- Chuyện gì?
Bạch Viên nói ra một câu vô cùng lãnh đạm:
- Các ngươi ngay cả linh dược 50 năm cũng đã hái hết, còn muốn xin ta cái gì nữa chứ?
Bạch Viên lời nói khiến Cẩu Tâm Gia một trận đỏ mặt, ở trong thế tục, đừng nói là linh dược 50 năm, chỉ cần là loại linh dược hoang dại vài năm đều không thể nào dễ dàng tìm được, cho nên Cẩu Tâm Gia thấy cái gì cũng thèm cũng muốn, nên rất nhiều linh dược không dùng đến cũng hái xuống tất tần tật. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
- Khụ Khụ, Hầu huynh, ngươi cũng không có chế thuốc, lưu trữ những dược liệu này cũng có tác dụng gì đâu.
Nghe được khẩu khí khó chịu của Bạch Viên, Diệp Thiên nhất thời ho khan một tiếng:
- Như vậy đi, chờ đại sư huynh luyện chế được một số linh dược tốt, có thể tặng hầu huynh một ít, mặt khác tôi cũng sẽ tặng hầu huynh hai linh thạch thuộc tính hỏa, thế được không?
- Ý? Ngươi… ngươi còn có linh thạch thuộc tính hỏa?
Bạch Viên lúc sinh ra, thiên địa linh khí tuy rằng sung túc hơn tục giới, nhưng nó vẫn chưa từng gặp qua linh thạch, chẳng qua linh thạch đối với tu luyện giả có nhiều chỗ tốt, nhất là ở tục giới, cho nên dù có dấu kĩ thế nào, cũng vẫn khó có khả năng sở hữu một khối.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên xuất ra hai loại linh thạch mộc thủy, Bạch Viên cũng đã rất giật mình, nhưng nó như thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Thiên cư nhiên là còn cả linh thạch thuộc tính hỏa. Nếu đó là thật, nó cũng có thể đột phá quan ải luôn kìm hãm tu vi của nó mấy năm nay.
- Đương nhiên, ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Diệp Thiên lật cổ tay, lòng bàn tay liền xuất hiện hai linh thạch cỡ ngón tay út, linh thạch toàn thân hồng sắc hỏa, bên trong lưu quang luân chuyển đủ các loại mày sắc, thi thoảng lại lóe lên dao động linh khí, đúng là linh thạch thuộc tính hỏa không thể nghi ngờ.
- Cho ta xem!
Bạch Viên sắc mặt biến đổi, chìa móng vuốt đầy lông lá ra, hướng lòng bàn tay Diệp Thiên chộp tới.
- Từ từ đã nào!
Mắt thấy móng vuốt Bạch Viên sắp bắt được linh thạch, Diệp Thiên bỗng nhiên thu tay lại, đem linh thạch nắm chặt trong lòng bàn tay nói:
- Hầu huynh, tôi có chuyện muốn nhờ mà!
Linh thạch đối với Diệp Thiên mà nói cực kì trọng yếu, hắn sở dĩ nguyện ý đưa cho Bạch Viên, cũng là muốn cùng nó trao đổi một việc, há có thể dễ dàng đưa cho nó như vậy chứ? Dù sao năm đó Diệp Thiên đối với Bạch Viên cũng có oán niệm sâu đậm.
- Chuyện gì?
Hầu tử tính tình nóng nảy, nghe được lời Diệp Thiên, nhất thời thu móng vuốt trở về, vẻ mặt hồ nghi nhìn Diệp Thiên nói:
- Linh dược đều đã cho ngươi, bản lĩnh của ngươi lại trên ta, còn có sự tình gì cần đến ta chứ?
- Hầu huynh, tôi muốn đến Tư Không động phủ!
Diệp Thiên cũng không văn vẻ nhiều, lập tức đi thẳng vào vấn đề, lần này mặc dù hắn đánh chết Hà Bất Ngữ, nhưng hắn cũng biết nếu mình tới Thần Châu kết giới thì quả thật tu vi như vậy là chưa đủ, cho dù tu vi của hắn đủ cao, nhưng lại khuyết thiếu công pháp nghiêm trọng, chưa kể tới pháp bảo chẳng có thứ gì.
