Ý Thiên nghĩ nghĩ, mới nói ra nói như vậy, bởi vì hắn cảm thấy, mình và Mộ Dung Tiểu Dạ gặp mặt, ở trong tối tăm có lẽ cũng là một loại thiên ý.
Như thế cần gì phải tận lực lảng tránh chứ?
Cái gọi là nhất niệm nhân quả, Ý Thiên lựa chọn thuận theo tự nhiên, còn lại liền giao cho Mộ Dung Tiểu Dạ tự mình đi quyết định đi.
Quay đầu lại, Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn Ý Thiên, nhẹ giọng lặp lại nói: Bằng hữu? Không sợ ta trèo cao sao?”
Ý Thiên hỏi ngược lại: Ngươi là loại người này sao?”
Mộ Dung Tiểu Dạ nghe vậy nở nụ cười, dời ánh mắt nhìn người khác, ngâm khẽ nói: Ai biết được.”
Bước liên tục nhẹ nhàng, Mộ Dung Tiểu Dạ ưu nhã rời đi, lưu lại Ý Thiên ngạc nhiên đứng ở nơi đó.
Lan Hinh khẽ nói: Thiếu gia thiệt là, người ta cũng không để ý ngươi, ngươi còn ở một bên tình nguyện”
Ý Thiên không có để ý, hắn tự nhiên rõ ràng Lan Hinh đố kỵ, đây cũng là một loại phương thức yêu.
Đợi Mộ Dung Tiểu Dạ đi xa, Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ bé của Lan Hinh, phiêu nhiên ly khai nơi đó.
Hôm nay hành trình khu Tây Thành, đã xảy ra hai chuyện, một phát sinh ở Quy Tịch Tự, một phát sinh ở Phủ nguyên soái.
Chuyện thứ nhất đối với Ý Thiên mà nói ý nghĩa trọng đại, ảnh hưởng cũng cực lớn, chỉ có điều giờ phút này Ý Thiên, còn không có chính thức ý thức được.
Trên đường trở về, Ý Thiên ở ngã tư đường Đông Tây Đại Đạo và Nam Bắc Đại Đạo giao nhau đột nhiên dừng lại, ngưng mắt nhìn một đôi nam nữ ở phố đối diện.
Nam tử một thân cẩm y hoa phục, bề ngoài hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, ngũ quan tuấn tú, thần sắc tự ngạo, quanh thân tràn đầy một cỗ khí tức đẹp đẽ quý giá.
Người này Ý Thiên không biết, nhưng mà bên người tuấn mỹ nam tử, lại có một vị nữ tử duyên dáng yêu kiều, dáng người dáng vẻ thướt tha mềm mại, dung mạo xinh đẹp tú lệ, toàn thân lộ ra linh khí tuyệt mỹ.
Mới gặp người này, Ý Thiên chỉ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhìn kỹ mới phát giác, nàng dĩ nhiên là Long Dao Châu.
Phát hiện này làm cho Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, Long Dao Châu như thế nào và đi cùng hoa phục nam tử kia, hắn là ai chứ?
Giờ phút này, ở bên cạnh tuấn mỹ nam tử và Long Dao Châu còn có hai người, trong đó một vị còn trẻ dĩ nhiên là vị hôn phu” của Long Dao Châu, Mạc Thương Huyền.
Một vị khác là một lão giả khô gầy, một thân đồ đen lộ ra quỷ khí, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt lập loè tia sáng.
Hai bên giờ phút này đang giằng co, hào khí nhìn qua có chút không quá hài hòa.
Mạc Thương Huyền vẻ mặt trầm thống nhìn Long Dao Châu, trong ánh mắt lộ ra thất ý nồng đậm.
Khô gầy lão giả ngưng mắt nhìn hoa phục nam tử hai đầu lông mày nhiều hơn một tia ngưng trọng và cảnh giác.
Long Dao Châu đứng cách hoa phục nam tử hai thước, khoảng cách nhìn qua cũng không thân thiết, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra ưu tư, đôi mi thanh tú nhíu chặt, hiện đầy sầu lo.
