Diệp Thiên trước kia từng thấy qua mộc linh thạch, nhưng so với cái mộc tâm bồ đoàn kia, hai thứ quả thực là không cân xứng.
Mộc bồ đoàn trong lòng ẩn chứa mộc thuộc tính linh khí, nếu so với mộc linh thạch thì tinh túy hơn nhiều, nhưng theo như lời Trương Tam Phong, sau khi mộc bồ đoàn mất đi sự bổ sung mộc linh khí của đại thụ, mộc tâm bồ đoàn thuộc tính mộc bên trong cũng bị thiếu đi mất một phân, cho nên khi hấp thu hoàn toàn linh khí trong mộc bồ đoàn, cũng chỉ có thể có tác dụng cường thân kiện thể mà thôi.
Thân thể Trương Tam Phong hơn hai trăm năm không phân hủy, chính là nhờ vào linh khí trong mộc bồ đoàn bồi bổ, lúc trước lại bị Diệp Thiên hấp thụ không ít, hiện tại ở bên trong linh khí đã loãng đi rất nhiều, theo như Diệp Thiên tính toán, nếu còn có thể sử dụng được ba đến 5 năm nữa đã là tốt lắm rồi.
Diệp Thiên thậm chí từng tính đợi sau khi Lôi Hổ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, sẽ đem mộc bồ đoàn kia phân ra, làm thành một thứ vật trang sức người thường có thể đem theo, hơn nữa dùng trận pháp phong ấn linh khí mộc lại, khiến tốc độ thất thoát linh khí chậm lại tới mức thấp nhất.
Linh khí thuộc tính Mộc, đối với cơ thể con người có lợi rất lớn, vừa có thể trừ tà hộ thân mạnh hơn công cụ của một thầy tu gấp trăm lần, nếu người thường đeo, tuổi thọ có thể tăng thêm ít nhất mười năm, một cái bồ đoàn như vậy, đủ để Diệp Thiên làm cho mỗi người trong nhà một món trang sức nho nhỏ.
Nếu ý định của Diệp Thiên bị những người trong Thần Châu giới biết được, nhất định sẽ chửi ầm lên hắn là cái đồ phá gia chi tử ăn tiêu như rác.
Phải biết rằng, kỳ vật loại này, cho dù ở Thần Châu giới cũng là những vật trong truyền thuyết, cho dù bên trong linh khí hơi loãng một chút, nhưng nếu hàng này ngưng thần tĩnh khí đả tọa trên đó, công hiệu có thể nói là không tưởng tượng được. Lại còn có thể trừ tà chống nhập ma, đáng được xưng là báu vật vô giá.
Đương nhiên, chuyện này dù Diệp Thiên có biết, hắn cũng không để ý, hắn vốn là phàm phu tục tử, những ràng buộc trên thế gian này còn nhiều lắm, huống hồ hắn là một tu sĩ, thân nhân cha mẹ không thể sống lâu, nhưng Diệp Thiên thì có thể nói là trường sinh, cho nên cho dù có phải đánh đổi tất cả, hắn cũng sẽ làm cha mẹ người thân sống lâu một chút. Cho dù là việc không thể Diệp Thiên cũng sẽ cố đi làm.
- Ta tới đây sở dĩ là muốn thu linh thạch, không muốn cùng ngươi gây can qua, ngươi nên lùi lại. Ta có thể tha thứ cho sai lầm lúc trước của ngươi!
Mặc dù đối với mộc tiêu trước mặt này vô cùng động tâm, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ át chế dục vọng xuống. Bởi mộc tiêu này tu vi so với hắn cũng không yếu hơn bao nhiêu, hơn nữa Tiên Thiên chân hỏa của Diệp Thiên cũng không phải có thể sử dụng vô hạn, nếu hai người phải đấu với nhau, Diệp Thiên ba thành nắm chắc cũng không có.
