Nghe thấy tiếng súng, Phong thấy tim mình trong chốc lát ngừng đập. Người cậu lạnh ngắt, não tê liệt, chẳng thể suy nghĩ thứ gì. Tâm trí Phong thoáng qua suy đoán xấu nhất về tiếng súng vừa rồi. Tim cậu như rớt xuống tận dạ dày.
Lũ kia nghe thấy tiếng súng thì cũng đồng loạt dừng hành động lại, nhìn về phía chiếc xe một lúc. Nhớ đến nhiệm vụ của mình và khoản tiền thưởng béo bở, chúng ngay lập tức lao vào Duy Phong, tiếp tục màn “đập cho nó chết đi sống lại”.
Phong rất rất muốn chạy lại chỗ chiếc xe để kiểm tra thì lại bị lũ khốn kia chặn lại đánh. Máu nóng trong phút chốc ngùn ngụt trong người cậu. Có thể thấy rõ đôi mắt cà phê hằn lên những tia đỏ ngầu, phát ra những ánh nhìn ngập tràn thù hận làm người khác không rét mà run, báo hiệu rằng cơn giận của Duy Phong đã lên đến đỉnh điểm. Cậu gầm lên:
– KHỐN KIẾP!!
Bằng một động tác thuần thục và tốn chưa đến 1 giây, Phong đã rút súng từ túi quần ra. Nguyên tắc của cậu là không bao giờ dùng súng trừ những trường hợp xấu, đặc biệt là đối với bọn tép riu thì càng không đáng để tốn đạn. Nhưng chỉ cần Phong nghĩ đến hình ảnh Băng đang ngồi trong chiếc xe kia, thoi thóp thở chờ người khác cứu thì Phong lại chẳng thể kìm nổi sự phẫn nộ trong lòng, thật chỉ muốn rạch nát mặt chúng ra.
Súng lục. Sáu viên đạn. Sáu tên còn lại. Không phát nào được phép trượt. Từng tiếng nổ vang liên tiếp, cách nhau chưa đến 1 tích tắc:
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Cả sáu tên còn lại đều gục xuống đất, chết ngay lập tức. Trên đầu mỗi tên là một cái lỗ nhỏ ngay giữa trán, máu tuôn ròng ròng từ đó, lênh láng ra mặt đường. Cả 6 phát súng đều là headshot, nhưng tạm thời Phong không để tâm đến thành tích của mình lúc bấy giờ, tâm trí cậu chỉ vọng đi vọng lại một cái tên duy nhất: Hải Băng!
Phong vội vã chạy lại gần chiếc Bugatti, lòng như có lửa. 7m như kéo dài ra mãi, kéo theo những suy nghĩ rối bời trong lòng Phong. Sao cậu lại có thể bất cẩn đến thế?! Để cô ấy lại một mình trong xe, cửa xe lại không khoá, cậu có bị đần độn không vậy?! Nếu có chuyện gì xảy ra với người con gái ấy, cậu biết phải làm sao?!
Đến gần chiếc Bugatti, Phong thấy kính cửa sổ bên ghế lái đã vỡ vụn, những mảnh thuỷ tinh nhọn hoắt vương vãi ra mặt đường. Và trên sàn xe là… một xác người!! Phong tròn mắt nhận ra rằng đó là tên cầm đầu, thằng khốn với mái tóc đỏ choét. Một bên mắt hắn trợn trừng, bên còn lại… máu chảy ròng ròng! Một viên đạn đã xuyên qua đôi đồng tử và xuyên thẳng qua đầu hắn làm vỡ kính xe, không sai một ly, làm hắn chết ngay lập tức.
Còn Băng?! Phong vội vã đẩy cái xác kia ra đường, nhoài người vào xe, tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Và cậu chết sững.
Băng ngồi đó, còn sống, và hoàn toàn bình thản. Tay cô nắm chặt khẩu súng lục, tà váy trắng nhuộm máu đỏ tươi, khuôn mặt xinh đẹp dính vài vết máu bắn lên. Phong vội áp cả hai tay lên má cô, giữ cho mắt cô nhìn thẳng vào mình. Cậu nghe giọng mình rít lên:
– Không sao chứ? Thằng khốn đó đã làm gì em?!
Đôi mắt màu khói lúc nãy hoàn toàn lạnh băng, vô cảm đến đáng sợ. Nhưng giờ, nhìn thấy Phong, nhìn thấy anh vẫn an toàn, chúng lập tức trở nên nhẹ nhõm, thậm chí là có phần… xúc động?! Băng lập tức vươn tay, ôm chầm lấy Phong, siết chặt.
Phong sững người, cảm nhận khuôn mặt cô vùi sâu vào ngực mình, cả người cô run lên từng chặp, thổn thức trong lòng cậu. Sự lo lắng cùng phẫn nộ trong người cậu chốc lát biến mất, nhường chỗ cho sự nhẹ nhõm đến tận thâm tâm. Phong đưa tay ôm lấy Băng, khẽ hít hà hương thơm từ tóc cô, dịu dàng trấn an:
– An toàn rồi. Tôi sẽ đưa em về nhà, được chứ?
Băng khẽ gật đầu, tay vẫn ôm cứng lấy Phong. Mất một lúc, cô mới thả anh ra, ngồi ngay ngắn lại trên ghế lái phụ. Phong cũng vào xe, thắt dây an toàn cho cả mình và cô gái bên cạnh.
Không khí im lặng chiếm hữu trong xe. Hai con người đều theo đuổi nhũng suy nghĩ riêng. Băng nhìn ra cửa sổ, đôi mắt khói nếu tinh ý sẽ thấy sự bối rối chảy tràn trong ấy. Dòng ký ức kinh hoàng vừa nãy phát đi phát lại trong đầu Băng.
