Từ Nhược Hoa nói:
- Ta suy nghĩ, Cao Tuấn Đức có thể muốn mượn cơ hội rời đi không?
Tiêu Minh Nguyệt nghi ngờ nói:
- Tại sao hắn lại muốn rời đi chứ?
Từ Nhược Hoa phân tích nói:
- Cao Tuấn Đức trước mắt đã tấn chức Vũ Đế, cũng không có quá nhiều thời gian đi quen thuộc tất cả trong Vong Hồn Điện này. Mà ngay cả cấm pháp cũng không có bao nhiêu biến hóa, có thể thấy được hắn còn không có chính thức nắm giữ huyền bí trong Vong Hồn Điện này. Loại tình huống này đối với rát nhiều cao thủ Vũ Đế ở đây như vậy, liều mạng là không chiếm được tiện nghi đâu, bởi vậy rời khỏi là lựa chọn tốt nhất.
Mộ Dung Tiểu Dạ đồng ý nói:
- Lời này có đạo lý, nhưng mà Cao Tuấn Đức đến lúc này tại sao vẫn muốn cứu Mạc Thương Huyền cùng Hỏa Dực Vương Xà? Không có mục đích khác sao? Hoặc là nói phương hướng suy đoán của chúng ta có vấn đề, hắn căn bản không phải muốn rơi đi, mà là ý định tại thúc dục cấm pháp sau đó, tiêu diệt chúng ta?
Lý Nhược Nhiên cười nói:
- Loại khả năng này cũng tồn tại, nhưng mà muốn giết mọi người ở đây cũng không dễ dàng. Hơn nữa Vi Tinh Nghi nằm trong tay của Tả Thiên Huệ, ai cũng không giết nàng, nếu không cũng không tìm thấy Vô Biên Hoang Thành.
Ngọc Linh Lung nói:
- Thảo luận cả buổi cũng đảo quanh tại chỗ, chuyện này đối với chúng ta mà nói chỉ lãng phí tinh lực mà thôi. Nếu chỉ suy đoán lung tung, còn không bằng yên lặng theo dõi kỳ biến, xem Cao Tuấn Đức có ý gì!
Trong Vong Hồn Điện, bốn mươi tám căn cột đá ban đầu di động chậm chạp, càng về sau gia tốc thay đổi càng nhanh.
Đến lúc đó trong đại điện quỷ khí âm trầm, cao vong hồn di động nhanh chóng qua các cột đá, khiến cho thời không xuất hiện vặn vẹo, một vòng xoáy xuất hiện trong đại điện, cắn nuốt tất cả mọi thứ ở gần.
Vô số vong hồn bị cuốn vào trong vòng xoáy này, giống như một lệ quỷ đang há mồm, tản mát khí thế hung tàn và dữ dằn.
Tả Tuấn Hi cùng Hắc Vũ bị ảnh hưởng, toàn lực phòng ngự, chống lại hấp lực của vòng xoáy xâm phạm.
Cao Tuấn Đức, Hỏa Dực Vương Xà, Mạc Thương Huyền sớm biến mất rồi.
Phi Phàm công tử, thanh sam khách, Dương Mục, Nghiêm Tu Vũ bốn người thủ hộ bên cạnh Tả Thiên Huệ, vẫn chú ý tình huống của vòng xoáy này, vừa chờ tin tức từ Tả Thiên Huệ.
Thời điểm này thân thể Tả Thiên Huệ lắc lư một chút, trên gương mặt xinh xắn hiện ra nét vui mừng, nói:
- Cấm pháp của Vong Hồn Điện đã mở ra, lối ra cũng sẽ tùy thời mở ra theo. Nhưng mà nơi này thập phần mờ mịt, người bình thường căn bản là không thể nhận ra.
Dương Mục nói:
- Nếu lối ra đã xuất hiện, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, cho bọn chúng tự sinh tự diệt.
Phi Phàm công tử trầm giọng nói:
- Không vội, chúng ta nên biết dụng ý của Cao Tuấn Đức trước đã. Hắn biết rõ chúng ta có Vi Tinh Nghi, lại còn mở ra lối ra, như vậy chính là âm mưu.
