Vô số món ngon bày ra trước mắt, Lâm Dạ Mễ không hiểu vì sao cổ họng nàng khô khốc, không có khẩu vị muốn ăn.
Trần Minh nhìn nàng cứ ngây ngốc cầm đũa, không có ý định động đũa, trong lòng dâng lên một cỗ chua chát. Nàng vì muốn rời khỏi hắn mà không tiếc tuyệt thực?
Hắn nhìn nàng, nở nụ cười, giọng mang theo vài phần lãnh khốc: "Không muốn ăn?"
Lâm Dạ Mễ nhìn hắn như mãnh thú muốn xé xác nàng ra, trong lòng không kìm nén được mà thoáng run rẩy.
Rốt cuộc là nàng làm sai ở đâu? Nàng không hiểu, nàng không biết. Lý do vì sao mỗi ngày trôi qua, Minh ca nàng yêu đã thay đổi trở nên đáng sợ như vậy.
Nàng nhớ Minh ca trước kia, nàng nhớ khoảng thời gian trước kia giữa hắn và nàng. Nàng nhớ ánh mắt dịu dàng của hắn.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, LâmDaj Mễ không kiềm nén được nước mắt lăn dài, đau khổ mà tuyệt vọng nói: "Minh ca, chàng thay đổi rồi."
"Ta thay đổi như vậy, không tốt sao?" Hắn đáp lại nàng, giọng điệu đầy ý châm chọc.
Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng lại khiến toàn thân Lâm Dạ Mễ cứng đờ, nàng không kìm nén được trong lòng thầm run rẩy.
Không tốt, không tốt chút nào.
Trần Minh không quá để ý phản ứng của nàng, hắn cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt gà, như một ác vương đưa tới miệng nàng lạnh nhạt ra lệnh: "Mở miệng."
Lâm Dạ Mễ thật không muốn mở miệng, nhưng bất giác miệng nàng lại run rẩy mở ra, ngoan ngoãn để cho hắn đút miếng thịt kia.
Nhìn thấy nàng đã khép miệng. Trần Minh lại lạnh nhạt ra lệnh: "Nhai."
Sự lãnh huyết khi ra lệnh khiến cho Lâm Dạ Mễ không muốn nhai cũng phải ngoan ngoãn làm theo.
Cứ thế, một người ra lệnh, một người ăn. Cả bữa cơm, những thứ nàng ăn đều do hắn đút, nàng không biết bản thân đã ăn những gì, đã nếm được những gì.
Tất cả đều như nhau.
Tẻ nhạt và vô vị.
Sau tất cả, nàng chỉ cảm nhận được vị mằn mặn nước mắt của mình.
Ăn xong, Trần Minh gọi người vào thu dọn, sau đó đứng dậy rời khỏi. Nàng cứ như con rối ngồi bất động, không nhúc nhích. Khoảng hai canh giờ sau, nàng mới chậm chạp lấy miếng bạch ngọc trong tay áo ra, cầm nó trên tay, nàng không có bất kỳ động tác nào tiếp, cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn miếng ngọc bội.
Miếng bạch ngọc vẫn như lúc ban đầu hắn cho nàng, tinh khiết mà lành lạnh. Bạch ngọc vẫn như cũ nhưng người lại thay đổi.
Nàng sợ hắn, nhưng lại luyến tiếc hắn.
Mỗi đêm, nàng đều nằm mơ thấy Minh ca trước kia, nhiều lúc, nàng luyến tiếc không muốn thức dậy, mặc cho bản thân chìm đắm trong những giấc mơ khiến toàn thân đều mệt mỏi.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, cứ đến bữa cơm nàng lại thấy Trần Minh. Hắn đút nàng ăn, canh chừng không cho nàng tuyệt thực, sau đó lại lạnh lùng bỏ đi.
Sau khi hắn bỏ đi, nàng lại ngây ngốc lấy miếng bạch ngọc ra nhìn.
Nhiều lần nàng suy nghĩ, hắn như vậy đối với nàng là có ý gì.
Hắn là yêu, hận, hay là ghét nàng? Hay đơn giản hắn chỉ muốn mỗi ngày giày vò nàng để vui?
Có lẽ, đối với nàng cảm xúc gì cũng có, nhưng có lẽ yêu thì không. Có lẽ, ngay từ đầu, nàng vốn chỉ là một món công cụ để tiêu khiển mà thôi.
Có lẽ, phần đời còn lại của nàng mỗi ngày đều sẽ trôi qua như vậy.
Một buổi trưa se lạnh, nàng không như mọi ngày sau khi dùng bữa xong thì lấy miếng bạch ngọc ra ngồi ngây ngốc ngắm. Lần này, nàng đứng dậy, đi xung quanh trong trang viên.