Có Chúa mới biết trong lúc ngồi trong xe chờ Phong quay lại, cô đã lo lắng như thế nào. Thật kỳ lạ, thậm chí còn lo lắng hơn lúc chiếc mũ lưỡi trai thất lạc. Nhìn thấy anh một mình đối chọi với 30 gã to con với vũ khí trong tay, Băng đã thật sự cảm thấy bất an. Phong lại không thèm dùng đến khẩu súng dắt ở quần làm cô càng lo tợn. Nhỡ anh có chuyện gì… ý nghĩ ấy làm sống lưng Băng lạnh toát.
Sự lo âu làm cô không để ý rằng, đây là lần đầu tiên cô thấy quan tâm đến sự an nguy của một chàng trai đến như vậy.
Băng ngồi trong xe, nhấp nhổm không yên. Đôi mắt khói khẽ nheo lại nghi hoặc khi nhìn thấy một bóng người từ từ lùi khỏi chiến trường. Nhìn thấy ánh mắt tên đó lấm lét liếc về phía chiếc Bugatti, cô lập tức đoán ra ý định của hắn. Khoang chứa đồ trước mặt cô không khoá. Băng lập tức mở nó ra.
Lúc nãy, Phong mở ngăn đựng rồi đóng lại trong chưa đầy 3 giây, nhưng Băng đã kịp thấy trong này có đến 2 khẩu súng lục, chứ không phải 1. Băng lấy khẩu còn lại ra, nắm chặt trong tay. Cô khẽ cúi thấp người xuống, đôi mắt màu khói biến mất hoàn toàn vẻ lo âu, nuốt lấy từng cử động nhỏ nhất của mái tóc đỏ chót kia.
Trừ những người trong gia đình, ai nhìn Băng cũng sẽ một ấn tượng về một cô gái mong manh, cần được che chở. Nhưng thật ra, cô mạnh mẽ hơn vẻ ngoài rất nhiều. Từ khi biết rằng mẹ mình bị ám sát, lên 6 tuổi Băng đã xin cha đi học bắn súng. Mạnh Vũ tán thành, ông muốn con gái mình có thể tự vệ trong mọi hoàn cảnh. Dương Ngọc đã mở riêng một nơi đào tạo chuyên nghiệp dành riêng cho Hải Băng, từng chút một luyện tập cho cô. Sở hữu đầu óc thiên tài, khả năng quan sát và phân tích tuyệt đỉnh, Băng chỉ tốn khoảng 10 ngày đã có thể bắn headshot và heartshot đối với súng lục. Tới bây giờ thì Băng đã có thể coi là một thiện xạ, cô có thể sử dụng mọi loại súng, dù chúng có cấu tạo phức tạp đến đâu.
Tên tóc đỏ càng ngày càng tiến đến gần. Hắn đặt tay lên cửa xe, mỉm cười mãn nguyện khi thấy nó không khoá. Trèo vào, chìa khoá vẫn cắm nguyên ở ổ càng làm hắn tin rằng kế hoạch tẩu thoát sẽ thành công. Điều hắn không ngờ nhất, chính là ở trong xe đã có người đợi mình từ trước. Đó là một cô gái tuyệt đẹp với mái tóc nâu sẫm sóng sánh, đôi mắt màu khói đầy ma lực tà mị. Cô gái ấy nhìn thẳng vào hắn, ánh nhìn hoàn toàn vô cảm, khí chất lạnh lùng toả ra dày đặc.
Hắn đã đứng hình trong rất lâu, nhìn như nghiện cái bóng hình tiên nữ ấy. Trước lúc có thể nhận thức được, thì họng súng của người bên cạnh đã nhắm thẳng vào mình. Băng bóp cò.
– ĐOÀNG!
Viên đạn xuyên qua đồng tử tên tóc đỏ, kính vỡ tan sau lưng. Hắn lập tức đổ ầm xuống sàn xe, máu từ mắt tuôn ra không ngớt, dính cả vào Băng. Trước lúc chết, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mắt hắn là một cô gái đẹp đến đáng sợ, với tà váy nhuốm màu máu, khuôn mặt kiều diễm dính vài vết đỏ tươi bắn lên. Hơn cả là một đôi mắt xám trong veo, chẳng hề hiện lên dù chỉ một chút cảm xúc khi kết kiễu cuộc đời hắn. Một thiên thần đến từ địa ngục, đẹp tuyệt trần.
****
Băng nhắm mắt lại, xua đi những hình ảnh trong đầu. Cô nhìn xuống váy mình. Nó đã nhuộm đỏ được một nửa, máu loang lổ thành từng mảnh màu kì dị trên những chỗ viền ren. Băng với tay, mở chiếc gương nhỏ trên tấm chắn nắng gắn trên trần xe. Mặt cô cũng đã dính máu rồi. Băng không biết máu lại bắn ra nhiều đến thế. Cô khẽ cau mày, bộ dạng mình lúc này thật thảm hại.
Băng đột ngột quay sang Phong, tay khẽ chạm vào vai anh. Cậu quay sang, cúi đầu nhìn Băng chăm chú. Giọng nói trong veo khẽ vang lên:
– Tôi… không thể về nhà.
Phong nhướn mày ngạc nhiên. Cậu từ tốn hỏi:
– Không thể? Vì sao?!
Băng liếc xuống gấu váy, bất thần ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Phong:
– Tôi như thế này, Mạnh Vũ nhất định sẽ giết anh!
