12 h khuya, trăng đã lên cao, gió thổi vi vu, lồng lộng, bầu trời tràn ngập trong ánh sao lấp lánh hoa lệ. Trong 1 căn phòng nhỏ, 1 người con trai và 1 người con gái đang say ngủ, đôi bàn tay được cột lại bởi những sợi chỉ đỏ tựa dây tơ hồng, chỉ trách, nếu họ tiếp tục lún sâu thì chỉ có thể là nghiệt duyên, rồi 1 trong hai người sẽ phải nhìn người mình yêu chết vòng tay của chính bản thân mình.
Đôi mắt xanh thẳm hờ hững không có chút cảm xúc lạnh tanh nhìn xuống. Anh không bao giờ nghĩ đến cô lại có ký ức bi thương đến như vậy. Anh có thể dễ dàng nhận ra con người của người khác chỉ bằng 1 ánh mắt, kể cả cô. Đôi mắt tím sâu thẳm ấy luôn ánh lên sự cô độc và tuyệt vọng, nụ cười luôn luôn phảng phất 1 nỗi buồn không tên vô định.
Anh tự hỏi chính mình, liệu ai đó có thể giúp cô thoát khỏi những xiềng xích, gông cùm cô luôn mang theo trên đôi bờ vai bé nhỏ ấy không? Cô mới chỉ tròn 16 tuổi, nếu so sánh với tuổi của người dân trong vương quốc ma thuật thì cô chỉ bằng 1 đứa trẻ 3 tuổi ở thế giới loài người không hơn, không kém. Cô còn quá trẻ để gánh vác những trách nhiệm lớn lao như vậy.
Khung cảnh bỗng dưng trở thành 1 cánh đồng hoa diên vĩ. Tiếng nhạc của 1 bản nhạc piano quen thuộc phảng phất trong âm trí anh. Anh bước xuống, đôi mắt xanh băng lãnh hướng về phía 1 quan tài bằng băng giữa cánh đồng hoa. Trong quan tài là 1 người thiếu nữ thanh tú, xinh đẹp vô ngần. đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, thân thể nhỏ nhắn như đang bay bổng trong làn nước xanh, trong vắt, váy trắng phập phồng theo làn nước, từng cánh hoa chao lượn, lất phất trong nước khiến khung cảnh thêm mỹ lệ.
Người con gái này chính là người con gái trong giấc mơ của anh sao? Tại sao cô ta lại xuất hiện trong ký ức của Iris chứ? Vẻ đẹp hoàn mỹ tựa nữ vương chốn hàn băng xa xôi lạnh giá, xa xôi, sự huyền diệu pha trộn trong vẻ đẹp sương giá của ánh trăng cô độc, bi thương.
Ký ức từ thuở kiếp trước, ký ức ngàn vạn năm trước vụt qua như ảo ảnh.
Anh khẽ chạm vào quan tài bằng băng thì 1 tiếng nói vang lên:
- Dừng lại đi, đừng khiến cho linh hồn của nàng ấy bị nhuốm bẩn nữa. Không phải là mọi thứ đã quá đủ rồi hay sao?
Anh bất giác quay đầu lại nhìn chủ nhân của tiếng nói kia, khuôn mặt, giọng nói, sức mạnh, tất cả mọi thứ đều giống anh như hai giọt nước, nhưng lại là 2 người hoàn toàn khác biệt.
1 kẻ đã sống qua ngàn tỷ năm, chứng kiến bao nhiêu thăng trầm, thay đổi của vũ trụ từ thuở lập địa sơ khai, cũng chính là kẻ tham gia kiến tạo công trình kỳ vĩ mang tên vũ trụ này, được bao kẻ tôn thờ, thờ phụng. 1 kẻ mới tròn 16 tuổi, 1 đứa trẻ không hơn không kém, thế nhưng lại nắm trong tay quá nhiều sức mạnh và quyền lực.
- Anh là Aquarius đúng không?
Chàng trai kia không trả lời nhưng cũng không phủ nhận.
Aquarius nhìn vào người con gái tuyệt diễm trong quan tài bằng băng kia:
- Ta chỉ là 1 mảnh kí ức tồn tại trong tâm trí của cô ấy thôi, đây không phải là linh hồn mà cũng chẳng phải là bản thể của ta.
