Sau khi nhìn rõ tình huống bảy người này, Duyến Y Mộng đưa ánh mắt nhìn qua đám người bên phải, chỗ đó có sáu người. Trong đó bốn người đến Đạo Môn tiên phái Thiên môn. Hai người xuất thân Đan Hà phái.
Duyến Y Mộng biết rõ đám người này, Đan Hà phái có một già một trẻ, lão giả chừng bảy mươi, thân mặc đạo bào, đầu đầy tóc bạc, được xưng Diệu đạo nhân. Đạo thuật tinh thâm.
Thiếu niên chừng mười mấy tuổi, một thân áo màu bạc. Vô cùng sạch sẽ, diện mạo mặc dù không tuấn tú bằng Ngọc Thuần Dương nhưng cũng xem như tuấn lãng.
Thiếu niên là đệ tử chân truyền Đan Hà phái, tên là Lý Đạo Nhất, thiên tư thật tốt, là đệ tử kiệt xuất được Đan Hà phái trọng điểm đào tạo.
Thiên môn có bốn cao thủ ba nam một nữ, nữ tử giống như tinh linh, xinh đẹp tuyệt trần, mặc áo màu xanh, bộ dáng ngây thơ đáng yêu,toàn thân tản mát khí chất thanh thuần như tiên, đây là Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh, đứng hàng thứ ba trong Đạo Châu thập đại mỹ nữ, gần với Tử phủ thiên nữ Lạc Ngọc Kiều.
Tào Băng Oánh là thánh nữ Thiên môn, nhìn thì ngây thơ đáng yêu, nhưng mà thực lực rất kinh người, phương diện trận pháp cực kỳ kiệt xuất, đã đạt tới cảnh giới kinh thế hãi tục.
Sau lưng Tào Băng Oánh là ba cao thủ Thiên môn, theo thứ tự là Huyền Đường đạo quân, Quy Nguyên chân nhân, Sơn Hà đạo nhân.
Huyền Hà đạo quân chừng sáu mươi, thân thể nhỏ gầy, một bộ đạo bào cổ xưa, tỏa ra khí chất trầm lắng.
Quy Nguyên chân nhân chừng bốn mươi, dáng người to lớn cao ngạo, tướng mạo đường đường, khóe miệng tươi cười tự tin..
Sơn Hà đạo nhân dáng người nhỏ, mặt như trái bí đao, vô cùng buồn cười.
Giờ phút này mười ba người nhìn chằm chằm vào Duyến Y Mộng, trên mặt nàng mang khăn che mặt, tuy hơi mờ nhưng cho người ta cảm giác đẹp mông lung, khiến người ta muốn gỡ khăn che mặt xuống nhìn cẩn thận..
Đặc biệt là ở đây Ngọc Thuần Dương và Lý Đạo Nhất là hai người si mê Đạo Châu đệ nhất mỹ nữ, tự nhiên rất hướng tới.
Lạc Ngọc Kiều trừng mắt Duyến Y Mộng, thấy nàng vẫn bình thản thì tức giận, nói:
- Duyến Nhược Thủy, ngươi đúng là to gan, lại dám độc thân tới đây, không hổ là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện.
Duyến Y Mộng lạnh nhạt nói:
- So sánh với ngươi hô bằng hữu gọi hữu, ta đúng là bình đạm hơn nhiều.
Lạc Ngọc Kiều sắc mặt lạnh lùng, khẽ nói:
- Cười nhạo ta, chỉ sợ ngươi cười không bao lâu.
Duyến Y Mộng nhìn qua bốn phía, lưu ý tình huống dưới chân núi, phát hiện Ý Thiên đang bị khốn dưới chân núi, tình huống nhìn qua không ổn.
Tào Băng Oánh cảm thấy được tâm tư của Duyến Y Mộng, cười nói:
- Không cần nhìn, lúc này bốn người các ngươi đừng hòng còn sống rời đi.