Phong tấp vào lề đường, liếc chiếc đồng hồ trên xe. 7h20. Cậu quay sang Băng, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân. Váy nhuốm máu, mặt dính bẩn, mùi thuốc súng ám vào tóc cô. Với những gì mà Ngọc đã nói về Mạnh Vũ, điều duy nhất mà cậu nhớ là ông ta coi 3 cô con gái như báu vật, vô cùng bảo vệ và nâng niu. Đặc biệt là Hải Băng – cô con gái với quá khứ bất hạnh của ông. Cô như thế này, quả thật không biết Mạnh Vũ sẽ làm gì với người gây ra hậu quả. Phong không thể nói là sợ Dương Ngọc Mạnh Vũ, nhưng cậu cũng có phần kính nể ông. Nếu Băng đã muốn vậy, thì cậu cũng không phản đối.
– Vậy chúng ta sẽ qua nhà tôi, tắm rửa và thay đồ cho em, rồi về nhà, được chứ?
Băng khẽ gật đầu. Phong lập tức quay xe theo chiều ngược lại, phóng vun vút trên đường.
Chiếc Bugatti đỗ lại trước một căn biệt thự nguy nga, được sơn hoàn toàn bằng màu đen, tạo một ấn tượng về vẻ tăm tối và ảm đạm. Sân trước rộng rãi nhưng trồng khá ít cây, chỉ có duy nhất một cây hoa sữa nở rộ và một cây bàng đã rụng hết lá, cành khẳng khiu trơ trụi góp phần làm tăng thêm sự lạnh lẽo cho căn nhà.
Phong nhanh chóng bế bổng Băng mang vào biệt thự. Giúp việc và quản gia lập tức ra đón cậu chủ, nhất loạt tròn mắt khi nhìn thấy cô gái trên tay Phong. Biệt thự nhà họ Hoàng toàn bộ người làm, từ đầu bếp, giúp việc cho đến quản gia, toàn bộ đều là đàn ông. Phong chán ghét phụ nữ, một phần vì quá khứ không mấy tốt đẹp, phần còn lại là vì mấy cô hầu gái không bao giờ biết yên phận, liên tục làm đủ mọi trò để gây được sự chú ý từ cậu chủ.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Phong lại thấy có chút bực mình đám gia nhân. Mấy tên hầu nam trẻ tuổi mắt mơ màng, nhìn Băng đắm đuối. Sắc đẹp của cô đã bị chiếc mũ che đi một nửa, nhưng vẫn lộ ra đôi môi đỏ mọng quyến rũ và một làn da trắng mịn đến siêu mẫu cũng phải ghen tị. Thêm nữa là thân hình hoàn hảo ẩn dưới tà váy nhuộm máu đỏ tươi càng trở nên nổi bật và ấn tượng, làm chúng không thể rời mắt. Phong nhìn mấy tên hầu nam, đôi mắt màu cà phê tối sầm xuống, bắn ra ánh nhìn cảnh cáo. Chúng lập tức cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Băng thêm lần nữa, người run cầm cập. Phong quay ra nói với quản gia:
– Chuẩn bị quần áo sạch cho cô gái này. Mang lên phòng ta.
John – quản gia của căn biệt thự cúi đầu kính cẩn:
– Vâng, thưa cậu chủ.
Phong lập tức bế Băng lên gác 2 – phòng của cậu. Cho đến khi cánh cửa gỗ hoàn toàn đóng lại, lũ người hầu mới hoàn hồn, tiếp tục công việc thường trực. John lập tức sai người đi mua quần áo sạch dành cho nữ, ông đã quá quen với tính cách thất thường của cậu chủ nên không mấy sốc. Nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy Phong gần gũi đến vậy với một cô gái, không tránh khỏi ngạc nhiên.
……
Phong đặt Băng ngồi lên giường. Cậu lùi lại một bước, ánh mắt trượt dài trên cơ thể cô:
– Em có bị thương chỗ nào không?
Băng lắc đầu, cô liếc quanh. Phòng của anh được sơn màu tro xám, đồ đạc nội thất đều là một màu đen tuyền, trái ngược với Băng – phòng cô từ đồng hồ đến rèm cửa, cái gì cũng trắng tinh.
Băng ngồi im trên giường, chân khẽ vung vẩy, mắt đảo quanh căn phòng đầy thích thú. Đây là lần đầu tiên Băng vào phòng riêng của một chàng trai. Cô đã có kha khá cái ” lần đầu tiên ” kể từ khi Phong xuất hiện trong cuộc đời mình. Cuộc sống của cô đảo lộn từ cái khoảnh khắc gặp được anh. Cái “sự đảo lộn” đó, Băng chẳng thể xác định nó là xấu hay tốt, cô chỉ biết rằng, mình thích được ở bên chàng trai này.
Phong ngồi trên chiếc sô pha ở gần giường, lặng lẽ ngắm nhìn Băng. Được một lúc, cậu đứng dậy, vào nhà tắm kiểm tra.
Lát sau, Phong bước ra, trên tay cầm một cái khăn tắm lớn. Cậu nhìn Băng rồi lên tiếng:
– Nước được rồi. Em vào đi.
Băng đứng dậy, cô lấy cái khăn trên tay Phong rồi quay vào nhà tắm. Đóng cửa, cô đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại suy tư.
……
Băng đã tắm xong, nhưng cô ngồi im trong bồn, không chịu ra ngoài.
Chiếc váy nhuộm màu đỏ nâu của máu khô đã được thay ra, nằm chỏng chơ ở một góc nhà tắm. Băng giờ mới nhớ ra, cô không mang theo quần áo để thay. Cô suy nghĩ, không thể ra ngoài với cái tình trạng như thế này. Cô lại quá lười để gọi Phong mang quần áo vào. Làm gì đây?
