng ta dừng ở đây thôi, ngày mai đưa anh đến thăm mỏ vàng lớn nhất Johannesburg, ở đây, anh có thể hiểu biết thêm về lịch sử khai thác vàng của Nam Phi.
Hoa Quân giới thiệu mỗi 1 cảnh sắc trên những con đường ở Johannesburg mà cậu ta cực kỳ am hiểu cho Diệp Thiên, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, xe dừng trước cửa của 1 khách sạn 5 sao.
Hoa Quân nhanh chân bước xuống xe trước, sau khi làm thủ tục ở bàn lễ tân, cầm 1 tấm thẻ phòng đi đến cạnh Diệp Thiên đang ngồi đợi ở đó, nói:
- Anh Triệu, thủ tục khách sạn đã làm xong cho anh rồi, em và anh Lưu không làm phiền anh nữa, sáng sơm ngày mai em sẽ qua đón anh!
Bởi vì vị tài trợ không rõ tên đó tài trợ cho chuyến du lịch lần này của Diệp Thiên cho nên cậu có thể hưởng đãi ngộ cực kỳ cao, tòa khách sạn này là tòa khách sạn 5 sao sang trọng bậc nhất của Johannesburg, cũng chỉ có Diệp Thiên mới có thể ở được, còn Hoa Quân và anh Lưu thân làm hướng dẫn viên du lịch và lái xe thì chỉ có thể ở khách sạn thường cách đó không xa mà thôi.
- Được, mai chúng ta gặp lại.
Diệp Thiên xách ba lô đứng dậy, tâm thần cậu hôm nay không được tốt, luôn có cảm giác hình như sắp xảy ra chuyện gì đó, đang muốn về phòng thôi diễn 1 chút.
- A, anh Triệu, có 1 số chuyện em còn muốn nói với anh 1 chút.
Đơn giản Diệp Thiên sắp đi, Hoa Quân vội vàng gọi cậu lại nói:
- Anh Triệu, khu vực khách sạn này diện tích rất lớn, khi nãy lúc chúng ta vào, 2 bên đường đều có khách sạn, song bạc, bar đều có đủ cả, ở đây anh muốn chơi cái gì cũng đều có cả.
- Tôi biết rồi, làm sao?
Diệp Thiên có chút kỳ quái nhìn ánh mắt Hoa Quân hình như còn có chuyện gì đó muốn dặn dò mình?
Hoa Quân lắc đầu, nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Anh Triệu, ý của em là, tối nay nếu anh muốn chơi thì ở trong phạm vi khách sạn thị đươc, nhưng đừng có đi ra ngoài đấy!
- Sao? An ninh ở đây còn loạn hơn Cape Town à?
Diệp Thiên nhướng mày lên, cậu từng nhìn qua cửa kính trong phòng mình ở khách sạn khi còn ở Cape Tow, chính mắt mình nhìn thấy toàn bộ vụ cướp.
Đó là 2 thiếu niên da đen, toàn bộ vụ cướp, những người xung quanh không có ai dám ngăn lại, ngay cả cô gái bị cướp cũng ngoan ngoãn móc ví tiền mình ra, tất cả mọi người hình như nhìn mãi thành quen rồi, điều này khiến cho Diệp Thiên trố mắt nhìn, coi như là hiểu biết thêm về an ninh xã hội loạn lạc ở Nam Phi.
- Đâu chỉ là loạn lạc hơn Cape Town đâu, anh Triệu, khi nãy trên xe, anh không tự hỏi sao không thấy người ngoài đường sao?
Trên mặt Hoa Quân lộ ra nụ cười mếu, bất đắc dĩ nói:
- Đó là bởi vì tỷ lệ tội phạm trong thành phố này cực cao, không ai dám bước ra khỏi cửa vào buổi tối, ngay cả cảnh sát cũng bị đánh.
- Loạn lạc như vậy sao?
