ÁNh mắt Nam Cung Uyển Nghi khẽ biến, kinh ngạc nói:
- Vậy chẳng khác gì công khai đối nghịch với Bát Cực Thần Điện, Vân Hoang đại lục này chưa có người mà Bát Cực Thần Điện đuổi giết còn sống sót.
Lý Nhược Nhiên phân tích nói:
- Tuy Bát Cực Thần Điện lợi hại, nhưng cũng có bất hòa với nhau. Mặc dù bọn họ có hậu trường đáng sợ, nhưng tài nguyên của Vân Hoang đại lục thiếu thốn, hạn chế thực lực, cho dù có tiên nhân tới Vân Hoang đại lục thì thực lực cũng giảm nhiều. Từ tình huống giao chiến mà phân tích, sư đệ nhìn thì như độc chiến thiên hạ, trên thực tế không phải như thế, bằng ta và ngươi, Phật Châu Tử Hoa thánh nữ đối với sư đệ bằng ánh mắt khác, Thiên Nguyệt Sơn Trang Liễu Như Nguyệt có thần kiếm trong tay, Phượng Hoàng thần nữ về sau cũng cải biến thái độ. Chúng ta chỉ cần hội tụ tài nguyên lại, cộng thêm sư đệ có tu vị thâm bất khả trắc, thì có hy vọng chống lại Liệt Dương Thần Điện.
Từ Nhược Hoa nghi vấn nói:
- Sao ngươi khẳng định như thế. Ý Thiên hắn có thể chiến thắng cao thủ của thần điện sao?
Lý Nhược Nhiên nói:
- Chuyện này phải nói tới Thiên Nguyệt Động Thiên, đó là một trong bảy đại thần tích của Vân Hoang, bài danh thứ tư, đồng thời cũng là một trong chín tuyệt địa của Vân Hoang, bài danh thứ hai. Nhìn chung cả Vân Hoang đại lục này có thể song song bài danh trong chín đại tuyệt địa và bảy đại thần tích, Thiên Nguyệt Động Thiên có thể nói độc nhất vô nhị. Tình huống cụ thể của sư đệ hôm nay chúng ta không hiểu, chỉ biết lực lượng của hắn tới từ Thiên Nguyệt Động Thiên, có uy hiếp được Bát Cực Thần Điện. Tại Vân Hoang đại lục này cơ hồ đã đạt tới đỉnh phong. Tồn tại như vậy mặc dù tiên nhân của Bát Cực Thần Châu có tới đây, tại Vân Hoang trên đại lục cũng không thể làm gì hắn được cả.
Lan Hinh lo lắng nói:
- Trước mắt thiếu gia bị thương nặng, lại tận lực né tránh chúng ta. Ta sợ chúng ta còn không có tiền được thiếu gia thì bị cao thủ thần điện bắt lấy rồi.
Nam Cung Uyển Nghi trầm ngâm nói:
- Nếu muốn rời khỏi thì phải hành động trước lúc trời tối. Nếu không sẽ có ngăn cản. Như vậy, Nhược Hoa ngươi triệu tập người lại đây đi, ta muốn hỏi suy nghĩ của mọi người.
Từ Nhược Hoa đứng dậy rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có Nam Cung Uyển Nghi, Lan Hinh, Lý Nhược Nhiên ba người.
Nhìn qua Lý Nhược Nhiên, Nam Cung Uyển Nghi khổ sở nói:
- Ngươi đã biết rõ nơi đây nguy hiểm, cần gì phải cuốn vào trong đó.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Ta vẫn đang tìm kiếm quỹ tích vận mệnh, từ một khắc ta gặp được sư đệ, ta hiểu ta đã tìm được. Nói thật, chỉ cần ở trên Vân Hoang đại lục sống thật tốt, xác thực không nên trêu chọc Bát Cực Thần Điện. Nhưng nếu muốn phi thăng Bát Cực Thần Châu, vậy cũng chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, tìm kiếm cách tiến vào Bát Cực Thần Điện, trở thành cao thủ của Bát Cực Thần Điện. Thứ hai, ta thấy lúc sư đệ ra tay, hắn đến Phi Vân thành trong hai tháng ngắn ngủi, tu vị người bên cạnh tăng lên gấp mười lần, điểm này ngay cả Bát Cực Thần Điện đều làm không được.