Nàng nhìn xung quanh, cảm giác không còn ấm áp như lúc ban đầu nàng mới về, nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng dọa đến nàng, khiến nàng giật mình vội rụt người lại.
Không biết từ bao giờ, nàng dần cảm thấy sợ mọi thứ xung quanh.
Nàng vừa co người, vừa thẩn thờ đi tiếp.
Nàng như một u linh, đôi mắt mơ hồ trống rỗng không sức sống. Nàng cứ thế vô thức bước mãi bước mãi. Đoạn ngã rẽ, bất ngờ một nam nhân áo bào xanh lam xuất hiện, đột ngột va phải nàng. Lực va khá mạnh, thân hình Lâm Dạ Mễ khẽ chao đảo ngã phịch xuống đất.
Người kia biết mình va phải người, vội cúi đầu hành lễ xin lỗi nàng. Nàng không quan tâm, dường như không đau đớn, không nghe thấy, nàng cứ thế đứng dậy sau đó lại tiếp tục thẫn thờ bước đi.
Đến một gốc mai, bước chân Lâm Dạ Mễ dừng lại. Nàng chậm chạp đưa ánh mắt mờ mịt đứng nhìn, ánh mắt vô hồn như con rối, chợt từ từ đỏ ửng, tụ nước. Gốc mai to lớn được thu nhỏ lại trong tầm mắt nàng, dẫn đến tiềm thức nàng. Đôi mắt vốn tụ nước bất chợt vỡ òa, hóa thành những dòng nước mắt chảy xuống gò má trắng nhợt nhạt của nàng, lại như dòng nước chảy qua đôi môi thoáng run rẩy của nàng.
Tại gốc mai này, hắn và nàng từng đính ước. Tại đây, đôi bàn tay ấm áp của người đó đã trao nàng miếng bạch ngọc. Hắn từng hứa, sẽ yêu thương, sẽ chiều chuộng nàng suốt đời. Hắn từng hứa, sau này sẽ không phụ nàng, sẽ cùng nàng bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm. Đến bây giờ, từng lời hắn nói, từng cử chỉ của hắn nàng đều nhớ, nhưng tự hỏi liệu hắn còn nhớ?
Đắm chìm trong ký ức mơ hồ, bàn tay phải của nàng vô thức mò vào ống tay trái tìm miếng bạch ngọc kia. Nhưng ở nơi đó, vốn tồn tại miếng bạch ngọc thì trở nên trống rỗng. Tâm nàng bất giác trở nên hoảng loạn.
Không có?
Tại sao lại không có?
Miếng bạch ngọc được nàng quý trọng như một phần thân thể mình, nàng không thể nào để quên bất cứ đâu được.
Nàng như một kẻ điên không ngừng vạch tay áo mà tìm kiếm. Ánh mắt trống rỗng xen lẫn sự hốt hoảng và mất mát.
Như nhớ ra gì đó, động tác nàng chậm dần và dừng lại. Hình ảnh nam nhân áo bào xanh lam va phải nàng bỗng hiện lên.
Nhất định nàng đã làm rơi lúc đó.
Nàng vội vã xoay người, thế nhưng vị nam nhân áo bào xanh đã đứng trước mặt nàng. Vị nam nhân ấy tiêu soái bước tới nàng, hắn cầm miếng ngọc bội nàng đánh rơi, mỉm cười nói: "Cô nương, vừa nãy cô nương đã đánh rơi vật này."
Nụ cười ấm áp như gió xuân, làm nhộn nháo tâm hồn thiếu nữ.
Lâm Dạ Mễ nhất thời vì nụ cười đó mà trở nên ngây ngốc, nàng không trả lời, cứ thế đứng nhìn hắn. Cặp mắt cong cong khi cười của hắn làm cho nàng nhớ tới Minh ca.
Nước mắt nàng lại lần nữa không tự chủ lăn dài.
Nàng nhớ Minh ca, thật nhớ Minh ca.
Người đối diện nàng thấy nước mắt nàng lăn dài, hắn không hiểu sao nàng khóc, cho rằng bản thân đã thất lễ. Bất giác, cử chỉ của hắn ta trở nên luống cuống.
Sự luống cuống kia Lâm Dạ Mễ không để vào mắt. Nàng không nói không cười, cứ thế đoạt lại miếng bạch ngọc của mình, thân thể như u linh tiếp tục bước đi.
Nam nhân kia còn nói gì đó, nhưng nàng không quan tâm, nàng chỉ nghe rõ hai chữ 'Diệu Phong'. Có lẽ là tên hắn.
