Trong thần châu kết giới, cũng không thiếu thiên tài, thậm trí dân bản địa từ ngắn ngủi hơn một trăm năm đột phá tiên thiên chi cảnh, nhưng những người đó đem so sánh với Diệp Thiên mới hai mươi tuổi, thì thật là hổ thẹn với hai chữ thiên tài.
Cho nên, Hà Bất Ngữ tin rằng, chờ khi mình trở lại kết giới, chỉ cần đem chuyện Diệp Thiên tuổi thọ cùng tu vi báo cáo cho đại môn phái, nhất định sẽ khiến đối phương vô cùng coi trọng, đến lúc đó nhất định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh, thậm chí có thể đặc biệt cho gia nhập môn phái.
Bởi vì với tu vi của Diệp Thiên lúc này, chỉ cần bước chân vào Thần Châu kết giới, nhất định không thể áp chế tu vi của chính mình, lập tức sẽ phải nghênh đón Kim Đan lôi kiếp, mà hiện tại trên tay Diệp Thiên là mộc thuộc tính linh thạch, lại được sự hỗ trợ của đại môn phái, việc Diệp Thiên độ kiếp thành công không phải là việc khó, như vậy công lao của hắn sẽ còn lớn hơn nữa.
Nhưng nếu hạ sát được Diệp Thiên, lợi có khi còn lớn hơn, Hà Bất Ngữ sở dĩ do dự không ngừng, liên tục cân nhắc lợi hại cũng là vì cảnh giới Diệp Thiên cao hơn hắn, hơn nữa lại không ít cao thủ hỗ trợ, một khi ra tay, phải nhất chiêu chế địch, nếu không sẽ gặp phải kết cục không tưởng tượng được, một người luôn cẩn thận như hắn hẳn là sẽ không chọn hạ sách này.
- Quái? Tên đạo nhân này đang tính toán cái gì, như thế nào còn chưa ra tay đây?
Nguyên lai nhìn thấy ánh mắt lộ hung quang của Hà Bất Ngữ, Diệp Thiên cho răng hắn sắp đánh lén mình, nhưng sau một lúc lâu, Hà Bất Ngữ thần thái bỗng nhiên trở nên cung kính hắn, tia địch ý vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu, điều này khiến Diệp Thiên thập phần khó hiểu.
Mặc dù đối với loại người thủ đoạn này có chút kiêng kị, nhưng Diệp Thiên cũng không phải là loại người thiện tâm gì, từ lúc nhìn thấy mao đầu bị đánh trọng thương hấp hối, trong lòng hắn sát niệm đã tồn tại, vừa rồi hành động của hắn, chẳng qua là giả bộ mà thôi.
Hơn nữa Diệp Thiên chủ động nói ra lai lịch bản thân, chưa từng tiến nhập kết giới, sư môn tiền bối cũng đều không có, chính là muốn Hà Bất Ngữ tin rằng, nếu không phải Diệp Thiên từ nhỏ đã lăn lộn trong trốn giang hồ, quen thói ngang tàng, thì làm sao khi vừa thấy mặt đã có thể nói rõ thân thế cho đối phương a.
Chứng kiến bộ dạng của Hà Bất Ngữ, Diệp Thiên mở miệng hỏi:
- Đạo hữu, tại hạ sớm nghe một chút về không gian kết giới, không biến bên trong tình hình rốt cuộc là zư nào: đạo hữu là người của môn phái nào?
Nếu Hà Bất Ngữ không có ý định ra tay, hắn cũng không ngại hàn thuyên mấy câu, Diệp Thiên cũng không biết Kim Đan cao thủ không thể từ trong kết giới tiến nhập vào thế giới của phàm nhân, nên cũng luôn luôn đề phòng, Diệp Thiên hiểu rất rõ chênh lệch giữa giả đan và Kim Đan là như thế nào.
- Ha ha, đạo hữu nếu đã hỏi, Hà mỗ tự nhiên không giám dấu diếm.
Hà Bất Ngữ sang sảng cười lớn nói:
- Tại hạ là người bên trong kết giới, là đệ tử của Hỗn Nguyên nhị phái trên núi Côn Luân, trong kết giới linh khí so với nơi này sung túc hơn gấp trăm ngàn lần, phi thường thích hợp cho tu luyện giả, tu vi như Hà mỗ, hồi bé cũng chỉ là một tán tu mà thôi.
