Khoảng cách hai mươi dặm thoáng cái đã tới tức thì, Ý Thiên ở trong rừng sâu này phát hiện vài con Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú...
Đây chính là những gia hỏa khủng bố, chuyên môn thôn phệ hồn phách và nguyên thần của người ta.
Vài còn Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú này hình thành vòng vây, đang phát động tiến công.
Ý Thiên tới gần xem xét, người bị vây công chính là Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, điểm này khiến Ý Thiên cảm thấy đắng chát, hắn thật sự đã nói mình quá bất hạnh.
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh đang ở chung, do Tào Băng Oánh phát động trận pháp phòng ngự, Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú tuy lợi hại, nhưng lại không thể làm gì.
Nhìn thấy cảnh này Ý Thiên thoáng yên tâm lại.
Nhưng mà thời điểm nội tâm của hắn buông lỏng, một tiếng địch như có như không hiện ra bên tai của hắn, lập tức chui vào trong trận pháp của Tào Băng Oánh.
Một khắc này tâm thần Ý Thiên chấn động, đột nhiên tỉnh ngộ, trong nội tâm chửi bới một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất tới chỗ của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hy vọng còn có thể bổ cứu.
Nhưng mà Ý Thiên tốc độ mặc dù nhanh, phản ứng vẫn chậm một bước.
Thời điểm tiếng địch vang lên, thân thể Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh chấn động, một cảm giác nguy hiểm bao phủ nội tâm của hai nàng.
Đây là cử động vô ý thức, hai nữ đồng thời triển khai phòng ngự, nhưng mà tốc độ mở trận pháp kết giới vẫn chậm một bước.
Trong nháy mắt một thân ảnh hiện ra, một lực lượng âm hàn quỷ dị đánh vào ngực của hai nàng, thân thể của các nàng chấn động, nguyên lực trong người suy giảm nhanh chóng, tu vị bị hạn chế.
Đến lúc đó Tào Băng Oánh bố trí trận pháp phòng ngự cũng tan rã nhanh chóng.
Thân ảnh thần bí bật cười, xuất hiện trong mắt của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh.
Đó là một thiếu niên mặc áo đen, vẻ mặt âm trầm cùng lãnh khốc, tay phải cầm cây sáo đen nhánh, cho người ta cảm giác già nua.
Lạc Ngọc Kiều vẻ mặt kinh sợ nhìn qua thiếu niên mặc áo đen, chất vấn:
- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao ám toán chúng ta?
Thiếu niên mặc áo đen cười lạnh nói:
- Câu Hồn Ma Địch.
Chỉ bốn chữ này mang theo băng hàn thấu xương, làm cho Lạc Ngọc Kiều chấn động, Tào Băng Oánh biến sắc, hiển nhiên cao thủ Đạo Châu cũng từng nghe nói qua truyền thuyết của Câu Hồn Ma Địch.
Thời điểm này Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú nhanh chóng tản ra, Cửu U Ma Thú Môn Tà Đồng xuất hiện bên cạnh Câu Hồn Ma Địch, ánh mắt dâm tà nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý..
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh nhìn thấy Tà Đồng thì cảm giác mát lạnh bao phủ toàn thân, các nàng tự nhiên hiểu thủ đoạn và tà ác của Tà Đồng, hiểu kế tiếp các nàng sẽ tao ngộ cái gì.
Nhưng mà thời điểm Tà Đồng xuất hiện, Ý Thiên cũng xuất hiện bên cạnh Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, chuyện này khiến Tà Đồng, Câu Hồn Ma Địch, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh bốn người đều cảm thấy kinh ngạc.
Tươi cười trên mặt của Tà Đồng nhanh chóng biến mất, mà chuyển biến thành tức giận khôn cùng, nhìn qua Ý Thiên quát:
- Vân Hạo Dương đáng giận, hôm nay nếu ta không giết ngươi, thì ta không phải là Tà Đồng.
Lạc Ngọc Kiều nhìn qua bóng lưng của Vân Hạo Dương, ngữ khí bất thiện nói:
- Ngươi tới làm gì?
Tào Băng Oánh bắt lấy tay của Lạc Ngọc Kiều, ý bảo nàng không nên tức giận, bởi vì Tào Băng Oánh nhớ rõ, trước đó là Vân Hạo Dương cứu nàng thoát ly Thất Sát Phong.
Ý Thiên không để ý đến Tà Đồng, hai tay cầm lấy bàn tay như ngọc của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, ánh mắt lăng lệ trừng mắt Câu Hồn Ma Địch, chất vấn:
- Ngươi làm gì trên người của các nàng?
Câu Hồn Ma Địch hờ hững nói:
- Ta không thích bị người ta chất vấn, ngươi muốn biết thì cứ tìm hiểu.