Giống như thuật pháp xé rách không gian của Hà Bất Ngữ, Diệp Thiên cũng rất muốn học, đáng tiếc Kim Mao Toan đã làm cho hồn phách của hắn không còn, cho nên Diệp Thiên mới nghĩ tới chủ ý muốn đi vào Tư Không động phủ tìm hiểu một phen, dựa theo trí nhớ của Hà Bất Ngữ, nơi đó hẳn là có vài pháp bảo chân quý.
- Không được, điều đó là không có khả năng!
Bạch Viên nét mặt già nua biến đổi, lớn tiếng nói:
- Động phủ của chủ nhân chìm dưới lòng đất, ta cũng không cách nào mở ra, ngươi không cần giữ ý định đột nhập vào đó làm gì!
Từ đời Tư Không gia chủ đầu tiên, liền không ngừng nuôi dưỡng Bạch Viên, cho nên trong huyết mạch của Bạch Viên, thì luôn có thiên tính thủ hộ cho Tư Không gia tộc, ngay cả chủ nhân nó có mọc cánh thăng thiên, cũng sẽ không chịu cho Diệp Thiên tiến vào trung tâm Tư Không gia tộc.
- Hầu huynh, chủ nhân ngươi đã quy tiên, động phủ này chính là vật vô chủ, cho dù là chôn sâu dưới lòng đất, cũng không phải không thể tái hiện nhân gian.
Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày, thần thức hắn sớm cảm ứng được tại vị trí sâu 3km dưới lòng đất, có một chỗ có không gian cấm chế.
Chỗ cấm chế kia phi thường cường đại, hơn nữa còn có thể ngăn cách thần thức thăm dò của Diệp Thiên, tuy rằng cấm chế mạnh như thế, nhưng nếu cho hắn thời gian, Diệp Thiên tự tin có thể phá trận, nhưng thời gian ít nhất phải là một tháng.
- Ta thật không thể làm thế, Diệp Thiên ngươi cũng đừng có làm khó ta!
Bạch Viên lắc lắc đầu, nhất quyết không chịu đồng ý.
Thấy bộ dạng không chịu hợp tác của Bạch Viên, Diệp Thiên sắc mặt lạnh tanh nói:
- Nếu ngươi không thể mở nó ra, vậy ta tự tay làm vậy.
Nếu trong động phủ chỉ có những pháp bảo bình thường, thì hắn cũng không cần phải như vậy, nhưng từ trí nhớ của Hà Bất Ngữ, Diệp Thiên biết trong động phủ cất giấu một mảnh tàn khuyết của " Thôi Bối đồ".
Lẽ ra với tu vi của Diệp Thiên, đối với " Thôi bối đồ" hắn cũng không quá ham muốn, nhưng " Thôi bối đồ" lại là tâm nguyện cả đời của vi sư Lý Thiện Nguyên, vì thế hắn mới hướng Bạch Viên đưa ra yêu cầu trao đổi.
- Bên trái vị trí này 3km, sâu dưới đất 40 thước, chính là vị trí động phủ, ta nói không sai chứ?
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Bạch Viên quay đầu lại nói:
- Đại sư huynh, đi thôi, đệ muốn phá cấm chế của động phủ kia, cần một chút thời gian, huynh hãy hộ pháp cho đệ!
- Ngươi dám?
Bạch Viên giận tím mặt, giơ hàn thiết côn lên nói:
- Đó là động phủ chủ nhân lưu lại, ta… ta liều mạng với ngươi!
Nói xong lời cuối cùng này, Bạch Viên khí thế càng ngày càng yếu đi, bởi nó bỗng nhiên nghĩ đến, mình cùng Diệp Thiên căn bản là không cùng một đẳng cấp, kể cả Diệp Thiên không ra tay, chỉ cần một mình Kim Mao Toan cũng có thể áp chế nó rồi, huống chi còn một tiên thiên cao thủ là Cẩu Tâm Gia bên cạnh.
- Diệp Thiên coi như ta cầu xin ngươi, xin ngươi đừng phá hỏng động phủ được chứ?
