Một buổi tối thật đẹp, trời quang, Trăng sáng to vành vạnh trên nền trời đầy sao. Từng cơn gió mang theo hương hoa tràn vào toả hương cả toà lâu đài Dark Blood hùng vĩ."Vúttt" tiếng mũi tên lao vút trong gió cắm phập vào cổ một con nai xui xẻo. Chỉ nghe con nai kêu lên một tiếng sau đó ngã phịch xuống đất.
- Hoàng tử! Tài săn bắn của người càng ngày càng đỉnh.
Một giọng nói nịnh hót vang lên, tên người hầu xun xoe xách con nai đã chết đem đến trước mặt người được gọi là hoàng tử kia.
Trong bóng đêm, nương nhờ ánh sáng của Mặt Trăng chiếu xuống nhìn rõ cái thân ảnh oai nghiêm ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Thanh niên đẹp rạng ngời, oai nghi bệ vệ đang nở một nụ cười tự mãn. Bộ trang phục hoàng gia màu xanh đi đôi giày màu đen cao đến đầu gối phác hoạ đôi chân dài miên man. Người thanh niên đó chính là Joy Miller, con trai độc nhất của Evan Miller lúc bấy giờ.
Đảo mắt nhìn về phía thấy chiếc xe ngựa đã chất đầy thú rừng, nở một nụ cười hài lòng Joy Miller ra lệnh đoàn quân trở về lâu đài.
- Ít nhất cha ta sẽ hào phóng mà khen thưởng ta lấy một câu.
- Hoàng tự giỏi như vậy thần tin bệ hạ nhất định sẽ tự hào!
Tên người hầu tiếp tục phát huy khả năng nịnh hót của mình đến nỗi mỗi lời hắn nói ra dẻo quẹo như đường.
- Haha...tất cả quay trở về lâu đài.
Joy thích chí bật cười sảng khoát thúc ngựa nhanh chóng hướng về toà lâu đài.
...
Cứ ngỡ khi đi săn về Joy sẽ yết kiến cha mình nhưng vị hoàng tử này lại xách theo một con chồn hướng nhà bếp thẳng tiến.
Mùi thơm ngào ngạt của thức ăn ngập tràn không gian kích thích vị giác. Mang theo ánh mắt yêu chiều Joy nhìn về phía cô gái đang tất bật trong bếp.
Trong bộ trang phục người hầu Jane đang hối hả lo chuẩn bị bữa ăn. Nghe nói hôm nay có khách qúy. Những cô hầu gái khác đã sớm đi lau chùi lâu đài cho nên trong bếp chỉ còn mình cô. Mái tóc vàng búi lên ướt nhẹp, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả lưng váy. Jane chăm chú xào nấu mà không để ý cái thân ảnh của Joy đứng từ sau mình từ lúc nào.
- Jane!
Joy trìu mến ôm lấy lưng cô nhẹ nhà, đặt lên cổ cô một nụ hôn nhẹ.
Tiếng gọi quen thuộc cùng với sự xuất hiện bất thình lình của Joy cô cũng đã quen...chỉ đơn giản là gạt bàn tay của Joy ra. Tiếp tục nấu nướng nhưng nụ cười trên khoé miệng lại lộ ra.
- Hoàng tử! Em đang nấu nướng....người ra ngoài đi.
Khẽ nhíu mày không hài lòng, Joy ôm Jane chặt hơn. Giọng nói mang chút giận dỗi.
- Jane! Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi? Khi có hai ta thì nàng phải gọi ta là Joy.
- Hoàng tử....em..không thể!
Jane lên tiếng cự tuyệt, đầu cô cúi xuống. Một bàn tay của Joy như con rắn luồn vào áo cô chạm nhẹ vào làn da trơn bóng.
- Hoàng tử!
Jane hốt hoảng ngăn chặn bàn tay của Joy đang làm loạn trong áo mình mà xấu hổ. Nhưng căn bản Joy không thèm để ý đến lời Jane nói. Bàn tay càng phách lối hướng lên trên.
- Hoàng...tử...ưm..m
Đôi môi bị Joy chặn lại, bàn tay vô lực đẩy hắn ra nhưng không thể. Joy hôn cô như để trừng phạt vì cô nghe lời, bàn tay càng càn rỡ hơn nữa. Vì không chịu được sự tấn công của Joy nên Jane vất vả đầu hàng.