Trong lòng Diệp Thiên hiểu được, nếu như hắn đốt hết nơi này, không may chọc giận Phù Tang đại thụ, chỉ sợ hắn ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có, dù sao cây cổ thụ kia cũng đã sinh trưởng cả vạn năm. Cho dù không có thần trí, nhưng nếu thực sự bị uy hiếp sinh tử, sợ là cũng sẽ hiệu trợ mộc tiêu xử lý Diệp Thiên.
Trong tình huống này, Diệp Thiên dù có kế hay, cũng phải suy nghĩ kĩ. Cho dù Diệp Thiên biết mộc tiêu này mộc tâm vô cùng trân quý, nhưng nếu phải đổi đến an nguy tính mạng, hắn nhất định không làm, chỉ cần thu đủ linh thạch mộc, là hắn đã đạt được mục đích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Linh…linh thạch? Là vật gì?
Nhìn thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay Diệp Thiên đã thu hồi, vẻ mặt khẩn trương của mộc tiêu nhất thời dịu xuống. Ngọn lửa kia đối với hắn áp bách quá lớn, trong thâm tâm nó có một loại bản năng luôn nhắc nhở, ngọn lửa kia có thể thiêu đốt căn nguyên,hoàn toàn có thể mạt sát nó bất cứ lúc nào.
Bản năng sinh tồn buộc mộc tiêu phải thỏa hiệp, là thảo mộc chi linh, chỉ cần sinh ra linh trí, là đã thông minh hơn so với mãnh thú bình thường rất nhiều, sau khi cùng Diệp Thiên thần thức trao đổi, mộc tiêu cũng có thể hiểu được mục đích đến đây của hắn.
- Chính là cái này!
Diệp Thiên lật cổ tay, một viên linh thạch thuộc tính kim hiện ra trong lòng bàn tay hắn, một cỗ khí thế không gì không phá được, tràn ra.
- Nơi này…nơi này không có vật như thế!
Dù đã cố giữ vững thân hình, nhưng toàn thân dây leo trên người mộc tiêu cũng đồng loại rung lên, thật sự nó chưa từng gặp qua thứ này, đúng như nó nói, nếu có nó tình nguyện đưa cho Diệp Thiên, để gia hỏa nguy hiểm này nhanh rời đi.
- Cái ta nói không phải là cái này, mà là một viên đá có thể tản mát ra khí tức giống như vậy…
Thần trí mộc tiêu, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với một đứa trẻ 5 - 6 tuổi, năng lực lý giải rất hạn chế, sau một hồi vất vả giải thích của Diệp Thiên, mộc tiêu vẫn có chút không hiểu:
- Viên đá, ở bên kia có một viên đá, viên đã ấy có thể biến thành một thứ rất lợi hại, mộc tiêu không dám qua đó!
- Còn lợi hại hơn so với ngươi? Nó là vật gì, ở chỗ nào?
Diệp Thiên nghe mộc tiêu nói xong dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vừa động, linh thạch mộc thuộc tính hẳn phải có mộc tiêu thủ hộ, mà hắn chưa từng gặp qua linh thạch thổ thuộc tính, liệu chỗ tảng đá mộc tiêu nói có gì kì quái chăng?
Hiện tại Diệp Thiên đã hấp thu bốn loại thuộc tính linh thạch, hơn nữa cũng đã dung hợp một cách hoàn mĩ, không biết còn có thể hấp thu linh khí thổ thuộc tính hay không, nhưng loại hấp dẫn này quá lớn, cũng khiến tim Diệp Thiên đập thình thịch.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, mộc tiêu suy nghĩ nửa ngày sau mới từ từ nói:
- Ở núi bên cạnh, phải đi đến lúc mặt trời lặn mới tới, trong phạm vi ngọn núi mụ mụ nó, ta đánh không lại nó!
- Ý ngươi nói, nếu nó đến địa bàn của ngươi, sẽ không phải đối thủ của ngươi phải không?
Diệp Thiên nhãn tình sáng lên, hắn tự biết mụ mụ trong lời nói của mộc tiêu chính là Phù tang đại thụ này, cho dù khiếp sợ đại thụ to lớn này, nhưng trong lòng hắn cũng hưng phấn vô cùng, xem ra tảng đá kia là một sơn quỷ, thực lực hẳn không có đạt tới Kim Đan kỳ.
