- Người kia là ai? Còn trẻ như vậy mà tự thân Hà tước sĩ phải đưa đón?
- không biết, hình như không phải là người ở Hồng Kông thì phải?
- Thật là ngu ngốc, người đó là Diệp Thiên, vài năm trước đã nổi danh ở Hồng Kông này rồi.
Hành động của Hà tước sĩ cũng khiến cho một số khách nhân trong sảnh chú ý, bọn hắn phần lớn đều từng chứng kiến qua lần giáo huấn thất tinh phái của Diệp Thiên mấy năm trước, đối với hắn cũng không có gì xa lạ, Nhưng Diệp Thiên vài năm không xuất hiện ở Hồng Kông, cho nên một vài phú hào không biết tới hắn.
Đợi Diệp Thiên vào tới trong sảnh xong, nguyên bản vài người đang tụ lại chuyện trò, nhất thời bước nhanh tới, Hoa Thắng nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Diệp tiên sinh, ngài cũng tới sao? Thật là vinh hạnh quá!
- Hoa tổng không nên khách khí, nhân dân cả nước rất nhiều nơi cần được trợ giúp, Diệp mỗ há có thể ngồi nhìn sao?
Nhìn thấy biểu hiện cố làm ra vẻ vô cùng thân quen của Hoa Thằng, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười,
- Hoa gia đại nghiệp lớn, hôm nay nhất định phải quyên nhiều một chút đúng vậy!
- Diệp tiên sinh, ngài đang cười ta rồi, ta bản thân và gia đình, sao có thể cùng ngài so sánh chứ!
Hoa Thắng cười có chút chua xót, Diệp Thiên hôm nay nói ra lời này, ngay cả hắn vốn chỉ muốn tới góp vui, cũng không thể không xuất huyết nhiều một chút rồi, nếu không rõ ràng là không nể mặt mũi Diệp đại sư rồi.
- Đúng rồi, Diệp tổng, lão Văn cũng tới, không chỉ có một mình ta là bằng hữu của ngài đâu.
Hoa Thắng nhìn chung quanh khu đấu giá, vẫy vẫy tay hô:
- Lão Văn, Diệp tiên sinh đến đây, ngươi cùng Sầm Tiểu Thư lại đây đi!
- Sầm Tiểu Thư? Là Sầm Tĩnh Lan?
Diệp Thiên nghe như vậy lăng đi một chút, ngẩng đầu nhìn lại, nữ nhân đang đi tới, không phải là Sầm Chính Lan thì là ai, bên người nàng là Văn Loan Hùng lão bản một hiệu giày tây, Văn loan Hùng tuổi đã ngoài 50, nhưng nhìn như chưa tới 30 tuổi, nếu Diệp Thiên không cảm nhận được khí tức trên người họ, thực hoài nghi người này là một tu đạo giả.
- Diệp tiên sinh, hai năm không gặp, ngài vẫn phong độ như trước!
Văn Loan Hùng tươi cười nói chuyện, bên cạnh Hoa Thắng đang sợ thót tim, hắn biết Sầm Tĩnh Lan rất được Diệp Thiên quan tâm, ngẫm lại hành vi hơn nửa năm nay của mình, mà trong lòng không khỏi một trận run sợ.
Văn Loàn Hùng và Hoa Thắng đều là những người quan hệ rộng rãi, nên bọn hắn cũng biết một số chuyện gần đây trên thế giới đều ít nhiều có liên quan tới Diệp Thiên, như sự biến mất của bang hội xã hội đen Nga, sau lưng cũng có bóng dáng của Diệp Thiên.
- Văn tổng, ngài cũng càng già càng dẻo dai nha.
Diệp Thiên cũng mở câu nói vui với Văn Loan Hùng, quay về phía Sầm Tĩnh Lan cười nói:
- Tĩnh Lan, càng ngày càng đẹp, đúng rồi, mấy bộ phim gần đây của cô, tôi cũng có theo dõi, thật sự là không tồi đâu!
