Chỉ có Phật Châu thánh nữ Tử Hoa nhìn xa xa, cũng không có ý tiến lên tranh đoạt.
Vô Biên Hoang Thành xuất hiện chỉ bảo trì một lát, cột sáng kia tự động biến mất, biến mất trong sa mạc.
Tuy như vậy nhưng mà mọi người vẫn biết được vị trí đại khái của Vô Biên Hoang Thành, hiểu rõ nó đang ẩn trong khu vực màu xanh lá.
Hôm nay tìm kiếm Chú Kiếm Đỉnh đã thành đại sự hàng đầu, Tàn Thức U Hồn Tông Thiếu chủ Vệ Thiên Minh lập tức biến thành bia ngắm của người ta.
Bên ngoài khu vực Xích Vân Tử Thần thủ hộ, phần đông cao thủ từ bốn phương tám hướng chạy tới, lại không có tùy tiện xâm phạm.
Dù sao không có Chú Kiếm Đỉnh, tìm được Vô Biên Hoang Thành cũng không có chút ý nghĩa nào, không đáng vào lúc này tự tiện xông vào lãnh địa của Xích Vân Tử Thần thủ hộ.
Vệ Thiên Minh lẻ loi một mình, hắn đứng trên đồi cát, nhìn qua khu vực màu xanh lá, bởi vì khoảng cách cho nên nhìn thấy một khu vực màu xanh trước mặt, cách xa nhau mấy trăm dặm.
Ngưng mắt nhìn một lát, Vệ Thiên Minh lúc này đang cười lạnh, nhưng mà biểu tình sau đó lại ngưng trọng.
Đột nhiên Vệ Thiên Minh đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy gương mặt không thích, lập tức biến hóa, nhìn qua khách không mời cách đó mấy trượng.
- Sa mạc Phi Long, là ngươi. Tìm ta có chuyện gì sao?
Vệ Thiên Minh ngữ khí lạnh lùng âm trầm, dường như không quá hy vọng nhìn thấy người này.
Sa mạc Phi Long cũng không thèm để ý, đi thẳng vào vấn đề.
- Ta tới chính là tìm ngươi hợp tác, ngươi có Chú Kiếm Đỉnh, ta có Công Tôn Duy Ngã, mọi người nên liên thủ mở Vô Biên Hoang Thành, cùng nhau chia cắt Vô Biên Hoang Thành.
Vệ Thiên Minh cười lạnh nói:
- Bàn tính không tệ, nhưng mà ta tin được ngươi sao?
Sa mạc Phi Long cười nói:
- Mọi người nên tin lẫn nhau, nư vậy mới tốt.
Vệ Thiên Minh không nói, trong nội tâm đang cân nhắc lợi hại.
- Nếu như hợp tác, ta và ngươi làm sao tránh được Xích Vân Tử Thần, làm sao yên lặng đi vào khu vực màu xanh lá?
Sa mạc Phi Long cười nói:
- Ta tự có biện pháp, ngươi yên tâm đi.
Vệ Thiên Minh nói:
- Tốt, ta tạm thời tin ngươi một lần, chúng ta khi nào khởi hành?
Sa mạc Phi Long nói:
- Không vội, chúng ta nên chuẩn bị trước. Đi thôi, chúng ta trước rời khỏi nơi này.
Quay người, sa mạc Phi Long dừng một lát và bay lên cao.
Vệ Thiên Minh theo sát phía sau, hai người bảo trì khoảng cách nhất định, trong nháy mắt biến mất trong gió cát..
Thời điểm này trên hư không có thân ảnh hiện ra, dĩ nhiên là Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức.
Giờ này khắc này Tà Thần công tử một thân áo đen vô cùng tà mị, trên trán lộ ra tà khí, hoàn toàn khác xa so với lúc trước, cảm giác giống như biến thành người khác.
Nhìn qua Vệ Thiên Minh cùng sa mạc Phi Long rời đi, Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức cười âm tà, cho người ta cảm giác giống như bị độc xà nhìn chằm chằm vào.
Cười quái dị một tiếng, Tà Thần công tử bỗng nhiên quay người, nhìn qua Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương sau lưng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đang đọ sức trong vô hình.
Một là Thiên Ma thiếu chủ, một là thiếu chủ Tà Bất Tử Phái, hai người tuổi tác không sai biệt nhiều, lại đều là cường giả Vũ Đế, rốt cuộc là ai mạnh hơn ai đây?
Cười ngạo nghễ, trong mắt Cao Dương tràn đầy khinh thường chuyện này khiến thân thể Tà Thần công tử lay động, không tự chủ được lui ra phía sau.
