Chẳng cần nghe đến câu thứ hai, Windsky xô ghế đứng dậy trước con mắt đầy ngỡ ngàng của các vị quân chủ. Nữ hoàng từ trên ngai vàng bước xuống, hỏi:
- Quân chủ ngài đây liệu có việc gì không hài lòng à?
- Nếu cứ tiếp tục lắng nghe cái bài ca cũ rích đấy thì con xin phép đi về, con còn có việc phải giải quyết.
Windsky mở thời không dịch chuyển rồi đi thẳng vào đấy không thèm ngoái lại, bằng chứng rõ ràng nhất cho việc anh đã quá chán ghét cái chỗ này. Kai nhìn vậy cũng đi luôn, không thèm nói 1 câu, để lại 8 vị quân chủ và nữ hoàng ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ cũng chẳng có việc gì quan trọng nên nữ hoàng cho các vị quân chủ tan họp rồi về thần cung xử lý 1 số việc.
Windsky về đến nhà thì Kai đã chờ sẵn ở phòng Iris:
- Xem ra lần này phải nhờ đến cậu rồi, nắm lấy tay Iris đi.
- Để làm gì?
- Làm gì rồi sẽ biết. giờ thì nhắm mắt lại đi.
- ياإله الأحلام، استدعي لسماع كلماتي، يرجى زائد هذا التدفق الروح البخور
Kai đọc xong câu thần chú thì Windsky liền ngã xuống, mắt nhắm chặt, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Iris. Kai khép cửa ra ngoài, nếu lần này mà Windsky không thể thức tỉnh Iris thì chỉ sợ rằng linh hồn con bé sẽ mãi mãi lưu lạc ở Nothingness.
Anh mở mắt, xung quanh chỉ là vùng tối đen tĩnh lặng được bao bọc bởi pha lê đen, khung cảnh lặng ngắt như tờ, không 1 bóng người. Anh chưa từng nghĩ, bên trong tâm hồn cô lại tối tăm như thế này, không ánh sáng, không hi vọng. Khung cảnh bỗng dưng đột ngột thay đổi, bến thành 1 căn phòng nhạc với chiếc đàn dương cầm cạnh cửa sổ, vô vàn những ánh sáng nhỏ bé xuất hiện tụ vào 1 điểm, để lộ hình dáng 1 cô gái có đôi mắt tím u buồn, thuần khiết và mái tóc bạch kim phất phơ trước gió, đôi bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng lướt trên từng phím đàn piano, tiếng hát thánh thót, trong trẻo nhưng chứa đầy bi thương, đau đớn:
' Ever on and on I continue circling
Cứ thế...tôi vẫn cứ ở trong cái vòng luẩn quẩn đó
With nothing but my hate in a carousel of agony
Không có gì khác ngoài sự đố kỵ rong đau khổ
Till slowly I forget and my heart starts vanishing
Và dần tôi quên mất và trái tim tôi bắt đầu tan biến
And suddenly I see that I can't break free
Để dần tôi nhận ra tôi sẽ mãi mãi không có được tự do
Slipping through the cracks of a dark eternity
Trôi dạt giữa những mảnh vỡ tăm tối của cuộc đời
With nothing but my pain and the paralyzing agony
Nhưng chẳng có gì khác ngoài nỗi đau và sự tê tái
To tell me who I am, who I was
Để tôi biết tôi là ai và đã từng là cái gì
Uncertainty enveloping my mind
Nỗi băn khoăn lấp đầy tâm trí
Till I can't break free, and.....
Cho đến khi tôi nhận ra tôi không còn có thể có tự do
Cô gái đó đóng nắp đàn, tiến đến bên cạnh anh, rốt cuộc thì cô ta là ai? Hình dáng thì thật giống Iris nhưng mùi hương này, khí tức này, tuyệt nhiên lại không phải là cô ấy.
- Cậu nhận ra tôi không phải cô ấy, đúng không? Tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ bước vào đây nhưng cuối cùng cậu vẫn làm vậy. Nếu đi tiếp thì khi cậu trở lại thực tại, cuộc sống của cậu sẽ không bao giờ còn có thể trở lại như cũ nữa, cậu vẫn muốn tiếp tục sao?
Anh không nói gì chỉ hờ hững nhìn cô gái đó.
- Cậu không yêu cô ấy, hà cớ gì lại phải đi tìm lại linh hồn cô ấy, đánh thức cô ấy? Chẳng phải cứ bỏ mặc cô ấy chết dần đi thì thiên quốc, kẻ thù lớn nhất của cậu sẽ diệt vong, và cậu sẽ không bị trói buộc bởi tờ khế ước đó, cuộc sống của cậu sẽ không đảo lộn nữa, như thế sẽ tốt hơn sao?
- Tôi sẽ không bao giờ bỏ cô ấy lại 1 mình.
- Thật nực cười. Kẻ khiến cho tâm hồn cô ấy trở nên như bây giờ, phần lớn là tại cậu, cậu đã từng bỏ rơi cô ấy, lừa dối cô ấy, vậy mà cậu còn có thể nói vậy sao? Cô ấy không biết nhưng tôi thì biết, cậu và hắn ta là 1 người, kẻ đã làm cho cuộc sống của cô ấy như bây giờ, bây giờ cũng vậy, kiếp trước cũng vậy, cậu nghĩ rằng cậu đang nói chuyện với 1 đứa trẻ con à?
- Tôi chưa từng lừa gạt cô ấy.
- Tốt thôi, cậu hãy cứ tiếp tục đi tiếp đi, hãy nhìn thẳng vào ký ức của cô ấy đi, rồi cậu sẽ biết cậu đã gây ra những gì cho cô ấy. Tôi sẽ không cản cậu nữa.
