Sau khi nghe Diệp Thiên nói, các lão nhân đều trầm tư, quốc gia suy nhược trăm năm, chịu hết các cường quốc, mà theo như lời của Diệp Thiên khi đó hắn chính là đại nhân vật nhưng những người đo vì sao lại không cứu quốc gia khỏi cơn nước lửa đây?
Đây rốt cục là vì cái gì?
Triệu tướng quân ngẩng đầu lên, muốn làm một vị quân nhân, ông ta đương nhiên là ghi nhớ giai đoạn lịch sử kia trong lòng một khắc cũng không dám quên.
Trong mắt chúng tôi đấu tranh cho quốc gia chẳng qua cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thiên địa có tâm làm sinh vật sinh sôi nảy nở, người tu đạo phần lớn là vâng theo lão tử nhất mạnh, đối với sự đấy tranh của thế gian đương nhiên là thờ ơ.
Huống chi là tạo sát nghiệp, ở độ kiếp là lúc đưa tới tâm ma, tâm ma càng sây thì vu lôi cướp càng đậm, ngườ tu đạo không ra tay cũng có một chút là nguyên nhân này.
Đương nhiên cũng có một chút đạo hạnh không đậm của người tham gia, cùng với người phươn tây tranh đấu dị năng, mọi người ở đây cũng có chút hiểu biết về người tu đạo nhưng bọn họ chỉ biết một ít về lông, da mà thôi.
Diệp tiên sinh, vậy ngài có thể làm chỉ đạo xây dựng cơ cấu dị năng cho nước ta không?
Triệu tướng quân đã sớm không còn sự sôi nổi trước kia, bởi vì ông ta biết, trước mặt người thah niên này căn bản là không thể kiêu ngạo, nếu cứu liên tục mói về cái gì trăm vạn đại quân thì đó mới thực sự là tự chuốc lấy nhục.
Tu đạo cũng không phải là chuyện một lần là xong, người có dị năng trong số những người thường lại càng ít, hơn nữa tu đạo của bọn họ với tôi không giống, tôi không thể làm cái gì mà chỉ đạo bọn họ được.
Diệp Thiên lắc đầy, đều không phải vì hắn mà tu lợi mà là lời nói thật, có thể cảnh giới hiện tại của hắn tuy là chứa nhiều kì ngộ nhưng phải trải qua thập tử nhất sinh khổ tu mới có được, còn dị năng phần lớn là do trời sinh mà có, lại là vật cưng của Thượng Đế với Diệp Thiên không cùng một con đường.
Chính là như tiểu cô nương Giang Sơn kia, cô xem một quẻ bói, thì không có khả năng thiên phú nào sánh kịp, ngay đến Diệp Thiên cũng phải mặc cảm nhưng tu đạo của Giang Sơn lại không bằng Diệp Thiên so với Chu Khiếu Thiên cũng còn kém xa.
Từ điểm này có thể nói rõ, người có dị năng và người tu đạo vẫn có những sự khác nhau rất lớn.
Đương nhiên, nếu như Diệp Thiên hạ công sức nghiên cứu thì cũng có thể tìm ra cách giải thích về dị năng nhưng ngay cả đến sư môn hắn còn chẳng muốn quản thì cớ gì phải tự mua dây buộc mình? Đương nhiên với yêu cầu của Triệu tướng quân thì xin thứ lỗi cho kẻ bất tài.
Diệp tiên sinh...
Triệu tướng quân, không cần nhiều lời, chuyện tôi đã quyết định sẽ không vì những nhân tố bên ngoài ma thay đổi đâu.
Thấy Triệu tướng quân vẫn còn định nói thêm, Diệp Thiên ngắt lời ông ta nói:
Quốc gia hưng thịnh cần phải dựa vào kinh tế, không phải dựa vào những người có dị năng vô địch, hơn nữa khi cơ thể của bọn họ suy nhược thì vũ khí hiện đại vẫn có thể đối phó được, các ông không cần phải lo lắng.
Nói đến dị năng, ở Sebria Diệp Thiên chứng kiến Kurt tính là một nhưng y lấy máu con người để tiến hóa linh khí, nếu đặt trong chỗ có linh khí thiên địa tốt thì cũng không cần phải tu luyện hóa, cách này Diệp Thiên cũng chỉ coi như tàn phế, nhẫn lại ngu xuẩn, cho nên có thể nào Diệp Thiên cũng không thèm để ý đến những người có dị năng.
