Đôi bàn tay khẽ xiết lại. Tim đập lệch vài nhịp. Băng thật sự không hiểu rõ chính mình. Nhỏ quay người , bước vội đi, không gây chú ý y như lúc vào.
Ra khỏi phòng 102, chân Băng tiếp tục bước nhanh hơn. Nhỏ không biết mình đang làm gì nữa! Lang thang như tìm kiếm rồi lại bước vào căn phòng ấy. Nhỏ không biết mình nghĩ gì nữa! Khi nhìn thấy cảnh tượng đó… người con trai ấy ôm 1 người con gái thật chặt. Nhưng không phải nhỏ! Nhưng tại sao chứ? Nhỏ đã chọn cách rời khỏi vị trí ấy kia mà? Nhưng tại sao chứ… tại sao nhỏ thấy khó chịu trong lúc này…
…
10h đêm.
- Không! Tránh ra!!
Choang!
Cốc sữa văng xuống sàn, cốc vỡ, sữa tung tóe.
- Em sao vậy? Không ăn cũng không uống thì sống thế nào?
- Chết thì thôi!
- Gì? Chết? Em là của ta! Ai cho em chết mà chết.
Khang bước tới gần Băng hơn.
- Nói coi, em đang khó chịu chuyện gì vậy?
Băng quay phắt đi.
- Đúng là!! Em thay đổi như chong chóng, thật không hiểu em nữa!
Băng trèo hẳn lên giường, bò vào phía trong, nằm xuống, ôm gối. Khang lập tưc cũng mò lên.
- Đi ngủ sớm thế à? Ukm, sớm mà. "Chơi" tý đã!
Khang định sờ vào cánh tay trắng nõn ấy. Thật là nhìn chỗ nào cũng thấy kích thích. Nhưng Khang chưa kịp làm gì thì Băng đã ngồi phắt dậy
- Tránh xa ra!!
- Gì chứ? Em ngủ định không cho ta ngủ sao?
- Xuống giường!
- Gì? Xuống giường thì ta ngủ chỗ nào?
- Xuống!
- Em quá đáng vừa thôi chứ, thế ta ngủ đất à?
- Xuống!!
- Không!
- Xuống giường!!!
- Ừ, thì xuống.
Khang rốt cục lại phải ra khỏi giường. Băng nằm xuống, ôm gối ngủ.
- Nhưng…. Đây là phòng ta mà …
…Thụy An lững thững trên hành lang về phòng mình… Nhỏ chợt bật cười.
" – Đó là tình cảm thật của cậu chủ sao? Cậu có biết em…
- Tôi yêu em hơn cả bản thân tôi nữa. Em hiểu mà… Băng."
…
7h sáng
- Ta cũng rất muốn lái chiếc Demo mới tậu đưa em đi chơi phố, rồi dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng dùng bữa.
- Không đói! Không ăn!
- Hả? À, ukm" - Khang bật cười – Không ăn thì vào công viên chơi nhé? Hay đi xem phim 4D?
- Chán quá!
- Được rồi, vậy mua trực thăng lượn vài vòng đi! Haha…
Khang chợt ngừng cười vì thấy trước mặt, em trai đang bước hướng ngược lại. Khang lập tức đi sát lại với Băng và khoác vai nhỏ.
- Người đẹp, tối qua tuyệt phải không? – Miệng nói vậy nhưng mắt Khang lại trân trân nhìn Phong, như muốn trêu ngươi.
- Em phải sang phòng ăn ăn nhiều mới được. Ở bên ta làm sao ta để em bệnh vì biếng ăn được chứ?
Nhận ra sự xuất hiện của Phong, Băng im lặng và nhìn chỗ khác.
- Ồ, xem ai kia. Chào em trai!
Khang dừng bước
- Giáp mặt sớm quá nhỉ? Đêm qua chú ngủ ngon không?
Khang nhìn " lượt từ trên xuống , nhận ra vết thương ở mặt và tay Phong . Khang khẽ cười.
- Nên cố ngủ cho ngon đi, phải giữ gìn sức khỏe chứ!
Phong không để ý lời Khang, chỉ chú mục vào Băng
- Đi thôi người đẹp. Ta không thích có kẻ cứ nhìn chằm chằm em trước mắt ta thế đâu.
