Thân là Vũ Đế, Đông Phương Tiếu tự nhiên biết rõ uy danh của Bát Cực Thần Điện, nhưng mà hắn với thánh nữ Tử Hoa còn không phải rất quen thuộc, chỉ suy đoán thân phận Tử Hoa hẳn là thánh nữ mà thôi.
- Nam Cung Phi Vũ có quan hệ nợ nần với ta, trên người hắn có đồ vật phật môn, trước khi hắn trả lại thì loại quan hệ này vẫn tiếp tục.
Đông Phương Tiếu khẽ nói:
- Trên người của hắn cũng có đồ vật thuộc về ta, ta lần này đến đây chính là đòi đồ của ta lại. Tình huống của ta và ngươi không khác lắm, sao không liên thủ bắt giữ Nam Cung Phi Vũ, mọi người theo nhu cầu.
Thánh nữ Tử Hoa lắc đầu nói:
- Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi và hắn có nhân quả thì ta cùng hắn cũng có nhân quả, cũng không hy vọng người khác nhúng tay.
Đông Phương Tiếu phản bác nói:
- Nếu ngươi không hỏi tới thì sao ngăn cản ta?
Tử Hoa hỏi ngược lại:
- Sao ngươi không nói ngươi mạo phạm ta? Ta đứng ở chỗ này, là ngươi chủ động tới đây, không phải sao?
Đông Phương Tiếu tức giận nói:
- Ta chỉ truy đuổi Nam Cung Phi Vũ, đó là hắn cố ý dẫn ta tới. Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi hoặc là tránh ra, nếu không thì đừng trách ta vô tình.
Thánh nữ Tử Hoa đánh giá Đông Phương Tiếu, nói khẽ:
- Tu vị của ngươi không tồi, đã đạt tới cao cấp Huyền Đế, nhưng cũng chỉ là Huyền Đế a.
Đông Phương Tiếu hai mắt nhắm lại, cười lạnh nói:
- Thì tính sao?
Mặt đất, Ứng Thải Liên tiếp nhận chủ đề, nói:
- Thánh nữ ý tứ rất đơn giản, dùng tu vị cao cấp Huyền Đế của ngươi đi trêu chọc nàng chính là tự rước lấy nhục.
Ứng Thải Liên nói ra lời này rất chấn động, nhìn qua thánh nữ Tử Hoa rất không phục. Đông Phương Tiếu tức giận, nói:
- Khẩu khí thật lớn, Đông Phương Tiếu ta không tin, muốn thử một lần.
Thánh nữ Tử Hoa lạnh nhạt nói:
- Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma. Tranh giành khí phách là không đáng.
Đông Phương Tiếu quát:
- Câm miệng, ngươi dám xem thường ta...
Trong lúc hắn nói chuyện thì tiếng nổ lớn vang lên, phân tán lực chú ý của Đông Phương Tiếu.
Nổ mạnh xen lẫn ánh sáng chói mứt, uy lực không kém.
Không chỉ có Đông Phương Tiếu phân thần chú ý, ngay cả Hoa Vô Khuyết, Phi Phàm công tử, Ứng Thải Liên, Tà Thần công tử, Vệ Thiên Minh cũng phải nhìn qua hướng nổ mạnh.
Lại nói Ý Thiên thoát khỏi Đông Phương Tiếu truy đuổi thì đặt lực chú ý lên người Trương Tuyết, phát hiện nàng đang giao thủ với Tôn Tuấn Kiệt.
Bằng thông minh tài trí như Ý Thiên, nhìn thấu tâm tư của Trương Tuyết, đối với nàng thiện lương xinh đẹp, cảm thấy thập phần kính nể.
Lóe lên, Ý Thiên xuất hiện bên cạnh Trương Tuyết, hắn giống như u linh nắm tay của Trương Tuyết và Tôn Tuấn Kiệt.
Một khắc này Trương Tuyết cùng Tôn Tuấn Kiệt trên mặt đầy kinh hãi, người này tới gần mà hai người không có phát giác, đối với Huyền Hoàng mà nói đây chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
- Tỷ tỷ chớ sợ là ta.
Ý Thiên giọng nói nhu hòa vng lên bên tai Trương Tuyết, giảm bớt khẩn trương và lo lắng trong lòng của nàng.
Cùng thời khắc đó, Trương Tuyết phát hiện Ý Thiên trên tay có nguyên lực cuồn cuộn, đó là Ý Thiên mang nguyên lực cả đời của Tôn Tuấn Kiệt truyền vào trong người của Trương Tuyết.
Đây là một quý trình chuyển đổi của Trương Tuyết thi triển Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, cần thời gian nhất định và hấp thu chuyển di qua Ý Thiên, nhưng quá trình này lại hoàn thành trong khoảng khắc.
Tôn Tuấn Kiệt vừa sợ vừa giận, hắn tức giận gầm lên một tiếng, thân thể héo rũ và ngã xuống.
Tôn Tuấn Kiệt gào thét khiến đồng bạn chú ý, Quan Cảnh có tu vịHuyền Hoàng nên dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi Mộng Thiên Hoa và Vương Cửu, sau đó quay người bắt lấy hai người.