Lão Triệu không cần nhiều lời nữa.
Lão Nhạc biết tính tình của Triệu tướng quân, sợ ông ta và Diệp Thiên căng thẳng đã ngắt lời hai người nói:
Diệp tiên sinh, theo công mà nói thì cậu là đệ tử Hoa Hạ, là cháu ngoại của lão Tống, tôi không dám có yêu cầu gì với cậu nhưng hi vọng có một ngày quốc gia cần đến cậu cậu có thể làm hết trách nhiệm của một công dân!
Dùng đại nghĩa diệt thân?
Diệp Thiên nghe thấy vậy cười cười, suy nghĩ một lúc rồi nói:
Được, điều kiện này tôi đồng ý nhưng tôi hi vọng người nhà và bạn bè tuôi có thể sống một cuộc sống bình an, yêu cầu này cũng không quá đáng đấy chứ?
Đồng ý đi cùng Tống Hạo Nhiên đến đây là thực ra trong lòng Diệp Thiên đã có suy nghĩ thỏa hiệp, đương nhiên là hắn có thể đến kim đan lôi kiếp, xuyên qua hư không mà dời đi nhưng chuyện một người đắc đạo, trước mắt xem là không có khả năng phát sinh, người nhà của Diệp Thiên vẫn còn muốn sống trong thế giới này.
Cho nên Diệp Thiên làm chuyện khong đẹp thành tất tuyệt, dù sao hắn cũng không phải là thần tiên, nếu người nhà có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn có hối hận cũng không kịp, Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Đương nhiên là không quá đáng, Diệp tiên sinh, cậu hãy yên tâm đi, năng lực quốc gia điều ấy vẫn phải có.
Lão Nhạc và mấy người bên cạnh liếc nhìn nhau một cái rồi đồng ý, đối với bọn họ mà nói không Diệp Thiên nói tắt chỉ sợ hắn nói thiếu, tực ngữ nói không cần thì không cầu, nếu như quả thực Diệp Thiên có yêu cầu gì thì bọn họ mới là không biết phải làm sao bây giờ.
Được, có những lời này của các ngài tiểu tử không quấy rầy nữa...
Diệp Thiên gật đầu về phía Tống Hạo Nhiên nói:
Ông ngoại, ông có về cùng cháu không?
ở đây ta cũng không có chuyện gì nữa, ta sẽ về cùng cháu.
Tống Hạo Nhiên nghe thấy vậy đứng dậy, ông ta sớm đã rút lui khỏi các tầng quyết sách, cái gọi là công việc cố vấn an toàn chẳng qua đảm nhiệm là vì Diệp Thiên, bây giờ đã đàm phán với những người này xong, đương nhiên Tống Hạo Nhiên cũng không cần phải kẹp ở giữa.
vậy được rồi, Thường Hạo!
Lão Nhạc cũng không giữ khắc, sau khi gọi Thường Hạo vào lại nói:
Thường Hạo, tiễn Diệp tiên sinh, trên đường về lái xe cẩn thận một chút.
Vâng, thưa thủ trưởng!
Sau khi nghe những lời của lão Nhạc, Thường Hạo nhẹ nhàng thở phào, đem cục sát thần này đi, phải biết rằng bây giờ Diệp Thiên còn ở trong phòng này đối với nhóm cảnh vệ mà nói là sự giày vò lớn.
Lần này sau khi ngồi vào xe, Thường Hạo cũng không còn làm ra vẻ thần bí nữa, thoải mái bỏ tấm ngăn trên cửu sổ đi nhưng Diệp Thiên cũng không để ý chuyện này, ngược lại Thường Hạo lại sắp xếp cho tấm ngăn lên đồng thời đưa ngón tay phải bắn ra có thể nghe được cuộc đối thoại.
Ông ngoại, bọn họ sẽ không làm chuyện gì mất lý trí chứ?
Sở dĩ cùng lôi Tống Hạo Nhiên đi, chính là hắn muôn phân tích chuyện này với ông ngoại, tuy kiến thức của hắn rộng rãi nhưng phần lớn là những trò chơi dân gian, kiến thức ở tầng quóc gia hắn vẫn không bằng những lão hồ ly này.