Bữa tối đến, nàng lại phải đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Trần Minh. Vẫn như cũ, hắn gấp đồ ăn đưa tới bên miệng nàng, sau đó ra lệnh cho nàng. Nàng cứ thế làm theo lệnh, nhai rồi nuốt, nhai rồi nuốt, như một con rối bị giật dây, vĩnh viễn không có khẩu vị.
Nàng và hắn, có phải sẽ cứ như vậy mãi mãi.
Nàng và hắn, cứ sống để giày vò nhau.
Cứ ngỡ vô tình gặp nhau một lần sau này sẽ không gặp lại. Không ngờ, Diệu Phong mỗi ngày sau khi Trần Minh rời khỏi đều tới gặp nàng. Ban đầu nàng không quan tâm, sau đó hắn dần làm nàng chú ý.
Nụ cười của hắn làm nàng nhớ tới Minh ca trước kia của nàng.
Từ bị động thành chủ động, nàng muốn gặp Diệu Phong, thông qua hắn có thể nhìn thấy Minh ca của nàng.
Nàng muốn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, không muốn tỉnh dậy.
Mỗi khi gặp Diệu Phong, đều là hắn đơn phương cười nói, đơn phương chọc nàng cười. Nàng đơn giản ngồi bên cạnh, nghe hắn nói chuyện, sau đó lại tự xây dựng nên một thế giới riêng của mình. Thế giới của nàng và Minh ca, một Minh ca dịu dàng, một Minh ca ân cần, một Minh ca chưa bao giờ nỡ làm tổn thương nàng.
Nhưng rồi một ngày, thế giới ảo tưởng của nàng bị phá vỡ, bởi người tên Diệu Phong đã bị Minh ca của nàng bắt.
Không một lời giải thích, ở trước mắt nàng, chàng ấy cầm đoản đao nhắm trái tim của Diệu Phong mà đâm.
Nàng không tin chàng ấy lại có thể làm vậy.
Nàng bị hành động tàn nhẫn đó làm cho hoảng loạn, sợ hãi thật sự.
Nàng không suy nghĩ liền lao đến nắm chặt đoản đao, đôi mắt lộ rõ dáng vẻ không thể tin nổi nhìn vào mắt hắn, đôi môi tái nhợt của nàng run rẩy nói không nên lời: "Trần Minh, chàng điên rồi."
Lời vừa nói ra, nàng thoáng thấy trong mắt hắn xuất hiện khổ sở. Nàng ngẩn người, lại chợt phát hiện, nàng đây là lần đầu tiên gọi hắn là Trần Minh.
Nàng lại cẩn thận nhìn trong mắt hắn, nơi đó sự khổ sở vốn không tồn tại, chỉ tồn tại sự lạnh lẽo u tối bất tận. Đôi mắt u tối đó khiến cho nàng cười khổ, có lẽ nàng đã tự ảo tưởng đến mức nhìn nhầm.
Hắn căn bản chưa từng có cái gọi là tình ý kia đối với nàng.
Trần Minh nhìn tay nàng nắm lấy lưỡi dao, tâm hắn hốt hoảng vội buông tay. Đoản đao bị rơi tự do, rớt xuống đất vang lên tiếng "keng" thanh thúy. Tiếng kêu đó kích thích thị giác hắn, khiến hắn vài phần thanh tỉnh. Hắn vội lấy miếng vải trên người mình đè chặt tay nàng lại để cầm máu.
Cầm lấy tay nàng, Trần Minh hai phần chế giễu ba phần khổ sở nói: "Vì hắn, nàng không tiếc nắm lưỡi đao để bản thân bị thương. Hắn quan trọng với nàng vậy sao?"
Ban nãy, vì nhìn thấy lưỡi đao nên đầu óc nàng trống rỗng. Nàng không muốn hắn phạm tội giết người, vô thức giơ bàn tay lên nắm chặn lại.
Hiện tại nàng mới biết, hóa ra lúc đó bản thân đã nắm lưỡi đao.
Những ngày sau đó, mỗi ngày trôi qua đối với nàng càng tệ hơn.
Rồi đến một ngày, nàng muốn rời bỏ hắn. Nàng yêu hắn, luyến tiếc hắn, nhưng đồng thời cũng sợ hãi hắn.
Người nàng yêu, luyến tiếc là Minh ca trước kia, người nàng sợ hãi là Minh ca hiện tại.
Đứng trước mặt Trần Minh, nàng cầm ngọc bội đính ước giữa hai người lặng lẽ giơ lên. Lần đầu tiên nàng đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kia, nàng không muốn trốn tránh nữa: "Minh ca, ngọc bội này ta muốn trả lại cho chàng."
