Sáng. Biệt thự nhà Dương Ngọc.
Có ba con người đông cứng trên chiếc sô pha bọc nhung xanh sapphire. Một người còn lại thì dửng dưng, như ko phải chuyện của mình. Dù cho cô chính là lý do cho ba cặp mắt đang trợn tròn đầy ngỡ ngàng ở đối diện.
Có lẽ nhiều bạn cũng đã đoán ra đó là những ai. Nguyệt, Mỹ và Mạnh Vũ đều ngạc nhiên nhìn Băng. Tai nghe rõ ràng, nhưng não họ ko tiếp nhận những thông tin mà nó nhận được từ thính giác.
Mạnh Vũ hỏi lại cô tiểu thư của mình:
– Bă…. Băng. Con nói lại được ko? Con muốn j?
Băng chau mày, cất tiếng nói trong veo:
– Nuôi mèo!
Mạnh Vũ sững sờ. Cô con gái thứ của ông, muốn nuôi mèo! Nó nói nó là con trai còn làm ông dễ tin hơn thế này.
Băng từ lâu đã chẳng bao h quan tâm j khác ngoài công việc. Điều này trời biết, đất biết, Nguyệt, Mỹ và Mạnh Vũ càng biết. Mỹ phẩm, sách truyện, quần áo, giày cao gót, những thứ làm mọi cô gái khác phát cuồng, tất cả cô đều dửng dưng. Vậy mà nay, cơ hội trăm năm có một mới thấy Băng nói là muốn một thứ j đó, thì ha ha, là muốn nuôi mèo. Cả ba đều thấy thật kỳ lạ.
Riêng Zoe thì đứng tủm tỉm cười nhìn cô chủ. Cô là người rõ hơn ai hết, vì sao tự dưng Băng lại có cái mong muốn này. Chắc chắn là do Sun. Zoe ko chắc chắn liệu bao nhiêu phần lý do có thể là vì Duy Phong, nhưng kệ, chẳng mấy khi cô được chứng kiến vẻ mặt của 3 người kia như thế này. Ngạc nhiên tột độ, đến mức khuôn mặt nhìn ngố vô cùng. Zoe đang rất rất nín nhịn, để ko bò ra mà cười. Cô chủ của cô, ko làm j thì thôi, chứ đã quyết định nói j hay làm j đều tạo tác động lớn.
Băng nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vũ, thấy rõ được nét bàng hoàng trong mắt ông. Cô dửng dưng. Cái cô muốn bây h là một quyết định.
– Ko được?
Mạnh Vũ bừng tỉnh. Giọng nói dịu dàng ấy tạm thời kéo ông về hiện thực. Dù cho đầu ông vẫn đang ong ong. Câu trả lời thì đã vô cùng hiển nhiên, hiếm lắm lắm mới có một lần Băng hỏi xin ông cái j, sao mà từ chối được. Gì chứ nếu cô muốn thì cả đất nước này, ông cho cô cũng ko sao.
– Tất nhiên là được. Con có muốn j đặc biệt về con mèo ko?
Băng nghiêng đầu, đôi mắt màu khói xoáy vào một điểm vô định nào đó, ra chiều suy nghĩ.
– Đen.
Mạnh Vũ gật gù:
– Mèo đen sao? Ok. Sáng mai, con sẽ sở hữu con mèo lộng lẫy và đắt giá nhất.
Băng đứng dậy, nhẹ nhàng trở về phòng. Làm việc thôi!
Sau khi Nguyệt và Mỹ thất thần đi ra, Mạnh Vũ quay sang tên thuộc hạ:
– Vụ theo dõi con bé thế nào rồi?
Hắn cúi đầu kính cẩn:
– Thưa ông chủ, cô Hải Băng hôm nay khi vào vườn hoa sau trường đã gặp một chàng trai. Cậu ta có một con mèo đen mắt hổ phách. Ko có quá nhiều cử chỉ khả nghi giữa 2 người, nhưng tôi đoán một phần cô chủ muốn nuôi mèo là vì cậu ta.
Mạnh Vũ nhướn mày:
– Một chàng trai?! Đã điều tra chưa?
