Một khắc này Hoa Cửu Công cùng Phương Hoành Dực phản ứng nhạy bén nhất, trăm miệng một lời nói:
- Mau lui.
Ứng Thải Liên, Hoa Vô Khuyết, Ngọc Linh Lung, Tả Tuấn Hi, Dương Tông Thánh, Phì Long nghe lời này thì nhanh chóng rút lui ra phía sau, người hơi chậm bước nghênh đón tập kích lần thứ hai.
Vẫn là nổ tung, nhưng mà nổ tung lần này không phải là núi lửa, mà là một quang cầu nổ tung, ánh sáng khuếch tán ra ngoài.
Quang cầu này thiêu đốt bên ngoài thân ảnh kia, hắn ẩn nấp trong núi lửa, sau khi kíp nổ núi lửa, nhân dịp ọi người thư giãn triển khai đợt công kích thứ hai.
Một khắc này Hoa Cửu Công cùng Phương Hoành Dực đồng thời ra tay, ý đồ căng kết giới phòng ngự để bảo vệ người bên cạnh, đáng tiếc vẫn chậm.
Người tu vị hơi thấp, tốc độ lui lại chậm, tất cả đều bị hào quang này thôn phệ, trong nháy mắt hình thần câu diệt, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp.
Ở trong đó Hoa Vô Khuyết tổn thất nghiêm trọng nhất, trước đó Âu Dương Ngọc Chân cùng hai cao thủ Huyền Hoàng may mắn không chết cũng chết trong lần công kích thứ hai này.
Kể từ đó đoàn người Hoa Vô Khuyết mười người, trừ Hạ Hầu Hàm Yên được Ý Thiên cứu, Tiết Phượng Lỵ được Hoa Cửu Công che chở, sáu người còn lại đã vẫn lạc.
Ý Thiên thì mang Trường Không Vô Kỵ cùng Hạ Hầu Hàm Yên ra sau, ý niệm tập trung vào thân ảnh trong núi lửa kia, phát hiện hắn sau hai đợt công kích thì không đi ra, thân thể liền lập tức nghiền nát, trong nháy mắt biến mất không còn gì nữa.
Trong tràng, Hoa Cửu Công cùng Phương Hoành Dực song song căng kết giới ra, tuy chậm nửa nhịp nhưng lại bày ra dị cảnh xinh đẹp, hình thành hai đường nét đối lập rõ ràng.
Gần đó cuồng phong gào thét, khí lưu quay cuồng.
Người may mắn đào thoát chấn động thật lớn, hoặc là thân chịu trọng thương, hoặc là sắc mặt tái nhợt, đang hấp hối.
Ý Thiên cẩn thận lưu ý, người còn sống sót chừng mười ba người, đây là kết quả khiến người ta cảm khái.
Đoàn người năm người của Ứng Thải Liên không có gì lo ngại, chỉ bị vết thương nhẹ mà thôi.
Hoa Vô Khuyết bên này mười người trừ Hạ Hầu Hàm Yên ra, chỉ còn lại hwans và Tiết Phượng Lỵ, Hoa Cửu Công ba người.
Ngự Linh Tông chỉ còn Ngọc Linh Lung một người, Âm Ma tông chỉ còn lại Tả Tuấn Hi chưa chết.
Phì Long thân chịu trọng thương, bằng vào pháp quyết đặc thù nên nhặt được một mạng.
Dương Tông Thánh vẫn che chở Dương Viêm, hai người đều may mắn không chết.
Một ngọn núi lửa hai đợt sát cơ, người hiếu kỳ vây quanh đều mất mạng.
Rất nhiều người chết tới khi chết còn không rõ mình chết trong tay của ai, bởi vì người thần bí kia không ai thấy rõ.
Hoa Vô Khuyết tức giận nổi trận lôi đình, giận dữ hét:
- Cửu Công, ngươi có thể nhìn rõ ràng tên đáng chết kia là ai không?
Hoa Cửu Công lắc đầu nói:
- Người nọ dùng lửa cháy mạnh che dấu thân phận, nhưng mà hắn có tu vị Vũ Đế.