- Cảm ơn ngươi, Phi Vũ.
Hấp thụ nguyên lực cả đời của Tôn Tuấn Kiệt, thực lực Trương Tuyết, thương thế trong người nhanh chóng giảm bớt, tu vị tăng lên.
Ý Thiên cười thân thiết, liếc mắt sau đó nhanh chóng chuyển đi phương vị, nhìn Trương Tuyết nói:
- Tỷ tỷ không nên lo lắng, chuyện cứu người giao cho ta.
Lời nói còn bên tai, Ý Thiên biến mất, sau một khắc tới gần Quan Cảnh.
Phát giác được tình huống không ổn, Quan Cảnh cùng buông ra Vương Cửu, tay phải chế trụ cổ họng của Mộng Thiên Hoa, uy hiếp nói:
- Không cho phép tới gần, nếu không ta giết nàng.
Ý Thiên cười nói:
- Giết người có rất nhiều loại phương thức, có phương thức không cần động thủ.
Lời nói quanh quẩn bên tai và Quan Cảnh cảm thấy toàn thân run lên.
Đây là Ý Thiên thi triển ra ý niệm công kích, lập tức đánh nát nguyên thần ý thức của Quan Cảnh, khiến cho hắn không còn ý thức.
Sau đó Ý Thiên tiếp lấy Mộng Thiên Hoa trọng thương, lại mang tu vị cả đời của Quan Cảnh truyền vào trong người Mộng Thiên Hoa, giúp nàng chữa trị thương thế, tu vị tăng vọt gấp mười lần, lần đột phá lên Huyền Hoàng, dẫn tới Huyền Hoàng thiên kiếp.
Trương Tuyết nhìn qua một màn này, trên mặt đầy kinh hỉ.
Mà đúng lúc này Hồng Thành Sầu đã vượt qua lôi kiếp, sau đó phát giác được Tôn Tuấn Kiệt và Quan Cảnh chết đi, trong nội tâm vô cùng tức giận, sải bước xuất hiện bên cạnh Trương Tuyết.
Cảm thấy được nguy hiểm, Trương Tuyết vô ý thức lướt ngang qua mấy trượng, tránh né Hồng Thành Sầu đánh lén, trên mặt đầy ngưng trọng.
- Tỷ tỷ đến bên cạnh ta, ngươi bảo hộ Mộng Thiên Hoa, tên này giao cho ta.
Nghe được Ý Thiên truyền âm, Trương Tuyết không chút do dự nhanh chóng bay tới chỗ Ý Thiên.
Hồng Thành Sầu cười lạnh một tiếng, tay phải lăng không vung lên, một đạo nguyên lực chấn động tần suất cao đánh tới, ý đồ ngăn cản Trương Tuyết hành động.
Ý Thiên đạm mạc cười cười, trong mắt hào quang khẽ động, sóng ý niệm hội tụ nguyên lực huyền diệu, đánh tan công kích của Hồng Thành Sầu, giúp Trương Tuyết thuận lợi tới gần mình.
Thay hình đổi vị, Ý Thiên bảo Trương Tuyết thủ hộ Mộng Thiên Hoa tấn chức lên Huyền Hoàng, hắn thì nghênh tiếp Hồng Thành Sầu.
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi trước mắt bản thân khó bảo toàn, còn dám nhúng tay vào chuyện của người khác, chán sống sao?
Nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, Hồng Thành Sầu vừa tức vừa giận.
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Đây cũng không phải chuyện xen vào cái gì, giữa chúng ta cũng có ân oán, ngươi đã từng phái người đuổi bắt Mộ Dung Tiểu Dạ, ta còn không có tìm ngươi tính sổ.
Hồng Thành Sầu lãnh khốc nói:
- Thì sao, hôm nay tính toán hết đi.
Đánh ra một chưởng, thiên thủ biến ảo, Hồng Thành Sầu vừa động thủ đã dùng Thiên Thủ Ma Đồng, sát tâm lộ ra.
Thiên thủ thiên nhãn, phật ma đồng thọ.
Thánh Thủ Ma Tôn Thiên Thủ Ma Đồng uy chấn thiên hạ, được xưng có thể sánh ngang Phần Thiên Quyết của Nam Cung thế gia.
Giờ phút này thân ảnh Hồng Thành Sầu biến ảo, mấy trăm đạo thân ảnh quay chung quanh Ý Thiên, hơn một ngàn đầu cánh tay phong kín đường lui của Ý Thiên, mỗi một đầu cánh tay mang theo một ma nhãn, ma quang quỷ dị phóng ra ngoài, có thể đoạn nhạc phân kim, uy lực vô cùng.
Ma đồng chi lực huyền diệu khó lường, trừ phát ra ma quang, còn ẩn chứa tinh thần công kích, có thể khiến tinh thần người ta tan rã, lực ý chí không cách nào tập trung, thân thể phản ứng trở nên trì độn, cơ năng trên người bị phá hư nghiêm trọng.
