Huyền Mỹ cùng với Nguyệt hấp tấp chạy sau Zoe, xuống dưới nhà. Ba người đứng trước cánh cửa rộng lớn được sơn vàng của căn biệt thự, mắt trông về phía cổng vào.
Căn biệt thự Dương Ngọc có diện tích tổng cộng lên tới hơn 1000m2, ngoài ngôi nhà đồ sộ cùng với vườn hoa rực rỡ ở phía sau thì sân trước cũng có độ rộng ấn tượng. Sân được lát hoàn toàn bằng gạch đen có độ ma sát, ngay chính giữa có đặt một đài phun nước đúc từ cẩm thạch cao cấp, nhìn qua cũng đủ biết giá trị xa xỉ của nó. Đài phun nước này nếu không tính đến vẻ sang trọng thì nhìn qua thật bình thường, nhưng thật ra lại ẩn giấu một loạt những camera mini nhỏ tí xíu, quan sát 360 độ bao quanh sân trước, không để sót một hành động nào dù chỉ là một con ruồi đập cánh bay.
Khách vào biệt thự đầu tiên phải vượt qua được cánh cổng sắt to lớn được chạm khắc tinh xảo, nơi mà có đặt một loạt camera và hệ thống bảo vệ tân tiến, toàn bộ do Băng điều khiển. Việc trèo cổng là điều không thể, vì nếu không có sự đồng ý từ máy tính của Băng thì hệ thống cảm ứng được lắp ngầm dưới phần gạch ở sau cổng sẽ lập tức phát tín hiệu đến laptop. Nếu tín hiệu không được trả lời, những tia laze vô hình sẽ chăng chằng chịt như mạng nhện trong chớp mắt. Đừng nói là thịt người, ngay cả bê tông cốt thép cũng sẽ bị những tia laze mỏng manh này cắt dễ như đậu phụ. Đây mới chỉ là loại hệ thống dạng đơn giản nhất, áp dụng với những tên trộm vặt không đáng sống. Không ai là không biết đến tập đoàn Dương Ngọc nổi tiếng với an ninh vô cùng vững chắc, vậy nên những tên trộm như thế xuất hiện không nhiều. Còn đối với dạng chuyên nghiệp, được thuê đột nhập vào biệt thự để lấy cắp thông tin thì sẽ được đón tiếp càng “nồng nhiệt” hơn nữa. Nhưng chúng ta sẽ quay lại với sự việc chính trước.
Cánh cửa sắt to lớn được mở ra một cách nhẹ nhàng, không có lấy một tiếng động dù nhỏ nhất. Một đoàn xe màu đen u ám từ từ tiến vào khuôn viên biệt thự, dừng lại ở chỗ bậc thang bằng cẩm thạch. Chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ lại cuối cùng, vẻ sang trọng và xa xỉ của nó lấn át hẳn những chiếc còn lại. Mạnh Vũ từ trong xe bước ra, mắt đeo kính râm, một tay đút vào túi áo vest đen sọc xám. Nhìn Mạnh Vũ, không ai nghĩ ông đã 45 tuổi. Khuôn mặt đẹp trai, cơ thể săn chắc, khí chất át người và miệng lưỡi sắc bén, quả thật đã có không ít những cô gái mới ngoài đôi mươi tìm đến ông để làm quen, tất nhiên là không biết đến tuổi thật và thân phận của ông. Huyền Mỹ cùng với Nguyệt nhìn chăm chăm người cha của họ, có phần khép nép và nể sợ. Ông lúc nào cũng ngầu và đầy quyền lực, như mọi khi.
Zoe cúi rạp người:
– Chào mừng trở về, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ gật nhẹ đầu, một tay đút vào túi quần, tay còn lại ông đẩy mắt kính râm xuống, lộ ra đôi đồng tử màu nâu sẫm. Sự lạnh lùng lúc nãy biến đâu mất, ông cười hiền từ, giọng nói trầm ấm yêu thương:
– Mỹ, Nguyệt, hai con ra đây đón ta sao?
Mỹ nhanh nhảu:
– Tất nhiên rồi. Bọn con là yêu ba nhất mà.
Mạnh Vũ mỉm cười hài lòng. Ông bước vào nhà, người hầu và giúp việc đã xếp thành hai hàng thẳng tắp ở hai bên cửa, đứng nghiêm nghị. Họ đồng loạt cúi người:
– Chào mừng trở về, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ phẩy nhẹ tay, hàng người hầu lập tức lui xuống, tiếp tục làm việc. Ông rút từ trong túi ra chiếc Iphone, áp lên tai, nghe ngóng thứ gì đó một lúc lâu. Mặt ông thoắt trắng bệch, rồi đỏ dừ, cuối cùng lại biến thành đen sì làm Nguyệt với Mỹ giật mình thon thót. Mạnh Vũ lập tức cúp máy, từ đầu đến cuối không thèm nói dù chỉ một câu. Ánh mắt ông mất đi hoàn toàn vẻ ấm áp ban nãy, xoáy thẳng vào Zoe đầy dò xét:
– Cô có gì để kể với ta hôm nay không? Zoe?
Nguyệt với Mỹ chột dạ. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống, hai người kín đáo liếc Zoe, xem xét biểu hiện của cô. Không xong rồi, Mạnh Vũ chắc chắn đã biết chuyện, ông sẽ phản ứng thế nào đây?! Zoe cúi đầu kính cẩn, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, giọng nói có phần nhỏ đi:
– Ông chủ, ông hẳn đã rõ hết tất cả.
Mạnh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn hai cô con gái, ánh nhìn có vẻ bình thản và ung dung, nhưng có Chúa mới biết trong cái đầu mưu mô kia đang có những suy nghĩ gì. Nguyệt với Mỹ cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên nhìn cha mình, hai tay xoắn xuýt với nhau đầy lo lắng.
– Zoe, cô theo ta vào phòng làm việc. Còn hai con, về phòng đi, ta sẽ xử lí sau.
