Giờ khắc này ánh mắt Ý Thiên trở nên mông lung và rất đẹp, lập tức hấp dẫn lực chú ý của thiếu phụ này, làm cho nàng không tự chủ mà hãm sâu vào trong đó.
Ý Thiên lúc này ý niệm khẽ động và ánh mắt lưu chuyển, trong một phần mười giây đã xâm nhập đại não của thiếu phụ áo đỏ, bắt đầu đọc trí nhớ của nàng có quan hệ tới Vô Khuyết công tử.
Đây là Nhiết Hồn Đoạt Phách chi thuật, chính là Tàn Thức U Hồn Tông Huyền Minh Nhiếp Hồn Đại Pháp, trong tay của Ý Thiên thi triển, có thể nói là vô cùng kỳ diệu, chỉ trong nháy mắt đã biết được hắn suy nghĩ cái gì rồi.
Một lát thiếu phụ áo đỏ thanh tỉnh, Ý Thiên trước mặt đã biến mất rồi, tất cả giống như một giấc mộng.
Trên một con đường cái khác, Ý Thiên và mọi người đã hiểu được chi tiết của Vô Khuyết công tử.
- Thiếu gia, tình huống thế nào, thám thính được bao nhiêu tin tức hữu dụng?
Ý Thiên hơi nhíu mày, không có trả lời ngay vấn đề của Lan Hinh mà là cân nhắc chuyện khác.
Vừa rồi Ý Thiên đọc được trí nhớ của thiếu phụ áo đỏ, từ đó hiểu được quan hệ của thiếu phụ này và Hoa Vô Khuyết.
Mà chính những chuyện này làm cho Ý Thiên biểu lộ quái dị và trầm tư.
Người còn lại thần sắc quái dị nhìn qua Ý Thiên, nhìn hắn nghĩ gì, nhưng lại không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Thời điểm này Từ Nhược Hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn phương bắc, nói khẽ:
- Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên đến.
Phía chân trời có một đoàn người từ xa đến gần, chính là đám người Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên.
Ý Thiên nhìn qua người tới và hai mắt quái dị, đã không mở miệng cũng không né tránh, đứng ở trên đường cái nhìn qua Vô Khuyết công tử.
Hỏa Linh Thành thật lớn, đám người Hoa Vô Khuyết từ bắc xuôi nam, mà đám người Ý Thiên lại đứng trên đường cái phồn hoa, không cẩn thận lưu ý thì không cách nào phát hiện ra được.
Ý Thiên nếu có tâm lảng tránh thì rất dễ dàng, nhưng mà Ý Thiên không có tránh, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn qua Hoa Vô Khuyết có thể phát hiện ra mình hay không.
Một lát Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên mang người đi vào Hỏa Linh Thành, Hoa Vô Khuyết không có phát hiện Ý Thiên, nhưng Ứng Thải Liên lại phát hiện Ý Thiên.
Song phương gặp lại cũng không có lảng tránh, hào khí lộ hơi áp lực.
Hoa Vô Khuyết vẻ mặt không vui, khẽ nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đúng là ngoan độc, lá gan cũng lớn. Lúc trước âm chúng ta một đạo, hôm nay lại dừng ở nơi này, ngươi sẽ không sợ ta trở mặt giết ngươi?
Ý Thiên lạnh lùng cười cười, phản bác nói:
- Nguyện đánh bạc chịu thua, ở trong loạn thạch là ngươi đi theo sau chúng ta, há có thể mang chuyện này đổ lên đầu của ta chứ? Về phần ta dừng ở Hỏa Linh Thành chính là bởi vì chúng ta cần ở nơi này mua sắm ít đồ, điểm này dường như không có ngại gì ngươi a.
Hoa Vô Khuyết cười to nói:
- Miệng mồm thật dẻo, xác thực có vài phần khẩu tài. Nhưng mà ngươi quên Hỏa Linh Thành chính là địa bàn của ta.
Ý Thiên hờ hững cười cười, cũng không rảnh trả lời, quay đầu nhìn qua Ứng Thải Liên, hỏi:
- Nhớ rõ trước đó không lâu thánh nữ có hỏi qua ta, có từng biết rõ chi tiết của Phi Phàm công tử, không biết thánh nữ bây giờ có thể nói không, rốt cuộc Phi Phàm công tử có lai lịch gì?
Ứng Thải Liên sóng mắt khẽ nhúc nhích, không đáp mà hỏi ngược lại.
- Hiện tại mới nghĩ đến hỏi cái này, ngươi không cảm thấy quá muộn sao?
Ý Thiên nói:
- Ta cảm thấy được hiện tại hỏi thăm, thời gian vừa phù hợp.
