Nào, chúng ta cùng nhau tập dượt trước khi lên sân khấu biểu diễn thôi. Còn ai chưa đọc kịch bản không? Anh Thành đứng trên sân khấu trong phòng câu lạc bộ kịch, tay cầm một tập giấy, đi qua đi lại trông giống hệt như một đạo diễn thực thụ. Mà chắc ai nấy cũng đều đọc qua kịch bản rồi, có điều là chưa thuộc thôi. Người đó là tôi chứ còn ai nữa. Mà có vẻ kịch bản này không đúng lắm, giống như hướng về người diễn nhiều hơn. Kịch bản này có lẽ là đòi hỏi những người diễn phối hợp cùng với nhau, không nhất thiết là phải giống lời thoại trong kịch bản nhưng vẫn phải tuân theo cốt truyện. Kể như đoạn trống giữa hoàng tử và công chúa, lời thoại của hoàng tử để trống, mặc sức cho ai đó tự biên tự diễn.
Tác giả của kịch bản này làm vậy cũng có cái lợi mà cũng có cái hại. Vì dụ như người diễn mà có quên lời thoại, hay chỉ nhớ được vài từ vẫn có thể tùy cơ sáng tạo, tự tạo ra lời thoại riêng. Nhưng khổ cái, chính vì linh động như thế nên nó lại đòi hỏi bạn diễn phải linh hoạt mà vắt óc suy nghĩ sao cho phù hợp mà vẫn đi theo cốt truyện. Nghĩ thôi cũng thấy gian nan rồi, hơn nữa đây còn là lần đầu mình diễn trên sân khấu nữa chứ! Ca này có vẻ khó đây.
Vì thời gian gấp rút nên chúng ta chưa thể chuẩn bị kỹ lưỡng được. Chính vì vậy, anh mong mọi người sẽ cố gắng xử lý và giúp đỡ bạn diễn trong mọi tình huống. Chúng ta cũng biết cốt truyện rồi, được thể hôm nay chúng ta sẽ sáng tạo chút, bằng khả năng của mỗi người, chúng ta sẽ tạo nên một đêm tuyệt vời. Hãy cố gắng. Mọi người có đồng ý với anh không? Lời nói của anh Thành dường như tiếp thêm cho mọi người rất nhiều động lực mặc dù vẫn còn nhiều e ngại. Họ nhìn nhau rồi gật đầu thể hiện sự quyết tâm. Dù có hơi khó khăn nhưng đây cũng có thể coi là một thử thách đối với tôi để cứu tôi khỏi sự nghi ngờ của những người khác. Vì vậy mà tối nay phải thực sự thành công, như là chúng ta đã dành nhiều thời gian cho tiết mục này.
Anh Thành đứng trên, dõng dạc đọc to phân vai từng người. Và hoàng tử mà tôi mong đợi quả thực không sai, đó chính là anh Hàn Lâm. Con người dịu dàng, ấm áp, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã có cảm giác anh ấy là một người đáng tin tưởng để có thể dựa dẫm cả đời này. Nói đúng hơn đó chính là nam thần trong lòng tui a.
Ngay sau khi nghe phân vai, anh Lâm liền rảo bước nhanh đến chỗ tôi làm tôi bất giác thấy con tim mình rạo rực hơn cả. Nụ cười ấm áp như thiên sứ cùng khuôn mặt điển trai này như ánh hào quang của mặt trời chiếu rọi con tim tôi vậy.
Cùng giúp đỡ nhau nhé, Bảo Nam! Anh Hàn Lâm chìa tay ra trước mặt tôi nở một nụ cười vô cùng ấm áp. Con tim tôi đập rộn ràng khi bắt gặp ánh mắt trìu mến ấy, liền theo tiếng gọi con tim thuận tiện đưa tay ra bắt tay nam thần trước mắt. Bầu không khí xung quanh đột nhiên im ắng lạ thường, thêm vào đó có mùi sát khí tỏa ra nồng nặc, lấn áp cả nụ cười tỏa nắng của anh Hàn Lâm làm tôi có chút sởn gáy. Hic, chẳng hiểu sao ám khí này lại phát ra sau tôi nhỉ?
Hai người có vẻ thân nhau quá nhỉ?!