Duyến Y Mộng cũng không tức giận, hỏi:
- Các ngươi hẹn ta tới đây, chính là muốn đưa ta vào chỗ chết?
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Chỉ cần ngươi cúi đầu nhận thua trước mặt của ta, cam đoan ngày sau gặp ta đều nhượng bộ lui binh, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu không, đừng trách ta giáo huấn ngươi.
Duyến Y Mộng lắc đầu nói:
- Công danh phú quý như nước chảy, đạo tâm như vậy nếu tìm trường sinh vậy thì uổng ngươi là thánh nữ Tử phủ rồi, chẳng khác gì kẻ trong thế tục hồng trần.
Ngọc Thuần Dương nói:
- Trường sinh là vì sao? Không phải vì tiêu sái khoái hoạt sao. Tam Thanh Thần Điện đập cờ xí trường sinh lừa gạt thế nhân, tồn thiên lý diệt nhân tình, không biết hại khổ bao nhiêu người, ta khuyên ngươi nên sớm tỉnh ngộ đi. Niệm tình quan hệ nhiều năm của chúng ta, ta sẽ...
Duyến Y Mộng lạnh lùng nói:
- Kiếp nầy ta và ngươi không có khả năng cùng xuất hiện, ngươi phải tự biết rằng. Hôm nay ta dựa theo ước hẹn của Lạc Ngọc Kiều tới đây, không có quan hệ với Thuần Dương Đạo Phái, Đan Hà phái, Thiên môn, các ngươi không nên chọc thị phi, xin mời nhanh chóng rời đi, ta có thể xem như chưa nhìn thấy cái gì. Nếu không một khi vạch mặt, các ngươi chắc chắn hối hận không kịp.
Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh cười lạnh nói:
- Uy hiếp chúng ta, đáng tiếc ngươi là thánh nữ thần điện cô đơn. Quả thật, Duyến Nhược Thủy danh tiếng thiên hạ đều biết, nhưng mà tính cách của ngươi trong thần điện ai cũng không thích nhìn, ngươi sớm đắc tội quá nhiều nươời, bọn họ ước gì ngươi chết sớm một chút, tốt nhất nên thay thế ngươi mới tốt.
Lạc Ngọc Kiều mắng:
- Ngươi gần đây tự phụ thanh cao, không đặt người thiên hạ vào mắt, gặp gì cũng chuyện ra vẻ trầm ổn, biểu hiện tư thái bình tĩnh thong dong, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là có thể khiến thiên hạ tôn kính hay sao? Ta chính là không quen nhìn ngươi như vậy, cho nên đối nghịch với ngươi ở khắp nơi, ta muốn xé rách mặt của ngươi trước mặt vô số người.
Lời nói này làm cho Duyến Y Mộng cảm thấy ngoài ý muốn, cũng có đau lòng.
Đạo gia đề xướng thanh tĩnh vô vi, chính mình một lòng truy cầu vô vi nhưng ai ngờ lại bị chỉ trích, rước họa vào thân.
Nói cho cùng, tất cả chỉ là vì đố kỵ, nhưng mà Lạc Ngọc Kiều không chịu thừa nhận.
- Đây là mục đích ngươi hẹn ta tới đây hôm nay?
Ánh mắt Lạc Ngọc Kiều chấp nhất nhìn qua Duyến Y Mộng, hừ lạnh nói:
- Đúng vậy, ta chính là muốn ngươi bại trong tay của ta, quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ, cho thanh danh của ngươi quét rác.
Duyến Y Mộng khẽ thở dài:
- Vì thế, ngươi không tiếc giết ta, ghen ghét quả thực khiến ngươi điên cuồng rồi.
Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh nói:
- Đừng nói nhảm làm gì, với tính cảu của ả cho dù nói tới tối, ả cũng không nhận thua đâu, chúng ta nên nhanh chóng động thủ, dùng thực lực khiến ả cúi đầu.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Cũng tốt, chúng ta cho nàng ta nhìn một chút, Đạo Châu trừ Tam Thanh Thần Điện ra, môn phái khác cũng không phải dễ trêu.
