Ánh mắt Yến Phi Hoa nhìn qua nữ tử áo trắng này, chuyện này làm cho Ý Thiên hiểu, đây chính là Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Ý Thiên, cô gái áo trắng che mặt nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, nhưng tâm thần hai người đại chấn, dường như phát sinh chuyện kỳ quái.
Cánh tay ngọc khẽ vung lên, nữ tử áo trắng gọi Mộc Thanh Y trở về, mở phòng ngự phi thuyền mời Yến Phi Hoa đi lên.
Cùng thời khắc đó, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp bay ra ngoài, tới trước mặt Ý Thiên thì ngữ khí cung kính nói:
- Chủ nhân nhà ta mời hai vị đi lên.
Ý Thiên nhíu mày, hơi có vẻ chần chờ.
Kiếm Vô Địch vẻ mặt hưng phấn, lôi kéo Ý Thiên, kích động nói:
- Mau mau đáp ứng, đây là cơ hội khó gặp.
Ý Thiên nhìn qua Kiếm Vô Địch, ánh mắt lập loè bất định, ý thức lập tức xâm lấn vào trong óc của hắn, phát hiện hắn đã yêu mến Mộc Thanh Y.
Cười khổ, Ý Thiên lôi kéo Kiếm Vô Địch bay qua hướng phi thuyền, thân thể hai người chạm nhau, Ý Thiên phát hiện tu vị của Kiếm Vô Địch đúng là đủ kém cỏi, mới tu luyện tới Kiếm Sĩ tương đương với Vũ Sĩ của Nam Dương, hơn nữa còn là vừa vào Kiếm Sĩ, chẳng trách ngự kiếm phi hành cũng thành vấn đề.
Nghênh Phong Phá Lãng Hào rất lớn, Ý Thiên lôi kéo Kiếm Vô Địch dáp xuống phi thuyền, cố ý bảo trì khoảng cách nhất định với nữ tử áo trắng.
Yến Phi Hoa đầy tự ngạo, trực tiếp đi tới trước mặt nữ tử áo trắng che mặt, hoàn toàn không thấy Ý Thiên cùng Kiếm Vô Địch.
Mộc Thanh Y đứng trước mặt nữ tử áo trắng che mặt, đầu hơi thấp hơn nữ tử áo trắng, gầy hơn một phần, nhiều ra một phần xinh đẹp tuyệt trần.
Trừng mắt Yến Phi Hoa, Mộc Thanh Y vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên vẫn canh cánh chuyện lúc nãy trong lòng.
Nữ tử áo trắng thần sắc thanh nhã, dung mạo sau lụa trắng mờ mờ rát tuyệt diệu, nhưng đây là một kiện tiên khí, điểm này làm cho Ý Thiên khiếp sợ.
Trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, Ý Thiên đã gặp năm người, theo thứ tự là Liễu Như Nguyệt, Nam Cung Uyển Nghi, Tử Hoa, Cổ Nhược Vân, Duyến Nhược Thủy, các nàng đều mang khăn che mặt, nhưng không ai giống như U Mộng Điệp, dùng tiên khí làm khăn che mặt, đúng là đủ sa hoa.
Kiếm Vô Địch nhìn qua cô gái áo trắng vài lần, lập tức đưa mắt nhìn qua người Mộc Thanh Y, trong mắt tràn đầy ái mộ.
Hiển nhiên đối với Kiếm Vô Địch mà nói, không nhìn thấy bộ dáng của U Mộng Điệp, còn không bằng ngắm nhìn Mộc Thanh Y.
Yến Phi Hoa đứng trước mặt U Mộng Điệp, trên gương mặt tuấn tú mỉm cười tự phụ, ân cần thăm hỏi:
- Từ biệt mấy tháng, gần đây có khỏe hay không?
U Mộng Điệp sóng mắt khẽ nhúc nhích, giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền khắp phi thuyền.
- Tĩnh tâm tu luyện, hết thảy như thường.
U Mộng Điệp lại nói:
- Ngươi tới không chỉ để ôn chuyện với ta chứ?