Diệp Thiên biết, trong toàn tu chân giới, cho dù là ở cả thần châu giới, Kim Đan kỳ cao nhân cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, nhân loại trời sinh linh trí cao như thế, càng không cần phải nói đến bọn tinh quái này, bọn chúng tu luyện khó khăn, nếu so với nhân loại có lẽ gấp hơn ngàn vạn lần!
Hải đảo này, có thể so sánh với một số đảo lớn của Trung Quốc, Kim Đan kỳ đại yêu hẳn số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay, tổng cộng có lẽ cũng chỉ khoảng 7 8 con mà thôi, có thể nói, xác xuất Diệp Thiên đụng phải đại yêu, so với trúng sổ số còn thấp hơn rất nhiều.
- Đương nhiên, nếu nó dám qua đây, cũng đánh không lại ta!
Mộc tiêu nào biết được thâm ý trong lời nói của Diệp Thiên chứ? Linh trí nó mới sinh ra một đoạn thời gian ngắn, càng không có điều kiện mở rộng kiến thức, tâm tư đơn thuần như một tờ giấy trắng, trước mắt cùng Diệp Thiên thần thức trao đổi mấy câu, nhất thời hứng thú tăng lên nhiều, thậm trị ngay cả việc Diệp Thiên vừa đốt nó gần chết cũng quên mất tiêu luôn.
- Vậy, chờ ta tìm được mộc thuộc tính linh thạch quay lại, sẽ mang ngươi qua đó cùng đánh nó ok không? Có ta giúp ngươi, nó nhất định đánh không lại ngươi!
Diệp Thiên trải qua lịch duyệt giang hồ, da mặt dày hơn không ít, chính hắn nghe những gì mình nói cũng thấy buồn nôn, mộc tiêu trước mắt ngây thơ như một tiểu nhi đồng, bản thân mình chẳng khác nào một thúc thúc lừa đảo a.
- Ok, có ngươi hỗ trợ, ta nhất định có thể đánh được nó!
Mộc tiêu hưng phấn cả người cành là múa loạn, nhưng lập tức tỉnh táo lại nhìn qua Diệp Thiên, truyền âm nói:
- Linh thạch ngươi cần rốt cuộc là cái gì? Trong thân thể ta cũng không có cái gì có thể đưa cho ngươi!
Đối với Diệp Thiên mà nói, trong lòng mộc tiêu luôn có một cảm giác hắn có hơi thở rất giống với căn nguyên của nó, mà mộc tiêu lại luôn nghĩ rằng, những tinh quái cùng loại với chúng, nếu mất đi mộc tâm tinh hoa, lập tức sẽ bị tiêu tan.
Kể từ khi gặp Diệp Thiên, cái cảm giác quen thuộc từ hơi thở của hắn, khiến nó có cảm giác, hắn hẳn đã từng tàn sát qua đồng loại của nó, cho nên khi Diệp Thiên vừa tới, nó liền thi triển sát chiêu.
- Không cần thứ gì của ngươi hết, ngươi đừng cản ta làm việc là được rồi!
Diệp Thiên khoát tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mặt t rời, xác định phương hướng xong, hắn đi tới phía đông bắc của mộc tiêu, cúi đầu xuống đất xem xét, trực tiếp dùng hai tay đào đất lên.
Với khí lực hai tay hắn, không khác gì một cái máy xúc thông thường, một trảo trảo xuống, hắn xúc lên mấy mét vuông bùn đất, không lâu sau, xung quanh Diệp Thiên mọc lên một tường đất lớn, đem thân hình Diệp Thiên che kín bên trong.
- Ngươi đang làm gì thế?
Ngay lúc Diệp Thiên đang miệt mài đào khổ thấy mẹ, thì thanh âm mộc tiêu truyền vào lỗ tai hắn, Diệp Thiên rùng mình một cái, hắn đã bị hù cho chết khiếp, chẳng khác nào quỷ dọa người, tên mộc tiêu này đến gần người hắn, mà không có một chút tiếng động nào cả.
/915
|