Đúng lúc Băng đang tính cách thì cánh cửa phòng tắm kẽo kẹt mở. Băng nhíu mày, vội lún sâu hơn vào làn nước nóng trong bồn. Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Băng bỗng nghe thấy giọng nói trầm ấm của Phong vọng vào từ phía ngoài:
– Quần áo đây. Không nên ngâm nước lâu quá, nó không tốt cho sức khoẻ của em đâu.
Cánh cửa chỉ mở có một khe nhỏ. Phong thò một tay qua đó, đặt quần áo lên bệ rửa mặt, hoàn toàn không có ý định tiến vào sâu hơn. Mặt Băng dịu lại nhanh chóng, đợi cho anh đóng lại cánh cửa nhà tắm, cô lại gần bệ rửa mặt, săm soi bộ quần áo trên tay.
Đó là một chiếc váy dài chấm gối, trắng muốt. Vậy là anh cũng đã phải dặn gia nhân mua cái gì, đúng là hãng cô thường mặc. Đi kèm là một chiếc áo khoác nhẹ làm hoàn toàn từ ren đen tuyền, ôm lấy nửa người. Ngoài ra còn có… áo lót, quần lót đầy đủ.
Băng cầm chiếc áo con trong tay, suy nghĩ rối bời. Gia nhân trong nhà toàn là nam, sao họ mua được thứ này?! Băng thử mặc vào, quần vừa, nhưng chiếc áo thì có vẻ chật chội. Đúng là họ chỉ mua theo tiêu chuẩn cơ thể phù hợp với tuổi, mà thân hình Băng thì sánh ngang với mấy thiếu nữ 18 phổng phao, thậm chí còn đẹp hơn. Băng lập tức cởi nó ra, đặt lại trên bệ rồi lấy cái áo cũ ra mặc. Thật may mắn là chỉ có váy mới bị bẩn, những thứ còn lại thì vẫn nguyên vẹn.
Băng bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc dày mượt còn ướt nước, chảy tong tỏng xuống sàn gỗ nâu bóng. Phong thấy vậy thì cau mày, cậu kéo Băng ngồi xuống ghế cạnh chiếc bàn uống cà phê, với lấy cái khăn trên giường rồi dịu dàng lau tóc cho cô.
– Tóc ướt quá đấy. Em muốn mình bị cảm sao?
Băng không trả lời. Cô ngồi im, hưởng thụ cái cảm giác được chăm sóc. Mẹ cô và Zoe vẫn thường làm thế này, nhưng khi Phong làm điều đó, dường như lại có gì đó… khang khác. Là gì nhỉ? Băng không biết, cô gạt nó ra khỏi đầu, chuyên tâm cảm nhận bàn tay ấm áp của Phong qua tấm khăn bông mỏng.
Phong thấy tim mình đập lạ. Cậu hít căng hương bạc hà thơm mát toả ra từ mấy lọn tóc nâu yêu kiều, đầy dễ chịu. Cùng một thứ dầu gội đầu, sao tóc cô lại có thể thơm đến vậy?! Tâm trí Phong bay tận đẩu tận đâu, chỉ có tay là vẫn di chuyển chiếc khăn bông đều đều, nhẹ nhàng làm khô tóc Băng.
Sau khi đã chỉnh trang lại cho Băng, Phong đích thân chở cô về nhà. Chiếc Bugatti dừng lại bên căn biệt thự, lúc ấy đã hơn 8h tối. Băng liếc đồng hồ, cô sẽ phải chịu một trận tra hỏi từ Zoe đây.
Phong ra khỏi xe, mở cửa cho Băng. Cô bước ra, tần ngần chưa muốn vào nhà. Phong nhìn thấy cô như vậy thì nhướn một bên mày, từ tốn hỏi:
– Em không vào nhà sao?
Băng liếc Phong, đôi mắt màu khói lộ rõ vẻ bối rối. Thu hết lòng dũng cảm mình có, cô đưa tay lên, khẽ chạm vào mặt Phong làm cậu chết sững. Băng cảm nhận sự ấm áp của làn da anh trong tay mình, mặt cô khẽ hồng lên, lấm lét quay đi:
– Ca… cảm ơn.
Nói xong câu ấy, Băng bước nhanh vào nhà. Để lại Phong đứng đờ đẫn trước cổng, lòng rối bời. Đáng lẽ với bản tính không ưa phụ nữ của mình, cậu đã có thể gạt tay Băng ra, nhưng chẳng hiểu sao trái tim lại ngăn Phong làm thế. Thậm chí, nó còn nảy tưng tưng vui mừng khi làn da mát lạnh và mềm mại của cô chạm vào khuôn mặt cậu.
Cảm xúc này rốt cuộc là gì?! Và rốt cuộc là vì sao cậu lại quan tâm đến cô gái ấy nhiều đến thế?! Phong không hiểu nổi. Cậu nhìn theo Băng cho đến khi tà váy trắng tinh khuất hoàn toàn sau cánh cửa sắt. Phong lắc mạnh đầu, gạt hết tất cả những ý nghĩ về cô ra khỏi tâm trí, cố giữ cho đầu óc trống rỗng.
Suốt quãng đường về nhà, tâm hồn Phong lang thang lên tận mây, may mắn là không có tai nạn xe nào xảy ra.
.
.
.
.
Biệt thự Dương Ngọc. Phòng 101.
– THẰNG ĐÓ LÀM CÁI GÌ CƠ?!
Zoe cùng tên thuộc hạ được phân nhiệm vụ theo dõi Băng đứng run lập cập ở góc phòng. Mồ hôi trên mặt hai người đầm đìa, dù cho cửa sổ mở toang, gió thu buốt giá tràn vào.