Hoa Vô Khuyết khẽ nói:
- Thánh nữ không cần để ý hắn, hắn muốn thi triển quỷ kế.
Ứng Thải Liên lưu ý thần sắc của Ý Thiên, khẽ cười nói:
- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết, ta có chỗ tốt gì đâu?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta cũng có tin tức trao đổi với ngươi, đoán chừng ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.
Ứng Thải Liên cười nói:
- Vậy sao? Ta tạm thời tin ngươi một lần.
Âm thanh dừng lại, nháy mắt sau đó Ứng Thải Liên cũng xuất hiện bên tai của Ý Thiên, người ngoài căn bản không có nghe thấy.
- Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức chính là hoàng tử Liệt Hỏa Đế Quốc, từ nhỏ đã đi tới Vân Châu học nghệ.
Tin tức này khiến sắc mặt Ý Thiên kinh biến, trong ánh mắt toát ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tất cả là do Phi Phàm công tử ở sau lưng giở trò quỷ.
Phủ nguyên soái tổ chức luận võ đại hội đoàn chừng đều là chủ ý của Phi Phàm công tử, thậm chí lúc này đây Vi Tinh Nghi mất trộm cũng có khả năng là quỷ kế của Phi Phàm công tử.
- Tới ngươi, nói đi, ý định nói cho ta biết tin tức kinh người gì?
Ánh mắt mỉm cười nhìn qua Ý Thiên, Ứng Thải Liên bộ dáng bình tĩnh thong dong.
Ý Thiên khuôn mặt trầm tĩnh, quét nhìn qua Hoa Vô Khuyết sau đó nhìn qua Ứng Thải Liên nói:
- Nghe nói Vô Khuyết công tử thập toàn thập mỹ, tại Hỏa Linh Thành có không ít tình nhân.
Hoa Vô Khuyết sắc mặt biến thành lạnh, khẽ nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi không nên châm ngòi thị phi. Bên cạnh ngươi thê thiếp thành đàn, có tư cách gì nói bổn công tử?
Ý Thiên nhìn tình huống chung quanh, cười nói:
- Ta thiếu chút nữa quên, số lượng nữ nhân hiện tại của ta so sánh với nữ nhân bên cạnh của ngươi còn nhiều gấp đôi nha, thật sự làm ngươi chê cười rồi.
Ý Thiên nói lời này rõ ràng đang châm chọc Vô Khuyết công tử, lúc này sắc mặt Hoa Vô Khuyết giận dữ, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đừng vội đắc ý, so nữ nhân thì bổn công tử tuyệt đối không bại bởi ngươi.
Ý Thiên khiêu khích nói:
- Vậy sao? Vậy ngươi không ngại nói lịch sử phong lưu ra đi, nói cho thánh nữ nghe một chút. Ta đoán chừng thánh nữ rất ưa thích nghe những lời này.
Hoa Vô Khuyết chấn động, lúc này mới ý thức mình nói lỡ, lại ngốc tới mức nói ở trước mặt Ứng Thải Liên mình có nhiều tình nhân.
Ứng Thải Liên hừ khẽ một tiếng, trừng mắt Ý Thiên chất vấn:
- Ngươi sẽ không nói cho ta biết, ngươi dùng những chuyện lông gà vỏ tỏi này nói cho ta biết đấy chứ?
Ý Thiên ha ha cười nói:
- Thánh nữ là người thông minh, ta cũng chỉ quan tâm nhắc nhở ngươi, chẳng lẽ thánh nữ cảm giác không thấy, ta có tình nghĩa với ngươi sao?
Ý Thiên nói ra lời này làm cho song phương cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt là Hoa Vô Khuyết, Lan Hinh, Ứng Thải Liên, đều trừng mắt nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt khác nhau.
Hoa Vô Khuyết là ghi hận trong lòng, Lan Hinh thì vẻ mặt u oán, Ứng Thải Liên thì híp mắt lại, dịu dàng cười nói:
- Vậy sao, ta đây chẳng phải cảm thấy vinh hạnh đặc biệt rồi?
Ý Thiên nhìn Hoa Vô Khuyết, cười nói:
- Thánh nữ ánh mắt độc đáo, có lẽ cũng hiểu được cái gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong đá thối rửa cũng không nên bị bộ mặt giả nhân giả nghĩa của người khác lừa gạt a.
Hoa Vô Khuyết giận dữ, quát:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi im miệng cho lão tử, ngươi thực cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Ý Thiên nhíu mày, lãnh đạm nói:
- Bôi đen đối thủ, nâng mình lên, đây là sách lược thường dùng a. Vô Khuyết công tử sẽ không cho rằng chuyện này không làm được sao?
