Lúc này đi xích vân sa mạc, Nam Cung Tuấn Trì tổn binh hao tướng, tất nhiên ghi hận trong lòng.
Trở lại Phi Vân thành, Nam Cung Tuấn Trì nhất định sẽ triển khai trả thù Duệ Phong Lâu, Ý Thiên cùng Nam Cung Uyển Nghi chạy về chậm thì Nam Cung Tuấn Trì sẽ lợi dụng thời cơ.
Vì thế Ý Thiên vội vàng rời đi, cho nên xem nhẹ Long Dao Châu.
Việc này Ý Thiên không tiện nói với mọi người, dù sao bên người tất cả đều là nữ nhân, ghen là thiên tính của nữ nhân, Ý Thiên hiện tại đã hiểu nữ nhân, cho nên hắn không dám nói ra.
Không bao lâu Hỏa Linh Thành nằm trong tầm mắt của mọi người, ánh mắt Ngọc Linh Lung quái dị nhìn qua Ý Thiên, lập tức buông tay Ý Thiên, tạm biệt chúng nữ và rời đi.
Ý Thiên mỉm cười đưa tiễn, không nói nhiều.
Hắn hiểu được ý trong cái nhìn của Ngọc Linh Lung, nhưng mà chia tay là khó tránh khỏi, cần gì phải dây dưa không rõ?
Cất bước tiễn Ngọc Linh Lung, Nam Cung Uyển Nghi nhìn Ý Thiên nói:
- Chúng ta nên nhanh chóng quay về.
Ý Thiên hiểu ý của Nam Cung Uyển Nghi, nếu như Nam Cung Tuấn Trì thật muốn gây bất lợi cho Duệ Phong Lâu, hắn tất sẽ thi triển bí thuật không gian, di chuyển tức thời, đã sớm trở lại Phi Vân thành.
Đoàn người Ý Thiên lại lựa chọn phi hành quay về, mặc kệ bay nhanh cỡ nào cũng không bằng Nam Cung Tuấn Trì di chuyển tức thời.
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Lời nói còn bên tai, quanh người Ý Thiên có khí tức huyền diệu tỏa ra ngoài, khí lưu bốn phía bắt đầu chấn động mạnh, lập tức hội tụ trước người Ý Thiên sau đó hình thành thông đạot hời không đi tới Phi Vân thành.
Đây là Ý Thiên thúc dục Vạn Vật Vô Cực, mượn nhờ thiên địa vạn vật chi lực mở thông đạo thời không trong hư không, có thể đi tới bất cứ chỗ nào trên Vân Hoang đại lục này, mấu chốt là phải nằm trong tầm nhìn của Ý Thiên mới được, nếu không thì không cách nào định vị được.
Nam Cung Uyển Nghi, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân năm người cảm thấy kinh ngạc, loại năng lực tùy ý mở thông đạo thời không này cần tu vị Vũ Đế mới có thể hoàn thành, Ý Thiên dùng tu vị Thánh Hoàng đã mở được thông đạo thời không, mọi người sao không cảm thấy kinh ngạc cơ chứ.
Dưới tình huống bình thường, cho dù là cường giả Vũ Đế chỉ có thể mở một thông đạo thời không nhỏ cung cấp chính mình thông hành.
Như Ý Thiên có thể mở thông đạo thời không cho nhiều người đi qua, vậy phải hao phí nhiều tinh lực.
Mà cao thủ Huyền Đế bình thường không dễ dàng hoàn thành được.
Đối với năm nữ phản ứng, Ý Thiên hoàn toàn biết rõ, hắn cũng không giải thích cái gì nhiều, mang theo năm nữ xuyên qua thông đạo thời không, sau một khắc đã xuất hiện trên không Phi Vân thành, vừa vặn ở gần Duệ Phong Lâu.
Nhìn qua Phi Vân thành quen thuộc, Ý Thiên sáu người cảm khái thật sâu.
Lan Hinh cùng Mộ Dung Tiểu Dạ vô cùng cao hứng, Từ Nhược Hoa biểu lộ bình tĩnh, ánh mắt Nam Cung Uyển Nghi mang ý cười, Ý Thiên cùng Đoan Mộc Thanh Vân thì có tâm sự.
- Đi thôi, về Duệ Phong Lâu trước, chuyện khác nói sau.
Nam Cung Uyển Nghi đánh gãy mọi người trầm tư, mang theo mọi người trực tiếp trở lại Duệ Phong Lâu, nhìn thấy Cổ Ngũ cùng Bích Vân La.
Đã lâu không gặp, tu vị của Cổ Ngũ lại tăng thêm rất nhiều, tu vị của Bích Vân La cũng có tăng lên rõ ràng, mà Ý Thiên nhìn ra hai người đã có khí mạch tương thông, Âm Dương giao hợp.
Xem ra Cổ Ngũ tốc độ rất nhanh, đã bắt được Bích Vân La.
- Công tử, các ngươi trở về.