Tôi còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì bỗng chủ nhân của giọng nói vừa rồi kéo cả người tôi về phía sau, thu hẳn vào lòng hắn. Tôi ngẩng mặt lên nhìn. Ồ, bạn Kỳ Phong đây mà, vậy mà tôi lại tưởng anh zai nào! Mà tình thế này là sao?! Nó giống giống kiểu hắn bị anh Hàn Lâm cướp giật đồ, còn hắn thì đi giành lại đồ, mà vật phẩm đó không phải là gì khác đó chính là tui. Mà tự ví mình là đồ vật thì có hơi kỳ cục ha! Mình thì cũng ngu văn nên thôi dẹp đi!
Cậu ấy giờ là của tôi rồi, anh đừng hòng động vào! Kỳ Phong siết chặt lấy tôi hơn, ánh mắt kiên quyết nhìn anh Hàn Lâm mà tuyên bố một câu chắc nịch. Chắc tui chớt quá! Một thằng đực rựa đứng trước đám đông tuyên bố thằng kia là của mình. Người nào không biết sự thật đằng sau chắc nghĩ hai đứa gay thật. Nhìn biểu cảm của những người ấy là đủ biết, ai ai cũng nhìn ba chúng tôi chằm chặp còn mồm thì há hốc đầy ngạc nhiên, trừ thành viên của hội anh hào là chẳng tỏ vẻ sốc hay đại loại như vậy, ngược lại còn là vẻ mặt thỏa mãn nữa chứ!!!
Bảo Nam không là của ai hết, cậu hãy buông em ấy ra. Anh cũng không có ý tranh giành ai với cậu nhưng riêng Bảo Nam, anh tuyệt đối không nhường!
Không khí trong phòng dường như càng ngày càng trầm mặc hơn. Ánh mắt hai người trước mặt tôi đây cứ như tóe ra lửa vậy. Một người thì nắm tay, một người thì siết chặt lấy cả người tôi,kỳ thực tình huống này có hơi... Hai người họ cứ như vậy thì con tép đứng ở giữa như tôi cũng chẳng biết xử trí ra sao.
Hay chúng ta xem xét rồi phân lại vai cho từng người. Mọi người thấy sao? Thấy tình hình này có vẻ không ổn, anh Thành liền đứng lên cầm mic, nói hai ba câu giải tỏa bầu không khí. Nhưng có vẻ như nó chẳng giải quyết được gì ngược lại còn phản tác dụng. Anh Thành vừa nói dứt câu liền bị hai ánh mắt kia quăng cho cái nhìn đáng sợ. Tôi cũng đành lấy tay gỡ tay anh Lâm ra, sau đó giải quyết luôn tên Kỳ Phong.
Cứ giữ ...
Khỏi cần, ai mà thèm làm hoàng tử cơ chứ!/ Em vẫn muốn diễn vai hoàng tử với Bảo Nam nên anh không cần phải thay đổi vai đâu!
Tôi chưa kịp nói hết câu thì hai người kia đã cướp mất lời, lại còn đồng thanh nữa chứ. Nhưng chung quy cũng có muốn đổi gì đâu vậy mà hai người ấy làm căng quá khiến mọi người nín thở theo. Mà nghĩ lại, vụ việc này diễn ra cảm tưởng như tui là người gây ra chuyện a. Thực tế có phải vậy đâu, sao ai cũng nhìn tui vậy?!
Nếu vậy thì chúng ta bắt đầu tập luyện thôi. Cũng không còn nhiều thời gian nữa, mọi người tập trung diễn theo vai mình đã được phân. Anh Thành vỗ tay vài cái ra hiệu cho mọi người tập trung nhưng trong đám đông vẫn không ít người bàn tán về sự việc vừa rồi. Còn về phía hai con người kia, họ vẫn nhìn nhau bằng tia lửa điện mặc dù có là một kẻ đầu hàng bên này, kẻ thì cuối hàng bên kia. Tôi đứng trước mặt anh Lâm, khẽ nhíu mày rồi lại thở dài. Bình thường anh ấy rất bình tĩnh vậy mà hôm nay lại nổi cáu với Kỳ Phong. Vậy chắc chắn giữa hai người họ đang có mâu thuẫn gì đó.
Anh đừng bận tâm quá, Kỳ Phong đôi khi cũng hay kỳ lạ như thế nên anh hãy bỏ qua cho cậu ấy một lần này đi. Tôi quay lại nói với anh Lâm. Nét mặt anh ấy cũng dãn vài phần, thay vào đó là một nụ cười tươi rói mà anh ấy dành cho tôi cũng khiến tôi vơi bớt lo lắng vài phần.
Không sao, anh cũng biết cậu ấy là vậy nên em đừng lo, anh không để bụng đâu. Giờ chúng ta vào việc chính trước đã, tập trung diễn cho tốt. Diễn xong anh đãi em đi ăn kem ha.