Duyến Y Mộng nghe như vậy, biết rõ có một số việc không cách nào lảng tránh, lúc này không hao tâm tổn trí khuyên bảo làm gì.
- Các ngươi đã như vậy, cũng đừng có hối hận.
Bước tới trước, quanh người của Duyến Y Mộng có vô số thân ảnh màu xanh hội tụ lại, vô số hào quang biến hóa thành từng thiên tôn, vây quanh Duyến Y Mộng và tỏa ra khí tức thần thánh.
Lạc Ngọc Kiều lạnh lùng cười cười, quát:
- Bày trận, chúng ta hôm nay lãnh giáo nàng một chút, Tam Thanh Thần Điện có cái gì hơn người.
Bóng người lắc lư, mười ba cao thủ trên đỉnh núi di động, quang trận hiển hiện rõ trước mặt, từ mặt đất bay lên trời, bao phủ Duyến Y Mộng vào bên trong..
Quang trận cực kỳ chói mắt, uy lực tuyệt luân, cũng không phải là trận pháp mười ba cao thủ tạm thời bố trí, mà là sớm chuẩn bị thỏa đáng, trải qua mười ba vị cao thủ liên hợp thúc dục cho nên tỏa ra uy lực chấn nhiếp thiên địa, khiến thân thể Duyến Y Mộng run rẩy kịch liệt, trọng thương thổ huyết.
Có tâm tính vô tâm, đây là chuyện tự nhiên..
Nhưng dù sao Duyến Y Mộng cũng là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, tuy bị đánh lén đắc thủ, nhưng nàng vẫn bình tĩnh như cũ, từng thiên tôn bên người biến lớn, tản mát khí phach chấn nhiếp thiên địa, giằng co với địch nhân.
Giờ khắc này hiện tượng thiên văn dị biến, phong vân hội tụ, buổi trưa mặt trời lên cao, trong nháy mắt mây đen cuồn cuộn, lôi điện hội tụ trên không Thiên Nhất Phong.
Duyến Y Mộng biết rõ đám người này, Đan Hà phái có một già một trẻ, lão giả chừng bảy mươi, thân mặc đạo bào, đầu đầy tóc bạc, được xưng Diệu đạo nhân. Đạo thuật tinh thâm.
Thiếu niên chừng mười mấy tuổi, một thân áo màu bạc. Vô cùng sạch sẽ, diện mạo mặc dù không tuấn tú bằng Ngọc Thuần Dương nhưng cũng xem như tuấn lãng.
Thiếu niên là đệ tử chân truyền Đan Hà phái, tên là Lý Đạo Nhất, thiên tư thật tốt, là đệ tử kiệt xuất được Đan Hà phái trọng điểm đào tạo.
Thiên môn có bốn cao thủ ba nam một nữ, nữ tử giống như tinh linh, xinh đẹp tuyệt trần, mặc áo màu xanh, bộ dáng ngây thơ đáng yêu,toàn thân tản mát khí chất thanh thuần như tiên, đây là Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh, đứng hàng thứ ba trong Đạo Châu thập đại mỹ nữ, gần với Tử phủ thiên nữ Lạc Ngọc Kiều.
Tào Băng Oánh là thánh nữ Thiên môn, nhìn thì ngây thơ đáng yêu, nhưng mà thực lực rất kinh người, phương diện trận pháp cực kỳ kiệt xuất, đã đạt tới cảnh giới kinh thế hãi tục.
Sau lưng Tào Băng Oánh là ba cao thủ Thiên môn, theo thứ tự là Huyền Đường đạo quân, Quy Nguyên chân nhân, Sơn Hà đạo nhân.
Huyền Hà đạo quân chừng sáu mươi, thân thể nhỏ gầy, một bộ đạo bào cổ xưa, tỏa ra khí chất trầm lắng.