Ý Thiên âm thầm dò xét tình thuống thân thể của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, kết quả đúng như hắn dự đoán, điểm này khiến sắc mặt Ý Thiên tái nhợt, nổi giận mắng:
- Đáng giận! Lại là Hắc Dục Ma Liên, ngươi đúng là muốn chết!
Câu Hồn Ma Địch hai mắt trợn trừng, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo khiếp sợ, chất vấn:
- Ngươi là ai, sao biết ta gieo Hắc Dục Ma Liên trên người của các nàng?
Ý Thiên lãnh khốc nói:
- Đợi thời điểm ngươi chết thì ngươi sẽ biết ta là ai.
Tà Đồng lạnh lùng nói:
- Ngươi hôm nay còn muốn sống sao? Ta hao hết tâm tư khiến các nàng mắc lừa, chính là vì bắt lấy các nàng, sau đó một mũi tên trúng hai con nhạn, ngươi chạy tới phá hư chuyện tốt của ta. Nếu ta không giết ngươi thì ta sao xứng là nam nhân?
Ý Thiên khẽ nói:
- Ta kỳ quái vì sao Cửu U Ma Thú Môn lại huy động nhân lực, thì ra là do ngươi tác quái. Đáng tiếc ngươi vận khí không tốt, không có phúc hưởng thụ hồng phúc tề thiên.
Tà Đồng giận dữ, quát:
- Lần đầu tiên là Duyến Nhược Thủy, lúc này là Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, tiểu tử ngươi luôn phá hư đại sự của ta, ngươi không chết, ta không tin tà.
Trong tiếng rống giận dữ, Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú nhanh chóng xoay quanh, phong tỏa đường lui của Ý Thiên.
Sắc mặt Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh lo lắng, hai nữ đã nhìn ra Ý Thiên là hảo ý cứu giúp, nhưng tình thế trước mắt không có lạc quan.
Ý Thiên tự nhiên hiểu tình huống bây giờ, đừng nói Tà Đồng khó đối phó, cho dù là Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú cũng khó đối phó.
Hơi trọng yếu hơn là, còn có Câu Hồn Ma Địch tại đây, muốn từ trong tay của bọn họ cứu Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh hai mỹ nữ tuyệt thế ra ngoài, chẳng khác gì bảo hổ lột da.
Giờ phút này Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh bởi vì trúng Hắc Dục Ma Liên cho nên tu vị bị hạn chế thật lớn, cơ hồ không thể phát huy sức chiến đấu, Ý Thiên muốn cứu hai nàng còn phải tao ngộ cường địch, vài đầu Phệ Hồn Thú, độ khó trong đó quá dễ hình dung ra được.
Trong lòng của Ý Thiên đang suy tư về đối sách, ngoài miệng thì không yếu thế chút nào.
- Ngươi không tin tà, chẳng lẽ còn tin thần sao? Gầ Thiên Dương Phong có nhiều cao thủ, Vạn Kiếm Cung kiếm trận uy lực vô cùng. Ngươi nói bọn họ biết rõ ngươi trốn ở đây, lại lén cấu kết với Câu Hồn Ma Địch cộng đồng đánh lén bọn họ, bọn họ sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?
Tà Đồng tức giận nói:
- Chờ bọn chúng chạy tới, tiểu tử ngươi đã sớm chết. Trông cậy vào Vạn Kiếm Cung, ngươi chờ kiếp sau đi.
Ý Thiên phản nói:
- Vậy cũng rất khó nói.
Lời nói còn bên tai, trên người Ý Thiên đột nhiên bắn ra cột sáng thông thiên, lập tức hấp dẫn vô số cao thủ ở đây chú ý.
Tà Đồng chửi bới một tiếng, hạ lệnh cho Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú tiến công.
Câu Hồn Ma Địch thì phiêu nhiên vung vẫy ma địch trong tay, sóng âm phong tỏa khu vực này, thời không bắt đầu đông cứng lại.
Ý Thiên sớm có chuẩn bị, cũng tế tiên khí Hồng Vân Tráo, đem Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh thu vào bên trong.
Sau đó Ý Thiên giương đông kích tây, thi triển điệp ảnh di động nhanh chóng trong khu vực nhỏ, hình thành không gian hỗn loạn gấp khúc, dùng mê hoặc Tà Đồng và Câu Hồn Ma Địch.
Hoàn thành một bước này, Ý Thiên bắt đầu áp dụng phương án đào tẩu, dùng địa hành chi thuật làm cơ sở, rất nhanh độn địa đào tẩu, tiến vào trong rễ cây đại thụ, hóa thành viên bi còn nhỏ hơn phân tử chui thẳng vào trong cây, sau đó phóng lên trời.