Nguyệt bí mật liếc Zoe, miệng khẽ thì thầm không thành tiếng: “Chúc may mắn”. Zoe gật nhẹ đầu để cho cô chủ yên tâm, quay người đi về phía phòng làm việc của Mạnh Vũ. Nguyệt nhìn theo cho đến khi cô khuất hẳn rồi mới kéo Huyền Mỹ về phòng. Hai người lập tức đóng chặt cửa rồi ngả lưng xuống giường, ưu tư.
.
.
.
.
Phòng 111.
Phong ngủ rất say. Cậu vẫn nắm chặt lấy tay Băng trong vô thức, làm
cô hoàn toàn không có khả năng di chuyển.
Băng để nguyên tay mình trong tay anh, chăm chú ngắm Phong say giấc nồng. Anh lúc ngủ nhìn thật… thanh thản. Bình yên. Hàng mi cong vút của Phong rợp bóng trên gương mặt tuấn tú xiêu lòng người, hơi thở đều đặn, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy anh vừa bị thương. Băng cảm thấy mình có thể ngồi nhìn Phong như thế này lâu thật lâu, nhưng hình như cô đã nhầm. Tay chân cô mỏi nhừ vì chẳng thể cử động, người uể oải không có chỗ dựa. Tuy vậy, Băng vẫn không rút tay ra, để mặc nó nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Phong. Anh nắm chặt đến mức như thể không muốn cô rời đi, xa khỏi mình.
Băng nghe thấy tiếng ô tô ngoài cổng, camera trên máy tính cho thấy đó là một đoàn xe quen thuộc. Mạnh Vũ đã về. Cô không quan tâm, với lấy cái laptop ở chiếc bàn gỗ đặt đầu giường rồi nhấn nút mở cổng, ngồi chán nản bên cạnh Phong. Mắt Băng díp lại. Cô cảm thấy ý thức mình ngày càng mờ đi, đôi mắt khói từ từ khép lại. Băng ngả người xuống giường. Giấc ngủ đến với cô nhanh chóng.
Phòng 101…
Mạnh Vũ yên vị trên chiếc ghế banh bọc da đen bóng, một tay chống cằm. Hai tên thuộc hạ to cao lực lưỡng đứng hai bên, bảo vệ ông chủ. Đôi mắt màu nâu sẫm lạnh lùng của chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc chiếu thẳng vào người con gái trước mặt.
– Cô có biết mình đã làm gì không? Zoe?
Zoe cúi đầu, không một lời biện minh. Không nghe thấy tiếng trả lời, Mạnh Vũ tiếp tục hỏi:
– Chàng trai trẻ tên Duy Phong đó, đã đỡ một dao cho con gái ta?
– Đúng thế, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ khẽ thở dài, đưa một tay ra không khí. Ngay lập tức tên thuộc hạ đặt vào tay ông một điếu xì gà, châm lửa. Mạnh Vũ đưa điếu xì gà lên miệng hít một hơi dài, nhìn Zoe:
– Con dao đó, xét cho cùng thì vẫn là cậu ta tự chuốc lấy. Con gái ta, lại là vì chàng trai đó mà gặp nguy hiểm.
Zoe ngước lên, nhẹ nhàng phản đối:
– Ông chủ, Duy Phong không hề muốn có bất cứ fan nữ nào. Là do họ tự hâm mộ rồi theo đuổi. Cậu ấy không hề có lỗi.
Mạnh Vũ nhướn mày:
– Cô đang bênh vực cậu ta?
Zoe cúi đầu kính cẩn:
– Thứ lỗi cho người vệ sĩ quèn này, thưa ông chủ. Nhưng quả thật đó là ý kiến từ đáy lòng của tôi.
Mạnh Vũ thở hắt ra, bất lực. Ông quay đi, ánh mắt xoáy vào xa xăm, giọng nói vẫn vang lên đều đều:
– Còn vết thương? Tình trạng của cậu thiếu gia đó như thế nào rồi?
Zoe khẽ mỉm cười, trả lời rành rọt.
– Tôi đã sơ cứu cho cậu ta đầy đủ, thưa ông chủ. Đó là một vết thương khá sâu, Duy Phong mất khá nhiều máu cho nên có chút vất vả, nhưng giờ thì có vẻ đã ổn.
– Thế cậu ta hiện giờ đang nghỉ ngơi ở đâu?
Zoe vui vẻ đáp lại, không để ý xem mình đang nói về vấn đề gì:
– Ở trong phòng cô Hải Băng, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ quay phắt lại, trợn mắt nhìn Zoe, tử khí trong chốc lát phủ dày đặc bao quanh ông.
– CÁI GÌ CƠ?!
Zoe giật bắn mình, vội lấy tay che miệng. Mồ hôi bắt đầu đầm đìa trên mặt cô. Chết thật rồi. Sao cô lại có thể ngu si đến vậy?! Phòng của Băng sao?! Zoe cúi gằm đầu, hai tay xoắn xuýt lại với nhau, môi cắn chặt.
– Tôi… tôi thề là không có gì có thể xảy ra giữa hai người bọn họ, thưa ông chủ.
– ĐỂ XEM!!
Mạnh Vũ tức tốc sang phòng Băng, từng bước chân dài vội vã, môi ông mím chặt lại thanh một đường thẳng, mặt đỏ dừ. Chỉ tội nghiệp cho Zoe đi theo sau mồ hôi đầm đìa, muốn ngộp thở trong cái sát khí bao dày đặc xung quanh người đàn ông quyền lực trước mặt. Cô đi xiêu vẹo như thể sắp ngã đến nơi, miệng lẩm bẩm một câu thần chú nào đó không rõ nghĩa: “Làm ơn, không có gì đi… làm ơn, không có gì đi…”
“RẦM!”
Cánh cửa phòng 111 được đạp tung một cách không thương tiếc. Nhưng hình như nó chẳng làm kinh động gì mấy đến “cặp đôi” kia.