Đối mặt Hồng Thành Sầu Thiên Thủ Ma Đồng, Ý Thiên không có né tránh, hắn cảm
Vì không muốn bạo lộ quá nhiều thực lực, Ý Thiên thúc dục tiên khí Hồng Vân Tráo, dùng nó phòng ngự quanh người, lúc này ma đồng chi quang đánh vào kết giới phòng ngự.
Hồng Vân Tráo chính là tiên khí phòng ngự, đẳng cấp rất cao, nhưng lại có rất ít người biết rõ nó chính là bát cấp tiên khí hay là cửu cấp tiên khí.
Hôm nay Ý Thiên thúc dục Hồng Vân Tráo, một đạo tiên linh chi khí bao phủ toàn trường, lập tức khiến cho vô số người chú ý.
Hồng Thành Sầu nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, nhưng mà hắn nhìn thấy trước mặt Ý Thiên xuất hiện hào quang màu đỏ, nó như sóng nước phật phồng bất định bắn ngược toàn bộ công kích của Thiên Thủ Ma Đồng ra ngoài.
Nhìn qua hào quang màu đỏ này, cảm nhận được tiên khí mạnh mẽ, Hồng Thành Sầu lúc này khiếp sợ, hét lớn:
- Đây là cửu cấp tiên khí Hồng Vân Tráo, ngươi có được từ chỗ nào?
Ý Thiên cười lanhk, nói:
-Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi nghe?
Hồng Thành Sầu tức giận nói:
- Hồng Vân Tráo chính là trấn quốc chi bảo của Hồng Vân đế quốc, nếu ngươi chịu giao ra Hồng Vân Tráo, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Tin tức này khiến Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, Hồng Vân Tráo chính là tiên khí trấn quốc củaHồng Vân đế quốc, việc này trước đó hắn chưa từng biết rõ.
Hồng Vân Tráo là Ý Thiên lấy được trong Thiên Nguyệt Động, về phần Hồng Vân Tráo tại sao xuất hiện trong Thiên Nguyệt Động thì Ý Thiên chưa bao giờ nghĩ tới.
Hôm nay Hồng Thành Sầu nói ra lai lịch của Hồng Vân Tráo, vậy cũng nói rõ quan hệ của Ý Thiên cùng Hồng Vân đế quốc sẽ là đối địch.
Hồng Thành Sầu thân là hoàng tử của Hồng Vân đế quốc, tự nhiên biết rõ uy lực tiên khí Hồng Vân Tráo, nếu như có thể đoạt lấy Hồng Vân Tráo, như vậy hắn sẽ là người kế thừa củ đế quốc, từ đó leo lên đỉnh phong quyền lực.
- Vào trong tay của ta là của ta. Ngươi muốn cầm trở về, vậy dùng bổn sự đi, ít nói nhiều.
Ý Thiên khẩu khí lạnh lùng, không chút khách khí, với người như Hồng Thành Sầu thì hắn có ý định đánh chết cho thống khoái.
Hồng Thành Sầu giận dữ, tay phải lăng không giơ lên cao, nguyên lực trong người lưu chuyển nhanh chóng, ở giữa không trung ngưng tụ ra bàn tay lớn đánh vào đầu của Ý Thiên.
Trong lòng bàn tay lớn này có một ma đồng tỏa ra ma quang nồng đậm, nó như tia chớp đánh thẳng vào đầu của Ý Thiên.
Nhìn qua một kích này, thần sắc của Ý Thiên kỳ dị, giờ phút này có vô số người chú ý cuộc chiến của Ý Thiên cùng Hồng Thành Sầu, Ý Thiên không muốn bạo lộ quá nhiều thực lực.
Hồng Thành Sầu Thiên Thủ Ma Đồng thập phần quỷ dị, trừ ma đồng phát ra ma quang có thể mục nát vạn vật, ngoài ý lực mê loạn thần trí của người ta, bàn tay này còn ẩn chứa phong lôi chi lực, đủ để chém giết cường giả ngang cấp.
Hồng Thành Sầu vừa mới tấn chức Thánh Hoàng, tu vị không tính là quá mạnh mẽ, thế nhưng mà phối hợp với Thiên Thủ Ma Đồng thì có thể chống lại cường giả Thánh Hoàng đỉnh phong.
Ý Thiên vốn định thừa cơ đánh giết Hồng Thành Sầu, nhưng mà tình huống này không thể kéo dài quá lâu, Ý Thiên quyết định ẩn giấu thực lực, thả cho hắn một con ngựa.
Quyết định chủ ý, Ý Thiên triển khai phản kích, thi triển Tử Điện Thần Lôi Quyết, ấn ký lôi điện trên trán hiện ra.
Đến lúc này hiện tượng thiên văn dị biến, sấm gió hội tụ, vạn dặm không mây xuất hiện mây đen rậm rạp, một tia sét kinh hồn hiện ra, vừa vặn đánh trúng Ý Thiên, ấn ký trên trán lóe lên, hóa thành một đạo thiểm điện màu tím, lập tức nghênh tiếp công kích của Hồng Thành Sầu.