Nhìn thấy Ý Thiên, Cổ Ngũ vẻ mặt cao hứng, vội vàng chào đón.
Bích Vân La vũ mị cười cười, lại nghênh đón Nam Cung Uyển Nghi.
- Lâu chủ vất vả, chuyến này thu hoạch thế nào?
Nam Cung Uyển Nghi lạnh nhạt nói:
- Hơi có thu hoạch, việc này nói sau. Ngươi lập tức phái người lưu ý tình huống Huyền Nguyên Bảo Tháp, tùy thời chú ý động tĩnh của Nam Cung Tuấn Trì.
Bích Vân La ứng một tiếng, lập tức rời đi.
Nam Cung Uyển Nghi lại phân phó Cổ Ngũ đi gọi những người khác tới, chuẩn bị mở hội nghị.
Ý Thiên nhìn qua Đoan Mộc Thanh Vân, hỏi:
- Hôm nay đã trở lại Phi Vân thành, ngươi có tính toán gì không?
Đoan Mộc Thanh Vân khổ sở nói:
- Chút tu vị của ta ở nơi này cũng không thể giúp được các ngươi cái gì, ta quay về là tốt nhất.
Mộ Dung Tiểu Dạ lôi kéo Đoan Mộc Thanh Vân, khuyên nhủ:
- Lưu lại đi, ngươi hôm nay cũng đã là Huyền Hoàng, không bằng gia nhập liên minh Duệ Phong Lâu. Dùng tình huống của ngươi hiện tại, nếu rơi vào trong tay của người khác, kết quả như thế nào không khó tưởng tượng. Còn không bằng ở lại đây chúng ta chiếu cố các ngươi.
Đoan Mộc Thanh Vân chần chờ nói:
- Ta sợ sẽ gây phiền toái cho các ngươi.
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Chỉ cần ngươi không làm ra chuyện gì hại mọi người, ta hoan nghênh ngươi lưu lại.
Đoan Mộc Thanh Vân cảm kích nói:
- Cảm ơn các ngươi không chê ta.
Thời điểm này được Cổ Ngũ dẫn dắt, Tiêu Minh Nguyệt, Nam Cung Vân, Bạch Phong, Mã Chí Viễn, Mộc Thanh Thư, Trần Ngọc Lan sáu người nhanh chóng tiến vào phòng gặp mọi người.
Chia tay nhiều ngày, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong thập phần nhớ con của mình, nhìn thấy Ý Thiên thì lúc này lao tới trước, kéo hắn hỏi này hỏi kia.
Những người còn lại thì an ủi lẫn nhau, trong lúc nhất thời ồn ào lên.
Một lát sau Nam Cung Uyển Nghi phất tay áp giọng của mọi người, sau đó bàn tình thế trước mắt.
- Lúc này xuôi nam, chúng ta đắc tội không ít người, đã trở mặt với Nam Cung Tuấn Trì, lại kết thù với Huyền Dương Cung, Phủ nguyên soái, đoán chừng bọn chúng đã triển khai hành động rồi, bởi vậy mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng.
Từ Nhược Hoa nói:
- Từ tình huống trước mắt mà nói, nếu có thể kéo dài mấy ngày thì tình thế sẽ có lợi cho chúng ta.
Mã Chí Viễn khó hiểu, hỏi:
- Lời này ý gì?
Ý Thiên nói:
- Ý của Nhược Hoa, mấy ngày nữa sư tỷ của ta sẽ tới đây, Ngọc Linh Lung cũng quay về, đến lúc đó chúng ta sẽ có thực lực mạnh hơn, phần thắng cũng lớn hơn một chút.
Tiêu Minh Nguyệt phân tích nói:
- Lúc này xuôi nam có rất nhiều thế lực ăn thiệt thòi lớn, ta đoán chừng bọn họ cũng không cho chúng ta cơ hội.
Đang nói chuyện thì đột nhiên Bích Vân La xuất hiện, ngữ khí lo lắng nói:
- Việc lớn không tốt, Nam Cung Tuấn Trì phái Nam Cung Ly Tiếu cùng Nam Cung Đức Vận đưa chiến thư tới, ý của hắn là muốn tiến công Duệ Phong Lâu, muốn một lần hành động phá hủy nơi đây.
Nam Cung Uyển Nghi khẽ nói:
- Tới thật nhanh ah, Nam Cung Tuấn Trì nhất định muốn đánh chúng ta không kịp trở tay, đáng tiếc hắn quá coi thường chúng ta. Cổ Ngũ, ngươi đi tiếp chiến thư, Hinh Nhi cùng đi. Nếu chúng không thức thời thì lưu mạng lại đây.
Cổ Ngũ cùng Lan Hinh ứng một tiếng, song song rời khỏi phòng.
