CHƯƠNG 11.
- Xem ra mày cũng dữ dần nhỉ_ Con nhỏ chị đại nhếch mép, đứng dậy từ ghế tiền về phía nó, đám con gái thấy ả đi lại cũng tản ra hai bên cho ả đi.
- Xấu mà muốn trèo cao à_ Con nhỏ chị đại nâng cầm nó lên trừng mắt nói.
- Chị xử nó một trận đi chị_ Một đứa khác lên tiếng.
- Tao cần mày nhắc à_ Con nhỏ chị đại tức giận quát, nghe vậy con nhỏ đó cúi đầu sợ sệt.
- Muốn gì thì lẹ đi, tao không có thời gian cho đám cặn bả chúng mày đâu_ Nó im lặng nảy giờ lên tiếng.
- Ngon nhỏ? Được vậy cho mày một trận_ Ả nói, đám con gái bu lại đánh đá liên tục, nhưng nó không đánh lại chỉ đứng im chịu, bời vì đám này không đáng nó làm bẩn tay.
- Được rồi, tới đây thôi_ Ả lên tiếng, bây giờ nhìn nó thê thảm trên khuôn mặt bị đánh tát ẩn hiện những dấu tay, quần áo xộc xệch đầu tóc rối bời.
- Đi thôi_ Ả nói, à đám con gái đi theo bỏ nó ở lại. Từ từ đứng lên, nó chả biết đau là gì rồi, không khóc, không than nó chẳng giống một đứa con gái 18 tuổi. Leo qua bức tường ngăn cách với bên ngoài đi bộ về nhà, nói tóm lại là nó cúp tiết đấy ạ.
Sáng hôm sau, bây giờ nhìn nó có vẻ khá hơn rồi, mấy cái tát đã hết đỏ, nờ có thuốc của nó tự làm. Vừa uống rượu vừa nhìn vào màn hình ti vi đang chiếu bản tin nóng, thiếu gia tập đoàn Hải Âu cùng 3 người bạn 1 nam 2 nữ được tìm thấy xác sau 2 ngày mất tích, đặc biệt trên cổ của tất cả có dấu răng bị cắn qua. Nó ghe vậy nhếch mép, đụng vào nó chỉ có đường chết.
Mà nói đi phải nói lại thật không ngờ Leo cũng xử nặng lắm chứ, nhưng chưa bằng nó, nếu để nó tự làm thì cùng đừng mong tìm thấy xác.
Lúc này có điện thoại gọi đến:- Chị thấy em xử thế nào?
- Ừ, Làm công ty Hải Âu phá sản đi_ Nó bắt máy.
- OK chị_ Leo nói.
- Được rồi, mày điều tra xem con nhỏ chị đại trong trường W là con nào cho tao_ Nó nói.
- Nó đắc tội với chị sao_ Leo hỏi.
- Nhiều chuyện, cứ làm như tao nói đi, cúp máy đây_ Nó nói, chưa để cho Leo trả lời đã cúp máy, tiếp tục nhìn vào man hình ti vi, toàn là tin tức lá cải, CHÁN là trạng thái hiện giờ của nó.
“ Reng.....Reng.....Reng” tiếng chuông điện thoại của nó lại vang lên. Bực mình bắt máy quát:- Có chuyện gì nữa? tao nói mày nghe không rõ hả?
- ủa cậu nói gì vậy Đình Đình, tớ là Nguyệt Nhi đây_ Nguyệt Nhi đầu dây bên kia ngô nghê hỏi.
- à...có chuyện gì không?_ Nó khôi phục trạng thái ban đầu.
- Không có gì đâu tớ chi muốn mời cậu đi ăn sáng thôi, nhà cậu đâu cho tớ địa chỉ tớ đến đón_ Nguyệt Nhi vô tư nói.
- Không cần đâu, tôi không có thói quen ăn sáng_ Nó từ chối.
- Không được Đình Đình, cậu phả đi với tớ, cho tớ địa chỉ nhà cậu đi tớ qua đón liền_ Nguyệt Nhi nói.
Nó lắc đầu chán nản:- Được rồi, ở đường X, quận Z, tôi chờ cậu ở ngã ba_ Nó nói.
-Được tớ qua đó liền_ Nguyệt Nhi cúp máy. Nó cũng đi lên phòng thay đồ.
