Buổi trưa, Ý Thiên đã tới Thanh U Thành, có thể tùy ý nhìn thấy cao thủ ngự kiếm bay ra vào liên tục, cảm giác đây là thế giới của kiếm.
Ý Thiên thông qua hỏi thăm, rất nhanh nắm giữ tình huống U Độ Trấn, cũng hiểu được Hoa phủ.
Một lát sau Ý Thiên bay ra ngoài, nhìn thấy đệ nhất téế gia U Độ Trấn-- Hoa phủ.
Từ xa nhìn lại, Hoa phủ quy mô không nhỏ, phòng ốc mấy chục tòa, đại khí to lớn.
Ý Thiên nhìn ra xa xa, tâm tình phức tạp, hắn cũng không có nghĩ nhiều, hắn có loại sợ hãi, sợ suy đoán của hắn là đúng.
Từng ở trong Vấn Thiên Tỉnh của Phi Vân thành, Ý Thiên hiểu mình đã xấu xí như thế nào, giống như nhìn thấy ác mộng.
Hôm nay đi vào Hoa phủ, tất cả sẽ công bố đó có phải là sự thật hay không.
Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên nhiều lần tự định giá, đang lo không biết nên ra tay như thế nào, một người đi đường xuất hiện, làm cho Ý Thiên linh quang lóe lên.
Trước mắt Ý Thiên có được tu vị Thánh Hoàng, có thể nói là đệ nhất cao thủ của U Độ Trấn, hắn muốn làm gì thì làm, ai cũng không làm gì được.
Người qua đường hơn bốn mươi tuổi, cũng là người luyện kiếm nhưng tu vị không cao.
Ý Thiên trực tiếp xâm lấn đầu óc của hắn, đọc được trí nhớ của hắn, tìm hiểu tình huống của Hoa phủ.
Một khắc này Ý Thiên lại cười khổ, hắn từ trong trí nhớ của người qua đường này chứng minh được lời của Hoang Đường đạo nhân, bản thân hắn xuất thân từ Hoa phủ, là con thứ ba của Hoa Ngạo Thiên -- Hoa Thiên Long.
Hơn nữa Ý Thiên cũng hiểu được mẫu thân của mình tên là Thu Nguyệt, mai táng trong Thu Vận biệt viện của Hoa phủ, mà Thu Diệp từng là nha đầu của mẫu thân, về sau biến thành di nương của mình.
Về phần lai lịch mẫu thân Thu Nguyệt, toàn bộ Hoa phủ không có người nào biết, chuyện này làm cho Ý Thiên ngoài ý muốn.
Đối với Hoa phủ mà nói, Hoa Thiên Long chính là mối nhục, là tồn tại cấm kỵ.
Người cả U Độ Trấn đều biết, thế nhưng mà ai cũng không dám nói loạn công khai.
Ý Thiên cười khổ, thì ra mình là tồn tại không nên xuất hiện trên đời, đây là chuyện buồn cười cỡ nào?
Lóe lên rồi biến mất, Ý Thiên sau đó xuất hiện trong Thu Vận biệt viện của Hoa phủ, nơi này hoàn toàn yên tĩnh, từ khi Thu Diệp đi rồi nó không một bóng người, biến thành sân nhỏ hoang phế.
Ý Thiên nhìn qua bốn phía, ý đồ tìm về trí nhớ đã từng... Nhưng hắn không có chút ký ức nào cả.
Dưới ánh mặt trời, Ý Thiên đi một vòng trong Thu Vận biệt viện, đi qua gian phòng hắn từng ở mười tám năm, đi qua những nơi hắn hoàn toàn không có trí nhớ, cuối cùng nhất đi vào góc tây bắc của Thu Vận biệt viện.
Thu Nguyệt năm đó được chôn cất ở đây, trên bia mộ có chữ viết bắt mắt khiến Ý Thiên cảm thấy thân thể rung động, trong mắt mang theo lệ quang kích động.
Đôi môi khẽ nhúc nhích, Ý Thiên kích động, hắn không biết nên nói cái gì mới tốt.