Từ Nhược Hoa nói:
- Nam Cung Tuấn Trì dụng ý không hỏi cũng biết, trước mắt chỉ dựa vào một Nam Cung Tuấn Trì căn bản không đủ gây sợ. Sợ là sợ Huyền Dương Cung cùng Phủ nguyên soái cùng liên thủ với nhau, đến lúc đó chúng ta sẽ hai mặt thụ địch, rất bất lợi.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Có một số việc không phải do chúng ta, bởi vậy không cần quá để ý. Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng, tin tưởng địch nhân cũng không chiếm được tiện nghi gì. Lúc này xuôi nam đối mặt nhiều cường địch như vậy, chúng ta đều bình yên vô sự, hôm nay ở Phi Vân thành không thể nào so sánh với xích vân sa mạc được.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói như vậy cho mọi người cổ vũ thật lớn, cao thủ Vũ Đế trong Phi Vân thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không có uy hiếp quá lớn.
Ý Thiên nhìn qua Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan, hỏi:
- Các ngươi có tính toán gì không, giao dịch của chúng ta đã thành, các ngươi hôm nay đã tự do, có thể tùy ý rời đi, nếu không lưu lại đây, chúng ta rất hoan nghênh.
Đại chiến sắp tới, Ý Thiên cũng không có quên giao dịch với Mộc Thanh Thư, Trần Ngọc Lan.
Bọn họ đã trải qua trắc trở, hôm nay thật vất vả ở cùng một chỗ, Ý Thiên cũng không muốn liên lụy bọn họ vào.
Đương nhiên Ý Thiên cũng hy vọng bọn họ lưu lại, dù sao cũng là cơ hội, ở lại bên cạnh Nam Cung Uyển Nghi đối với Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan tu luyện có trợ giúp thật có ích.
- Việc này chúng ta nhớ kỹ, ý định đi giải quyết tâm sự trước, chúng ta nhớ kỹ.
Trần Ngọc Lan nói lời này nằm trong ưự kiến của Ý Thiên, nàng cùng Mộc Thanh Thư trốn chết nhiều năm, bị nhốt nhiều năm, khẳng định còn có tâm sự, cần phải có thời gian đi xử lý.
- Đi, chờ ngươi xử lý tốt tất cả, nơi này tùy thời nghênh tiếp các nơi.
Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư trao đổi ánh mắt, lập tức song song đứng dậy, chào tạm biệt mọi người.
- Như thế, chúng ta cáo từ, sau này gặp lại.
Mọi người đứng dậy đưa tiễn, tiễn đôi tình lữ này rời đi.
Ý Thiên nhìn qua Mã Chí Viễn, hỏi:
- Ngươi thì sao? Hôm nay đại chiến sắp tới, ngươi đi hay ở?
Mã Chí Viễn nói:
- Ta đã đến thì không dễ dàng rời đi, ngươi không cần lo lắng cho ta.
Mã Chí Viễn cũng không ngu ngốc, tiếp xúc với Ý Thiên tiếp xúc lâu như vậy, tự nhiên biết rõ đi theo hắn mới có thể chiếm nhiều tiện nghi.
Thời điểm này Cổ Ngũ cùng Lan Hinh trở lại trong phòng, mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Nam Cung Vân hỏi:
- Đuổi đi nhanh như vậy sao?
Lan Hinh nói:
- Nam Cung Đức Vận cùng Nam Cung Lý Tiếu nhìn thấy ta nên đoán được chủ nhân quay về, tính thằm dò chúng ta mấy chiêu, sau đó ném chiến thư quay người rời đi.
Cổ Ngũ giao chiến thư cho Nam Cung Uyển Nghi, đó là chiến thư do Nam Cung Tuấn Trì tự tay viết, ước định giờ Thìn sáng mai kết thúc tất cả.
Nam Cung Uyển Nghi tiện tay giao chiến thư cho Ý Thiên, cho mọi người xem xét.
Xem chiến thư xong, Mộ Dung Tiểu Dạ đưa ra nghi hoặc.
- Nam Cung Tuấn Trì vội vàng quay về Phi Vân thành, vì sao lại hẹn chiến đấu vào giờ thìn ngày mai, chuyện này quá không hợp lý.
Từ Nhược Hoa nói:
- Ta cảm thấy chiến thư này chỉ là ngụy trang, mục đích chính thức của Nam Cung Tuấn Trì chính là muốn trước khi chúng ta quay về, phái Nam Cung Đức Vận cùng Nam Cung Ly Tiếu tới hủy diệt Duệ Phong Lâu, dùng kết rút củi đáy nồi. Vạn nhất chúng ta kịp thời chạy về, chiến thư ước định chấm dứt ân oán vào ngày mai, Nam Cung Tuấn Trì cũng đã sắp xếp tất cả thời gian, kế hoạch này tương đối hoàn mỹ.
Tiêu Minh Nguyệt đồng ý nói:
- Nhược Hoa phân tích có đạo lý, Nam Cung Tuấn Trì cũng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, chúng ta nên cẩn thận mới được.
Ý Thiên nói:
- Chỉ dựa vào Nam Cung Tuấn Trì, căn bản không có uy hiếp. Chúng ta nên mau chóng hiểu động thái trong Phi Vân thành đi, hiểu tình huống của Phủ nguyên soái, Huyền Dương Cung, phòng ngừa bọn chúng âm thầm cấu kết với nhau.