Lan Hinh giờ phút này cũng nhận ra Long Dao Châu, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Ý Thiên nhắc nhở: Thiếu gia chúng ta đi thôi , đừng nhúng vào vũng nước đục này. Hoa phục nam tử chính là Huyền Hoàng, khô gầy lão giả toàn thân lộ ra khí tức mạnh mẽ, cũng không nên đụng đến.”
Ý Thiên không nói, hắn tự nhiên nhìn ra được hoa phục nam tử và khô gầy lão giả không dễ chọc, nhưng khi hắn chứng kiến Long Dao Châu thần sắc tràn đầy sầu lo, trong lòng lại cảm thấy có chút không muốn.
TRONG ấn tượng Ý Thiên, Long Dao Châu là một thiếu nữ tính cách sáng sủa đáng yêu.
Nhưng nàng hôm nay bộ dạng này biểu lộ hiển nhiên trong lòng rất không tốt, hẳn là đã xảy ra chuyện nàng không tình nguyện rồi lại bất lực.
Nhưng vào lúc này, Ý Thiên tâm linh đột nhiên xuất hiện dấu vết chấn động, điều này làm cho hắn đột nhiên ngẩng đầu, hướng phía khu Đông Thành nhìn lại.
Không trung một mảng vắng vẻ, nhìn không ra cái gì nhưng ánh mắt Ý Thiên lại xuyên suốt hư không, thấy được một việc giờ phút này phát sinh ở Đông Trực Môn.
Dưới ánh mặt trời một cái thân ảnh quen thuộc từ xa đến gần, bay vào Đông Trực Môn.
Nhưng đúng lúc này, bên trong đột nhiên bắn ra ba đạo thân ảnh, hướng người kia đánh tới.
Ý Thiên sắc mặt kinh biến, trong mắt hiện ra sát khí, ở giờ này khắc này có thể làm cho hắn phản ứng như vậy chỉ có một việc, đó chính là Từ Nhược Hoa đã xảy ra chuyện.
Vừa rồi tâm linh Ý Thiên xuất hiện dấu vết chấn động, làm cho hắn sinh lòng cảnh giác.
Sau đó, Ý Thiên nhìn đến khu Đông Thành, vừa vặn nhìn thấy Từ Nhược Hoa từ xa đến gần, bay vào Đông Trực Môn.
Nhưng nhưng vào lúc này, ba đạo thân ảnh đột nhiên phóng đi, cản Từ Nhược Hoa lại, định mang nàng bắt giữ.
Ba người kia tất cả đều là Võ Hoàng nhân vật, Ý Thiên liếc liền nhận ra là Thượng Quan Thế Gia trung cấp Võ Hoàng, lấy tu vi Từ Nhược Hoa cao cấp Võ Tôn, kết quả của nó không cần nói cũng biết.
Bởi vì khoảng cách khá xa, Ý Thiên không kịp tiến đến, lửa giận trong lòng trong thiêu đốt, vô ý thức thi triển ra hư không xuyên suốt đại pháp, mang Tử Điện Thần Lôi Quyết gần đây tu luyện thành dung hợp vào.
Kể từ đó, ngay tại khi ba vị trung cấp Võ Hoàng tới gần Từ Nhược Hoa, chuẩn bị động thủ bắt, mà Từ Nhược Hoa lại bị khí tràng ba đại cao thủ trực tiếp đông cứng ở giữa không trung, không cách nào nhúc nhích tế, trong hư không đột nhiên xuất hiện ba đạo tử sắc thiểm điện, một phần không lầm đánh trúng ba đại trung cấp Võ Hoàng, tại chỗ liền đưa bọn họ đánh bay ra ngoài, nguyên một đám đầy bụi đất, toàn thân quần áo bị cháy đen.
Từ Nhược Hoa vừa sợ lại kỳ lạ, không hiểu nổi là chuyện gì xảy ra, ở trong nháy mắt khôi phục tự do, trong đầu đột nhiên nhớ tới thanh âm Ý Thiên.
