Ý Thiên kinh nghi nói:
- Xích vân tử thần? Đó là cái gì?
Ngọc Linh Lung lắc đầu nói:
- Ta chưa từng gặp qua, nhưng chỉ hơi nghe qua, nghe nói là một đoàn huyết hồng hoặc là huyết ảnh nhàn nhạt, biến hóa thất thường và qua lại tùy ý, không người nào có thể sống sót trong tay của hắn. Tương truyền xích vân tử thần chính là thủ hộ thần của xích vân sa mạc, chỉ cần ngươi không tiến vào xích vân sa mạc, nó sẽ không giết ngươi. Một khi ngươi tiến vào xích vân sa mạc chính là mạo phạm thần uy của nó, như vậy nhất định chết không thể nghi ngờ.
Ý Thiên nhăn mày, nói:
- Không thể ngờ trong xích vân sa mạc còn có những chuyện như vậy, chẳng trách tất cả mọi người đều nói Vô Biên Hoang Thành giấu ở trong này.
Ngọc Linh Lung cười cười, ngâm khẻ nói:
- Tốt, ta nên quay về, nếu đi quá lâu các trưởng lão sẽ sinh nghi.
Phất phất tay, Ngọc Linh Lung thoáng không bỏ, nhưng vẫn quay người rời đi.
Ý Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ngọc Linh Lung, đôi môi khẽ nhúc nhích vài cái, cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
Một lát sau, Ý Thiên khôi phục lại bình tĩnh, trong đầu nhớ tới thân ảnh như tiên tử của Trương Tuyết.
Nữ nhân xinh đẹp này dạyÝ Thiên rất nhiều đạo lý, trong lòng của hắn có địa vị đặc thù.
Hôm nay song phương gần trong gang tấc, Ý Thiên tự nhiên muốn gặp Trương Tuyết.
Nhưng mà vào lúc này một đạo khí tức đặc thù khiến Ý Thiên chú ý tới.
Khí tức này cách chỗ của Ý Thiên mười dặm, nếu như không phải Ý Thiên ý thức nhạy cảm, căn bản không cách nào phát hiện ra.
Chần chờ một lát, Ý Thiên quay đầu lại nhìn lại, nhưng thấy mười dặm bên ngoài có một đỉnh núi nhỏ, ở đó có một đám thân ảnh đứng nhấp nhô.
Ý Thiên lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt hắn đã tới nơi đó, hóa thành một hạt bụi nhỏ không có chút khí tức nào cả.
Dưới ánh trăng, trên đỉnh núi này có một giao dịch, trong đó một phương là Phi Phàm công tử.
Lần này Phi Phàm công tử mang theo năm người, trừ Đoạt Mệnh Quỷ Tẩu Bành Trạch, Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn ra, hai người khác chính là Dịch Thiên Quân cùng Hứa Hồng Ảnh.
Đối diện Phi Phàm công tử là một nam tử trung neine không cao, ngoại hình hèn mọn bỉ ổi, hắn đang nhìn chằm chằm vào Hứa Hồng Ảnh cùng Khang Mẫn.
Sắc mặt Phi Phàm công tử không vui, khẽ nói:
- Thường Cửu, bổn công tử dễ dàng tha thứ là có hạn độ, ngươi tốt nhất nên cân nhắc cẩn thận, chớ để tự rước lấy họa.
Tên nam tử Thường Cửu cười hắc hắc nói:
- Nếu Phi Phàm công tử cảm thấy điều kiện của ta là rất cao, không nỡ hai vị đại mỹ nhân, ta sẽ giảm xuống một điều kiện, chỉ cần Hứa Hồng Ảnh. Theo ta biết nàng cũng không phải là nữ nhân của Phi Phàm công tử ngươi, nếu như ngươi cũng không nỡ, vậy nên tìm kẻ cao minh khác đi.
Dịch Thiên Quân tức giận nói:
- Không được, ngươi không thể mang nàng ra tiến hành giao dịch, ngươi đã từng đáp ứng ta và Trường Không Vô Kỵ, tuyệt đối cam đoan an toàn của nàng, chúng ta mới cam tâm báng mạng cho ngươi, nếu hôm nay ngươi đổi ý, ngươi là kẻ nói không giữ lời, ta cùng Trường Không Vô Kỵ cũng không làm việc cho ngươi.
Thường Cửu cười hắc hắc nói:
- Tu vị của tiểu tử này quá bình thường, căn bản không có tác dụng, Phi Phàm công tử là người thông minh, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Phi Phàm công tử hừ lạnh một tiếng, không vui nói:
- Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng nếu như ngươi dám đàu nghịch hoa chiêu gì, đến lúc đó ngươi đừng trách ta trở mặt vô tình.
Thường Cửu cười nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ta sẽ hoàn thành.
Dịch Thiên Quân khó thở, nổi giận mắng:
- Đoạn Thiên Đức, ngươi không giữ lời hứa, ngươi thiếu đạo đức vô năng, ngươi là tiểu nhân hèn hạ vô sỉ.