Bích Vân La nói:
- Ba cự đầu trong Phi Vân thành bất hòa với nhau, có lẽ không có khả năng xuất hiện tình huống liên thủ.
Bạch Phong lo lắng nói:
- Mọi thứ không có tuyệt đối, nên cẩn thận đi.
Nam Cung Uyển Nghi phân phó nói:
- Cổ Ngũ cùng Vân La đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, cần phải biết rõ về phủ nguyên soái và Huyền Dương Cung.
Cổ Ngũ cùng Bích Vân La không dám lãnh đạm, nhanh chóng rời đi.
Người trong phòng nói chuyện với nhau, Nam Cung Uyển Nghi liền chấm dứt hội nghị, vẻn vẹn lưu lại Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa hai người.
- Về Vô Biên Hoang Thành, ngươi có tính toán gì không?
Đối mặt Nam Cung Uyển Nghi hỏi thăm, Ý Thiên không e dè, thản nhiên nói:
- Vô Biên Hoang Thành bị hao tổn nghiêm trọng, muốn khôi phục thần uy ngày xưa của nó cần nhiều năng lượng chữa trị, đây là quá trình gian khổ. Tỷ tỷ có rảnh nên dùng nhiều tâm tư vào, Nhược Hoa cũng nên hiệp trợ, xem Vô Biên Hoang Thành là căn cơ của chúng ta, toàn lực đào tạo. Đợi Trần Ngọc Lan trở về, tỷ tỷ không ngại hỏi một chút về tri thức liên quan tới luyện khí, cũng như việc chữa trị Vô Biên Hoang Thành.
Từ Nhược Hoa ngâm khẻ nói:
- Cuộc chiến ngày mai ngươi có ý định như thế nào? Nam Cung Tuấn Trì dù sao cũng là người Nam Cung thế gia, giết chết khẳng định không ổn, chúng ta nên thương nghị chuyện này.
Ý Thiên cười nói:
- Giết chết cùng phế bỏ có cái gì khác nhau, dù sao một núi không thể chứa hai cọp, đây là chuyện sớm muộn.
Nam Cung Uyển Nghi thanh nhã nói:
- Giết Nam Cung Tuấn Trì nhất định sẽ kinh động Nam Cung thế gia, nhưng nhiều ra một Nam Cung Uyển Nghi, tin tưởng Nam Cung thế gia cũng không hỏi quá nhiều.
Lời này ý tứ rất rõ ràng, Nam Cung Uyển Nghi nếu có thể giết chết Nam Cung Tuấn Trì, như vậy nàng có giá trị hơn Nam Cung Tuấn Trì, Nam Cung thế gia sẽ cân nhắc lợi hại, thiên hướng về người sống.
Thời điểm này bầu trời Phi Vân thành vôn sáng rực đột nhiên mây đen hội tụ, mưa to đột kích.
Sấm sét vạch phá bầu trời, cho người ta cảm giác không tập trung.
Ý Thiên hơi kinh dị, đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn qua mửa gió bên ngoài, trong nội tâm đột nhiên sinh ra cảm giác điềm xấu.
Từ Nhược Hoa tu luyện tâm thuật thập phần huyền bí, tâm linh cảm ứng vô cùng nhạy cảm, lập tức mưa gió bất ngờ này chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra..
- Trận mưa này tới quá quỷ dị...
Nam Cung Uyển Nghi nhíu mày, nội tâm sinh ra cảm giác nặng trịch.
Ý Thiên biểu lộ quái dị, toàn lực thúc dục Thiên Tâm ý thức, bất an trong lòng càng mãnh liệt, nhưng mà hắn không suy tính ra sẽ xảy ra chuyện gì.
Trận mưa to này tiếp tục khiến bầu trời tối đen, mưa rơi hơi giảm nhỏ nhưng không có dừng lại.
Vào đêm, trong mật thất Huyền Dương Cung, Hồng Vân thán nữ Ứng Thải Liên một người một chỗ, trước mặt có một đoàn hỏa diễm đang lơ lửng, chính là một cổng truyền tống.
Thông qua đoàn hỏa diễm này, Ứng Thải Liên đang nói chuyện với người nào đó, biểu lộ vô cùng nghiêm túc.
- ... Nhị trưởng lão, thật sự phải làm như vậy?
Trong ngọn lửa, giọng nói của nữ nhân lạnh lẽo vang lên.
- Đây là phương thức lấy công chuộc tội duy nhất, ngươi phải làm như thế, quyết không thể có chút lưu tình.
Ứng Thải Liên trầm giọng nói:
- Nhị trưởng lão yên tâm, Thải Liên nhất định không phụ sứ mệnh, lấy công chuộc tội.
Trong ngọn lửa nhị trưởng lão lạnh lùng nói:
- Ta lập tức phái người đến hiệp trợ ngươi, phải trọng thương Nam Cung thế gia, nếu không ngươi không cách nào toàn mạng.
