Mặt đất, trên mặt Lan Hinh rưng rưng nước mắt, lớn tiếng nói:
- Thiếu gia, thiếu gia, ngươi mau xuống đây.
Ý Thiên nghe vậy phức tạp cười cười, nhìn qua nữ tử áo trắng, lại cúi đầu nhìn người Duệ Phong Lâu, trong lòng mang theo bi thương và thê lương.
Trong cuồng phong, Ý Thiên mái tóc dài màu đỏ phất phơ, thời khắc nào cũng nhắc nhở hắn.
Có một số việc mặc dù không đề cập tới, nhưng nó vẫn thành sự thật, phải đối mặt.
Cười khổ, Ý Thiên phiêu nhiên hạ xuống, đi tới trước mặt người Duệ Phong Lâu hơn mười trượng.
Lan Hinh duyên dáng gọi to một tiếng, lao như bay qua phía Ý Thiên.
Nhịn cả buổi, giờ khắc này Lan Hinh không nhịn nữa, nàng muốn nói cho thiếu gia, mình lo lắng cho hắn cỡ nào.
Ý Thiên thân thể nhoáng một cái, trong mắt mang theo bi thống, tay phải khẽ đẩy Lan Hinh, lực lượng vô hình ngăn cách nàng ngoài mười trượng.
Lan Hinh kinh ngạc, rưng rưng nước mắt đầy bi thương, thút thít nỉ non nói:
- Thiếu gia...
Ý Thiên khẽ lắc đầu, ôn nhu nói:
- Đừng khóc, ta không phải còn đứng ở đây sao?
Lan Hinh bi thương nói:
- Thiếu gia không muốn Hinh Nhi sao?
Ý Thiên nghe vậy chấn động, đáy lòng đầy bi thương.
Hắn từng suy nghĩ nhều, có một ngày, chính mình sẽ dùng phương thức rời đi, rời khỏi Nam Dương.
Cho tới nay, Ý Thiên vẫn cực lực che dấu thân phận, chỉ vì hắn không muốn chia tay như hiện tại.
Nhưng mà kết quả luôn ngoài ý muốn của mọi người, Ý Thiên làm tất cả lúc trước đã công cốc.
Kết quả là hắn vẫn là kẻ mạo danh, bị người ta nhạo báng.
Thời điểm này Nam Cung Uyển Nghi đi tới bên cạnh Lan Hinh.
Nhìn vẻ mặt tang thương của Ý Thiên, Nam Cung Uyển Nghi ôn nhu nói:
- Tất cả đều chấm dứt, chúng ta trở về đi.
Ý Thiên cười chua xót, lắc đầu nói:
- Hảo ý của tỷ tỷ ta tâm lĩnh, nhưng có một số chuyện một khi đã xảy ra, vĩnh viễn không quay trở lại. Tuy chuyện này không phải suy nghĩ của ta, nhưng ta vẫn nói cho mọi người biết, ta nên đi.
Mộ Dung Tiểu Dạ hoảng sợ nói:
- Đi? Ngươi muốn đi đâu?
Nam Cung Vân lớn tiếng nói:
- Phi Vũ, cho dù ngươi đắc tội Liệt Dương Thần Điện, phụ thân cũng không sợ. Cùng ta về nhà, chúng ta một nhà đoàn tụ, quản hắn khỉ gió cái gì Liệt Dương Thần Điện, cùng lắm trốn đi nơi khác là được.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua Ý Thiên, ôn nhu nói:
- Mặc kệ phát sinh cái gì, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, về nhà đi.
Cổ Ngũ trầm giọng nói:
- Công tử, chúng ta không muốn ngươi rời đi. Ngươi nên theo chúng ta quay về đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt. Cổ Ngũ còn chưa có báo đáp ân tình của ngươi.
Ý Thiên nói khẽ:
- Tâm ý của các ngươi ta hiểu, nhưng ta thật sự phải đi, nếu như ta ở Nam Dương, Liệt Dương Thần Điện sẽ bày ra đủ trò.
Một bên, nữ tử áo trắng chen miệng nói:
- Nam Dương cũng không có cái gì tốt, ngươi theo ta trở lại U Châu đi.
Ý Thiên vung tay gạt vết máu trên khóe miệng, nói khẽ:
- Đi theo bên cạnh ta, ngươi vĩnh viễn không cách nào phát triển, ngươi nên học được kiên cường tự lập.
Nữ tử áo trắng nói:
- Ta không còn là ta lúc tứước nữa, mà ngươi cũng không còn là ngươi lúc trước.
Từ Nhược Hoa nhìn qua nữ tử áo trắng, nhẹ giọng hỏi:
- Nàng là ai?
Ý Thiên khó xử, nhưng mà hắn cảm giác thân thể của hắn đang biến hóa, mái tóc dài hoàn toàn biến thành màu tím.
Kế tiếp sẽ là thời điểm Ý Thiên hồi phục diện mạo như trước.