Quy Nguyên chân nhân chừng bốn mươi, dáng người to lớn cao ngạo, tướng mạo đường đường, khóe miệng tươi cười tự tin..
Sơn Hà đạo nhân dáng người nhỏ, mặt như trái bí đao, vô cùng buồn cười.
Giờ phút này mười ba người nhìn chằm chằm vào Duyến Y Mộng, trên mặt nàng mang khăn che mặt, tuy hơi mờ nhưng cho người ta cảm giác đẹp mông lung, khiến người ta muốn gỡ khăn che mặt xuống nhìn cẩn thận..
Đặc biệt là ở đây Ngọc Thuần Dương và Lý Đạo Nhất là hai người si mê Đạo Châu đệ nhất mỹ nữ, tự nhiên rất hướng tới.
Lạc Ngọc Kiều trừng mắt Duyến Y Mộng, thấy nàng vẫn bình thản thì tức giận, nói:
- Duyến Nhược Thủy, ngươi đúng là to gan, lại dám độc thân tới đây, không hổ là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện.
Duyến Y Mộng lạnh nhạt nói:
- So sánh với ngươi hô bằng hữu gọi hữu, ta đúng là bình đạm hơn nhiều.
Lạc Ngọc Kiều sắc mặt lạnh lùng, khẽ nói:
- Cười nhạo ta, chỉ sợ ngươi cười không bao lâu.
Duyến Y Mộng nhìn qua bốn phía, lưu ý tình huống dưới chân núi, phát hiện Ý Thiên đang bị khốn dưới chân núi, tình huống nhìn qua không ổn.
Tào Băng Oánh cảm thấy được tâm tư của Duyến Y Mộng, cười nói:
- Không cần nhìn, lúc này bốn người các ngươi đừng hòng còn sống rời đi.
Duyến Y Mộng cũng không tức giận, hỏi:
- Các ngươi hẹn ta tới đây, chính là muốn đưa ta vào chỗ chết?
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Chỉ cần ngươi cúi đầu nhận thua trước mặt của ta, cam đoan ngày sau gặp ta đều nhượng bộ lui binh, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu không, đừng trách ta giáo huấn ngươi.
Duyến Y Mộng lắc đầu nói:
- Công danh phú quý như nước chảy, đạo tâm như vậy nếu tìm trường sinh vậy thì uổng ngươi là thánh nữ Tử phủ rồi, chẳng khác gì kẻ trong thế tục hồng trần.
Ngọc Thuần Dương nói:
- Trường sinh là vì sao? Không phải vì tiêu sái khoái hoạt sao. Tam Thanh Thần Điện đập cờ xí trường sinh lừa gạt thế nhân, tồn thiên lý diệt nhân tình, không biết hại khổ bao nhiêu người, ta khuyên ngươi nên sớm tỉnh ngộ đi. Niệm tình quan hệ nhiều năm của chúng ta, ta sẽ...
Duyến Y Mộng lạnh lùng nói:
- Kiếp nầy ta và ngươi không có khả năng cùng xuất hiện, ngươi phải tự biết rằng. Hôm nay ta dựa theo ước hẹn của Lạc Ngọc Kiều tới đây, không có quan hệ với Thuần Dương Đạo Phái, Đan Hà phái, Thiên môn, các ngươi không nên chọc thị phi, xin mời nhanh chóng rời đi, ta có thể xem như chưa nhìn thấy cái gì. Nếu không một khi vạch mặt, các ngươi chắc chắn hối hận không kịp.
Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh cười lạnh nói:
- Uy hiếp chúng ta, đáng tiếc ngươi là thánh nữ thần điện cô đơn. Quả thật, Duyến Nhược Thủy danh tiếng thiên hạ đều biết, nhưng mà tính cách của ngươi trong thần điện ai cũng không thích nhìn, ngươi sớm đắc tội quá nhiều nươời, bọn họ ước gì ngươi chết sớm một chút, tốt nhất nên thay thế ngươi mới tốt.