Trong khoảng thời gian vợ mang thai là đoạn thời gian mà Diệp Thiên gần với cuộc sống phàm tục nhất, có khi cùng Vu Thanh Nhã tới rạp chiếu phim, hơn nữa với tính chất công việc của Vu Thanh Nhã, nên hắn nắm rất rõ tình hình gần đây của Sầm Tĩnh Lan.
Hiện tại Sầm Tĩnh Lan, sớm không còn là một tiểu minh tinh năm đó nữa, nàng hiện là một diễn viên nổi tiếng bên ngoài Hollywood, hiện đang muốn thâm nhập thị trường Âu Mỹ, Diệp Thiên cũng không nghĩ tới cuộc đấu giá từ thiện hôm nay có thể gặp được nàng.
Ngẫm lại chuyện cũ, Diệp Thiên cũng không khỏi có chút thổn thức, chỉ chớp mắt đã qua hơn mười năm thời gian.
Cô bé năm đó từ nông thôn ra thủ đô, sớm đã thay da đổi thịt, quyền thế của cải đều không còn thiếu gì, từ học viện điện ảnh tới các trường nữ sinh, từ trong tới ngoài nước, nàng đã sớm nổi tiếng là một đại minh tinh màn bạc, cơ hồ mỗi ngày tin tức giải trí đều có nhắc tới nàng.
- Diệp Thiên, lâu quá không nghe được tin của anh, gần đây anh có khỏe không?
Nhìn thấy Diệp Thiên, Sầm Tĩnh Lan biểu tình cũng vô cùng phức tạp, xuất đạo nhiều năm như vậy, nàng cũng từng có nhiều bạn trai, nhưng đáy lòng thủy chung vẫn luôn ghi dấu hình ảnh nụ cười ngây thơ của một nam thanh niên ngày đó, nhưng Sầm Tĩnh Lan biết, đây chẳng qua chỉ là kính hoa thủy nguyệt (ngắm trăng dưới nước, ý là chỉ mơ tưởng bóng hình mà thôi, khó mà thành thực tế), hai người bây giờ vĩnh viễn sẽ không phát sinh chuyện tình như ngày xưa nữa.
- Vẫn tốt cả,Tĩnh Lan, lần sau có buổi công chiếu phim mới, cần phải cho tôi tấm vé nhé, hà hà, nói không chừng con trai tôi cũng thành fan hâm mộ của cô mất.
Diệp Thiên đối với Sầm Tĩnh Lan thật sự rất có thiện cảm, bằng không năm đó hắn cũng không giúp nàng, nhưng thiện cảm này cũng chỉ có giới hạn, ngoài Vu Thanh Nhã trong lòng hắn không còn một người con gái nào khác.
- Ôi? Anh có con rồi sao? Thời gian thật là nhanh!(chắc cay vụ không mời đám cưới lắm đây =)))
Nghe được lời Diệp Thiên, Sầm Tĩnh Lan trong lòng nổi lên một tâm trạng khó tả " hỏi thế gian tình ái là chi…", chưa tới 30 tuổi đã thành danh, nhưng vẫn luôn cảm thấy cuộc đời này thật buồn tẻ vô vị, Sầm Tĩnh Lan sớm có ý định giã từ sự nghiệp phim ảnh.
Diệp Thiên cảm thấy những dao động trong lòng Sầm Tĩnh Lan, cười nói:
- Tĩnh Lan, mỗi người đều có cuộc sống riêng, có con đường của riêng mình, cô sinh ra là để làm minh tinh, cố lên nhé!
Diệp Thiên lời nói như có ma lưc, giống như một cơn gió xuân tươi mát, quét đi những tia u ám trong lòng Sầm Tĩnh Lan, nàng tươi cười nói:
- Nói rất đúng, Diệp Thiên, lần sau tôi có phim mới, cậu nhất định phải tới cổ vũ nha!