Như Hoa, ta ở ngã tư Đông Tây và Nam Bắc đại đạo, những kẻ kia là người Thượng Quan Thế Gia, ngươi nhanh chóng chạy tới đây.
Từ Nhược Hoa nghe vậy vui vẻ, thân thể bắn đi, thẳng đến ngã tư đường.
Thượng Quan Thế Gia tam đại Võ Hoàng gầm giận dữ, lần này bọn hắn đuổi bắt Từ Nhược Hoa, muốn dùng cái này uy hiếp Nam Cung Phi Vũ, không thể tưởng được lại sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Bất chấp thương thế, tam đại Võ Hoàng vội vàng đuổi theo, bốn người một trước ba sau gào thét mà qua, khoảng cách càng ngày càng gần.
Liền với Ý Thiên phát động hư không xuyên suốt đại pháp tế, trên người hắn khí thế cường đại trong nháy mắt khuếch tán, lập tức khiến cho phố đối diện hoa phục nam tử và khô gầy lão giả chú ý.
Một khắc này, Long Dao Châu cũng nhìn thấy Ý Thiên, khuôn mặt u sầu đột nhiên lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, không chút nghĩ ngợi liền hướng phía Ý Thiên bay đi, trong miệng kêu gọi: Phi Vũ. . .”
Hoa phục nam tử sắc mặt âm trầm, đáy mắt hiện lên một đám sát khí, tay phải hướng phía Long Dao Châu lăng không một trảo, quát: Quay lại.”
Ý Thiên giờ phút này mật thiết lưu ý lấy Từ Nhược Hoa cùng với động tĩnh tam đại Võ Hoàng sau lưng, thấy Long Dao Châu bay tới, hoa phục nam tử ra tay bắt, trong lòng không khỏi tức giận.
Vốn Ý Thiên tính tình coi như điềm đạm, nhưng Từ Nhược Hoa bị Thượng Quan Thế Gia cao thủ phục kích, điều này làm cho hắn hết sức tức giận.
Hôm nay Long Dao Châu bay tới chỗ này, hoa phục nam tử này không ngờ ra tay ngăn trở, điều này làm cho Ý Thiên vốn nổi giận đùng đùng càng lửa cháy đổ thêm dầu.
Từ trên khuôn mặt Long Dao Châu, Ý Thiên nhìn ra tâm ý của nàng phần vui sướng gặp lại, phần hy vọng trông thấy từ khốn cảnh, đều tinh tường nói rõ ỷ lại và tín nhiệm của Long Dao Châu đối với mình, xem mình là người thân mật nhất.
Một khắc này, trong lòng Ý Thiên hiện ra một cỗ hào hùng.
Mặc dù vì thân phận hắn không tiện tiếp nhận tình cảm của Long Dao Châu, nhưng ít ra trong lòng Ý Thiên, thiếu nữ này cũng đã trở thành bằng hữu của hắn, tuyệt không cho phép có người làm cho nàng bị chút ủy khuất nào.
Lan Hinh nhìn Long Dao Châu, tâm tình phức tạp vô cùng, nàng thân là nữ nhân, tự nhiên nhìn ra được cảm tình của Long Dao Châu đối với thiếu gia.
Long Dao Châu giờ phút này bày ra phần ngạc nhiên, liều lĩnh, cùng lúc trước trên mặt có cừu oán buồn khổ, tạo thành sự đối lập tươi sáng, điều này làm cho Lan Hinh vốn tâm địa thiện lương cũng không khỏi thở dài
Ghen ghét là một loại phương thức thể hiện của yêu, nhưng bao dung cũng là yêu, mình nên lấy hay bỏ chứ?
Ngay tại khi Lan Hinh do dự, bên cạnh Ý Thiên chợt lóe rồi biến mất, nghĩ là làm, cảm nhận được Long Dao Châu bên người, một tay ôm nàng vào trong ngực, tay phải thuận thế một chưởng, đón nhận hoa phục nam tử lăng không một trảo.