Trở lại Phi Vân thành, Nam Cung Tuấn Trì nhất định sẽ triển khai trả thù Duệ Phong Lâu, Ý Thiên cùng Nam Cung Uyển Nghi chạy về chậm thì Nam Cung Tuấn Trì sẽ lợi dụng thời cơ.
Vì thế Ý Thiên vội vàng rời đi, cho nên xem nhẹ Long Dao Châu.
Việc này Ý Thiên không tiện nói với mọi người, dù sao bên người tất cả đều là nữ nhân, ghen là thiên tính của nữ nhân, Ý Thiên hiện tại đã hiểu nữ nhân, cho nên hắn không dám nói ra.
Không bao lâu Hỏa Linh Thành nằm trong tầm mắt của mọi người, ánh mắt Ngọc Linh Lung quái dị nhìn qua Ý Thiên, lập tức buông tay Ý Thiên, tạm biệt chúng nữ và rời đi.
Ý Thiên mỉm cười đưa tiễn, không nói nhiều.
Hắn hiểu được ý trong cái nhìn của Ngọc Linh Lung, nhưng mà chia tay là khó tránh khỏi, cần gì phải dây dưa không rõ?
Cất bước tiễn Ngọc Linh Lung, Nam Cung Uyển Nghi nhìn Ý Thiên nói:
- Chúng ta nên nhanh chóng quay về.
Ý Thiên hiểu ý của Nam Cung Uyển Nghi, nếu như Nam Cung Tuấn Trì thật muốn gây bất lợi cho Duệ Phong Lâu, hắn tất sẽ thi triển bí thuật không gian, di chuyển tức thời, đã sớm trở lại Phi Vân thành.
Đoàn người Ý Thiên lại lựa chọn phi hành quay về, mặc kệ bay nhanh cỡ nào cũng không bằng Nam Cung Tuấn Trì di chuyển tức thời.
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Lời nói còn bên tai, quanh người Ý Thiên có khí tức huyền diệu tỏa ra ngoài, khí lưu bốn phía bắt đầu chấn động mạnh, lập tức hội tụ trước người Ý Thiên sau đó hình thành thông đạot hời không đi tới Phi Vân thành.
Đây là Ý Thiên thúc dục Vạn Vật Vô Cực, mượn nhờ thiên địa vạn vật chi lực mở thông đạo thời không trong hư không, có thể đi tới bất cứ chỗ nào trên Vân Hoang đại lục này, mấu chốt là phải nằm trong tầm nhìn của Ý Thiên mới được, nếu không thì không cách nào định vị được.
Nam Cung Uyển Nghi, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân năm người cảm thấy kinh ngạc, loại năng lực tùy ý mở thông đạo thời không này cần tu vị Vũ Đế mới có thể hoàn thành, Ý Thiên dùng tu vị Thánh Hoàng đã mở được thông đạo thời không, mọi người sao không cảm thấy kinh ngạc cơ chứ.
Dưới tình huống bình thường, cho dù là cường giả Vũ Đế chỉ có thể mở một thông đạo thời không nhỏ cung cấp chính mình thông hành.
Như Ý Thiên có thể mở thông đạo thời không cho nhiều người đi qua, vậy phải hao phí nhiều tinh lực.
Mà cao thủ Huyền Đế bình thường không dễ dàng hoàn thành được.
Đối với năm nữ phản ứng, Ý Thiên hoàn toàn biết rõ, hắn cũng không giải thích cái gì nhiều, mang theo năm nữ xuyên qua thông đạo thời không, sau một khắc đã xuất hiện trên không Phi Vân thành, vừa vặn ở gần Duệ Phong Lâu.
Nhìn qua Phi Vân thành quen thuộc, Ý Thiên sáu người cảm khái thật sâu.
Lan Hinh cùng Mộ Dung Tiểu Dạ vô cùng cao hứng, Từ Nhược Hoa biểu lộ bình tĩnh, ánh mắt Nam Cung Uyển Nghi mang ý cười, Ý Thiên cùng Đoan Mộc Thanh Vân thì có tâm sự.
- Đi thôi, về Duệ Phong Lâu trước, chuyện khác nói sau.
Nam Cung Uyển Nghi đánh gãy mọi người trầm tư, mang theo mọi người trực tiếp trở lại Duệ Phong Lâu, nhìn thấy Cổ Ngũ cùng Bích Vân La.
Đã lâu không gặp, tu vị của Cổ Ngũ lại tăng thêm rất nhiều, tu vị của Bích Vân La cũng có tăng lên rõ ràng, mà Ý Thiên nhìn ra hai người đã có khí mạch tương thông, Âm Dương giao hợp.
Xem ra Cổ Ngũ tốc độ rất nhanh, đã bắt được Bích Vân La.
- Công tử, các ngươi trở về.
Nhìn thấy Ý Thiên, Cổ Ngũ vẻ mặt cao hứng, vội vàng chào đón.