Sau nửa ngày, Ý Thiên cảm xúc dần dần vững vàng, ánh mắt nhìn qua bia mộ, thân thể chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói:
- Nương, Long nhi trở về thăm nương đây.
Quỳ lạy dập đầu, Ý Thiên tâm tình bi thương, tuy hắn chưa bao giờ gặp qua mẫu thân, không biết mẫu thân có bộ dáng gì.
Nhưng mà Ý Thiên lại biết, mẫu thân nhất định rất thương yêu chính mình, nàng nhất định hy vọng mình có thể sống kiên cường.
Đứng dậy, Ý Thiên đứng ngơ ngác trước mộ Thu Nguyệt, thưởng thức cảnh ưu thương ở đây.
Mười tám năm, Ý Thiên đã mười tám tuổi, nhưng hắn có trí nhớ lại không được một năm, tất cả chỉ diễn ra vào một năm trước.
- Nương, Long nhi nên đi, sau này ta sẽ tìm được Thu Diệp, ta sẽ cùng nàng trở về vấn an nương.
Giọng nói không bỏ được mang theo vài phần tang thương, Ý Thiên không có ý định vấn an Hoa Ngạo Thiên, dù sao mình trong mắt của hắn chỉ là tồn tại sỉ nhục mà thôi.
Trong sát na Thu Diệp rời khỏi, ân oán của Ý Thiên cùng Hoa phủ có thể nói đã chém dứt rồi.
Một bước, hai bước, ba bước, Ý Thiên chậm rãi rời khỏi.
Tâm tình trầm trọng nên hắn không yên lòng, vừa mới bay ra khỏi Thu Vận biệt viện đã kinh động một cao thủ trong Hoa phủ.
- Người nào dám xông vào Hoa phủ, còn không lưu lại cho ta.
Tiếng quát điếc tai như sấm mang theo bá đạo, thân thể Ý Thiên lúc này bừng tỉnh.
Giờ phút này Ý Thiên cách Thu Vận biệt viện chỉ mười trượng, thân thể đang bay ra ngoài Hoa phủ, người này thì cho rằng Ý Thiên muốn tự tiện xông vào Hoa phủ, cũng không biết Ý Thiên vừa mới từ Thu Vận biệt viện bay ra ngoài.
Ý Thiên muốn rời khỏi, nhưng hắn vừa chần chờ nên bỏ qua cơ hội, người lên tiếng trong nháy mắt đã tới trước mặt, cũng tập trung Ý Thiên.
Nhìn qua người tới, ánh mắt Ý Thiên phức tạp, người nọ dĩ nhiên là Hoa Thiên Vũ, tu vị so với lần trước gặp mặt là một trời một vực.
Ban đầu ở xích vân sa mạc, Ý Thiên lần đầu tiên gặp được Hoa Thiên Vũ lúc, hắn vẫn chỉ là Thánh Hoàng, cũng chính là Kiếm Hoàng.
Nhưng hôm nay hắn đã tấn thăng làm Vũ Đế, tại U Châu mà nói chính là Kiếm Đế, có được vinh quang cao nhất.
Bên cạnh Hoa Thiên Vũ có Long Dao Châu một thân áo trắng, lạnh như băng sương, nàng như một đóa tuyết liên hoa, con mắt như đao nhìn qua Ý Thiên, đáy mắt mang theo hào quang nghi hoặc.
Rất nhanh trong Hoa phủ có vài thân ảnh bay ra, người cầm đầu là Hoa Ngạo Thiên.
- Thiên Vũ, đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Thiên Vũ nói:
- Người này không rõ lai lịch, muốn tự tiện xông vào Hoa phủ, mưu đồ làm loạn.
Hoa Ngạo Thiên đánh giá Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi là người phương nào, vì sao tới đây?
Ý Thiên không nói, ánh mắt quái dị nhìn qua Hoa Ngạo Thiên, đây là phụ thân của hắn, quả nhiên tuấn tú phi phàm, khí vũ hiên ngang, không hổ là đệ nhất mỹ nam của Thanh U Thành.