Vâng anh.
Cả đoàn kịch chăm chỉ diễn hai ba lần nhưng đều là nhìn hoàn toàn vào kịch bản. Thời gian đến lúc diễn cũng không còn nhiều nữa, cùng lắm là tập dượt được thêm một lần nữa nhưng cảm giác như mấy lần tập vừa rồi chẳng có ai là ngấm hết kịch bản. Chắc ca này mọi người đành tự biên tự diễn thôi, không kịp nữa rồi!
Tác giả của kịch bản này làm vậy cũng có cái lợi mà cũng có cái hại. Vì dụ như người diễn mà có quên lời thoại, hay chỉ nhớ được vài từ vẫn có thể tùy cơ sáng tạo, tự tạo ra lời thoại riêng. Nhưng khổ cái, chính vì linh động như thế nên nó lại đòi hỏi bạn diễn phải linh hoạt mà vắt óc suy nghĩ sao cho phù hợp mà vẫn đi theo cốt truyện. Nghĩ thôi cũng thấy gian nan rồi, hơn nữa đây còn là lần đầu mình diễn trên sân khấu nữa chứ! Ca này có vẻ khó đây.
Vì thời gian gấp rút nên chúng ta chưa thể chuẩn bị kỹ lưỡng được. Chính vì vậy, anh mong mọi người sẽ cố gắng xử lý và giúp đỡ bạn diễn trong mọi tình huống. Chúng ta cũng biết cốt truyện rồi, được thể hôm nay chúng ta sẽ sáng tạo chút, bằng khả năng của mỗi người, chúng ta sẽ tạo nên một đêm tuyệt vời. Hãy cố gắng. Mọi người có đồng ý với anh không? Lời nói của anh Thành dường như tiếp thêm cho mọi người rất nhiều động lực mặc dù vẫn còn nhiều e ngại. Họ nhìn nhau rồi gật đầu thể hiện sự quyết tâm. Dù có hơi khó khăn nhưng đây cũng có thể coi là một thử thách đối với tôi để cứu tôi khỏi sự nghi ngờ của những người khác. Vì vậy mà tối nay phải thực sự thành công, như là chúng ta đã dành nhiều thời gian cho tiết mục này.
Anh Thành đứng trên, dõng dạc đọc to phân vai từng người. Và hoàng tử mà tôi mong đợi quả thực không sai, đó chính là anh Hàn Lâm. Con người dịu dàng, ấm áp, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã có cảm giác anh ấy là một người đáng tin tưởng để có thể dựa dẫm cả đời này. Nói đúng hơn đó chính là nam thần trong lòng tui a.
Ngay sau khi nghe phân vai, anh Lâm liền rảo bước nhanh đến chỗ tôi làm tôi bất giác thấy con tim mình rạo rực hơn cả. Nụ cười ấm áp như thiên sứ cùng khuôn mặt điển trai này như ánh hào quang của mặt trời chiếu rọi con tim tôi vậy.
Cùng giúp đỡ nhau nhé, Bảo Nam! Anh Hàn Lâm chìa tay ra trước mặt tôi nở một nụ cười vô cùng ấm áp. Con tim tôi đập rộn ràng khi bắt gặp ánh mắt trìu mến ấy, liền theo tiếng gọi con tim thuận tiện đưa tay ra bắt tay nam thần trước mắt. Bầu không khí xung quanh đột nhiên im ắng lạ thường, thêm vào đó có mùi sát khí tỏa ra nồng nặc, lấn áp cả nụ cười tỏa nắng của anh Hàn Lâm làm tôi có chút sởn gáy. Hic, chẳng hiểu sao ám khí này lại phát ra sau tôi nhỉ?
Hai người có vẻ thân nhau quá nhỉ?!
Tôi còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì bỗng chủ nhân của giọng nói vừa rồi kéo cả người tôi về phía sau, thu hẳn vào lòng hắn. Tôi ngẩng mặt lên nhìn. Ồ, bạn Kỳ Phong đây mà, vậy mà tôi lại tưởng anh zai nào! Mà tình thế này là sao?! Nó giống giống kiểu hắn bị anh Hàn Lâm cướp giật đồ, còn hắn thì đi giành lại đồ, mà vật phẩm đó không phải là gì khác đó chính là tui. Mà tự ví mình là đồ vật thì có hơi kỳ cục ha! Mình thì cũng ngu văn nên thôi dẹp đi!
