Giữa không trung, một đạo máu tươi bị ánh sáng đánh cho vỡ nát, hóa thành mười vạn giọt, từ đó có thể thấy được chấn động cao tần lợi hại đến như thể nào.
Ý Thiên nhanh chóng xoay người, trong nháy mắt xuất hiện ở trước vách đá, giơ tay đỡ lấy người áo trắng kia.
Đó là một thiểu nữ mặc cả một bộ đồ trắng, mặt che một lớp khăn mỏng, thế nhưng nó đã sớm hóa thành bột phấn, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt nhưng tuyệt mĩ, làm cho Ý Thiên ngây ngẩn cả người.
Thiểu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, song phong cao ngất nhưng lại dính đầy vết máu, hai mắt ảm đạm, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Nàng có một loại khí chất cao ngạo, mặc dù thương thể nghiêm trọng, thế nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lùng, tăng thêm phần mĩ lệ.
Thiểu nữ bị Ý Thiên ôm lấy, tay phải nắm chặt giống như đang nắm thứ gì đó. Mặt nàng ta đang nhìn Ý Thiên đầy ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ lại xuất hiện một nam tử tuấn mỹ như vậy ở đây.
Nhìn thiểu nữ, mắt Ý Thiên lộ vẻ cổ quái, hỏi nhỏ: Ngươi là Liễu Như Nguyệt?
Thiểu nữ ngạc nhiên, hỏi lại: Ngươi là ai?
Ý Thiên lạnh lùng nói: Ta là một người ngươi chưa từng biết. Hiện tại vết thương của ngươi có vẻ không nhẹ.
Quay đầu, Ý Thiên nhìn xung quanh, phát hiện trong huyệt động đã có thêm bốn người, vừa hay bao vây lấy Ý Thiên và Liêu Như Nguyệt.
Bốn người này có ba nam một nữ. Nữ tử mặc áo trắng, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người cao gầy, đường cong động lòng người, khuôn mặt lạnh lùng như băng, cả người tỏa ra cảm giác chặn người tò nghìn dặm.
Đối diện với Ý Thiên là một lão đạo sĩ, khoảng hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, trên tay cầm một cây phất trần, hai mắt nheo lại làm người ta không nhìn được tâm tư của hắn.
Bên trái của Ý Thiên là nữ tử kia, bên phải là một cự hán cao lớn toàn thân đỏ như lửa, cao hơn Ý Thiên hẳn hai cái đầu, đứng trong động như một ngọn tháp, đôi mắt đỏ như lửa lóe ra hào quang liệt diễm, làm người ta không dám nhìn thẳng vào chúng.
Phía sau Ý Thiên là một kiếm khách trung niên, hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, trong mắt giống như ẩn chứa vô số kiếm ảnh, cả người lộ ra khí tức cực kỳ sắc bén.
Nhìn bốn người, Ý Thiên nhíu mày nói: Các ngươi là ai, sao phải làm cho nàng ta bị thương?
Nữ tử áo trắng hờ hững nói: Đừng lo chuyện bao đồng, cũng đừng hỏi chúng ta là ai. Ngươi buông nàng ta ra, sau đó rời khỏi đây, như vậy ngươi có thể sống đến trăm tuổi.
Lão đạo nhìn Ý Thiên, trầm giọng nói; Nếu ngươi không muốn nàng ta chết ở đây thì bảo nàng ta giao đồ trong tay ra, chúng ta cũng có thể tha cho nàng ta một mạng.
Ý Thiên lạnh lùng nói: Các ngươi vây công nàng ta chỉ vì thanh kiếm trong tay nàng?
Lời vừa nói ra, sắc mặt cả bốn người đại biến, ngay cả Liễu Như Nguyệt cũng Cực kỳ kinh ngạc, bởi vì thanh kiểm trong tay nàng ta là trong suốt, mắt thường không thể nhìn thấy.