Thấy Từ Nhược Hoa hỏi, nữ tử áo trắng nói:
- Ta là Liễu Như Nguyệt, đến từ Thiên Nguyệt Sơn Trang.
Lời vừa nói ra, mọi người khiếp sợ, ngay cả người xem cuộc chiến chung quanh cũng kinh hô.
- Liễu Như Nguyệt, đây chính là một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, nàng quen tiểu tử này sao? Quan hệ của bọn họ rốt cuộc thế nào, tiểu tử này là ai, tại sao biết Liễu Như Nguyệt?
Ứng Thải Liên nhìn qua nữ tử áo trắng, trong ánh mắt mang theo thần sắc khiếp sợ và đố kỵ, dường như chưa từng nghĩ đến nàng là một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ.
Từ Nhược Hoa cũng sửng sờ, khóe miệng cười khổ.
Nam Cung Uyển Nghi kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi, thật không nghĩ tới, hôm nay trừ người bốn đại thần điện ra, Vân Hoang thập đại mỹ nữ cũng xuất hiện bốn người.
Nam Cung Uyển Nghi, Liễu Như Nguyệt, Phượng Hoàng Thần nữ, Tử Hoa thánh nữ đều là Vân Hoang thập đại mỹ nữ, hôm nay có bốn người ở đây, đúng là việc trọng đại.
Mà càng khó được là, bốn mỹ nữ này có ngàn vạn liên hệ với Ý Thiên.
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Phi Vũ, ngươi làm sao quen với nàng?
Liễu Như Nguyệt nói:
- Trước đó đám cao thủ Liệt Dương Thần Điện không phải nói rồi sao, hắn đến từ Thiên Nguyệt Động Thiên, tự nhiên quen biết với ta. Ngược lại hắn và các ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Lan Hinh trừng mắt Liễu Như Nguyệt, lớn tiếng nói:
- Hắn là thiếu gia nhà ta, còn có chuyện gì?
Liễu Như Nguyệt nghi vấn nói:
- Thiếu gia? Cái gì thiếu gia, hắn lúc nào trở thành Nam Cung Phi Vũ rồi?
Câu hỏi vây quanh Ý Thiên, làm cho hắn lòng tràn đầy đắng chát.
Không trả lời a, Liễu Như Nguyệt vẫn hỏi.
Còn trả lời thì hắn không biết nên trả lời từ đâu.
Giờ phút này Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân đi tới bên cạnh Liễu Như Nguyệt, ánh mắt kỳ dị nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi không muốn cho bọn họ lời giải thích sao?
Ý Thiên không nói, vẻ mặt vẻ làm khó, trong lòng do dự bất định.
Xa xa, Tử Hoa thánh nữ than nhẹ một tiếng, nói:
- Trời cũng không, đất cũng không, nhân sinh mịt mù trong đó. Nhật cũng không, nguyệt cũng không, mọc lên ở phương đông, tây lặn vì ai? Sinh cũng không, tử cũng không, hồng trần như cát bụi. Mệnh cũng không, vận cũng không, tạo hóa đều trong định số.
Giọng của nàng trầm thấp như lời cảnh cáo, như đụng chạm tâm linh của Ý Thiên, hắn lúc này bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tạo hóa đều trong định số!
Quay đầu lại Ý Thiên nhìn qua Tử Hoa thánh nữ, cách xa nhau mười trượng, bốn mắt nhìn nhau, mặc dù không có một lời nửa câu, nhưng mà trong lòng lại hiểu rõ, có mấy lời căn bản là không cần nhiều lời.
Ngưng mắt nhìn một lát, Tử Hoa thánh nữ quay người cất bước, trong ánh mắt vô số người quang ảnh nghiền nát, đi vào trong hư không.
Ý Thiên thất lạc, thu hồi ánh mắt nhìn qua người bên cạnh, khẽ thở dài:
- Ta vốn định để cho Nam Cung Phi Vũ vĩnh viễn sống trong lòng các ngươi, đáng tiếc tạo hóa có định số, rất nhiều chuyện đều không phải do ta. Hôm nay đi đến một bước này, tuy không phải ta muốn, nhưng cũng là một kết quả.
Hơi nhíu mày, máu tươi trong miệng Ý Thiên chảy ra, nội thương bộc phát.
Từ Nhược Hoa vội vangfg nói:
- Ngươi... Ngươi... Tổn thương thế nào?
Ý Thiên khẽ lắc đầu, miễn cưỡng nặng ra nụ cười, nói khẽ:
- Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy tháng sẽ tốt.
Mộ Dung Tiểu Dạ hoảng sợ nói:
- Mấy tháng, đây chẳng phải là rất nghiêm trọng?
Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân khẽ thở dài:
- Liệt Dương Thần Điện công kích, há có thể không trọng thương?