Diệp Thiên gật đầu cười nói:
- Cô không nói tôi cũng phải đi, ôi, Tĩnh Lan, bên kia có người quen, tôi xin phép đi trước.
Nhìn thân ảnh Diệp Thiên rời đi, Sầm Tĩnh Lan biết, chính mình ngày sau cơ hội gặp Diệp Thiên cũng sẽ càng ít, Diệp Thiên đứng trong đám người, có vẻ như mờ ảo, phiêu nhiên không giống thế tục.
- Hi Quốc, ông cũng tới sao?
Diệp Thiên cũng không phải là cố ý tránh Sầm Tĩnh Lan, mà thật sự là nhìn thấy người quen, chính là con rể của nhị ca Tả Gia Tuấn – Liễu Hi Quốc.
- Tiểu thúc, ngài đến Hồng Kông lúc nào?
Nhìn thấy Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc cũng thầm giật mình, hôm qua chỉ có môn hạ đệ tử của Ma Y nhất mạch tụ họp nên hắn cũng không biết Diệp Thiên đã đến Hồng Kông. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Khiếu Thiên, con cũng tới à? Định Định sắp sinh rồi đó.
Xoay mặt thấy Chu Khiếu Thiên, Liễu Hi quốc nhất thời có chút bất mãn, con gái đã mang thai nhiều tháng, hiện tại con rể lại không ở nhà chăm sóc, là cha vợ, hắn tự nhiên là không thể hòa nhã được.
- Hi Quốc, là tôi gọi Khiếu Thiên tới.
Diệp Thiên khoát tay áo nói:
- Tôi hôm nay đã xem qua mạch của Định Định, mạch rất tốt, ông không cần lo lắng.
- Vâng, tiểu thúc!
Diệp Thiên lên tiếng, Liểu Hi quốc tự nhiên không dám nhiều lời, hắn tuy rằng không phải là hậu nhân của Ma Y nhất mạch, nhưng cũng biết địa vị Diệp Thiên trong lòng cha vợ hắn, nếu như để Tả Gia Tuấn biết hắn bất kính với Diệp Thiên, hậu quả thực vô cùng nghiêm trọng.
- Đúng rồi, Hi Quốc, làm sao ông cũng tới đây tham gia đấu giá vậy?
Nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Thiên nhìn về phía Liễu Hi Quốc, mấy năm nay Tả Gia Tuấn rút lui khỏi công việc làm ăn của gia đình, mà ngay cả Tả Gia Tuấn với danh vọng bản thân cùng gia đình mà còn chưa có tư cách tới dụ buổi đấu giá từ thiện này.
Nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc chỉ chỉ mấy lão nhân ở một hóc sáng sủa của đấu tràng nói:
- Tiểu thúc, là Trịnh tiên sinh mời tôi tới, đại lục có động đất, người của nghề Châu Bảo chúng ta cũng muốn góp một phần sức lực mà …
- Hóa ra là ông ta à?
Nhìn thấy lão nhân kia, Diệp Thiên hơi hơi bất ngờ, người này cũng là nhân vật truyền kỳ, dựa vào buôn lậu làm giay, sau đó lại chen chân vào ngành tàu thuyền, là người đứng đầu ngành công nghiệp tàu thủy của Hồng Kông, địa vị so với Đường Văn Viễn không sai biệt lắm.
Vừa nói đến Đường Văn Viễn, Diệp Thiên liền nhìn thấy vị gia tử này từ một gian phòng bên cạnh phòng khách đi ra, đi bên cạnh ông ta đúng là Lý Siêu, hai người tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Diệp Thiên, đồng thời quay đầu nhìn lại.
- Diệp Thiên, tôi đã nói mà, kiểu gì cậu cũng tới, chúng ta phải nói chuyện với nhau mới được.
Nhìn thấy Diệp Thiên, Đường Văn Viễn lập tức đi nhanh lại, tư thế có chút không giống với một lão nhân ngoại bát tuần, đi theo sau ông, Lý Siêu không khỏi có chút hâm mộ.