- Dựa vào dung hợp Thiên Niên Thi Vương đến đề thăng tu vị, ngươi cho dù tấn thăng làm Vũ Đế, cuộc đời này thành tựu cũng giới hạn, khó tinh tiến hơn nữa. Loại cử động này vô cùng ngu xuẩn, ngươi còn là thiếu chủ của Tà Bất Tử Phái ngay cả đao lý này cũng không hiểu, thật sự là ngu ngốc.
Sắc mặt Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức âm trầm, khẽ nói:
- Ta còn không tới phiên ngươi giáo huấn ta, bí pháp của bổn phái không phải ngươi có thể hiểu.
Cao Dương khinh miệt nói:
- Ta cũng không có tâm tình đi giáo huấn ngươi, ta chỉ nhắc nhở ngươi không nên tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành với ta, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Nói xong Cao Dương lóe lên rồi biến mất, không có tung tích.
Tà Thần công tử tức giận hừ một tiếng, lập tức biến mất trong hư không.
Ánh sáng nhạt lóe lên, Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên song song tiến vào khu vực đặc biệt.
Trong khu vực này vô biên vô hạn, mờ ảo mê ly.
Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên song song lơ lửng giữa không trung, bốn phía là khu vực to lớn vô biên vô hạn, trên trời không trời, dưới không chạm đất, nơi này giống như tinh không vô hạn, chung quanh bày ra màu hống phần quỷ dị.
Trong khu vực thần bí không biết tên này tràn ngập một loại khí thể đặc thù, có hào quang màu hồng thật nhỏ, tản mát khí tức ô uế mê muội đầu óc.
Ý Thiên nhìn qua Ứng Thải Liên, lập tức quay đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau khi nhìn thấy các khí thể, trên mặt lộ ra một tia kinh nghi.
Ứng Thải Liên trước sau cao thấp dò xét một lần, lẩm bẩm:
- Đây là nơi nào, vô cùng vô hạn, chẳng lẽ đây là tuyệt địa nhốt chết người ta?
Trong khu vực vô biên vô hạn này, nếu như không tìm thấy lối ra đó cũng là chuyện khó giải quyết.
Trong lòng Ý Thiên sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, lúc này ở đây nhìn thì bình tĩnh, khu vực vô hạn rộng lớn này khiến hắn không nói rõ, là đắng chát hay là hối hận trong mơ hồ.
Đây chẳng khác gì tinh vực mênh mông.
Đặt mình trong khu vực này, Ý Thiên lại rất bình tĩnh.
Nhìn thẳng phía trước, Ý Thiên phát ra ý niệm dò xét, nhằm vào không gian thần bí không biết này, sau đó mở rộng phương vị tra xét.
Một bên Ứng Thải Liên cũng thúc dục tiên khí Hỏa Hồn Châu thăm dò động tĩnh trong khu vực thần bí này, phát hiện trong không gian màu hống phấn đặc thù này chỉ có các khí thể quỷ dị kia mà thôi.
Loại khí thể này mờ ảo vô hình, trên thực tế chúng có được đặc tính ăn mòn rất mạnh.
Giờ phút này chúng liên tục tới gần Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên, khiến cho khu vực này xuất hiện biến hóa, một ít quang ảnh hư ảo dần dần hiện ra, cho người ta cảm giác dâm tà và dục vọng.
Ý niệm của Ý Thiên dò xét đạt khu vực to lớn kinh người, đồng thời khuếch tán ra ngoài, phân tích những khí thế màu hồng kia.
Hào quang hội tụ trên người Ứng Thải Liên, bát cấp tiên khí Hỏa Hồn Châu hình thành kết giới phòng ngựu ngăn cách các khí thể kia ở bên ngoài, khiến chúng tạm thời không cách nào tới gần.
Ý Thiên ngoài thân có phòng ngự vô hình, lúc những khí thể màu hồng này tiếp cận, một quang giới màu hồng hiện ra trong tầm mắt của Ứng Thải Liên.
Từ khi khí thể màu hồng ngưng tụ lại, gần Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên xuất hiện từng hình ảnh nam nữ trần truồng, bày ra đủ loại tư thế mê người, đang làm chuyện nam nữ hoan ái.
Những thân ảnh này lấy cả ngàn mà tính, có thể nghĩ ra đủ mọi tư thế, có những tư thế Ý Thiên chưa từng thấy, thiên ký bách quái.
Đối mặt với hấp dẫn như vậy, sắc mặt Ý Thiên quái dị, đáy mắt hiện ra hào quang màu hồng, dường như ma tính bẩm sinh đã thức tỉnh.
Ứng Thải Liên mang mạng che mặt, nhìn không ra biểu lộ, nhưng mà từ hai mắt của nàng có thể nhìn thấy vài phần mịt mờ, cảnh tượng hạ lưu này kiến Hồng Vân thánh nữ cảm thấy vô cùng tức giận.