Vũ Đế Nghiêm Tu Vũ nói cái nhìn của mình:
- Không có Vi Tinh Nghi thì không tìm thấy Vô Biên Hoang Thành, Cao Tuấn Đức đang dùng thủ pháp lạt mềm buộc chặt, cố ý để chúng ta rời đi.
Tả Thiên Huệ nhìn qua Phi Phàm công tử, hỏi:
- Thời gian cấp bách, nhanh chóng quyết định.
Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức trầm ngâm nói:
- Nếu mọi người nhất trí rời đi, chúng ta đây trước hết rời khỏi nơi này. Thừa dịp những người này bị nhốt tại nơi này, chúng ta nên mau chóng tìm ra Vô Biên Hoang Thành, sau đó lại nghĩ cách tiến vào Vô Biên Hoang Thành.
Đạt được Phi Phàm công tử quyết định, Tả Thiên Huệ bắt đầu thúc dục tiên khí Vi Tinh Nghi, câu thong lối ra Tử Vong Chi Thành, lập tức mở cánh cửa thời không.
Phi Phàm công tử nhìn mọi người trong đại điện, ánh mắt nhìn qua người Vệ Thiên Minh cùng Hoa Vô Khuyết một lát, lập tức chuyển qua Ý Thiên, khóe miệng của hắn tươi cười lãnh khốc
Sau một khắc Phi Phàm công tử, thanh sam khách, Dương Mục, Nghiêm Tu Vũ theo thứ tự tiến vào thông đạo thời không, trong nháy mắt biến mất tung tích.
Lập tức Tả Thiên Huệ cũng lóe lên rồi biến mất, thông đạo không gian nằm người đi qua biến mất, lập tức khiến cho người trong đại điện chú ý.
Một khắc này Câu Hồn Ma Địch cùng Ý Thiên đồng thời lao tới hướng Tả Thiên Huệ biến mất, hai người dường như phát giác được cái gì đó, nhưng phản ứng khác thường.
Câu Hồn Ma Địch lóe lên, ma địch lăng không vung vẩy, cưỡng ép xé rách không gian, ngưng tụ thành một cánh cửa thời không, thân thể biến mất trong đó, qua một lát đã biến mất vô tung.
Ánh mắt Ý Thiên ngưng tụ, một sóng ý niệm tập trung vào thời không chi môn, lúc Câu Hồn Ma Địch biến mất thì bắt được tin tức lối ra của Tử Vong Chi Thành.
Đề phòng tin tức này biến mất, Ý Thiên phát ra sóng ý niệm liên tục, lúc này lưu lại một chút khí tức, tùy thời bảo trì liên hệ với mình.
Trong đại điện yên lặng, trừ Ý Thiên ra nơi này không ai nói gì.
Lưu ý tình huống lối ra, Ý Thiên phát hiện sau khi Vong Hồn Cấm Pháp mở ra, lối ra cũng hiển hiện, cả hai dường như có liên hệ với nhau.
Trong đại điện này có vòng xoáy xauats hiện, không gian vặn vẹo, cảnh tượng đáng sợ rung động nhân tâm, kiến tạo hào khí vô cùng khủng bố.
Đại đa số cao thủ toàn lực phòng ngự, hoặc là suy tư kế sách đối phó, hoặc là đang suy nghĩ dụng tâm của Cao Tuấn Đức, lại có ít người phát hiện lối ra của Tử Vong Chi Thành đã hiện ra trước mặt mọi người.
Đột nhiên một giọng nói quanh quẩn trong đại điện, truyền vào trong tai mỗi cao thủ, đó là giọng của Vệ Thiên Minh.
- Lối ra đã hiện, mọi người tất cả bằng bản lĩnh.
Lời nói còn vang vọng quanh tai, qua não trên cổ Vệ Thiên Minh lúc này bộc phát hào quang sáng ngời, tại nơi Tả Thiên Huệ biến mất cưỡng ép xé rách một thông đạo thời không, thân thể hóa thành một tia hào quang tiến vào trong thông đạo này.