Nghe Hoa Quân nói xong, sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, nơi này gọi là thành phố của vàng, hay gọi là thủ đô của tội phạm cũng như vậy.
Diệp Thiên đoán không sai, ở Nam Phi sau khi mặt trời khuất núi, bên cạnh bộ mặt phồn vinh, thứ cũng nổi tiếng không kém ở thành phố này, chính là tỷ lệ tội phạm cực cao, có thể nói là nhiều nhất thế giới.
Bởi vì tỷ lệ thất nghiệp ở Nam Phi lên đến 40%, trong đội quân thất nghiệp đại bộ phận là người da đen không đủ năng lực, trình độ giáo dục thấp. Cướp bóc không nghi ngờ gì chính là cách nhanh nhất để kiếm tền, sung ống tràn lan, càng làm hành vi phạm tội này càng trở nên nghiêm trọng hơn.
An ninh trị an xấu trầm trọng khiến cho chuyện cướp bóc nhìn mãi cũng thành quen, thêm vào nữa là xung đột sắc tộc, khiến cho tầng lớn trung thượng hoặc là đại diện công ty đại tư bản Nam Phi đều buộc lòng phải chuyển lên ngoại ô phía bắc, cho nên chức năng đô thị cũng không ngừng hướng ra vùng ngoại ô.
Ngoài ra, vì sợ rủi ro nên vốn đầu tư nước ngoài cũng chuyển ra ngoài, khiến cho các bar, câu lạc vộ, nhà ăn trong nội thành cũng lần lượt đóng cửa, khiến cho thủ đô của vàng náo nhiệt sầm uất đến buổi tối lại trở thành 1 thành phố hoang vắng, theo như Diệp Thiên thấy thì như là bị bỏ hoang vậy.
- Được, tôi biết rồi, các cậu về nghỉ ngơi cẩn thận 1 chút nha.
Đối với an ninh hỗn loạn ở Nam Phi, Diệp Thiên thật ra có vấn đề gì, chỉ có điều cậu không thích những điểm ăn chơi như thế mà thôi, có thời gian chẳng bằng ngồi yên tĩnh trong phòng để giác ngộ thiên cơ còn hơn.
Sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, Diệp Thiên còn có cảm giác, hấp thu linh khí tuy rất quan trọng, nhưng tu luyện tâm tình cũng không thể thiếu được, 2 bên hỗ trợ lẫn nhau không thể thiếu thứ nào được.
- Anh Triệu, yên tâm đi, em có mang theo nó rồi.
Hoa Quân cười vỗ vỗ bên hông, 1 hình dáng khẩu súng hiện ra, thế nhưng cậu ta không biết, tại lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, Diệp Thiên đã sớm biết cậu ta có mang theo vũ khí bên mình.
Sau khi tạm biệt Hoa Quân, Diệp Thiên đi vào phòng trên tầng 8, mở bảng hiện thị xin đừng làm phiền, cậu vào trong tắm 1 chút, đi cùng với mấy người Hoa Quân, Diệp Thiên không có ý định đóng lỗ chân lông chuyển vào hô hấp trong cho nên hành trình 2 ngày khiến cho người cậu có chút vị xương chua.
- Nhịn mấy ngày rồi, cuối cùng cũng phải ra rồi?
Sau khi tắm rửa xong, Diệp Thiên thay bộ quần áo sạch sẽ, ngồi ngay ngắn trước bàn trà trong phòng, nhắm mắt ngưng thần tĩnh khí, người xưa trước khi bói toán cũng đều phải tắm rửa ngồi thiền ăn chay, nói với bên ngoài là kính sợ trời đất, thực tế là điều chỉnh trạng thái cơ thể mình mà thôi.
Sau 1 hồi lâu, Diệp Thiên mới cầm ra 3 đồng tiền đồng Đại Tề Thông Bảo, mặc dù tu luyện của Diệp Thiên tiến bộ nhưng cho tới bây giờ, cậu vẫn không thể tìm được món pháp khí bói toán nào tốt hơn Đại Tề Thông Bảo cả.