Phi Phàm công tử hừ khẽ một tiếng, chấn thân thể Dịch Thiên Quân run lên, hắn trọng thương thổ huyết, không thể nói chuyện.
Hứa Hồng Ảnh nhìn chằm chằm vào Phi Phàm công tử, trong mắt tràn đầy hàn ý, nhưng lại quật cường không nói một lời, nàng dùng im lặng kháng nghị Phi Phàm công tử bội bạc.
Nhìn qua Thường Cửu, Phi Phàm công tử hỏi:
- Khi nào có thể cho ta tin tức?
Thường Cửu vẻ mặt hưng phấn cười nói:
- Đừng nóng vội, chậm nhất là xế chiều ngày mai, ta có thể tìm được tung tích của Công Tôn Duy Ngã. Hiện tại ngươi nên giao Hứa Hồng Ảnh cho ta, đêm nay ta phải ăn uống no nê a.
Phi Phàm công tử hừ nhẹ một tiếng, sau đó phân phó Khang Mẫn đem Hứa Hồng Ảnh giao cho Thường Cửu, lại cảnh cáo:
- Đừng chỉ cố chơi nữ nhân, xế chiều ngày mai mà ngươi không tìm được tung tích của Công Tôn Duy Ngã, ngươi nên chờ chết đi.
Thường Cửu tiếp Hứa Hồng Ảnh do Khang Mẫn ném tới kẹp vào nách, nhếch miệng cười nói:
- Phi Phàm công tử yên tâm, Thường Cửu ta mặc dù háo sắc, nhưng lại nói một không hai, ngươi nên chờ tin tức tốt của ta đi.
Thả người bay đi, Thường Cửu tốc độ rời đi nhanh kinh người.
Bành Trạch nhìn qua Dịch Thiên Quân trọng thương, hỏi:
- Công tử, tiểu tử này xử lý như thế nào?
Phi Phàm công tử khẽ nói:
- Thiên cổ gian nan nhất là chết, trước lưu hắn một mạng, ta còn muốn dùng hắn bức hiếp Trường Không Vô Kỵ tiếp tục làm việc cho ta.
Khang Mẫn cười nói:
- Công tử thật sự là anh minh, tống xuất một Hứa Hồng Ảnh, lưu lại một Dịch Thiên Quân, đồng thời cũng có thể uy hiếp Trường Không Vô Kỵ.
Phi Phàm công tử cười lạnh nói:
- Nhu Tình công tử quen mặt mềm lòng, đây là nhược điểm trí mạng của hắn. Đi thôi, chúng ta trở về.
Lúc này đang làm giao dịch, kỳ thật Phi Phàm công tử cũng không cam tâm làm chuyện này, bởi vì hắn có ý định muốn nhấm nháp tư vị của Hứa Hồng Ảnh trước, ai ngờ lại gặp Thường Cửu háo sắc.
Vi lợi ích, vi đại cục, Phi Phàm công tử biểu hiện ra mặt lãnh khốc của hắn, mặc dù trong nội tâm hắn không vui nhưng vẫn tiếp hành giao dịch với Thường Cửu, dùng Hứa Hồng Ảnh để đổi lấy tung tích của Công Tôn Duy Ngã.
Tất cả những điểm này Ý Thiên đều nhìn ở trong mắt, trong lòng kinh ngạc.
Phi Phàm công tử không tiếc dùng Hứa Hồng Ảnh trao đổi tung tích của Công Tôn Duy Ngã, chẳng đẵnms giữ vị trí xác thực của Vô Biên Hoang Thành?
Không kịp qua lo lắng nhiều, Ý Thiên thấy Phi Phàm công tử rời khỏi đỉnh núi này, cũng nhanh chóng rời đi, đuổi theo hướng Thường Cửu.
Đối với Hứa Hồng Ảnh đã từng gặp mặt một lần, Ý Thiên cũng có ấn tượng không tệ về nàng, cộng thêm Trường Không Vô Kỵ, Mộ Dung Tiểu Dạ nên Ý Thiên cũng không nỡ nhìn thấy nàng rơi vào trong tay sắc lang.
Tu vị của Thường Cửu không có quan hệ trực tiếp với diện mạo bên ngoài của hắn, tuy người này hèn mọn bỉ ổi nhưng mà tu vị kinh người.
Cũng may Ý Thiên sớm tập trung khí tức của hắn rồi, tuy rớt lại phía sau một lát nhưng cũng dễ dàng tìm được nơi Thường Cửu đặt chân.
Đó là một huyệt động nằm trên sườn đồi, vị trí thập phần ẩn khuất, Ý Thiên dò xét động tĩnh một chút, phát hiện cũng chỉ có Thường Cửu cùng Hứa Hồng Ảnh hai người.
Hứa Hồng Ảnh ngay từ đầu đã bị phong bế một thân tu vị và không cách nào nói chuyện được, bởi vậy nàng chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nổ của mình khinh bỉ và cừu hận Phi Phàm công tử.