Thời điểm Ý Thiên độn địa thì Tà Đồng có chỗ phát giác, chân phải hung hăng nện vào mặt đất, lực lượng đáng sợ tỏa ra khiến bùn đất cứng lại.
Tà Đồng phản ứng hết sức nhanh chóng, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới Ý Thiên lại hóa thành hạt bụi, tiến vào rễ cây sau đó từ trong thân cây đào thoát lên trời.
Câu Hồn Ma Địch cũng không nghĩ ra Ý Thiên lại chọn chạy trốn như vậy, thân thể bắn thẳng lên giữa không trung, ý đồ chặn đường truy tung, lại khiến cho cao thủ Vạn Kiếm Cung phát giác.
Câu Hồn Ma Địch chần chờ đôi chút, Ý Thiên đã trốn không thấy bóng dáng đâu cả, hắn lúc này vô cùng tức giận, nhưng cân nhắc tình thế trước mắt cho nên buông tha, trở lại bên cạnh Tà Đồng.
Thấp giọng nói chuyện với nhau hai câu, Câu Hồn Ma Địch vội vàng rời đi.
Tà Đồng thấy con vịt tới tay bay tới, thiếu chút nữa tức điên lên, hắn đã hận Ý Thiên thấu xương.
Hàn quang lóe lên, kiếm khí như rồng.
CAo thủ Vạn Kiếm Cung phát giácđộng tĩnh bên này, lập tức phái Hoa Thiên Vũ đi qua dò xét.
Tà Đồng lòng tràn đầy phẫn nộ, nhưng lý trí lựa chọn bỏ chạy, cũng ra lệnh cho yêu thú bên kia rút lui, một hồi hỗn chiến chấm dứt nhanh chóng.
Hoa Thiên Vũ đến chậm một bước, cũng không có tìm được Tà Đồng, chỉ cảm nhận được trong không khí có khí tức âm hàn, phán đoán nơi này đã xảy ra chuyện không muốn ai biết, hoặc là có người không muốn ai biết.
Dừng lại một lát, Hoa Thiên Vũ phi thân rời đi, tất cả chấm dứt như vậy.
Bầu trời rất nhanh khôi phục sáng ngời, các lộ cao thủ kiểm kê chiến trường, nơi này lưu lại quá nhiều thi thể yêu thú và cao thủ, mọi người thở dài.
Một trận chiến này, Cửu U Ma Thú Môn cũng không có chiếm ưu thế rõ ràng, mà mấy trăm cao thủ vì cướp đoạt Thần Hồn Ngưng Hình Châu cũng giảm đi ba thành.
Ý Thiên giờ phút này đã rời khỏi Thiên Dương Phong ước chừng ngoài trăm dặm, tiến vào thâm cốc yên tĩnh, biểu lộ trên mặt quái dị, một người trong cốc đi tới đi lui, nhìn qua đầy lo nghĩ.
Một lát sau Ý Thiên dừng bước lại, dường như có quyết định, lập tức thử Lạc Ngọc Kiều và Tào Băng Oánh ra khỏi Hồng Vân Tráo.
Nhìn qua Ý Thiên, Lạc Ngọc Kiều vẻ mặt lạnh lùng, hỏi:
- Ngươi làm gì phải cứu chúng ta? Ngươi không sợ ngày sau chúng ta giết ngươi?
Tào Băng Oánh kéo tay Lạc Ngọc Kiều, khuyên nhủ:
- Đừng như vậy, trước nghe hắn nói nguyên nhân đi.
Tào Băng Oánh tính cách cũng ôn hòa một ít, không có tự ngạo tùy hứng như Lạc Ngọc Kiều.
Ý Thiên không tâm tư bực bội với các nàng, trầm giọng nói:
- Ta cứu các ngươi chính là vì không muốn thấy các ngươi rơi vào trong tay Tà Đồng. Về phần ân oán của các ngươi và Duyến Y Mộng, nàng ta không hận các ngươi, ta cũng không đáng để ý. Hiện tại các ngươi bị Câu Hồn Ma Địch gieo Hắc Dục Ma Liên trong người, đây là vật chí âm chí tà, có thể tùy thời yêu hiếp tính mạng của các ngươi.
Lạc Ngọc Kiều khẽ nói:
- Ngươi nói lời này có ý tứ gì? Muốn xem chúng ta xáu mặt sao?
Ý Thiên trừng nàng, rất muốn nổi giận với nàng, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy quật cường bất khuất của nàng, lại nén tức giận trong lòng.