- Xem ra mày cũng dữ dần nhỉ_ Con nhỏ chị đại nhếch mép, đứng dậy từ ghế tiền về phía nó, đám con gái thấy ả đi lại cũng tản ra hai bên cho ả đi.
- Xấu mà muốn trèo cao à_ Con nhỏ chị đại nâng cầm nó lên trừng mắt nói.
- Chị xử nó một trận đi chị_ Một đứa khác lên tiếng.
- Tao cần mày nhắc à_ Con nhỏ chị đại tức giận quát, nghe vậy con nhỏ đó cúi đầu sợ sệt.
- Muốn gì thì lẹ đi, tao không có thời gian cho đám cặn bả chúng mày đâu_ Nó im lặng nảy giờ lên tiếng.
- Ngon nhỏ? Được vậy cho mày một trận_ Ả nói, đám con gái bu lại đánh đá liên tục, nhưng nó không đánh lại chỉ đứng im chịu, bời vì đám này không đáng nó làm bẩn tay.
- Được rồi, tới đây thôi_ Ả lên tiếng, bây giờ nhìn nó thê thảm trên khuôn mặt bị đánh tát ẩn hiện những dấu tay, quần áo xộc xệch đầu tóc rối bời.
- Đi thôi_ Ả nói, à đám con gái đi theo bỏ nó ở lại. Từ từ đứng lên, nó chả biết đau là gì rồi, không khóc, không than nó chẳng giống một đứa con gái 18 tuổi. Leo qua bức tường ngăn cách với bên ngoài đi bộ về nhà, nói tóm lại là nó cúp tiết đấy ạ.
Sáng hôm sau, bây giờ nhìn nó có vẻ khá hơn rồi, mấy cái tát đã hết đỏ, nờ có thuốc của nó tự làm. Vừa uống rượu vừa nhìn vào màn hình ti vi đang chiếu bản tin nóng, thiếu gia tập đoàn Hải Âu cùng 3 người bạn 1 nam 2 nữ được tìm thấy xác sau 2 ngày mất tích, đặc biệt trên cổ của tất cả có dấu răng bị cắn qua. Nó ghe vậy nhếch mép, đụng vào nó chỉ có đường chết.
Mà nói đi phải nói lại thật không ngờ Leo cũng xử nặng lắm chứ, nhưng chưa bằng nó, nếu để nó tự làm thì cùng đừng mong tìm thấy xác.
Lúc này có điện thoại gọi đến:- Chị thấy em xử thế nào?
- Ừ, Làm công ty Hải Âu phá sản đi_ Nó bắt máy.
- OK chị_ Leo nói.
- Được rồi, mày điều tra xem con nhỏ chị đại trong trường W là con nào cho tao_ Nó nói.
- Nó đắc tội với chị sao_ Leo hỏi.
- Nhiều chuyện, cứ làm như tao nói đi, cúp máy đây_ Nó nói, chưa để cho Leo trả lời đã cúp máy, tiếp tục nhìn vào man hình ti vi, toàn là tin tức lá cải, CHÁN là trạng thái hiện giờ của nó.
“ Reng.....Reng.....Reng” tiếng chuông điện thoại của nó lại vang lên. Bực mình bắt máy quát:- Có chuyện gì nữa? tao nói mày nghe không rõ hả?
- ủa cậu nói gì vậy Đình Đình, tớ là Nguyệt Nhi đây_ Nguyệt Nhi đầu dây bên kia ngô nghê hỏi.
- à...có chuyện gì không?_ Nó khôi phục trạng thái ban đầu.
- Không có gì đâu tớ chi muốn mời cậu đi ăn sáng thôi, nhà cậu đâu cho tớ địa chỉ tớ đến đón_ Nguyệt Nhi vô tư nói.
- Không cần đâu, tôi không có thói quen ăn sáng_ Nó từ chối.
- Không được Đình Đình, cậu phả đi với tớ, cho tớ địa chỉ nhà cậu đi tớ qua đón liền_ Nguyệt Nhi nói.
Nó lắc đầu chán nản:- Được rồi, ở đường X, quận Z, tôi chờ cậu ở ngã ba_ Nó nói.
-Được tớ qua đó liền_ Nguyệt Nhi cúp máy. Nó cũng đi lên phòng thay đồ.
/24
|