Tên thuộc hạ lật giở tập file trên tay:
– Dạ, theo thông tin thì đó là Hoàng Lâm Duy Phong, là một người có ngoại hình xuất chúng, tính cách khá tàn bạo và đặc biệt là, hoàn toàn ko hứng thú với mỹ nhân!
Mạnh Vũ gật gù, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng:
– Cậu ấm nhà Hoàng Lâm nổi tiếng đó sao? Thật thú vị….
Rồi trong tích tắc, mặt ông tối sầm, mắt hằn lên những tia máu đỏ tươi, giọng nói gằn cuống đáng sợ:
– Nhưng cũng ko kém phần nguy hiểm!
Ông quay sang tên thuộc hạ, giọng nói sắc lạnh xuyên thẳng vào tâm can:
– Phái thêm vệ sĩ theo dõi cả Băng lẫn thằng Phong đó. Nếu hắn có ý định làm tổn hại đến con gái ta, giết!
Tên thuộc hạ cúi rạp người, vai run lên trước khí chất của người đàn ông trước mặt. Ko hứng thú với mỹ nhân, cớ sao lại dính dáng đến con gái ông?! Mạnh Vũ đương nhiên biết về Tuấn Nguyên, ông hiểu rõ sự nguy hiểm của con người này. Con trai hắn, nghe đồn cũng tàn bạo y hệt người cha. Ngoại hình xuất chúng thế nào, thanh thế ra làm sao ông ko cần biết, chỉ cần là ” có thể ” tổn hại tới 3 cô con gái ông nâng niu hơn cả mạng sống, Mạnh Vũ sẽ ko do dự giết một ai.
– Vâng. Thưa ông chủ.
———– Vài ngày sau ————
Biệt thự Dương Ngọc. Phòng 111.
Mạnh Vũ cuối cùng đã tìm được một con mèo ưng ý cho cô con gái của mình. Đó là một cô mèo đen kiêu kì đến từ Ý với đôi mắt màu lục bảo tuyệt đẹp. Bộ lông mượt như lụa, đôi mắt sáng như sao, dáng người mềm mại thon gọn. Từng đường nét trên cơ thể đều phải thật hoàn mỹ, Mạnh Vũ đã yêu cầu rất rõ như vậy, và ông khá hài lòng. Là vật nuôi của cô tiểu thư thứ hai của ông, chí ít vì nhan sắc ko được kém cạnh!
Băng ngồi trên cửa sổ. Mắt ko hướng ra ngoài mà cúi cuống, nhìn con mèo. Tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mịn của nó. Ánh trăng luồn vào tóc cô, huyễn hoặc.
Zoe nhìn cô chủ, miệng hơi mỉm cười, cất tiếng:
– Cô chủ, cô định đặt tên con mèo là j?
Băng nghiêng đầu, đôi mày lá liễu khẽ nhướn lên:
– Cần?
Zoe dở khóc dở cười, mèo có cần tên ko vậy?! Nhưng suy cho cùng thì Băng đã bao h nuôi động vật đâu, nên cô chỉ cười xoà:
– Tất nhiên rồi ạ. Mèo mà ko có tên, chẳng lẽ cô chủ muốn gọi nó là Mèo?
Băng gật gù nhìn nàng mèo đang cuộn tròn trong lòng mình. Suy nghĩ một lúc, cô cất tiếng:
– Mun.
Zoe nhìn con mèo, gật gật đầu tán thưởng. Mun – tiếng việt có nghĩa là đen, chỉ màu lông. Nhưng trong tiếng anh, nó lại là Moon – mặt trăng, như một cách gợi nhớ tới người mẹ quá cố của Băng. Tên rất hay.
Mun nằm ngoan ngoãn trong lòng cô chủ. Nàng nổi tiếng là một cô mèo kiêu kỳ và khó dạy, Mun đã qua rất nhiều tay đại gia nhưng đều bị trả lại, vì quá cứng đầu. Giá của Mun rất đắt, mèo thuần chủng, lại có đôi mắt ngọc lục bảo, màu mắt này khá hiếm.
Nhưng nay, nàng cuối cùng cũng đã tìm được chủ nhân đích thực.