- Hắc Dục Ma Liên là một thứ quỷ dị, nó sẽ gửi trong người các ngươi thời gian dài, hấp thụ nguyên lực của các ngươi, cũng hạn chế thực lực các ngươi. Đồng thời ngực của các ngươi sẽ xuất hiện ấn ký hình đóa hoa sen, đó chính là Hắc Dục Ma Liên, có năng lực thôi tình, thăm dò, khống chế các ngươi.
Tào Băng Oánh thở nhẹ một tiếng, hỏi:
- Phải hóa giải thế nào?
Ý Thiên nhìn qua Tào Băng Oánh, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Trước khi chưa trừ tận gốc Hắc Dục Ma Liên, nhớ lấy không được ở gần với Tà Đồng và Câu Hồn Ma Địch. Câu Hồn Ma Địch có thể thông qua Hắc Dục Ma Liên thôi phát dục vọng của các ngươi, do đó khống chế thân thể các ngươi. Muốn hóa giải Hắc Dục Ma Liên trong người, chỉ có thể dùng lực lượng chí dương chí cương bức nó ra ngoài cơ thể, nhưng người thi pháp cứu các ngươi phải có tu vị thâm hậu, nếu không sẽ bị Hắc Dục Ma Liên cắn trả.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Chuyện này dễ dàng, chúng ta nên quay về sư môn đi, tìm người bức độc ra ngoài là được.
Tào Băng Oánh lưu ý biểu lộ của Ý Thiên, nói:
- Nhìn qua biểu lộ của hắn, chỉ sợ chuyện này không dễ dàng như vậy.
Ý Thiên cười khổ nói:
- Hắc Dục Ma Liên trong người các ngươi tương đương với một phân thân của Câu Hồn Ma Địch, trừ phi có thể tìm được phương pháp khắc chế Câu Hồn Ma Địch, nếu không chỉ cần tìm người có tu vị vượt qua Câu Hồn Ma Địch mới có hy vọng bức độ này ra ngoài. Đổi loại cách làm này, Hắc Dục Ma Liên giống như là một Vũ Đế chiếm giữ trong người của các ngươi, muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, nói dễ vậy sao?
Lạc Ngọc Kiều nghi vấn nói:
- Vì sao ngươi tinh thông những chuyện này?
Ý Thiên cười khổ, lắc đầu không nói.
Tào Băng Oánh hỏi:
- Không muốn nói hay là không muốn nói với chúng ta?
Ý Thiên nói:
- Ta đã nói cho các ngươi biết phương pháp hóa giải, chuyện khác ta không tiện nói thêm.
Tào Băng Oánh nhìn qua ánh mắt Ý Thiên, tập trung ánh mắt của hắn, trầm giọng nói:
- Ta cảm thấy ngươi có một số việc lừa chúng ta.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Dùng quan hệ của chúng ta, ta cũng không có khả năng chuyện gì cũng nói cho các ngươi nghe.
Lạc Ngọc Kiều khẽ nói:
- Vậy ngươi cứu chúng ta làm gì?
Ý Thiên sững sờ, hắn tự vấn lòng, mình cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Nhưng mà Ý Thiên lại vô ý thức nói một đằng làm một nẻo, hắn cũng hối hận vì nói ra lời vừa rồi.
- Tu vị của Câu Hồn Ma Địch thâm bất khả trắc, pháp quyết tu luyện chí âm chí tà. Theo ta được biết, muốn trừ tận gốc Hắc Dục Ma Liên chỉ có hai chủng phương pháp, đầu tiên là Nam Cung thế gia Đại Nhật Phần Thiên Quyết, thứ hai là Âm Dương Hòa Hợp Phái Xích Âm Tử Dương Quyết.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Phần Thiên Quyết lấy từ trong Cửu Thiên Quyết của đạo gia, rơi vào trong tay Nam Cung thế gia. Mà Âm Dương Hòa Hợp Phái sớm đã diệt sạch, ngươi nói phương pháp này là rỗng tuếch.
Tào Băng Oánh hiếu kỳ nói:
- Dường như ngươi rất hiểu Câu Hồn Ma Địch, các ngươi trước đó quan nhau sao? Ngươi là ai?
Ý Thiên nói:
- Không cần quan tâm ta là ai, ta có thể cứu các ngươi một lần, đó là vận khí của các ngươi. Còn lại phải xem các ngươi rồi, ta không có khả năng mỗi lần đều có thể cứu được các ngươi. Bởi vì quan hệ tới Thần Hồn Ngưng Hình Châu cho nên nơi này tập trung nhiều cao thủ, các ngươi tốt nhất nghĩ cách liên lạc với sư muôn đi, để tránh lại rơi vào tay của người khác.
Nhìn qua hai nữ, Ý Thiên định rời đi.
Tào Băng Oánh gọi lại Ý Thiên, trên gương mặt tuyệt sắc tươi cười, nói khẽ:
- Cảm ơn ngươi.