- Lão Đường, tôi mấy ngày nữa phải đi rồi, có khi phải để dịp khác tái kiến thôi…
Diệp Thiên cùng Đường Văn Viễn nói qua vài câu, nhìn về Lý Siêu nói:
- Lý tiên sinh hôm nay cũng tới à, công việc từ thiện này, còn cần dựa nhiều vào những nhân sĩ Hồng Kông yêu nước như các vị!
Với tuổi của Diệp Thiên, lời này nói ra hơi có chút bất kính, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, lại có một loại cảm giác không thể nói ra, tựa hồ hắn nói như vậy là hết sức bình thường vậy, Lý Siêu trên mặt cũng không hề có biểu tình tức giận nào.
Lý Siêu cặp kính đen mấy chục năm không thay đổi nói:
- Diệp tiên sinh, tiền của tôi là do xã tắc dành cho, đương nhiên vẫn sẽ quay về xã hội…
- Vậy tốt rồi, tích đức nhiều một chút, sẽ được thiện báo.
Diệp Thiên gật đầu cười, hắn tuy rằng đã thu liễm khí tức, nhưng loại khí chất siêu phàm thoát tục này vẫn không thể giấu được, cũng khiến cho hắn có cảm giác đối với nhân sinh mình như là thượng cấp từ trên cao nhìn xuống vậy.
- Diệp tiên sinh nói rất phải.
Lý Siêu đáp một câu, trên mặt lộ ra thần sắc do dự, chần chờ nói tiếp:
- Diệp tiên sinh, không biết có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không ?
- Ơ? Chuyện gì thế?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một tí, hắn không có kinh doanh ở Hồng Kông, hơn nữa lại không hề có quan hệ gì với vị thương nhân người hoa này, vì cái gì mà hôm nay ông ta có thái độ kính cẩn như vậy nhỉ?
Lý Siêu còn chưa nói ra, Đường Văn Viễn bên cạnh đã nói chen vào:
- Diệp Thiên, việc này… Việc này cũng chỉ trách tại ta nhiều lời.
- Ôi? Lão Đường, lão cũng đã ngần này tuổi rồi, không phải cũng biết có một số việc không thể nói lung tung sao?
Diệp Thiên nhướng mày, hắn nghĩ tới chuyện Đường Văn Viễn mang chân tướng của tụ linh trận nói ra, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Tuy rằng tụ kinh trận chỉ là hấp thu linh khí trên biển, nhưng cũng hấp thu một chút linh khí của Hồng Kông, nếu chuyện này bị các phú hào của Hồng Kông biết được, nhất định sẽ khiến một trận bạo loạn lớn, sợ là đến lúc đó thanh danh Tả Gia Tuấn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Diệp Thiên, không phải như cậu nghĩ đâu, chúng ta vào trong nói chuyện đi!
Đường Văn Viễn bị Diệp Thiên nói một câu không hề lưu tình chút nào, hơi có chút hổ thẹn, chẳng qua Diệp Thiên bất kể là vai vế hai là tu vi vẫn cao hơn lão nhiều, giáo huấn lão vài câu, Đường Văn Viễn cũng không giám nói gì.
- Được rồi, Khiếu Thiên, Lôi Hổ các ngươi ở bên ngoài chờ ta, bên kia có không ít người trẻ tuổi, hai người các ngươi qua đó giao lưu đi!
Diệp Thiên gật đầu, xoay người đang muốn hướng phòng trong đi đến, bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt hướng cửa chính phòng khách nhìn lại.
Lúc này từ cửa chính đang có năm sáu người đi tới, cầm đầu là một đôi trung niên vợ chồng, hai người tướng mạo khí tức đều rất không tồi, đi sau họ là cặp nam nữ tuổi còn khá trẻ, trong đó cô gái cùng người vợ của cặp vợ chồng phía trước tương đối giống nhau, hẳn là con gái của bọn họ.