Hai cỗ lực lượng giữa gặp mặt không trung, trong nháy mắt sinh ra nổ mạnh, nhất cử mang Ý Thiên bắn trở về.
Hoa phục nam tử không động, sắc mặt tái nhợt, không vì Ý Thiên tu vi tức giận, chỉ vì biểu hiện của Long Dao Châu làm cho hắn cảm thấy ghen ghét.
Vốn trong này gặp Mạc Thương Huyền, hoa phục nam tử cũng rất không vui, vì tranh đoạt Long Dao Châu mà giằng co từ lâu.
Nếu không phải cố kỵ khô gầy lão giả thực lực, hoa phục nam tử đã sớm một chưởng giết Mạc Thương Huyền, trực tiếp diệt trừ tình địch.
Hai bên còn không có tranh giành ra thắng thua, Ý Thiên lại đột nhiên xuất hiện, Long Dao Châu phản ứng nóng bỏng như thế, kích thích hoa phục nam tử tâm linh thật sâu.
Tranh chấp với Mạc Thương Huyền, hoa phục nam tử tự nhận thắng chắc, mặc dù có khô gầy lão giả ra mặt, giết không được Mạc Thương Huyền, nhưng ít ra Long Dao Châu vẫn đứng ở bên hoa phục nam tử.
Nhưng hôm nay, Ý Thiên vừa xuất hiện, tất cả đều đã thay đổi.
Vô luận là hoa phục nam tử hay là Mạc Thương Huyền, lại đều đứng sang bên cạnh, điều này làm cho hoa phục nam tử như thế nào nuốt được cơn tức này?
Nhìn Ý Thiên, Mạc Thương Huyền ghen ghét không thôi, Long Dao Châu xinh đẹp giờ phút này đang y ôi trong ngực Ý Thiên, một bộ chim nhỏ nép vào, quả thực làm cho người ta giận đến muốn chết.
Dư quang nhìn lướt qua hoa phục nam tử, Mạc Thương Huyền đột nhiên cười lớn ra tiếng, trong bi phẫn lộ ra ý trào phúng vô tận.
Hoa phục nam tử nhếch đôi môi, gần đây hắn tự phụ bất phàm, cái này còn là lần đầu tiên bị người cười nhạo, trong mắt toát ra sát khí nồng đậm.
Ý Thiên trở lại tại chỗ, buông Long Dao Châu trong ngực ra, nói khẽ: Tốt rồi, không có việc gì, có cái gì đợi tí nữa, chúng ta ứng phó chuyện trước mắt đã.”
Quay đầu, Ý Thiên hướng về Lan Hinh nói: Chiếu khán tốt nàng, ta đi đón Như Hoa.”
Lan Hinh và Long Dao Châu nghe vậy sững sờ, song song hướng Ý Thiên nhìn lại, lại phát hiện hắn đã biến mất bóng dáng.
Sau một khắc, bầu trời bao la xa xa truyền tlkws một tiếng sấm sét, nương theo lấy kinh hô rống giận, làm vô số người chú ý.
Ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Ý Thiên như tia chớp mà quay về, trong ngực ôm một nữ tử, đúng là Từ Nhược Hoa.
Phía sau hai người, ba đạo thân ảnh từ trên không rơi xuống, hiển nhiên bị trọng kích.
Buông Từ Nhược Hoa ra, Ý Thiên nhìn hoa phục nam tử và khô gầy lão giả, hỏi: Bọn họ là người nào?”
Từ Nhược Hoa sau khi hạ xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tia đỏ ửng, hiển nhiên tại trước mắt bao người, còn có chút ngại ngùng.
Long Dao Châu ánh mắt phức tạp, sau khi nhìn thoáng qua Lan Hinh lập tức kéo bàn tay nhỏ của Từ Nhược Hoa bé, thân thiết gọi một tiếng tỷ tỷ.