Phương Hoành Dực nói:
- Người này không phải người của Nam Cung thế gia, vậy chỉ còn là người của Liệt Hỏa Đế Quốc.
Dương Tông Thánh nghe vậy, phản bác nói:
- Cũng có khả năng là Huyền Dương Cung, hoặc là Liệt Dương Thần Điện.
Phương Hoành Dực quát:
- Tuyệt đối không thể như vậy.
Dương Tông Thánh nói:
- Thời kì phi thường, tất cả đều có khả năng.
Tả Tuấn Hi thương thế không nhẹ, không rảnh nghe hai bên tranh luận, nhanh chóng rời đi.
Phì Long thương thế nghiêm trọng, vì cân nhắc an toàn nên rời đi.
Ngọc Linh Lung hơi giật mình trôi nổi ở giữa không trung, dường như bị đả kích không nhỏ, trên mặt lộ ra vài phần mờ mịt.
Ứng Thải Liên phất tay ngăn cản Phương Hoành Dực cùng Dương Tông Thánh tranh luận, quay đầu lại nhìn qua Ý Thiên, chất vấn:
- Ngươi đã sớm dự liệu được đợt công kích thứ hai?
Ý Thiên phủ nhận nói:
- Ta cũng không có khả năng biết trước, ta chỉ sốt rượu cứu người, cho nên rời khỏi trước tiên, vừa vặn tránh đi đợt công kích thứ hai.
Trước sau không đến một giờ, gần Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên xuất hiện hai tên cường giả cấp Vũ Đế, đều lựa chọn đại khai sát giới, mang những thế lực lộn xộn không đều, cố tình cướp đoạt Vô Biên Hoang Thành thanh tẩy một lần.
Trong nửa giờ ngắn ngủi, mấy trăm cao thủ Vũ Hoàng chết đi, khiến cho Xích Huyết Phong trở nên quạnh quẽ.
Ứng Thải Liên hừ nhẹ một tiếng, nhưng không có hỏi nhiều, đưa mắt nhìn qua Dương Tông Thánh, lập tức đem người rời đi.
Hoa Vô Khuyết trừng Ý Thiên, muốn ra tay đánh chết hắn, nhưng lại bởi vì Ứng Thải Liên rời khỏi mà bỏ đi ý niệm trong đầu, suất lĩnh Hoa Cửu Công cùng Tiết Phượng Lỵ rời đi.
Dương Tông Thánh nhìn qua Ý Thiên, thần sắc có chút quái dị, dường như cảm thấy đoàn người Ý Thiên bình an vô sự là chuyện không tưởng tượng nổi.
Dương viêm trừng mắt Ý Thiên, ánh mắt cực kỳ bất lực, tràn ngập ghen ghét cùng cừu hận.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, đang định hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, thừa cơ giết Dương Tông Thánh cùng Dương Viêm, ai nghĩ tới Dương Tông Thánh giống như phát giác, mang theo Dương Viêm rời đi, không có cho Ý Thiên cơ hội.
Kể từ đó hiện trường chỉ còn lại một mình Ngọc Linh Lung đứng tại chỗ chờ mờ mịt.
Trường Không Vô Kỵ kéo tay Hạ Hầu Hàm Yên và trong mắt đầy nhu tình.
- Cùng ta rời đi, chúng ta trở về, không nên nhảy vào vũng nước đục này.
Hạ Hầu Hàm Yên hai mắt rưng rưng, phụ thân đột nhiên chết đi, tạo thành đả kích lớn với nàng.
Hơi gật đầu, Hạ Hầu Hàm Yên thương tâm nói:
- Tốt, chúng ta trở về, rời khỏi khu vực thương tâm này, từ nay về sau không nên đặt chân tới đây.
Trường Không Vô Kỵ vỗ vỗ vai của nàng, lập tức một tay ôm nàng vào trong ngưc và an ủi vuốt ve.
Một lát sau Trường Không Vô Kỵ buông hai tay ra, nhìn Ý Thiên nói:
- Phi Vũ, cám ơn ngươi cứu chúng ta, phần ân tình này ta sẽ ghi nhớ cả đời.