Mới vài ngày nhưng cô mèo này đã vô cùng ngoan ngoãn, chỉ với một mình Băng. Sở dĩ vì với một nhan sắc được coi là hoàn hảo trong thế giới mèo, nàng cho rằng ko ai xứng để làm chủ nhân nàng hết. Nhưng bây h, gặp được Băng, đây là lần đầu tiên nàng thấy ghen tị với một cô gái loài người. Từ khuôn mặt đến cơ thể, đều hoàn hảo đến từng milimet. Làn tóc mượt như lụa đó, bờ môi mọng nước quyến rũ đó, làm Mun là mèo mà còn phải mê mệt. Ghen tị, nhưng cũng ko kém phần ngưỡng mộ.
Mun ngước mắt nhìn cô chủ. Đôi mắt màu lục bảo đầy ma mị và bí ẩn dưới ánh trăng, sáng long lanh. Nhưng nàng vẫn thấy tự ti khi so với làn mắt màu khói kia. Nó trong veo, luôn thấm đẫm nỗi buồn man mác, nhưng kỳ lạ thay, chính điều đó làm hai ánh nhìn từ đôi mắt ấy hấp dẫn lạ kỳ, chỉ muốn đắm mình trong đó mãi ko thôi. Mun ngẩn ngơ, mơ màng nhìn cô chủ. Một lúc sau, nàng cuộn tròn trong lòng Băng, ngủ ngon lành.
Băng nghe rõ tiếng thở nhè nhẹ của Mun, tâm trạng thanh thản lạ thường. Tay khẽ vuốt ve theo đường cột sống của nàng mèo, Băng hướng mắt ra ngoài. Trăng đêm nay tròn vành vạnh, đầy diễm lệ. Vẽ nên không gian vừa thơ mộng vừa nhuốm sắc thần bí. Băng thấy lòng man mác. Gió đêm se lạnh, mơn man từng ngọn cỏ. Sương đêm long lanh trên từng thớ lá. Ánh trăng phủ lên giọt nước trong veo ấy thứ bụi kim cương. Đẹp mê hồn. Hệt chốn thần tiên.
Băng nghĩ tới một người. Đó là một người con trai có mùi giống làn gió đêm mùa đông. Buốt, nhưng chính cái lạnh đến cắt da cắt thịt của nó lại vô cùng ám ảnh, để lại ấn tượng khó phai.
Ánh mắt băng lãnh màu cà phê, làn mi dài cong vút, mũi thanh tú, bờ môi gợi cảm. Khuôn mặt hoàn mỹ đến từng đường nét, nhưng luôn vô cảm. Thân hình rắn chắc ko thua kém những chàng người mẫu phương Tây hạng nhất. Một vẻ ngoài lạnh lẽo đến mức đáng sợ, nhưng vòng tay lại ấm nóng lạ thường.
Chợt, Băng nhận ra đây là lần đầu tiên cô nghĩ nhiều đến thế về một chàng trai. Mới gặp nhau có vài lần, vì sao cậu ta lại làm cô nhớ tới?! Băng khẽ lắc đầu, dựa vào thành cửa sổ. Cô chuyển hướng suy nghĩ. Một câu hỏi vút qua đầu Băng. “Sao tự dưng cô muốn nuôi mèo?! ”
Băng nghĩ. Nghĩ và nghĩ. Càng nghĩ càng ko thể định hình cái lý do cho cái mong muốn bộc phát của mình. Nhìn thấy phản ứng của bố và hai chị gái, cô hiểu họ ngạc nhiên đến thế nào. Thậm chí là được một phen chết sốc. Chịu thôi, đến cô còn ko thể hiểu nổi chính bản thân, thì ai có thể?!
Băng thở hắt ra bất lực. Nhức đầu quá! Cô ngước lên Mặt trăng, khe khẽ cất tiếng:
– Mẹ à…. Cảm xúc này…. là j vậy?
———— P/s ————-
Chap sau sẽ khá dài nhé, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình • w •
Sẽ xuất hiện thêm một cặp tình nhân rất đặc biệt, còn đặc biệt ở chỗ nào thì hãy tìm đọc để biết thêm chi tiết.
