Cửa sau cùng mở ra, Burnside nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Diệp tiên sinh, vào được bên trong chỉ có thể là ngài, thời gian dừng lại là nửa tiếng, xin ngài hãy đảm bảo thời gian.
So với những ngân hàng bình thường, nhất định là công việc về nghiệp vụ két sắt là không giống. Công việc của ngân hàng Thụy Sĩ coi như làm được đến mức cực hạn, bọn họ gọi là bảo vệ khách hàng chính là ngay cả đến mình cũng không biết rốt cục là khách cất giấu gì trong hòm của khách.
Đương nhiên, đây chỉ là nhằm vào một vài những khách hàng cao cấp. Hơn nữa, khách hàng tự nguyện kí cam kết bảo mật thì lời đề nghị mới có hiệu lực. Nếu như không gặp lại khách hàng thi thực sự trong két sắt có cất giấu cái gì thì ngân hàng cũng không có cách nào nói rõ ra được.
Nhưng đối với két sắt này mà nói, những cái này đều không thành vấn đề, vì công nghệ chế tạo rườm rà, mỗi cái chìa khóa cho những két sắt kia đều là độc nhất vô nhị trên đời. Những thợ thủ công chế tạo ra nó cũng không có cách phục chế, bên trong cất giấu đồ gì ngoài người nắm giữ chìa khóa ra không ai có thể nhìn thấy được.
Lúc nói chuyện, Burnside đưa cho Diệp Thiên một cái vali du lịch, cái vali bây giờ là rỗng không nhưng dù Diệp Thiên có bỏ vào đó cái gì thì bọn họ cũng không có quyền nhìn, đây chũng là một đặc quyền của khách hàng.
Sau khi kéo vali du lịch vào, trước mặt Diệp Thiên xuất hiện một cái hàng lang dài khoảng 20m, hắn đi vào hàng lang tự động điều chỉnh đèn sáng lên, âm thanh phía sau truyền đến, trái lại là cửa sắt khoảng hơn 2m đã bị đóng lại.
Mặc dù là dưới đất nhưng kiến trức nơi đây rất hợp lý, Diệp Thiên không hề có cảm giác khó chịu nào. Hai bên hành lang hiện lên những bức tranh tươi sáng, cũng làm giảm áp lực của mọi người khi bị vào phòng đóng cửa.
- Cộc cộc...
Trên hàng lang vọng tiếng bước chân của Diệp Thiên. Sau khi đi vào trong mấy bước Diệp Thiên phát hiện cách khoảng 2m có một tủ sắt khoảng 1m2. Trên cửa có 10 số, cách 20m chỉ cất chứa có 8 tủ sắt. Có thể thấy loại tủ sát này rất ít và quý.
Nhưng khiến cho Diệp Thiên thấy lạ chính là những cái tủ sắt đó không có chỗ cho chìa khóa, ngoài một cái màn hình, bền chắc như thép. Diệp Thiên phóng ra thần thức để tìm kiếm.
- Những tủ an toàn này làm bằng chất liệu gỗ gì vậy?
Sau khi vào tập đoàn Ngân hàng Thụy Sĩ, đầu tiên là Diệp Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc vì hắn phát giác thần trí của mình không thể xuyên thấu được những tủ an toàn đó. Dường như trong những tủ an toàn đó còn có một chất liện gỗ ngăn cản sự thăm dò của thần thức.
Điều này làm cho Diệp Thiên có chút khiếp sợ, vì từ sau khi sinh ra thần thức dù vật có mật độ khoáng vật cao thế nào cũng không thể ngăn cản được sự ăn mòn của thần thức, ngoài những lới có kinh khí bao trùm thì thần thức không thể thăm dò được tình hình. Vẫn là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy.
- Chẳng lẽ trong hòm an toàn đó có dung hợp thiên thạch sao?
Đưa tay chạm lên một cái tủ an toàn, Diệp Thiên tinh tế cảm ứng, sau mấy phút đồng hồ dường như hắn có suy nghĩ gì liền dở trưởng.