Ý Thiên lại cười nói:
- Đây là hữu nghị của chúng ta, hy vọng các ngươi nên quý trọng. Đi thôi, rời khỏi nơi thị phi này, ở đây không thích hợp các ngươi.
Trường Không Vô Kỵ chắp tay nói:
- Bảo trọng, sau này còn gặp lại.
Nắm lấy Hạ Hầu Hàm Yên, Trường Không Vô Kỵ bay ra khỏi Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.
Sau một lát thì Trường Không Vô Kỵ mang theo Hạ Hầu Hàm Yên cùng Hứa Hồng Ảnh rời khỏi Xích Huyết Phong, bay về Phi Vân thành.
Thời điểm này Từ Nhược Hoa mang người tới bên cạnh Ý Thiên, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Lý Nhược Nhiên xuất hiện bên cạnh Ý Thiên.
- Ngươi cứu người tốc độ khiến chúng ta giật mình đây. Ta cũng có vấn đề giống như vậy, có phải ngươi biết trước đợt công kích thứ hai hay không?
Nhìn thấy sư tỷ hiếu kỳ, Ý Thiên cười nói:
- Nói thật, ta xác thực dự liệu được đợt công kích thứ ai, nhưng đây chẳng qua là ta dự đoán, cũng không phải khẳng định.
Lý Nhược Nhiên cười mắng:
- Ta biết ngay ngươi là quỷ tinh linh, luôn tính toán người khác, nếu ai đối nghịch với ngươi, kẻ đó đúng là không may.
Ý Thiên gượng cười hai tiếng, nói tránh đi:
- Sư tỷ biết tung tích của Vi Tinh Nghi không?
Lý Nhược Nhiên lắc đầu nói:
- Tạm thời không có, đoán chừng người mang Vi Tinh Nghi đã trực tiếp bay qua Xích Huyết Phong, tiến vào xích vân sa mạc, hoặc là đang âm thầm chờ đợi cơ hội. Hôm nay Xích Huyết Phong và cao thủ giảm đi quá nhiều, nhưng còn lại chỉ là người tu vị cao, ngươi nên cẩn thận một chút.
- Mau lui.
Ứng Thải Liên, Hoa Vô Khuyết, Ngọc Linh Lung, Tả Tuấn Hi, Dương Tông Thánh, Phì Long nghe lời này thì nhanh chóng rút lui ra phía sau, người hơi chậm bước nghênh đón tập kích lần thứ hai.
Vẫn là nổ tung, nhưng mà nổ tung lần này không phải là núi lửa, mà là một quang cầu nổ tung, ánh sáng khuếch tán ra ngoài.
Quang cầu này thiêu đốt bên ngoài thân ảnh kia, hắn ẩn nấp trong núi lửa, sau khi kíp nổ núi lửa, nhân dịp ọi người thư giãn triển khai đợt công kích thứ hai.
Một khắc này Hoa Cửu Công cùng Phương Hoành Dực đồng thời ra tay, ý đồ căng kết giới phòng ngự để bảo vệ người bên cạnh, đáng tiếc vẫn chậm.
Người tu vị hơi thấp, tốc độ lui lại chậm, tất cả đều bị hào quang này thôn phệ, trong nháy mắt hình thần câu diệt, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp.
Ở trong đó Hoa Vô Khuyết tổn thất nghiêm trọng nhất, trước đó Âu Dương Ngọc Chân cùng hai cao thủ Huyền Hoàng may mắn không chết cũng chết trong lần công kích thứ hai này.
Kể từ đó đoàn người Hoa Vô Khuyết mười người, trừ Hạ Hầu Hàm Yên được Ý Thiên cứu, Tiết Phượng Lỵ được Hoa Cửu Công che chở, sáu người còn lại đã vẫn lạc.
Ý Thiên thì mang Trường Không Vô Kỵ cùng Hạ Hầu Hàm Yên ra sau, ý niệm tập trung vào thân ảnh trong núi lửa kia, phát hiện hắn sau hai đợt công kích thì không đi ra, thân thể liền lập tức nghiền nát, trong nháy mắt biến mất không còn gì nữa.