Không xong rồi. Ông chủ của họ, thật sự đã nổi điên rồi.
Lũ kia nghe thấy tiếng súng thì cũng đồng loạt dừng hành động lại, nhìn về phía chiếc xe một lúc. Nhớ đến nhiệm vụ của mình và khoản tiền thưởng béo bở, chúng ngay lập tức lao vào Duy Phong, tiếp tục màn “đập cho nó chết đi sống lại”.
Phong rất rất muốn chạy lại chỗ chiếc xe để kiểm tra thì lại bị lũ khốn kia chặn lại đánh. Máu nóng trong phút chốc ngùn ngụt trong người cậu. Có thể thấy rõ đôi mắt cà phê hằn lên những tia đỏ ngầu, phát ra những ánh nhìn ngập tràn thù hận làm người khác không rét mà run, báo hiệu rằng cơn giận của Duy Phong đã lên đến đỉnh điểm. Cậu gầm lên:
– KHỐN KIẾP!!
Bằng một động tác thuần thục và tốn chưa đến 1 giây, Phong đã rút súng từ túi quần ra. Nguyên tắc của cậu là không bao giờ dùng súng trừ những trường hợp xấu, đặc biệt là đối với bọn tép riu thì càng không đáng để tốn đạn. Nhưng chỉ cần Phong nghĩ đến hình ảnh Băng đang ngồi trong chiếc xe kia, thoi thóp thở chờ người khác cứu thì Phong lại chẳng thể kìm nổi sự phẫn nộ trong lòng, thật chỉ muốn rạch nát mặt chúng ra.
Súng lục. Sáu viên đạn. Sáu tên còn lại. Không phát nào được phép trượt. Từng tiếng nổ vang liên tiếp, cách nhau chưa đến 1 tích tắc:
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Cả sáu tên còn lại đều gục xuống đất, chết ngay lập tức. Trên đầu mỗi tên là một cái lỗ nhỏ ngay giữa trán, máu tuôn ròng ròng từ đó, lênh láng ra mặt đường. Cả 6 phát súng đều là headshot, nhưng tạm thời Phong không để tâm đến thành tích của mình lúc bấy giờ, tâm trí cậu chỉ vọng đi vọng lại một cái tên duy nhất: Hải Băng!
Phong vội vã chạy lại gần chiếc Bugatti, lòng như có lửa. 7m như kéo dài ra mãi, kéo theo những suy nghĩ rối bời trong lòng Phong. Sao cậu lại có thể bất cẩn đến thế?! Để cô ấy lại một mình trong xe, cửa xe lại không khoá, cậu có bị đần độn không vậy?! Nếu có chuyện gì xảy ra với người con gái ấy, cậu biết phải làm sao?!
Đến gần chiếc Bugatti, Phong thấy kính cửa sổ bên ghế lái đã vỡ vụn, những mảnh thuỷ tinh nhọn hoắt vương vãi ra mặt đường. Và trên sàn xe là… một xác người!! Phong tròn mắt nhận ra rằng đó là tên cầm đầu, thằng khốn với mái tóc đỏ choét. Một bên mắt hắn trợn trừng, bên còn lại… máu chảy ròng ròng! Một viên đạn đã xuyên qua đôi đồng tử và xuyên thẳng qua đầu hắn làm vỡ kính xe, không sai một ly, làm hắn chết ngay lập tức.
Còn Băng?! Phong vội vã đẩy cái xác kia ra đường, nhoài người vào xe, tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Và cậu chết sững.
Băng ngồi đó, còn sống, và hoàn toàn bình thản. Tay cô nắm chặt khẩu súng lục, tà váy trắng nhuộm máu đỏ tươi, khuôn mặt xinh đẹp dính vài vết máu bắn lên. Phong vội áp cả hai tay lên má cô, giữ cho mắt cô nhìn thẳng vào mình. Cậu nghe giọng mình rít lên:
– Không sao chứ? Thằng khốn đó đã làm gì em?!
Đôi mắt màu khói lúc nãy hoàn toàn lạnh băng, vô cảm đến đáng sợ. Nhưng giờ, nhìn thấy Phong, nhìn thấy anh vẫn an toàn, chúng lập tức trở nên nhẹ nhõm, thậm chí là có phần… xúc động?! Băng lập tức vươn tay, ôm chầm lấy Phong, siết chặt.
Phong sững người, cảm nhận khuôn mặt cô vùi sâu vào ngực mình, cả người cô run lên từng chặp, thổn thức trong lòng cậu. Sự lo lắng cùng phẫn nộ trong người cậu chốc lát biến mất, nhường chỗ cho sự nhẹ nhõm đến tận thâm tâm. Phong đưa tay ôm lấy Băng, khẽ hít hà hương thơm từ tóc cô, dịu dàng trấn an:
– An toàn rồi. Tôi sẽ đưa em về nhà, được chứ?
Băng khẽ gật đầu, tay vẫn ôm cứng lấy Phong. Mất một lúc, cô mới thả anh ra, ngồi ngay ngắn lại trên ghế lái phụ. Phong cũng vào xe, thắt dây an toàn cho cả mình và cô gái bên cạnh.
Không khí im lặng chiếm hữu trong xe. Hai con người đều theo đuổi nhũng suy nghĩ riêng. Băng nhìn ra cửa sổ, đôi mắt khói nếu tinh ý sẽ thấy sự bối rối chảy tràn trong ấy. Dòng ký ức kinh hoàng vừa nãy phát đi phát lại trong đầu Băng.