Hôm nay Hứa Hồng Ảnh rơi vào trong tay Thường Cửu cho nên trong lòng muốn chết ngay, đáng tiếc tất cả không phải do nàng.
Thường Cửu bề ngoài hèn mọn bỉ ổi, từng tao ngộ qua rất nhiều nữ nhân khinh bỉ, cho nên dưỡng thành tâm lý cực đoan, thích nhất lăng nhục nữ nhân xinh đẹp, tại Hỏa Linh Thành là dâm côn ác ma nổi danh.
Dĩ vãng tại Hỏa Linh Thành có nhiều cố kỵ, cho nên Thường Cửu vẫn còn tương đối thu liễm.
Hôm nay rời khỏi Hỏa Linh Thành, Hứa Hồng Ảnh lại là mỹ nữ Phi Vân thành, Thường Cửu tự nhiên sẽ không cố kỵ, mới vừa vào trong động đã ném Hứa Hồng Ảnh trên mặt đất, trong miệng cười đắc ý.
Hứa Hồng Ảnh nhìn chằm chằm vào Thường Cửu, hai tay ôm trước ngực, bộ dáng tức giận.
Thường Cửu tâm lý cực đoan, ưa thích lăng nhục nữ nhân, cho nên có rất nhiều kinh nghiệm, cũng không vội động thủ, hắn muốn đi đầu phá hủy phòng tuyến trong lòng đối phương, sau đó lại hảo hảo đùa bỡn đối phương.
Lúc này Hứa Hồng Ảnh xem như gặp may mắn, bởi vì Thường Cửu có tập tính này nên kéo dài thời gian, cho Ý Thiên cơ hội cứu viện.
Vào lúc Thường Cửu chuẩn bị động thủ xé bỏ quần áo của Hứa Hồng Ảnh, nhục nhã thân thể nàng, Ý Thiên đã lặng yên không một tiếng động tiến vào trong động.
Hứa Hồng Ảnh cũng không biết rõ tình hình, nàng không ngờ nguyên âm của mình lần đầu tiên là bị lăng nhục, trong nội tâm cảm thấy vô cùng khủng hoảng cùng thương tâm.
Nhìn thấy bộ dáng hèn mọn bỉ ổi của Thường Cửu, hai cánh tay ma quỷ kia đang tiến tới gần nàng, Hứa Hồng Ảnh toàn thân run rẩy, đáy mắt đầy nước mắt.
Thường Cửu quan sát phản ứng của Hứa Hồng Ảnh và tươi cười đắc ý, hắn chính là nghĩ trăm phương ngàn kế nhục nhã đối phương, kích thích đối phương, như vậy mới có thể thỏa mãn tâm linh vặn vẹo của hắn.
Nhưng mà thời điểm tay phải Thường Cửu sắp chạm vào người Hứa Hồng Ảnh thì một giọng nói đột ngột như sấm sét vang lên trong động.
- Rất nhiều linh hồn rên rỉ gào thét lúc nửa đêm, kể rõ hành vi phạm tội đáng buồn nôn của ác ma này.
Thường Cửu nghe vậy chấn động, vô ý thức lui ra phía sau, bày ra tư thế phòng ngự, quát:
- Người nào giả thần giả quỷ, còn chưa cút ra.
Hứa Hồng Ảnh vốn sững sờ, lập tức đại hỉ, trong mắt đầy kích động.
Ý Thiên lăng không mà hiện, xuất hiện bên cạnh Hứa Hồng Ảnh, hào quang bao phủ người của nàng, lập tức cởi bỏ cấm chế trong người nàng.
Hứa Hồng Ảnh nhìn qua Ý Thiên, sắc mặt tràn đầy ngạc nhiên, bật thốt lên:
- Là ngươi!
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Là ta, xem như chưa tói chậm.
Hứa Hồng Ảnh sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói:
- Cảm ơn ngươi!
Thường Cửu nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, ánh mắt có chút quái dị, nghi vấn nói:
- Ngươi là Phi Vân thành Nam Cung Phi Vũ?
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Đúng vậy, ta chính là Nam Cung Phi Vũ, ngươi là ai?
Hai mắt Thường Cửu híp lại, trầm giọng nói:
- Ta là Hỏa Linh Thành Thiên Tầm Tông tông chủ Thường Cửu, sao ngươi có thể tìm tới nơi này?
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, trước đó nghe qua Ngọc Linh Lung đề cập tới Thiên Tầm Tông, không thể ngờ hiện tại đã gặp được Thiên Tầm Tông Thánh Hoàng Thường Cửu.
- Cái tên Thiên Tầm Tông đúng là có ý tứ, có thể tìm người ngàn dặm sao?
Thường Cửu cười hắc hắc nói:
- Tìm người ngàn dặm, thiên phương ngàn kế phải tìm cho ra kẻ đó, cho dù kẻ đó ẩn trốn nấp kỹ như thế nào.