Trong tràng, Hoa Cửu Công cùng Phương Hoành Dực song song căng kết giới ra, tuy chậm nửa nhịp nhưng lại bày ra dị cảnh xinh đẹp, hình thành hai đường nét đối lập rõ ràng.
Gần đó cuồng phong gào thét, khí lưu quay cuồng.
Người may mắn đào thoát chấn động thật lớn, hoặc là thân chịu trọng thương, hoặc là sắc mặt tái nhợt, đang hấp hối.
Ý Thiên cẩn thận lưu ý, người còn sống sót chừng mười ba người, đây là kết quả khiến người ta cảm khái.
Đoàn người năm người của Ứng Thải Liên không có gì lo ngại, chỉ bị vết thương nhẹ mà thôi.
Hoa Vô Khuyết bên này mười người trừ Hạ Hầu Hàm Yên ra, chỉ còn lại hwans và Tiết Phượng Lỵ, Hoa Cửu Công ba người.
Ngự Linh Tông chỉ còn Ngọc Linh Lung một người, Âm Ma tông chỉ còn lại Tả Tuấn Hi chưa chết.
Phì Long thân chịu trọng thương, bằng vào pháp quyết đặc thù nên nhặt được một mạng.
Dương Tông Thánh vẫn che chở Dương Viêm, hai người đều may mắn không chết.
Một ngọn núi lửa hai đợt sát cơ, người hiếu kỳ vây quanh đều mất mạng.
Rất nhiều người chết tới khi chết còn không rõ mình chết trong tay của ai, bởi vì người thần bí kia không ai thấy rõ.
Hoa Vô Khuyết tức giận nổi trận lôi đình, giận dữ hét:
- Cửu Công, ngươi có thể nhìn rõ ràng tên đáng chết kia là ai không?
Hoa Cửu Công lắc đầu nói:
- Người nọ dùng lửa cháy mạnh che dấu thân phận, nhưng mà hắn có tu vị Vũ Đế.
Phương Hoành Dực nói:
- Người này không phải người của Nam Cung thế gia, vậy chỉ còn là người của Liệt Hỏa Đế Quốc.
Dương Tông Thánh nghe vậy, phản bác nói:
- Cũng có khả năng là Huyền Dương Cung, hoặc là Liệt Dương Thần Điện.
Phương Hoành Dực quát:
- Tuyệt đối không thể như vậy.
Dương Tông Thánh nói:
- Thời kì phi thường, tất cả đều có khả năng.
Tả Tuấn Hi thương thế không nhẹ, không rảnh nghe hai bên tranh luận, nhanh chóng rời đi.
Phì Long thương thế nghiêm trọng, vì cân nhắc an toàn nên rời đi.
Ngọc Linh Lung hơi giật mình trôi nổi ở giữa không trung, dường như bị đả kích không nhỏ, trên mặt lộ ra vài phần mờ mịt.
Ứng Thải Liên phất tay ngăn cản Phương Hoành Dực cùng Dương Tông Thánh tranh luận, quay đầu lại nhìn qua Ý Thiên, chất vấn:
- Ngươi đã sớm dự liệu được đợt công kích thứ hai?
Ý Thiên phủ nhận nói:
- Ta cũng không có khả năng biết trước, ta chỉ sốt rượu cứu người, cho nên rời khỏi trước tiên, vừa vặn tránh đi đợt công kích thứ hai.
Trước sau không đến một giờ, gần Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên xuất hiện hai tên cường giả cấp Vũ Đế, đều lựa chọn đại khai sát giới, mang những thế lực lộn xộn không đều, cố tình cướp đoạt Vô Biên Hoang Thành thanh tẩy một lần.
Trong nửa giờ ngắn ngủi, mấy trăm cao thủ Vũ Hoàng chết đi, khiến cho Xích Huyết Phong trở nên quạnh quẽ.
Ứng Thải Liên hừ nhẹ một tiếng, nhưng không có hỏi nhiều, đưa mắt nhìn qua Dương Tông Thánh, lập tức đem người rời đi.