Thấy Ý Thiên hờ hững bất động, Hoa Thiên Vũ tức giận, cười lạnh nói:
- Ngươi thật ngông cuồng, lại dám bỏ qua phụ thân của ta hỏi thăm. Ta nếu không cho ngươi chút nhan sắc, ngươi cũng không biết Hoa phủ ta lợi hại.
Cong ngón búng ra, Hoa Thiên Vũ phát ra kiếm chỉ, tới gần Ý Thiên thì đột nhiên ỏổ tung, hóa thành ngàn vạn kiếm quang, quay chung quanh người của Ý Thiên, nhanh chóng trói buộc.
Ý Thiên vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ yên lặng nhìn qua Hoa Ngạo Thiên, thẳng tới khi kiếm quang tới bên cạnh thân, hắn mới có chút nhoáng một cái, hắn thoát khỏi kiếm quang rất huyền diệu, bay ra bên ngoài.
Hoa Thiên Vũ khẽ nói:
- Muốn chạy, không có cửa đâu.
Lóe lên, Hoa Thiên Vũ nhanh như thiểm điện lao tới Ý Thiên, phất tay chém ra một kiếm, cưỡng ép ngăn cản Ý Thiên.
Nhưng mà Hoa Thiên Vũ ngăn lại chỉ là hình ảnh của Ý Thiên, chân thân của hắn đã sớm biến thành bụi, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Đối với người Hoa phủ, Ý Thiên không muốn có quá nhiều gút mắc với bọn họ, cũng không muốn tổn thương bọn họ.
Dù sao Hoa Ngạo Thiên là phụ thân của Ý Thiên, Hoa Thiên Vũ là huynh đệ cùng cha khác mẹ với hắn.
Long Dao Châu cảm thấy được Ý Thiên rời đi, nhưng không kịp ngăn cản, đáy mắt đầy nghi hoặc, nàng hôm nay cũng tấn chức Vũ Đế, giác quan thứ sáu cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, mơ hồ từ trên người Ý Thiên bắt được một tia khí tức quen thuộc.
Ý Thiên thông qua hỏi thăm, rất nhanh nắm giữ tình huống U Độ Trấn, cũng hiểu được Hoa phủ.
Một lát sau Ý Thiên bay ra ngoài, nhìn thấy đệ nhất téế gia U Độ Trấn-- Hoa phủ.
Từ xa nhìn lại, Hoa phủ quy mô không nhỏ, phòng ốc mấy chục tòa, đại khí to lớn.
Ý Thiên nhìn ra xa xa, tâm tình phức tạp, hắn cũng không có nghĩ nhiều, hắn có loại sợ hãi, sợ suy đoán của hắn là đúng.
Từng ở trong Vấn Thiên Tỉnh của Phi Vân thành, Ý Thiên hiểu mình đã xấu xí như thế nào, giống như nhìn thấy ác mộng.
Hôm nay đi vào Hoa phủ, tất cả sẽ công bố đó có phải là sự thật hay không.
Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên nhiều lần tự định giá, đang lo không biết nên ra tay như thế nào, một người đi đường xuất hiện, làm cho Ý Thiên linh quang lóe lên.
Trước mắt Ý Thiên có được tu vị Thánh Hoàng, có thể nói là đệ nhất cao thủ của U Độ Trấn, hắn muốn làm gì thì làm, ai cũng không làm gì được.
Người qua đường hơn bốn mươi tuổi, cũng là người luyện kiếm nhưng tu vị không cao.
Ý Thiên trực tiếp xâm lấn đầu óc của hắn, đọc được trí nhớ của hắn, tìm hiểu tình huống của Hoa phủ.
Một khắc này Ý Thiên lại cười khổ, hắn từ trong trí nhớ của người qua đường này chứng minh được lời của Hoang Đường đạo nhân, bản thân hắn xuất thân từ Hoa phủ, là con thứ ba của Hoa Ngạo Thiên -- Hoa Thiên Long.