Ý Thiên cười nói:
- Nghe qua rất không tồi, ngươi tìm lâu nhưng đã tìm được đường thoát thân chưa?
Thường Cửu hỏi ngược lại:
- Vì một nữ nhân, ngươi đáng giá nổi sát tâm sao?
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Nữ nhân bị ngươi lăng nhục qua đâu chỉ một người?
Thường Cửu phản bác nói:
- Đây là thế giới cường giả vi tôn, nữ nhân trời sinh chính là bị nam nhân đùa bỡn, ngươi dám nói ngươi không có đùa bỡn qua nữ nhân sao? Nếu như không có, chỉ có thể nói rõ ngươi không phải nam nhân chân chính.
Ý Thiên khẽ nói:
- Nữ nhân có cô gái tốt cùng tiện nhân, nam nhân cũng như vậy. Ngươi chính là tiện nhân hèn mọn bỉ ổi vô liêm sỉ, sống trên đời chỉ bôi đen nam nhân trong thiên hạ mà thôi. Tối nay chúng ta gặp nhau, nói rõ trời xanh cũng không dung thứ cho ngươi. Trời xanh muốn mượn tay của ta báo ứng ngươi đấy.
Thường Cửu giận dữ, lạnh lùng nói:
- Im miệng, tiểu tử ngươi còn chưa mọc đủ lông, còn dám mở miệng giáo huấn lão tử, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?
Ý Thiên lãnh khốc nói:
- Không sợ là tốt nhất, miễn cho ngươi ra tay lại sợ đàu sợ đuôi, đến lúc đó chết còn không phục.
Thường Cửu khó thở, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Nam Cung Phi Vũ giết chết Ngự Long công tử Thiên Quang Ảnh đã sớm oanh động Hỏa Linh Thành.
Nhìn chăm chằm vào Ý Thiên, Thường Cửu con mắt nhìn thẳng, trong nội tâm đang suy nghĩ đối sách.
Với tư cách tông chủ Thiên Tầm Tông Thường Cửu am hiểu cách truy tung nhất, cảm ứng được tư vị sinh tử cũng rất nhạy cảm.
Hôm nay đối mặt với Ý Thiên, Thường Cửu cảm nhận được khí tức tử vong, dù hắn phân tích tình thế thế nào, đều tìm không thấy chút sinh cơ nào, đây là chuyện hắn chưa bao giờ gặp qua.
Thiên Tầm Tông trừ am hiểu cách truy tung, dò xét thì suy tính chi đạo cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Thường Cửu cũng bởi vì nắm giữ kỹ năng này cho nên mới có thể ở Hỏa Linh Thành xu cát tị hung, phạm phải nhiều tội như thế nhưng tới nay vẫn còn sống tốt.
Nhưng còn lần này, Thường Cửu dường như đã gặp hạo kiếp.
Ý Thiên tùy ý đứng bên cạnh Hứa Hồng Ảnh, lại cho Thường Cửu cảm giác tâm linh bị áp chế mạnh mẽ, làm cho hắn thở gấp không ra hơi, sắc mặt khó coi.
Loại tình huống này Thường Cửu dần dần biến thành lo lắng, mà càng là lo lắng thì càng không nghĩ ra đối sách, tâm tình của hắn từ từ ác liệt.
Hứa Hồng Ảnh vẫn nhìn chằm chằm vào Thường Cửu, thấy sắc mặt của hắn dữ tợn, nhịn không được nhức nhở Ý Thiên.
- Coi chừng, bộ dáng của hắn rất dọa người.
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Nội tâm lo lắng khiến thần sắc của hắn trở nên dữ tợn, nói rõ hắn không nghĩ ra cách ứng phó, đang từ từ lâm vào khốn cảnh, từng bước tiến vào tuyệt địa.
Sắc mặt Thường Cửu nhăn nhó, giận dữ hét:
- Im miệng, lão tử sống lâu như vậy, sao lại không bằng ngươi chứ?
Thường Cửu mỗi lần lăng nhục nữ nhân đều tìm trăm phương ngàn kế, trước tiên làm cho tinh thần của đối phương sụp đổ, sau đó tùy ý đùa bỡn thân thể của bọn họ.
Hôm nay Thường Cửu gặp gỡ Ý Thiên, tuy còn chưa có giao thủ, nhưng mà cả hai đang đọ sức vô hình, lại khiến Thường Cửu cảm nhận được cái gì là tâm hồn sợ hãi, đây cũng là một loại báo ứng.
Vốn dùng tu vị của Ý Thiên muốn giết Thường Cửu quá dễ dàng.
Nhưng bởi vì Thường Cửu ác danh quá nhiều, cả đời chà đạp vô số nữ nhân, cho nên Ý Thiên không muốn cho hắn chết thống khoái, vì vậy lựa chọn phương thức tra tấn tâm linh tàn khốc này, làm cho hắn trước khi chết nhận thức được cái gì gọi là sợ hãi tử vong.
Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân, thời khắc này đó là phương thức thỏa đáng nhất.