Bất quá thứ hấp dẫn ánh mắt Diệp Thiên, cũng không phải là cặp vợ chồng cùng cô con gái, mà người trẻ tuổi đi bên cạnh cô gái, hắn so với Diệp Thiên còn trẻ hơn mấy tuổi, bộ dạng cũng không phải quá xuất chúng, tướng mạo hơi hơi có chút ngô nghê.
- Kia là ai?
Diệp Thiên hơi hơi nghiêng mặt qua, nhìn thoáng qua bên người Đường Văn Viễn.
- Không biết, mấy người này đều rất lạ mắt.
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thiên, trong ấn tượng của hắn, Diệp Thiên đối với mọi chuyện đều vô cùng thờ ơ, còn chủ động đi hỏi người khác như vừa rồi thì tuyệt đối là không có.
Quay đầu nhìn về phía Lý Siêu, Đường Văn Viễn mở miệng hỏi:
- Lý tiên sinh, ông có biết mấy người kia không?
Lý Siêu liếc mắt nhìn một cái, có chút không xác định nói:
- Hai người đằng kia hình như tôi đã từng gặp qua, hẳn là lão đại Tần gia, còn đằng sau hắn thì tôi không biết.
- Tần Thị Châu Bảo (gia đình chuyên làm châu báu)? Tôi cũng có biết một chút.
Đường Văn Viễn nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Đó là một gia đình với xí nghiệp kinh doanh đồ châu báu ở Hồng Kông, chắc hẳn, hai người đằng sau là vãn bối Tần gia rồi.
Nghe được là Tần thị châu bảo, Đường Văn Viễn cũng không để ý nữa, ở Hồng Kông có thể được hắn để ý cũng chỉ có Trịnh thị châu bảo mà thôi, bất quá hắn cùng vị Trịnh lão gia tử kia có chút xích mích, nên cũng không gia nhập cùng một đảng phái.
Còn chưa rời đi, Chu Khiếu Thiên thấy được tâm tư của sư phụ, mở miệng nói:
- Sư phụ, người muốn hỏi người đằng kia đúng không?
- Ừ, ngươi biết hắn?
Diệp Thiên nghe vậy nhìn về phía Chu Khiếu Thiên.
- Con không quen hắn, nhưng có một vài lần từng thấy hắn, hắn là Trang Duệ, là dân buôn đồ cổ, ở thủ đô đồ cổ của y rất có danh khí.
Chu Khiếu Thiên từng giúp việc trong tiệm đồ cổ của Diệp Đông Bình, sau lại thường xuyên đi theo Diệp Đông Bình tham gia một số phiên đấu giá đồ cổ, nên mới biết tên Trang Duệ này, lập tức tụ khí thành tuyến truyền âm nói:
- Sư phụ, ông ngoại hắn là Âu Dương Cương, ở thủ đô cũng có chút bối cảnh.
- Hở? hóa ra là vãn bối của hắn à. Thảo nào, có ý tứ có ý tứ.
Diệp Thiên nghe vậy sắc mặt lộ ra tia cười mỉm, người này thân thế so với hắn cũng có chút giống nhau, vị Âu Dương Cương kia hắn cũng có biết, đó là một vị khai quốc thượng tướng, cũng là người duy nhất từ thời chiến tranh vệ quốc còn tồn tại trên thế gian, lực ảnh hưởng trong nước cũng không kém hơn Tống Hạo Thiên mấy.
Nhưng Diệp Thiên cũng nghĩ tới, tên Trang Duệ này đúng là một thanh niên, có chút hơi giống với Giang Sơn, hắn trong thể nội cũng có một tia năng lượng không rõ nguồn gốc vận chuyển, ngay cả Diệp Thiên cũng nhìn không ra, đạo năng lượng đó của hắn sẽ cho hắn loại năng lực gì nữa?
- Diệp Thiên, cậu không sao chứ?
Thấy vẻ mặt trầm tư không nói của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn nói:
- Nếu không… Ta cho người đi điều tra lai lịch mấy người đó được chứ?