Liễu Như Nguyệt lo lắng nói:
- Thương thế của ngươi nghiêm trọng, chúng ta nên tìm nơi chữa thương.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không cần, thừa dịp còn có thời gian, có một số chuyện nên giải thích với các ngươi.
Lời này vừa ra, đám người Nam Cung Vân, Bạch Phong, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ trong lòng trầm xuống, một cảm giác điềm xấu bao phủ nội tâm của mọi người.
Nhìn bốn phía, Ý Thiên đưa ánh mắt nhìn qua Liễu Như Nguyệt, nói khẽ:
- Đã hơn hai tháng không gặp, ta sắp quên bộ dáng của ngươi, cho ta nhìn xem nào.
Liễu Như Nguyệt gật đầu, trước mặt mọi người gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế.
Một khắc này, người Duệ Phong Lâu nhìn qua Liễu Như Nguyệt, bị dung mạo tuyệt thế của nàng làm rung động thật sâu.
Liễu Như Nguyệt nhìn qua Ý Thiên, nàng tươi cười thật xinh, đôi mắt trong trẻo như suối, nàng vào lúc này vô cùng rung động nhân tâm.
Cười ôn nhu, Ý Thiên khen:
- Mỹ mạo như trước, khí độ lại càng thêm thong dong. Thời gian hai tháng tu vị của ngươi lại tiến bộ, đáng mừng.
Liễu Như Nguyệt khẽ thở dài:
- Ngươi cũng khác với lúc trước quá lớn, đây rốt cuộc là vì cái gì?
Ý Thiên cười khổ nói:
- Giấy trắng luôn luôn biến thành đen, thời gian hai tháng với ta mà nói đủ cải biến thật nhiều.
Dời ánh mắt, Ý Thiên nhìn qua Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân, ý vị thâm trường nói:
- Bát Cực Thần Điện truy nã ta, đó là bởi vì trong Thiên Nguyệt Động Thiên, cao thủ Huyền Âm Thần Điện, Vạn Kiếm Thần Điện, Tam Thanh Thần Điện, Liệt Dương Thần Điện muốn cướp đoạt Thiên Diệp Kiếm, lại bại trong tay ta.
Liễu Như Nguyệt nói:
- Bởi vì ta, ngươi mới bị Bát Cực Thần Điện truy nã, ta thật sự là thua thiệt ngươi quá nhiều.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không nên tự trách, không có Thiên Nguyệt Động Thiên thì có ta sao? Hiện tại thời gian không còn sớm, ta nên đi, mọi người nên bảo trọng.
Quay người, Ý Thiên đưa lưng về phía người Duệ Phong Lâu, dường như không dám đối mặt cái gì.
Lan Hinh nghe vậy, vẻ mặt lo lắng, duyên dáng gọi to:
- Thiếu gia, ngươi không muốn Hinh Nhi, không muốn mọi người sao?
Dưới ánh mặt trời, Ý Thiên tỏa ra tử hồng sắc quang mang, khí tức cực kỳ không ổn định, mái tóc dài màu tím mê người, lộ ra mị lực không nói nên lời.
Khẽ lắc đầu, Ý Thiên cố nén thống khổ trong lòng, ổn định thân hình run rẩy, bởi vì nội tâm của hắn đau đớn.
- Không có chia tay, sẽ không có gặp lại. Các ngươi chờ đợi chỉ là Nam Cung Phi Vũ có thể vĩnh viễn còn sống, mà ta không phải là người như vậy.
Cất bước rời đi, thân ảnh Ý Thiên bị từng tiếng chúng nữ gọi lại.
- Thiếu gia... Phi Vũ...
Dừng bước lại, Ý Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tóc dài màu tím bay múa, bóng lưng cô đơn tiêu điều.
Từ Nhược Hoa thân thể lay động, buồn bả nói:
- Ngươi đã nói, muốn cho ta một lý do, nói cho ta biết ngày đó xảy ra chuyện gì?
Ý Thiên hờ hững bất động, hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ mình không nhịn được.
Trầm mặc một lát, thân thể Ý Thiên nhoáng một cái, há mồm phun ra một đạo máu tươi, tóc tím tung bay, thân thể tại thời khắc này khôi phục bộ dáng ban đầu.
Ý Thiên che dấu gương mặt của mình dưới tóc dài, hắn không muốn trước khi đi phá đi hình tượng Nam Cung Phi Vũ trong suy nghĩ của mọi người.
Nâng tay phải lên, Ý Thiên hình như có không bỏ, chậm chạp bất động, chậm chạp không mở miệng.
Giữa ngón tay phải Ý Thiên có quang cầu tỏa ra hào quang nhu hòa, dường như ghi chép cái gì.
Một lát sau Ý Thiên tay phải vung lên, quang cầu bay qua phía Từ Nhược Hoa, Ý Thiên lại nói.
- Trong đó ghi chép những gì diễn ra ngày đó, còn có hứa hẹn của ta.
Thân thể Ý Thiên nhoáng một cái, khoan tim đau đớn tăng thêm tổn thương, làm cho hắn không cách nào thừa nhận được.