Cự hán cao lớn trợn mắt nhìn Ý Thiên, quát lớn: Tiểu tử là ai, mau báo danh ra!
Ý Thiên bình tĩnh, lạnh lùng nói: Các ngươi là người của Bát Cực thần điện, sao phải vì một thanh kiếm mà tốn nhiều công sức thể?
Kiếm khách lạnh lùng nói: Sao ngươi bảo chúng ta là người của Bát Cực thần điện?
Ý Thiên nói: Bởi vì khí tức trên người các ngươi rất quen.
Lão đạo hỏi: Quen? Làm sao ngươi lại thấy quen?
Ý Thiên lắc đầu nói: Ta không biết, dù sao ta thấy rất quen. Đây là đại tiểu thư của Thiên Nguyệt sơn trang, cũng coi như có chút quan hệ với ta. Ta hy vọng các người đừng làm nàng ta khó xử, mọi người cũng không nên vì một thanh kiểm mà tổn thương hòa khí.
Nữ tử áo trắng hừ nói: Tổn thương hòa khí, ngươi nói hay thật. Ngươi tưởng ngươi là ai, có tư cách để nói chuyện với chúng ta sao?
Bây giờ ta cảnh cáo ngươi lần cuối, thả nàng ta ra đi đi, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Cự hán cao lớn quát: Nếu tiểu tử ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì để mạng lại đây luôn đi!
Ý Thiên nhíu mày nói: Bốn vị thật sự không chịu hạ thủ lưu tình?
Lão đạo hừ nói: Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi để nàng ta giao vật kia ra, ta sẽ để các ngươi đi.
Ý Thiên cúi đầu nhìn Liễu Như Nguyệt, hỏi nhỏ: Ngươi có bàng lòng không?
Thái độ Liễu Như Nguyệt rất kiên quyết, lạnh lùng nói: Đây là vật của Liễu gia, người ngoài đừng hòng đoạt được.
Ý Thiên trầm ngâm nói: Với thực lực của ngươi bây giờ khó mà đấu lại bọn hắn.
Liễu Như Nguyệt lãnh đạm nói: Thà ràng ngọc nát, quyết không thỏa hiệp.
Kiếm khách trung niên khinh thường nói: Với thực lực hiện tại của ngươi, nếu không phải vì nể ngươi là đại tiểu thư của Thiên Nguyệt sơn trang thì lúc nãy ngươi đã chết hơn trăm lần rồi. Tốt nhất ngươi nên thức thời một chút, giao Thiên Diệp Kiếm ra đây, nếu không cả Thiên Nguyệt sơn trang sẽ bị hủy diệt.
Liễu Như Nguyệt cũng không quan tâm đến kiếm khách, ngược lại nói với Ý Thiên: Ngươi đi đi, không cần vì ta mà phiền toái.
Ý Thiên lạnh lùng nói: Ta đến đây thì có nghĩa là không phiền không được. Đi thôi, ta dẫn ngươi ra khỏi đây trước, chờ thương thể của ngươi khỏi hẳn lại nói tiếp.
Nữ tử áo trắng cười lạnh nói: '’Còn muốn chạy, ngươi tưởng ngươi có thể trốn khỏi tay chúng ta sao?
Liễu Như Nguyệt chần chừ nói: Ngươi đi đi, bọn hắn là cao thủ của Bát Cực thần điện. Nếu ngươi không bỏ ta lại thì ngươi không trốn thoát được đâu.
Ý Thiên nhìn vào mắt Liễu Như Nguyệt, nói nhỏ: Trong cơ thể ngươi có một đóa hoa lan, có vẻ nàng ta không hy vọng ngươi nói như vậy.
Sắc mặt Liễu Như Nguyệt đại biển, buột miệng nói: Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi có thể cảm nhận sự tồn tại của nàng ta, nghe được giọng nói của nàng ta?
Ý Thiên nói: Trong Thiên Nguyệt Động, nhân duyên trời định. Lời này nghĩa là gì?