Hắn không đáp, vẫn chỉ đứng đó nhìn nàng.
"Hãy hưu ta đi." Nàng hít sâu một hơi, rốt cuộc lấy dũng khí nói ra lời muốn nói.
Nàng cảm nhận được người đối diện đang cực kỳ phẫn nộ. Nhưng vì sao kia chứ.
Một hồi lâu sau, giọng nói cực lãnh vang lên, phá tan không khí im lặng giữa hai người: "Hưu nàng? Đừng hòng"
Nàng muốn hỏi vì sao, nhưng rốt cuộc nàng không hỏi. Nàng biết, nàng không bao giờ nghe được đáp án mình muốn.
"Tùy chàng" Nàng đặt miếng bạch ngọc lên bàn, dứt khoát xoay người rời khỏi.
Không để nàng đi, cổ tay nàng đã bị hắn nắm chặt lại, lực đạo rất lớn khiến cho cả cổ tay nàng đều ẩn nhẫn đau.
Trần Minh như một con thú bị thương, giọng nói gần như rít qua kẽ răng, chất vấn nàng: "Nàng muốn đi theo hắn?"
Lời nói hắn nghi vấn nhưng lại mang hàm ý khẳng định.
Nàng không trả lời, ẩn nhẫn chịu cơn đau từ cổ tay không ngừng truyền đến. Nàng cố sức vùng tay để giãy ra, nhưng lại bị bàn tay kia siết chặt hơn.
Nàng không giãy giụa, nhưng ánh mắt lại mang đầy vẻ đối chọi. Nàng nhìn hắn, tâm nguội lạnh, khóe miệng thoáng cong lên độ cong đầy khổ sở: "Hành hạ ta như vậy, chàng rất vui?"
Trần Minh vì câu nói của nàng mà toàn thân sững sờ, bàn tay nắm lấy cổ tay Lâm Dạ Mễ vô thức buông lỏng, khiến cho cánh tay nàng rơi xuống.
Lâm Dạ Mễ được thả ra, nàng lập tức xoay người rời khỏi.
Hắn nhìn bóng nàng dần khuất, lồng ngực không ngừng truyền đến sự đau đớn kịch liệt. Cánh cửa vừa khép lại, hắn hai chân khụy xuống đất, hai bàn tay ôm chặt lấy đầu. Thân thể hắn khe khẽ run lên, giọng cười trầm đục từ từ vang rộng ra, hắn cười, nhưng nghe sao vô cùng thê lương, tiếng cười khiến người nghe tê tâm liệt phế.
Nàng nói, hắn giữ nàng bên cạnh là hành hạ nàng. Nàng nói, hắn đối tối với nàng khiến cho nàng khổ sở.
"Ha ha ha ha..."
Tiếng cười vang vọng khắp cả căn phòng, nghe như tiếng lệ quỷ đang đau khổ kêu gào, nhưng sau đó lại đột ngột nín bặt. Trong sự im lặng quỷ dị, người đang quỳ kia thả lỏng tay mình xuống, để lộ ra một đôi mắt đang long lên đỏ ngầu.
Lâm Dạ Mễ một đường thẳng đi về phòng, nhanh chóng sửa soạn tất cả vật dụng cần thiết để rời khỏi.
Nhưng khi xoay người, đối diện với nàng là Trần Minh không biết đứng đó từ bao giờ. Nàng lách qua người hắn, muốn rời khỏi nhưng lại bị hắn nắm lấy tay giữ lại.
"Nàng muốn đi cùng hắn?"
Vẫn là giọng nói của Minh ca, nhưng giờ đây, sao nàng cảm giác nó vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Tiếng dịu dàng ngày ấy sao giờ đây tràn đầy sự áp bức uy hiếp.
Nàng không trả lời, nàng cố gắng vùng tay ra để rời đi.
Hành động phản kháng của nàng, như một nhát dao từng mũi từng mũi đâm vào tim hắn. Sợi dây lý trí cuối cùng của hắn đều bị hành động của nàng mà xóa đi.
"Lâm Dạ Mễ, nàng muốn rời bỏ ta sao? Đừng hòng!"
Hắn như con mãnh thú kéo nàng lại, hắn muốn ôm chặt lấy nàng, khảm sâu nàng vào trong người mình, không cho nàng có cơ hội bỏ đi.
Nhưng hắn không ngờ, nàng vì sự thô lỗ của hắn mà đập đầu vào tường.
Nàng yếu ớt ngã xuống, ngã vào trong lòng hắn. Nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn như ý nguyện, nhưng chất lỏng màu đỏ lại không ngừng chảy ra nhuộm đỏ bàn tay hắn, bóp nghẹn tim hắn.