Nếu mọi người có j góp ý về truyện, hãy cho mình biết nhé. Luci sẽ rất biết ơn những comment hay vote của các bạn. >~< /
Có ba con người đông cứng trên chiếc sô pha bọc nhung xanh sapphire. Một người còn lại thì dửng dưng, như ko phải chuyện của mình. Dù cho cô chính là lý do cho ba cặp mắt đang trợn tròn đầy ngỡ ngàng ở đối diện.
Có lẽ nhiều bạn cũng đã đoán ra đó là những ai. Nguyệt, Mỹ và Mạnh Vũ đều ngạc nhiên nhìn Băng. Tai nghe rõ ràng, nhưng não họ ko tiếp nhận những thông tin mà nó nhận được từ thính giác.
Mạnh Vũ hỏi lại cô tiểu thư của mình:
– Bă…. Băng. Con nói lại được ko? Con muốn j?
Băng chau mày, cất tiếng nói trong veo:
– Nuôi mèo!
Mạnh Vũ sững sờ. Cô con gái thứ của ông, muốn nuôi mèo! Nó nói nó là con trai còn làm ông dễ tin hơn thế này.
Băng từ lâu đã chẳng bao h quan tâm j khác ngoài công việc. Điều này trời biết, đất biết, Nguyệt, Mỹ và Mạnh Vũ càng biết. Mỹ phẩm, sách truyện, quần áo, giày cao gót, những thứ làm mọi cô gái khác phát cuồng, tất cả cô đều dửng dưng. Vậy mà nay, cơ hội trăm năm có một mới thấy Băng nói là muốn một thứ j đó, thì ha ha, là muốn nuôi mèo. Cả ba đều thấy thật kỳ lạ.
Riêng Zoe thì đứng tủm tỉm cười nhìn cô chủ. Cô là người rõ hơn ai hết, vì sao tự dưng Băng lại có cái mong muốn này. Chắc chắn là do Sun. Zoe ko chắc chắn liệu bao nhiêu phần lý do có thể là vì Duy Phong, nhưng kệ, chẳng mấy khi cô được chứng kiến vẻ mặt của 3 người kia như thế này. Ngạc nhiên tột độ, đến mức khuôn mặt nhìn ngố vô cùng. Zoe đang rất rất nín nhịn, để ko bò ra mà cười. Cô chủ của cô, ko làm j thì thôi, chứ đã quyết định nói j hay làm j đều tạo tác động lớn.
Băng nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vũ, thấy rõ được nét bàng hoàng trong mắt ông. Cô dửng dưng. Cái cô muốn bây h là một quyết định.
– Ko được?
Mạnh Vũ bừng tỉnh. Giọng nói dịu dàng ấy tạm thời kéo ông về hiện thực. Dù cho đầu ông vẫn đang ong ong. Câu trả lời thì đã vô cùng hiển nhiên, hiếm lắm lắm mới có một lần Băng hỏi xin ông cái j, sao mà từ chối được. Gì chứ nếu cô muốn thì cả đất nước này, ông cho cô cũng ko sao.
– Tất nhiên là được. Con có muốn j đặc biệt về con mèo ko?
Băng nghiêng đầu, đôi mắt màu khói xoáy vào một điểm vô định nào đó, ra chiều suy nghĩ.
– Đen.
Mạnh Vũ gật gù:
– Mèo đen sao? Ok. Sáng mai, con sẽ sở hữu con mèo lộng lẫy và đắt giá nhất.
Băng đứng dậy, nhẹ nhàng trở về phòng. Làm việc thôi!
Sau khi Nguyệt và Mỹ thất thần đi ra, Mạnh Vũ quay sang tên thuộc hạ:
– Vụ theo dõi con bé thế nào rồi?
Hắn cúi đầu kính cẩn:
– Thưa ông chủ, cô Hải Băng hôm nay khi vào vườn hoa sau trường đã gặp một chàng trai. Cậu ta có một con mèo đen mắt hổ phách. Ko có quá nhiều cử chỉ khả nghi giữa 2 người, nhưng tôi đoán một phần cô chủ muốn nuôi mèo là vì cậu ta.
Mạnh Vũ nhướn mày:
– Một chàng trai?! Đã điều tra chưa?