Khung cảnh vô cùng “mờ ám” ngay lập tức đập vào mắt Zoe với Mạnh Vũ: hai người, một trai một gái nằm trên giường, quay mặt vào nhau, tay trong tay ngủ ngon lành. Cả hai người đều mặc váy mới, áo mới. Mạnh Vũ trợn mắt, quay sang Zoe đầy căm thù. Đôi mắt nâu sẫm cuồn cuộn lửa, đầu bốc khói nghi ngút. Ông gầm lên, đủ để Băng và Phong bừng tỉnh:
– CÔ GỌI THẾ NÀY LÀ KHÔNG-CÓ-GÌ-XẢY-RA-À?!
Zoe tái mặt, nhìn chăm chăm vào đôi nam nữ trên giường. Băng uể oải ngồi dậy, dụi nhẹ mắt. Cô nghiêng đầu nhìn ba, hoàn toàn bình thản và ung dung trong khi tay vẫn bị Phong nắm chặt, càng làm cho Mạnh Vũ thêm điên. Ông nuốt hết cục tức xuống bụng, liên tục nhắc nhở bản thân phải kìm chế.
– Băng, con đang làm gì vậy?
Phong gượng ngồi dậy bên cạnh Băng, đầu óc có vẻ tỉnh táo hơn sau một giấc ngủ ngon. Cậu nheo mắt nhìn cho rõ hai bóng người trước mặt, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc. Tâm trí cậu bỗng vang vọng: “Hôm nay là ngày cuối ở bên cô ấy đấy.” Tim Phong nhói lên. Cậu bất giác siết chặt tay Băng.
Băng không hiểu Mạnh Vũ hỏi vậy là có ý gì. Cảm nhận được bàn tay Phong đang siết lại, cô nhìn xuống, vỡ lẽ. Giọng nói trong veo khẽ ngân lên:
– Không gì cả.
Mạnh Vũ kín đáo thở phào nhẹ nhõm. Băng nói không có gì, nghĩa là không có gì. Có thể cô con gái này chưa bao giờ thể hiện là nó yêu ông, nhưng chí ít thì Mạnh Vũ có thể đảm bảo rằng nó sẽ không bao giờ nói dối ông. Mà quả thật, với tính cách bất cần của Băng, nói dối hay nói thật, đều giống nhau. Mạnh Vũ khẽ mỉm cười. Giọng nói trầm ấm một lần nữa cất lên, ai tinh ý có thể nhận ra ngữ điệu có vẻ thoải mái hơn nhiều so với hồi nãy:
– Vậy sao. Phong, vết thương trên vai cậu thế nào rồi?
Cả Phong và Băng đều không ngạc nhiên mấy khi Mạnh Vũ đã biết tường tận mọi chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay. Cả hai cũng chẳng có ý định buông tay nhau ra, chỉ để yên như thế. Phong trả lời:
– Tôi ổn.
Mạnh Vũ không bận tâm đến thái độ có phần xa cách của Phong, khẽ gật gù. Ông nhìn chăm chăm vào vết thương trên vai cậu rồi chuyển hướng nhìn xuống hai bàn tay đang quấn lấy nhau kia, khoé mắt hơi giật giật.
– Ta có chuyện muốn nói riêng với cậu. Để Băng nghỉ ngơi đi, nó đã có một ngày dài rồi.
Zoe từ nãy tới giờ không nói nổi lời nào, hấp tấp nối gót ông chủ đi về phòng làm việc. Cô khẽ liếc Phong rồi hất đầu về phía Mạnh Vũ ra dấu bảo cậu đi theo. Phong có vẻ không cam lòng khi phải bỏ tay Băng ra, nhưng đúng là nhìn cô có vẻ lờ đờ. Cậu đỡ Băng nằm xuống giường, dịu dàng vuốt những sợi tóc loà xoà của cô ra sau tai. Đôi mắt màu cà phê nồng nàn nhìn cô một lúc lâu. Băng lim dim, đắm mình trong sự yêu thương của ánh nhìn ấy, ý thức cũng bắt đầu mờ đi.
Phong chờ cho đến khi Băng thật sự đã ngủ thì khẽ khàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng mà lưu luyến trên trán cô. Làn môi ấm áp vương vấn mùi hương thuộc về cô, mãi mãi không muốn dứt ra. Phong khẽ ngẩng lên, ngắm nhìn gương mặt thuần khiết của Băng, đưa tay vuốt nhẹ làn da trắng ngần mịn màng kia. Miệng Phong khẽ thì thầm không thành tiếng:
– Sau lần này, liệu còn có thể gặp lại em?!
Zoe đợi Phong đi cùng mình, nhìn không sót một hành động tình cảm nào của cậu dành cho Băng. Mặt cô hơi đỏ lên, khịt mũi đầy tế nhị nhắc nhở Phong. Dù không hẳn là không thích xem mấy cảnh lãng mạn thế này, nhưng Zoe tự nhắc chính mình rằng đang có người đang bốc khói ngồi trong phòng làm việc kia kìa. Phong dường như không hề nghe thấy tiếng khịt mũi của Zoe, vẫn tiếp tục nhìn ngắm Băng như thể muốn ghi thật sâu, khắc thật rõ từng đường nét của người con gái ấy trong tâm trí. Cậu miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài, quay lại nhìn Băng thêm lần nữa rồi mới tắt đèn, khép cửa phòng hộ cô.
.
.
.
.
Phòng 101.
Mạnh Vũ ngồi xuống chiếc ghế bành quen thuộc của mình, quay người đối diện Phong. Cậu liếc một vòng quanh căn phòng làm việc của Chủ tịch Dương Ngọc, chẳng khác gì mấy so với Tuấn Nguyên.
Mạnh Vũ im lặng quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cậu thiếu gia họ Hoàng, khẽ cất tiếng hỏi:
– Cậu có phiền nếu kể lại tường tận câu chuyện ngày hôm nay cho ta nghe không, Phong?