Từ Nhược Hoa lên tiếng muội muội, lập tức kéo tay Lan Hinh, ba nữ song song đứng sau lưng Ý Thiên.
Như thế cần gì phải tận lực lảng tránh chứ?
Cái gọi là nhất niệm nhân quả, Ý Thiên lựa chọn thuận theo tự nhiên, còn lại liền giao cho Mộ Dung Tiểu Dạ tự mình đi quyết định đi.
Quay đầu lại, Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn Ý Thiên, nhẹ giọng lặp lại nói: Bằng hữu? Không sợ ta trèo cao sao?”
Ý Thiên hỏi ngược lại: Ngươi là loại người này sao?”
Mộ Dung Tiểu Dạ nghe vậy nở nụ cười, dời ánh mắt nhìn người khác, ngâm khẽ nói: Ai biết được.”
Bước liên tục nhẹ nhàng, Mộ Dung Tiểu Dạ ưu nhã rời đi, lưu lại Ý Thiên ngạc nhiên đứng ở nơi đó.
Lan Hinh khẽ nói: Thiếu gia thiệt là, người ta cũng không để ý ngươi, ngươi còn ở một bên tình nguyện”
Ý Thiên không có để ý, hắn tự nhiên rõ ràng Lan Hinh đố kỵ, đây cũng là một loại phương thức yêu.
Đợi Mộ Dung Tiểu Dạ đi xa, Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ bé của Lan Hinh, phiêu nhiên ly khai nơi đó.
Hôm nay hành trình khu Tây Thành, đã xảy ra hai chuyện, một phát sinh ở Quy Tịch Tự, một phát sinh ở Phủ nguyên soái.
Chuyện thứ nhất đối với Ý Thiên mà nói ý nghĩa trọng đại, ảnh hưởng cũng cực lớn, chỉ có điều giờ phút này Ý Thiên, còn không có chính thức ý thức được.
Trên đường trở về, Ý Thiên ở ngã tư đường Đông Tây Đại Đạo và Nam Bắc Đại Đạo giao nhau đột nhiên dừng lại, ngưng mắt nhìn một đôi nam nữ ở phố đối diện.
Nam tử một thân cẩm y hoa phục, bề ngoài hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, ngũ quan tuấn tú, thần sắc tự ngạo, quanh thân tràn đầy một cỗ khí tức đẹp đẽ quý giá.
Người này Ý Thiên không biết, nhưng mà bên người tuấn mỹ nam tử, lại có một vị nữ tử duyên dáng yêu kiều, dáng người dáng vẻ thướt tha mềm mại, dung mạo xinh đẹp tú lệ, toàn thân lộ ra linh khí tuyệt mỹ.
Mới gặp người này, Ý Thiên chỉ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhìn kỹ mới phát giác, nàng dĩ nhiên là Long Dao Châu.
Phát hiện này làm cho Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, Long Dao Châu như thế nào và đi cùng hoa phục nam tử kia, hắn là ai chứ?
Giờ phút này, ở bên cạnh tuấn mỹ nam tử và Long Dao Châu còn có hai người, trong đó một vị còn trẻ dĩ nhiên là vị hôn phu” của Long Dao Châu, Mạc Thương Huyền.
Một vị khác là một lão giả khô gầy, một thân đồ đen lộ ra quỷ khí, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt lập loè tia sáng.
Hai bên giờ phút này đang giằng co, hào khí nhìn qua có chút không quá hài hòa.
Mạc Thương Huyền vẻ mặt trầm thống nhìn Long Dao Châu, trong ánh mắt lộ ra thất ý nồng đậm.
Khô gầy lão giả ngưng mắt nhìn hoa phục nam tử hai đầu lông mày nhiều hơn một tia ngưng trọng và cảnh giác.
Long Dao Châu đứng cách hoa phục nam tử hai thước, khoảng cách nhìn qua cũng không thân thiết, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra ưu tư, đôi mi thanh tú nhíu chặt, hiện đầy sầu lo.