Liêu Như Nguyệt cực kỳ kinh hãi, chần chừ nói: Đó là lời tiên tri của tổ tiên để lại cho ta, dự đoán tương lai cùng vận mênh của ta.
Y Thiên nhíu mày, nói: Ra là vậy. Ta không muôn động thủ với người của Bát Cực thần điện, chúng ta rời khỏi đây đã.
Lời vừa nói ra, Ý Thiên lập tức cùng Liễu Như Nguyệt biến mất, biển mất ngay trước mắt bốn vị cao thủ của Bát Cực thần điện, làm cho bốn người vô cùng kinh ngạc.
Không thể! Tuyệt đối không thể! Chúng ta lập ra một vạn tám nghìn sáu trăm năm mươi bốn đạo kết giới phòng ngự, tần suất của mỗi kết giới lại khác nhau. Phải ngay lập tức thay đổi hơn vạn lần, làm sao hắn làm được?
Ý Thiên đột nhiên biển mất, lão đạo cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì đây là chuyên vô cùng bất ngờ.
Sắc mặt nữ tử áo trắng âm trầm, hừ nói: Xem ra chúng ta đã xem thường tiểu tử đó.
Kiếm khách trung niên phân tích: Từ việc hắn không muốn giao thủ mà nói, có vẻ như hắn không giỏi công kích. Hiện tại cả Thiên Nguyệt Động đều bị chúng ta phong tỏa, chỉ có thể vào không thể ra, hắn chắc chắn không thể trốn thoát. Chúng ta bắt đầu đi tìm.
Cự hán nói: Việc không thể trì hoàn, chúng ta chia nhau ra tìm.
Hào quang lóe lên, bôn người lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Trong một huyệt động âm u, Ý Thiên buông Liễu Như Nguyệt ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của nàng, đưa một đợt nguyên lực cường đại vào trong cơ thể nàng ta, nhanh chóng ngăn chặn thương thể, đồng thời cũng làm cho nó lập tức khôi phục lại như trước.
Ý Thiên nhanh chóng xoay người, trong nháy mắt xuất hiện ở trước vách đá, giơ tay đỡ lấy người áo trắng kia.
Đó là một thiểu nữ mặc cả một bộ đồ trắng, mặt che một lớp khăn mỏng, thế nhưng nó đã sớm hóa thành bột phấn, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt nhưng tuyệt mĩ, làm cho Ý Thiên ngây ngẩn cả người.
Thiểu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, song phong cao ngất nhưng lại dính đầy vết máu, hai mắt ảm đạm, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Nàng có một loại khí chất cao ngạo, mặc dù thương thể nghiêm trọng, thế nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lùng, tăng thêm phần mĩ lệ.
Thiểu nữ bị Ý Thiên ôm lấy, tay phải nắm chặt giống như đang nắm thứ gì đó. Mặt nàng ta đang nhìn Ý Thiên đầy ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ lại xuất hiện một nam tử tuấn mỹ như vậy ở đây.
Nhìn thiểu nữ, mắt Ý Thiên lộ vẻ cổ quái, hỏi nhỏ: Ngươi là Liễu Như Nguyệt?
Thiểu nữ ngạc nhiên, hỏi lại: Ngươi là ai?
Ý Thiên lạnh lùng nói: Ta là một người ngươi chưa từng biết. Hiện tại vết thương của ngươi có vẻ không nhẹ.
Quay đầu, Ý Thiên nhìn xung quanh, phát hiện trong huyệt động đã có thêm bốn người, vừa hay bao vây lấy Ý Thiên và Liêu Như Nguyệt.
Bốn người này có ba nam một nữ. Nữ tử mặc áo trắng, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người cao gầy, đường cong động lòng người, khuôn mặt lạnh lùng như băng, cả người tỏa ra cảm giác chặn người tò nghìn dặm.