Vừa rồi trong tra xét Diệp Thiên phát hiện trong hòm an toàn này có một kim loại đặc thù, nó giống như một loại ẩn chứa trong thế giới linh khí. Tuy số lượng rất ít nhưng chất lượng lại vô cùng cao. Khi thần thức của Diệp Thiên chạm vào cũng như tuyết mùa xuân liên tan ra.
- Mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, trên đời này con có rất nhiêu chuyện mà mình không biết.
Nghĩ lúc trước còn nói chuyện cướp ngân hàng với Chu Khiếu Thiên, hắn không khỏi cười tự giễu. Hắn cất giấu 5 năm trời một miếng đá, không ngờ là trong tủ an toàn tất cả lại đều gia nhập vào loại thiên thạch này.
Lắc đầu đi đến tủ sắt số 3 phía trước, Diệp Thiên lấy chìa khóa kia ra, chất liệu chiếc chìa khóa này cũng vô cùng đặc biệt. Mặt trên nó có một loại từ tính cho dù là qua nửa thế kỉ cũng không thấy có chút suy giảm nào.
Lúc cái chìa khóa tiếp xúc với màn hình phân hình, âm thanh tách, tách vang lên dưới mà hình tách ra làm 3 phần, một lỗ khóa đã hiện ra.
- Nửa thế kỉ trước đã có loại khoa học kĩ thuật này rồi sao?
Thấy cảnh này phát sinh, Diệp Thiên tấm tắc mãi không thôi. Lúc hắn vào Đại học đều cho rằng loại kỹ thuật này đã là tiên tiến nhất, không ngờ cảm ứng tính từ hơn nửa thế kỉ trước cũng đã bị ngân hành sử dụng rồi.
Sau khi cắm cái chìa khóa khớp vào lỗ thủng, căn bản là cái chìa khóa không cần Diệp Thiên phải vặn nó đột nhiên từ từ xoay vòng lên.
Sau khi xoay được 4 vòng chỉ nghe thấy một tiếng két két nhỏ, cảnh cửa két sắt hơn nửa thế kỉ đã mở ra, không hề có một chút nào trúc trắc giống như là mới bị đóng từ hôm qua vậy.
- Thật là phức tạp!
Diệp Thiên không kìm được cảm thán trong lòng một câu. Thế giới ngân hàng ở Thụy Sĩ có sức cạnh tranh không gì sánh kịp, cũng không phải là không có lý do ngoài việc phục vụ bằng phần mềm máy tính ra những phần cứng các ngân hàng khác cũng không thể sánh kịp.
- Không lão quỷ gia tộc Bắc Cung này cất giấu cái gì ?
Thấy cánh cửa sắt văng ra, trong lòng Diệp Thiên tràn đầy sự chờ mong. Năm đó gia tộc Bắc Cung sở hữu tài sản của Bắc cung chính võ, lúc đó còn đi cướp giật ở Myanmar, phần lớn của cải đều tơi vào tay của gia tộc này.
Chẳng qua là sau khi sau khi Bắc Cung Chính Võ chết, trong gia tộc ngoài một ít vàng ra thì tất cả toàn bộ bảo thạch, giấy tờ khế ước đều biến mất. Điều này cũng khiến cho sự phát triển của gia tộc Bắc Cung bị đình chỉ, hơn nửa thế kỉ sau không còn phong thái của một gia tộc nữa.
Anh hùng Bắc Cung mấy lần vào Myanmar, thậm chí là nhập cư xây dựng khách sạn 5 sao cũng chỉ để tìm kiếm những võ sĩ của Bắc Cung Chính Võ còn lưu lại ở Thụy Sĩ. Chìa khóa trong ngân hàng chính là để mở két sắt của Bắc Cung Chính Võ trấn hưng lại gia tộc.
Chỉ là tạo hóa hay trêu ngươi, tủ sắt Trần Phong này hơn nửa thế kỉ được mở ra nhưng gia tộc Bắc Cung dùng đậy tre đánh không đến Diệp Thiên, nếu như anh hùng Bắc Cung có biết thì không biết là họ còn có ý tưởng gì?
Lắc lắc đầu, Diệp Thiên giật cửa sắt lại đối với những thứ quý giá năm đó sư đoàn Myanmar cất giấu, hắn cũng vô cùng tò mò.