Bạch Viên không thể không hạ thế, cuộc sống của nó một mực trong trốn rừng rậm, lại càng hiểu đạo lý cái gì là mạnh làm vua.
- Hầu huynh, tôi chỉ muốn lấy thứ tôi cần, nhất định sẽ không phá hư động phủ.
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi có thể mở động phủ ra, chỉ cần ngươi mở nó ra, ta chỉ lấy một vật bên trong quyết không nuốt lời!
- Thật là chỉ lấy một vật?
Bạch Viên nghe vậy hơi do dự, suy nghĩ một lúc nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ta cũng có một yêu cầu!
- Huynh cũng có yêu cầu?
Diệp Thiên nghe vậy cười cười nói:
- Nói đi, vẫn nghe hầu tôn khó chơi, hôm nay ta muốn kiến thức qua xem sao.
Đối với nhân loại mà nói, hồ tôn là một câu mắng chửi, có thể Bạch Viên vốn là hồ tôn, tự nhiên sẽ không có cảm giác khó chịu, lập tức nói:
- Nếu ngươi muốn đi vào kết giới không gian, ta hy vọng ngươi có thể mang ta đi cùng, đáp ứng điều kiện này của ta, ta sẽ mở động phủ ra, những đồ vật trong đó tùy ngươi lấy đi!
Bạch Viên tuy rằng tu đạo lâu ngày, nhưng vẫn luôn chưa đột phá bởi thiên địa linh khí quá thưa thớt, cho đến giờ vẫn chưa thể đột phá tiên thiên hậu kì, cũng không thể nào đột phá yêu đan kỳ, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Diệp Thiên xuất ra hai khỏa hỏa thuộc tính linh thạch, nó biết khoảng cách tới tiên thiên hậu kì đã không còn xa nữa.
Nhưng cho dù đột phá tiên thiên hậu kì, sau đó với thiên địa linh khí ở nơi này, Bạch Viên cũng không có cách nào đạp nhập yêu đan kỳ, từ sau khi sinh ra linh trí, Bạch Viên cũng muốn theo đuổi mộng trường sinh bất tử.
- Được, nếu ta một ngày tới Thần Châu kết giới, nhất định sẽ mang ngươi đi cùng.
Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, hắn biết sau khi đột phá tiên thiên chi cảnh, mỗi khi tăng lên một cảnh giới, đều cũng tăng thêm mấy chục năm dương thọ, Bạch Viên nếu tu luyện đến tiên thiên hậu kì, có thể đợi đến một ngày tiến vào kết giới tu luyện.
- Tốt, các ngươi đi theo ta!
Nhìn thấy Diệp Thiên đáp ứng yêu cầu của mình, Bạch Viên sắc mặt lộ ra một tia hỉ sắc, sai khi rời khỏi dược viên, lập tức đi trước dẫn đường, hướng một chân núi bên trái đi tới.
Ba bốn km khoảng cách, chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt, sau khi đi tới vị trí kia, Diệp Thiên mới phát hiện, ngọn núi không cao lắm dưới chân mình, chung quanh mờ ảo bố trí một cái trận pháp ngay cả Diệp Thiên cũng không phát hiện được.
Đứng ở trên đỉnh núi, hẩu tử quát:
- Các ngươi lui xa một chút!
- Con bà nó, phim Tây Du Kí sao?(đoạn Ngộ Không nói đường tăng xa ra chút để thoát ra khỏi ngũ hành sơn)
Diệp Thiên oán thầm một câu, nhưng vẫn kéo Cẩu Tâm Gia lui về sau vài trăm thước, nhìn Hầu tử đang vung hàn thiết côn lên, trong miệng tụng lên một đoạn thoại mà ngay cả Diệp Thiên cũng không hiểu là tiếng gì.
- Mở!
Ngay khi Bạch Viên gào to lên một tiếng, nó đem hàn thiết côn trùng điệp cắm vào bên trong núi đá, nhất thừi, cả ngọn núi kia cũng lay động, đá đổ rơi rào rào, cây gãy, cành rơi, thật giống đoạn Tôn Ngộ Không thoát khỏi ngũ hành sơn năm đó.
- Mở ra rồi, động phủ mở ra rồi!
/915
|