Khang khoác vai Băng và kéo nhỏ đi cùng, định lướt qua Phong …
- Sắc mặt em không tốt! nếu mệt thì đừng giấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ra khỏi phòng 102, chân Băng tiếp tục bước nhanh hơn. Nhỏ không biết mình đang làm gì nữa! Lang thang như tìm kiếm rồi lại bước vào căn phòng ấy. Nhỏ không biết mình nghĩ gì nữa! Khi nhìn thấy cảnh tượng đó… người con trai ấy ôm 1 người con gái thật chặt. Nhưng không phải nhỏ! Nhưng tại sao chứ? Nhỏ đã chọn cách rời khỏi vị trí ấy kia mà? Nhưng tại sao chứ… tại sao nhỏ thấy khó chịu trong lúc này…
…
10h đêm.
- Không! Tránh ra!!
Choang!
Cốc sữa văng xuống sàn, cốc vỡ, sữa tung tóe.
- Em sao vậy? Không ăn cũng không uống thì sống thế nào?
- Chết thì thôi!
- Gì? Chết? Em là của ta! Ai cho em chết mà chết.
Khang bước tới gần Băng hơn.
- Nói coi, em đang khó chịu chuyện gì vậy?
Băng quay phắt đi.
- Đúng là!! Em thay đổi như chong chóng, thật không hiểu em nữa!
Băng trèo hẳn lên giường, bò vào phía trong, nằm xuống, ôm gối. Khang lập tưc cũng mò lên.
- Đi ngủ sớm thế à? Ukm, sớm mà. "Chơi" tý đã!
Khang định sờ vào cánh tay trắng nõn ấy. Thật là nhìn chỗ nào cũng thấy kích thích. Nhưng Khang chưa kịp làm gì thì Băng đã ngồi phắt dậy
- Tránh xa ra!!
- Gì chứ? Em ngủ định không cho ta ngủ sao?
- Xuống giường!
- Gì? Xuống giường thì ta ngủ chỗ nào?
- Xuống!
- Em quá đáng vừa thôi chứ, thế ta ngủ đất à?
- Xuống!!
- Không!
- Xuống giường!!!
- Ừ, thì xuống.
Khang rốt cục lại phải ra khỏi giường. Băng nằm xuống, ôm gối ngủ.
- Nhưng…. Đây là phòng ta mà …
…Thụy An lững thững trên hành lang về phòng mình… Nhỏ chợt bật cười.
" – Đó là tình cảm thật của cậu chủ sao? Cậu có biết em…
- Tôi yêu em hơn cả bản thân tôi nữa. Em hiểu mà… Băng."
…
7h sáng
- Ta cũng rất muốn lái chiếc Demo mới tậu đưa em đi chơi phố, rồi dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng dùng bữa.
- Không đói! Không ăn!
- Hả? À, ukm" - Khang bật cười – Không ăn thì vào công viên chơi nhé? Hay đi xem phim 4D?
- Chán quá!
- Được rồi, vậy mua trực thăng lượn vài vòng đi! Haha…
Khang chợt ngừng cười vì thấy trước mặt, em trai đang bước hướng ngược lại. Khang lập tức đi sát lại với Băng và khoác vai nhỏ.
- Người đẹp, tối qua tuyệt phải không? – Miệng nói vậy nhưng mắt Khang lại trân trân nhìn Phong, như muốn trêu ngươi.
- Em phải sang phòng ăn ăn nhiều mới được. Ở bên ta làm sao ta để em bệnh vì biếng ăn được chứ?
Nhận ra sự xuất hiện của Phong, Băng im lặng và nhìn chỗ khác.
- Ồ, xem ai kia. Chào em trai!
Khang dừng bước
- Giáp mặt sớm quá nhỉ? Đêm qua chú ngủ ngon không?
Khang nhìn " lượt từ trên xuống , nhận ra vết thương ở mặt và tay Phong . Khang khẽ cười.
- Nên cố ngủ cho ngon đi, phải giữ gìn sức khỏe chứ!
Phong không để ý lời Khang, chỉ chú mục vào Băng
- Đi thôi người đẹp. Ta không thích có kẻ cứ nhìn chằm chằm em trước mắt ta thế đâu.
Khang khoác vai Băng và kéo nhỏ đi cùng, định lướt qua Phong …
- Sắc mặt em không tốt! nếu mệt thì đừng giấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/48
|