Phong nhướn một bên mày, không phải người đàn ông này đã biết hết rồi sao. Cậu có chút không thoải mái khi phải nói chuyện nhiều với một người không thể gọi là thân thiết như Mạnh Vũ, nhưng vẫn cố gắng kể chi tiết từ đầu đến cuối. Băng đã biến mất ra sao, 3 cô gái kia đã dám lên kế hoạch làm hại đến cô như thế nào, Lily đã cầm dao nhắm đến Băng ra làm sao…
Mạnh Vũ chăm chú ngồi nghe Phong kể lại, dù gì thì chuyện hôm nay ông mới nghe thuộc hạ báo lại, người trong cuộc chắc chắn sẽ có một cái nhìn kĩ lưỡng hơn. Càng nghe, Mạnh Vũ càng cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục. Không phải vì tức giận Duy Phong, mà là cô gái tên Lily kia. Cô ta, dám hất nước lạnh vào người con gái ông trong cái tiết trời lạnh như thế này!!
Phong kết thúc câu chuyện đầy kịch tính của mình, không hề thêm mắm dặm muối chỗ nào. Từ đầu đến cuối cậu chỉ kể bằng giọng đều đều, giống như là chuyện của người khác. Những việc như bản thân Phong đã lo lắng và đi tìm Băng suốt buổi ra làm sao, cậu tuyệt đối không nhắc đến.
Mạnh Vũ khẽ mỉm cười hài lòng với câu chuyện. Thông thường thì mỗi khi có dịp, những chàng trai theo đuổi 3 cô con gái xinh đẹp của ông đều tranh thủ cơ hội thể hiện công lao to lớn của mình. Giống như có công tử nọ, chỉ là đập một con ruồi bay gần Huyền Mỹ mà khi tường thuật lại, cậu ta làm như đã cứu mạng con bé không bằng. Thật may mắn vì Mỹ đã thẳng chân đá cậu chàng đó, Mạnh Vũ thật sự không thích kiểu người như vậy. Theo đuổi Hải Băng – cô con gái lạnh lùng và kiêu kỳ bậc nhất của ông, Duy Phong đã đỡ hộ con bé một dao nhưng lại không hề đánh giá cao bản thân trong việc đó. Thậm chí cậu coi rằng đó là việc tất nhiên phải làm. Mạnh Vũ nhịp nhịp tay trên thành ghế, kín đáo ngắm nhìn Phong. Thật là một chàng trai rất có bản lĩnh. Rất thú vị. Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu ông.
– Ta rất cảm kích việc cậu đỡ hộ Băng con dao đó, nhưng suy cho cùng thì vẫn cậu là tự chuốc lấy, đúng không?
Zoe đứng trong góc phòng nghe vậy bỗng giật bắn mình như phải bỏng, vội lên tiếng:
– Ông chủ…
Ngay lập tức ánh mắt sắc như dao phóng về phía cô, cắt phăng những thứ đang dự định được thốt ra. Zoe cúi gằm đầu như cũ, mồ hôi đầm đìa. Mạnh Vũ quay lại nhìn Phong, tiếp tục cuộc trò chuyện đang dở:
– Phong, cậu vẫn nhớ, hôm nay là ngày cuối chứ?!
Tim Phong đánh “thịch” một cái. Nó thắt lại đầy đau đớn. Đầu Phong trong chốc lát hiện lên hình ảnh cô gái với vẻ đẹp thiên thần đang say giấc nồng. Các nét trên gương mặt tuấn tú trong chốc lát căng lên, từng lớp từng tầng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cậu, dâng lên rồi lại hạ xuống mấy chục lần:
– Tôi có nhớ.
Mạnh Vũ nở một nụ cười kín đáo trong lòng. Ông khẽ búng tay, ngay lập tức bản hợp đồng được đặt trên chiếc bàn kính rộng lớn. Phong liếc qua, đó chính là sự đảm bảo của cậu về việc rời xa Băng. Cậu cười cay đắng. Đúng thế, dù muốn hay không thì cũng đã giấy trắng mực đen, chẳng thể thay đổi. Phong khẽ liếc chiếc đồng hồ mạ vàng trên bàn. Ngày hôm nay, chỉ còn lại gần một nửa. Thời gian cậu được ở bên cô ấy, cũng chỉ còn lại rất ít mà thôi.
– Có thể nói cho ta biết lí do cậu lại hứng con dao đó không, Phong?!
Phong ngước lên nhìn Mạnh Vũ vẻ khó hiểu. Ông chẳng có vẻ gì là đang đùa. Nhưng đây… không phải là một câu hỏi chẳng liên quan gì sao?! Mà ngay cả vậy, Phong cũng đâu thể chắc là mình biết câu trả lời?! Tim cậu đập nhanh hơn một chút, vì sao Phong lại đỡ con dao ấy?!
– Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy trong thời khắc đó.
Mạnh Vũ cười nhếch mép, hơi nhướn mày:
– Bảo vệ sao?! Nếu con dao đó không đâm vào vai mà vào tim, cậu tính thế nào? Hy sinh vì con gái ta?!
Phong hơi cau mày, ngay lập tức trả lời không chút do dự:
– Tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ Băng. Không hối hận.
Đôi mắt nâu sẫm của Mạnh Vũ loé lên, rực sáng đầy thách thức. Ông bỗng phá lên cười sảng khoái làm Zoe giật bắn mình:
– Được, được lắm!
Nói rồi ông cầm lấy tờ hợp đồng giữ ông và Phong trên bàn, để ngang nó ra. Nhếch mép nhìn chàng trai trẻ trước mặt, Mạnh Vũ xé tờ giấy mỏng manh ấy làm đôi:
“Xoạt!”
Phong ngỡ ngàng, trân trối nhìn hai nửa tờ giấy lả tả trước mặt. Nửa dưới vẫn còn nguyên vẹn chữ ký của chính bản thân cậu trên đó. Chữ ký thể hiện quyết tâm rời xa Băng của cậu, quyết tâm không để Băng gặp nguy hiểm. Không hiểu mô tê gì cả, Phong ngước lên, chạm ngay phải nụ cười ranh mãnh của Mạnh Vũ dành cho mình. Giọng nói trầm ấm mê hoặc cuối cùng cũng vang lên, có phần bối rối và khó tin:
– Thế… thế này là…
—— ——-
Có phải độc giả quên mình rồi không, sao chap vừa rồi hổng có đk nhìu vote bằng chap trc vậy… Luci buồn nha . Rất xin lỗi nếu chap này để các bn chờ lâu, tại mấy cái tế bào nhiễm bệnh trong cơ thể của Luci hết!!