- Xích vân tử thần? Đó là cái gì?
Ngọc Linh Lung lắc đầu nói:
- Ta chưa từng gặp qua, nhưng chỉ hơi nghe qua, nghe nói là một đoàn huyết hồng hoặc là huyết ảnh nhàn nhạt, biến hóa thất thường và qua lại tùy ý, không người nào có thể sống sót trong tay của hắn. Tương truyền xích vân tử thần chính là thủ hộ thần của xích vân sa mạc, chỉ cần ngươi không tiến vào xích vân sa mạc, nó sẽ không giết ngươi. Một khi ngươi tiến vào xích vân sa mạc chính là mạo phạm thần uy của nó, như vậy nhất định chết không thể nghi ngờ.
Ý Thiên nhăn mày, nói:
- Không thể ngờ trong xích vân sa mạc còn có những chuyện như vậy, chẳng trách tất cả mọi người đều nói Vô Biên Hoang Thành giấu ở trong này.
Ngọc Linh Lung cười cười, ngâm khẻ nói:
- Tốt, ta nên quay về, nếu đi quá lâu các trưởng lão sẽ sinh nghi.
Phất phất tay, Ngọc Linh Lung thoáng không bỏ, nhưng vẫn quay người rời đi.
Ý Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ngọc Linh Lung, đôi môi khẽ nhúc nhích vài cái, cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
Một lát sau, Ý Thiên khôi phục lại bình tĩnh, trong đầu nhớ tới thân ảnh như tiên tử của Trương Tuyết.
Nữ nhân xinh đẹp này dạyÝ Thiên rất nhiều đạo lý, trong lòng của hắn có địa vị đặc thù.
Hôm nay song phương gần trong gang tấc, Ý Thiên tự nhiên muốn gặp Trương Tuyết.
Nhưng mà vào lúc này một đạo khí tức đặc thù khiến Ý Thiên chú ý tới.
Khí tức này cách chỗ của Ý Thiên mười dặm, nếu như không phải Ý Thiên ý thức nhạy cảm, căn bản không cách nào phát hiện ra.
Chần chờ một lát, Ý Thiên quay đầu lại nhìn lại, nhưng thấy mười dặm bên ngoài có một đỉnh núi nhỏ, ở đó có một đám thân ảnh đứng nhấp nhô.
Ý Thiên lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt hắn đã tới nơi đó, hóa thành một hạt bụi nhỏ không có chút khí tức nào cả.
Dưới ánh trăng, trên đỉnh núi này có một giao dịch, trong đó một phương là Phi Phàm công tử.
Lần này Phi Phàm công tử mang theo năm người, trừ Đoạt Mệnh Quỷ Tẩu Bành Trạch, Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn ra, hai người khác chính là Dịch Thiên Quân cùng Hứa Hồng Ảnh.
Đối diện Phi Phàm công tử là một nam tử trung neine không cao, ngoại hình hèn mọn bỉ ổi, hắn đang nhìn chằm chằm vào Hứa Hồng Ảnh cùng Khang Mẫn.
Sắc mặt Phi Phàm công tử không vui, khẽ nói:
- Thường Cửu, bổn công tử dễ dàng tha thứ là có hạn độ, ngươi tốt nhất nên cân nhắc cẩn thận, chớ để tự rước lấy họa.
Tên nam tử Thường Cửu cười hắc hắc nói:
- Nếu Phi Phàm công tử cảm thấy điều kiện của ta là rất cao, không nỡ hai vị đại mỹ nhân, ta sẽ giảm xuống một điều kiện, chỉ cần Hứa Hồng Ảnh. Theo ta biết nàng cũng không phải là nữ nhân của Phi Phàm công tử ngươi, nếu như ngươi cũng không nỡ, vậy nên tìm kẻ cao minh khác đi.
Dịch Thiên Quân tức giận nói:
- Không được, ngươi không thể mang nàng ra tiến hành giao dịch, ngươi đã từng đáp ứng ta và Trường Không Vô Kỵ, tuyệt đối cam đoan an toàn của nàng, chúng ta mới cam tâm báng mạng cho ngươi, nếu hôm nay ngươi đổi ý, ngươi là kẻ nói không giữ lời, ta cùng Trường Không Vô Kỵ cũng không làm việc cho ngươi.
Thường Cửu cười hắc hắc nói:
- Tu vị của tiểu tử này quá bình thường, căn bản không có tác dụng, Phi Phàm công tử là người thông minh, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Phi Phàm công tử hừ lạnh một tiếng, không vui nói:
- Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng nếu như ngươi dám đàu nghịch hoa chiêu gì, đến lúc đó ngươi đừng trách ta trở mặt vô tình.
Thường Cửu cười nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ta sẽ hoàn thành.
Dịch Thiên Quân khó thở, nổi giận mắng:
- Đoạn Thiên Đức, ngươi không giữ lời hứa, ngươi thiếu đạo đức vô năng, ngươi là tiểu nhân hèn hạ vô sỉ.