Có Chúa mới biết trong lúc ngồi trong xe chờ Phong quay lại, cô đã lo lắng như thế nào. Thật kỳ lạ, thậm chí còn lo lắng hơn lúc chiếc mũ lưỡi trai thất lạc. Nhìn thấy anh một mình đối chọi với 30 gã to con với vũ khí trong tay, Băng đã thật sự cảm thấy bất an. Phong lại không thèm dùng đến khẩu súng dắt ở quần làm cô càng lo tợn. Nhỡ anh có chuyện gì… ý nghĩ ấy làm sống lưng Băng lạnh toát.
Sự lo âu làm cô không để ý rằng, đây là lần đầu tiên cô thấy quan tâm đến sự an nguy của một chàng trai đến như vậy.
Băng ngồi trong xe, nhấp nhổm không yên. Đôi mắt khói khẽ nheo lại nghi hoặc khi nhìn thấy một bóng người từ từ lùi khỏi chiến trường. Nhìn thấy ánh mắt tên đó lấm lét liếc về phía chiếc Bugatti, cô lập tức đoán ra ý định của hắn. Khoang chứa đồ trước mặt cô không khoá. Băng lập tức mở nó ra.
Lúc nãy, Phong mở ngăn đựng rồi đóng lại trong chưa đầy 3 giây, nhưng Băng đã kịp thấy trong này có đến 2 khẩu súng lục, chứ không phải 1. Băng lấy khẩu còn lại ra, nắm chặt trong tay. Cô khẽ cúi thấp người xuống, đôi mắt màu khói biến mất hoàn toàn vẻ lo âu, nuốt lấy từng cử động nhỏ nhất của mái tóc đỏ chót kia.
Trừ những người trong gia đình, ai nhìn Băng cũng sẽ một ấn tượng về một cô gái mong manh, cần được che chở. Nhưng thật ra, cô mạnh mẽ hơn vẻ ngoài rất nhiều. Từ khi biết rằng mẹ mình bị ám sát, lên 6 tuổi Băng đã xin cha đi học bắn súng. Mạnh Vũ tán thành, ông muốn con gái mình có thể tự vệ trong mọi hoàn cảnh. Dương Ngọc đã mở riêng một nơi đào tạo chuyên nghiệp dành riêng cho Hải Băng, từng chút một luyện tập cho cô. Sở hữu đầu óc thiên tài, khả năng quan sát và phân tích tuyệt đỉnh, Băng chỉ tốn khoảng 10 ngày đã có thể bắn headshot và heartshot đối với súng lục. Tới bây giờ thì Băng đã có thể coi là một thiện xạ, cô có thể sử dụng mọi loại súng, dù chúng có cấu tạo phức tạp đến đâu.
Tên tóc đỏ càng ngày càng tiến đến gần. Hắn đặt tay lên cửa xe, mỉm cười mãn nguyện khi thấy nó không khoá. Trèo vào, chìa khoá vẫn cắm nguyên ở ổ càng làm hắn tin rằng kế hoạch tẩu thoát sẽ thành công. Điều hắn không ngờ nhất, chính là ở trong xe đã có người đợi mình từ trước. Đó là một cô gái tuyệt đẹp với mái tóc nâu sẫm sóng sánh, đôi mắt màu khói đầy ma lực tà mị. Cô gái ấy nhìn thẳng vào hắn, ánh nhìn hoàn toàn vô cảm, khí chất lạnh lùng toả ra dày đặc.
Hắn đã đứng hình trong rất lâu, nhìn như nghiện cái bóng hình tiên nữ ấy. Trước lúc có thể nhận thức được, thì họng súng của người bên cạnh đã nhắm thẳng vào mình. Băng bóp cò.
– ĐOÀNG!
Viên đạn xuyên qua đồng tử tên tóc đỏ, kính vỡ tan sau lưng. Hắn lập tức đổ ầm xuống sàn xe, máu từ mắt tuôn ra không ngớt, dính cả vào Băng. Trước lúc chết, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mắt hắn là một cô gái đẹp đến đáng sợ, với tà váy nhuốm màu máu, khuôn mặt kiều diễm dính vài vết đỏ tươi bắn lên. Hơn cả là một đôi mắt xám trong veo, chẳng hề hiện lên dù chỉ một chút cảm xúc khi kết kiễu cuộc đời hắn. Một thiên thần đến từ địa ngục, đẹp tuyệt trần.
****
Băng nhắm mắt lại, xua đi những hình ảnh trong đầu. Cô nhìn xuống váy mình. Nó đã nhuộm đỏ được một nửa, máu loang lổ thành từng mảnh màu kì dị trên những chỗ viền ren. Băng với tay, mở chiếc gương nhỏ trên tấm chắn nắng gắn trên trần xe. Mặt cô cũng đã dính máu rồi. Băng không biết máu lại bắn ra nhiều đến thế. Cô khẽ cau mày, bộ dạng mình lúc này thật thảm hại.
Băng đột ngột quay sang Phong, tay khẽ chạm vào vai anh. Cậu quay sang, cúi đầu nhìn Băng chăm chú. Giọng nói trong veo khẽ vang lên:
– Tôi… không thể về nhà.
Phong nhướn mày ngạc nhiên. Cậu từ tốn hỏi:
– Không thể? Vì sao?!
Băng liếc xuống gấu váy, bất thần ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Phong:
– Tôi như thế này, Mạnh Vũ nhất định sẽ giết anh!