Lạc Ngọc Kiều mắng:
- Ngươi gần đây tự phụ thanh cao, không đặt người thiên hạ vào mắt, gặp gì cũng chuyện ra vẻ trầm ổn, biểu hiện tư thái bình tĩnh thong dong, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là có thể khiến thiên hạ tôn kính hay sao? Ta chính là không quen nhìn ngươi như vậy, cho nên đối nghịch với ngươi ở khắp nơi, ta muốn xé rách mặt của ngươi trước mặt vô số người.
Lời nói này làm cho Duyến Y Mộng cảm thấy ngoài ý muốn, cũng có đau lòng.
Đạo gia đề xướng thanh tĩnh vô vi, chính mình một lòng truy cầu vô vi nhưng ai ngờ lại bị chỉ trích, rước họa vào thân.
Nói cho cùng, tất cả chỉ là vì đố kỵ, nhưng mà Lạc Ngọc Kiều không chịu thừa nhận.
- Đây là mục đích ngươi hẹn ta tới đây hôm nay?
Ánh mắt Lạc Ngọc Kiều chấp nhất nhìn qua Duyến Y Mộng, hừ lạnh nói:
- Đúng vậy, ta chính là muốn ngươi bại trong tay của ta, quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ, cho thanh danh của ngươi quét rác.
Duyến Y Mộng khẽ thở dài:
- Vì thế, ngươi không tiếc giết ta, ghen ghét quả thực khiến ngươi điên cuồng rồi.
Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh nói:
- Đừng nói nhảm làm gì, với tính cảu của ả cho dù nói tới tối, ả cũng không nhận thua đâu, chúng ta nên nhanh chóng động thủ, dùng thực lực khiến ả cúi đầu.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Cũng tốt, chúng ta cho nàng ta nhìn một chút, Đạo Châu trừ Tam Thanh Thần Điện ra, môn phái khác cũng không phải dễ trêu.
Duyến Y Mộng nghe như vậy, biết rõ có một số việc không cách nào lảng tránh, lúc này không hao tâm tổn trí khuyên bảo làm gì.
- Các ngươi đã như vậy, cũng đừng có hối hận.
Bước tới trước, quanh người của Duyến Y Mộng có vô số thân ảnh màu xanh hội tụ lại, vô số hào quang biến hóa thành từng thiên tôn, vây quanh Duyến Y Mộng và tỏa ra khí tức thần thánh.
Lạc Ngọc Kiều lạnh lùng cười cười, quát:
- Bày trận, chúng ta hôm nay lãnh giáo nàng một chút, Tam Thanh Thần Điện có cái gì hơn người.
Bóng người lắc lư, mười ba cao thủ trên đỉnh núi di động, quang trận hiển hiện rõ trước mặt, từ mặt đất bay lên trời, bao phủ Duyến Y Mộng vào bên trong..
Quang trận cực kỳ chói mắt, uy lực tuyệt luân, cũng không phải là trận pháp mười ba cao thủ tạm thời bố trí, mà là sớm chuẩn bị thỏa đáng, trải qua mười ba vị cao thủ liên hợp thúc dục cho nên tỏa ra uy lực chấn nhiếp thiên địa, khiến thân thể Duyến Y Mộng run rẩy kịch liệt, trọng thương thổ huyết.
Có tâm tính vô tâm, đây là chuyện tự nhiên..
Nhưng dù sao Duyến Y Mộng cũng là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, tuy bị đánh lén đắc thủ, nhưng nàng vẫn bình tĩnh như cũ, từng thiên tôn bên người biến lớn, tản mát khí phach chấn nhiếp thiên địa, giằng co với địch nhân.
Giờ khắc này hiện tượng thiên văn dị biến, phong vân hội tụ, buổi trưa mặt trời lên cao, trong nháy mắt mây đen cuồn cuộn, lôi điện hội tụ trên không Thiên Nhất Phong.
/736
|