Phi Phàm công tử hừ khẽ một tiếng, chấn thân thể Dịch Thiên Quân run lên, hắn trọng thương thổ huyết, không thể nói chuyện.
Hứa Hồng Ảnh nhìn chằm chằm vào Phi Phàm công tử, trong mắt tràn đầy hàn ý, nhưng lại quật cường không nói một lời, nàng dùng im lặng kháng nghị Phi Phàm công tử bội bạc.
Nhìn qua Thường Cửu, Phi Phàm công tử hỏi:
- Khi nào có thể cho ta tin tức?
Thường Cửu vẻ mặt hưng phấn cười nói:
- Đừng nóng vội, chậm nhất là xế chiều ngày mai, ta có thể tìm được tung tích của Công Tôn Duy Ngã. Hiện tại ngươi nên giao Hứa Hồng Ảnh cho ta, đêm nay ta phải ăn uống no nê a.
Phi Phàm công tử hừ nhẹ một tiếng, sau đó phân phó Khang Mẫn đem Hứa Hồng Ảnh giao cho Thường Cửu, lại cảnh cáo:
- Đừng chỉ cố chơi nữ nhân, xế chiều ngày mai mà ngươi không tìm được tung tích của Công Tôn Duy Ngã, ngươi nên chờ chết đi.
Thường Cửu tiếp Hứa Hồng Ảnh do Khang Mẫn ném tới kẹp vào nách, nhếch miệng cười nói:
- Phi Phàm công tử yên tâm, Thường Cửu ta mặc dù háo sắc, nhưng lại nói một không hai, ngươi nên chờ tin tức tốt của ta đi.
Thả người bay đi, Thường Cửu tốc độ rời đi nhanh kinh người.
Bành Trạch nhìn qua Dịch Thiên Quân trọng thương, hỏi:
- Công tử, tiểu tử này xử lý như thế nào?
Phi Phàm công tử khẽ nói:
- Thiên cổ gian nan nhất là chết, trước lưu hắn một mạng, ta còn muốn dùng hắn bức hiếp Trường Không Vô Kỵ tiếp tục làm việc cho ta.
Khang Mẫn cười nói:
- Công tử thật sự là anh minh, tống xuất một Hứa Hồng Ảnh, lưu lại một Dịch Thiên Quân, đồng thời cũng có thể uy hiếp Trường Không Vô Kỵ.
Phi Phàm công tử cười lạnh nói:
- Nhu Tình công tử quen mặt mềm lòng, đây là nhược điểm trí mạng của hắn. Đi thôi, chúng ta trở về.
Lúc này đang làm giao dịch, kỳ thật Phi Phàm công tử cũng không cam tâm làm chuyện này, bởi vì hắn có ý định muốn nhấm nháp tư vị của Hứa Hồng Ảnh trước, ai ngờ lại gặp Thường Cửu háo sắc.
Vi lợi ích, vi đại cục, Phi Phàm công tử biểu hiện ra mặt lãnh khốc của hắn, mặc dù trong nội tâm hắn không vui nhưng vẫn tiếp hành giao dịch với Thường Cửu, dùng Hứa Hồng Ảnh để đổi lấy tung tích của Công Tôn Duy Ngã.
Tất cả những điểm này Ý Thiên đều nhìn ở trong mắt, trong lòng kinh ngạc.
Phi Phàm công tử không tiếc dùng Hứa Hồng Ảnh trao đổi tung tích của Công Tôn Duy Ngã, chẳng đẵnms giữ vị trí xác thực của Vô Biên Hoang Thành?
Không kịp qua lo lắng nhiều, Ý Thiên thấy Phi Phàm công tử rời khỏi đỉnh núi này, cũng nhanh chóng rời đi, đuổi theo hướng Thường Cửu.
Đối với Hứa Hồng Ảnh đã từng gặp mặt một lần, Ý Thiên cũng có ấn tượng không tệ về nàng, cộng thêm Trường Không Vô Kỵ, Mộ Dung Tiểu Dạ nên Ý Thiên cũng không nỡ nhìn thấy nàng rơi vào trong tay sắc lang.
Tu vị của Thường Cửu không có quan hệ trực tiếp với diện mạo bên ngoài của hắn, tuy người này hèn mọn bỉ ổi nhưng mà tu vị kinh người.
Cũng may Ý Thiên sớm tập trung khí tức của hắn rồi, tuy rớt lại phía sau một lát nhưng cũng dễ dàng tìm được nơi Thường Cửu đặt chân.
Đó là một huyệt động nằm trên sườn đồi, vị trí thập phần ẩn khuất, Ý Thiên dò xét động tĩnh một chút, phát hiện cũng chỉ có Thường Cửu cùng Hứa Hồng Ảnh hai người.
Hứa Hồng Ảnh ngay từ đầu đã bị phong bế một thân tu vị và không cách nào nói chuyện được, bởi vậy nàng chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nổ của mình khinh bỉ và cừu hận Phi Phàm công tử.