- Được rồi! Em đầu hàng...Joy! Chàng tha cho em.
Nhận thấy từ miệng cô phát ra tiếng "Joy" nhẹ nhàng hắn hài lòng hung hăng hôn cô một cái nữa rồi mới buông ra.
- Nhớ đấy! Nếu không ta sẽ trừng phạt nàng.
Chỉnh chu lại trang phục cho cô hắn cảnh cáo đầy ngọt ngào làm cô ngượng ngùng không dám ngước mặt lên.
- Con chồn kia là quà cho đợt đi săn này! Lông nó rất đẹp.
Joy nhẹ nhàng vuốt tóc mai cô sang một bên lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú. Jane không đẹp, cô chỉ có cái gì đó rất duyên. Nhưng không sao cả...trái tim của vị hoàng tử Ma-cà-rồng đã trao cho cô- một cô gái loài người.
Jane gặp Joy vào một ngày hè nắng nóng. Cô theo cha vào rừng đốn củi, nhà nghèo cho nên phải dành cả buổi tối tìm củi khô để sáng sáng vào thị trấn bán. Xui xẻo thay, cha cô bị một con báo cắn chết, cô cứ nghĩ....sẽ cùng chung số phận với cha mình. Giây phút con báo nhảy xổ vào cô, một bóng hình xuất hiện cắn vào cổ con báo ấy. Cô được hắn cứu....được hắn mang về lâu đài này.
Thời gian cứ vậy trôi qua đã được 5 năm. Tình yêu lén lút của hai người cũng dần lớn lên.
Nhưng....
Đối diện trước bàn ăn với Joy là một cô gái cực kì xinh đẹp. Nàng nổi tiếng là người đẹp nhất trong giới Ma-cà-rồng. Mái tóc bạch kim có 1-0-2 thu hút biết bao ánh nhìn. Sắc đẹp cùng trí thông minh của nàng khiến mọi người đều muốn sở hữu. Đó chính là Helena, cô con gái thứ hai của bá tước Walker.
Nàng biết vị hoàng tử trước mặt tương lai sẽ là chồng nàng nhưng sao người đó lại nhìn nàng lạnh lùng đến như vậy?
Nàng cũng không yêu hắn nhưng nàng có thể làm gì? Nàng chỉ là một cô gái phải nghe theo sự sắp đặt của cha.
Đức vua và cha nàng là bạn bè lâu năm nên muốn cho hai đứa con của mình kết hôn. Đương nhiên vị đức vua Evan rất hài lòng cô con dâu tương lai xinh đẹp và thông minh này.
- Thời gian tới chuẩn bị cho đám cưới Helena ở tại lâu đài Dark Blood đi.
Evan mỉm cười hiền lành hướng về Helena ra yêu cầu. Mà bên cạnh, bá tước Walker cũng nhiệt liệt hưởng ứng, bật cười khanh khách.
- Nếu bệ hạ không thấy phiền hà thần sẽ để con gái ở lại đây.
- Con không cưới cô ta.
Joy đứng phắt dậy nhìn về phía Evan lạnh lùng phản đối. Đùa gì chứ! Muốn hắn phải cưới người hắn không yêu sao? Nực cười.
- Con...
Evan tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Joy mà tức muốn hộc máu.
- Cha, cuộc hôn nhân này con không đồng ý.
- Hoàng tử.._ Walker lên tiếng yếu ớt.
- Con im miệng cho ta. Việc này ta đã quyết
Evan trừng mắt gầm lên, bàn tay bấu lấy thành bàn trắng bệnh nhìn đứa con trai đang không nghe lời.
Helena vẫn ngồi im không nhúc nhích. Nàng cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương sâu sắc. Ít ra nàng cũng là một người đẹp hiếm có. Ai ai cũng muốn cưới nàng làm vợ. Về điểm này nàng cho phép bản thân mình kiêu ngạo. Vậy mà hắn ta thẳng thừng phản đối. Nàng không yêu hắn....nhưng bị phản đối trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Con cũng sẽ không lấy anh ta.
Nàng đứng dậy lạnh lùng tuyên bố..nhất thời khiến cho ba con người hoá đá.
- Đúng vậy! Con sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Ánh mắt nàng hướng về phía Joy cao ngạo đầy thách thức.