Phong tấp vào lề đường, liếc chiếc đồng hồ trên xe. 7h20. Cậu quay sang Băng, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân. Váy nhuốm máu, mặt dính bẩn, mùi thuốc súng ám vào tóc cô. Với những gì mà Ngọc đã nói về Mạnh Vũ, điều duy nhất mà cậu nhớ là ông ta coi 3 cô con gái như báu vật, vô cùng bảo vệ và nâng niu. Đặc biệt là Hải Băng – cô con gái với quá khứ bất hạnh của ông. Cô như thế này, quả thật không biết Mạnh Vũ sẽ làm gì với người gây ra hậu quả. Phong không thể nói là sợ Dương Ngọc Mạnh Vũ, nhưng cậu cũng có phần kính nể ông. Nếu Băng đã muốn vậy, thì cậu cũng không phản đối.
– Vậy chúng ta sẽ qua nhà tôi, tắm rửa và thay đồ cho em, rồi về nhà, được chứ?
Băng khẽ gật đầu. Phong lập tức quay xe theo chiều ngược lại, phóng vun vút trên đường.
Chiếc Bugatti đỗ lại trước một căn biệt thự nguy nga, được sơn hoàn toàn bằng màu đen, tạo một ấn tượng về vẻ tăm tối và ảm đạm. Sân trước rộng rãi nhưng trồng khá ít cây, chỉ có duy nhất một cây hoa sữa nở rộ và một cây bàng đã rụng hết lá, cành khẳng khiu trơ trụi góp phần làm tăng thêm sự lạnh lẽo cho căn nhà.
Phong nhanh chóng bế bổng Băng mang vào biệt thự. Giúp việc và quản gia lập tức ra đón cậu chủ, nhất loạt tròn mắt khi nhìn thấy cô gái trên tay Phong. Biệt thự nhà họ Hoàng toàn bộ người làm, từ đầu bếp, giúp việc cho đến quản gia, toàn bộ đều là đàn ông. Phong chán ghét phụ nữ, một phần vì quá khứ không mấy tốt đẹp, phần còn lại là vì mấy cô hầu gái không bao giờ biết yên phận, liên tục làm đủ mọi trò để gây được sự chú ý từ cậu chủ.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Phong lại thấy có chút bực mình đám gia nhân. Mấy tên hầu nam trẻ tuổi mắt mơ màng, nhìn Băng đắm đuối. Sắc đẹp của cô đã bị chiếc mũ che đi một nửa, nhưng vẫn lộ ra đôi môi đỏ mọng quyến rũ và một làn da trắng mịn đến siêu mẫu cũng phải ghen tị. Thêm nữa là thân hình hoàn hảo ẩn dưới tà váy nhuộm máu đỏ tươi càng trở nên nổi bật và ấn tượng, làm chúng không thể rời mắt. Phong nhìn mấy tên hầu nam, đôi mắt màu cà phê tối sầm xuống, bắn ra ánh nhìn cảnh cáo. Chúng lập tức cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Băng thêm lần nữa, người run cầm cập. Phong quay ra nói với quản gia:
– Chuẩn bị quần áo sạch cho cô gái này. Mang lên phòng ta.
John – quản gia của căn biệt thự cúi đầu kính cẩn:
– Vâng, thưa cậu chủ.
Phong lập tức bế Băng lên gác 2 – phòng của cậu. Cho đến khi cánh cửa gỗ hoàn toàn đóng lại, lũ người hầu mới hoàn hồn, tiếp tục công việc thường trực. John lập tức sai người đi mua quần áo sạch dành cho nữ, ông đã quá quen với tính cách thất thường của cậu chủ nên không mấy sốc. Nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy Phong gần gũi đến vậy với một cô gái, không tránh khỏi ngạc nhiên.
……
Phong đặt Băng ngồi lên giường. Cậu lùi lại một bước, ánh mắt trượt dài trên cơ thể cô:
– Em có bị thương chỗ nào không?
Băng lắc đầu, cô liếc quanh. Phòng của anh được sơn màu tro xám, đồ đạc nội thất đều là một màu đen tuyền, trái ngược với Băng – phòng cô từ đồng hồ đến rèm cửa, cái gì cũng trắng tinh.
Băng ngồi im trên giường, chân khẽ vung vẩy, mắt đảo quanh căn phòng đầy thích thú. Đây là lần đầu tiên Băng vào phòng riêng của một chàng trai. Cô đã có kha khá cái ” lần đầu tiên ” kể từ khi Phong xuất hiện trong cuộc đời mình. Cuộc sống của cô đảo lộn từ cái khoảnh khắc gặp được anh. Cái “sự đảo lộn” đó, Băng chẳng thể xác định nó là xấu hay tốt, cô chỉ biết rằng, mình thích được ở bên chàng trai này.
Phong ngồi trên chiếc sô pha ở gần giường, lặng lẽ ngắm nhìn Băng. Được một lúc, cậu đứng dậy, vào nhà tắm kiểm tra.
Lát sau, Phong bước ra, trên tay cầm một cái khăn tắm lớn. Cậu nhìn Băng rồi lên tiếng:
– Nước được rồi. Em vào đi.
Băng đứng dậy, cô lấy cái khăn trên tay Phong rồi quay vào nhà tắm. Đóng cửa, cô đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại suy tư.
……
Băng đã tắm xong, nhưng cô ngồi im trong bồn, không chịu ra ngoài.
Chiếc váy nhuộm màu đỏ nâu của máu khô đã được thay ra, nằm chỏng chơ ở một góc nhà tắm. Băng giờ mới nhớ ra, cô không mang theo quần áo để thay. Cô suy nghĩ, không thể ra ngoài với cái tình trạng như thế này. Cô lại quá lười để gọi Phong mang quần áo vào. Làm gì đây?