Cậu ấy giờ là của tôi rồi, anh đừng hòng động vào! Kỳ Phong siết chặt lấy tôi hơn, ánh mắt kiên quyết nhìn anh Hàn Lâm mà tuyên bố một câu chắc nịch. Chắc tui chớt quá! Một thằng đực rựa đứng trước đám đông tuyên bố thằng kia là của mình. Người nào không biết sự thật đằng sau chắc nghĩ hai đứa gay thật. Nhìn biểu cảm của những người ấy là đủ biết, ai ai cũng nhìn ba chúng tôi chằm chặp còn mồm thì há hốc đầy ngạc nhiên, trừ thành viên của hội anh hào là chẳng tỏ vẻ sốc hay đại loại như vậy, ngược lại còn là vẻ mặt thỏa mãn nữa chứ!!!
Bảo Nam không là của ai hết, cậu hãy buông em ấy ra. Anh cũng không có ý tranh giành ai với cậu nhưng riêng Bảo Nam, anh tuyệt đối không nhường!
Không khí trong phòng dường như càng ngày càng trầm mặc hơn. Ánh mắt hai người trước mặt tôi đây cứ như tóe ra lửa vậy. Một người thì nắm tay, một người thì siết chặt lấy cả người tôi,kỳ thực tình huống này có hơi... Hai người họ cứ như vậy thì con tép đứng ở giữa như tôi cũng chẳng biết xử trí ra sao.
Hay chúng ta xem xét rồi phân lại vai cho từng người. Mọi người thấy sao? Thấy tình hình này có vẻ không ổn, anh Thành liền đứng lên cầm mic, nói hai ba câu giải tỏa bầu không khí. Nhưng có vẻ như nó chẳng giải quyết được gì ngược lại còn phản tác dụng. Anh Thành vừa nói dứt câu liền bị hai ánh mắt kia quăng cho cái nhìn đáng sợ. Tôi cũng đành lấy tay gỡ tay anh Lâm ra, sau đó giải quyết luôn tên Kỳ Phong.
Cứ giữ ...
Khỏi cần, ai mà thèm làm hoàng tử cơ chứ!/ Em vẫn muốn diễn vai hoàng tử với Bảo Nam nên anh không cần phải thay đổi vai đâu!
Tôi chưa kịp nói hết câu thì hai người kia đã cướp mất lời, lại còn đồng thanh nữa chứ. Nhưng chung quy cũng có muốn đổi gì đâu vậy mà hai người ấy làm căng quá khiến mọi người nín thở theo. Mà nghĩ lại, vụ việc này diễn ra cảm tưởng như tui là người gây ra chuyện a. Thực tế có phải vậy đâu, sao ai cũng nhìn tui vậy?!
Nếu vậy thì chúng ta bắt đầu tập luyện thôi. Cũng không còn nhiều thời gian nữa, mọi người tập trung diễn theo vai mình đã được phân. Anh Thành vỗ tay vài cái ra hiệu cho mọi người tập trung nhưng trong đám đông vẫn không ít người bàn tán về sự việc vừa rồi. Còn về phía hai con người kia, họ vẫn nhìn nhau bằng tia lửa điện mặc dù có là một kẻ đầu hàng bên này, kẻ thì cuối hàng bên kia. Tôi đứng trước mặt anh Lâm, khẽ nhíu mày rồi lại thở dài. Bình thường anh ấy rất bình tĩnh vậy mà hôm nay lại nổi cáu với Kỳ Phong. Vậy chắc chắn giữa hai người họ đang có mâu thuẫn gì đó.
Anh đừng bận tâm quá, Kỳ Phong đôi khi cũng hay kỳ lạ như thế nên anh hãy bỏ qua cho cậu ấy một lần này đi. Tôi quay lại nói với anh Lâm. Nét mặt anh ấy cũng dãn vài phần, thay vào đó là một nụ cười tươi rói mà anh ấy dành cho tôi cũng khiến tôi vơi bớt lo lắng vài phần.
Không sao, anh cũng biết cậu ấy là vậy nên em đừng lo, anh không để bụng đâu. Giờ chúng ta vào việc chính trước đã, tập trung diễn cho tốt. Diễn xong anh đãi em đi ăn kem ha.
Vâng anh.
Cả đoàn kịch chăm chỉ diễn hai ba lần nhưng đều là nhìn hoàn toàn vào kịch bản. Thời gian đến lúc diễn cũng không còn nhiều nữa, cùng lắm là tập dượt được thêm một lần nữa nhưng cảm giác như mấy lần tập vừa rồi chẳng có ai là ngấm hết kịch bản. Chắc ca này mọi người đành tự biên tự diễn thôi, không kịp nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/70
|