Comment đừng quên vote cho mình nha!
Căn biệt thự Dương Ngọc có diện tích tổng cộng lên tới hơn 1000m2, ngoài ngôi nhà đồ sộ cùng với vườn hoa rực rỡ ở phía sau thì sân trước cũng có độ rộng ấn tượng. Sân được lát hoàn toàn bằng gạch đen có độ ma sát, ngay chính giữa có đặt một đài phun nước đúc từ cẩm thạch cao cấp, nhìn qua cũng đủ biết giá trị xa xỉ của nó. Đài phun nước này nếu không tính đến vẻ sang trọng thì nhìn qua thật bình thường, nhưng thật ra lại ẩn giấu một loạt những camera mini nhỏ tí xíu, quan sát 360 độ bao quanh sân trước, không để sót một hành động nào dù chỉ là một con ruồi đập cánh bay.
Khách vào biệt thự đầu tiên phải vượt qua được cánh cổng sắt to lớn được chạm khắc tinh xảo, nơi mà có đặt một loạt camera và hệ thống bảo vệ tân tiến, toàn bộ do Băng điều khiển. Việc trèo cổng là điều không thể, vì nếu không có sự đồng ý từ máy tính của Băng thì hệ thống cảm ứng được lắp ngầm dưới phần gạch ở sau cổng sẽ lập tức phát tín hiệu đến laptop. Nếu tín hiệu không được trả lời, những tia laze vô hình sẽ chăng chằng chịt như mạng nhện trong chớp mắt. Đừng nói là thịt người, ngay cả bê tông cốt thép cũng sẽ bị những tia laze mỏng manh này cắt dễ như đậu phụ. Đây mới chỉ là loại hệ thống dạng đơn giản nhất, áp dụng với những tên trộm vặt không đáng sống. Không ai là không biết đến tập đoàn Dương Ngọc nổi tiếng với an ninh vô cùng vững chắc, vậy nên những tên trộm như thế xuất hiện không nhiều. Còn đối với dạng chuyên nghiệp, được thuê đột nhập vào biệt thự để lấy cắp thông tin thì sẽ được đón tiếp càng “nồng nhiệt” hơn nữa. Nhưng chúng ta sẽ quay lại với sự việc chính trước.
Cánh cửa sắt to lớn được mở ra một cách nhẹ nhàng, không có lấy một tiếng động dù nhỏ nhất. Một đoàn xe màu đen u ám từ từ tiến vào khuôn viên biệt thự, dừng lại ở chỗ bậc thang bằng cẩm thạch. Chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ lại cuối cùng, vẻ sang trọng và xa xỉ của nó lấn át hẳn những chiếc còn lại. Mạnh Vũ từ trong xe bước ra, mắt đeo kính râm, một tay đút vào túi áo vest đen sọc xám. Nhìn Mạnh Vũ, không ai nghĩ ông đã 45 tuổi. Khuôn mặt đẹp trai, cơ thể săn chắc, khí chất át người và miệng lưỡi sắc bén, quả thật đã có không ít những cô gái mới ngoài đôi mươi tìm đến ông để làm quen, tất nhiên là không biết đến tuổi thật và thân phận của ông. Huyền Mỹ cùng với Nguyệt nhìn chăm chăm người cha của họ, có phần khép nép và nể sợ. Ông lúc nào cũng ngầu và đầy quyền lực, như mọi khi.
Zoe cúi rạp người:
– Chào mừng trở về, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ gật nhẹ đầu, một tay đút vào túi quần, tay còn lại ông đẩy mắt kính râm xuống, lộ ra đôi đồng tử màu nâu sẫm. Sự lạnh lùng lúc nãy biến đâu mất, ông cười hiền từ, giọng nói trầm ấm yêu thương:
– Mỹ, Nguyệt, hai con ra đây đón ta sao?
Mỹ nhanh nhảu:
– Tất nhiên rồi. Bọn con là yêu ba nhất mà.
Mạnh Vũ mỉm cười hài lòng. Ông bước vào nhà, người hầu và giúp việc đã xếp thành hai hàng thẳng tắp ở hai bên cửa, đứng nghiêm nghị. Họ đồng loạt cúi người:
– Chào mừng trở về, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ phẩy nhẹ tay, hàng người hầu lập tức lui xuống, tiếp tục làm việc. Ông rút từ trong túi ra chiếc Iphone, áp lên tai, nghe ngóng thứ gì đó một lúc lâu. Mặt ông thoắt trắng bệch, rồi đỏ dừ, cuối cùng lại biến thành đen sì làm Nguyệt với Mỹ giật mình thon thót. Mạnh Vũ lập tức cúp máy, từ đầu đến cuối không thèm nói dù chỉ một câu. Ánh mắt ông mất đi hoàn toàn vẻ ấm áp ban nãy, xoáy thẳng vào Zoe đầy dò xét:
– Cô có gì để kể với ta hôm nay không? Zoe?
Nguyệt với Mỹ chột dạ. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống, hai người kín đáo liếc Zoe, xem xét biểu hiện của cô. Không xong rồi, Mạnh Vũ chắc chắn đã biết chuyện, ông sẽ phản ứng thế nào đây?! Zoe cúi đầu kính cẩn, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, giọng nói có phần nhỏ đi:
– Ông chủ, ông hẳn đã rõ hết tất cả.
Mạnh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn hai cô con gái, ánh nhìn có vẻ bình thản và ung dung, nhưng có Chúa mới biết trong cái đầu mưu mô kia đang có những suy nghĩ gì. Nguyệt với Mỹ cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên nhìn cha mình, hai tay xoắn xuýt với nhau đầy lo lắng.
– Zoe, cô theo ta vào phòng làm việc. Còn hai con, về phòng đi, ta sẽ xử lí sau.
Nguyệt bí mật liếc Zoe, miệng khẽ thì thầm không thành tiếng: “Chúc may mắn”. Zoe gật nhẹ đầu để cho cô chủ yên tâm, quay người đi về phía phòng làm việc của Mạnh Vũ. Nguyệt nhìn theo cho đến khi cô khuất hẳn rồi mới kéo Huyền Mỹ về phòng. Hai người lập tức đóng chặt cửa rồi ngả lưng xuống giường, ưu tư.