- Không cần đâu, lão Đường, đi…đi vào thôi!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, xem ra thế giới này thật là to lớn a, một mình hắn mà có thể gặp tới hai người được ông trời chiếu cố là đệ tử Giang Sơn và thanh niên Trang Duệ trước mắt này.
Hơn nữa Diệp Thiên xem tướng mạo người này, Trang Duệ về sau nhất định giàu có cực kì, hơn nữa sẽ cực thành công trong một lĩnh vực, chỉ là bọn họ sở truy tìm hai cái đại đạo khác nhau, Diệp Thiên cũng không có để ý tới hắn.
Ánh mắt Diệp Thiên thu hồi khỏi đám người mới vừa vào cửa, người trẻ tuổi kia có chút nghi hoặc nhìn lại đây, nhưng chỉ thấy được bóng lưng mấy người, lập tức bị cô gái bên người kéo vào trong phòng khác.
Diệp Thiên cùng Đường Văn Viễn và Lý Siêu… ba người tới thư phòng của Hà tước sĩ, sau đó đi vào, phục vụ đưa tới ba chén nước trà, đóng cửa phòng lại, Diệp Thiên thản nhiên nói:
- Nói xem, chuyện này là thế nào?
- Diệp tiên sinh, chuyện này không thể trách Đường sinh, là tôi truy vấn ông ấy.
Không đợi Đường Văn Viễn mở miệng, Lý Siêu đã vội vã nói:
- Diệp tiên sinh, tôi tuổi tác cũng đã cao, mấy năm gần đây tinh lực không bằng lúc trước, nghe Đường sinh nói ngài đang nghiên cứu chế tạo một loại thuốc, ăn vào có thể giảm tốc độ lão hóa của cơ thể, tôi là muốn hướng ngài xin thuốc!
Hồng Kông lớn như vậy, các siêu cấp phú hào cũng thường xuyên gặp mặt, mà nguyên bản thân thể vốn không được tốt lắm của Đường Văn Viễn nay lại như long tinh mãnh hổ, tự nhiên cũng khiến người khác hoài nghi.
Lý Siêu cùng Đường Văn Viễn quan hệ rất thân thiết, lúc này mới sau mấy lần tra hỏi, Đường Văn Viễn tuy không dám nói ra tụ linh trận nhưng lại bị lão bằng hữu làm khó, lúc này mới tìm cái cớ, đem chuyện Cẩu Tâm Gia luyện chế đan dược nói ra làm bia đỡ.
- Ồ? Là Chuyện này à?
Nghe được lời nói của Lý Siêu, Diệp Thiên đã biết là mình trách lầm Đường Văn Viễn, có chút áy náy hướng Đường Văn Viễn cười cười, nói:
- Luyện chế thuốc toàn là dược liệu chân quý, nhưng ngặt nỗi trong tay tôi còn lại không nhiều, nhưng nếu Lý tiên sinh đã mở lời, tôi cũng sẽ xuất ra một lần, coi như đặt lên đấu giá đi, có thể được hay không, phải xem Lý tiên sinh rồi!
Trên đường Diệp Thiên có nghe Lôi Hổ nói qua, lần tham gia từ thiện đấu giá này, ai cũng có quyền đưa ra vật đấu giá của mình, Diệp Thiên vốn là muốn tùy tiện đem một vũ khí cũ chế tác lại đem ra đấu giá, nhưng lần này Lý Siêu xin thuốc, cũng coi như cho hắn một chủ ý.
Phải biết rằng, loại đan dược này đối với Diệp Thiên không có bao nhiêu tác dụng, nhưng đối với người bình thường mà nói, lại không thua gì tiên dược, những thứ không đâu xa, như một viên tăng thọ đan 5 năm tuyệt đối là không có vấn đề.
Loại nghịch thiên đan dược này, Diệp Thiên tự nhiên là không bán ra, nhưng tiện thể buổi đấu giá từ thiện này, thỏa mãn luôn yêu cầu này của Lý Siêu.
/915
|