Dù sao nàng quyết không để người khác chà đạp lòng tự tôn của mình. Cuộc hôn nhân này nàng mới là người không cần.
Hết (1)
- Hoàng tử! Tài săn bắn của người càng ngày càng đỉnh.
Một giọng nói nịnh hót vang lên, tên người hầu xun xoe xách con nai đã chết đem đến trước mặt người được gọi là hoàng tử kia.
Trong bóng đêm, nương nhờ ánh sáng của Mặt Trăng chiếu xuống nhìn rõ cái thân ảnh oai nghiêm ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Thanh niên đẹp rạng ngời, oai nghi bệ vệ đang nở một nụ cười tự mãn. Bộ trang phục hoàng gia màu xanh đi đôi giày màu đen cao đến đầu gối phác hoạ đôi chân dài miên man. Người thanh niên đó chính là Joy Miller, con trai độc nhất của Evan Miller lúc bấy giờ.
Đảo mắt nhìn về phía thấy chiếc xe ngựa đã chất đầy thú rừng, nở một nụ cười hài lòng Joy Miller ra lệnh đoàn quân trở về lâu đài.
- Ít nhất cha ta sẽ hào phóng mà khen thưởng ta lấy một câu.
- Hoàng tự giỏi như vậy thần tin bệ hạ nhất định sẽ tự hào!
Tên người hầu tiếp tục phát huy khả năng nịnh hót của mình đến nỗi mỗi lời hắn nói ra dẻo quẹo như đường.
- Haha...tất cả quay trở về lâu đài.
Joy thích chí bật cười sảng khoát thúc ngựa nhanh chóng hướng về toà lâu đài.
...
Cứ ngỡ khi đi săn về Joy sẽ yết kiến cha mình nhưng vị hoàng tử này lại xách theo một con chồn hướng nhà bếp thẳng tiến.
Mùi thơm ngào ngạt của thức ăn ngập tràn không gian kích thích vị giác. Mang theo ánh mắt yêu chiều Joy nhìn về phía cô gái đang tất bật trong bếp.
Trong bộ trang phục người hầu Jane đang hối hả lo chuẩn bị bữa ăn. Nghe nói hôm nay có khách qúy. Những cô hầu gái khác đã sớm đi lau chùi lâu đài cho nên trong bếp chỉ còn mình cô. Mái tóc vàng búi lên ướt nhẹp, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả lưng váy. Jane chăm chú xào nấu mà không để ý cái thân ảnh của Joy đứng từ sau mình từ lúc nào.
- Jane!
Joy trìu mến ôm lấy lưng cô nhẹ nhà, đặt lên cổ cô một nụ hôn nhẹ.
Tiếng gọi quen thuộc cùng với sự xuất hiện bất thình lình của Joy cô cũng đã quen...chỉ đơn giản là gạt bàn tay của Joy ra. Tiếp tục nấu nướng nhưng nụ cười trên khoé miệng lại lộ ra.
- Hoàng tử! Em đang nấu nướng....người ra ngoài đi.
Khẽ nhíu mày không hài lòng, Joy ôm Jane chặt hơn. Giọng nói mang chút giận dỗi.
- Jane! Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi? Khi có hai ta thì nàng phải gọi ta là Joy.
- Hoàng tử....em..không thể!
Jane lên tiếng cự tuyệt, đầu cô cúi xuống. Một bàn tay của Joy như con rắn luồn vào áo cô chạm nhẹ vào làn da trơn bóng.
- Hoàng tử!
Jane hốt hoảng ngăn chặn bàn tay của Joy đang làm loạn trong áo mình mà xấu hổ. Nhưng căn bản Joy không thèm để ý đến lời Jane nói. Bàn tay càng phách lối hướng lên trên.
- Hoàng...tử...ưm..m
Đôi môi bị Joy chặn lại, bàn tay vô lực đẩy hắn ra nhưng không thể. Joy hôn cô như để trừng phạt vì cô nghe lời, bàn tay càng càn rỡ hơn nữa. Vì không chịu được sự tấn công của Joy nên Jane vất vả đầu hàng.
- Được rồi! Em đầu hàng...Joy! Chàng tha cho em.