- Quân chủ ngài đây liệu có việc gì không hài lòng à?
- Nếu cứ tiếp tục lắng nghe cái bài ca cũ rích đấy thì con xin phép đi về, con còn có việc phải giải quyết.
Windsky mở thời không dịch chuyển rồi đi thẳng vào đấy không thèm ngoái lại, bằng chứng rõ ràng nhất cho việc anh đã quá chán ghét cái chỗ này. Kai nhìn vậy cũng đi luôn, không thèm nói 1 câu, để lại 8 vị quân chủ và nữ hoàng ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ cũng chẳng có việc gì quan trọng nên nữ hoàng cho các vị quân chủ tan họp rồi về thần cung xử lý 1 số việc.
Windsky về đến nhà thì Kai đã chờ sẵn ở phòng Iris:
- Xem ra lần này phải nhờ đến cậu rồi, nắm lấy tay Iris đi.
- Để làm gì?
- Làm gì rồi sẽ biết. giờ thì nhắm mắt lại đi.
- ياإله الأحلام، استدعي لسماع كلماتي، يرجى زائد هذا التدفق الروح البخور
Kai đọc xong câu thần chú thì Windsky liền ngã xuống, mắt nhắm chặt, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Iris. Kai khép cửa ra ngoài, nếu lần này mà Windsky không thể thức tỉnh Iris thì chỉ sợ rằng linh hồn con bé sẽ mãi mãi lưu lạc ở Nothingness.
Anh mở mắt, xung quanh chỉ là vùng tối đen tĩnh lặng được bao bọc bởi pha lê đen, khung cảnh lặng ngắt như tờ, không 1 bóng người. Anh chưa từng nghĩ, bên trong tâm hồn cô lại tối tăm như thế này, không ánh sáng, không hi vọng. Khung cảnh bỗng dưng đột ngột thay đổi, bến thành 1 căn phòng nhạc với chiếc đàn dương cầm cạnh cửa sổ, vô vàn những ánh sáng nhỏ bé xuất hiện tụ vào 1 điểm, để lộ hình dáng 1 cô gái có đôi mắt tím u buồn, thuần khiết và mái tóc bạch kim phất phơ trước gió, đôi bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng lướt trên từng phím đàn piano, tiếng hát thánh thót, trong trẻo nhưng chứa đầy bi thương, đau đớn:
' Ever on and on I continue circling
Cứ thế...tôi vẫn cứ ở trong cái vòng luẩn quẩn đó
With nothing but my hate in a carousel of agony
Không có gì khác ngoài sự đố kỵ rong đau khổ
Till slowly I forget and my heart starts vanishing
Và dần tôi quên mất và trái tim tôi bắt đầu tan biến
And suddenly I see that I can't break free
Để dần tôi nhận ra tôi sẽ mãi mãi không có được tự do
Slipping through the cracks of a dark eternity
Trôi dạt giữa những mảnh vỡ tăm tối của cuộc đời
With nothing but my pain and the paralyzing agony
Nhưng chẳng có gì khác ngoài nỗi đau và sự tê tái
To tell me who I am, who I was
Để tôi biết tôi là ai và đã từng là cái gì
Uncertainty enveloping my mind
Nỗi băn khoăn lấp đầy tâm trí
Till I can't break free, and.....
Cho đến khi tôi nhận ra tôi không còn có thể có tự do
Cô gái đó đóng nắp đàn, tiến đến bên cạnh anh, rốt cuộc thì cô ta là ai? Hình dáng thì thật giống Iris nhưng mùi hương này, khí tức này, tuyệt nhiên lại không phải là cô ấy.
- Cậu nhận ra tôi không phải cô ấy, đúng không? Tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ bước vào đây nhưng cuối cùng cậu vẫn làm vậy. Nếu đi tiếp thì khi cậu trở lại thực tại, cuộc sống của cậu sẽ không bao giờ còn có thể trở lại như cũ nữa, cậu vẫn muốn tiếp tục sao?
Anh không nói gì chỉ hờ hững nhìn cô gái đó.
- Cậu không yêu cô ấy, hà cớ gì lại phải đi tìm lại linh hồn cô ấy, đánh thức cô ấy? Chẳng phải cứ bỏ mặc cô ấy chết dần đi thì thiên quốc, kẻ thù lớn nhất của cậu sẽ diệt vong, và cậu sẽ không bị trói buộc bởi tờ khế ước đó, cuộc sống của cậu sẽ không đảo lộn nữa, như thế sẽ tốt hơn sao?
- Tôi sẽ không bao giờ bỏ cô ấy lại 1 mình.
- Thật nực cười. Kẻ khiến cho tâm hồn cô ấy trở nên như bây giờ, phần lớn là tại cậu, cậu đã từng bỏ rơi cô ấy, lừa dối cô ấy, vậy mà cậu còn có thể nói vậy sao? Cô ấy không biết nhưng tôi thì biết, cậu và hắn ta là 1 người, kẻ đã làm cho cuộc sống của cô ấy như bây giờ, bây giờ cũng vậy, kiếp trước cũng vậy, cậu nghĩ rằng cậu đang nói chuyện với 1 đứa trẻ con à?
- Tôi chưa từng lừa gạt cô ấy.
- Tốt thôi, cậu hãy cứ tiếp tục đi tiếp đi, hãy nhìn thẳng vào ký ức của cô ấy đi, rồi cậu sẽ biết cậu đã gây ra những gì cho cô ấy. Tôi sẽ không cản cậu nữa.
/27
|