Hít sâu một hơi, Ý Thiên nói khẽ:
- Mọi người bảo trọng, ta nên đi.
Một bước phóng ra, Ý Thiên lập tức đi xa, kinh động Liễu Như Nguyệt.
Phi thân mau chóng đuổi theo, Liễu Như Nguyệt vội vàng nói:
- Ý Thiên, chờ ta một chút!
Nhưng mà Liễu Như Nguyệt đuổi theo không kịp.
Người còn lại như Nam Cung Uyển Nghi, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt, Cổ Ngũ cũng đuổi theo, ai cũng không thẻo theo kịp Ý Thiên, không thể ngăn hắn lại.
Giữa không trung, thân ảnh Ý Thiên như xuyên qua thời không, không ai cảm nhận được, chỉ có giọng của hắn quanh quẩn trong không trung.
- Sinh cũng không, tử cũng không, hồng trần như cat bụi. Mệnh cũng không, vận cũng không, tạo hóa đều trong định số... Tình cũng không, yêu cũng không, si mê một hồi nhanh như gió. Duyên cũng không, nợ cũng không, duyên nợ thường như đông tây... Thành cũng không, bại cũng không, không ai dùng thành bại luận anh hùng. Quyền cũng không, danh cũng không, đảo mắt như một nháy mắt.
Giữa không trung người truy đuổi Ý Thiên mất đi thân ảnh của hắn, mái tóc tím dài ấn tượng với mọi người, kể rõ hắn không giống người thường.
Liễu Như Nguyệt lớn tiếng kêu gọi, Lan Hinh đau đớn kêu to cũng không thể khiến hắn quay về.
Ý Thiên cứ như vậy mà đi, mang theo đau đớn và lo lắng lưu lại đây.
Cũng không nói gì quá nhiều, kỳ thật trong lòng Ý Thiên rất đau, nhưng mà hắn cố nén không biểu hiện ra trước mặt mọi người.
Thời gian hai tháng trôi qua thật nhanh, thân phận Nam Cung Phi Vũ này chỉ là giấc mộng của hắn mà thôi.
Trước khi chia tay, Ý Thiên dường như hoàn toàn hiểu ra, Không Không đại sư hát bài ca này chẳng khác gì ẩn chứa bất hạnh của nhân gian.
Lúc Ý Thiên hoàn toàn biến mất, đám người Liễu Như Nguyệt, Nam Cung Uyển Nghi, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ mới mang theo lòng tràn đầy thất lạc, trở lại bên cạnh Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Nam Cung Vân, ánh mắt nhìn vào quang cầu trước khi Ý Thiên đi lưu lại, xem ngày đó xảy ra cái gì.
Giờ phút này quang cầu biến lớn mấy tẳm lần, giống như màn nước, hình ảnh và âm thanh hiện rõ trong mắt mọi người.
Trong quang cầu có bóng người lắc lư, từng màn Từ Nhược Hoa ngày đó trải qua hiện rõ trong mắt của mọi người.
Trong khu rừng, Nam Cung Phi Vũ kéo Từ Nhược Hoa một đường chạy như điên, đằng sau Nam Cung Kiến Hoa đuổi theo không bỏ, những chuyện này Từ Nhược Hoa vĩnh viễn đều nhớ rõ.
Những người khác nhìn qua một màn này, nhìn thấy Từ Nhược Hoa mướt mồ hôi.
Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân kéo tay Liễu Như Nguyệt, đứng đang lặng lẽ nhìn qua hình ảnh.
Trong đám người, Ứng Thải Liên, Hà Hiển, Trường Không Vô Kỵ, Hứa Hồng Ảnh, Dịch Thiên Quân, người Mộ Dung thế gia cũng nhìn qua.
Rất nhanh giữa không trung xuất hiện Nam Cung Phi Vũ trọng thương, Từ Nhược Hoa bị hắc ưng ngậm trong mồm, tất cả cứ như vậy chấm dứt.
Qua một lát sau, âm mưu của Nam Cung Kiến Hoa và Nam Cung Phi Vũ trọng thương lục tục xuất hiện trong mắt mọi người.
Hình ảnh đến đây thì tạm thời chấm dứt một đoạn, đoạn sau đó cảnh tượng biến đổi, Nam Cung Phi Vũ sắc mặt như tro tan nằm trên đất, bên cạnh hắn xuất hiện một bóng người.
Người trong hình ảnh không có gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, hắn có mái tóc tím tỏa ra hào quang yêu dị.
- Ngươi là ai?
- Ta là Ý Thiên, ngươi sắp chết, ý thức của ngươi còn rất sinh động, là vì ngươi còn có tiếc nuối sao?
- Ai có thể không có tiếc nuối? Đáng tiếc tiếc nuối không thể cải biến tương lai.
- Trong đan điền của ngươi có khí tức đặc thù, ngươi cũng đã biết vật đó chứ?