Đây chính là những gia hỏa khủng bố, chuyên môn thôn phệ hồn phách và nguyên thần của người ta.
Vài còn Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú này hình thành vòng vây, đang phát động tiến công.
Ý Thiên tới gần xem xét, người bị vây công chính là Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, điểm này khiến Ý Thiên cảm thấy đắng chát, hắn thật sự đã nói mình quá bất hạnh.
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh đang ở chung, do Tào Băng Oánh phát động trận pháp phòng ngự, Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú tuy lợi hại, nhưng lại không thể làm gì.
Nhìn thấy cảnh này Ý Thiên thoáng yên tâm lại.
Nhưng mà thời điểm nội tâm của hắn buông lỏng, một tiếng địch như có như không hiện ra bên tai của hắn, lập tức chui vào trong trận pháp của Tào Băng Oánh.
Một khắc này tâm thần Ý Thiên chấn động, đột nhiên tỉnh ngộ, trong nội tâm chửi bới một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất tới chỗ của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hy vọng còn có thể bổ cứu.
Nhưng mà Ý Thiên tốc độ mặc dù nhanh, phản ứng vẫn chậm một bước.
Thời điểm tiếng địch vang lên, thân thể Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh chấn động, một cảm giác nguy hiểm bao phủ nội tâm của hai nàng.
Đây là cử động vô ý thức, hai nữ đồng thời triển khai phòng ngự, nhưng mà tốc độ mở trận pháp kết giới vẫn chậm một bước.
Trong nháy mắt một thân ảnh hiện ra, một lực lượng âm hàn quỷ dị đánh vào ngực của hai nàng, thân thể của các nàng chấn động, nguyên lực trong người suy giảm nhanh chóng, tu vị bị hạn chế.
Đến lúc đó Tào Băng Oánh bố trí trận pháp phòng ngự cũng tan rã nhanh chóng.
Thân ảnh thần bí bật cười, xuất hiện trong mắt của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh.
Đó là một thiếu niên mặc áo đen, vẻ mặt âm trầm cùng lãnh khốc, tay phải cầm cây sáo đen nhánh, cho người ta cảm giác già nua.
Lạc Ngọc Kiều vẻ mặt kinh sợ nhìn qua thiếu niên mặc áo đen, chất vấn:
- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao ám toán chúng ta?
Thiếu niên mặc áo đen cười lạnh nói:
- Câu Hồn Ma Địch.
Chỉ bốn chữ này mang theo băng hàn thấu xương, làm cho Lạc Ngọc Kiều chấn động, Tào Băng Oánh biến sắc, hiển nhiên cao thủ Đạo Châu cũng từng nghe nói qua truyền thuyết của Câu Hồn Ma Địch.
Thời điểm này Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú nhanh chóng tản ra, Cửu U Ma Thú Môn Tà Đồng xuất hiện bên cạnh Câu Hồn Ma Địch, ánh mắt dâm tà nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý..
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh nhìn thấy Tà Đồng thì cảm giác mát lạnh bao phủ toàn thân, các nàng tự nhiên hiểu thủ đoạn và tà ác của Tà Đồng, hiểu kế tiếp các nàng sẽ tao ngộ cái gì.
Nhưng mà thời điểm Tà Đồng xuất hiện, Ý Thiên cũng xuất hiện bên cạnh Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, chuyện này khiến Tà Đồng, Câu Hồn Ma Địch, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh bốn người đều cảm thấy kinh ngạc.
Tươi cười trên mặt của Tà Đồng nhanh chóng biến mất, mà chuyển biến thành tức giận khôn cùng, nhìn qua Ý Thiên quát:
- Vân Hạo Dương đáng giận, hôm nay nếu ta không giết ngươi, thì ta không phải là Tà Đồng.
Lạc Ngọc Kiều nhìn qua bóng lưng của Vân Hạo Dương, ngữ khí bất thiện nói:
- Ngươi tới làm gì?
Tào Băng Oánh bắt lấy tay của Lạc Ngọc Kiều, ý bảo nàng không nên tức giận, bởi vì Tào Băng Oánh nhớ rõ, trước đó là Vân Hạo Dương cứu nàng thoát ly Thất Sát Phong.
Ý Thiên không để ý đến Tà Đồng, hai tay cầm lấy bàn tay như ngọc của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, ánh mắt lăng lệ trừng mắt Câu Hồn Ma Địch, chất vấn:
- Ngươi làm gì trên người của các nàng?
Câu Hồn Ma Địch hờ hững nói:
- Ta không thích bị người ta chất vấn, ngươi muốn biết thì cứ tìm hiểu.