Ma quang và thần lôi va chạm với nhau, cái trước có thể mục nát vạn vật, cái thứ hai là chí cương chí dương, song phương giao hội thì nổ tung, hình thành một quang cầu to lớn, trong nháy mắt thôn phệ phạm vi mấy trăm trượng.
Một khắc này nổ mạnh rung trời, khí lưu khuếch tán, nguyên lực chấn động nhanh tạo thành từng đạo khí lưu nhỏ, có thể nghiền nát vạn vật thành tro bụi.
Thân thể Hồng Thành Sầu chấn động, hắn bị đánh bay, trọng thương thổ huyết.
Ý Thiên lúc này di động qua, phối hợpHồng Vân Tráo trên người, ngăn cản lực lượng hủy diệt đánh tới.
Giữa không trung Đông Phương Tiếu đang đấu võ mồm với thánh nữ Tử Hoa, lại bị vụ nổ này hấp dẫn lực chú ý, vô ý thức cúi đầu nhìn qua vụ nổ.
Nổ tung quét qua toàn trường, làm cho rất nhiều người đang xem giao chiến phải lui lại.
Trương Tuyết giờ phút này chính che chở Vương Cửu, toàn lực căng kết giới bảo vệ, Mộng Thiên Hoa Huyền Hoàng thiên kiếp đã vượt qua phân nửa, đan chuẩn bị khâu cuối cùn.
Thiên Ưng Chu Trí cùng Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển tình hình chiến đấu kịch liệt, nhưng sau vụ nổ tung kia, song song căng kết giới phòng ngự ra, cũng âm thầm lưu ý tình huống của Ý Thiên cùng Hồng Thành Sầu.
Sau khi Thiên Ưng Chu Trí cảm thấy được Hồng Thành Sầu bị Ý Thiên đánh trọng thương thì lập tức bỏ qua Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển, bay thẳng tới chỗ Hồng Thành Sầu.
Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển không có ngăn cản, nhanh chóng đi tới bên cạnh Trương Tuyết, cũng triệu hồi Âm Thiên Chính, tính toán sau khi Mộng Thiên Hoa vượt qu Huyền Hoàng thiên kiếp thì lập tức rời đi.
Hào quang vụ nổ bao phủ thân ảnh của Ý Thiên, Đông Phương Tiếu tại quan sát hồi lâu thẳng tới khi hào quang tản hết thì mới phát hiện tung tích của Ý Thiên.
Truy cứu nguyên nhân, Ý Thiên thu liễm khí tức, chỉ tranh thủ thời gian, không cho Đông Phương Tiếu tìm được mình ngay.
Sau khi hòa quang tan hết, Mộng Thiên Hoa vượt qu Huyền Hoàng thiên kiếp, Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển từ lâu thừa cơ mang theo đám người Trương Tuyết, Mộng Thiên Hoa rời đi.
Cùng thời khắc đó Công Tôn Duy Ngã cùng Công Tôn Đỉnh cũng thừa dịp thoát đi, đáng tiếc hai người này đang là tấm bia cho người ta ngắm, rất nhiều cao thủ đang chú ý mật thiết, cuối cùng hai người không thể rời đi, vẫn bị khóa tại khu vực gần đó.
Nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, Đông Phương Tiếu bất chấp đấu võ mồm với thánh nữ Tử Hoa, thân thể lóe lên sau đó phản kích.
Cười thần bí, thân thể Ý Thiên lập tức nghiền nát, hóa thành vô số bụi bậm, sau đó xuất hiện gần tại thánh nữ Tử Hoa.
- Đa tạ thánh nữ cho ta thời gian này, để cho ta cứu ba người, xem như công đức vô lượng.
Tử Hoa không nói, chỉ lẳng lặng nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt làm cho người ta khó hiểu.
Đông Phương Tiếu bắn ngược quay về, xuất hiện gần Ý Thiên, lạnh lùng nói:
- Xú tiểu tử, có giỏi đừng có chạy.
Ý Thiên đưa mắt nhìn qua Đông Phương Tiếu, cười nói:
- Bổn thiếu gia thời gian quý giá, không rãnh chơi với ngươi, nếu ngươi thức thời thì biến đi, không nên quấy rầy ta và thánh nữ tâm sự.
Đông Phương Tiếu khó thở, tức giận nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đừng vội cuồng vọng. Nếu ta không giết ngươi, ta cũng không phải là Đông Phương Tiếu!
Ý Thiên cũng không tức giận, ánh mắt nhìn qua Tử Hoa, cười nói:
- Thánh nữ từ bi, không thể thấy chết mà không cứu.
Đông Phương Tiếu mắng:
- Đồ vô sỉ, ngươi lại muốn nữ nhân bảo vệ sao?
Ý Thiên phản bác nói:
- Ngươi đang không phục, hay không cam lòng, hoặc là ngươi đố kỵ?
Đông Phương Tiếu quát:
- Ta đố kỵ cái đầu ngươi, ta sẽ giết ngươi.