Hơn nữa Ý Thiên cũng hiểu được mẫu thân của mình tên là Thu Nguyệt, mai táng trong Thu Vận biệt viện của Hoa phủ, mà Thu Diệp từng là nha đầu của mẫu thân, về sau biến thành di nương của mình.
Về phần lai lịch mẫu thân Thu Nguyệt, toàn bộ Hoa phủ không có người nào biết, chuyện này làm cho Ý Thiên ngoài ý muốn.
Đối với Hoa phủ mà nói, Hoa Thiên Long chính là mối nhục, là tồn tại cấm kỵ.
Người cả U Độ Trấn đều biết, thế nhưng mà ai cũng không dám nói loạn công khai.
Ý Thiên cười khổ, thì ra mình là tồn tại không nên xuất hiện trên đời, đây là chuyện buồn cười cỡ nào?
Lóe lên rồi biến mất, Ý Thiên sau đó xuất hiện trong Thu Vận biệt viện của Hoa phủ, nơi này hoàn toàn yên tĩnh, từ khi Thu Diệp đi rồi nó không một bóng người, biến thành sân nhỏ hoang phế.
Ý Thiên nhìn qua bốn phía, ý đồ tìm về trí nhớ đã từng... Nhưng hắn không có chút ký ức nào cả.
Dưới ánh mặt trời, Ý Thiên đi một vòng trong Thu Vận biệt viện, đi qua gian phòng hắn từng ở mười tám năm, đi qua những nơi hắn hoàn toàn không có trí nhớ, cuối cùng nhất đi vào góc tây bắc của Thu Vận biệt viện.
Thu Nguyệt năm đó được chôn cất ở đây, trên bia mộ có chữ viết bắt mắt khiến Ý Thiên cảm thấy thân thể rung động, trong mắt mang theo lệ quang kích động.
Đôi môi khẽ nhúc nhích, Ý Thiên kích động, hắn không biết nên nói cái gì mới tốt.
Sau nửa ngày, Ý Thiên cảm xúc dần dần vững vàng, ánh mắt nhìn qua bia mộ, thân thể chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói:
- Nương, Long nhi trở về thăm nương đây.
Quỳ lạy dập đầu, Ý Thiên tâm tình bi thương, tuy hắn chưa bao giờ gặp qua mẫu thân, không biết mẫu thân có bộ dáng gì.
Nhưng mà Ý Thiên lại biết, mẫu thân nhất định rất thương yêu chính mình, nàng nhất định hy vọng mình có thể sống kiên cường.
Đứng dậy, Ý Thiên đứng ngơ ngác trước mộ Thu Nguyệt, thưởng thức cảnh ưu thương ở đây.
Mười tám năm, Ý Thiên đã mười tám tuổi, nhưng hắn có trí nhớ lại không được một năm, tất cả chỉ diễn ra vào một năm trước.
- Nương, Long nhi nên đi, sau này ta sẽ tìm được Thu Diệp, ta sẽ cùng nàng trở về vấn an nương.
Giọng nói không bỏ được mang theo vài phần tang thương, Ý Thiên không có ý định vấn an Hoa Ngạo Thiên, dù sao mình trong mắt của hắn chỉ là tồn tại sỉ nhục mà thôi.
Trong sát na Thu Diệp rời khỏi, ân oán của Ý Thiên cùng Hoa phủ có thể nói đã chém dứt rồi.
Một bước, hai bước, ba bước, Ý Thiên chậm rãi rời khỏi.
Tâm tình trầm trọng nên hắn không yên lòng, vừa mới bay ra khỏi Thu Vận biệt viện đã kinh động một cao thủ trong Hoa phủ.
- Người nào dám xông vào Hoa phủ, còn không lưu lại cho ta.
Tiếng quát điếc tai như sấm mang theo bá đạo, thân thể Ý Thiên lúc này bừng tỉnh.