Ứng Thải Liên, Hoa Vô Khuyết, Nam Cung Tuấn Trì, Tả Tuấn Hi, Hắc Vũ các cao thủ thấy thế cũng nhao nhao bay lên, cũng thi triển thủ đoạn đặc thù, hoặc thúc dục tiên khí, hoặc thi triển bí pháp, tranh thủ rời đi trước.
Lý Nhược Nhiên nhìn qua một màn này, cười nói:
- Phi Vũ, chúng ta có nên tham gia náo nhiệt hay không?
Ý Thiên cười nói:
- Ta đang có ý đó...
Giọng nói quanh quẩn trong đại điện, trong nháy mắt từng khí lưu hiện ra....
Ý Thiên vung tay phải lên, thúc dục tiên khí Hồng Vân Tráo, nâng mọi người chung quanh lên cùng bay tới gần trung ương đại điện.
Chỗ ấy chính là lối ra, nhưng mà mờ mịt không rõ, không biết mở ra thế nào.
Hoa Vô Khuyết, Ứng Thải Liên tám người do hai cao thủ Vũ Đế xuất mã, cưỡng ép xé rách hư không, câu thông thông đạo thời không, mở cánh cửa ra ngoài.
Nhưng mà cao thủ khác nhau, mở thời không chi môn đặc tính khác nhau, người khác khó xuyên ra ngoài, bởi vậy muốn rời khỏi Tử Vong Chi Thành thì phải bằng vào bản lĩnh của bản thân.
Nam Cung Tuấn Trì chọn dùng một loại phương pháp, cưỡng ép mở thông đạo thời không, mang theo Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng vội vàng rời đi.
Tả Tuấn Hi không có năng lực này, nhưng hắn dù sao cũng là thiếu chủ của Âm Ma tông, tùy thân mang theo ma khí Âm Ma tông, mượn nhờ phương thức này đục lỗ bình chướng may mắn rời khỏi Tử Vong Chi Thành.
- Ta suy nghĩ, Cao Tuấn Đức có thể muốn mượn cơ hội rời đi không?
Tiêu Minh Nguyệt nghi ngờ nói:
- Tại sao hắn lại muốn rời đi chứ?
Từ Nhược Hoa phân tích nói:
- Cao Tuấn Đức trước mắt đã tấn chức Vũ Đế, cũng không có quá nhiều thời gian đi quen thuộc tất cả trong Vong Hồn Điện này. Mà ngay cả cấm pháp cũng không có bao nhiêu biến hóa, có thể thấy được hắn còn không có chính thức nắm giữ huyền bí trong Vong Hồn Điện này. Loại tình huống này đối với rát nhiều cao thủ Vũ Đế ở đây như vậy, liều mạng là không chiếm được tiện nghi đâu, bởi vậy rời khỏi là lựa chọn tốt nhất.
Mộ Dung Tiểu Dạ đồng ý nói:
- Lời này có đạo lý, nhưng mà Cao Tuấn Đức đến lúc này tại sao vẫn muốn cứu Mạc Thương Huyền cùng Hỏa Dực Vương Xà? Không có mục đích khác sao? Hoặc là nói phương hướng suy đoán của chúng ta có vấn đề, hắn căn bản không phải muốn rơi đi, mà là ý định tại thúc dục cấm pháp sau đó, tiêu diệt chúng ta?
Lý Nhược Nhiên cười nói:
- Loại khả năng này cũng tồn tại, nhưng mà muốn giết mọi người ở đây cũng không dễ dàng. Hơn nữa Vi Tinh Nghi nằm trong tay của Tả Thiên Huệ, ai cũng không giết nàng, nếu không cũng không tìm thấy Vô Biên Hoang Thành.
Ngọc Linh Lung nói:
- Thảo luận cả buổi cũng đảo quanh tại chỗ, chuyện này đối với chúng ta mà nói chỉ lãng phí tinh lực mà thôi. Nếu chỉ suy đoán lung tung, còn không bằng yên lặng theo dõi kỳ biến, xem Cao Tuấn Đức có ý gì!