Yến Phi Hoa cười to nói:
- Ta tới chủ yếu là muốn nhìn ngươi một chút, ngươi chẳng lẻ không hiểu tình ý của ta sao? Tiếp theo, ta muốn bàn chuyện với ngươi, Thiên Kiếm Cốc và Cổ Kiếm Tông vẫn bị Vạn Kiếm Cung áp chế, nếu như chúng ta thành hôn, như vậy có thể chống kaij Vạn Kiếm Cung, thậm chí chống lại Vạn Kiếm Thần Điện, cớ sao không làm?
U Mộng Điệp nói:
- Đối với cảm tình, đó là chuyện của chúng ta, không nên nhấc quan hệ với Thiên Kiếm Cốc, hoặc là Vạn Kiếm Cung. Ngươi tới thăm ta, ta rất hoan nghênh, về phần cảm tình, tùy duyên mà sinh, cưỡng cầu vô ích.
Nụ cười của Yến Phi Hoa biến mất, U Mộng Điệp lời này chẳng khác gì cự tuyệt lời yêu của hắn, đây là chuyện khiến người ta xấu hổ a.
Luận nhân phẩm, Yến Phi Hoa tướng mạo xuất chúng.
Luận tu vị, Yến Phi Hoa có thực lực Kiếm Đế.
Luận thân phận Yến Phi Hoa là thanh niên kiệt xuất của Cổ Kiếm Tông, cho dù bên nào cũng xem như xứng đôi với U Mộng Điệp.
Nhưng kết quả U Mộng Điệp cự tuyệt thẳng thừng, chuyện này cũng làm hắn thất ý nhưng không có hết hy vọng.
- Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ cảm động.
U Mộng Điệp từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn qua người Ý Thiên, hỏi:
- Hai vị xưng hô thế nào?
Kiếm Vô Địch kích động, giành nói:
- Ta à Kiếm Vô Địch, là Cổ Lãng Thành, đệ tử Thiết Kiếm môn, hôm nay được gặp mặt, đúng là tam sinh hữu hạnh.
Ý Thiên tránh né ánh mắt U Mộng Điệp, lạnh nhạt nói:
- Vân Hạo Dương, hộ vệ Thiên Duyến Sơn Trang...
U Mộng Điệp hơi có vẻ kinh ngạc, nói:
- Thiên Duyến Sơn Trang Duyến Nhược Thủy, không thể ngờ ngươi là hộ vệ của nàng.
Yến Phi Hoa nhìn qua Ý Thiên, trong mắt đầy vẻ khinh thường, nói:
- Chỉ có thực lực này mà muốn bảo vệ thánh nữ Tam Thanh Thần Điện hay sao?
Ý Thiên cũng không tức giận, đạm mạc nói:
- So sánh với Yến công tử thì Vân Hạo Dương tự nhiên không đáng giá nhắc tới.
U Mộng Điệp nói:
- Ta lần này xuôi nam đi Thiên Dương Phong, vừa vặn cũng cách Thiên Duyến Sơn Trang không xa, Vân hộ vệ nếu không có việc gì cứ đi theo.
Lời vừa nói ra, Yến Phi Hoa sắc mặt biến hóa, Mộc Thanh Y cũng cảm thấy kinh ngạc, bật thốt lên nói:
- Sư tỷ, ngươi...
U Mộng Điệp nói:
- Sư muội không cần nhiều lời, phía trước chính là biên giới U Châu, bay qua Vân Phong sơn mạch chính là đi vào Đạo Châu.
Ý Thiên cân nhắc đôi chút, đáp ứng U Mộng Điệp mời.
Kiếm Vô Địch hưng phấn, hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình đi theo Ý Thiên thậm chí có vận khí tốt như vậy, có thể leo lên Nghênh Phong Phá Lãng Hào, tận mắt nhìn thấy U Mộng Điệp, cùng với Mộc Thanh Y.
Yến Phi Hoa hơi không vui, đối với Ý Thiên rất không vừa mắt, nhưng vãn bảo trì phong độ.
Trên thuyền rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, Ý Thiên kéo Kiếm Vô Địch đi qua một bên, thưởng thức cảnh sắc núi non tú lệ.