Không,
Không phải như vậy,
Hắn không muốn như vậy.
Trần Minh nhìn nàng cứ ngây ngốc cầm đũa, không có ý định động đũa, trong lòng dâng lên một cỗ chua chát. Nàng vì muốn rời khỏi hắn mà không tiếc tuyệt thực?
Hắn nhìn nàng, nở nụ cười, giọng mang theo vài phần lãnh khốc: "Không muốn ăn?"
Lâm Dạ Mễ nhìn hắn như mãnh thú muốn xé xác nàng ra, trong lòng không kìm nén được mà thoáng run rẩy.
Rốt cuộc là nàng làm sai ở đâu? Nàng không hiểu, nàng không biết. Lý do vì sao mỗi ngày trôi qua, Minh ca nàng yêu đã thay đổi trở nên đáng sợ như vậy.
Nàng nhớ Minh ca trước kia, nàng nhớ khoảng thời gian trước kia giữa hắn và nàng. Nàng nhớ ánh mắt dịu dàng của hắn.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, LâmDaj Mễ không kiềm nén được nước mắt lăn dài, đau khổ mà tuyệt vọng nói: "Minh ca, chàng thay đổi rồi."
"Ta thay đổi như vậy, không tốt sao?" Hắn đáp lại nàng, giọng điệu đầy ý châm chọc.
Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng lại khiến toàn thân Lâm Dạ Mễ cứng đờ, nàng không kìm nén được trong lòng thầm run rẩy.
Không tốt, không tốt chút nào.
Trần Minh không quá để ý phản ứng của nàng, hắn cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt gà, như một ác vương đưa tới miệng nàng lạnh nhạt ra lệnh: "Mở miệng."
Lâm Dạ Mễ thật không muốn mở miệng, nhưng bất giác miệng nàng lại run rẩy mở ra, ngoan ngoãn để cho hắn đút miếng thịt kia.
Nhìn thấy nàng đã khép miệng. Trần Minh lại lạnh nhạt ra lệnh: "Nhai."
Sự lãnh huyết khi ra lệnh khiến cho Lâm Dạ Mễ không muốn nhai cũng phải ngoan ngoãn làm theo.
Cứ thế, một người ra lệnh, một người ăn. Cả bữa cơm, những thứ nàng ăn đều do hắn đút, nàng không biết bản thân đã ăn những gì, đã nếm được những gì.
Tất cả đều như nhau.
Tẻ nhạt và vô vị.
Sau tất cả, nàng chỉ cảm nhận được vị mằn mặn nước mắt của mình.
Ăn xong, Trần Minh gọi người vào thu dọn, sau đó đứng dậy rời khỏi. Nàng cứ như con rối ngồi bất động, không nhúc nhích. Khoảng hai canh giờ sau, nàng mới chậm chạp lấy miếng bạch ngọc trong tay áo ra, cầm nó trên tay, nàng không có bất kỳ động tác nào tiếp, cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn miếng ngọc bội.
Miếng bạch ngọc vẫn như lúc ban đầu hắn cho nàng, tinh khiết mà lành lạnh. Bạch ngọc vẫn như cũ nhưng người lại thay đổi.
Nàng sợ hắn, nhưng lại luyến tiếc hắn.
Mỗi đêm, nàng đều nằm mơ thấy Minh ca trước kia, nhiều lúc, nàng luyến tiếc không muốn thức dậy, mặc cho bản thân chìm đắm trong những giấc mơ khiến toàn thân đều mệt mỏi.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, cứ đến bữa cơm nàng lại thấy Trần Minh. Hắn đút nàng ăn, canh chừng không cho nàng tuyệt thực, sau đó lại lạnh lùng bỏ đi.
Sau khi hắn bỏ đi, nàng lại ngây ngốc lấy miếng bạch ngọc ra nhìn.
Nhiều lần nàng suy nghĩ, hắn như vậy đối với nàng là có ý gì.
Hắn là yêu, hận, hay là ghét nàng? Hay đơn giản hắn chỉ muốn mỗi ngày giày vò nàng để vui?
Có lẽ, đối với nàng cảm xúc gì cũng có, nhưng có lẽ yêu thì không. Có lẽ, ngay từ đầu, nàng vốn chỉ là một món công cụ để tiêu khiển mà thôi.
Có lẽ, phần đời còn lại của nàng mỗi ngày đều sẽ trôi qua như vậy.
Một buổi trưa se lạnh, nàng không như mọi ngày sau khi dùng bữa xong thì lấy miếng bạch ngọc ra ngồi ngây ngốc ngắm. Lần này, nàng đứng dậy, đi xung quanh trong trang viên.