Đối diện với Ý Thiên là một lão đạo sĩ, khoảng hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, trên tay cầm một cây phất trần, hai mắt nheo lại làm người ta không nhìn được tâm tư của hắn.
Bên trái của Ý Thiên là nữ tử kia, bên phải là một cự hán cao lớn toàn thân đỏ như lửa, cao hơn Ý Thiên hẳn hai cái đầu, đứng trong động như một ngọn tháp, đôi mắt đỏ như lửa lóe ra hào quang liệt diễm, làm người ta không dám nhìn thẳng vào chúng.
Phía sau Ý Thiên là một kiếm khách trung niên, hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, trong mắt giống như ẩn chứa vô số kiếm ảnh, cả người lộ ra khí tức cực kỳ sắc bén.
Nhìn bốn người, Ý Thiên nhíu mày nói: Các ngươi là ai, sao phải làm cho nàng ta bị thương?
Nữ tử áo trắng hờ hững nói: Đừng lo chuyện bao đồng, cũng đừng hỏi chúng ta là ai. Ngươi buông nàng ta ra, sau đó rời khỏi đây, như vậy ngươi có thể sống đến trăm tuổi.
Lão đạo nhìn Ý Thiên, trầm giọng nói; Nếu ngươi không muốn nàng ta chết ở đây thì bảo nàng ta giao đồ trong tay ra, chúng ta cũng có thể tha cho nàng ta một mạng.
Ý Thiên lạnh lùng nói: Các ngươi vây công nàng ta chỉ vì thanh kiếm trong tay nàng?
Lời vừa nói ra, sắc mặt cả bốn người đại biến, ngay cả Liễu Như Nguyệt cũng Cực kỳ kinh ngạc, bởi vì thanh kiểm trong tay nàng ta là trong suốt, mắt thường không thể nhìn thấy.
Cự hán cao lớn trợn mắt nhìn Ý Thiên, quát lớn: Tiểu tử là ai, mau báo danh ra!
Ý Thiên bình tĩnh, lạnh lùng nói: Các ngươi là người của Bát Cực thần điện, sao phải vì một thanh kiếm mà tốn nhiều công sức thể?
Kiếm khách lạnh lùng nói: Sao ngươi bảo chúng ta là người của Bát Cực thần điện?
Ý Thiên nói: Bởi vì khí tức trên người các ngươi rất quen.
Lão đạo hỏi: Quen? Làm sao ngươi lại thấy quen?
Ý Thiên lắc đầu nói: Ta không biết, dù sao ta thấy rất quen. Đây là đại tiểu thư của Thiên Nguyệt sơn trang, cũng coi như có chút quan hệ với ta. Ta hy vọng các người đừng làm nàng ta khó xử, mọi người cũng không nên vì một thanh kiểm mà tổn thương hòa khí.
Nữ tử áo trắng hừ nói: Tổn thương hòa khí, ngươi nói hay thật. Ngươi tưởng ngươi là ai, có tư cách để nói chuyện với chúng ta sao?
Bây giờ ta cảnh cáo ngươi lần cuối, thả nàng ta ra đi đi, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Cự hán cao lớn quát: Nếu tiểu tử ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì để mạng lại đây luôn đi!
Ý Thiên nhíu mày nói: Bốn vị thật sự không chịu hạ thủ lưu tình?
Lão đạo hừ nói: Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi để nàng ta giao vật kia ra, ta sẽ để các ngươi đi.
Ý Thiên cúi đầu nhìn Liễu Như Nguyệt, hỏi nhỏ: Ngươi có bàng lòng không?
Thái độ Liễu Như Nguyệt rất kiên quyết, lạnh lùng nói: Đây là vật của Liễu gia, người ngoài đừng hòng đoạt được.
Ý Thiên trầm ngâm nói: Với thực lực của ngươi bây giờ khó mà đấu lại bọn hắn.