Yến Phi Hoa cũng một mình đi qua một bên, Mộc Thanh Y thì canh giữ bên người U Mộng Điệp, âm thầm truyền âm nói:
- Sư tỷ, ngươi làm gì phải lưu Vân Hạo Dương cùng Kiếm Vô Địch hai người này?
U Mộng Điệp nói:
- Sư muội không nên xem nhẹ Vân Hạo Dương người này, ta từ trên người của hắn cảm nhận được khí tức cổ quái, cụ thể là cái gì, ta tạm thời cũng nói không rõ.
Mộc Thanh Y hỏi:
- Vậy Yến Phi Hoa thì sao? Hắn luôn cố ý khiêu khích, sư tỷ vì sao luôn không ra tay, mỗi lần đều ăn thiệt thòi trong tay của hắn.
U Mộng Điệp nói:
- Ta không ra tay tự nhiên có nguyên nhân, chúng ta lần này đi ra ngoài không nên gây quá nhiêu cường địch cho Thiên Kiếm Cốc.
Mộc Thanh Y cong môi lên, cảm thấy bất đắc dĩ nói:
- Mỗi lần đều là thế này, ta tân tân khổ khổ tu luyện tới Kiếm Hoàng nhưng khắp nơi bị khinh bỉ, thật sự là không có ý nghĩa.
U Mộng Điệp cười nói:
- Chủ yếu là ngươi ở bên cạnh ta, gặp gỡ người toàn bộ không dễ chọc, cơ hồ tất cả luôn cảm thấy ăn thiệt thòi khắp nơi, bị người ta áp chế. Cũng chính vì nguyên nhân này mới không ngừng khích lệ ngươi, cho nên tu vị của ngươi tăng lên như bay.
Mộc Thanh Y suy nghĩ cũng thế, lúc này không nói nữa.
Kiếm Vô Địch đứng bên cạnh Ý Thiên, nhìn qua núi sông đang lui lại rất nhanh, thấp giọng hỏi:
- Ngươi thật sự là hộ vệ của thánh nữ Duyến Nhược Thủy sao?
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Ý Thiên, cô gái áo trắng che mặt nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, nhưng tâm thần hai người đại chấn, dường như phát sinh chuyện kỳ quái.
Cánh tay ngọc khẽ vung lên, nữ tử áo trắng gọi Mộc Thanh Y trở về, mở phòng ngự phi thuyền mời Yến Phi Hoa đi lên.
Cùng thời khắc đó, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp bay ra ngoài, tới trước mặt Ý Thiên thì ngữ khí cung kính nói:
- Chủ nhân nhà ta mời hai vị đi lên.
Ý Thiên nhíu mày, hơi có vẻ chần chờ.
Kiếm Vô Địch vẻ mặt hưng phấn, lôi kéo Ý Thiên, kích động nói:
- Mau mau đáp ứng, đây là cơ hội khó gặp.
Ý Thiên nhìn qua Kiếm Vô Địch, ánh mắt lập loè bất định, ý thức lập tức xâm lấn vào trong óc của hắn, phát hiện hắn đã yêu mến Mộc Thanh Y.
Cười khổ, Ý Thiên lôi kéo Kiếm Vô Địch bay qua hướng phi thuyền, thân thể hai người chạm nhau, Ý Thiên phát hiện tu vị của Kiếm Vô Địch đúng là đủ kém cỏi, mới tu luyện tới Kiếm Sĩ tương đương với Vũ Sĩ của Nam Dương, hơn nữa còn là vừa vào Kiếm Sĩ, chẳng trách ngự kiếm phi hành cũng thành vấn đề.
Nghênh Phong Phá Lãng Hào rất lớn, Ý Thiên lôi kéo Kiếm Vô Địch dáp xuống phi thuyền, cố ý bảo trì khoảng cách nhất định với nữ tử áo trắng.
Yến Phi Hoa đầy tự ngạo, trực tiếp đi tới trước mặt nữ tử áo trắng che mặt, hoàn toàn không thấy Ý Thiên cùng Kiếm Vô Địch.