Nàng nhìn xung quanh, cảm giác không còn ấm áp như lúc ban đầu nàng mới về, nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng dọa đến nàng, khiến nàng giật mình vội rụt người lại.
Không biết từ bao giờ, nàng dần cảm thấy sợ mọi thứ xung quanh.
Nàng vừa co người, vừa thẩn thờ đi tiếp.
Nàng như một u linh, đôi mắt mơ hồ trống rỗng không sức sống. Nàng cứ thế vô thức bước mãi bước mãi. Đoạn ngã rẽ, bất ngờ một nam nhân áo bào xanh lam xuất hiện, đột ngột va phải nàng. Lực va khá mạnh, thân hình Lâm Dạ Mễ khẽ chao đảo ngã phịch xuống đất.
Người kia biết mình va phải người, vội cúi đầu hành lễ xin lỗi nàng. Nàng không quan tâm, dường như không đau đớn, không nghe thấy, nàng cứ thế đứng dậy sau đó lại tiếp tục thẫn thờ bước đi.
Đến một gốc mai, bước chân Lâm Dạ Mễ dừng lại. Nàng chậm chạp đưa ánh mắt mờ mịt đứng nhìn, ánh mắt vô hồn như con rối, chợt từ từ đỏ ửng, tụ nước. Gốc mai to lớn được thu nhỏ lại trong tầm mắt nàng, dẫn đến tiềm thức nàng. Đôi mắt vốn tụ nước bất chợt vỡ òa, hóa thành những dòng nước mắt chảy xuống gò má trắng nhợt nhạt của nàng, lại như dòng nước chảy qua đôi môi thoáng run rẩy của nàng.
Tại gốc mai này, hắn và nàng từng đính ước. Tại đây, đôi bàn tay ấm áp của người đó đã trao nàng miếng bạch ngọc. Hắn từng hứa, sẽ yêu thương, sẽ chiều chuộng nàng suốt đời. Hắn từng hứa, sau này sẽ không phụ nàng, sẽ cùng nàng bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm. Đến bây giờ, từng lời hắn nói, từng cử chỉ của hắn nàng đều nhớ, nhưng tự hỏi liệu hắn còn nhớ?
Đắm chìm trong ký ức mơ hồ, bàn tay phải của nàng vô thức mò vào ống tay trái tìm miếng bạch ngọc kia. Nhưng ở nơi đó, vốn tồn tại miếng bạch ngọc thì trở nên trống rỗng. Tâm nàng bất giác trở nên hoảng loạn.
Không có?
Tại sao lại không có?
Miếng bạch ngọc được nàng quý trọng như một phần thân thể mình, nàng không thể nào để quên bất cứ đâu được.
Nàng như một kẻ điên không ngừng vạch tay áo mà tìm kiếm. Ánh mắt trống rỗng xen lẫn sự hốt hoảng và mất mát.
Như nhớ ra gì đó, động tác nàng chậm dần và dừng lại. Hình ảnh nam nhân áo bào xanh lam va phải nàng bỗng hiện lên.
Nhất định nàng đã làm rơi lúc đó.
Nàng vội vã xoay người, thế nhưng vị nam nhân áo bào xanh đã đứng trước mặt nàng. Vị nam nhân ấy tiêu soái bước tới nàng, hắn cầm miếng ngọc bội nàng đánh rơi, mỉm cười nói: "Cô nương, vừa nãy cô nương đã đánh rơi vật này."
Nụ cười ấm áp như gió xuân, làm nhộn nháo tâm hồn thiếu nữ.
Lâm Dạ Mễ nhất thời vì nụ cười đó mà trở nên ngây ngốc, nàng không trả lời, cứ thế đứng nhìn hắn. Cặp mắt cong cong khi cười của hắn làm cho nàng nhớ tới Minh ca.
Nước mắt nàng lại lần nữa không tự chủ lăn dài.
Nàng nhớ Minh ca, thật nhớ Minh ca.
Người đối diện nàng thấy nước mắt nàng lăn dài, hắn không hiểu sao nàng khóc, cho rằng bản thân đã thất lễ. Bất giác, cử chỉ của hắn ta trở nên luống cuống.
Sự luống cuống kia Lâm Dạ Mễ không để vào mắt. Nàng không nói không cười, cứ thế đoạt lại miếng bạch ngọc của mình, thân thể như u linh tiếp tục bước đi.
Nam nhân kia còn nói gì đó, nhưng nàng không quan tâm, nàng chỉ nghe rõ hai chữ 'Diệu Phong'. Có lẽ là tên hắn.