Lời vừa vang lên, Đông Phương Tiếu cong ngón búng ra, một đạo hào quang bắn thẳng vào ngực của Ý Thiên.
- Nam Cung Phi Vũ có quan hệ nợ nần với ta, trên người hắn có đồ vật phật môn, trước khi hắn trả lại thì loại quan hệ này vẫn tiếp tục.
Đông Phương Tiếu khẽ nói:
- Trên người của hắn cũng có đồ vật thuộc về ta, ta lần này đến đây chính là đòi đồ của ta lại. Tình huống của ta và ngươi không khác lắm, sao không liên thủ bắt giữ Nam Cung Phi Vũ, mọi người theo nhu cầu.
Thánh nữ Tử Hoa lắc đầu nói:
- Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi và hắn có nhân quả thì ta cùng hắn cũng có nhân quả, cũng không hy vọng người khác nhúng tay.
Đông Phương Tiếu phản bác nói:
- Nếu ngươi không hỏi tới thì sao ngăn cản ta?
Tử Hoa hỏi ngược lại:
- Sao ngươi không nói ngươi mạo phạm ta? Ta đứng ở chỗ này, là ngươi chủ động tới đây, không phải sao?
Đông Phương Tiếu tức giận nói:
- Ta chỉ truy đuổi Nam Cung Phi Vũ, đó là hắn cố ý dẫn ta tới. Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi hoặc là tránh ra, nếu không thì đừng trách ta vô tình.
Thánh nữ Tử Hoa đánh giá Đông Phương Tiếu, nói khẽ:
- Tu vị của ngươi không tồi, đã đạt tới cao cấp Huyền Đế, nhưng cũng chỉ là Huyền Đế a.
Đông Phương Tiếu hai mắt nhắm lại, cười lạnh nói:
- Thì tính sao?
Mặt đất, Ứng Thải Liên tiếp nhận chủ đề, nói:
- Thánh nữ ý tứ rất đơn giản, dùng tu vị cao cấp Huyền Đế của ngươi đi trêu chọc nàng chính là tự rước lấy nhục.
Ứng Thải Liên nói ra lời này rất chấn động, nhìn qua thánh nữ Tử Hoa rất không phục. Đông Phương Tiếu tức giận, nói:
- Khẩu khí thật lớn, Đông Phương Tiếu ta không tin, muốn thử một lần.
Thánh nữ Tử Hoa lạnh nhạt nói:
- Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma. Tranh giành khí phách là không đáng.
Đông Phương Tiếu quát:
- Câm miệng, ngươi dám xem thường ta...
Trong lúc hắn nói chuyện thì tiếng nổ lớn vang lên, phân tán lực chú ý của Đông Phương Tiếu.
Nổ mạnh xen lẫn ánh sáng chói mứt, uy lực không kém.
Không chỉ có Đông Phương Tiếu phân thần chú ý, ngay cả Hoa Vô Khuyết, Phi Phàm công tử, Ứng Thải Liên, Tà Thần công tử, Vệ Thiên Minh cũng phải nhìn qua hướng nổ mạnh.
Lại nói Ý Thiên thoát khỏi Đông Phương Tiếu truy đuổi thì đặt lực chú ý lên người Trương Tuyết, phát hiện nàng đang giao thủ với Tôn Tuấn Kiệt.
Bằng thông minh tài trí như Ý Thiên, nhìn thấu tâm tư của Trương Tuyết, đối với nàng thiện lương xinh đẹp, cảm thấy thập phần kính nể.
Lóe lên, Ý Thiên xuất hiện bên cạnh Trương Tuyết, hắn giống như u linh nắm tay của Trương Tuyết và Tôn Tuấn Kiệt.
Một khắc này Trương Tuyết cùng Tôn Tuấn Kiệt trên mặt đầy kinh hãi, người này tới gần mà hai người không có phát giác, đối với Huyền Hoàng mà nói đây chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
- Tỷ tỷ chớ sợ là ta.
Ý Thiên giọng nói nhu hòa vng lên bên tai Trương Tuyết, giảm bớt khẩn trương và lo lắng trong lòng của nàng.
Cùng thời khắc đó, Trương Tuyết phát hiện Ý Thiên trên tay có nguyên lực cuồn cuộn, đó là Ý Thiên mang nguyên lực cả đời của Tôn Tuấn Kiệt truyền vào trong người của Trương Tuyết.
Đây là một quý trình chuyển đổi của Trương Tuyết thi triển Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, cần thời gian nhất định và hấp thu chuyển di qua Ý Thiên, nhưng quá trình này lại hoàn thành trong khoảng khắc.
Tôn Tuấn Kiệt vừa sợ vừa giận, hắn tức giận gầm lên một tiếng, thân thể héo rũ và ngã xuống.
Tôn Tuấn Kiệt gào thét khiến đồng bạn chú ý, Quan Cảnh có tu vịHuyền Hoàng nên dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi Mộng Thiên Hoa và Vương Cửu, sau đó quay người bắt lấy hai người.
- Cảm ơn ngươi, Phi Vũ.