Nói tới đây, Hà Bất Ngữ trong lòng bỗng nhiên đau xót, hắn tư chất vốn không phải quá kém, cũng bởi vì số quá nhọ, nên mất hơn trăm năm mới gia nhập được một môn phái tử tế, vì thế sợ là không có cơ hội đột phá Kim Đan kỳ.
Loại suy nghĩ này, khiến Hà Bất Ngữ luôn có tâm lý uất ức chán nản, dựa vào cái gì mà thanh niên trước mặt này có thể được môn phái coi trong. Mà chính mình dù đem tin tức hồi báo, cũng chỉ có thể được trọng thưởng một chút.
- Linh thạch, mắt hắn vừa rồi thấy 2 khỏa mộc thuộc tính linh thạch, trên người nhất định vẫn còn.
Hà Bất Ngữ bỗng nhiên nghĩ tới đoạn Diệp Thiên xuất ra mộc thuộc tính linh thạch, lòng tham nhất thời nổi lên, phải biết rằng, với tuvi của hắn, miễn cưỡng cũng có thể triệu xuất Kim Đan lôi kiếp, nhưng là Hà Bất Ngữ ngay cả tiên thiên đại viên mãn cũng chưa đạt tới, xuất động lôi kiếp chỉ là thập tử vô sinh mà thôi.
Nhưng nếu trên tay có đầy đủ mộc thuộc tính linh thạch, hơn nữa lại cẩn thận chuẩn bị, kết quả ắt sẽ không giống như trước, Hà Bất Ngữ trong lòng thầm suy tính, chính mình không sai biệt lắm có khoảng 6 thành nắm chắc, đột phá Kim Đan kỳ.
Ý niệm vừa tới, Hà Bất Ngữ rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn đã sống hơn 300 năm, đại nạn cũng chỉ còn hơn mười năm nũa, cùng với việc đem tin tức về Diệp Thiên cấp báo cho môn phái, chẳng thà ra tay cướp đoạt.
- Diệp đạo hữu, không biết con vật này là linh thú gì, là bậc phẩm chất nào?
Trong lòng đã hạ quyết tâm, Hà Bất Ngữ cũng không có suy tính hơn thua nữa, trên mặt nhất thời tươi cười, đối với Diệp Thiên có thêm vài phần thân thiết.
Sống quá lâu, tự nhiên càng thêm tiếc mạng, chỉ có ở dưới tính huống tuyệt đối nắm chắc, Hà Bất Ngữ mới ra tay, tại đây, tiên thiên trung kỳ Bạch Viên cùng tuyết khiêu hiện đang bị thương, đã mất sức chiến đầu, không hề đáng ngại.
Mà người cụt một tay bên cạnh Diệp Thiên, tuy rằng cũng là tiên thiên cao thủ, nhưng chỉ là tiên thiên sơ kỳ mà thôi, kém mình quá xa, Hà Bất Ngữ không hề lo lắng tới hắn, duy nhất khiến hắn e ngại , chính là Diệp Thiên cùng linh thú có lực công kích đáng sợ kia.
- Ngươi nói tiểu kim?
Diệp Thiên nụ cười trên mặt cũng thập phần chân thành tha thiết:
- Tiểu Kim là ta từ một chỗ trên hoang đảo nhặt được, ngoài một trảo vô cùng lợi hại, còn lại cũng không hề biết thuật pháp gì hết, đi thẳng về thẳng, đúng là không có gì đặc biệt…
Xuất thân của mình có thể nói cho đối phương biết, nhưng nói về phương diện vũ lực, Diệp Thiên nhất thời cẩn thận hơn nhiều, còn đem Kim Mao Toan nói thành một loại phế vật ăn tạp bình thường, nghe được lời hắn nói, tiểu tử kia một trận trợn mắt há mồn, bất quá cũng bị Diệp Thiên ném cho một viên linh thạch chẹn họng lại.
- thủy….Thủy thuộc tính linh thạch? Hắn lại có cả thủy thuộc tính linh thạch sao?
Đang phân tích xem lời Diệp Thiên là thật hay giả, Hà Bất Ngữ chợt ánh mắt bị hấp dẫn bởi khỏa linh thạch mà Diệp Thiên vừa xuất ra, rốt cuộc tâm tư cũng không thèm quan tâm xem lời Diệp Thiên là thật hay chém gió nữa, bởi vì công pháp tu luyện, cùng thể chất của hắn rõ ràng là cùng thủy thuộc tính tương thích.
