Tuyết lại rơi! Trắng xoá phủ kín khắp con đường. Mặc cho cái lạnh cắt da, cắt thịt lạnh lùng cắt sâu vào trong tận từng thớ thịt trong lòng Viola lại ấm áp lạ kì."- Tôi được vương cử đến để bảo vệ cậu". Lời nói của David vọng về bồi hồi xao xuyến. Thì ra Louis quan tâm cô đến như vậy. Vì không thể bên cạnh nên mới sai người đi bảo vệ cô sao? Còn hắn thì sao? Nếu như hôm đó David đến không kịp hắn sẽ không qua khỏi sao? Ngu ngốc!
"- Tại sao anh ta lại làm vậy?_ Viola bất chợt hỏi.
- Bởi vì......chỉ có cậu mới có thể làm vương ấm áp
David trả lời nhìn sâu vào trong mắt cô chân thành.
- Vậy nên Viola....xin cậu đừng rời xa vương!
- David..
Cô khó hiểu nhìn nhìn chằm chằm vào David. Cậu ta đang nói gì vậy?
- Vương....không có ai về phe của vương cả! Nếu một ngày cậu đối đầu với người tôi không chắc người sẽ ra sao."
...
Ngửa mặt lên trời mặc cho những bông tuyết rơi lả tả lạnh buốt trên mặt cô cũng không biết phải làm sao. Lời David nói khiến cô mơ hồ. Hắn đã trải qua bao nhiêu lần chỉ có một mình trong suốt thời gian lạnh lẽo? Có phải....cô đơn lắm không?
Nước mắt không tự chủ mà tràn ra khỏi khoé mắt lạnh buốt.
Cô muốn gặp hắn! Đó là tất cả những gì cô nghĩ lúc này. Chỉ muốn ở cạnh hắn trong mùa Đông này.
"- Vương không bao giờ rời lâu đài trong suốt mùa Đông"
Điều gì đã khiến hắn thành ra như thế này? Ít ra trước mặt cô hắn luôn nở nụ cười, là một người mạnh mẽ. Cô đâu biết hắn đầy bi thương nhường nào.
-------------------
Viết vội một mảnh giấy nhỏ để trên bàn cô chùm áo khoác, mang theo con dao bạc dắt vào bên hông rồi nhanh chóng rời khỏi căn cứ.
Tiết trời lạnh -15°C đã khiến mặt hồ xung quanh toà tháp đóng thành băng. Toà lâu đài Dark Blood màu đen tuyền giờ đây trắng xoá như trong những câu chuyện cổ tích. Không còn vẻ ảm đạm nữa mà thay vào đó là nỗi cô đơn chất chứa tĩnh mịch.
"- Vào mùa Đông vương ra lệnh toàn bộ mọi người rời khỏi lâu đài, mùa Xuân mới cho phép mở cửa"
Câu nói vang vọng của David khiến cô an tâm phần nào. Quyết tâm cho dù trời có sắp tối cô cũng phải đến bằng được lâu đài.
Như đã nói ở trên mặt hồ bị đóng băng nên thuận lợi hơn nhiều so với việc vượt qua cánh rừng băng tuyết phủ sắc nhọn. Tuy vậy cô cũng bị ngã mấy lần do băng trơn trượt cộng thêm cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô run rẩy không thể nào đi nổi.
Đã đi rất rất lâu cho đến khi bầu trời bỗng xám xịt lại, gió bấc bắt đầu nổi lên cô mới đứng dưới chân núi. Toà lâu đài nằm trên đỉnh núi cao chót vót kia.
Xem ra sắp có bão tuyết nổi lên, cô bồn chồn lo lắng. Bắc tay vào miệng kêu to.
- LO .OOO..UU..I..ISS..SSS!
Cô nghĩ hét to gọi tên hắn thì hắn sẽ nghe thấy nhưng ngược lại làm cho tình hình xấu hơn. Băng tuyết bám trên sườn núi vì tiếng vọng của cô làm rung đã rào rào rơi xuống khiến cô né không kịp suýt nữa bị chôn vùi.
Khó khăn thoát khỏi đống băng tuyết cô lồm cồm bò dậy hoảng sợ. Tuyết bắt đầu rơi càng ngày càng nhiều, từng cơn gió thổi mạnh như muốn quật ngã tất cả.
Rét lạnh, bước chân Viola bị tuyết bao phủ nhất thời không thể di chuyển được. Những cơn gió mang theo tuyết táp thẳng vào mặt cô đau buốt, nhắm chặt mắt lại cô tuyệt vọng gào to tên hắn.