Lan Hinh giờ phút này cũng nhận ra Long Dao Châu, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Ý Thiên nhắc nhở: Thiếu gia chúng ta đi thôi , đừng nhúng vào vũng nước đục này. Hoa phục nam tử chính là Huyền Hoàng, khô gầy lão giả toàn thân lộ ra khí tức mạnh mẽ, cũng không nên đụng đến.”
Ý Thiên không nói, hắn tự nhiên nhìn ra được hoa phục nam tử và khô gầy lão giả không dễ chọc, nhưng khi hắn chứng kiến Long Dao Châu thần sắc tràn đầy sầu lo, trong lòng lại cảm thấy có chút không muốn.
TRONG ấn tượng Ý Thiên, Long Dao Châu là một thiếu nữ tính cách sáng sủa đáng yêu.
Nhưng nàng hôm nay bộ dạng này biểu lộ hiển nhiên trong lòng rất không tốt, hẳn là đã xảy ra chuyện nàng không tình nguyện rồi lại bất lực.
Nhưng vào lúc này, Ý Thiên tâm linh đột nhiên xuất hiện dấu vết chấn động, điều này làm cho hắn đột nhiên ngẩng đầu, hướng phía khu Đông Thành nhìn lại.
Không trung một mảng vắng vẻ, nhìn không ra cái gì nhưng ánh mắt Ý Thiên lại xuyên suốt hư không, thấy được một việc giờ phút này phát sinh ở Đông Trực Môn.
Dưới ánh mặt trời một cái thân ảnh quen thuộc từ xa đến gần, bay vào Đông Trực Môn.
Nhưng đúng lúc này, bên trong đột nhiên bắn ra ba đạo thân ảnh, hướng người kia đánh tới.
Ý Thiên sắc mặt kinh biến, trong mắt hiện ra sát khí, ở giờ này khắc này có thể làm cho hắn phản ứng như vậy chỉ có một việc, đó chính là Từ Nhược Hoa đã xảy ra chuyện.
Vừa rồi tâm linh Ý Thiên xuất hiện dấu vết chấn động, làm cho hắn sinh lòng cảnh giác.
Sau đó, Ý Thiên nhìn đến khu Đông Thành, vừa vặn nhìn thấy Từ Nhược Hoa từ xa đến gần, bay vào Đông Trực Môn.
Nhưng nhưng vào lúc này, ba đạo thân ảnh đột nhiên phóng đi, cản Từ Nhược Hoa lại, định mang nàng bắt giữ.
Ba người kia tất cả đều là Võ Hoàng nhân vật, Ý Thiên liếc liền nhận ra là Thượng Quan Thế Gia trung cấp Võ Hoàng, lấy tu vi Từ Nhược Hoa cao cấp Võ Tôn, kết quả của nó không cần nói cũng biết.
Bởi vì khoảng cách khá xa, Ý Thiên không kịp tiến đến, lửa giận trong lòng trong thiêu đốt, vô ý thức thi triển ra hư không xuyên suốt đại pháp, mang Tử Điện Thần Lôi Quyết gần đây tu luyện thành dung hợp vào.
Kể từ đó, ngay tại khi ba vị trung cấp Võ Hoàng tới gần Từ Nhược Hoa, chuẩn bị động thủ bắt, mà Từ Nhược Hoa lại bị khí tràng ba đại cao thủ trực tiếp đông cứng ở giữa không trung, không cách nào nhúc nhích tế, trong hư không đột nhiên xuất hiện ba đạo tử sắc thiểm điện, một phần không lầm đánh trúng ba đại trung cấp Võ Hoàng, tại chỗ liền đưa bọn họ đánh bay ra ngoài, nguyên một đám đầy bụi đất, toàn thân quần áo bị cháy đen.
Từ Nhược Hoa vừa sợ lại kỳ lạ, không hiểu nổi là chuyện gì xảy ra, ở trong nháy mắt khôi phục tự do, trong đầu đột nhiên nhớ tới thanh âm Ý Thiên.