Trong Vong Hồn Điện, bốn mươi tám căn cột đá ban đầu di động chậm chạp, càng về sau gia tốc thay đổi càng nhanh.
Đến lúc đó trong đại điện quỷ khí âm trầm, cao vong hồn di động nhanh chóng qua các cột đá, khiến cho thời không xuất hiện vặn vẹo, một vòng xoáy xuất hiện trong đại điện, cắn nuốt tất cả mọi thứ ở gần.
Vô số vong hồn bị cuốn vào trong vòng xoáy này, giống như một lệ quỷ đang há mồm, tản mát khí thế hung tàn và dữ dằn.
Tả Tuấn Hi cùng Hắc Vũ bị ảnh hưởng, toàn lực phòng ngự, chống lại hấp lực của vòng xoáy xâm phạm.
Cao Tuấn Đức, Hỏa Dực Vương Xà, Mạc Thương Huyền sớm biến mất rồi.
Phi Phàm công tử, thanh sam khách, Dương Mục, Nghiêm Tu Vũ bốn người thủ hộ bên cạnh Tả Thiên Huệ, vẫn chú ý tình huống của vòng xoáy này, vừa chờ tin tức từ Tả Thiên Huệ.
Thời điểm này thân thể Tả Thiên Huệ lắc lư một chút, trên gương mặt xinh xắn hiện ra nét vui mừng, nói:
- Cấm pháp của Vong Hồn Điện đã mở ra, lối ra cũng sẽ tùy thời mở ra theo. Nhưng mà nơi này thập phần mờ mịt, người bình thường căn bản là không thể nhận ra.
Dương Mục nói:
- Nếu lối ra đã xuất hiện, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, cho bọn chúng tự sinh tự diệt.
Phi Phàm công tử trầm giọng nói:
- Không vội, chúng ta nên biết dụng ý của Cao Tuấn Đức trước đã. Hắn biết rõ chúng ta có Vi Tinh Nghi, lại còn mở ra lối ra, như vậy chính là âm mưu.
Vũ Đế Nghiêm Tu Vũ nói cái nhìn của mình:
- Không có Vi Tinh Nghi thì không tìm thấy Vô Biên Hoang Thành, Cao Tuấn Đức đang dùng thủ pháp lạt mềm buộc chặt, cố ý để chúng ta rời đi.
Tả Thiên Huệ nhìn qua Phi Phàm công tử, hỏi:
- Thời gian cấp bách, nhanh chóng quyết định.
Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức trầm ngâm nói:
- Nếu mọi người nhất trí rời đi, chúng ta đây trước hết rời khỏi nơi này. Thừa dịp những người này bị nhốt tại nơi này, chúng ta nên mau chóng tìm ra Vô Biên Hoang Thành, sau đó lại nghĩ cách tiến vào Vô Biên Hoang Thành.
Đạt được Phi Phàm công tử quyết định, Tả Thiên Huệ bắt đầu thúc dục tiên khí Vi Tinh Nghi, câu thong lối ra Tử Vong Chi Thành, lập tức mở cánh cửa thời không.
Phi Phàm công tử nhìn mọi người trong đại điện, ánh mắt nhìn qua người Vệ Thiên Minh cùng Hoa Vô Khuyết một lát, lập tức chuyển qua Ý Thiên, khóe miệng của hắn tươi cười lãnh khốc
Sau một khắc Phi Phàm công tử, thanh sam khách, Dương Mục, Nghiêm Tu Vũ theo thứ tự tiến vào thông đạo thời không, trong nháy mắt biến mất tung tích.
Lập tức Tả Thiên Huệ cũng lóe lên rồi biến mất, thông đạo không gian nằm người đi qua biến mất, lập tức khiến cho người trong đại điện chú ý.
Một khắc này Câu Hồn Ma Địch cùng Ý Thiên đồng thời lao tới hướng Tả Thiên Huệ biến mất, hai người dường như phát giác được cái gì đó, nhưng phản ứng khác thường.