- LOUIS....CỨU TÔI! LOUIS
Bước chân dùng lực rút khỏi đám tuyết dày dặc nhưng do đứng không vững cô bị ngã lăn vài vòng trên mặt băng, đầu bị va đập vào một mỏm đá to sắc lạnh ngay dưới chân núi đau đến muốn ngất đi, máu từ phía sau đầu chảy ra thấm vào nền tuyết trắng toát đến rợn người.
Cô bất lực lật úp người xuống dùng sức lực chống tay muốn đứng dậy nhưng không thể. Không còn một chút sức lực nào, cô nằm bệp xuống tuyệt vọng.
Có lẽ cô sẽ chết ở đây mà không được gặp Louis. Cô đã cảm nhận được cái chết đang đến gần rồi. Máu trên đầu không ngừng chảy ra thấm đẫm một mảng tuyết trắng. Trái tim cô như bị đóng băng không thể đập. Tuyết rơi bao phủ che kín cả thân hình của cô.
Giây phút đôi mắt cô nhắm lại cô đã mơ hồ trông thấy Louis đang hốt hoảng lo sợ chạy đến bế cô lên, đôi mắt hắn hoảng loạn lo sợ đến cùng cực.
- Viola.
Thì ra trước khi chết lại có thể nhìn, có thể nghe thấy giọng hắn như thế này cô cũng đã mãn nguyện.
Nở một nụ cười mãn nguyện cô dần khép đôi mi lại.
Bất chợt đôi môi bị đè xuống, liền sau đó một chất lỏng tanh tanh khó chịu chảy vào khoang miệng. Cô không muốn nuốt! Có lẽ đó là máu, theo bản năng muốn nhả chất lỏng đó ra nhưng giọng nói của Louis sợ hãi, van xin ôm chặt lấy cô.
- Xin em...hãy nuốt vào! Tôi không thể không có em.
Sau đó một lần nữa hắn thô bạo tách hàm răng của cô ra đẩy ngụm máu xuống cuống họng của cô. Xoè rộng đôi cánh ôm cô thật chặt hướng lên lâu đài.
Cô cũng mất đi ý thức gục vào lòng hắn. Máu từ trên đầu theo gió bay đi đông lại như những viên ngọc cuốn xa tới tận chân trời.
Cô đã từng dùng máu của mình giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm. Liệu máu của Louis có hay không sẽ cứu cô khỏi cái chết cận kề?
Cô vì hắn không quản khó khăn, nguy hiểm bất chấp làm theo cảm tính. Dẫu cho tất cả chỉ là một giấc mộng...cô cũng không hối hận.
Hết chương 35.
"- Tại sao anh ta lại làm vậy?_ Viola bất chợt hỏi.
- Bởi vì......chỉ có cậu mới có thể làm vương ấm áp
David trả lời nhìn sâu vào trong mắt cô chân thành.
- Vậy nên Viola....xin cậu đừng rời xa vương!
- David..
Cô khó hiểu nhìn nhìn chằm chằm vào David. Cậu ta đang nói gì vậy?
- Vương....không có ai về phe của vương cả! Nếu một ngày cậu đối đầu với người tôi không chắc người sẽ ra sao."
...
Ngửa mặt lên trời mặc cho những bông tuyết rơi lả tả lạnh buốt trên mặt cô cũng không biết phải làm sao. Lời David nói khiến cô mơ hồ. Hắn đã trải qua bao nhiêu lần chỉ có một mình trong suốt thời gian lạnh lẽo? Có phải....cô đơn lắm không?
Nước mắt không tự chủ mà tràn ra khỏi khoé mắt lạnh buốt.
Cô muốn gặp hắn! Đó là tất cả những gì cô nghĩ lúc này. Chỉ muốn ở cạnh hắn trong mùa Đông này.
"- Vương không bao giờ rời lâu đài trong suốt mùa Đông"
Điều gì đã khiến hắn thành ra như thế này? Ít ra trước mặt cô hắn luôn nở nụ cười, là một người mạnh mẽ. Cô đâu biết hắn đầy bi thương nhường nào.
-------------------
Viết vội một mảnh giấy nhỏ để trên bàn cô chùm áo khoác, mang theo con dao bạc dắt vào bên hông rồi nhanh chóng rời khỏi căn cứ.
Tiết trời lạnh -15°C đã khiến mặt hồ xung quanh toà tháp đóng thành băng. Toà lâu đài Dark Blood màu đen tuyền giờ đây trắng xoá như trong những câu chuyện cổ tích. Không còn vẻ ảm đạm nữa mà thay vào đó là nỗi cô đơn chất chứa tĩnh mịch.