Như Hoa, ta ở ngã tư Đông Tây và Nam Bắc đại đạo, những kẻ kia là người Thượng Quan Thế Gia, ngươi nhanh chóng chạy tới đây.
Từ Nhược Hoa nghe vậy vui vẻ, thân thể bắn đi, thẳng đến ngã tư đường.
Thượng Quan Thế Gia tam đại Võ Hoàng gầm giận dữ, lần này bọn hắn đuổi bắt Từ Nhược Hoa, muốn dùng cái này uy hiếp Nam Cung Phi Vũ, không thể tưởng được lại sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Bất chấp thương thế, tam đại Võ Hoàng vội vàng đuổi theo, bốn người một trước ba sau gào thét mà qua, khoảng cách càng ngày càng gần.
Liền với Ý Thiên phát động hư không xuyên suốt đại pháp tế, trên người hắn khí thế cường đại trong nháy mắt khuếch tán, lập tức khiến cho phố đối diện hoa phục nam tử và khô gầy lão giả chú ý.
Một khắc này, Long Dao Châu cũng nhìn thấy Ý Thiên, khuôn mặt u sầu đột nhiên lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, không chút nghĩ ngợi liền hướng phía Ý Thiên bay đi, trong miệng kêu gọi: Phi Vũ. . .”
Hoa phục nam tử sắc mặt âm trầm, đáy mắt hiện lên một đám sát khí, tay phải hướng phía Long Dao Châu lăng không một trảo, quát: Quay lại.”
Ý Thiên giờ phút này mật thiết lưu ý lấy Từ Nhược Hoa cùng với động tĩnh tam đại Võ Hoàng sau lưng, thấy Long Dao Châu bay tới, hoa phục nam tử ra tay bắt, trong lòng không khỏi tức giận.
Vốn Ý Thiên tính tình coi như điềm đạm, nhưng Từ Nhược Hoa bị Thượng Quan Thế Gia cao thủ phục kích, điều này làm cho hắn hết sức tức giận.
Hôm nay Long Dao Châu bay tới chỗ này, hoa phục nam tử này không ngờ ra tay ngăn trở, điều này làm cho Ý Thiên vốn nổi giận đùng đùng càng lửa cháy đổ thêm dầu.
Từ trên khuôn mặt Long Dao Châu, Ý Thiên nhìn ra tâm ý của nàng phần vui sướng gặp lại, phần hy vọng trông thấy từ khốn cảnh, đều tinh tường nói rõ ỷ lại và tín nhiệm của Long Dao Châu đối với mình, xem mình là người thân mật nhất.
Một khắc này, trong lòng Ý Thiên hiện ra một cỗ hào hùng.
Mặc dù vì thân phận hắn không tiện tiếp nhận tình cảm của Long Dao Châu, nhưng ít ra trong lòng Ý Thiên, thiếu nữ này cũng đã trở thành bằng hữu của hắn, tuyệt không cho phép có người làm cho nàng bị chút ủy khuất nào.
Lan Hinh nhìn Long Dao Châu, tâm tình phức tạp vô cùng, nàng thân là nữ nhân, tự nhiên nhìn ra được cảm tình của Long Dao Châu đối với thiếu gia.
Long Dao Châu giờ phút này bày ra phần ngạc nhiên, liều lĩnh, cùng lúc trước trên mặt có cừu oán buồn khổ, tạo thành sự đối lập tươi sáng, điều này làm cho Lan Hinh vốn tâm địa thiện lương cũng không khỏi thở dài
Ghen ghét là một loại phương thức thể hiện của yêu, nhưng bao dung cũng là yêu, mình nên lấy hay bỏ chứ?
Ngay tại khi Lan Hinh do dự, bên cạnh Ý Thiên chợt lóe rồi biến mất, nghĩ là làm, cảm nhận được Long Dao Châu bên người, một tay ôm nàng vào trong ngực, tay phải thuận thế một chưởng, đón nhận hoa phục nam tử lăng không một trảo.