Câu Hồn Ma Địch lóe lên, ma địch lăng không vung vẩy, cưỡng ép xé rách không gian, ngưng tụ thành một cánh cửa thời không, thân thể biến mất trong đó, qua một lát đã biến mất vô tung.
Ánh mắt Ý Thiên ngưng tụ, một sóng ý niệm tập trung vào thời không chi môn, lúc Câu Hồn Ma Địch biến mất thì bắt được tin tức lối ra của Tử Vong Chi Thành.
Đề phòng tin tức này biến mất, Ý Thiên phát ra sóng ý niệm liên tục, lúc này lưu lại một chút khí tức, tùy thời bảo trì liên hệ với mình.
Trong đại điện yên lặng, trừ Ý Thiên ra nơi này không ai nói gì.
Lưu ý tình huống lối ra, Ý Thiên phát hiện sau khi Vong Hồn Cấm Pháp mở ra, lối ra cũng hiển hiện, cả hai dường như có liên hệ với nhau.
Trong đại điện này có vòng xoáy xauats hiện, không gian vặn vẹo, cảnh tượng đáng sợ rung động nhân tâm, kiến tạo hào khí vô cùng khủng bố.
Đại đa số cao thủ toàn lực phòng ngự, hoặc là suy tư kế sách đối phó, hoặc là đang suy nghĩ dụng tâm của Cao Tuấn Đức, lại có ít người phát hiện lối ra của Tử Vong Chi Thành đã hiện ra trước mặt mọi người.
Đột nhiên một giọng nói quanh quẩn trong đại điện, truyền vào trong tai mỗi cao thủ, đó là giọng của Vệ Thiên Minh.
- Lối ra đã hiện, mọi người tất cả bằng bản lĩnh.
Lời nói còn vang vọng quanh tai, qua não trên cổ Vệ Thiên Minh lúc này bộc phát hào quang sáng ngời, tại nơi Tả Thiên Huệ biến mất cưỡng ép xé rách một thông đạo thời không, thân thể hóa thành một tia hào quang tiến vào trong thông đạo này.
Ứng Thải Liên, Hoa Vô Khuyết, Nam Cung Tuấn Trì, Tả Tuấn Hi, Hắc Vũ các cao thủ thấy thế cũng nhao nhao bay lên, cũng thi triển thủ đoạn đặc thù, hoặc thúc dục tiên khí, hoặc thi triển bí pháp, tranh thủ rời đi trước.
Lý Nhược Nhiên nhìn qua một màn này, cười nói:
- Phi Vũ, chúng ta có nên tham gia náo nhiệt hay không?
Ý Thiên cười nói:
- Ta đang có ý đó...
Giọng nói quanh quẩn trong đại điện, trong nháy mắt từng khí lưu hiện ra....
Ý Thiên vung tay phải lên, thúc dục tiên khí Hồng Vân Tráo, nâng mọi người chung quanh lên cùng bay tới gần trung ương đại điện.
Chỗ ấy chính là lối ra, nhưng mà mờ mịt không rõ, không biết mở ra thế nào.
Hoa Vô Khuyết, Ứng Thải Liên tám người do hai cao thủ Vũ Đế xuất mã, cưỡng ép xé rách hư không, câu thông thông đạo thời không, mở cánh cửa ra ngoài.
Nhưng mà cao thủ khác nhau, mở thời không chi môn đặc tính khác nhau, người khác khó xuyên ra ngoài, bởi vậy muốn rời khỏi Tử Vong Chi Thành thì phải bằng vào bản lĩnh của bản thân.
Nam Cung Tuấn Trì chọn dùng một loại phương pháp, cưỡng ép mở thông đạo thời không, mang theo Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng vội vàng rời đi.
Tả Tuấn Hi không có năng lực này, nhưng hắn dù sao cũng là thiếu chủ của Âm Ma tông, tùy thân mang theo ma khí Âm Ma tông, mượn nhờ phương thức này đục lỗ bình chướng may mắn rời khỏi Tử Vong Chi Thành.
/736
|