.
.
.
.
Phòng 111.
Phong ngủ rất say. Cậu vẫn nắm chặt lấy tay Băng trong vô thức, làm
cô hoàn toàn không có khả năng di chuyển.
Băng để nguyên tay mình trong tay anh, chăm chú ngắm Phong say giấc nồng. Anh lúc ngủ nhìn thật… thanh thản. Bình yên. Hàng mi cong vút của Phong rợp bóng trên gương mặt tuấn tú xiêu lòng người, hơi thở đều đặn, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy anh vừa bị thương. Băng cảm thấy mình có thể ngồi nhìn Phong như thế này lâu thật lâu, nhưng hình như cô đã nhầm. Tay chân cô mỏi nhừ vì chẳng thể cử động, người uể oải không có chỗ dựa. Tuy vậy, Băng vẫn không rút tay ra, để mặc nó nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Phong. Anh nắm chặt đến mức như thể không muốn cô rời đi, xa khỏi mình.
Băng nghe thấy tiếng ô tô ngoài cổng, camera trên máy tính cho thấy đó là một đoàn xe quen thuộc. Mạnh Vũ đã về. Cô không quan tâm, với lấy cái laptop ở chiếc bàn gỗ đặt đầu giường rồi nhấn nút mở cổng, ngồi chán nản bên cạnh Phong. Mắt Băng díp lại. Cô cảm thấy ý thức mình ngày càng mờ đi, đôi mắt khói từ từ khép lại. Băng ngả người xuống giường. Giấc ngủ đến với cô nhanh chóng.
Phòng 101…
Mạnh Vũ yên vị trên chiếc ghế banh bọc da đen bóng, một tay chống cằm. Hai tên thuộc hạ to cao lực lưỡng đứng hai bên, bảo vệ ông chủ. Đôi mắt màu nâu sẫm lạnh lùng của chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc chiếu thẳng vào người con gái trước mặt.
– Cô có biết mình đã làm gì không? Zoe?
Zoe cúi đầu, không một lời biện minh. Không nghe thấy tiếng trả lời, Mạnh Vũ tiếp tục hỏi:
– Chàng trai trẻ tên Duy Phong đó, đã đỡ một dao cho con gái ta?
– Đúng thế, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ khẽ thở dài, đưa một tay ra không khí. Ngay lập tức tên thuộc hạ đặt vào tay ông một điếu xì gà, châm lửa. Mạnh Vũ đưa điếu xì gà lên miệng hít một hơi dài, nhìn Zoe:
– Con dao đó, xét cho cùng thì vẫn là cậu ta tự chuốc lấy. Con gái ta, lại là vì chàng trai đó mà gặp nguy hiểm.
Zoe ngước lên, nhẹ nhàng phản đối:
– Ông chủ, Duy Phong không hề muốn có bất cứ fan nữ nào. Là do họ tự hâm mộ rồi theo đuổi. Cậu ấy không hề có lỗi.
Mạnh Vũ nhướn mày:
– Cô đang bênh vực cậu ta?
Zoe cúi đầu kính cẩn:
– Thứ lỗi cho người vệ sĩ quèn này, thưa ông chủ. Nhưng quả thật đó là ý kiến từ đáy lòng của tôi.
Mạnh Vũ thở hắt ra, bất lực. Ông quay đi, ánh mắt xoáy vào xa xăm, giọng nói vẫn vang lên đều đều:
– Còn vết thương? Tình trạng của cậu thiếu gia đó như thế nào rồi?
Zoe khẽ mỉm cười, trả lời rành rọt.
– Tôi đã sơ cứu cho cậu ta đầy đủ, thưa ông chủ. Đó là một vết thương khá sâu, Duy Phong mất khá nhiều máu cho nên có chút vất vả, nhưng giờ thì có vẻ đã ổn.
– Thế cậu ta hiện giờ đang nghỉ ngơi ở đâu?
Zoe vui vẻ đáp lại, không để ý xem mình đang nói về vấn đề gì:
– Ở trong phòng cô Hải Băng, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ quay phắt lại, trợn mắt nhìn Zoe, tử khí trong chốc lát phủ dày đặc bao quanh ông.
– CÁI GÌ CƠ?!
Zoe giật bắn mình, vội lấy tay che miệng. Mồ hôi bắt đầu đầm đìa trên mặt cô. Chết thật rồi. Sao cô lại có thể ngu si đến vậy?! Phòng của Băng sao?! Zoe cúi gằm đầu, hai tay xoắn xuýt lại với nhau, môi cắn chặt.
– Tôi… tôi thề là không có gì có thể xảy ra giữa hai người bọn họ, thưa ông chủ.
– ĐỂ XEM!!
Mạnh Vũ tức tốc sang phòng Băng, từng bước chân dài vội vã, môi ông mím chặt lại thanh một đường thẳng, mặt đỏ dừ. Chỉ tội nghiệp cho Zoe đi theo sau mồ hôi đầm đìa, muốn ngộp thở trong cái sát khí bao dày đặc xung quanh người đàn ông quyền lực trước mặt. Cô đi xiêu vẹo như thể sắp ngã đến nơi, miệng lẩm bẩm một câu thần chú nào đó không rõ nghĩa: “Làm ơn, không có gì đi… làm ơn, không có gì đi…”
“RẦM!”
Cánh cửa phòng 111 được đạp tung một cách không thương tiếc. Nhưng hình như nó chẳng làm kinh động gì mấy đến “cặp đôi” kia.
Khung cảnh vô cùng “mờ ám” ngay lập tức đập vào mắt Zoe với Mạnh Vũ: hai người, một trai một gái nằm trên giường, quay mặt vào nhau, tay trong tay ngủ ngon lành. Cả hai người đều mặc váy mới, áo mới. Mạnh Vũ trợn mắt, quay sang Zoe đầy căm thù. Đôi mắt nâu sẫm cuồn cuộn lửa, đầu bốc khói nghi ngút. Ông gầm lên, đủ để Băng và Phong bừng tỉnh:
– CÔ GỌI THẾ NÀY LÀ KHÔNG-CÓ-GÌ-XẢY-RA-À?!