Mộc Thanh Y đứng trước mặt nữ tử áo trắng che mặt, đầu hơi thấp hơn nữ tử áo trắng, gầy hơn một phần, nhiều ra một phần xinh đẹp tuyệt trần.
Trừng mắt Yến Phi Hoa, Mộc Thanh Y vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên vẫn canh cánh chuyện lúc nãy trong lòng.
Nữ tử áo trắng thần sắc thanh nhã, dung mạo sau lụa trắng mờ mờ rát tuyệt diệu, nhưng đây là một kiện tiên khí, điểm này làm cho Ý Thiên khiếp sợ.
Trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, Ý Thiên đã gặp năm người, theo thứ tự là Liễu Như Nguyệt, Nam Cung Uyển Nghi, Tử Hoa, Cổ Nhược Vân, Duyến Nhược Thủy, các nàng đều mang khăn che mặt, nhưng không ai giống như U Mộng Điệp, dùng tiên khí làm khăn che mặt, đúng là đủ sa hoa.
Kiếm Vô Địch nhìn qua cô gái áo trắng vài lần, lập tức đưa mắt nhìn qua người Mộc Thanh Y, trong mắt tràn đầy ái mộ.
Hiển nhiên đối với Kiếm Vô Địch mà nói, không nhìn thấy bộ dáng của U Mộng Điệp, còn không bằng ngắm nhìn Mộc Thanh Y.
Yến Phi Hoa đứng trước mặt U Mộng Điệp, trên gương mặt tuấn tú mỉm cười tự phụ, ân cần thăm hỏi:
- Từ biệt mấy tháng, gần đây có khỏe hay không?
U Mộng Điệp sóng mắt khẽ nhúc nhích, giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền khắp phi thuyền.
- Tĩnh tâm tu luyện, hết thảy như thường.
U Mộng Điệp lại nói:
- Ngươi tới không chỉ để ôn chuyện với ta chứ?
Yến Phi Hoa cười to nói:
- Ta tới chủ yếu là muốn nhìn ngươi một chút, ngươi chẳng lẻ không hiểu tình ý của ta sao? Tiếp theo, ta muốn bàn chuyện với ngươi, Thiên Kiếm Cốc và Cổ Kiếm Tông vẫn bị Vạn Kiếm Cung áp chế, nếu như chúng ta thành hôn, như vậy có thể chống kaij Vạn Kiếm Cung, thậm chí chống lại Vạn Kiếm Thần Điện, cớ sao không làm?
U Mộng Điệp nói:
- Đối với cảm tình, đó là chuyện của chúng ta, không nên nhấc quan hệ với Thiên Kiếm Cốc, hoặc là Vạn Kiếm Cung. Ngươi tới thăm ta, ta rất hoan nghênh, về phần cảm tình, tùy duyên mà sinh, cưỡng cầu vô ích.
Nụ cười của Yến Phi Hoa biến mất, U Mộng Điệp lời này chẳng khác gì cự tuyệt lời yêu của hắn, đây là chuyện khiến người ta xấu hổ a.
Luận nhân phẩm, Yến Phi Hoa tướng mạo xuất chúng.
Luận tu vị, Yến Phi Hoa có thực lực Kiếm Đế.
Luận thân phận Yến Phi Hoa là thanh niên kiệt xuất của Cổ Kiếm Tông, cho dù bên nào cũng xem như xứng đôi với U Mộng Điệp.
Nhưng kết quả U Mộng Điệp cự tuyệt thẳng thừng, chuyện này cũng làm hắn thất ý nhưng không có hết hy vọng.
- Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ cảm động.
U Mộng Điệp từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn qua người Ý Thiên, hỏi:
- Hai vị xưng hô thế nào?
Kiếm Vô Địch kích động, giành nói:
- Ta à Kiếm Vô Địch, là Cổ Lãng Thành, đệ tử Thiết Kiếm môn, hôm nay được gặp mặt, đúng là tam sinh hữu hạnh.
Ý Thiên tránh né ánh mắt U Mộng Điệp, lạnh nhạt nói:
- Vân Hạo Dương, hộ vệ Thiên Duyến Sơn Trang...