Liễu Như Nguyệt lãnh đạm nói: Thà ràng ngọc nát, quyết không thỏa hiệp.
Kiếm khách trung niên khinh thường nói: Với thực lực hiện tại của ngươi, nếu không phải vì nể ngươi là đại tiểu thư của Thiên Nguyệt sơn trang thì lúc nãy ngươi đã chết hơn trăm lần rồi. Tốt nhất ngươi nên thức thời một chút, giao Thiên Diệp Kiếm ra đây, nếu không cả Thiên Nguyệt sơn trang sẽ bị hủy diệt.
Liễu Như Nguyệt cũng không quan tâm đến kiếm khách, ngược lại nói với Ý Thiên: Ngươi đi đi, không cần vì ta mà phiền toái.
Ý Thiên lạnh lùng nói: Ta đến đây thì có nghĩa là không phiền không được. Đi thôi, ta dẫn ngươi ra khỏi đây trước, chờ thương thể của ngươi khỏi hẳn lại nói tiếp.
Nữ tử áo trắng cười lạnh nói: '’Còn muốn chạy, ngươi tưởng ngươi có thể trốn khỏi tay chúng ta sao?
Liễu Như Nguyệt chần chừ nói: Ngươi đi đi, bọn hắn là cao thủ của Bát Cực thần điện. Nếu ngươi không bỏ ta lại thì ngươi không trốn thoát được đâu.
Ý Thiên nhìn vào mắt Liễu Như Nguyệt, nói nhỏ: Trong cơ thể ngươi có một đóa hoa lan, có vẻ nàng ta không hy vọng ngươi nói như vậy.
Sắc mặt Liễu Như Nguyệt đại biển, buột miệng nói: Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi có thể cảm nhận sự tồn tại của nàng ta, nghe được giọng nói của nàng ta?
Ý Thiên nói: Trong Thiên Nguyệt Động, nhân duyên trời định. Lời này nghĩa là gì?
Liêu Như Nguyệt cực kỳ kinh hãi, chần chừ nói: Đó là lời tiên tri của tổ tiên để lại cho ta, dự đoán tương lai cùng vận mênh của ta.
Y Thiên nhíu mày, nói: Ra là vậy. Ta không muôn động thủ với người của Bát Cực thần điện, chúng ta rời khỏi đây đã.
Lời vừa nói ra, Ý Thiên lập tức cùng Liễu Như Nguyệt biến mất, biển mất ngay trước mắt bốn vị cao thủ của Bát Cực thần điện, làm cho bốn người vô cùng kinh ngạc.
Không thể! Tuyệt đối không thể! Chúng ta lập ra một vạn tám nghìn sáu trăm năm mươi bốn đạo kết giới phòng ngự, tần suất của mỗi kết giới lại khác nhau. Phải ngay lập tức thay đổi hơn vạn lần, làm sao hắn làm được?
Ý Thiên đột nhiên biển mất, lão đạo cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì đây là chuyên vô cùng bất ngờ.
Sắc mặt nữ tử áo trắng âm trầm, hừ nói: Xem ra chúng ta đã xem thường tiểu tử đó.
Kiếm khách trung niên phân tích: Từ việc hắn không muốn giao thủ mà nói, có vẻ như hắn không giỏi công kích. Hiện tại cả Thiên Nguyệt Động đều bị chúng ta phong tỏa, chỉ có thể vào không thể ra, hắn chắc chắn không thể trốn thoát. Chúng ta bắt đầu đi tìm.
Cự hán nói: Việc không thể trì hoàn, chúng ta chia nhau ra tìm.
Hào quang lóe lên, bôn người lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Trong một huyệt động âm u, Ý Thiên buông Liễu Như Nguyệt ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của nàng, đưa một đợt nguyên lực cường đại vào trong cơ thể nàng ta, nhanh chóng ngăn chặn thương thể, đồng thời cũng làm cho nó lập tức khôi phục lại như trước.
/736
|