Vô Biên Hoang Thành xuất hiện chỉ bảo trì một lát, cột sáng kia tự động biến mất, biến mất trong sa mạc.
Tuy như vậy nhưng mà mọi người vẫn biết được vị trí đại khái của Vô Biên Hoang Thành, hiểu rõ nó đang ẩn trong khu vực màu xanh lá.
Hôm nay tìm kiếm Chú Kiếm Đỉnh đã thành đại sự hàng đầu, Tàn Thức U Hồn Tông Thiếu chủ Vệ Thiên Minh lập tức biến thành bia ngắm của người ta.
Bên ngoài khu vực Xích Vân Tử Thần thủ hộ, phần đông cao thủ từ bốn phương tám hướng chạy tới, lại không có tùy tiện xâm phạm.
Dù sao không có Chú Kiếm Đỉnh, tìm được Vô Biên Hoang Thành cũng không có chút ý nghĩa nào, không đáng vào lúc này tự tiện xông vào lãnh địa của Xích Vân Tử Thần thủ hộ.
Vệ Thiên Minh lẻ loi một mình, hắn đứng trên đồi cát, nhìn qua khu vực màu xanh lá, bởi vì khoảng cách cho nên nhìn thấy một khu vực màu xanh trước mặt, cách xa nhau mấy trăm dặm.
Ngưng mắt nhìn một lát, Vệ Thiên Minh lúc này đang cười lạnh, nhưng mà biểu tình sau đó lại ngưng trọng.
Đột nhiên Vệ Thiên Minh đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy gương mặt không thích, lập tức biến hóa, nhìn qua khách không mời cách đó mấy trượng.
- Sa mạc Phi Long, là ngươi. Tìm ta có chuyện gì sao?
Vệ Thiên Minh ngữ khí lạnh lùng âm trầm, dường như không quá hy vọng nhìn thấy người này.
Sa mạc Phi Long cũng không thèm để ý, đi thẳng vào vấn đề.
- Ta tới chính là tìm ngươi hợp tác, ngươi có Chú Kiếm Đỉnh, ta có Công Tôn Duy Ngã, mọi người nên liên thủ mở Vô Biên Hoang Thành, cùng nhau chia cắt Vô Biên Hoang Thành.
Vệ Thiên Minh cười lạnh nói:
- Bàn tính không tệ, nhưng mà ta tin được ngươi sao?
Sa mạc Phi Long cười nói:
- Mọi người nên tin lẫn nhau, nư vậy mới tốt.
Vệ Thiên Minh không nói, trong nội tâm đang cân nhắc lợi hại.
- Nếu như hợp tác, ta và ngươi làm sao tránh được Xích Vân Tử Thần, làm sao yên lặng đi vào khu vực màu xanh lá?
Sa mạc Phi Long cười nói:
- Ta tự có biện pháp, ngươi yên tâm đi.
Vệ Thiên Minh nói:
- Tốt, ta tạm thời tin ngươi một lần, chúng ta khi nào khởi hành?
Sa mạc Phi Long nói:
- Không vội, chúng ta nên chuẩn bị trước. Đi thôi, chúng ta trước rời khỏi nơi này.
Quay người, sa mạc Phi Long dừng một lát và bay lên cao.
Vệ Thiên Minh theo sát phía sau, hai người bảo trì khoảng cách nhất định, trong nháy mắt biến mất trong gió cát..
Thời điểm này trên hư không có thân ảnh hiện ra, dĩ nhiên là Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức.
Giờ này khắc này Tà Thần công tử một thân áo đen vô cùng tà mị, trên trán lộ ra tà khí, hoàn toàn khác xa so với lúc trước, cảm giác giống như biến thành người khác.
Nhìn qua Vệ Thiên Minh cùng sa mạc Phi Long rời đi, Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức cười âm tà, cho người ta cảm giác giống như bị độc xà nhìn chằm chằm vào.
Cười quái dị một tiếng, Tà Thần công tử bỗng nhiên quay người, nhìn qua Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương sau lưng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đang đọ sức trong vô hình.
Một là Thiên Ma thiếu chủ, một là thiếu chủ Tà Bất Tử Phái, hai người tuổi tác không sai biệt nhiều, lại đều là cường giả Vũ Đế, rốt cuộc là ai mạnh hơn ai đây?
Cười ngạo nghễ, trong mắt Cao Dương tràn đầy khinh thường chuyện này khiến thân thể Tà Thần công tử lay động, không tự chủ được lui ra phía sau.