Hoa Vô Khuyết tức giận nói:
- Đó là tiểu nhân gây nên, không phải bản sắc quân tử!
Ý Thiên lúc này ý niệm khẽ động và ánh mắt lưu chuyển, trong một phần mười giây đã xâm nhập đại não của thiếu phụ áo đỏ, bắt đầu đọc trí nhớ của nàng có quan hệ tới Vô Khuyết công tử.
Đây là Nhiết Hồn Đoạt Phách chi thuật, chính là Tàn Thức U Hồn Tông Huyền Minh Nhiếp Hồn Đại Pháp, trong tay của Ý Thiên thi triển, có thể nói là vô cùng kỳ diệu, chỉ trong nháy mắt đã biết được hắn suy nghĩ cái gì rồi.
Một lát thiếu phụ áo đỏ thanh tỉnh, Ý Thiên trước mặt đã biến mất rồi, tất cả giống như một giấc mộng.
Trên một con đường cái khác, Ý Thiên và mọi người đã hiểu được chi tiết của Vô Khuyết công tử.
- Thiếu gia, tình huống thế nào, thám thính được bao nhiêu tin tức hữu dụng?
Ý Thiên hơi nhíu mày, không có trả lời ngay vấn đề của Lan Hinh mà là cân nhắc chuyện khác.
Vừa rồi Ý Thiên đọc được trí nhớ của thiếu phụ áo đỏ, từ đó hiểu được quan hệ của thiếu phụ này và Hoa Vô Khuyết.
Mà chính những chuyện này làm cho Ý Thiên biểu lộ quái dị và trầm tư.
Người còn lại thần sắc quái dị nhìn qua Ý Thiên, nhìn hắn nghĩ gì, nhưng lại không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Thời điểm này Từ Nhược Hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn phương bắc, nói khẽ:
- Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên đến.
Phía chân trời có một đoàn người từ xa đến gần, chính là đám người Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên.
Ý Thiên nhìn qua người tới và hai mắt quái dị, đã không mở miệng cũng không né tránh, đứng ở trên đường cái nhìn qua Vô Khuyết công tử.
Hỏa Linh Thành thật lớn, đám người Hoa Vô Khuyết từ bắc xuôi nam, mà đám người Ý Thiên lại đứng trên đường cái phồn hoa, không cẩn thận lưu ý thì không cách nào phát hiện ra được.
Ý Thiên nếu có tâm lảng tránh thì rất dễ dàng, nhưng mà Ý Thiên không có tránh, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn qua Hoa Vô Khuyết có thể phát hiện ra mình hay không.
Một lát Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên mang người đi vào Hỏa Linh Thành, Hoa Vô Khuyết không có phát hiện Ý Thiên, nhưng Ứng Thải Liên lại phát hiện Ý Thiên.
Song phương gặp lại cũng không có lảng tránh, hào khí lộ hơi áp lực.
Hoa Vô Khuyết vẻ mặt không vui, khẽ nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đúng là ngoan độc, lá gan cũng lớn. Lúc trước âm chúng ta một đạo, hôm nay lại dừng ở nơi này, ngươi sẽ không sợ ta trở mặt giết ngươi?
Ý Thiên lạnh lùng cười cười, phản bác nói:
- Nguyện đánh bạc chịu thua, ở trong loạn thạch là ngươi đi theo sau chúng ta, há có thể mang chuyện này đổ lên đầu của ta chứ? Về phần ta dừng ở Hỏa Linh Thành chính là bởi vì chúng ta cần ở nơi này mua sắm ít đồ, điểm này dường như không có ngại gì ngươi a.
Hoa Vô Khuyết cười to nói:
- Miệng mồm thật dẻo, xác thực có vài phần khẩu tài. Nhưng mà ngươi quên Hỏa Linh Thành chính là địa bàn của ta.
Ý Thiên hờ hững cười cười, cũng không rảnh trả lời, quay đầu nhìn qua Ứng Thải Liên, hỏi:
- Nhớ rõ trước đó không lâu thánh nữ có hỏi qua ta, có từng biết rõ chi tiết của Phi Phàm công tử, không biết thánh nữ bây giờ có thể nói không, rốt cuộc Phi Phàm công tử có lai lịch gì?
Ứng Thải Liên sóng mắt khẽ nhúc nhích, không đáp mà hỏi ngược lại.
- Hiện tại mới nghĩ đến hỏi cái này, ngươi không cảm thấy quá muộn sao?
Ý Thiên nói:
- Ta cảm thấy được hiện tại hỏi thăm, thời gian vừa phù hợp.
Hoa Vô Khuyết khẽ nói:
- Thánh nữ không cần để ý hắn, hắn muốn thi triển quỷ kế.
