Ý Thiên tâm niệm khẽ động, Ngưng Hồn Châu trong tay chậm rãi bay lên không trung, ở giữa không trung nó xoay tròn thật nhanh, rất nhanh bắn ra hào quang sáng ngơi, hình thành một đạo màn sáng, nhìn rõ đây là một bàn tay trắng như ngọc, vòng ngọc trong cổ tay của nàng bỗng nhiên sáng lên.
Nhìn thấy một màn này, Lý Nhược Nhiên kinh nghi nói:
- Đây là bàn tay nữ nhân, vòng ngọc kia chính là Huyễn Lân?
Tô Nhã Ngọc truy vấn:
- Không biết cái vòng này đang ở nơi nào?
Ý Thiên tiếp tục thúc dục Ngưng Hồn Châu, nhưng thấy nó xoay tròn giữa không trung, lập tức bắn ra một đạo hào quang về phía tây.
- Tại Hư Châu, tình huống cụ thể đợi tới Hư Châu, có lẽ có thể cảm ứng được.
Nam Cung Uyển Nghi kinh nghi nói:
- Hư Châu, đây chính là địa bàn của Hư Không Thần Điện, khoảng cách Đạo Châu rất xa, cần phải xuyên qua Vân Châu.
Từ Nhược Hoa nói:
- Theo tình huống trước mắt mà nhìn, chúng ta phải rời khỏi Đạo Châu này.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Rời đi là tất nhiên, nhưng trước khi đi, chuyện ở Đạo Châu này phải an bài một ít.
Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hỏi:
- Các ngươi có chuyện gì xử lý không?
Tào Băng Oánh lắc đầu nói:
- Ta không có gì, nhưng Ngọc Kiều tạm thời phải lưu lại, xử lý một chuyện.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Trước mắt cao thủ tụ tập tại Đạo Châu, chúng ta cần phải lưu lại chú ý mật thiết động tĩnh của Bát Cực Thần Điện.
Ý Thiên gật đầu, hỏi:
- Phương diện khác mọi người có đề nghị hay cái nhìn gì hay không?
Nạp Lan Tú Quyên hỏi:
- Đối với Duyến Nhược Thủy, ngươi có ý định gì hay không?
Ý Thiên nói:
- Trước khi đi, ta sẽ thông báo cho nàng.
Lan Hinh hỏi:
- Thiếu gia, về tôn chỉ của Âm Dương Hòa Hợp Phái, ngươi có yêu cầu gì?
Ý Thiên nhìn qua mọi người, trịnh trọng tuyên bố:
- Về tôn chủi của Âm Dương Hòa Hợp Phái và trùng kiến, tất cả do Tào Băng Oánh phụ trách, chi tiết cụ thể nên nói với nàng, các ngươi chỉ cần toàn lực hiệp trợ nàng là được.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Như thế, kế tiếp chính là vấn đề chọn người, sư đệ ngươi ý định mang bao nhiêu người đi tìm Tam Tuyệt thần binh?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn qua Ý Thiên, trong mắt bọn họ khát vọng muốn đi.
Ý Thiên nhìn qua mọi người, nhíu mày lại, chuyện chọn người phải bàn bạc kỹ.
Tào Băng Oánh nhìn qua Hoang Đường đạo nhân, nói khẽ:
- Ngươi có đề nghị gì không?
Hoang Đường đạo nhân cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử này dựa vào khuôn mặt có thể đi khắp thiên hạ, lão đạo ta cũng không nói quá nhiều, chính các ngươi chậm rãi hao tổn tâm trí đi.
Kiếm Vô Địch reo lên:
- Này, lão đạo, ngươi không có suy nghĩ gì sao. Tất cả mọi người đang ở trên một con thuyền, dù gì cũng nên nói ra mốt ít a.
Hoang Đường đạo nhân cười quái dị nói:
- Thiên cơ bất khả lộ, vận mệnh thuộc về hắn thì không ai có thể cải biến được.
Đối với lão đạo nói nhảm, mọi người chưa từng có để ý tới, đều chờ đợi Ý Thiên lên tiếng.
Cân nhắc một lát, Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Tìm kiếm Tam Tuyệt thần binh là chuyện phải che giấu, không thể quá phận đường hoàng, cho nên người càng ít càng tốt. Nhưng cân nhắc tới nguy hiểm trong đó, một mình ta hành động thì các ngươi khẳng định cũng lo lắng, bởi vậy ta ý định mang Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc đồng hành, Nạp Lan Tú Quyên âm thầm theo đuôi, những người còn lại phải trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, bởi vì các ngươi không có quá nhiều thời gian.