- Sao ngươi biết việc này?
- Thiếu gia, thiếu gia, ngươi mau xuống đây.
Ý Thiên nghe vậy phức tạp cười cười, nhìn qua nữ tử áo trắng, lại cúi đầu nhìn người Duệ Phong Lâu, trong lòng mang theo bi thương và thê lương.
Trong cuồng phong, Ý Thiên mái tóc dài màu đỏ phất phơ, thời khắc nào cũng nhắc nhở hắn.
Có một số việc mặc dù không đề cập tới, nhưng nó vẫn thành sự thật, phải đối mặt.
Cười khổ, Ý Thiên phiêu nhiên hạ xuống, đi tới trước mặt người Duệ Phong Lâu hơn mười trượng.
Lan Hinh duyên dáng gọi to một tiếng, lao như bay qua phía Ý Thiên.
Nhịn cả buổi, giờ khắc này Lan Hinh không nhịn nữa, nàng muốn nói cho thiếu gia, mình lo lắng cho hắn cỡ nào.
Ý Thiên thân thể nhoáng một cái, trong mắt mang theo bi thống, tay phải khẽ đẩy Lan Hinh, lực lượng vô hình ngăn cách nàng ngoài mười trượng.
Lan Hinh kinh ngạc, rưng rưng nước mắt đầy bi thương, thút thít nỉ non nói:
- Thiếu gia...
Ý Thiên khẽ lắc đầu, ôn nhu nói:
- Đừng khóc, ta không phải còn đứng ở đây sao?
Lan Hinh bi thương nói:
- Thiếu gia không muốn Hinh Nhi sao?
Ý Thiên nghe vậy chấn động, đáy lòng đầy bi thương.
Hắn từng suy nghĩ nhều, có một ngày, chính mình sẽ dùng phương thức rời đi, rời khỏi Nam Dương.
Cho tới nay, Ý Thiên vẫn cực lực che dấu thân phận, chỉ vì hắn không muốn chia tay như hiện tại.
Nhưng mà kết quả luôn ngoài ý muốn của mọi người, Ý Thiên làm tất cả lúc trước đã công cốc.
Kết quả là hắn vẫn là kẻ mạo danh, bị người ta nhạo báng.
Thời điểm này Nam Cung Uyển Nghi đi tới bên cạnh Lan Hinh.
Nhìn vẻ mặt tang thương của Ý Thiên, Nam Cung Uyển Nghi ôn nhu nói:
- Tất cả đều chấm dứt, chúng ta trở về đi.
Ý Thiên cười chua xót, lắc đầu nói:
- Hảo ý của tỷ tỷ ta tâm lĩnh, nhưng có một số chuyện một khi đã xảy ra, vĩnh viễn không quay trở lại. Tuy chuyện này không phải suy nghĩ của ta, nhưng ta vẫn nói cho mọi người biết, ta nên đi.
Mộ Dung Tiểu Dạ hoảng sợ nói:
- Đi? Ngươi muốn đi đâu?
Nam Cung Vân lớn tiếng nói:
- Phi Vũ, cho dù ngươi đắc tội Liệt Dương Thần Điện, phụ thân cũng không sợ. Cùng ta về nhà, chúng ta một nhà đoàn tụ, quản hắn khỉ gió cái gì Liệt Dương Thần Điện, cùng lắm trốn đi nơi khác là được.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua Ý Thiên, ôn nhu nói:
- Mặc kệ phát sinh cái gì, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, về nhà đi.
Cổ Ngũ trầm giọng nói:
- Công tử, chúng ta không muốn ngươi rời đi. Ngươi nên theo chúng ta quay về đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt. Cổ Ngũ còn chưa có báo đáp ân tình của ngươi.
Ý Thiên nói khẽ:
- Tâm ý của các ngươi ta hiểu, nhưng ta thật sự phải đi, nếu như ta ở Nam Dương, Liệt Dương Thần Điện sẽ bày ra đủ trò.
Một bên, nữ tử áo trắng chen miệng nói:
- Nam Dương cũng không có cái gì tốt, ngươi theo ta trở lại U Châu đi.
Ý Thiên vung tay gạt vết máu trên khóe miệng, nói khẽ:
- Đi theo bên cạnh ta, ngươi vĩnh viễn không cách nào phát triển, ngươi nên học được kiên cường tự lập.
Nữ tử áo trắng nói:
- Ta không còn là ta lúc tứước nữa, mà ngươi cũng không còn là ngươi lúc trước.
Từ Nhược Hoa nhìn qua nữ tử áo trắng, nhẹ giọng hỏi:
- Nàng là ai?
Ý Thiên khó xử, nhưng mà hắn cảm giác thân thể của hắn đang biến hóa, mái tóc dài hoàn toàn biến thành màu tím.
Kế tiếp sẽ là thời điểm Ý Thiên hồi phục diện mạo như trước.