Hoa Vô Khuyết trừng Ý Thiên, muốn ra tay đánh chết hắn, nhưng lại bởi vì Ứng Thải Liên rời khỏi mà bỏ đi ý niệm trong đầu, suất lĩnh Hoa Cửu Công cùng Tiết Phượng Lỵ rời đi.
Dương Tông Thánh nhìn qua Ý Thiên, thần sắc có chút quái dị, dường như cảm thấy đoàn người Ý Thiên bình an vô sự là chuyện không tưởng tượng nổi.
Dương viêm trừng mắt Ý Thiên, ánh mắt cực kỳ bất lực, tràn ngập ghen ghét cùng cừu hận.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, đang định hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, thừa cơ giết Dương Tông Thánh cùng Dương Viêm, ai nghĩ tới Dương Tông Thánh giống như phát giác, mang theo Dương Viêm rời đi, không có cho Ý Thiên cơ hội.
Kể từ đó hiện trường chỉ còn lại một mình Ngọc Linh Lung đứng tại chỗ chờ mờ mịt.
Trường Không Vô Kỵ kéo tay Hạ Hầu Hàm Yên và trong mắt đầy nhu tình.
- Cùng ta rời đi, chúng ta trở về, không nên nhảy vào vũng nước đục này.
Hạ Hầu Hàm Yên hai mắt rưng rưng, phụ thân đột nhiên chết đi, tạo thành đả kích lớn với nàng.
Hơi gật đầu, Hạ Hầu Hàm Yên thương tâm nói:
- Tốt, chúng ta trở về, rời khỏi khu vực thương tâm này, từ nay về sau không nên đặt chân tới đây.
Trường Không Vô Kỵ vỗ vỗ vai của nàng, lập tức một tay ôm nàng vào trong ngưc và an ủi vuốt ve.
Một lát sau Trường Không Vô Kỵ buông hai tay ra, nhìn Ý Thiên nói:
- Phi Vũ, cám ơn ngươi cứu chúng ta, phần ân tình này ta sẽ ghi nhớ cả đời.
Ý Thiên lại cười nói:
- Đây là hữu nghị của chúng ta, hy vọng các ngươi nên quý trọng. Đi thôi, rời khỏi nơi thị phi này, ở đây không thích hợp các ngươi.
Trường Không Vô Kỵ chắp tay nói:
- Bảo trọng, sau này còn gặp lại.
Nắm lấy Hạ Hầu Hàm Yên, Trường Không Vô Kỵ bay ra khỏi Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.
Sau một lát thì Trường Không Vô Kỵ mang theo Hạ Hầu Hàm Yên cùng Hứa Hồng Ảnh rời khỏi Xích Huyết Phong, bay về Phi Vân thành.
Thời điểm này Từ Nhược Hoa mang người tới bên cạnh Ý Thiên, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Lý Nhược Nhiên xuất hiện bên cạnh Ý Thiên.
- Ngươi cứu người tốc độ khiến chúng ta giật mình đây. Ta cũng có vấn đề giống như vậy, có phải ngươi biết trước đợt công kích thứ hai hay không?
Nhìn thấy sư tỷ hiếu kỳ, Ý Thiên cười nói:
- Nói thật, ta xác thực dự liệu được đợt công kích thứ ai, nhưng đây chẳng qua là ta dự đoán, cũng không phải khẳng định.
Lý Nhược Nhiên cười mắng:
- Ta biết ngay ngươi là quỷ tinh linh, luôn tính toán người khác, nếu ai đối nghịch với ngươi, kẻ đó đúng là không may.
Ý Thiên gượng cười hai tiếng, nói tránh đi:
- Sư tỷ biết tung tích của Vi Tinh Nghi không?
Lý Nhược Nhiên lắc đầu nói:
- Tạm thời không có, đoán chừng người mang Vi Tinh Nghi đã trực tiếp bay qua Xích Huyết Phong, tiến vào xích vân sa mạc, hoặc là đang âm thầm chờ đợi cơ hội. Hôm nay Xích Huyết Phong và cao thủ giảm đi quá nhiều, nhưng còn lại chỉ là người tu vị cao, ngươi nên cẩn thận một chút.
/736
|