Lan Hinh nói:
- Chúng ta không quen với thần điện, nhưng thiếu gia lại rất tốt với chúng ta, bởi vậy lựa chọn thiếu gia là đường ra duy nhất.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Lan Hinh nói không sai, đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta, cũng là lựa chọn tốt nhất. Ta từng cẩn thận quan sát vận mệnh của sư đệ, nhưng ta không nhìn thấu hắn.
Thời điểm này cao thủ chủ yếu của Duệ Phong Lâu lục tục đi vào trong phòng, rất nhanh đã tới đông đủ.
Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua mọi người, đi thẳng vào vấn đề:
- Trải qua phân tích, chúng ta nhất định sẽ bị Nam Cung thế gia phái người tới hỏi tội, Liệt Dương Thần Điện cũng sẽ tìm cơ hội gây bất lợi cho chúng ta. Suy nghĩ vì an toàn, ta muốn hỏi mọi người một câu, là lưu lại đối mặt tất cả hay nhanh chóng rời khỏi đây, lên đường tìm Phi Vũ?
Nam Cung Vân nói:
- Nếu bọn chúng muốn hỏi tội, chúng ta còn lưu lại làm gì? Chúng ta nên rời khỏi Phi Vân thành, trước đi tìm Phi Vũ.
Đoan Mộc Thanh Vân nhắc nhở:
- Một khi rời khỏi, cơ nghiệp của Duệ Phong Lâu sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cũng là địch với Liệt Dương Thần Điện, thậm chí là Bát Cực Thần ĐIện, mọi người cần phải nghĩ lại.
Cổ Ngũ nói:
- Ta không sợ, ta nguyện ý đi theo công tử, xông pha khói lửa không chối từ.
Bích Vân La chần chờ nói:
- Đây chính là việc cực kỳ mạo hiểm, chi bằng cẩn thận cân nhắc.
Mã Chí Viễn nói:
- Chúng ta tìm được Phi Vũ thì sao, cùng hắn chạy trốn chối chết tới chân trời xa xăm sao?
Lan Hinh phản nói:
- Ai nói muốn chạy trốn chứ, tìm được thiếu gia thì chúng ta có thể chiêu binh mãi mã, khai tông lập phái, làm lớn với Liệt Dương Thần Điện một hồi.
Nam Cung Vân kích động nói:
- Nói hay lắm, chúng ta cùng liều với Liệt Dương Thần Điện, bọn chúng cũng không chiếm tiện nghi gì cả.
Tiêu Minh Nguyệt ôn nhu nói:
- Đừng kích động, việc này không phải trò đùa, không nên chủ quan lỗ mãng, chúng ta nên nghĩ kỹ đi.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Trước mắt thời gian khẩn cấp, mọi người cân nhắc đi, việc này tuyệt không miễn cưỡng. Nguyện ý lưu lại thì lưu lại, nguyện ý rời khỏi thì rời khỏi.
Từ Nhược Hoa là người tỏ thái độ đầu tiên.
- Ta muốn đi tìm Ý Thiên.
Lan Hinh nói tiếp:
- Ta cũng thế.
Cổ Ngũ nói:
- Ta thề chết theo công tử.
Nam Cung Vân nói:
- Ta phải tìm được Phi Vũ.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Ta đồng ý rời đi.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Chúng ta cùng tiến thối với Phi Vũ.
Bạch Phong nói:
- Ta chỉ muốn một nhà đoàn tụ.
Đoan Mộc Thanh Vân chần chờ nói:
- Ta muốn lưu lại, ở đây có thứ quen thuộc với ta.