Thấy Từ Nhược Hoa hỏi, nữ tử áo trắng nói:
- Ta là Liễu Như Nguyệt, đến từ Thiên Nguyệt Sơn Trang.
Lời vừa nói ra, mọi người khiếp sợ, ngay cả người xem cuộc chiến chung quanh cũng kinh hô.
- Liễu Như Nguyệt, đây chính là một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, nàng quen tiểu tử này sao? Quan hệ của bọn họ rốt cuộc thế nào, tiểu tử này là ai, tại sao biết Liễu Như Nguyệt?
Ứng Thải Liên nhìn qua nữ tử áo trắng, trong ánh mắt mang theo thần sắc khiếp sợ và đố kỵ, dường như chưa từng nghĩ đến nàng là một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ.
Từ Nhược Hoa cũng sửng sờ, khóe miệng cười khổ.
Nam Cung Uyển Nghi kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi, thật không nghĩ tới, hôm nay trừ người bốn đại thần điện ra, Vân Hoang thập đại mỹ nữ cũng xuất hiện bốn người.
Nam Cung Uyển Nghi, Liễu Như Nguyệt, Phượng Hoàng Thần nữ, Tử Hoa thánh nữ đều là Vân Hoang thập đại mỹ nữ, hôm nay có bốn người ở đây, đúng là việc trọng đại.
Mà càng khó được là, bốn mỹ nữ này có ngàn vạn liên hệ với Ý Thiên.
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Phi Vũ, ngươi làm sao quen với nàng?
Liễu Như Nguyệt nói:
- Trước đó đám cao thủ Liệt Dương Thần Điện không phải nói rồi sao, hắn đến từ Thiên Nguyệt Động Thiên, tự nhiên quen biết với ta. Ngược lại hắn và các ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Lan Hinh trừng mắt Liễu Như Nguyệt, lớn tiếng nói:
- Hắn là thiếu gia nhà ta, còn có chuyện gì?
Liễu Như Nguyệt nghi vấn nói:
- Thiếu gia? Cái gì thiếu gia, hắn lúc nào trở thành Nam Cung Phi Vũ rồi?
Câu hỏi vây quanh Ý Thiên, làm cho hắn lòng tràn đầy đắng chát.
Không trả lời a, Liễu Như Nguyệt vẫn hỏi.
Còn trả lời thì hắn không biết nên trả lời từ đâu.
Giờ phút này Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân đi tới bên cạnh Liễu Như Nguyệt, ánh mắt kỳ dị nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi không muốn cho bọn họ lời giải thích sao?
Ý Thiên không nói, vẻ mặt vẻ làm khó, trong lòng do dự bất định.
Xa xa, Tử Hoa thánh nữ than nhẹ một tiếng, nói:
- Trời cũng không, đất cũng không, nhân sinh mịt mù trong đó. Nhật cũng không, nguyệt cũng không, mọc lên ở phương đông, tây lặn vì ai? Sinh cũng không, tử cũng không, hồng trần như cát bụi. Mệnh cũng không, vận cũng không, tạo hóa đều trong định số.
Giọng của nàng trầm thấp như lời cảnh cáo, như đụng chạm tâm linh của Ý Thiên, hắn lúc này bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tạo hóa đều trong định số!
Quay đầu lại Ý Thiên nhìn qua Tử Hoa thánh nữ, cách xa nhau mười trượng, bốn mắt nhìn nhau, mặc dù không có một lời nửa câu, nhưng mà trong lòng lại hiểu rõ, có mấy lời căn bản là không cần nhiều lời.
Ngưng mắt nhìn một lát, Tử Hoa thánh nữ quay người cất bước, trong ánh mắt vô số người quang ảnh nghiền nát, đi vào trong hư không.
Ý Thiên thất lạc, thu hồi ánh mắt nhìn qua người bên cạnh, khẽ thở dài:
- Ta vốn định để cho Nam Cung Phi Vũ vĩnh viễn sống trong lòng các ngươi, đáng tiếc tạo hóa có định số, rất nhiều chuyện đều không phải do ta. Hôm nay đi đến một bước này, tuy không phải ta muốn, nhưng cũng là một kết quả.
Hơi nhíu mày, máu tươi trong miệng Ý Thiên chảy ra, nội thương bộc phát.
Từ Nhược Hoa vội vangfg nói:
- Ngươi... Ngươi... Tổn thương thế nào?
Ý Thiên khẽ lắc đầu, miễn cưỡng nặng ra nụ cười, nói khẽ:
- Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy tháng sẽ tốt.
Mộ Dung Tiểu Dạ hoảng sợ nói:
- Mấy tháng, đây chẳng phải là rất nghiêm trọng?
Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân khẽ thở dài:
- Liệt Dương Thần Điện công kích, há có thể không trọng thương?
Liễu Như Nguyệt lo lắng nói:
- Thương thế của ngươi nghiêm trọng, chúng ta nên tìm nơi chữa thương.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không cần, thừa dịp còn có thời gian, có một số chuyện nên giải thích với các ngươi.