Nhận thấy từ miệng cô phát ra tiếng "Joy" nhẹ nhàng hắn hài lòng hung hăng hôn cô một cái nữa rồi mới buông ra.
- Nhớ đấy! Nếu không ta sẽ trừng phạt nàng.
Chỉnh chu lại trang phục cho cô hắn cảnh cáo đầy ngọt ngào làm cô ngượng ngùng không dám ngước mặt lên.
- Con chồn kia là quà cho đợt đi săn này! Lông nó rất đẹp.
Joy nhẹ nhàng vuốt tóc mai cô sang một bên lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú. Jane không đẹp, cô chỉ có cái gì đó rất duyên. Nhưng không sao cả...trái tim của vị hoàng tử Ma-cà-rồng đã trao cho cô- một cô gái loài người.
Jane gặp Joy vào một ngày hè nắng nóng. Cô theo cha vào rừng đốn củi, nhà nghèo cho nên phải dành cả buổi tối tìm củi khô để sáng sáng vào thị trấn bán. Xui xẻo thay, cha cô bị một con báo cắn chết, cô cứ nghĩ....sẽ cùng chung số phận với cha mình. Giây phút con báo nhảy xổ vào cô, một bóng hình xuất hiện cắn vào cổ con báo ấy. Cô được hắn cứu....được hắn mang về lâu đài này.
Thời gian cứ vậy trôi qua đã được 5 năm. Tình yêu lén lút của hai người cũng dần lớn lên.
Nhưng....
Đối diện trước bàn ăn với Joy là một cô gái cực kì xinh đẹp. Nàng nổi tiếng là người đẹp nhất trong giới Ma-cà-rồng. Mái tóc bạch kim có 1-0-2 thu hút biết bao ánh nhìn. Sắc đẹp cùng trí thông minh của nàng khiến mọi người đều muốn sở hữu. Đó chính là Helena, cô con gái thứ hai của bá tước Walker.
Nàng biết vị hoàng tử trước mặt tương lai sẽ là chồng nàng nhưng sao người đó lại nhìn nàng lạnh lùng đến như vậy?
Nàng cũng không yêu hắn nhưng nàng có thể làm gì? Nàng chỉ là một cô gái phải nghe theo sự sắp đặt của cha.
Đức vua và cha nàng là bạn bè lâu năm nên muốn cho hai đứa con của mình kết hôn. Đương nhiên vị đức vua Evan rất hài lòng cô con dâu tương lai xinh đẹp và thông minh này.
- Thời gian tới chuẩn bị cho đám cưới Helena ở tại lâu đài Dark Blood đi.
Evan mỉm cười hiền lành hướng về Helena ra yêu cầu. Mà bên cạnh, bá tước Walker cũng nhiệt liệt hưởng ứng, bật cười khanh khách.
- Nếu bệ hạ không thấy phiền hà thần sẽ để con gái ở lại đây.
- Con không cưới cô ta.
Joy đứng phắt dậy nhìn về phía Evan lạnh lùng phản đối. Đùa gì chứ! Muốn hắn phải cưới người hắn không yêu sao? Nực cười.
- Con...
Evan tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Joy mà tức muốn hộc máu.
- Cha, cuộc hôn nhân này con không đồng ý.
- Hoàng tử.._ Walker lên tiếng yếu ớt.
- Con im miệng cho ta. Việc này ta đã quyết
Evan trừng mắt gầm lên, bàn tay bấu lấy thành bàn trắng bệnh nhìn đứa con trai đang không nghe lời.
Helena vẫn ngồi im không nhúc nhích. Nàng cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương sâu sắc. Ít ra nàng cũng là một người đẹp hiếm có. Ai ai cũng muốn cưới nàng làm vợ. Về điểm này nàng cho phép bản thân mình kiêu ngạo. Vậy mà hắn ta thẳng thừng phản đối. Nàng không yêu hắn....nhưng bị phản đối trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Con cũng sẽ không lấy anh ta.
Nàng đứng dậy lạnh lùng tuyên bố..nhất thời khiến cho ba con người hoá đá.
- Đúng vậy! Con sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Ánh mắt nàng hướng về phía Joy cao ngạo đầy thách thức.
Dù sao nàng quyết không để người khác chà đạp lòng tự tôn của mình. Cuộc hôn nhân này nàng mới là người không cần.
Hết (1)
/66
|