Zoe tái mặt, nhìn chăm chăm vào đôi nam nữ trên giường. Băng uể oải ngồi dậy, dụi nhẹ mắt. Cô nghiêng đầu nhìn ba, hoàn toàn bình thản và ung dung trong khi tay vẫn bị Phong nắm chặt, càng làm cho Mạnh Vũ thêm điên. Ông nuốt hết cục tức xuống bụng, liên tục nhắc nhở bản thân phải kìm chế.
– Băng, con đang làm gì vậy?
Phong gượng ngồi dậy bên cạnh Băng, đầu óc có vẻ tỉnh táo hơn sau một giấc ngủ ngon. Cậu nheo mắt nhìn cho rõ hai bóng người trước mặt, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc. Tâm trí cậu bỗng vang vọng: “Hôm nay là ngày cuối ở bên cô ấy đấy.” Tim Phong nhói lên. Cậu bất giác siết chặt tay Băng.
Băng không hiểu Mạnh Vũ hỏi vậy là có ý gì. Cảm nhận được bàn tay Phong đang siết lại, cô nhìn xuống, vỡ lẽ. Giọng nói trong veo khẽ ngân lên:
– Không gì cả.
Mạnh Vũ kín đáo thở phào nhẹ nhõm. Băng nói không có gì, nghĩa là không có gì. Có thể cô con gái này chưa bao giờ thể hiện là nó yêu ông, nhưng chí ít thì Mạnh Vũ có thể đảm bảo rằng nó sẽ không bao giờ nói dối ông. Mà quả thật, với tính cách bất cần của Băng, nói dối hay nói thật, đều giống nhau. Mạnh Vũ khẽ mỉm cười. Giọng nói trầm ấm một lần nữa cất lên, ai tinh ý có thể nhận ra ngữ điệu có vẻ thoải mái hơn nhiều so với hồi nãy:
– Vậy sao. Phong, vết thương trên vai cậu thế nào rồi?
Cả Phong và Băng đều không ngạc nhiên mấy khi Mạnh Vũ đã biết tường tận mọi chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay. Cả hai cũng chẳng có ý định buông tay nhau ra, chỉ để yên như thế. Phong trả lời:
– Tôi ổn.
Mạnh Vũ không bận tâm đến thái độ có phần xa cách của Phong, khẽ gật gù. Ông nhìn chăm chăm vào vết thương trên vai cậu rồi chuyển hướng nhìn xuống hai bàn tay đang quấn lấy nhau kia, khoé mắt hơi giật giật.
– Ta có chuyện muốn nói riêng với cậu. Để Băng nghỉ ngơi đi, nó đã có một ngày dài rồi.
Zoe từ nãy tới giờ không nói nổi lời nào, hấp tấp nối gót ông chủ đi về phòng làm việc. Cô khẽ liếc Phong rồi hất đầu về phía Mạnh Vũ ra dấu bảo cậu đi theo. Phong có vẻ không cam lòng khi phải bỏ tay Băng ra, nhưng đúng là nhìn cô có vẻ lờ đờ. Cậu đỡ Băng nằm xuống giường, dịu dàng vuốt những sợi tóc loà xoà của cô ra sau tai. Đôi mắt màu cà phê nồng nàn nhìn cô một lúc lâu. Băng lim dim, đắm mình trong sự yêu thương của ánh nhìn ấy, ý thức cũng bắt đầu mờ đi.
Phong chờ cho đến khi Băng thật sự đã ngủ thì khẽ khàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng mà lưu luyến trên trán cô. Làn môi ấm áp vương vấn mùi hương thuộc về cô, mãi mãi không muốn dứt ra. Phong khẽ ngẩng lên, ngắm nhìn gương mặt thuần khiết của Băng, đưa tay vuốt nhẹ làn da trắng ngần mịn màng kia. Miệng Phong khẽ thì thầm không thành tiếng:
– Sau lần này, liệu còn có thể gặp lại em?!
Zoe đợi Phong đi cùng mình, nhìn không sót một hành động tình cảm nào của cậu dành cho Băng. Mặt cô hơi đỏ lên, khịt mũi đầy tế nhị nhắc nhở Phong. Dù không hẳn là không thích xem mấy cảnh lãng mạn thế này, nhưng Zoe tự nhắc chính mình rằng đang có người đang bốc khói ngồi trong phòng làm việc kia kìa. Phong dường như không hề nghe thấy tiếng khịt mũi của Zoe, vẫn tiếp tục nhìn ngắm Băng như thể muốn ghi thật sâu, khắc thật rõ từng đường nét của người con gái ấy trong tâm trí. Cậu miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài, quay lại nhìn Băng thêm lần nữa rồi mới tắt đèn, khép cửa phòng hộ cô.
.
.
.
.
Phòng 101.
Mạnh Vũ ngồi xuống chiếc ghế bành quen thuộc của mình, quay người đối diện Phong. Cậu liếc một vòng quanh căn phòng làm việc của Chủ tịch Dương Ngọc, chẳng khác gì mấy so với Tuấn Nguyên.
Mạnh Vũ im lặng quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cậu thiếu gia họ Hoàng, khẽ cất tiếng hỏi:
– Cậu có phiền nếu kể lại tường tận câu chuyện ngày hôm nay cho ta nghe không, Phong?
Phong nhướn một bên mày, không phải người đàn ông này đã biết hết rồi sao. Cậu có chút không thoải mái khi phải nói chuyện nhiều với một người không thể gọi là thân thiết như Mạnh Vũ, nhưng vẫn cố gắng kể chi tiết từ đầu đến cuối. Băng đã biến mất ra sao, 3 cô gái kia đã dám lên kế hoạch làm hại đến cô như thế nào, Lily đã cầm dao nhắm đến Băng ra làm sao…
Mạnh Vũ chăm chú ngồi nghe Phong kể lại, dù gì thì chuyện hôm nay ông mới nghe thuộc hạ báo lại, người trong cuộc chắc chắn sẽ có một cái nhìn kĩ lưỡng hơn. Càng nghe, Mạnh Vũ càng cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục. Không phải vì tức giận Duy Phong, mà là cô gái tên Lily kia. Cô ta, dám hất nước lạnh vào người con gái ông trong cái tiết trời lạnh như thế này!!