Hôm nay Hứa Hồng Ảnh rơi vào trong tay Thường Cửu cho nên trong lòng muốn chết ngay, đáng tiếc tất cả không phải do nàng.
Thường Cửu bề ngoài hèn mọn bỉ ổi, từng tao ngộ qua rất nhiều nữ nhân khinh bỉ, cho nên dưỡng thành tâm lý cực đoan, thích nhất lăng nhục nữ nhân xinh đẹp, tại Hỏa Linh Thành là dâm côn ác ma nổi danh.
Dĩ vãng tại Hỏa Linh Thành có nhiều cố kỵ, cho nên Thường Cửu vẫn còn tương đối thu liễm.
Hôm nay rời khỏi Hỏa Linh Thành, Hứa Hồng Ảnh lại là mỹ nữ Phi Vân thành, Thường Cửu tự nhiên sẽ không cố kỵ, mới vừa vào trong động đã ném Hứa Hồng Ảnh trên mặt đất, trong miệng cười đắc ý.
Hứa Hồng Ảnh nhìn chằm chằm vào Thường Cửu, hai tay ôm trước ngực, bộ dáng tức giận.
Thường Cửu tâm lý cực đoan, ưa thích lăng nhục nữ nhân, cho nên có rất nhiều kinh nghiệm, cũng không vội động thủ, hắn muốn đi đầu phá hủy phòng tuyến trong lòng đối phương, sau đó lại hảo hảo đùa bỡn đối phương.
Lúc này Hứa Hồng Ảnh xem như gặp may mắn, bởi vì Thường Cửu có tập tính này nên kéo dài thời gian, cho Ý Thiên cơ hội cứu viện.
Vào lúc Thường Cửu chuẩn bị động thủ xé bỏ quần áo của Hứa Hồng Ảnh, nhục nhã thân thể nàng, Ý Thiên đã lặng yên không một tiếng động tiến vào trong động.
Hứa Hồng Ảnh cũng không biết rõ tình hình, nàng không ngờ nguyên âm của mình lần đầu tiên là bị lăng nhục, trong nội tâm cảm thấy vô cùng khủng hoảng cùng thương tâm.
Nhìn thấy bộ dáng hèn mọn bỉ ổi của Thường Cửu, hai cánh tay ma quỷ kia đang tiến tới gần nàng, Hứa Hồng Ảnh toàn thân run rẩy, đáy mắt đầy nước mắt.
Thường Cửu quan sát phản ứng của Hứa Hồng Ảnh và tươi cười đắc ý, hắn chính là nghĩ trăm phương ngàn kế nhục nhã đối phương, kích thích đối phương, như vậy mới có thể thỏa mãn tâm linh vặn vẹo của hắn.
Nhưng mà thời điểm tay phải Thường Cửu sắp chạm vào người Hứa Hồng Ảnh thì một giọng nói đột ngột như sấm sét vang lên trong động.
- Rất nhiều linh hồn rên rỉ gào thét lúc nửa đêm, kể rõ hành vi phạm tội đáng buồn nôn của ác ma này.
Thường Cửu nghe vậy chấn động, vô ý thức lui ra phía sau, bày ra tư thế phòng ngự, quát:
- Người nào giả thần giả quỷ, còn chưa cút ra.
Hứa Hồng Ảnh vốn sững sờ, lập tức đại hỉ, trong mắt đầy kích động.
Ý Thiên lăng không mà hiện, xuất hiện bên cạnh Hứa Hồng Ảnh, hào quang bao phủ người của nàng, lập tức cởi bỏ cấm chế trong người nàng.
Hứa Hồng Ảnh nhìn qua Ý Thiên, sắc mặt tràn đầy ngạc nhiên, bật thốt lên:
- Là ngươi!
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Là ta, xem như chưa tói chậm.
Hứa Hồng Ảnh sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói:
- Cảm ơn ngươi!
Thường Cửu nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, ánh mắt có chút quái dị, nghi vấn nói:
- Ngươi là Phi Vân thành Nam Cung Phi Vũ?
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Đúng vậy, ta chính là Nam Cung Phi Vũ, ngươi là ai?
Hai mắt Thường Cửu híp lại, trầm giọng nói:
- Ta là Hỏa Linh Thành Thiên Tầm Tông tông chủ Thường Cửu, sao ngươi có thể tìm tới nơi này?
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, trước đó nghe qua Ngọc Linh Lung đề cập tới Thiên Tầm Tông, không thể ngờ hiện tại đã gặp được Thiên Tầm Tông Thánh Hoàng Thường Cửu.
- Cái tên Thiên Tầm Tông đúng là có ý tứ, có thể tìm người ngàn dặm sao?
Thường Cửu cười hắc hắc nói:
- Tìm người ngàn dặm, thiên phương ngàn kế phải tìm cho ra kẻ đó, cho dù kẻ đó ẩn trốn nấp kỹ như thế nào.