Đúng lúc Băng đang tính cách thì cánh cửa phòng tắm kẽo kẹt mở. Băng nhíu mày, vội lún sâu hơn vào làn nước nóng trong bồn. Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Băng bỗng nghe thấy giọng nói trầm ấm của Phong vọng vào từ phía ngoài:
– Quần áo đây. Không nên ngâm nước lâu quá, nó không tốt cho sức khoẻ của em đâu.
Cánh cửa chỉ mở có một khe nhỏ. Phong thò một tay qua đó, đặt quần áo lên bệ rửa mặt, hoàn toàn không có ý định tiến vào sâu hơn. Mặt Băng dịu lại nhanh chóng, đợi cho anh đóng lại cánh cửa nhà tắm, cô lại gần bệ rửa mặt, săm soi bộ quần áo trên tay.
Đó là một chiếc váy dài chấm gối, trắng muốt. Vậy là anh cũng đã phải dặn gia nhân mua cái gì, đúng là hãng cô thường mặc. Đi kèm là một chiếc áo khoác nhẹ làm hoàn toàn từ ren đen tuyền, ôm lấy nửa người. Ngoài ra còn có… áo lót, quần lót đầy đủ.
Băng cầm chiếc áo con trong tay, suy nghĩ rối bời. Gia nhân trong nhà toàn là nam, sao họ mua được thứ này?! Băng thử mặc vào, quần vừa, nhưng chiếc áo thì có vẻ chật chội. Đúng là họ chỉ mua theo tiêu chuẩn cơ thể phù hợp với tuổi, mà thân hình Băng thì sánh ngang với mấy thiếu nữ 18 phổng phao, thậm chí còn đẹp hơn. Băng lập tức cởi nó ra, đặt lại trên bệ rồi lấy cái áo cũ ra mặc. Thật may mắn là chỉ có váy mới bị bẩn, những thứ còn lại thì vẫn nguyên vẹn.
Băng bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc dày mượt còn ướt nước, chảy tong tỏng xuống sàn gỗ nâu bóng. Phong thấy vậy thì cau mày, cậu kéo Băng ngồi xuống ghế cạnh chiếc bàn uống cà phê, với lấy cái khăn trên giường rồi dịu dàng lau tóc cho cô.
– Tóc ướt quá đấy. Em muốn mình bị cảm sao?
Băng không trả lời. Cô ngồi im, hưởng thụ cái cảm giác được chăm sóc. Mẹ cô và Zoe vẫn thường làm thế này, nhưng khi Phong làm điều đó, dường như lại có gì đó… khang khác. Là gì nhỉ? Băng không biết, cô gạt nó ra khỏi đầu, chuyên tâm cảm nhận bàn tay ấm áp của Phong qua tấm khăn bông mỏng.
Phong thấy tim mình đập lạ. Cậu hít căng hương bạc hà thơm mát toả ra từ mấy lọn tóc nâu yêu kiều, đầy dễ chịu. Cùng một thứ dầu gội đầu, sao tóc cô lại có thể thơm đến vậy?! Tâm trí Phong bay tận đẩu tận đâu, chỉ có tay là vẫn di chuyển chiếc khăn bông đều đều, nhẹ nhàng làm khô tóc Băng.
Sau khi đã chỉnh trang lại cho Băng, Phong đích thân chở cô về nhà. Chiếc Bugatti dừng lại bên căn biệt thự, lúc ấy đã hơn 8h tối. Băng liếc đồng hồ, cô sẽ phải chịu một trận tra hỏi từ Zoe đây.
Phong ra khỏi xe, mở cửa cho Băng. Cô bước ra, tần ngần chưa muốn vào nhà. Phong nhìn thấy cô như vậy thì nhướn một bên mày, từ tốn hỏi:
– Em không vào nhà sao?
Băng liếc Phong, đôi mắt màu khói lộ rõ vẻ bối rối. Thu hết lòng dũng cảm mình có, cô đưa tay lên, khẽ chạm vào mặt Phong làm cậu chết sững. Băng cảm nhận sự ấm áp của làn da anh trong tay mình, mặt cô khẽ hồng lên, lấm lét quay đi:
– Ca… cảm ơn.
Nói xong câu ấy, Băng bước nhanh vào nhà. Để lại Phong đứng đờ đẫn trước cổng, lòng rối bời. Đáng lẽ với bản tính không ưa phụ nữ của mình, cậu đã có thể gạt tay Băng ra, nhưng chẳng hiểu sao trái tim lại ngăn Phong làm thế. Thậm chí, nó còn nảy tưng tưng vui mừng khi làn da mát lạnh và mềm mại của cô chạm vào khuôn mặt cậu.
Cảm xúc này rốt cuộc là gì?! Và rốt cuộc là vì sao cậu lại quan tâm đến cô gái ấy nhiều đến thế?! Phong không hiểu nổi. Cậu nhìn theo Băng cho đến khi tà váy trắng tinh khuất hoàn toàn sau cánh cửa sắt. Phong lắc mạnh đầu, gạt hết tất cả những ý nghĩ về cô ra khỏi tâm trí, cố giữ cho đầu óc trống rỗng.
Suốt quãng đường về nhà, tâm hồn Phong lang thang lên tận mây, may mắn là không có tai nạn xe nào xảy ra.
.
.
.
.
Biệt thự Dương Ngọc. Phòng 101.
– THẰNG ĐÓ LÀM CÁI GÌ CƠ?!
Zoe cùng tên thuộc hạ được phân nhiệm vụ theo dõi Băng đứng run lập cập ở góc phòng. Mồ hôi trên mặt hai người đầm đìa, dù cho cửa sổ mở toang, gió thu buốt giá tràn vào.
Không xong rồi. Ông chủ của họ, thật sự đã nổi điên rồi.
/41
|