Ý Thiên âm thầm dò xét tình thuống thân thể của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, kết quả đúng như hắn dự đoán, điểm này khiến sắc mặt Ý Thiên tái nhợt, nổi giận mắng:
- Đáng giận! Lại là Hắc Dục Ma Liên, ngươi đúng là muốn chết!
Câu Hồn Ma Địch hai mắt trợn trừng, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo khiếp sợ, chất vấn:
- Ngươi là ai, sao biết ta gieo Hắc Dục Ma Liên trên người của các nàng?
Ý Thiên lãnh khốc nói:
- Đợi thời điểm ngươi chết thì ngươi sẽ biết ta là ai.
Tà Đồng lạnh lùng nói:
- Ngươi hôm nay còn muốn sống sao? Ta hao hết tâm tư khiến các nàng mắc lừa, chính là vì bắt lấy các nàng, sau đó một mũi tên trúng hai con nhạn, ngươi chạy tới phá hư chuyện tốt của ta. Nếu ta không giết ngươi thì ta sao xứng là nam nhân?
Ý Thiên khẽ nói:
- Ta kỳ quái vì sao Cửu U Ma Thú Môn lại huy động nhân lực, thì ra là do ngươi tác quái. Đáng tiếc ngươi vận khí không tốt, không có phúc hưởng thụ hồng phúc tề thiên.
Tà Đồng giận dữ, quát:
- Lần đầu tiên là Duyến Nhược Thủy, lúc này là Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, tiểu tử ngươi luôn phá hư đại sự của ta, ngươi không chết, ta không tin tà.
Trong tiếng rống giận dữ, Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú nhanh chóng xoay quanh, phong tỏa đường lui của Ý Thiên.
Sắc mặt Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh lo lắng, hai nữ đã nhìn ra Ý Thiên là hảo ý cứu giúp, nhưng tình thế trước mắt không có lạc quan.
Ý Thiên tự nhiên hiểu tình huống bây giờ, đừng nói Tà Đồng khó đối phó, cho dù là Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú cũng khó đối phó.
Hơi trọng yếu hơn là, còn có Câu Hồn Ma Địch tại đây, muốn từ trong tay của bọn họ cứu Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh hai mỹ nữ tuyệt thế ra ngoài, chẳng khác gì bảo hổ lột da.
Giờ phút này Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh bởi vì trúng Hắc Dục Ma Liên cho nên tu vị bị hạn chế thật lớn, cơ hồ không thể phát huy sức chiến đấu, Ý Thiên muốn cứu hai nàng còn phải tao ngộ cường địch, vài đầu Phệ Hồn Thú, độ khó trong đó quá dễ hình dung ra được.
Trong lòng của Ý Thiên đang suy tư về đối sách, ngoài miệng thì không yếu thế chút nào.
- Ngươi không tin tà, chẳng lẽ còn tin thần sao? Gầ Thiên Dương Phong có nhiều cao thủ, Vạn Kiếm Cung kiếm trận uy lực vô cùng. Ngươi nói bọn họ biết rõ ngươi trốn ở đây, lại lén cấu kết với Câu Hồn Ma Địch cộng đồng đánh lén bọn họ, bọn họ sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?
Tà Đồng tức giận nói:
- Chờ bọn chúng chạy tới, tiểu tử ngươi đã sớm chết. Trông cậy vào Vạn Kiếm Cung, ngươi chờ kiếp sau đi.
Ý Thiên phản nói:
- Vậy cũng rất khó nói.
Lời nói còn bên tai, trên người Ý Thiên đột nhiên bắn ra cột sáng thông thiên, lập tức hấp dẫn vô số cao thủ ở đây chú ý.
Tà Đồng chửi bới một tiếng, hạ lệnh cho Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú tiến công.
Câu Hồn Ma Địch thì phiêu nhiên vung vẫy ma địch trong tay, sóng âm phong tỏa khu vực này, thời không bắt đầu đông cứng lại.
Ý Thiên sớm có chuẩn bị, cũng tế tiên khí Hồng Vân Tráo, đem Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh thu vào bên trong.
Sau đó Ý Thiên giương đông kích tây, thi triển điệp ảnh di động nhanh chóng trong khu vực nhỏ, hình thành không gian hỗn loạn gấp khúc, dùng mê hoặc Tà Đồng và Câu Hồn Ma Địch.
Hoàn thành một bước này, Ý Thiên bắt đầu áp dụng phương án đào tẩu, dùng địa hành chi thuật làm cơ sở, rất nhanh độn địa đào tẩu, tiến vào trong rễ cây đại thụ, hóa thành viên bi còn nhỏ hơn phân tử chui thẳng vào trong cây, sau đó phóng lên trời.