Mã Chí Viễn nói:
- Ta không sao cả, dù sao ta không thuộc về nơi này. Lưu lạc chân trời xa xăm, oanh oanh liệt liệt làm lớn một hồi, đó là lựa chọn không tệ.
Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua Bích Vân La không nói lời nào, hỏi:
- Ngươi thì sao?
Bích Vân La nhìn qua mọi người, trầm ngâm nói:
- Từ góc độ lý trí mà phân tích, làm như vậy cực kỳ mạo hiểm và cũng ngu xunar. Nhưng mà lưu lại là chuyện rất nguy hiểm, mặc dù Nam Cung thế gia không dám làm gì chúng ta, nhưng Liệt Dương Thần Điện sẽ không như vậy. Ban ngày Ý Thiên độc chiến thiên hạ, chấn động vạn giới. Duệ Phong Lâu biểu hiện đều nằm trong mắt của mọi người, chúng ta hôm nay đã là hết đường chối cãi, không rời khỏi cũng không được.
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Ngươi phân tích rất có đạo lý, trước mắt chỉ có Đoan Mộc Thanh Vân ý định lưu lại, những người khác nguyện ý rời đi. Như thế chúng ta lập tức thu thập, trong một nén nhang phải rời đi.
Mộ Dung Tiểu Dạ lôi kéo Đoan Mộc Thanh Vân tay, hỏi:
- Ngươi thật muốn lưu lại? Ngươi sẽ không sợ Liệt Dương Thần Điện tới làm khó dễ ngươi sao?
Đoan Mộc Thanh Vân hỏi ngược lại:
- Ngươi có thể buông người nhà thân tình, rời xa nơi đây, sau này không hề quay về không?
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Ta rời khỏi chỉ vì bảo vệ bọn họ, đồng thời cũng vì truy cầu cảnh giới rất cao. Nghe ta một câu, cùng chúng ta rời đi đi, đi bắt đầu một nhân sinh mới.
- Vậy chẳng khác gì công khai đối nghịch với Bát Cực Thần Điện, Vân Hoang đại lục này chưa có người mà Bát Cực Thần Điện đuổi giết còn sống sót.
Lý Nhược Nhiên phân tích nói:
- Tuy Bát Cực Thần Điện lợi hại, nhưng cũng có bất hòa với nhau. Mặc dù bọn họ có hậu trường đáng sợ, nhưng tài nguyên của Vân Hoang đại lục thiếu thốn, hạn chế thực lực, cho dù có tiên nhân tới Vân Hoang đại lục thì thực lực cũng giảm nhiều. Từ tình huống giao chiến mà phân tích, sư đệ nhìn thì như độc chiến thiên hạ, trên thực tế không phải như thế, bằng ta và ngươi, Phật Châu Tử Hoa thánh nữ đối với sư đệ bằng ánh mắt khác, Thiên Nguyệt Sơn Trang Liễu Như Nguyệt có thần kiếm trong tay, Phượng Hoàng thần nữ về sau cũng cải biến thái độ. Chúng ta chỉ cần hội tụ tài nguyên lại, cộng thêm sư đệ có tu vị thâm bất khả trắc, thì có hy vọng chống lại Liệt Dương Thần Điện.
Từ Nhược Hoa nghi vấn nói:
- Sao ngươi khẳng định như thế. Ý Thiên hắn có thể chiến thắng cao thủ của thần điện sao?