Hấp thụ nguyên lực cả đời của Tôn Tuấn Kiệt, thực lực Trương Tuyết, thương thế trong người nhanh chóng giảm bớt, tu vị tăng lên.
Ý Thiên cười thân thiết, liếc mắt sau đó nhanh chóng chuyển đi phương vị, nhìn Trương Tuyết nói:
- Tỷ tỷ không nên lo lắng, chuyện cứu người giao cho ta.
Lời nói còn bên tai, Ý Thiên biến mất, sau một khắc tới gần Quan Cảnh.
Phát giác được tình huống không ổn, Quan Cảnh cùng buông ra Vương Cửu, tay phải chế trụ cổ họng của Mộng Thiên Hoa, uy hiếp nói:
- Không cho phép tới gần, nếu không ta giết nàng.
Ý Thiên cười nói:
- Giết người có rất nhiều loại phương thức, có phương thức không cần động thủ.
Lời nói quanh quẩn bên tai và Quan Cảnh cảm thấy toàn thân run lên.
Đây là Ý Thiên thi triển ra ý niệm công kích, lập tức đánh nát nguyên thần ý thức của Quan Cảnh, khiến cho hắn không còn ý thức.
Sau đó Ý Thiên tiếp lấy Mộng Thiên Hoa trọng thương, lại mang tu vị cả đời của Quan Cảnh truyền vào trong người Mộng Thiên Hoa, giúp nàng chữa trị thương thế, tu vị tăng vọt gấp mười lần, lần đột phá lên Huyền Hoàng, dẫn tới Huyền Hoàng thiên kiếp.
Trương Tuyết nhìn qua một màn này, trên mặt đầy kinh hỉ.
Mà đúng lúc này Hồng Thành Sầu đã vượt qua lôi kiếp, sau đó phát giác được Tôn Tuấn Kiệt và Quan Cảnh chết đi, trong nội tâm vô cùng tức giận, sải bước xuất hiện bên cạnh Trương Tuyết.
Cảm thấy được nguy hiểm, Trương Tuyết vô ý thức lướt ngang qua mấy trượng, tránh né Hồng Thành Sầu đánh lén, trên mặt đầy ngưng trọng.
- Tỷ tỷ đến bên cạnh ta, ngươi bảo hộ Mộng Thiên Hoa, tên này giao cho ta.
Nghe được Ý Thiên truyền âm, Trương Tuyết không chút do dự nhanh chóng bay tới chỗ Ý Thiên.
Hồng Thành Sầu cười lạnh một tiếng, tay phải lăng không vung lên, một đạo nguyên lực chấn động tần suất cao đánh tới, ý đồ ngăn cản Trương Tuyết hành động.
Ý Thiên đạm mạc cười cười, trong mắt hào quang khẽ động, sóng ý niệm hội tụ nguyên lực huyền diệu, đánh tan công kích của Hồng Thành Sầu, giúp Trương Tuyết thuận lợi tới gần mình.
Thay hình đổi vị, Ý Thiên bảo Trương Tuyết thủ hộ Mộng Thiên Hoa tấn chức lên Huyền Hoàng, hắn thì nghênh tiếp Hồng Thành Sầu.
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi trước mắt bản thân khó bảo toàn, còn dám nhúng tay vào chuyện của người khác, chán sống sao?
Nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, Hồng Thành Sầu vừa tức vừa giận.
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Đây cũng không phải chuyện xen vào cái gì, giữa chúng ta cũng có ân oán, ngươi đã từng phái người đuổi bắt Mộ Dung Tiểu Dạ, ta còn không có tìm ngươi tính sổ.
Hồng Thành Sầu lãnh khốc nói:
- Thì sao, hôm nay tính toán hết đi.
Đánh ra một chưởng, thiên thủ biến ảo, Hồng Thành Sầu vừa động thủ đã dùng Thiên Thủ Ma Đồng, sát tâm lộ ra.
Thiên thủ thiên nhãn, phật ma đồng thọ.
Thánh Thủ Ma Tôn Thiên Thủ Ma Đồng uy chấn thiên hạ, được xưng có thể sánh ngang Phần Thiên Quyết của Nam Cung thế gia.
Giờ phút này thân ảnh Hồng Thành Sầu biến ảo, mấy trăm đạo thân ảnh quay chung quanh Ý Thiên, hơn một ngàn đầu cánh tay phong kín đường lui của Ý Thiên, mỗi một đầu cánh tay mang theo một ma nhãn, ma quang quỷ dị phóng ra ngoài, có thể đoạn nhạc phân kim, uy lực vô cùng.
Ma đồng chi lực huyền diệu khó lường, trừ phát ra ma quang, còn ẩn chứa tinh thần công kích, có thể khiến tinh thần người ta tan rã, lực ý chí không cách nào tập trung, thân thể phản ứng trở nên trì độn, cơ năng trên người bị phá hư nghiêm trọng.