Thời điểm Ý Thiên độn địa thì Tà Đồng có chỗ phát giác, chân phải hung hăng nện vào mặt đất, lực lượng đáng sợ tỏa ra khiến bùn đất cứng lại.
Tà Đồng phản ứng hết sức nhanh chóng, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới Ý Thiên lại hóa thành hạt bụi, tiến vào rễ cây sau đó từ trong thân cây đào thoát lên trời.
Câu Hồn Ma Địch cũng không nghĩ ra Ý Thiên lại chọn chạy trốn như vậy, thân thể bắn thẳng lên giữa không trung, ý đồ chặn đường truy tung, lại khiến cho cao thủ Vạn Kiếm Cung phát giác.
Câu Hồn Ma Địch chần chờ đôi chút, Ý Thiên đã trốn không thấy bóng dáng đâu cả, hắn lúc này vô cùng tức giận, nhưng cân nhắc tình thế trước mắt cho nên buông tha, trở lại bên cạnh Tà Đồng.
Thấp giọng nói chuyện với nhau hai câu, Câu Hồn Ma Địch vội vàng rời đi.
Tà Đồng thấy con vịt tới tay bay tới, thiếu chút nữa tức điên lên, hắn đã hận Ý Thiên thấu xương.
Hàn quang lóe lên, kiếm khí như rồng.
CAo thủ Vạn Kiếm Cung phát giácđộng tĩnh bên này, lập tức phái Hoa Thiên Vũ đi qua dò xét.
Tà Đồng lòng tràn đầy phẫn nộ, nhưng lý trí lựa chọn bỏ chạy, cũng ra lệnh cho yêu thú bên kia rút lui, một hồi hỗn chiến chấm dứt nhanh chóng.
Hoa Thiên Vũ đến chậm một bước, cũng không có tìm được Tà Đồng, chỉ cảm nhận được trong không khí có khí tức âm hàn, phán đoán nơi này đã xảy ra chuyện không muốn ai biết, hoặc là có người không muốn ai biết.
Dừng lại một lát, Hoa Thiên Vũ phi thân rời đi, tất cả chấm dứt như vậy.
Bầu trời rất nhanh khôi phục sáng ngời, các lộ cao thủ kiểm kê chiến trường, nơi này lưu lại quá nhiều thi thể yêu thú và cao thủ, mọi người thở dài.
Một trận chiến này, Cửu U Ma Thú Môn cũng không có chiếm ưu thế rõ ràng, mà mấy trăm cao thủ vì cướp đoạt Thần Hồn Ngưng Hình Châu cũng giảm đi ba thành.
Ý Thiên giờ phút này đã rời khỏi Thiên Dương Phong ước chừng ngoài trăm dặm, tiến vào thâm cốc yên tĩnh, biểu lộ trên mặt quái dị, một người trong cốc đi tới đi lui, nhìn qua đầy lo nghĩ.
Một lát sau Ý Thiên dừng bước lại, dường như có quyết định, lập tức thử Lạc Ngọc Kiều và Tào Băng Oánh ra khỏi Hồng Vân Tráo.
Nhìn qua Ý Thiên, Lạc Ngọc Kiều vẻ mặt lạnh lùng, hỏi:
- Ngươi làm gì phải cứu chúng ta? Ngươi không sợ ngày sau chúng ta giết ngươi?
Tào Băng Oánh kéo tay Lạc Ngọc Kiều, khuyên nhủ:
- Đừng như vậy, trước nghe hắn nói nguyên nhân đi.
Tào Băng Oánh tính cách cũng ôn hòa một ít, không có tự ngạo tùy hứng như Lạc Ngọc Kiều.
Ý Thiên không tâm tư bực bội với các nàng, trầm giọng nói:
- Ta cứu các ngươi chính là vì không muốn thấy các ngươi rơi vào trong tay Tà Đồng. Về phần ân oán của các ngươi và Duyến Y Mộng, nàng ta không hận các ngươi, ta cũng không đáng để ý. Hiện tại các ngươi bị Câu Hồn Ma Địch gieo Hắc Dục Ma Liên trong người, đây là vật chí âm chí tà, có thể tùy thời yêu hiếp tính mạng của các ngươi.
Lạc Ngọc Kiều khẽ nói:
- Ngươi nói lời này có ý tứ gì? Muốn xem chúng ta xáu mặt sao?
Ý Thiên trừng nàng, rất muốn nổi giận với nàng, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy quật cường bất khuất của nàng, lại nén tức giận trong lòng.
- Hắc Dục Ma Liên là một thứ quỷ dị, nó sẽ gửi trong người các ngươi thời gian dài, hấp thụ nguyên lực của các ngươi, cũng hạn chế thực lực các ngươi. Đồng thời ngực của các ngươi sẽ xuất hiện ấn ký hình đóa hoa sen, đó chính là Hắc Dục Ma Liên, có năng lực thôi tình, thăm dò, khống chế các ngươi.