Lý Nhược Nhiên nói:
- Chuyện này phải nói tới Thiên Nguyệt Động Thiên, đó là một trong bảy đại thần tích của Vân Hoang, bài danh thứ tư, đồng thời cũng là một trong chín tuyệt địa của Vân Hoang, bài danh thứ hai. Nhìn chung cả Vân Hoang đại lục này có thể song song bài danh trong chín đại tuyệt địa và bảy đại thần tích, Thiên Nguyệt Động Thiên có thể nói độc nhất vô nhị. Tình huống cụ thể của sư đệ hôm nay chúng ta không hiểu, chỉ biết lực lượng của hắn tới từ Thiên Nguyệt Động Thiên, có uy hiếp được Bát Cực Thần Điện. Tại Vân Hoang đại lục này cơ hồ đã đạt tới đỉnh phong. Tồn tại như vậy mặc dù tiên nhân của Bát Cực Thần Châu có tới đây, tại Vân Hoang trên đại lục cũng không thể làm gì hắn được cả.
Lan Hinh lo lắng nói:
- Trước mắt thiếu gia bị thương nặng, lại tận lực né tránh chúng ta. Ta sợ chúng ta còn không có tiền được thiếu gia thì bị cao thủ thần điện bắt lấy rồi.
Nam Cung Uyển Nghi trầm ngâm nói:
- Nếu muốn rời khỏi thì phải hành động trước lúc trời tối. Nếu không sẽ có ngăn cản. Như vậy, Nhược Hoa ngươi triệu tập người lại đây đi, ta muốn hỏi suy nghĩ của mọi người.
Từ Nhược Hoa đứng dậy rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có Nam Cung Uyển Nghi, Lan Hinh, Lý Nhược Nhiên ba người.
Nhìn qua Lý Nhược Nhiên, Nam Cung Uyển Nghi khổ sở nói:
- Ngươi đã biết rõ nơi đây nguy hiểm, cần gì phải cuốn vào trong đó.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Ta vẫn đang tìm kiếm quỹ tích vận mệnh, từ một khắc ta gặp được sư đệ, ta hiểu ta đã tìm được. Nói thật, chỉ cần ở trên Vân Hoang đại lục sống thật tốt, xác thực không nên trêu chọc Bát Cực Thần Điện. Nhưng nếu muốn phi thăng Bát Cực Thần Châu, vậy cũng chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, tìm kiếm cách tiến vào Bát Cực Thần Điện, trở thành cao thủ của Bát Cực Thần Điện. Thứ hai, ta thấy lúc sư đệ ra tay, hắn đến Phi Vân thành trong hai tháng ngắn ngủi, tu vị người bên cạnh tăng lên gấp mười lần, điểm này ngay cả Bát Cực Thần Điện đều làm không được.
Lan Hinh nói:
- Chúng ta không quen với thần điện, nhưng thiếu gia lại rất tốt với chúng ta, bởi vậy lựa chọn thiếu gia là đường ra duy nhất.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Lan Hinh nói không sai, đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta, cũng là lựa chọn tốt nhất. Ta từng cẩn thận quan sát vận mệnh của sư đệ, nhưng ta không nhìn thấu hắn.
Thời điểm này cao thủ chủ yếu của Duệ Phong Lâu lục tục đi vào trong phòng, rất nhanh đã tới đông đủ.
Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua mọi người, đi thẳng vào vấn đề:
- Trải qua phân tích, chúng ta nhất định sẽ bị Nam Cung thế gia phái người tới hỏi tội, Liệt Dương Thần Điện cũng sẽ tìm cơ hội gây bất lợi cho chúng ta. Suy nghĩ vì an toàn, ta muốn hỏi mọi người một câu, là lưu lại đối mặt tất cả hay nhanh chóng rời khỏi đây, lên đường tìm Phi Vũ?
Nam Cung Vân nói:
- Nếu bọn chúng muốn hỏi tội, chúng ta còn lưu lại làm gì? Chúng ta nên rời khỏi Phi Vân thành, trước đi tìm Phi Vũ.
Đoan Mộc Thanh Vân nhắc nhở:
- Một khi rời khỏi, cơ nghiệp của Duệ Phong Lâu sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cũng là địch với Liệt Dương Thần Điện, thậm chí là Bát Cực Thần ĐIện, mọi người cần phải nghĩ lại.