Tên thuộc hạ lật giở tập file trên tay:
– Dạ, theo thông tin thì đó là Hoàng Lâm Duy Phong, là một người có ngoại hình xuất chúng, tính cách khá tàn bạo và đặc biệt là, hoàn toàn ko hứng thú với mỹ nhân!
Mạnh Vũ gật gù, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng:
– Cậu ấm nhà Hoàng Lâm nổi tiếng đó sao? Thật thú vị….
Rồi trong tích tắc, mặt ông tối sầm, mắt hằn lên những tia máu đỏ tươi, giọng nói gằn cuống đáng sợ:
– Nhưng cũng ko kém phần nguy hiểm!
Ông quay sang tên thuộc hạ, giọng nói sắc lạnh xuyên thẳng vào tâm can:
– Phái thêm vệ sĩ theo dõi cả Băng lẫn thằng Phong đó. Nếu hắn có ý định làm tổn hại đến con gái ta, giết!
Tên thuộc hạ cúi rạp người, vai run lên trước khí chất của người đàn ông trước mặt. Ko hứng thú với mỹ nhân, cớ sao lại dính dáng đến con gái ông?! Mạnh Vũ đương nhiên biết về Tuấn Nguyên, ông hiểu rõ sự nguy hiểm của con người này. Con trai hắn, nghe đồn cũng tàn bạo y hệt người cha. Ngoại hình xuất chúng thế nào, thanh thế ra làm sao ông ko cần biết, chỉ cần là ” có thể ” tổn hại tới 3 cô con gái ông nâng niu hơn cả mạng sống, Mạnh Vũ sẽ ko do dự giết một ai.
– Vâng. Thưa ông chủ.
———– Vài ngày sau ————
Biệt thự Dương Ngọc. Phòng 111.
Mạnh Vũ cuối cùng đã tìm được một con mèo ưng ý cho cô con gái của mình. Đó là một cô mèo đen kiêu kì đến từ Ý với đôi mắt màu lục bảo tuyệt đẹp. Bộ lông mượt như lụa, đôi mắt sáng như sao, dáng người mềm mại thon gọn. Từng đường nét trên cơ thể đều phải thật hoàn mỹ, Mạnh Vũ đã yêu cầu rất rõ như vậy, và ông khá hài lòng. Là vật nuôi của cô tiểu thư thứ hai của ông, chí ít vì nhan sắc ko được kém cạnh!
Băng ngồi trên cửa sổ. Mắt ko hướng ra ngoài mà cúi cuống, nhìn con mèo. Tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mịn của nó. Ánh trăng luồn vào tóc cô, huyễn hoặc.
Zoe nhìn cô chủ, miệng hơi mỉm cười, cất tiếng:
– Cô chủ, cô định đặt tên con mèo là j?
Băng nghiêng đầu, đôi mày lá liễu khẽ nhướn lên:
– Cần?
Zoe dở khóc dở cười, mèo có cần tên ko vậy?! Nhưng suy cho cùng thì Băng đã bao h nuôi động vật đâu, nên cô chỉ cười xoà:
– Tất nhiên rồi ạ. Mèo mà ko có tên, chẳng lẽ cô chủ muốn gọi nó là Mèo?
Băng gật gù nhìn nàng mèo đang cuộn tròn trong lòng mình. Suy nghĩ một lúc, cô cất tiếng:
– Mun.
Zoe nhìn con mèo, gật gật đầu tán thưởng. Mun – tiếng việt có nghĩa là đen, chỉ màu lông. Nhưng trong tiếng anh, nó lại là Moon – mặt trăng, như một cách gợi nhớ tới người mẹ quá cố của Băng. Tên rất hay.
Mun nằm ngoan ngoãn trong lòng cô chủ. Nàng nổi tiếng là một cô mèo kiêu kỳ và khó dạy, Mun đã qua rất nhiều tay đại gia nhưng đều bị trả lại, vì quá cứng đầu. Giá của Mun rất đắt, mèo thuần chủng, lại có đôi mắt ngọc lục bảo, màu mắt này khá hiếm.
Nhưng nay, nàng cuối cùng cũng đã tìm được chủ nhân đích thực.