Tào Băng Oánh thở nhẹ một tiếng, hỏi:
- Phải hóa giải thế nào?
Ý Thiên nhìn qua Tào Băng Oánh, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Trước khi chưa trừ tận gốc Hắc Dục Ma Liên, nhớ lấy không được ở gần với Tà Đồng và Câu Hồn Ma Địch. Câu Hồn Ma Địch có thể thông qua Hắc Dục Ma Liên thôi phát dục vọng của các ngươi, do đó khống chế thân thể các ngươi. Muốn hóa giải Hắc Dục Ma Liên trong người, chỉ có thể dùng lực lượng chí dương chí cương bức nó ra ngoài cơ thể, nhưng người thi pháp cứu các ngươi phải có tu vị thâm hậu, nếu không sẽ bị Hắc Dục Ma Liên cắn trả.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Chuyện này dễ dàng, chúng ta nên quay về sư môn đi, tìm người bức độc ra ngoài là được.
Tào Băng Oánh lưu ý biểu lộ của Ý Thiên, nói:
- Nhìn qua biểu lộ của hắn, chỉ sợ chuyện này không dễ dàng như vậy.
Ý Thiên cười khổ nói:
- Hắc Dục Ma Liên trong người các ngươi tương đương với một phân thân của Câu Hồn Ma Địch, trừ phi có thể tìm được phương pháp khắc chế Câu Hồn Ma Địch, nếu không chỉ cần tìm người có tu vị vượt qua Câu Hồn Ma Địch mới có hy vọng bức độ này ra ngoài. Đổi loại cách làm này, Hắc Dục Ma Liên giống như là một Vũ Đế chiếm giữ trong người của các ngươi, muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, nói dễ vậy sao?
Lạc Ngọc Kiều nghi vấn nói:
- Vì sao ngươi tinh thông những chuyện này?
Ý Thiên cười khổ, lắc đầu không nói.
Tào Băng Oánh hỏi:
- Không muốn nói hay là không muốn nói với chúng ta?
Ý Thiên nói:
- Ta đã nói cho các ngươi biết phương pháp hóa giải, chuyện khác ta không tiện nói thêm.
Tào Băng Oánh nhìn qua ánh mắt Ý Thiên, tập trung ánh mắt của hắn, trầm giọng nói:
- Ta cảm thấy ngươi có một số việc lừa chúng ta.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Dùng quan hệ của chúng ta, ta cũng không có khả năng chuyện gì cũng nói cho các ngươi nghe.
Lạc Ngọc Kiều khẽ nói:
- Vậy ngươi cứu chúng ta làm gì?
Ý Thiên sững sờ, hắn tự vấn lòng, mình cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Nhưng mà Ý Thiên lại vô ý thức nói một đằng làm một nẻo, hắn cũng hối hận vì nói ra lời vừa rồi.
- Tu vị của Câu Hồn Ma Địch thâm bất khả trắc, pháp quyết tu luyện chí âm chí tà. Theo ta được biết, muốn trừ tận gốc Hắc Dục Ma Liên chỉ có hai chủng phương pháp, đầu tiên là Nam Cung thế gia Đại Nhật Phần Thiên Quyết, thứ hai là Âm Dương Hòa Hợp Phái Xích Âm Tử Dương Quyết.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Phần Thiên Quyết lấy từ trong Cửu Thiên Quyết của đạo gia, rơi vào trong tay Nam Cung thế gia. Mà Âm Dương Hòa Hợp Phái sớm đã diệt sạch, ngươi nói phương pháp này là rỗng tuếch.
Tào Băng Oánh hiếu kỳ nói:
- Dường như ngươi rất hiểu Câu Hồn Ma Địch, các ngươi trước đó quan nhau sao? Ngươi là ai?
Ý Thiên nói:
- Không cần quan tâm ta là ai, ta có thể cứu các ngươi một lần, đó là vận khí của các ngươi. Còn lại phải xem các ngươi rồi, ta không có khả năng mỗi lần đều có thể cứu được các ngươi. Bởi vì quan hệ tới Thần Hồn Ngưng Hình Châu cho nên nơi này tập trung nhiều cao thủ, các ngươi tốt nhất nghĩ cách liên lạc với sư muôn đi, để tránh lại rơi vào tay của người khác.
Nhìn qua hai nữ, Ý Thiên định rời đi.
Tào Băng Oánh gọi lại Ý Thiên, trên gương mặt tuyệt sắc tươi cười, nói khẽ:
- Cảm ơn ngươi.
/736
|