- Dựa vào dung hợp Thiên Niên Thi Vương đến đề thăng tu vị, ngươi cho dù tấn thăng làm Vũ Đế, cuộc đời này thành tựu cũng giới hạn, khó tinh tiến hơn nữa. Loại cử động này vô cùng ngu xuẩn, ngươi còn là thiếu chủ của Tà Bất Tử Phái ngay cả đao lý này cũng không hiểu, thật sự là ngu ngốc.
Sắc mặt Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức âm trầm, khẽ nói:
- Ta còn không tới phiên ngươi giáo huấn ta, bí pháp của bổn phái không phải ngươi có thể hiểu.
Cao Dương khinh miệt nói:
- Ta cũng không có tâm tình đi giáo huấn ngươi, ta chỉ nhắc nhở ngươi không nên tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành với ta, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Nói xong Cao Dương lóe lên rồi biến mất, không có tung tích.
Tà Thần công tử tức giận hừ một tiếng, lập tức biến mất trong hư không.
Ánh sáng nhạt lóe lên, Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên song song tiến vào khu vực đặc biệt.
Trong khu vực này vô biên vô hạn, mờ ảo mê ly.
Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên song song lơ lửng giữa không trung, bốn phía là khu vực to lớn vô biên vô hạn, trên trời không trời, dưới không chạm đất, nơi này giống như tinh không vô hạn, chung quanh bày ra màu hống phần quỷ dị.
Trong khu vực thần bí không biết tên này tràn ngập một loại khí thể đặc thù, có hào quang màu hồng thật nhỏ, tản mát khí tức ô uế mê muội đầu óc.
Ý Thiên nhìn qua Ứng Thải Liên, lập tức quay đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau khi nhìn thấy các khí thể, trên mặt lộ ra một tia kinh nghi.
Ứng Thải Liên trước sau cao thấp dò xét một lần, lẩm bẩm:
- Đây là nơi nào, vô cùng vô hạn, chẳng lẽ đây là tuyệt địa nhốt chết người ta?
Trong khu vực vô biên vô hạn này, nếu như không tìm thấy lối ra đó cũng là chuyện khó giải quyết.
Trong lòng Ý Thiên sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, lúc này ở đây nhìn thì bình tĩnh, khu vực vô hạn rộng lớn này khiến hắn không nói rõ, là đắng chát hay là hối hận trong mơ hồ.
Đây chẳng khác gì tinh vực mênh mông.
Đặt mình trong khu vực này, Ý Thiên lại rất bình tĩnh.
Nhìn thẳng phía trước, Ý Thiên phát ra ý niệm dò xét, nhằm vào không gian thần bí không biết này, sau đó mở rộng phương vị tra xét.
Một bên Ứng Thải Liên cũng thúc dục tiên khí Hỏa Hồn Châu thăm dò động tĩnh trong khu vực thần bí này, phát hiện trong không gian màu hống phấn đặc thù này chỉ có các khí thể quỷ dị kia mà thôi.
Loại khí thể này mờ ảo vô hình, trên thực tế chúng có được đặc tính ăn mòn rất mạnh.
Giờ phút này chúng liên tục tới gần Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên, khiến cho khu vực này xuất hiện biến hóa, một ít quang ảnh hư ảo dần dần hiện ra, cho người ta cảm giác dâm tà và dục vọng.
Ý niệm của Ý Thiên dò xét đạt khu vực to lớn kinh người, đồng thời khuếch tán ra ngoài, phân tích những khí thế màu hồng kia.
Hào quang hội tụ trên người Ứng Thải Liên, bát cấp tiên khí Hỏa Hồn Châu hình thành kết giới phòng ngựu ngăn cách các khí thể kia ở bên ngoài, khiến chúng tạm thời không cách nào tới gần.
Ý Thiên ngoài thân có phòng ngự vô hình, lúc những khí thể màu hồng này tiếp cận, một quang giới màu hồng hiện ra trong tầm mắt của Ứng Thải Liên.
Từ khi khí thể màu hồng ngưng tụ lại, gần Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên xuất hiện từng hình ảnh nam nữ trần truồng, bày ra đủ loại tư thế mê người, đang làm chuyện nam nữ hoan ái.
Những thân ảnh này lấy cả ngàn mà tính, có thể nghĩ ra đủ mọi tư thế, có những tư thế Ý Thiên chưa từng thấy, thiên ký bách quái.
Đối mặt với hấp dẫn như vậy, sắc mặt Ý Thiên quái dị, đáy mắt hiện ra hào quang màu hồng, dường như ma tính bẩm sinh đã thức tỉnh.
Ứng Thải Liên mang mạng che mặt, nhìn không ra biểu lộ, nhưng mà từ hai mắt của nàng có thể nhìn thấy vài phần mịt mờ, cảnh tượng hạ lưu này kiến Hồng Vân thánh nữ cảm thấy vô cùng tức giận.
/736
|