Đối mặt Hồng Thành Sầu Thiên Thủ Ma Đồng, Ý Thiên không có né tránh, hắn cảm
Vì không muốn bạo lộ quá nhiều thực lực, Ý Thiên thúc dục tiên khí Hồng Vân Tráo, dùng nó phòng ngự quanh người, lúc này ma đồng chi quang đánh vào kết giới phòng ngự.
Hồng Vân Tráo chính là tiên khí phòng ngự, đẳng cấp rất cao, nhưng lại có rất ít người biết rõ nó chính là bát cấp tiên khí hay là cửu cấp tiên khí.
Hôm nay Ý Thiên thúc dục Hồng Vân Tráo, một đạo tiên linh chi khí bao phủ toàn trường, lập tức khiến cho vô số người chú ý.
Hồng Thành Sầu nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, nhưng mà hắn nhìn thấy trước mặt Ý Thiên xuất hiện hào quang màu đỏ, nó như sóng nước phật phồng bất định bắn ngược toàn bộ công kích của Thiên Thủ Ma Đồng ra ngoài.
Nhìn qua hào quang màu đỏ này, cảm nhận được tiên khí mạnh mẽ, Hồng Thành Sầu lúc này khiếp sợ, hét lớn:
- Đây là cửu cấp tiên khí Hồng Vân Tráo, ngươi có được từ chỗ nào?
Ý Thiên cười lanhk, nói:
-Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi nghe?
Hồng Thành Sầu tức giận nói:
- Hồng Vân Tráo chính là trấn quốc chi bảo của Hồng Vân đế quốc, nếu ngươi chịu giao ra Hồng Vân Tráo, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Tin tức này khiến Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, Hồng Vân Tráo chính là tiên khí trấn quốc củaHồng Vân đế quốc, việc này trước đó hắn chưa từng biết rõ.
Hồng Vân Tráo là Ý Thiên lấy được trong Thiên Nguyệt Động, về phần Hồng Vân Tráo tại sao xuất hiện trong Thiên Nguyệt Động thì Ý Thiên chưa bao giờ nghĩ tới.
Hôm nay Hồng Thành Sầu nói ra lai lịch của Hồng Vân Tráo, vậy cũng nói rõ quan hệ của Ý Thiên cùng Hồng Vân đế quốc sẽ là đối địch.
Hồng Thành Sầu thân là hoàng tử của Hồng Vân đế quốc, tự nhiên biết rõ uy lực tiên khí Hồng Vân Tráo, nếu như có thể đoạt lấy Hồng Vân Tráo, như vậy hắn sẽ là người kế thừa củ đế quốc, từ đó leo lên đỉnh phong quyền lực.
- Vào trong tay của ta là của ta. Ngươi muốn cầm trở về, vậy dùng bổn sự đi, ít nói nhiều.
Ý Thiên khẩu khí lạnh lùng, không chút khách khí, với người như Hồng Thành Sầu thì hắn có ý định đánh chết cho thống khoái.
Hồng Thành Sầu giận dữ, tay phải lăng không giơ lên cao, nguyên lực trong người lưu chuyển nhanh chóng, ở giữa không trung ngưng tụ ra bàn tay lớn đánh vào đầu của Ý Thiên.
Trong lòng bàn tay lớn này có một ma đồng tỏa ra ma quang nồng đậm, nó như tia chớp đánh thẳng vào đầu của Ý Thiên.
Nhìn qua một kích này, thần sắc của Ý Thiên kỳ dị, giờ phút này có vô số người chú ý cuộc chiến của Ý Thiên cùng Hồng Thành Sầu, Ý Thiên không muốn bạo lộ quá nhiều thực lực.
Hồng Thành Sầu Thiên Thủ Ma Đồng thập phần quỷ dị, trừ ma đồng phát ra ma quang có thể mục nát vạn vật, ngoài ý lực mê loạn thần trí của người ta, bàn tay này còn ẩn chứa phong lôi chi lực, đủ để chém giết cường giả ngang cấp.
Hồng Thành Sầu vừa mới tấn chức Thánh Hoàng, tu vị không tính là quá mạnh mẽ, thế nhưng mà phối hợp với Thiên Thủ Ma Đồng thì có thể chống lại cường giả Thánh Hoàng đỉnh phong.
Ý Thiên vốn định thừa cơ đánh giết Hồng Thành Sầu, nhưng mà tình huống này không thể kéo dài quá lâu, Ý Thiên quyết định ẩn giấu thực lực, thả cho hắn một con ngựa.
Quyết định chủ ý, Ý Thiên triển khai phản kích, thi triển Tử Điện Thần Lôi Quyết, ấn ký lôi điện trên trán hiện ra.
Đến lúc này hiện tượng thiên văn dị biến, sấm gió hội tụ, vạn dặm không mây xuất hiện mây đen rậm rạp, một tia sét kinh hồn hiện ra, vừa vặn đánh trúng Ý Thiên, ấn ký trên trán lóe lên, hóa thành một đạo thiểm điện màu tím, lập tức nghênh tiếp công kích của Hồng Thành Sầu.