- Ây, đây là vật gì?
Lúc trước Diệp Thiên cũng phóng ra không ít thần thức để quan sát nhưng khi giật phía sau cửa sắt một cỗ linh khí đập vào mặt hắn, xem như cảm ứng cũng vô dụng. Diệp Thiên cũng không biết người tu đạo đã sử dụng vật gì.
- Lạ thật, hôm nay lại gặp món đồ thần thức không thể thăm dò được?
Diệp Thiên cũng không vội thăm dò vật kia mà phân hình cái tủ sắt 1m2 một lần. Khiến cho hắn ngạc nhiên chính là trong tận cùng két sắt có một góc sáng, có một cái hộp gỗ nhỏ ngăn cách thần thức của hắn.
- Bắc Cung Chính Võ hẳn là người tin lời Phật dạy?
Diệp Thiên nhìn thấy vật trong két sắt không nhịn được mắng:
- Thường ngày đa số mọi người đều tin vào Phật, còn đến chỗ cướp giật, đốt giết cũng không sơ sau khi chết bị đày xuống 18 tầng địa ngục.
Trong két sắt này có 18 tượng Phật lớn nhỏ, tượng cao nhất khoảng 80cm, nhỏ nhất chỉ bằng lòng bàn tay, toàn bộ được làm bằng vàng ròng.
Áo mũ trên tượng Phật còn được khảm các loại đá quý, đèn bên ngoài chiếu vào sáng bóng, rất đẹp phát ra sự thần bí.
- Kim cương? Giá trị thứ này rất quý!
Diệp Thiên là người trong đạo, hắn phải tin Phật. Sau khi khuấy động lên từng góc tượng, có bảy, tám tượng nhỏ bằng lòng bàn tay. Có một cái túi nhỏ làm bằng vải tơ tốt hắn mở ra xen, vừa nhìn những viên kim cương hiện ra còn đẹp hơn cả những tượng Phật kia.
- Đoán xem, đây là sư đoàn trưởng Myanmar hay là sư đoàn trưởng Nam Phi?
Cho dù Diệp Thiên có của cải lớn nhưng sau khi nhìn thấy kim cương hăn cũng há mồm trợn mắt. Tám cái túi đựng kim cương. Có 4 cái đựng không chắc nhưng có ít nhất một cái kim cương chui ra cho dù là chưa được qua mài rũa nhưng màu của nó cũng tỏa ra sáng dọi.
Còn những kim cươn đã qua mài rũa màu tỏa ra càng sáng đẹp, hơn nữa còn được cắt bằng công nghệ cao, cho dù Diệp Thiên là người ngoài nghề cũng thấy hoa hết cả mắt. Nguồn: http://truyenyy.com
- Chỗ kim cương đó, giá trị cũng phải hơn 10 triệu đô la.
Diệp Thiên định lương giá trị chỗ kim cương, nếu giao người gia công có lẽ giá trị của nó còn tăng lên gấp đôi nữa.
Còn những tượng Phật này toàn bộ đều được làm bằng vàng ròng, đặc biệt là bức tượng cao bằng nửa người cũng phải làm mất mấy trăm cân vàng. 18 bức tượng Phật giá trị cũng phải mấy trăm triệu nhân dân tệ.
Trong két sắt còn một ít khế đất, già trị của nó cũng không thể dùng tiền mà định được, bở vì phần lớn nó đều là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Phần nhiều ở những thành phố Tokyo, Osaka giá đất ở những chỗ đó mà nói tuyệt đối là một con số không nhỏ.
Diệp Thiên cũng không biết những khế ước đất đó có còn hiệu lực pháp lý hay không, nếu như chủ những nơi đó không thừa nhận thì nó cũng chỉ còn là một đống giấy vụn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Diệp Thiên cất khế đất và những túi kim cương vào vali, còn những tượng Phật bằng vàng ròng, hắn cũng không thấy hứng thú lắm bởi vì nhỏ không đáng tiền hắn lại phải dọn đi chẳng thà để lại luôn chỗ này cho xong.
/915
|