Bữa tối đến, nàng lại phải đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Trần Minh. Vẫn như cũ, hắn gấp đồ ăn đưa tới bên miệng nàng, sau đó ra lệnh cho nàng. Nàng cứ thế làm theo lệnh, nhai rồi nuốt, nhai rồi nuốt, như một con rối bị giật dây, vĩnh viễn không có khẩu vị.
Nàng và hắn, có phải sẽ cứ như vậy mãi mãi.
Nàng và hắn, cứ sống để giày vò nhau.
Cứ ngỡ vô tình gặp nhau một lần sau này sẽ không gặp lại. Không ngờ, Diệu Phong mỗi ngày sau khi Trần Minh rời khỏi đều tới gặp nàng. Ban đầu nàng không quan tâm, sau đó hắn dần làm nàng chú ý.
Nụ cười của hắn làm nàng nhớ tới Minh ca trước kia của nàng.
Từ bị động thành chủ động, nàng muốn gặp Diệu Phong, thông qua hắn có thể nhìn thấy Minh ca của nàng.
Nàng muốn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, không muốn tỉnh dậy.
Mỗi khi gặp Diệu Phong, đều là hắn đơn phương cười nói, đơn phương chọc nàng cười. Nàng đơn giản ngồi bên cạnh, nghe hắn nói chuyện, sau đó lại tự xây dựng nên một thế giới riêng của mình. Thế giới của nàng và Minh ca, một Minh ca dịu dàng, một Minh ca ân cần, một Minh ca chưa bao giờ nỡ làm tổn thương nàng.
Nhưng rồi một ngày, thế giới ảo tưởng của nàng bị phá vỡ, bởi người tên Diệu Phong đã bị Minh ca của nàng bắt.
Không một lời giải thích, ở trước mắt nàng, chàng ấy cầm đoản đao nhắm trái tim của Diệu Phong mà đâm.
Nàng không tin chàng ấy lại có thể làm vậy.
Nàng bị hành động tàn nhẫn đó làm cho hoảng loạn, sợ hãi thật sự.
Nàng không suy nghĩ liền lao đến nắm chặt đoản đao, đôi mắt lộ rõ dáng vẻ không thể tin nổi nhìn vào mắt hắn, đôi môi tái nhợt của nàng run rẩy nói không nên lời: "Trần Minh, chàng điên rồi."
Lời vừa nói ra, nàng thoáng thấy trong mắt hắn xuất hiện khổ sở. Nàng ngẩn người, lại chợt phát hiện, nàng đây là lần đầu tiên gọi hắn là Trần Minh.
Nàng lại cẩn thận nhìn trong mắt hắn, nơi đó sự khổ sở vốn không tồn tại, chỉ tồn tại sự lạnh lẽo u tối bất tận. Đôi mắt u tối đó khiến cho nàng cười khổ, có lẽ nàng đã tự ảo tưởng đến mức nhìn nhầm.
Hắn căn bản chưa từng có cái gọi là tình ý kia đối với nàng.
Trần Minh nhìn tay nàng nắm lấy lưỡi dao, tâm hắn hốt hoảng vội buông tay. Đoản đao bị rơi tự do, rớt xuống đất vang lên tiếng "keng" thanh thúy. Tiếng kêu đó kích thích thị giác hắn, khiến hắn vài phần thanh tỉnh. Hắn vội lấy miếng vải trên người mình đè chặt tay nàng lại để cầm máu.
Cầm lấy tay nàng, Trần Minh hai phần chế giễu ba phần khổ sở nói: "Vì hắn, nàng không tiếc nắm lưỡi đao để bản thân bị thương. Hắn quan trọng với nàng vậy sao?"
Ban nãy, vì nhìn thấy lưỡi đao nên đầu óc nàng trống rỗng. Nàng không muốn hắn phạm tội giết người, vô thức giơ bàn tay lên nắm chặn lại.
Hiện tại nàng mới biết, hóa ra lúc đó bản thân đã nắm lưỡi đao.
Những ngày sau đó, mỗi ngày trôi qua đối với nàng càng tệ hơn.
Rồi đến một ngày, nàng muốn rời bỏ hắn. Nàng yêu hắn, luyến tiếc hắn, nhưng đồng thời cũng sợ hãi hắn.
Người nàng yêu, luyến tiếc là Minh ca trước kia, người nàng sợ hãi là Minh ca hiện tại.
Đứng trước mặt Trần Minh, nàng cầm ngọc bội đính ước giữa hai người lặng lẽ giơ lên. Lần đầu tiên nàng đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kia, nàng không muốn trốn tránh nữa: "Minh ca, ngọc bội này ta muốn trả lại cho chàng."
Hắn không đáp, vẫn chỉ đứng đó nhìn nàng.