Cổ Ngũ nói:
- Ta không sợ, ta nguyện ý đi theo công tử, xông pha khói lửa không chối từ.
Bích Vân La chần chờ nói:
- Đây chính là việc cực kỳ mạo hiểm, chi bằng cẩn thận cân nhắc.
Mã Chí Viễn nói:
- Chúng ta tìm được Phi Vũ thì sao, cùng hắn chạy trốn chối chết tới chân trời xa xăm sao?
Lan Hinh phản nói:
- Ai nói muốn chạy trốn chứ, tìm được thiếu gia thì chúng ta có thể chiêu binh mãi mã, khai tông lập phái, làm lớn với Liệt Dương Thần Điện một hồi.
Nam Cung Vân kích động nói:
- Nói hay lắm, chúng ta cùng liều với Liệt Dương Thần Điện, bọn chúng cũng không chiếm tiện nghi gì cả.
Tiêu Minh Nguyệt ôn nhu nói:
- Đừng kích động, việc này không phải trò đùa, không nên chủ quan lỗ mãng, chúng ta nên nghĩ kỹ đi.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Trước mắt thời gian khẩn cấp, mọi người cân nhắc đi, việc này tuyệt không miễn cưỡng. Nguyện ý lưu lại thì lưu lại, nguyện ý rời khỏi thì rời khỏi.
Từ Nhược Hoa là người tỏ thái độ đầu tiên.
- Ta muốn đi tìm Ý Thiên.
Lan Hinh nói tiếp:
- Ta cũng thế.
Cổ Ngũ nói:
- Ta thề chết theo công tử.
Nam Cung Vân nói:
- Ta phải tìm được Phi Vũ.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Ta đồng ý rời đi.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Chúng ta cùng tiến thối với Phi Vũ.
Bạch Phong nói:
- Ta chỉ muốn một nhà đoàn tụ.
Đoan Mộc Thanh Vân chần chờ nói:
- Ta muốn lưu lại, ở đây có thứ quen thuộc với ta.
Mã Chí Viễn nói:
- Ta không sao cả, dù sao ta không thuộc về nơi này. Lưu lạc chân trời xa xăm, oanh oanh liệt liệt làm lớn một hồi, đó là lựa chọn không tệ.
Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua Bích Vân La không nói lời nào, hỏi:
- Ngươi thì sao?
Bích Vân La nhìn qua mọi người, trầm ngâm nói:
- Từ góc độ lý trí mà phân tích, làm như vậy cực kỳ mạo hiểm và cũng ngu xunar. Nhưng mà lưu lại là chuyện rất nguy hiểm, mặc dù Nam Cung thế gia không dám làm gì chúng ta, nhưng Liệt Dương Thần Điện sẽ không như vậy. Ban ngày Ý Thiên độc chiến thiên hạ, chấn động vạn giới. Duệ Phong Lâu biểu hiện đều nằm trong mắt của mọi người, chúng ta hôm nay đã là hết đường chối cãi, không rời khỏi cũng không được.
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Ngươi phân tích rất có đạo lý, trước mắt chỉ có Đoan Mộc Thanh Vân ý định lưu lại, những người khác nguyện ý rời đi. Như thế chúng ta lập tức thu thập, trong một nén nhang phải rời đi.
Mộ Dung Tiểu Dạ lôi kéo Đoan Mộc Thanh Vân tay, hỏi:
- Ngươi thật muốn lưu lại? Ngươi sẽ không sợ Liệt Dương Thần Điện tới làm khó dễ ngươi sao?
Đoan Mộc Thanh Vân hỏi ngược lại:
- Ngươi có thể buông người nhà thân tình, rời xa nơi đây, sau này không hề quay về không?
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Ta rời khỏi chỉ vì bảo vệ bọn họ, đồng thời cũng vì truy cầu cảnh giới rất cao. Nghe ta một câu, cùng chúng ta rời đi đi, đi bắt đầu một nhân sinh mới.
/736
|