Anh định nói gì tiếp nhưng lại thôi, nhìn kẻ đang đứng đối diện mình.
Aquarius, 1 trong 12 cung hoàng đạo, vị anh hùng có công lớn nhất trong thảm họa Zerous, giúp cho phe ánh sáng chiến thắng. Anh cũng chính là kẻ sáng lập ra 12 gia tộc thay thế cung hoàng đạo, 12 gia tộc lớn mạnh và giàu có nhất vương quốc ma thuật.
- Đừng đi tìm linh hồn cô ấy nữa và cũng đừng khiến cho cô ấy nhớ lại nữa, tốt nhất hãy cứ để mọi thứ thuận theo ý của nó.
- Tại sao?
- Cô ấy từng nói với cậu là cô ấy muốn đi tìm ký ức tiền kiếp đúng không? Không phải chính cô ấy đánh mất nó mà chính tay cô ấy đã tự tay xé nát vụn nó. Nếu 1 lần nữa cô ấy nhớ ra cô ấy là ai thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, cô ấy sẽ 1 lần nữa chìm trong đau khổ, tuyệt vọng và uất hận. Và hãy nhớ kỹ lời ta nói ngày hôm nay:
- Hãy cẩn thận đấy bởi cậu đang bị theo dõi bởi Consciousness of Nothingness.
Anh chưa kip trả lời thì cả không gian ngay lập tức nát vỡ, kéo theo cả anh xuống vực thẳm vô tận.
Xung quanh chỉ có bóng tối, thế nhưng bản piano không lời ấy vẫn cứ tiếp tục.
Anh bình tĩnh nhận ra là anh đã sơ sảy rơi xuống từ Nothingness.
Bỗng, 1 cô bé tiến tới chỗ anh, tay ôm 1 chú thỏ trắng, làn da trắng như sứ, đôi mắt đỏ rực như máu, nắm lấy tay anh:
- Cuối cùng em cũng được gặp anh. Em đã chờ rất lâu, rất lâu rồi, một khoảng thời gian khá dài rồi, anh sẽ đi theo em chứ?
- Em đã chuẩn bị rất nhiều đồ chơi, búp bê rồi, chúng ta sẽ cùng chơi nhé, hỡi người yêu dấu.
Cô bé đó thì thầm vào tai anh,
- Ta không biết ý định của ngươi là gì thế nhưng thả Iris ra, consciousness of nothingness.
- Anh biết rồi à, quả nhiên là kẻ đó.
Anh không trả lời, đôi mắt màu aquarimine chỉ nhìn về phía cô đang ngồi trên 1 chiếc ngai vàng gần đó, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân đều bị xiềng xích cột chặt.
Cô bé đó tiến tới, vuốt ve gương mặt thuần khiết của Iris nhếch môi:
- Tại sao anh lại muốn cứu chị ta cơ chứ? Chị ta là kẻ thù lớn nhất của gia tộc anh cơ mà, anh nghĩ cái tờ khế ước đó sẽ khiến chị ta không cố gắng thử giết anh chứ? Chị ta là Demon bloodstained, chị ta là thiên hoàng, đằng sau khuôn mặt ngây thơ này, anh có biết nó ẩn giấu nhiều điều đáng sợ lắm không? Tại sao, tại sao. tại sao chứ?
- Anh vẫn muốn ở bên chị ta? Này, anh thực sự có biết gì về chị ta đâu chứ?
'' Lý do để ở cạnh cô ấy sao? Mình quả thực không biết chút gì về con người thật của cô ấy cơ mà? Nếu cô ấy chết đi thì không phải là cả mình và cô ấy đều sẽ tựu do cơ mà. Nhưng....tại sao mình luôn cảm giác rằng mình không thể bỏ rơi cô ấy, không thể để cô ấy bị tổn thương? Rõ ràng mình cũng đâu có yêu cô ấy?
Chắc....bởi vì......cô ấy quá giống mình, chắc chỉ có vậy thôi.
Anh cười lạnh, rút súng:
- Chẳng có lí do gì cả, chỉ vì cô ấy là cô ấy thôi.
- Đoàng!!!
- AAAAAA.......!!!!!!!!
Cô bé kia người dính đầy máu sau phát súng đó, mỉm cười đầy uất hận:
- Cuối cùng anh vẫn chọn chị ta. Anh nhất định sẽ phải hối hận vì lựa chọn của mình.