"Hãy hưu ta đi." Nàng hít sâu một hơi, rốt cuộc lấy dũng khí nói ra lời muốn nói.
Nàng cảm nhận được người đối diện đang cực kỳ phẫn nộ. Nhưng vì sao kia chứ.
Một hồi lâu sau, giọng nói cực lãnh vang lên, phá tan không khí im lặng giữa hai người: "Hưu nàng? Đừng hòng"
Nàng muốn hỏi vì sao, nhưng rốt cuộc nàng không hỏi. Nàng biết, nàng không bao giờ nghe được đáp án mình muốn.
"Tùy chàng" Nàng đặt miếng bạch ngọc lên bàn, dứt khoát xoay người rời khỏi.
Không để nàng đi, cổ tay nàng đã bị hắn nắm chặt lại, lực đạo rất lớn khiến cho cả cổ tay nàng đều ẩn nhẫn đau.
Trần Minh như một con thú bị thương, giọng nói gần như rít qua kẽ răng, chất vấn nàng: "Nàng muốn đi theo hắn?"
Lời nói hắn nghi vấn nhưng lại mang hàm ý khẳng định.
Nàng không trả lời, ẩn nhẫn chịu cơn đau từ cổ tay không ngừng truyền đến. Nàng cố sức vùng tay để giãy ra, nhưng lại bị bàn tay kia siết chặt hơn.
Nàng không giãy giụa, nhưng ánh mắt lại mang đầy vẻ đối chọi. Nàng nhìn hắn, tâm nguội lạnh, khóe miệng thoáng cong lên độ cong đầy khổ sở: "Hành hạ ta như vậy, chàng rất vui?"
Trần Minh vì câu nói của nàng mà toàn thân sững sờ, bàn tay nắm lấy cổ tay Lâm Dạ Mễ vô thức buông lỏng, khiến cho cánh tay nàng rơi xuống.
Lâm Dạ Mễ được thả ra, nàng lập tức xoay người rời khỏi.
Hắn nhìn bóng nàng dần khuất, lồng ngực không ngừng truyền đến sự đau đớn kịch liệt. Cánh cửa vừa khép lại, hắn hai chân khụy xuống đất, hai bàn tay ôm chặt lấy đầu. Thân thể hắn khe khẽ run lên, giọng cười trầm đục từ từ vang rộng ra, hắn cười, nhưng nghe sao vô cùng thê lương, tiếng cười khiến người nghe tê tâm liệt phế.
Nàng nói, hắn giữ nàng bên cạnh là hành hạ nàng. Nàng nói, hắn đối tối với nàng khiến cho nàng khổ sở.
"Ha ha ha ha..."
Tiếng cười vang vọng khắp cả căn phòng, nghe như tiếng lệ quỷ đang đau khổ kêu gào, nhưng sau đó lại đột ngột nín bặt. Trong sự im lặng quỷ dị, người đang quỳ kia thả lỏng tay mình xuống, để lộ ra một đôi mắt đang long lên đỏ ngầu.
Lâm Dạ Mễ một đường thẳng đi về phòng, nhanh chóng sửa soạn tất cả vật dụng cần thiết để rời khỏi.
Nhưng khi xoay người, đối diện với nàng là Trần Minh không biết đứng đó từ bao giờ. Nàng lách qua người hắn, muốn rời khỏi nhưng lại bị hắn nắm lấy tay giữ lại.
"Nàng muốn đi cùng hắn?"
Vẫn là giọng nói của Minh ca, nhưng giờ đây, sao nàng cảm giác nó vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Tiếng dịu dàng ngày ấy sao giờ đây tràn đầy sự áp bức uy hiếp.
Nàng không trả lời, nàng cố gắng vùng tay ra để rời đi.
Hành động phản kháng của nàng, như một nhát dao từng mũi từng mũi đâm vào tim hắn. Sợi dây lý trí cuối cùng của hắn đều bị hành động của nàng mà xóa đi.
"Lâm Dạ Mễ, nàng muốn rời bỏ ta sao? Đừng hòng!"
Hắn như con mãnh thú kéo nàng lại, hắn muốn ôm chặt lấy nàng, khảm sâu nàng vào trong người mình, không cho nàng có cơ hội bỏ đi.
Nhưng hắn không ngờ, nàng vì sự thô lỗ của hắn mà đập đầu vào tường.
Nàng yếu ớt ngã xuống, ngã vào trong lòng hắn. Nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn như ý nguyện, nhưng chất lỏng màu đỏ lại không ngừng chảy ra nhuộm đỏ bàn tay hắn, bóp nghẹn tim hắn.
Không,
Không phải như vậy,
Hắn không muốn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/38
|