Bích Vân La vũ mị cười cười, lại nghênh đón Nam Cung Uyển Nghi.
- Lâu chủ vất vả, chuyến này thu hoạch thế nào?
Nam Cung Uyển Nghi lạnh nhạt nói:
- Hơi có thu hoạch, việc này nói sau. Ngươi lập tức phái người lưu ý tình huống Huyền Nguyên Bảo Tháp, tùy thời chú ý động tĩnh của Nam Cung Tuấn Trì.
Bích Vân La ứng một tiếng, lập tức rời đi.
Nam Cung Uyển Nghi lại phân phó Cổ Ngũ đi gọi những người khác tới, chuẩn bị mở hội nghị.
Ý Thiên nhìn qua Đoan Mộc Thanh Vân, hỏi:
- Hôm nay đã trở lại Phi Vân thành, ngươi có tính toán gì không?
Đoan Mộc Thanh Vân khổ sở nói:
- Chút tu vị của ta ở nơi này cũng không thể giúp được các ngươi cái gì, ta quay về là tốt nhất.
Mộ Dung Tiểu Dạ lôi kéo Đoan Mộc Thanh Vân, khuyên nhủ:
- Lưu lại đi, ngươi hôm nay cũng đã là Huyền Hoàng, không bằng gia nhập liên minh Duệ Phong Lâu. Dùng tình huống của ngươi hiện tại, nếu rơi vào trong tay của người khác, kết quả như thế nào không khó tưởng tượng. Còn không bằng ở lại đây chúng ta chiếu cố các ngươi.
Đoan Mộc Thanh Vân chần chờ nói:
- Ta sợ sẽ gây phiền toái cho các ngươi.
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Chỉ cần ngươi không làm ra chuyện gì hại mọi người, ta hoan nghênh ngươi lưu lại.
Đoan Mộc Thanh Vân cảm kích nói:
- Cảm ơn các ngươi không chê ta.
Thời điểm này được Cổ Ngũ dẫn dắt, Tiêu Minh Nguyệt, Nam Cung Vân, Bạch Phong, Mã Chí Viễn, Mộc Thanh Thư, Trần Ngọc Lan sáu người nhanh chóng tiến vào phòng gặp mọi người.
Chia tay nhiều ngày, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong thập phần nhớ con của mình, nhìn thấy Ý Thiên thì lúc này lao tới trước, kéo hắn hỏi này hỏi kia.
Những người còn lại thì an ủi lẫn nhau, trong lúc nhất thời ồn ào lên.
Một lát sau Nam Cung Uyển Nghi phất tay áp giọng của mọi người, sau đó bàn tình thế trước mắt.
- Lúc này xuôi nam, chúng ta đắc tội không ít người, đã trở mặt với Nam Cung Tuấn Trì, lại kết thù với Huyền Dương Cung, Phủ nguyên soái, đoán chừng bọn chúng đã triển khai hành động rồi, bởi vậy mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng.
Từ Nhược Hoa nói:
- Từ tình huống trước mắt mà nói, nếu có thể kéo dài mấy ngày thì tình thế sẽ có lợi cho chúng ta.
Mã Chí Viễn khó hiểu, hỏi:
- Lời này ý gì?
Ý Thiên nói:
- Ý của Nhược Hoa, mấy ngày nữa sư tỷ của ta sẽ tới đây, Ngọc Linh Lung cũng quay về, đến lúc đó chúng ta sẽ có thực lực mạnh hơn, phần thắng cũng lớn hơn một chút.
Tiêu Minh Nguyệt phân tích nói:
- Lúc này xuôi nam có rất nhiều thế lực ăn thiệt thòi lớn, ta đoán chừng bọn họ cũng không cho chúng ta cơ hội.
Đang nói chuyện thì đột nhiên Bích Vân La xuất hiện, ngữ khí lo lắng nói:
- Việc lớn không tốt, Nam Cung Tuấn Trì phái Nam Cung Ly Tiếu cùng Nam Cung Đức Vận đưa chiến thư tới, ý của hắn là muốn tiến công Duệ Phong Lâu, muốn một lần hành động phá hủy nơi đây.
Nam Cung Uyển Nghi khẽ nói:
- Tới thật nhanh ah, Nam Cung Tuấn Trì nhất định muốn đánh chúng ta không kịp trở tay, đáng tiếc hắn quá coi thường chúng ta. Cổ Ngũ, ngươi đi tiếp chiến thư, Hinh Nhi cùng đi. Nếu chúng không thức thời thì lưu mạng lại đây.
Cổ Ngũ cùng Lan Hinh ứng một tiếng, song song rời khỏi phòng.