- Anh tiến lên cao, phá tan xiềng xích cho Iris rồi bế cô xuống:
- Ta sẽ không bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình đâu. So với những con búp bê tẻ ngắt thì chọn cô ấy vẫn còn tốt hơn nhiều.
Đôi mắt xanh thẳm hờ hững không có chút cảm xúc lạnh tanh nhìn xuống. Anh không bao giờ nghĩ đến cô lại có ký ức bi thương đến như vậy. Anh có thể dễ dàng nhận ra con người của người khác chỉ bằng 1 ánh mắt, kể cả cô. Đôi mắt tím sâu thẳm ấy luôn ánh lên sự cô độc và tuyệt vọng, nụ cười luôn luôn phảng phất 1 nỗi buồn không tên vô định.
Anh tự hỏi chính mình, liệu ai đó có thể giúp cô thoát khỏi những xiềng xích, gông cùm cô luôn mang theo trên đôi bờ vai bé nhỏ ấy không? Cô mới chỉ tròn 16 tuổi, nếu so sánh với tuổi của người dân trong vương quốc ma thuật thì cô chỉ bằng 1 đứa trẻ 3 tuổi ở thế giới loài người không hơn, không kém. Cô còn quá trẻ để gánh vác những trách nhiệm lớn lao như vậy.
Khung cảnh bỗng dưng trở thành 1 cánh đồng hoa diên vĩ. Tiếng nhạc của 1 bản nhạc piano quen thuộc phảng phất trong âm trí anh. Anh bước xuống, đôi mắt xanh băng lãnh hướng về phía 1 quan tài bằng băng giữa cánh đồng hoa. Trong quan tài là 1 người thiếu nữ thanh tú, xinh đẹp vô ngần. đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, thân thể nhỏ nhắn như đang bay bổng trong làn nước xanh, trong vắt, váy trắng phập phồng theo làn nước, từng cánh hoa chao lượn, lất phất trong nước khiến khung cảnh thêm mỹ lệ.
Người con gái này chính là người con gái trong giấc mơ của anh sao? Tại sao cô ta lại xuất hiện trong ký ức của Iris chứ? Vẻ đẹp hoàn mỹ tựa nữ vương chốn hàn băng xa xôi lạnh giá, xa xôi, sự huyền diệu pha trộn trong vẻ đẹp sương giá của ánh trăng cô độc, bi thương.
Ký ức từ thuở kiếp trước, ký ức ngàn vạn năm trước vụt qua như ảo ảnh.
Anh khẽ chạm vào quan tài bằng băng thì 1 tiếng nói vang lên:
- Dừng lại đi, đừng khiến cho linh hồn của nàng ấy bị nhuốm bẩn nữa. Không phải là mọi thứ đã quá đủ rồi hay sao?
Anh bất giác quay đầu lại nhìn chủ nhân của tiếng nói kia, khuôn mặt, giọng nói, sức mạnh, tất cả mọi thứ đều giống anh như hai giọt nước, nhưng lại là 2 người hoàn toàn khác biệt.
1 kẻ đã sống qua ngàn tỷ năm, chứng kiến bao nhiêu thăng trầm, thay đổi của vũ trụ từ thuở lập địa sơ khai, cũng chính là kẻ tham gia kiến tạo công trình kỳ vĩ mang tên vũ trụ này, được bao kẻ tôn thờ, thờ phụng. 1 kẻ mới tròn 16 tuổi, 1 đứa trẻ không hơn không kém, thế nhưng lại nắm trong tay quá nhiều sức mạnh và quyền lực.
- Anh là Aquarius đúng không?
Chàng trai kia không trả lời nhưng cũng không phủ nhận.
Aquarius nhìn vào người con gái tuyệt diễm trong quan tài bằng băng kia:
- Ta chỉ là 1 mảnh kí ức tồn tại trong tâm trí của cô ấy thôi, đây không phải là linh hồn mà cũng chẳng phải là bản thể của ta.
Anh định nói gì tiếp nhưng lại thôi, nhìn kẻ đang đứng đối diện mình.
Aquarius, 1 trong 12 cung hoàng đạo, vị anh hùng có công lớn nhất trong thảm họa Zerous, giúp cho phe ánh sáng chiến thắng. Anh cũng chính là kẻ sáng lập ra 12 gia tộc thay thế cung hoàng đạo, 12 gia tộc lớn mạnh và giàu có nhất vương quốc ma thuật.