Lời này vừa ra, đám người Nam Cung Vân, Bạch Phong, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ trong lòng trầm xuống, một cảm giác điềm xấu bao phủ nội tâm của mọi người.
Nhìn bốn phía, Ý Thiên đưa ánh mắt nhìn qua Liễu Như Nguyệt, nói khẽ:
- Đã hơn hai tháng không gặp, ta sắp quên bộ dáng của ngươi, cho ta nhìn xem nào.
Liễu Như Nguyệt gật đầu, trước mặt mọi người gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế.
Một khắc này, người Duệ Phong Lâu nhìn qua Liễu Như Nguyệt, bị dung mạo tuyệt thế của nàng làm rung động thật sâu.
Liễu Như Nguyệt nhìn qua Ý Thiên, nàng tươi cười thật xinh, đôi mắt trong trẻo như suối, nàng vào lúc này vô cùng rung động nhân tâm.
Cười ôn nhu, Ý Thiên khen:
- Mỹ mạo như trước, khí độ lại càng thêm thong dong. Thời gian hai tháng tu vị của ngươi lại tiến bộ, đáng mừng.
Liễu Như Nguyệt khẽ thở dài:
- Ngươi cũng khác với lúc trước quá lớn, đây rốt cuộc là vì cái gì?
Ý Thiên cười khổ nói:
- Giấy trắng luôn luôn biến thành đen, thời gian hai tháng với ta mà nói đủ cải biến thật nhiều.
Dời ánh mắt, Ý Thiên nhìn qua Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân, ý vị thâm trường nói:
- Bát Cực Thần Điện truy nã ta, đó là bởi vì trong Thiên Nguyệt Động Thiên, cao thủ Huyền Âm Thần Điện, Vạn Kiếm Thần Điện, Tam Thanh Thần Điện, Liệt Dương Thần Điện muốn cướp đoạt Thiên Diệp Kiếm, lại bại trong tay ta.
Liễu Như Nguyệt nói:
- Bởi vì ta, ngươi mới bị Bát Cực Thần Điện truy nã, ta thật sự là thua thiệt ngươi quá nhiều.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không nên tự trách, không có Thiên Nguyệt Động Thiên thì có ta sao? Hiện tại thời gian không còn sớm, ta nên đi, mọi người nên bảo trọng.
Quay người, Ý Thiên đưa lưng về phía người Duệ Phong Lâu, dường như không dám đối mặt cái gì.
Lan Hinh nghe vậy, vẻ mặt lo lắng, duyên dáng gọi to:
- Thiếu gia, ngươi không muốn Hinh Nhi, không muốn mọi người sao?
Dưới ánh mặt trời, Ý Thiên tỏa ra tử hồng sắc quang mang, khí tức cực kỳ không ổn định, mái tóc dài màu tím mê người, lộ ra mị lực không nói nên lời.
Khẽ lắc đầu, Ý Thiên cố nén thống khổ trong lòng, ổn định thân hình run rẩy, bởi vì nội tâm của hắn đau đớn.
- Không có chia tay, sẽ không có gặp lại. Các ngươi chờ đợi chỉ là Nam Cung Phi Vũ có thể vĩnh viễn còn sống, mà ta không phải là người như vậy.
Cất bước rời đi, thân ảnh Ý Thiên bị từng tiếng chúng nữ gọi lại.
- Thiếu gia... Phi Vũ...
Dừng bước lại, Ý Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tóc dài màu tím bay múa, bóng lưng cô đơn tiêu điều.
Từ Nhược Hoa thân thể lay động, buồn bả nói:
- Ngươi đã nói, muốn cho ta một lý do, nói cho ta biết ngày đó xảy ra chuyện gì?
Ý Thiên hờ hững bất động, hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ mình không nhịn được.
Trầm mặc một lát, thân thể Ý Thiên nhoáng một cái, há mồm phun ra một đạo máu tươi, tóc tím tung bay, thân thể tại thời khắc này khôi phục bộ dáng ban đầu.
Ý Thiên che dấu gương mặt của mình dưới tóc dài, hắn không muốn trước khi đi phá đi hình tượng Nam Cung Phi Vũ trong suy nghĩ của mọi người.
Nâng tay phải lên, Ý Thiên hình như có không bỏ, chậm chạp bất động, chậm chạp không mở miệng.
Giữa ngón tay phải Ý Thiên có quang cầu tỏa ra hào quang nhu hòa, dường như ghi chép cái gì.
Một lát sau Ý Thiên tay phải vung lên, quang cầu bay qua phía Từ Nhược Hoa, Ý Thiên lại nói.
- Trong đó ghi chép những gì diễn ra ngày đó, còn có hứa hẹn của ta.
Thân thể Ý Thiên nhoáng một cái, khoan tim đau đớn tăng thêm tổn thương, làm cho hắn không cách nào thừa nhận được.