Từ Nhược Hoa nói:
- Nam Cung Tuấn Trì dụng ý không hỏi cũng biết, trước mắt chỉ dựa vào một Nam Cung Tuấn Trì căn bản không đủ gây sợ. Sợ là sợ Huyền Dương Cung cùng Phủ nguyên soái cùng liên thủ với nhau, đến lúc đó chúng ta sẽ hai mặt thụ địch, rất bất lợi.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Có một số việc không phải do chúng ta, bởi vậy không cần quá để ý. Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng, tin tưởng địch nhân cũng không chiếm được tiện nghi gì. Lúc này xuôi nam đối mặt nhiều cường địch như vậy, chúng ta đều bình yên vô sự, hôm nay ở Phi Vân thành không thể nào so sánh với xích vân sa mạc được.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói như vậy cho mọi người cổ vũ thật lớn, cao thủ Vũ Đế trong Phi Vân thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không có uy hiếp quá lớn.
Ý Thiên nhìn qua Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan, hỏi:
- Các ngươi có tính toán gì không, giao dịch của chúng ta đã thành, các ngươi hôm nay đã tự do, có thể tùy ý rời đi, nếu không lưu lại đây, chúng ta rất hoan nghênh.
Đại chiến sắp tới, Ý Thiên cũng không có quên giao dịch với Mộc Thanh Thư, Trần Ngọc Lan.
Bọn họ đã trải qua trắc trở, hôm nay thật vất vả ở cùng một chỗ, Ý Thiên cũng không muốn liên lụy bọn họ vào.
Đương nhiên Ý Thiên cũng hy vọng bọn họ lưu lại, dù sao cũng là cơ hội, ở lại bên cạnh Nam Cung Uyển Nghi đối với Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan tu luyện có trợ giúp thật có ích.
- Việc này chúng ta nhớ kỹ, ý định đi giải quyết tâm sự trước, chúng ta nhớ kỹ.
Trần Ngọc Lan nói lời này nằm trong ưự kiến của Ý Thiên, nàng cùng Mộc Thanh Thư trốn chết nhiều năm, bị nhốt nhiều năm, khẳng định còn có tâm sự, cần phải có thời gian đi xử lý.
- Đi, chờ ngươi xử lý tốt tất cả, nơi này tùy thời nghênh tiếp các nơi.
Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư trao đổi ánh mắt, lập tức song song đứng dậy, chào tạm biệt mọi người.
- Như thế, chúng ta cáo từ, sau này gặp lại.
Mọi người đứng dậy đưa tiễn, tiễn đôi tình lữ này rời đi.
Ý Thiên nhìn qua Mã Chí Viễn, hỏi:
- Ngươi thì sao? Hôm nay đại chiến sắp tới, ngươi đi hay ở?
Mã Chí Viễn nói:
- Ta đã đến thì không dễ dàng rời đi, ngươi không cần lo lắng cho ta.
Mã Chí Viễn cũng không ngu ngốc, tiếp xúc với Ý Thiên tiếp xúc lâu như vậy, tự nhiên biết rõ đi theo hắn mới có thể chiếm nhiều tiện nghi.
Thời điểm này Cổ Ngũ cùng Lan Hinh trở lại trong phòng, mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Nam Cung Vân hỏi:
- Đuổi đi nhanh như vậy sao?
Lan Hinh nói:
- Nam Cung Đức Vận cùng Nam Cung Lý Tiếu nhìn thấy ta nên đoán được chủ nhân quay về, tính thằm dò chúng ta mấy chiêu, sau đó ném chiến thư quay người rời đi.
Cổ Ngũ giao chiến thư cho Nam Cung Uyển Nghi, đó là chiến thư do Nam Cung Tuấn Trì tự tay viết, ước định giờ Thìn sáng mai kết thúc tất cả.
Nam Cung Uyển Nghi tiện tay giao chiến thư cho Ý Thiên, cho mọi người xem xét.
Xem chiến thư xong, Mộ Dung Tiểu Dạ đưa ra nghi hoặc.
- Nam Cung Tuấn Trì vội vàng quay về Phi Vân thành, vì sao lại hẹn chiến đấu vào giờ thìn ngày mai, chuyện này quá không hợp lý.
Từ Nhược Hoa nói:
- Ta cảm thấy chiến thư này chỉ là ngụy trang, mục đích chính thức của Nam Cung Tuấn Trì chính là muốn trước khi chúng ta quay về, phái Nam Cung Đức Vận cùng Nam Cung Ly Tiếu tới hủy diệt Duệ Phong Lâu, dùng kết rút củi đáy nồi. Vạn nhất chúng ta kịp thời chạy về, chiến thư ước định chấm dứt ân oán vào ngày mai, Nam Cung Tuấn Trì cũng đã sắp xếp tất cả thời gian, kế hoạch này tương đối hoàn mỹ.
Tiêu Minh Nguyệt đồng ý nói:
- Nhược Hoa phân tích có đạo lý, Nam Cung Tuấn Trì cũng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, chúng ta nên cẩn thận mới được.
Ý Thiên nói:
- Chỉ dựa vào Nam Cung Tuấn Trì, căn bản không có uy hiếp. Chúng ta nên mau chóng hiểu động thái trong Phi Vân thành đi, hiểu tình huống của Phủ nguyên soái, Huyền Dương Cung, phòng ngừa bọn chúng âm thầm cấu kết với nhau.