Hơn nữa có trời Diệp Thiên mới biết, ngoài phòng họp còn có rất nhiều những thiết bị có thẻ phân hình mình nhưng mấy thứ đó căn bản là không có tác dụng gì với hắn hắn cũng không muốn lấy ra làm gì.
Không đâu, sở dĩ cháu biểu hiện chút năng lực chính là muốn đánh vào tâm lý phòng bị của bọn họ.
Thực ra Tống Hạo Nhiên cũng là người làm việc theo trình tự, không giống người muốn làm gì thì làm, bọn họ có lý luân triết học dù là ông việc quốc tế hay trong nước thường cũng bàn bạc cùng nhau rất ít khi có chuyện cực đoan phát sinh.
Chính là như Diệp Thiên hắn muốn vượt qua sự kiểm soát của những người này, thì đương nhiên bọn họ cũng không muốn đắt tội với hắn, gây chuyện chỉ làm tổn hại đến bọn họ, cho dù có người giở thủ đoạn gì thì cũng sẽ có người ngăn lại.
Những người đso rất thông minh, sẽ không động đến cháu đâu, cháu không cần lo lắng.
Tống Hạo Nhiên lắc đầu nhân tiện nói luôn:
Ta nói này tiểu tử chẳng lẽ cháu sẽ thực sự thành tiên sao? Bên trong căn cứ có tầng tập kích phóng bị đạn hạt nhân làm sao cháu có thể xuyển thủng được nó?
Vừa rồi ở trong phòng họp, mọi người đều không hỏi đến thủ đoạn của Diệp Thiên nhưng rốt cục lúc này Tống Hạo Nhiên cũng không thể kìm được sự tò mò trong lòng liền mở miệng hỏi.
Diệp Thiên cười cười, phun ra phi kiếm tinh xảo trước mặt:
Thứ này là bổn mạng hồn kiếm, không có gì là không phá được, dù là tường đồng vách sắt cháu cũng có thể vào một cách tự nhiên.
Thấy hành động cao nhất ngưởng của Diệp Thiên, Tống Hạo Nhiên bị hoảng hốt, ông có thể cảm nhận được thanh kiếm tinh sảo kia phát ra hàn khí, trong miệng lẩm bẩm nói:
Thế gian thật sự có thần tiên ư? Sớm biết thì năm đó ta đã nghe lời đại su huynh trốn vào đại môn!
Thôi đi ông ơi, ông có thể ăn được cái khổ đó sao?
Diệp Thiên một chút cũng không nể mặt Tống Hạo Nhiên, hắn biết vị lão gia này không kìm chế được sự phóng đãng trong lòng, bây giờ ở Thượng Hải ông ta cũng được coi là nhân vật số một, nếu ông ta nhập đạo môn không chừng những ni cô trong đó lại chạy mất hết.
Thấy vẻ mặt cùng quẫn của Tống Hạo Nhiên, Diệp Thiên phá lên cười:
Lão gia, lúc về cháu sẽ bảo đại sư huynh tặng ngài đan dược để ngài mang đến cho bọn họ để bọn họ không có việc gì thì đừng đến tìm cháu nữa.
Lúc hai người Diệp Thiên đi được năm, sáu phút lão Nhạc nhấn nút kế tiếp 2 vách tường mở ra lộ ra một cái cửa, một người khoảng hơn 40 tuổi mặc quần áo màu trắng bước vào.
Mọi người trong phòng họp cũng không lấy làm lạ, hẳn là cũng biết sự tồn tại của người này, lão Ngô nói:
Tiến sĩ Trịnh, ông đã sử lý số liệu thế nào rồi?
Các vị thủ trưởng, người kia vừa vào chúng tôi đã tiến hành phần hình cơ thể hắn nhưng trên người hắn dường như có một loại dao động làm nhiễu các thiết bị của chúng tôi, thật đáng tiếc chúng tôi không có bất cứ một thu hoạch nào.
Tiến sĩ Trịnh cười khổ, ông ta là người nghiên cứu số một trong nước, vốn nghĩ qua sự phân hình Diệp Thiên sẽ biết được ít số liệu nhưng không ngờ kim thân Diệp Thiên ngay cả một cọng tóc cũng không để lại cho ông ta.
/915
|