Ý Thiên cười nói:
- Nghe qua rất không tồi, ngươi tìm lâu nhưng đã tìm được đường thoát thân chưa?
Thường Cửu hỏi ngược lại:
- Vì một nữ nhân, ngươi đáng giá nổi sát tâm sao?
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Nữ nhân bị ngươi lăng nhục qua đâu chỉ một người?
Thường Cửu phản bác nói:
- Đây là thế giới cường giả vi tôn, nữ nhân trời sinh chính là bị nam nhân đùa bỡn, ngươi dám nói ngươi không có đùa bỡn qua nữ nhân sao? Nếu như không có, chỉ có thể nói rõ ngươi không phải nam nhân chân chính.
Ý Thiên khẽ nói:
- Nữ nhân có cô gái tốt cùng tiện nhân, nam nhân cũng như vậy. Ngươi chính là tiện nhân hèn mọn bỉ ổi vô liêm sỉ, sống trên đời chỉ bôi đen nam nhân trong thiên hạ mà thôi. Tối nay chúng ta gặp nhau, nói rõ trời xanh cũng không dung thứ cho ngươi. Trời xanh muốn mượn tay của ta báo ứng ngươi đấy.
Thường Cửu giận dữ, lạnh lùng nói:
- Im miệng, tiểu tử ngươi còn chưa mọc đủ lông, còn dám mở miệng giáo huấn lão tử, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?
Ý Thiên lãnh khốc nói:
- Không sợ là tốt nhất, miễn cho ngươi ra tay lại sợ đàu sợ đuôi, đến lúc đó chết còn không phục.
Thường Cửu khó thở, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Nam Cung Phi Vũ giết chết Ngự Long công tử Thiên Quang Ảnh đã sớm oanh động Hỏa Linh Thành.
Nhìn chăm chằm vào Ý Thiên, Thường Cửu con mắt nhìn thẳng, trong nội tâm đang suy nghĩ đối sách.
Với tư cách tông chủ Thiên Tầm Tông Thường Cửu am hiểu cách truy tung nhất, cảm ứng được tư vị sinh tử cũng rất nhạy cảm.
Hôm nay đối mặt với Ý Thiên, Thường Cửu cảm nhận được khí tức tử vong, dù hắn phân tích tình thế thế nào, đều tìm không thấy chút sinh cơ nào, đây là chuyện hắn chưa bao giờ gặp qua.
Thiên Tầm Tông trừ am hiểu cách truy tung, dò xét thì suy tính chi đạo cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Thường Cửu cũng bởi vì nắm giữ kỹ năng này cho nên mới có thể ở Hỏa Linh Thành xu cát tị hung, phạm phải nhiều tội như thế nhưng tới nay vẫn còn sống tốt.
Nhưng còn lần này, Thường Cửu dường như đã gặp hạo kiếp.
Ý Thiên tùy ý đứng bên cạnh Hứa Hồng Ảnh, lại cho Thường Cửu cảm giác tâm linh bị áp chế mạnh mẽ, làm cho hắn thở gấp không ra hơi, sắc mặt khó coi.
Loại tình huống này Thường Cửu dần dần biến thành lo lắng, mà càng là lo lắng thì càng không nghĩ ra đối sách, tâm tình của hắn từ từ ác liệt.
Hứa Hồng Ảnh vẫn nhìn chằm chằm vào Thường Cửu, thấy sắc mặt của hắn dữ tợn, nhịn không được nhức nhở Ý Thiên.
- Coi chừng, bộ dáng của hắn rất dọa người.
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Nội tâm lo lắng khiến thần sắc của hắn trở nên dữ tợn, nói rõ hắn không nghĩ ra cách ứng phó, đang từ từ lâm vào khốn cảnh, từng bước tiến vào tuyệt địa.
Sắc mặt Thường Cửu nhăn nhó, giận dữ hét:
- Im miệng, lão tử sống lâu như vậy, sao lại không bằng ngươi chứ?
Thường Cửu mỗi lần lăng nhục nữ nhân đều tìm trăm phương ngàn kế, trước tiên làm cho tinh thần của đối phương sụp đổ, sau đó tùy ý đùa bỡn thân thể của bọn họ.
Hôm nay Thường Cửu gặp gỡ Ý Thiên, tuy còn chưa có giao thủ, nhưng mà cả hai đang đọ sức vô hình, lại khiến Thường Cửu cảm nhận được cái gì là tâm hồn sợ hãi, đây cũng là một loại báo ứng.
Vốn dùng tu vị của Ý Thiên muốn giết Thường Cửu quá dễ dàng.
Nhưng bởi vì Thường Cửu ác danh quá nhiều, cả đời chà đạp vô số nữ nhân, cho nên Ý Thiên không muốn cho hắn chết thống khoái, vì vậy lựa chọn phương thức tra tấn tâm linh tàn khốc này, làm cho hắn trước khi chết nhận thức được cái gì gọi là sợ hãi tử vong.
Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân, thời khắc này đó là phương thức thỏa đáng nhất.
/736
|