Ma quang và thần lôi va chạm với nhau, cái trước có thể mục nát vạn vật, cái thứ hai là chí cương chí dương, song phương giao hội thì nổ tung, hình thành một quang cầu to lớn, trong nháy mắt thôn phệ phạm vi mấy trăm trượng.
Một khắc này nổ mạnh rung trời, khí lưu khuếch tán, nguyên lực chấn động nhanh tạo thành từng đạo khí lưu nhỏ, có thể nghiền nát vạn vật thành tro bụi.
Thân thể Hồng Thành Sầu chấn động, hắn bị đánh bay, trọng thương thổ huyết.
Ý Thiên lúc này di động qua, phối hợpHồng Vân Tráo trên người, ngăn cản lực lượng hủy diệt đánh tới.
Giữa không trung Đông Phương Tiếu đang đấu võ mồm với thánh nữ Tử Hoa, lại bị vụ nổ này hấp dẫn lực chú ý, vô ý thức cúi đầu nhìn qua vụ nổ.
Nổ tung quét qua toàn trường, làm cho rất nhiều người đang xem giao chiến phải lui lại.
Trương Tuyết giờ phút này chính che chở Vương Cửu, toàn lực căng kết giới bảo vệ, Mộng Thiên Hoa Huyền Hoàng thiên kiếp đã vượt qua phân nửa, đan chuẩn bị khâu cuối cùn.
Thiên Ưng Chu Trí cùng Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển tình hình chiến đấu kịch liệt, nhưng sau vụ nổ tung kia, song song căng kết giới phòng ngự ra, cũng âm thầm lưu ý tình huống của Ý Thiên cùng Hồng Thành Sầu.
Sau khi Thiên Ưng Chu Trí cảm thấy được Hồng Thành Sầu bị Ý Thiên đánh trọng thương thì lập tức bỏ qua Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển, bay thẳng tới chỗ Hồng Thành Sầu.
Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển không có ngăn cản, nhanh chóng đi tới bên cạnh Trương Tuyết, cũng triệu hồi Âm Thiên Chính, tính toán sau khi Mộng Thiên Hoa vượt qu Huyền Hoàng thiên kiếp thì lập tức rời đi.
Hào quang vụ nổ bao phủ thân ảnh của Ý Thiên, Đông Phương Tiếu tại quan sát hồi lâu thẳng tới khi hào quang tản hết thì mới phát hiện tung tích của Ý Thiên.
Truy cứu nguyên nhân, Ý Thiên thu liễm khí tức, chỉ tranh thủ thời gian, không cho Đông Phương Tiếu tìm được mình ngay.
Sau khi hòa quang tan hết, Mộng Thiên Hoa vượt qu Huyền Hoàng thiên kiếp, Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển từ lâu thừa cơ mang theo đám người Trương Tuyết, Mộng Thiên Hoa rời đi.
Cùng thời khắc đó Công Tôn Duy Ngã cùng Công Tôn Đỉnh cũng thừa dịp thoát đi, đáng tiếc hai người này đang là tấm bia cho người ta ngắm, rất nhiều cao thủ đang chú ý mật thiết, cuối cùng hai người không thể rời đi, vẫn bị khóa tại khu vực gần đó.
Nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, Đông Phương Tiếu bất chấp đấu võ mồm với thánh nữ Tử Hoa, thân thể lóe lên sau đó phản kích.
Cười thần bí, thân thể Ý Thiên lập tức nghiền nát, hóa thành vô số bụi bậm, sau đó xuất hiện gần tại thánh nữ Tử Hoa.
- Đa tạ thánh nữ cho ta thời gian này, để cho ta cứu ba người, xem như công đức vô lượng.
Tử Hoa không nói, chỉ lẳng lặng nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt làm cho người ta khó hiểu.
Đông Phương Tiếu bắn ngược quay về, xuất hiện gần Ý Thiên, lạnh lùng nói:
- Xú tiểu tử, có giỏi đừng có chạy.
Ý Thiên đưa mắt nhìn qua Đông Phương Tiếu, cười nói:
- Bổn thiếu gia thời gian quý giá, không rãnh chơi với ngươi, nếu ngươi thức thời thì biến đi, không nên quấy rầy ta và thánh nữ tâm sự.
Đông Phương Tiếu khó thở, tức giận nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đừng vội cuồng vọng. Nếu ta không giết ngươi, ta cũng không phải là Đông Phương Tiếu!
Ý Thiên cũng không tức giận, ánh mắt nhìn qua Tử Hoa, cười nói:
- Thánh nữ từ bi, không thể thấy chết mà không cứu.
Đông Phương Tiếu mắng:
- Đồ vô sỉ, ngươi lại muốn nữ nhân bảo vệ sao?
Ý Thiên phản bác nói:
- Ngươi đang không phục, hay không cam lòng, hoặc là ngươi đố kỵ?
Đông Phương Tiếu quát:
- Ta đố kỵ cái đầu ngươi, ta sẽ giết ngươi.
Lời vừa vang lên, Đông Phương Tiếu cong ngón búng ra, một đạo hào quang bắn thẳng vào ngực của Ý Thiên.
/736
|