"- Vào mùa Đông vương ra lệnh toàn bộ mọi người rời khỏi lâu đài, mùa Xuân mới cho phép mở cửa"
Câu nói vang vọng của David khiến cô an tâm phần nào. Quyết tâm cho dù trời có sắp tối cô cũng phải đến bằng được lâu đài.
Như đã nói ở trên mặt hồ bị đóng băng nên thuận lợi hơn nhiều so với việc vượt qua cánh rừng băng tuyết phủ sắc nhọn. Tuy vậy cô cũng bị ngã mấy lần do băng trơn trượt cộng thêm cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô run rẩy không thể nào đi nổi.
Đã đi rất rất lâu cho đến khi bầu trời bỗng xám xịt lại, gió bấc bắt đầu nổi lên cô mới đứng dưới chân núi. Toà lâu đài nằm trên đỉnh núi cao chót vót kia.
Xem ra sắp có bão tuyết nổi lên, cô bồn chồn lo lắng. Bắc tay vào miệng kêu to.
- LO .OOO..UU..I..ISS..SSS!
Cô nghĩ hét to gọi tên hắn thì hắn sẽ nghe thấy nhưng ngược lại làm cho tình hình xấu hơn. Băng tuyết bám trên sườn núi vì tiếng vọng của cô làm rung đã rào rào rơi xuống khiến cô né không kịp suýt nữa bị chôn vùi.
Khó khăn thoát khỏi đống băng tuyết cô lồm cồm bò dậy hoảng sợ. Tuyết bắt đầu rơi càng ngày càng nhiều, từng cơn gió thổi mạnh như muốn quật ngã tất cả.
Rét lạnh, bước chân Viola bị tuyết bao phủ nhất thời không thể di chuyển được. Những cơn gió mang theo tuyết táp thẳng vào mặt cô đau buốt, nhắm chặt mắt lại cô tuyệt vọng gào to tên hắn.
- LOUIS....CỨU TÔI! LOUIS
Bước chân dùng lực rút khỏi đám tuyết dày dặc nhưng do đứng không vững cô bị ngã lăn vài vòng trên mặt băng, đầu bị va đập vào một mỏm đá to sắc lạnh ngay dưới chân núi đau đến muốn ngất đi, máu từ phía sau đầu chảy ra thấm vào nền tuyết trắng toát đến rợn người.
Cô bất lực lật úp người xuống dùng sức lực chống tay muốn đứng dậy nhưng không thể. Không còn một chút sức lực nào, cô nằm bệp xuống tuyệt vọng.
Có lẽ cô sẽ chết ở đây mà không được gặp Louis. Cô đã cảm nhận được cái chết đang đến gần rồi. Máu trên đầu không ngừng chảy ra thấm đẫm một mảng tuyết trắng. Trái tim cô như bị đóng băng không thể đập. Tuyết rơi bao phủ che kín cả thân hình của cô.
Giây phút đôi mắt cô nhắm lại cô đã mơ hồ trông thấy Louis đang hốt hoảng lo sợ chạy đến bế cô lên, đôi mắt hắn hoảng loạn lo sợ đến cùng cực.
- Viola.
Thì ra trước khi chết lại có thể nhìn, có thể nghe thấy giọng hắn như thế này cô cũng đã mãn nguyện.
Nở một nụ cười mãn nguyện cô dần khép đôi mi lại.
Bất chợt đôi môi bị đè xuống, liền sau đó một chất lỏng tanh tanh khó chịu chảy vào khoang miệng. Cô không muốn nuốt! Có lẽ đó là máu, theo bản năng muốn nhả chất lỏng đó ra nhưng giọng nói của Louis sợ hãi, van xin ôm chặt lấy cô.
- Xin em...hãy nuốt vào! Tôi không thể không có em.
Sau đó một lần nữa hắn thô bạo tách hàm răng của cô ra đẩy ngụm máu xuống cuống họng của cô. Xoè rộng đôi cánh ôm cô thật chặt hướng lên lâu đài.
Cô cũng mất đi ý thức gục vào lòng hắn. Máu từ trên đầu theo gió bay đi đông lại như những viên ngọc cuốn xa tới tận chân trời.
Cô đã từng dùng máu của mình giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm. Liệu máu của Louis có hay không sẽ cứu cô khỏi cái chết cận kề?
Cô vì hắn không quản khó khăn, nguy hiểm bất chấp làm theo cảm tính. Dẫu cho tất cả chỉ là một giấc mộng...cô cũng không hối hận.
Hết chương 35.
/66
|