Ứng Thải Liên lưu ý thần sắc của Ý Thiên, khẽ cười nói:
- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết, ta có chỗ tốt gì đâu?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta cũng có tin tức trao đổi với ngươi, đoán chừng ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.
Ứng Thải Liên cười nói:
- Vậy sao? Ta tạm thời tin ngươi một lần.
Âm thanh dừng lại, nháy mắt sau đó Ứng Thải Liên cũng xuất hiện bên tai của Ý Thiên, người ngoài căn bản không có nghe thấy.
- Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức chính là hoàng tử Liệt Hỏa Đế Quốc, từ nhỏ đã đi tới Vân Châu học nghệ.
Tin tức này khiến sắc mặt Ý Thiên kinh biến, trong ánh mắt toát ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tất cả là do Phi Phàm công tử ở sau lưng giở trò quỷ.
Phủ nguyên soái tổ chức luận võ đại hội đoàn chừng đều là chủ ý của Phi Phàm công tử, thậm chí lúc này đây Vi Tinh Nghi mất trộm cũng có khả năng là quỷ kế của Phi Phàm công tử.
- Tới ngươi, nói đi, ý định nói cho ta biết tin tức kinh người gì?
Ánh mắt mỉm cười nhìn qua Ý Thiên, Ứng Thải Liên bộ dáng bình tĩnh thong dong.
Ý Thiên khuôn mặt trầm tĩnh, quét nhìn qua Hoa Vô Khuyết sau đó nhìn qua Ứng Thải Liên nói:
- Nghe nói Vô Khuyết công tử thập toàn thập mỹ, tại Hỏa Linh Thành có không ít tình nhân.
Hoa Vô Khuyết sắc mặt biến thành lạnh, khẽ nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi không nên châm ngòi thị phi. Bên cạnh ngươi thê thiếp thành đàn, có tư cách gì nói bổn công tử?
Ý Thiên nhìn tình huống chung quanh, cười nói:
- Ta thiếu chút nữa quên, số lượng nữ nhân hiện tại của ta so sánh với nữ nhân bên cạnh của ngươi còn nhiều gấp đôi nha, thật sự làm ngươi chê cười rồi.
Ý Thiên nói lời này rõ ràng đang châm chọc Vô Khuyết công tử, lúc này sắc mặt Hoa Vô Khuyết giận dữ, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đừng vội đắc ý, so nữ nhân thì bổn công tử tuyệt đối không bại bởi ngươi.
Ý Thiên khiêu khích nói:
- Vậy sao? Vậy ngươi không ngại nói lịch sử phong lưu ra đi, nói cho thánh nữ nghe một chút. Ta đoán chừng thánh nữ rất ưa thích nghe những lời này.
Hoa Vô Khuyết chấn động, lúc này mới ý thức mình nói lỡ, lại ngốc tới mức nói ở trước mặt Ứng Thải Liên mình có nhiều tình nhân.
Ứng Thải Liên hừ khẽ một tiếng, trừng mắt Ý Thiên chất vấn:
- Ngươi sẽ không nói cho ta biết, ngươi dùng những chuyện lông gà vỏ tỏi này nói cho ta biết đấy chứ?
Ý Thiên ha ha cười nói:
- Thánh nữ là người thông minh, ta cũng chỉ quan tâm nhắc nhở ngươi, chẳng lẽ thánh nữ cảm giác không thấy, ta có tình nghĩa với ngươi sao?
Ý Thiên nói ra lời này làm cho song phương cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt là Hoa Vô Khuyết, Lan Hinh, Ứng Thải Liên, đều trừng mắt nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt khác nhau.
Hoa Vô Khuyết là ghi hận trong lòng, Lan Hinh thì vẻ mặt u oán, Ứng Thải Liên thì híp mắt lại, dịu dàng cười nói:
- Vậy sao, ta đây chẳng phải cảm thấy vinh hạnh đặc biệt rồi?
Ý Thiên nhìn Hoa Vô Khuyết, cười nói:
- Thánh nữ ánh mắt độc đáo, có lẽ cũng hiểu được cái gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong đá thối rửa cũng không nên bị bộ mặt giả nhân giả nghĩa của người khác lừa gạt a.
Hoa Vô Khuyết giận dữ, quát:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi im miệng cho lão tử, ngươi thực cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Ý Thiên nhíu mày, lãnh đạm nói:
- Bôi đen đối thủ, nâng mình lên, đây là sách lược thường dùng a. Vô Khuyết công tử sẽ không cho rằng chuyện này không làm được sao?
Hoa Vô Khuyết tức giận nói:
- Đó là tiểu nhân gây nên, không phải bản sắc quân tử!
/736
|