U Mộng Điệp hơi có vẻ kinh ngạc, nói:
- Thiên Duyến Sơn Trang Duyến Nhược Thủy, không thể ngờ ngươi là hộ vệ của nàng.
Yến Phi Hoa nhìn qua Ý Thiên, trong mắt đầy vẻ khinh thường, nói:
- Chỉ có thực lực này mà muốn bảo vệ thánh nữ Tam Thanh Thần Điện hay sao?
Ý Thiên cũng không tức giận, đạm mạc nói:
- So sánh với Yến công tử thì Vân Hạo Dương tự nhiên không đáng giá nhắc tới.
U Mộng Điệp nói:
- Ta lần này xuôi nam đi Thiên Dương Phong, vừa vặn cũng cách Thiên Duyến Sơn Trang không xa, Vân hộ vệ nếu không có việc gì cứ đi theo.
Lời vừa nói ra, Yến Phi Hoa sắc mặt biến hóa, Mộc Thanh Y cũng cảm thấy kinh ngạc, bật thốt lên nói:
- Sư tỷ, ngươi...
U Mộng Điệp nói:
- Sư muội không cần nhiều lời, phía trước chính là biên giới U Châu, bay qua Vân Phong sơn mạch chính là đi vào Đạo Châu.
Ý Thiên cân nhắc đôi chút, đáp ứng U Mộng Điệp mời.
Kiếm Vô Địch hưng phấn, hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình đi theo Ý Thiên thậm chí có vận khí tốt như vậy, có thể leo lên Nghênh Phong Phá Lãng Hào, tận mắt nhìn thấy U Mộng Điệp, cùng với Mộc Thanh Y.
Yến Phi Hoa hơi không vui, đối với Ý Thiên rất không vừa mắt, nhưng vãn bảo trì phong độ.
Trên thuyền rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, Ý Thiên kéo Kiếm Vô Địch đi qua một bên, thưởng thức cảnh sắc núi non tú lệ.
Yến Phi Hoa cũng một mình đi qua một bên, Mộc Thanh Y thì canh giữ bên người U Mộng Điệp, âm thầm truyền âm nói:
- Sư tỷ, ngươi làm gì phải lưu Vân Hạo Dương cùng Kiếm Vô Địch hai người này?
U Mộng Điệp nói:
- Sư muội không nên xem nhẹ Vân Hạo Dương người này, ta từ trên người của hắn cảm nhận được khí tức cổ quái, cụ thể là cái gì, ta tạm thời cũng nói không rõ.
Mộc Thanh Y hỏi:
- Vậy Yến Phi Hoa thì sao? Hắn luôn cố ý khiêu khích, sư tỷ vì sao luôn không ra tay, mỗi lần đều ăn thiệt thòi trong tay của hắn.
U Mộng Điệp nói:
- Ta không ra tay tự nhiên có nguyên nhân, chúng ta lần này đi ra ngoài không nên gây quá nhiêu cường địch cho Thiên Kiếm Cốc.
Mộc Thanh Y cong môi lên, cảm thấy bất đắc dĩ nói:
- Mỗi lần đều là thế này, ta tân tân khổ khổ tu luyện tới Kiếm Hoàng nhưng khắp nơi bị khinh bỉ, thật sự là không có ý nghĩa.
U Mộng Điệp cười nói:
- Chủ yếu là ngươi ở bên cạnh ta, gặp gỡ người toàn bộ không dễ chọc, cơ hồ tất cả luôn cảm thấy ăn thiệt thòi khắp nơi, bị người ta áp chế. Cũng chính vì nguyên nhân này mới không ngừng khích lệ ngươi, cho nên tu vị của ngươi tăng lên như bay.
Mộc Thanh Y suy nghĩ cũng thế, lúc này không nói nữa.
Kiếm Vô Địch đứng bên cạnh Ý Thiên, nhìn qua núi sông đang lui lại rất nhanh, thấp giọng hỏi:
- Ngươi thật sự là hộ vệ của thánh nữ Duyến Nhược Thủy sao?
/736
|