Phong kết thúc câu chuyện đầy kịch tính của mình, không hề thêm mắm dặm muối chỗ nào. Từ đầu đến cuối cậu chỉ kể bằng giọng đều đều, giống như là chuyện của người khác. Những việc như bản thân Phong đã lo lắng và đi tìm Băng suốt buổi ra làm sao, cậu tuyệt đối không nhắc đến.
Mạnh Vũ khẽ mỉm cười hài lòng với câu chuyện. Thông thường thì mỗi khi có dịp, những chàng trai theo đuổi 3 cô con gái xinh đẹp của ông đều tranh thủ cơ hội thể hiện công lao to lớn của mình. Giống như có công tử nọ, chỉ là đập một con ruồi bay gần Huyền Mỹ mà khi tường thuật lại, cậu ta làm như đã cứu mạng con bé không bằng. Thật may mắn vì Mỹ đã thẳng chân đá cậu chàng đó, Mạnh Vũ thật sự không thích kiểu người như vậy. Theo đuổi Hải Băng – cô con gái lạnh lùng và kiêu kỳ bậc nhất của ông, Duy Phong đã đỡ hộ con bé một dao nhưng lại không hề đánh giá cao bản thân trong việc đó. Thậm chí cậu coi rằng đó là việc tất nhiên phải làm. Mạnh Vũ nhịp nhịp tay trên thành ghế, kín đáo ngắm nhìn Phong. Thật là một chàng trai rất có bản lĩnh. Rất thú vị. Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu ông.
– Ta rất cảm kích việc cậu đỡ hộ Băng con dao đó, nhưng suy cho cùng thì vẫn cậu là tự chuốc lấy, đúng không?
Zoe đứng trong góc phòng nghe vậy bỗng giật bắn mình như phải bỏng, vội lên tiếng:
– Ông chủ…
Ngay lập tức ánh mắt sắc như dao phóng về phía cô, cắt phăng những thứ đang dự định được thốt ra. Zoe cúi gằm đầu như cũ, mồ hôi đầm đìa. Mạnh Vũ quay lại nhìn Phong, tiếp tục cuộc trò chuyện đang dở:
– Phong, cậu vẫn nhớ, hôm nay là ngày cuối chứ?!
Tim Phong đánh “thịch” một cái. Nó thắt lại đầy đau đớn. Đầu Phong trong chốc lát hiện lên hình ảnh cô gái với vẻ đẹp thiên thần đang say giấc nồng. Các nét trên gương mặt tuấn tú trong chốc lát căng lên, từng lớp từng tầng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cậu, dâng lên rồi lại hạ xuống mấy chục lần:
– Tôi có nhớ.
Mạnh Vũ nở một nụ cười kín đáo trong lòng. Ông khẽ búng tay, ngay lập tức bản hợp đồng được đặt trên chiếc bàn kính rộng lớn. Phong liếc qua, đó chính là sự đảm bảo của cậu về việc rời xa Băng. Cậu cười cay đắng. Đúng thế, dù muốn hay không thì cũng đã giấy trắng mực đen, chẳng thể thay đổi. Phong khẽ liếc chiếc đồng hồ mạ vàng trên bàn. Ngày hôm nay, chỉ còn lại gần một nửa. Thời gian cậu được ở bên cô ấy, cũng chỉ còn lại rất ít mà thôi.
– Có thể nói cho ta biết lí do cậu lại hứng con dao đó không, Phong?!
Phong ngước lên nhìn Mạnh Vũ vẻ khó hiểu. Ông chẳng có vẻ gì là đang đùa. Nhưng đây… không phải là một câu hỏi chẳng liên quan gì sao?! Mà ngay cả vậy, Phong cũng đâu thể chắc là mình biết câu trả lời?! Tim cậu đập nhanh hơn một chút, vì sao Phong lại đỡ con dao ấy?!
– Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy trong thời khắc đó.
Mạnh Vũ cười nhếch mép, hơi nhướn mày:
– Bảo vệ sao?! Nếu con dao đó không đâm vào vai mà vào tim, cậu tính thế nào? Hy sinh vì con gái ta?!
Phong hơi cau mày, ngay lập tức trả lời không chút do dự:
– Tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ Băng. Không hối hận.
Đôi mắt nâu sẫm của Mạnh Vũ loé lên, rực sáng đầy thách thức. Ông bỗng phá lên cười sảng khoái làm Zoe giật bắn mình:
– Được, được lắm!
Nói rồi ông cầm lấy tờ hợp đồng giữ ông và Phong trên bàn, để ngang nó ra. Nhếch mép nhìn chàng trai trẻ trước mặt, Mạnh Vũ xé tờ giấy mỏng manh ấy làm đôi:
“Xoạt!”
Phong ngỡ ngàng, trân trối nhìn hai nửa tờ giấy lả tả trước mặt. Nửa dưới vẫn còn nguyên vẹn chữ ký của chính bản thân cậu trên đó. Chữ ký thể hiện quyết tâm rời xa Băng của cậu, quyết tâm không để Băng gặp nguy hiểm. Không hiểu mô tê gì cả, Phong ngước lên, chạm ngay phải nụ cười ranh mãnh của Mạnh Vũ dành cho mình. Giọng nói trầm ấm mê hoặc cuối cùng cũng vang lên, có phần bối rối và khó tin:
– Thế… thế này là…
—— ——-
Có phải độc giả quên mình rồi không, sao chap vừa rồi hổng có đk nhìu vote bằng chap trc vậy… Luci buồn nha . Rất xin lỗi nếu chap này để các bn chờ lâu, tại mấy cái tế bào nhiễm bệnh trong cơ thể của Luci hết!!
Comment đừng quên vote cho mình nha!
/41
|