Việc này khiến tim Hà Bất Ngữ đập thình thịch, phải biết rằng, hắn trong Thần Châu kết giới chẳng qua chỉ là một tán tu nho nhỏ mà thôi, ngoài việc sử dụng mưu mô giết người cướp của, ngẫu nhiên có thể cướp được một vài khỏa linh thạch vụn vặt, mấy năm gần đây, vẫn chưa hề có một khỏa linh thạch nào để phụ trợ hắn tu luyện, hơn nữa những linh thạch lấy được cũng không phải là thủy thuộc tính, đối với hắn phụ trợ không lớn.
- Diệp huynh đệ, ngươi không phải muốn biết tình hình bên trong kết giới sao?
Hà Bất Ngữ xưng hô có chút thân thiết hơn nữa, từ trong lòng lấy ra một quyển sách cổ mặt ngoài ố vàng nói :
- Đây là " Kì Văn Dị Sự Lục" bên trong ghi lại các tin tức về thế giới bên trong kết giới, hơn nữa còn có bản đồ của kết giới, ta sẽ đưa cho Diệp Thiên huynh đệ, để bồi thường cho việc làm bị thương linh thú của Diệp huynh đệ.
- Diệp Thiên, thứ này chúng ta đúng lúc đang cần dùng a!
Hà Bất Ngữ lời này vừa nói ra, nhất thời khiến Cẩu Tâm Gia bên cạnh Diệp Thiên sinh ra hảo cảm, người này tựa hồ cũng có chút thấu tình đạt lý, chính mình vừa rồi thật có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Vậy đa tạ Hà huynh, tiểu đệ từ chối thì thật bất kính!
Diệp Thiên ha ha cười, mắt thấy Hà Bất Ngữ cầm bản cổ tịch kia, nhưng lại không ném lại đây, lập tức nhấc chân đi qua, chìa tay đặt lên trên sách. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hà Bất Ngữ buông lỏng bản cổ tịch, thân thể cũng xích lại gần, giúp Diệp Thiên mở ra trang thứ nhất, nói:
- Diệp huynh đệ, ngươi xem, trên tờ thứ nhất có ghi rõ một số nơi hung hiểm trong kết giới, sau khi ngươi tiến nhập nhất định phải cẩn thận.
- Óe? lại còn có sự tình này nữa hả?
Diệp Thiên trên mặt lộ kinh ngạc đích biểu tình, ánh mắt tựa hồ đã hoàn toàn bị trang sách hấp dẫn vậy, cầm sách cổ trong tay, xương sườn hoàn toàn không hề có chút nào phòng ngự.
- Đương nhiên là thật, nếu không biết mà đi lung tung, chết lúc nào không biết ấy chứ.
Hà Bất Ngữ trên mặt lộ ra một tia thần sắc cổ quái, nói xong một chữ "chết" cuối cùng, sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tả chưởng hướng đầu vai Diệp Thiên bổ xuống, hữu chưởng cũng vô thanh vô thức hướng về sườn phải Diệp Thiên phách tới, hành động nhẹ nhàng như linh miêu, cả một tiếng gió cũng không hề phát ra.
- Tiểu tử, chết đi!
Hà Bất Ngữ ánh mất lộ ra một tia điên cuồng, có thể bóp chết một thiên tài chưa từng có như thế này, trong lòng hắn có một loại khoái cảm biến thái, chuyện này cũng không phải lần đầu, đã có bảy tám cao thủ đẳng cấp trên hắn, mà cũng chết về tay hắn trong lúc không hề phòng bị.
- Óe? Không đúng.
Ngay khi Hà Bất Ngữ song chưởng sắp phách trúng Diệp Thiên, hắn trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một tia cảnh giác, bất quá tên đã rời cung làm sao có thể trở lại, Hà Bất Ngữ lúc này muốn hồi thủ, cũng không còn kịp nữa rồi.
- Oành!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Hà Bất Ngữ cùng Diệp Thiên thân thể đồng thời lui lại theo hai hướng ngược nhau, thân thể Hà Bất Ngữ so với Diệp Thiên lùi xa hơn bốn năm bước.
- Hà huynh, ngươi đây là làm gì? Đây là?
Diệp Thiên thu hồi tả chưởng ở vị trí xương sường, vừa rồi ngưng tụ thực khí cùng Hà Bất Ngữ ngạnh kháng một chưởng, hắn cũng khiến Hà Bất Ngữ thiệt thòi không ít, dù sao giả đan kỳ đối đầu với một tiên thiên hậu kì nhỏ bé, vô luận thực khí là về chất hay lượng, đều vượt xa đối phương.
/915
|