Giờ phút này Ý Thiên cách Thu Vận biệt viện chỉ mười trượng, thân thể đang bay ra ngoài Hoa phủ, người này thì cho rằng Ý Thiên muốn tự tiện xông vào Hoa phủ, cũng không biết Ý Thiên vừa mới từ Thu Vận biệt viện bay ra ngoài.
Ý Thiên muốn rời khỏi, nhưng hắn vừa chần chờ nên bỏ qua cơ hội, người lên tiếng trong nháy mắt đã tới trước mặt, cũng tập trung Ý Thiên.
Nhìn qua người tới, ánh mắt Ý Thiên phức tạp, người nọ dĩ nhiên là Hoa Thiên Vũ, tu vị so với lần trước gặp mặt là một trời một vực.
Ban đầu ở xích vân sa mạc, Ý Thiên lần đầu tiên gặp được Hoa Thiên Vũ lúc, hắn vẫn chỉ là Thánh Hoàng, cũng chính là Kiếm Hoàng.
Nhưng hôm nay hắn đã tấn thăng làm Vũ Đế, tại U Châu mà nói chính là Kiếm Đế, có được vinh quang cao nhất.
Bên cạnh Hoa Thiên Vũ có Long Dao Châu một thân áo trắng, lạnh như băng sương, nàng như một đóa tuyết liên hoa, con mắt như đao nhìn qua Ý Thiên, đáy mắt mang theo hào quang nghi hoặc.
Rất nhanh trong Hoa phủ có vài thân ảnh bay ra, người cầm đầu là Hoa Ngạo Thiên.
- Thiên Vũ, đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Thiên Vũ nói:
- Người này không rõ lai lịch, muốn tự tiện xông vào Hoa phủ, mưu đồ làm loạn.
Hoa Ngạo Thiên đánh giá Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi là người phương nào, vì sao tới đây?
Ý Thiên không nói, ánh mắt quái dị nhìn qua Hoa Ngạo Thiên, đây là phụ thân của hắn, quả nhiên tuấn tú phi phàm, khí vũ hiên ngang, không hổ là đệ nhất mỹ nam của Thanh U Thành.
Thấy Ý Thiên hờ hững bất động, Hoa Thiên Vũ tức giận, cười lạnh nói:
- Ngươi thật ngông cuồng, lại dám bỏ qua phụ thân của ta hỏi thăm. Ta nếu không cho ngươi chút nhan sắc, ngươi cũng không biết Hoa phủ ta lợi hại.
Cong ngón búng ra, Hoa Thiên Vũ phát ra kiếm chỉ, tới gần Ý Thiên thì đột nhiên ỏổ tung, hóa thành ngàn vạn kiếm quang, quay chung quanh người của Ý Thiên, nhanh chóng trói buộc.
Ý Thiên vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ yên lặng nhìn qua Hoa Ngạo Thiên, thẳng tới khi kiếm quang tới bên cạnh thân, hắn mới có chút nhoáng một cái, hắn thoát khỏi kiếm quang rất huyền diệu, bay ra bên ngoài.
Hoa Thiên Vũ khẽ nói:
- Muốn chạy, không có cửa đâu.
Lóe lên, Hoa Thiên Vũ nhanh như thiểm điện lao tới Ý Thiên, phất tay chém ra một kiếm, cưỡng ép ngăn cản Ý Thiên.
Nhưng mà Hoa Thiên Vũ ngăn lại chỉ là hình ảnh của Ý Thiên, chân thân của hắn đã sớm biến thành bụi, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Đối với người Hoa phủ, Ý Thiên không muốn có quá nhiều gút mắc với bọn họ, cũng không muốn tổn thương bọn họ.
Dù sao Hoa Ngạo Thiên là phụ thân của Ý Thiên, Hoa Thiên Vũ là huynh đệ cùng cha khác mẹ với hắn.
Long Dao Châu cảm thấy được Ý Thiên rời đi, nhưng không kịp ngăn cản, đáy mắt đầy nghi hoặc, nàng hôm nay cũng tấn chức Vũ Đế, giác quan thứ sáu cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, mơ hồ từ trên người Ý Thiên bắt được một tia khí tức quen thuộc.
/736
|