Mới vài ngày nhưng cô mèo này đã vô cùng ngoan ngoãn, chỉ với một mình Băng. Sở dĩ vì với một nhan sắc được coi là hoàn hảo trong thế giới mèo, nàng cho rằng ko ai xứng để làm chủ nhân nàng hết. Nhưng bây h, gặp được Băng, đây là lần đầu tiên nàng thấy ghen tị với một cô gái loài người. Từ khuôn mặt đến cơ thể, đều hoàn hảo đến từng milimet. Làn tóc mượt như lụa đó, bờ môi mọng nước quyến rũ đó, làm Mun là mèo mà còn phải mê mệt. Ghen tị, nhưng cũng ko kém phần ngưỡng mộ.
Mun ngước mắt nhìn cô chủ. Đôi mắt màu lục bảo đầy ma mị và bí ẩn dưới ánh trăng, sáng long lanh. Nhưng nàng vẫn thấy tự ti khi so với làn mắt màu khói kia. Nó trong veo, luôn thấm đẫm nỗi buồn man mác, nhưng kỳ lạ thay, chính điều đó làm hai ánh nhìn từ đôi mắt ấy hấp dẫn lạ kỳ, chỉ muốn đắm mình trong đó mãi ko thôi. Mun ngẩn ngơ, mơ màng nhìn cô chủ. Một lúc sau, nàng cuộn tròn trong lòng Băng, ngủ ngon lành.
Băng nghe rõ tiếng thở nhè nhẹ của Mun, tâm trạng thanh thản lạ thường. Tay khẽ vuốt ve theo đường cột sống của nàng mèo, Băng hướng mắt ra ngoài. Trăng đêm nay tròn vành vạnh, đầy diễm lệ. Vẽ nên không gian vừa thơ mộng vừa nhuốm sắc thần bí. Băng thấy lòng man mác. Gió đêm se lạnh, mơn man từng ngọn cỏ. Sương đêm long lanh trên từng thớ lá. Ánh trăng phủ lên giọt nước trong veo ấy thứ bụi kim cương. Đẹp mê hồn. Hệt chốn thần tiên.
Băng nghĩ tới một người. Đó là một người con trai có mùi giống làn gió đêm mùa đông. Buốt, nhưng chính cái lạnh đến cắt da cắt thịt của nó lại vô cùng ám ảnh, để lại ấn tượng khó phai.
Ánh mắt băng lãnh màu cà phê, làn mi dài cong vút, mũi thanh tú, bờ môi gợi cảm. Khuôn mặt hoàn mỹ đến từng đường nét, nhưng luôn vô cảm. Thân hình rắn chắc ko thua kém những chàng người mẫu phương Tây hạng nhất. Một vẻ ngoài lạnh lẽo đến mức đáng sợ, nhưng vòng tay lại ấm nóng lạ thường.
Chợt, Băng nhận ra đây là lần đầu tiên cô nghĩ nhiều đến thế về một chàng trai. Mới gặp nhau có vài lần, vì sao cậu ta lại làm cô nhớ tới?! Băng khẽ lắc đầu, dựa vào thành cửa sổ. Cô chuyển hướng suy nghĩ. Một câu hỏi vút qua đầu Băng. “Sao tự dưng cô muốn nuôi mèo?! ”
Băng nghĩ. Nghĩ và nghĩ. Càng nghĩ càng ko thể định hình cái lý do cho cái mong muốn bộc phát của mình. Nhìn thấy phản ứng của bố và hai chị gái, cô hiểu họ ngạc nhiên đến thế nào. Thậm chí là được một phen chết sốc. Chịu thôi, đến cô còn ko thể hiểu nổi chính bản thân, thì ai có thể?!
Băng thở hắt ra bất lực. Nhức đầu quá! Cô ngước lên Mặt trăng, khe khẽ cất tiếng:
– Mẹ à…. Cảm xúc này…. là j vậy?
———— P/s ————-
Chap sau sẽ khá dài nhé, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình • w •
Sẽ xuất hiện thêm một cặp tình nhân rất đặc biệt, còn đặc biệt ở chỗ nào thì hãy tìm đọc để biết thêm chi tiết.
Nếu mọi người có j góp ý về truyện, hãy cho mình biết nhé. Luci sẽ rất biết ơn những comment hay vote của các bạn. >~< /
/41
|