2 ngày này trên đường đi, Diệp Thiên cũng thôi diễn 1 chút, chỉ có điều quẻ bói cũng không rõ ràng, ở với Hoa Quân nên cũng không thể mang tiền ra bói được, nên đến lúc này, Diệp Thiên mới có thời gian chính thức bói cho mình 1 quẻ.
Vuốt ve đồng tiền 1 chút, Diệp Thiên mới vứt nó trên mặt bàn, sau đó lại cầm đồng tiền lên rồi lại vứt xuống, cứ làm đi làm lại như vậy 6 lần, cách làm như vậy là thuật bói toán kiểu bói Lục Hào trong Chu Dịch, quẻ bói mỗi lần đều được cậu ghi nhớ rõ ràng trong lòng.
- Có tận 2 quẻ trở quẻ? Bọn họ chuẩn bị thủ đoạn nào đây, thế nhưng sao cục diện lại như vậy?
Sau khi Diệp Thiên thôi diễn 1 hồi, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ, số hào thay đổi, thường là lấy số hào làm chủ, thường là làm bạn với lành dữ.
Thế nhưng quẻ bói ra này của diệp thiên, 2 quẻ thượng hạ đều là quẻ hung, nhất là quẻ Thượng Hào Di (Sơn Lôi Di) số quẻ 62 giải quẻ hiện ra mấy ngày tới sẽ thay đổi rất nhanh, thay đổi lớn, người gặp dữ sẽ chết thảm.
Diệp Thiên đứng sang 1 bên, bấm tay hỏi quẻ tự nhiên có thể giải quyết được, Diệp Thiên thôi diễn sâu vào bên trong, bỗng nhiên sửng sốt 1 chút, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Gặp vàng thì chết? Mình hiểu rồi, hóa ra là muốn làm chân trong đó?
Trong 2 ngày này Diệp Thiên xuống 3 mỏ vàng, mỗi 1 mỏ vàng hình như đều ở sau dưới đất hơn mười mấy mét, trong không gian trong đó, cho dù là Diệp Thiên trong lòng cũng có chút do dự và bất an, bởi vì nếu có tai nạn sập hầm, thần tiên cũng không thể trốn thoát được.
Mà muốn gây ra tai nạn không thể lường trước được ở những mỏ vàng bị bỏ hoang đó không phải là chuyện khó khăn gì, chỉ cần trang bị 1 ít thuốc nổ là có thể chôn sống Diệp Thiên dưới lòng đấy rồi, ở Nam Phi này, không có ai đi nghiên cứu nguyên nhân sâu xa dẫn đến sập mỏ đâu.
- Mẹ nó, hôm nay nếu không bói ra quẻ này, thật đúng là hại lớn rồi.
Trán diệp thiên rịn ra từng giọt mồ hôi, thầy bói cũng không phải là vạn năng, chuyện liên quan đến mình, tóm lại là bị thiên cơ che đậy, ngay cả chuyện Diệp Thiên có chút dự cảm trước khi xảy ra, nhưng thân thể ở sâu dưới lòng đất, cậu sợ là cũng trở lại như những ngày không có chút thuật pháp nào.
- Muốn ta chết à, cũng phải xem miệng ngươi có đủ cứng không đã!
Diệp thiên cười lạnh 1 tiếng, thu lại khí cơ toàn bộ thân thể, mặc dù tu vi hiện giờ của cậu ngày càng thăng tiến, nhưng vẫn tồn tại 1 chút kinh sợ đối với trời đất, cũng không dám không kiêng nể gì mà thôi diễn tiếp.
- Hả? Ai gọi điện cho mình vậy?
Sau khi diệp thiên mới thu toàn bộ khí cơ vào trong thân thể, điện thoại trong ba lô vang lên, đây là số điện thoại tạm thời cậu dùng ở Nam Phi, chỉ có mấy người Maracay mới biết được.
/915
|