Hít sâu một hơi, Ý Thiên nói khẽ:
- Mọi người bảo trọng, ta nên đi.
Một bước phóng ra, Ý Thiên lập tức đi xa, kinh động Liễu Như Nguyệt.
Phi thân mau chóng đuổi theo, Liễu Như Nguyệt vội vàng nói:
- Ý Thiên, chờ ta một chút!
Nhưng mà Liễu Như Nguyệt đuổi theo không kịp.
Người còn lại như Nam Cung Uyển Nghi, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt, Cổ Ngũ cũng đuổi theo, ai cũng không thẻo theo kịp Ý Thiên, không thể ngăn hắn lại.
Giữa không trung, thân ảnh Ý Thiên như xuyên qua thời không, không ai cảm nhận được, chỉ có giọng của hắn quanh quẩn trong không trung.
- Sinh cũng không, tử cũng không, hồng trần như cat bụi. Mệnh cũng không, vận cũng không, tạo hóa đều trong định số... Tình cũng không, yêu cũng không, si mê một hồi nhanh như gió. Duyên cũng không, nợ cũng không, duyên nợ thường như đông tây... Thành cũng không, bại cũng không, không ai dùng thành bại luận anh hùng. Quyền cũng không, danh cũng không, đảo mắt như một nháy mắt.
Giữa không trung người truy đuổi Ý Thiên mất đi thân ảnh của hắn, mái tóc tím dài ấn tượng với mọi người, kể rõ hắn không giống người thường.
Liễu Như Nguyệt lớn tiếng kêu gọi, Lan Hinh đau đớn kêu to cũng không thể khiến hắn quay về.
Ý Thiên cứ như vậy mà đi, mang theo đau đớn và lo lắng lưu lại đây.
Cũng không nói gì quá nhiều, kỳ thật trong lòng Ý Thiên rất đau, nhưng mà hắn cố nén không biểu hiện ra trước mặt mọi người.
Thời gian hai tháng trôi qua thật nhanh, thân phận Nam Cung Phi Vũ này chỉ là giấc mộng của hắn mà thôi.
Trước khi chia tay, Ý Thiên dường như hoàn toàn hiểu ra, Không Không đại sư hát bài ca này chẳng khác gì ẩn chứa bất hạnh của nhân gian.
Lúc Ý Thiên hoàn toàn biến mất, đám người Liễu Như Nguyệt, Nam Cung Uyển Nghi, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ mới mang theo lòng tràn đầy thất lạc, trở lại bên cạnh Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Nam Cung Vân, ánh mắt nhìn vào quang cầu trước khi Ý Thiên đi lưu lại, xem ngày đó xảy ra cái gì.
Giờ phút này quang cầu biến lớn mấy tẳm lần, giống như màn nước, hình ảnh và âm thanh hiện rõ trong mắt mọi người.
Trong quang cầu có bóng người lắc lư, từng màn Từ Nhược Hoa ngày đó trải qua hiện rõ trong mắt của mọi người.
Trong khu rừng, Nam Cung Phi Vũ kéo Từ Nhược Hoa một đường chạy như điên, đằng sau Nam Cung Kiến Hoa đuổi theo không bỏ, những chuyện này Từ Nhược Hoa vĩnh viễn đều nhớ rõ.
Những người khác nhìn qua một màn này, nhìn thấy Từ Nhược Hoa mướt mồ hôi.
Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân kéo tay Liễu Như Nguyệt, đứng đang lặng lẽ nhìn qua hình ảnh.
Trong đám người, Ứng Thải Liên, Hà Hiển, Trường Không Vô Kỵ, Hứa Hồng Ảnh, Dịch Thiên Quân, người Mộ Dung thế gia cũng nhìn qua.
Rất nhanh giữa không trung xuất hiện Nam Cung Phi Vũ trọng thương, Từ Nhược Hoa bị hắc ưng ngậm trong mồm, tất cả cứ như vậy chấm dứt.
Qua một lát sau, âm mưu của Nam Cung Kiến Hoa và Nam Cung Phi Vũ trọng thương lục tục xuất hiện trong mắt mọi người.
Hình ảnh đến đây thì tạm thời chấm dứt một đoạn, đoạn sau đó cảnh tượng biến đổi, Nam Cung Phi Vũ sắc mặt như tro tan nằm trên đất, bên cạnh hắn xuất hiện một bóng người.
Người trong hình ảnh không có gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, hắn có mái tóc tím tỏa ra hào quang yêu dị.
- Ngươi là ai?
- Ta là Ý Thiên, ngươi sắp chết, ý thức của ngươi còn rất sinh động, là vì ngươi còn có tiếc nuối sao?
- Ai có thể không có tiếc nuối? Đáng tiếc tiếc nuối không thể cải biến tương lai.
- Trong đan điền của ngươi có khí tức đặc thù, ngươi cũng đã biết vật đó chứ?
- Sao ngươi biết việc này?
/736
|