- Đừng đi tìm linh hồn cô ấy nữa và cũng đừng khiến cho cô ấy nhớ lại nữa, tốt nhất hãy cứ để mọi thứ thuận theo ý của nó.
- Tại sao?
- Cô ấy từng nói với cậu là cô ấy muốn đi tìm ký ức tiền kiếp đúng không? Không phải chính cô ấy đánh mất nó mà chính tay cô ấy đã tự tay xé nát vụn nó. Nếu 1 lần nữa cô ấy nhớ ra cô ấy là ai thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, cô ấy sẽ 1 lần nữa chìm trong đau khổ, tuyệt vọng và uất hận. Và hãy nhớ kỹ lời ta nói ngày hôm nay:
- Hãy cẩn thận đấy bởi cậu đang bị theo dõi bởi Consciousness of Nothingness.
Anh chưa kip trả lời thì cả không gian ngay lập tức nát vỡ, kéo theo cả anh xuống vực thẳm vô tận.
Xung quanh chỉ có bóng tối, thế nhưng bản piano không lời ấy vẫn cứ tiếp tục.
Anh bình tĩnh nhận ra là anh đã sơ sảy rơi xuống từ Nothingness.
Bỗng, 1 cô bé tiến tới chỗ anh, tay ôm 1 chú thỏ trắng, làn da trắng như sứ, đôi mắt đỏ rực như máu, nắm lấy tay anh:
- Cuối cùng em cũng được gặp anh. Em đã chờ rất lâu, rất lâu rồi, một khoảng thời gian khá dài rồi, anh sẽ đi theo em chứ?
- Em đã chuẩn bị rất nhiều đồ chơi, búp bê rồi, chúng ta sẽ cùng chơi nhé, hỡi người yêu dấu.
Cô bé đó thì thầm vào tai anh,
- Ta không biết ý định của ngươi là gì thế nhưng thả Iris ra, consciousness of nothingness.
- Anh biết rồi à, quả nhiên là kẻ đó.
Anh không trả lời, đôi mắt màu aquarimine chỉ nhìn về phía cô đang ngồi trên 1 chiếc ngai vàng gần đó, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân đều bị xiềng xích cột chặt.
Cô bé đó tiến tới, vuốt ve gương mặt thuần khiết của Iris nhếch môi:
- Tại sao anh lại muốn cứu chị ta cơ chứ? Chị ta là kẻ thù lớn nhất của gia tộc anh cơ mà, anh nghĩ cái tờ khế ước đó sẽ khiến chị ta không cố gắng thử giết anh chứ? Chị ta là Demon bloodstained, chị ta là thiên hoàng, đằng sau khuôn mặt ngây thơ này, anh có biết nó ẩn giấu nhiều điều đáng sợ lắm không? Tại sao, tại sao. tại sao chứ?
- Anh vẫn muốn ở bên chị ta? Này, anh thực sự có biết gì về chị ta đâu chứ?
'' Lý do để ở cạnh cô ấy sao? Mình quả thực không biết chút gì về con người thật của cô ấy cơ mà? Nếu cô ấy chết đi thì không phải là cả mình và cô ấy đều sẽ tựu do cơ mà. Nhưng....tại sao mình luôn cảm giác rằng mình không thể bỏ rơi cô ấy, không thể để cô ấy bị tổn thương? Rõ ràng mình cũng đâu có yêu cô ấy?
Chắc....bởi vì......cô ấy quá giống mình, chắc chỉ có vậy thôi.
Anh cười lạnh, rút súng:
- Chẳng có lí do gì cả, chỉ vì cô ấy là cô ấy thôi.
- Đoàng!!!
- AAAAAA.......!!!!!!!!
Cô bé kia người dính đầy máu sau phát súng đó, mỉm cười đầy uất hận:
- Cuối cùng anh vẫn chọn chị ta. Anh nhất định sẽ phải hối hận vì lựa chọn của mình.
- Anh tiến lên cao, phá tan xiềng xích cho Iris rồi bế cô xuống:
- Ta sẽ không bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình đâu. So với những con búp bê tẻ ngắt thì chọn cô ấy vẫn còn tốt hơn nhiều.
/27
|