Hai cỗ lực lượng giữa gặp mặt không trung, trong nháy mắt sinh ra nổ mạnh, nhất cử mang Ý Thiên bắn trở về.
Hoa phục nam tử không động, sắc mặt tái nhợt, không vì Ý Thiên tu vi tức giận, chỉ vì biểu hiện của Long Dao Châu làm cho hắn cảm thấy ghen ghét.
Vốn trong này gặp Mạc Thương Huyền, hoa phục nam tử cũng rất không vui, vì tranh đoạt Long Dao Châu mà giằng co từ lâu.
Nếu không phải cố kỵ khô gầy lão giả thực lực, hoa phục nam tử đã sớm một chưởng giết Mạc Thương Huyền, trực tiếp diệt trừ tình địch.
Hai bên còn không có tranh giành ra thắng thua, Ý Thiên lại đột nhiên xuất hiện, Long Dao Châu phản ứng nóng bỏng như thế, kích thích hoa phục nam tử tâm linh thật sâu.
Tranh chấp với Mạc Thương Huyền, hoa phục nam tử tự nhận thắng chắc, mặc dù có khô gầy lão giả ra mặt, giết không được Mạc Thương Huyền, nhưng ít ra Long Dao Châu vẫn đứng ở bên hoa phục nam tử.
Nhưng hôm nay, Ý Thiên vừa xuất hiện, tất cả đều đã thay đổi.
Vô luận là hoa phục nam tử hay là Mạc Thương Huyền, lại đều đứng sang bên cạnh, điều này làm cho hoa phục nam tử như thế nào nuốt được cơn tức này?
Nhìn Ý Thiên, Mạc Thương Huyền ghen ghét không thôi, Long Dao Châu xinh đẹp giờ phút này đang y ôi trong ngực Ý Thiên, một bộ chim nhỏ nép vào, quả thực làm cho người ta giận đến muốn chết.
Dư quang nhìn lướt qua hoa phục nam tử, Mạc Thương Huyền đột nhiên cười lớn ra tiếng, trong bi phẫn lộ ra ý trào phúng vô tận.
Hoa phục nam tử nhếch đôi môi, gần đây hắn tự phụ bất phàm, cái này còn là lần đầu tiên bị người cười nhạo, trong mắt toát ra sát khí nồng đậm.
Ý Thiên trở lại tại chỗ, buông Long Dao Châu trong ngực ra, nói khẽ: Tốt rồi, không có việc gì, có cái gì đợi tí nữa, chúng ta ứng phó chuyện trước mắt đã.”
Quay đầu, Ý Thiên hướng về Lan Hinh nói: Chiếu khán tốt nàng, ta đi đón Như Hoa.”
Lan Hinh và Long Dao Châu nghe vậy sững sờ, song song hướng Ý Thiên nhìn lại, lại phát hiện hắn đã biến mất bóng dáng.
Sau một khắc, bầu trời bao la xa xa truyền tlkws một tiếng sấm sét, nương theo lấy kinh hô rống giận, làm vô số người chú ý.
Ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Ý Thiên như tia chớp mà quay về, trong ngực ôm một nữ tử, đúng là Từ Nhược Hoa.
Phía sau hai người, ba đạo thân ảnh từ trên không rơi xuống, hiển nhiên bị trọng kích.
Buông Từ Nhược Hoa ra, Ý Thiên nhìn hoa phục nam tử và khô gầy lão giả, hỏi: Bọn họ là người nào?”
Từ Nhược Hoa sau khi hạ xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tia đỏ ửng, hiển nhiên tại trước mắt bao người, còn có chút ngại ngùng.
Long Dao Châu ánh mắt phức tạp, sau khi nhìn thoáng qua Lan Hinh lập tức kéo bàn tay nhỏ của Từ Nhược Hoa bé, thân thiết gọi một tiếng tỷ tỷ.
Từ Nhược Hoa lên tiếng muội muội, lập tức kéo tay Lan Hinh, ba nữ song song đứng sau lưng Ý Thiên.
/736
|