Bích Vân La nói:
- Ba cự đầu trong Phi Vân thành bất hòa với nhau, có lẽ không có khả năng xuất hiện tình huống liên thủ.
Bạch Phong lo lắng nói:
- Mọi thứ không có tuyệt đối, nên cẩn thận đi.
Nam Cung Uyển Nghi phân phó nói:
- Cổ Ngũ cùng Vân La đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, cần phải biết rõ về phủ nguyên soái và Huyền Dương Cung.
Cổ Ngũ cùng Bích Vân La không dám lãnh đạm, nhanh chóng rời đi.
Người trong phòng nói chuyện với nhau, Nam Cung Uyển Nghi liền chấm dứt hội nghị, vẻn vẹn lưu lại Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa hai người.
- Về Vô Biên Hoang Thành, ngươi có tính toán gì không?
Đối mặt Nam Cung Uyển Nghi hỏi thăm, Ý Thiên không e dè, thản nhiên nói:
- Vô Biên Hoang Thành bị hao tổn nghiêm trọng, muốn khôi phục thần uy ngày xưa của nó cần nhiều năng lượng chữa trị, đây là quá trình gian khổ. Tỷ tỷ có rảnh nên dùng nhiều tâm tư vào, Nhược Hoa cũng nên hiệp trợ, xem Vô Biên Hoang Thành là căn cơ của chúng ta, toàn lực đào tạo. Đợi Trần Ngọc Lan trở về, tỷ tỷ không ngại hỏi một chút về tri thức liên quan tới luyện khí, cũng như việc chữa trị Vô Biên Hoang Thành.
Từ Nhược Hoa ngâm khẻ nói:
- Cuộc chiến ngày mai ngươi có ý định như thế nào? Nam Cung Tuấn Trì dù sao cũng là người Nam Cung thế gia, giết chết khẳng định không ổn, chúng ta nên thương nghị chuyện này.
Ý Thiên cười nói:
- Giết chết cùng phế bỏ có cái gì khác nhau, dù sao một núi không thể chứa hai cọp, đây là chuyện sớm muộn.
Nam Cung Uyển Nghi thanh nhã nói:
- Giết Nam Cung Tuấn Trì nhất định sẽ kinh động Nam Cung thế gia, nhưng nhiều ra một Nam Cung Uyển Nghi, tin tưởng Nam Cung thế gia cũng không hỏi quá nhiều.
Lời này ý tứ rất rõ ràng, Nam Cung Uyển Nghi nếu có thể giết chết Nam Cung Tuấn Trì, như vậy nàng có giá trị hơn Nam Cung Tuấn Trì, Nam Cung thế gia sẽ cân nhắc lợi hại, thiên hướng về người sống.
Thời điểm này bầu trời Phi Vân thành vôn sáng rực đột nhiên mây đen hội tụ, mưa to đột kích.
Sấm sét vạch phá bầu trời, cho người ta cảm giác không tập trung.
Ý Thiên hơi kinh dị, đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn qua mửa gió bên ngoài, trong nội tâm đột nhiên sinh ra cảm giác điềm xấu.
Từ Nhược Hoa tu luyện tâm thuật thập phần huyền bí, tâm linh cảm ứng vô cùng nhạy cảm, lập tức mưa gió bất ngờ này chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra..
- Trận mưa này tới quá quỷ dị...
Nam Cung Uyển Nghi nhíu mày, nội tâm sinh ra cảm giác nặng trịch.
Ý Thiên biểu lộ quái dị, toàn lực thúc dục Thiên Tâm ý thức, bất an trong lòng càng mãnh liệt, nhưng mà hắn không suy tính ra sẽ xảy ra chuyện gì.
Trận mưa to này tiếp tục khiến bầu trời tối đen, mưa rơi hơi giảm nhỏ nhưng không có dừng lại.
Vào đêm, trong mật thất Huyền Dương Cung, Hồng Vân thán nữ Ứng Thải Liên một người một chỗ, trước mặt có một đoàn hỏa diễm đang lơ lửng, chính là một cổng truyền tống.
Thông qua đoàn hỏa diễm này, Ứng Thải Liên đang nói chuyện với người nào đó, biểu lộ vô cùng nghiêm túc.
- ... Nhị trưởng lão, thật sự phải làm như vậy?
Trong ngọn lửa, giọng nói của nữ nhân lạnh lẽo vang lên.
- Đây là phương thức lấy công chuộc tội duy nhất, ngươi phải làm như thế, quyết không thể có chút lưu tình.
Ứng Thải Liên trầm giọng nói:
- Nhị trưởng lão yên tâm, Thải Liên nhất định không phụ sứ mệnh, lấy công chuộc tội.
Trong ngọn lửa nhị trưởng lão lạnh lùng nói:
- Ta lập tức phái người đến hiệp trợ ngươi, phải trọng thương Nam Cung thế gia, nếu không ngươi không cách nào toàn mạng.
/736
|