Ứng Thải Liên nghe vậy đại hỉ, Tô Nhã Ngọc thì mỉm cười, những người khác thì mất hứng.
Kiếm Vô Địch reo lên:
- Ý Thiên đại ca, ngươi không cho ta đi sao?
Lan Hinh nói:
- Thiếu gia, ta muốn đi bên cạnh ngươi.
Nam Cung Uyển Nghi nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Lý Nhược Nhiên, lập tức nói với Ý Thiên:
- Nếu không ngươi mang Nhược Hoa theo đi.
Ý Thiên hiểu dụng ý của Nam Cung Uyển Nghi, thoáng chần chờ sau đó đồng ý.
- Cũng tốt, ta sẽ mang Nhược Hoa theo bên cạnh. Vân Châu sẽ do tỷ tỷ cùng sư tỷ cầm đầu, Hoang Đường đạo nhân ở bên cạnh chỉ điểm, chuyện trùng kiến này do Băng Oánh phụt rách. Cổ Ngũ có rảnh truyền thụ cho Kiếm Vô Địch một ít pháp quyết, Thiết Phong ta sẽ có an bài khác.
Đối với Ý Thiên quyết định, mọi người không có quá nhiều cách nhìn, hết thảy cứ như vậy mà định.
Sau đó Ý Thiên gọi Tào Băng Oánh, Nạp Lan Tú Quyên, Liên Thiết Phong, Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên tới bên cạnh, một mình nói chuyện với bọn họ.
- Băng Oánh ở phương diện vận dụng trận pháp đạt tới mức xuất thần nhập hóa, đây là nguyên nhân trọng yếu ta giao chuyện trùng kiến cho nàng. Nạp Lan Tú Quyên tại Vân Châu có thế lực cực kỳ cường đại, ta muốn ngươi phái Trúc nhi trở về, điều động tất cả lực lượng, toàn lực hiệp trợ hành động lần này.
Nạp Lan Tú Quyên nhõng nhẽo cười nói:
- Không có vấn đề, ngươi làm môn chủ nói là tính toán.
Ý Thiên thoả mãn cười cười, lôi kéo tay Liên Thiết Phong, nhìn Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Thiết Phong là cao thủ luyện khí, ta chuẩn bị cho hắn hiệp trợ tỷ tỷ, nghĩ cách chữa trị Vô Biên Hoang Thành.
Nam Cung Uyển Nghi kinh ngạc nhìn qua Liên Thiết Phong, dường như không thể ngờ tiểu nam hài hơn mười tuổi dĩ nhiên là cao thủ luyện khí.
Tào Băng Oánh lần đầu nghe thấy Vô Biên Hoang Thành thì giật mình, bật thốt lên nói:
- Đây chính là thần khí, không thể ngờ rơi vào trong tay của các ngươi.
Liên Thiết Phong cau mày nói:
- Thần khí cũng không quá dễ dàng chữa trị, đoán chừng sẽ tốn nhiều công sức.
Ý Thiên vỗ vỗ vai Liên Thiết Phong, khích lệ nói:
- Buông tay đi làm, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được.
Liên Thiết Phong nhìn qua Ý Thiên, trịnh trọng gật đầu nói:
- Ý Thiên đại ca yên tâm, ta sẽ toàn lực ứng phó.
Đạt được Liên Thiết Phong trả lời như vậy, Ý Thiên mỉm cười, ánh mắt chuyển qua sư tỷ Lý Nhược Nhiên.
- Ta nhớ được sư tỷ vốn xuất thân từ Vân Châu, lúc này có chuyện khiến sư phủ bận tam rồi.
Lý Nhược Nhiên tinh nghịch cười nói:
- Có chỗ tốt gì sao?
Ý Thiên cười hắc hắc nói:
- Sư đệ nghèo hai tay trắng, không cho báo đáp gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp.
Lý Nhược Nhiên sắc mặt đỏ lên, mắng:
- Miệng chó không mọc ngà voi, coi chừng ta giáo huấn ngươi.
Ý Thiên nhìn qua Lý Nhược Nhiên, cười nói:
- Sư tỷ tu vị lại tiến bộ không ít, thế nhưng mà động thủ, ai thua ai thắng còn khó nói.
Nam Cung Uyển Nghi khuyên nhủ:
- Đừng để ý đến hắn, hắn cố ý trêu chọc ngươi đấy.
Lý Nhược Nhiên trừng mắt Ý Thiên, khẽ nói:
- Về sau ta lại thu thập ngươi, bây giờ thấy ngươi có thương thế trong người, trước nhớ kỹ.
Nói tới thương thế, Tào Băng Oánh lo lắng nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Thương thế của ngươi không sao chứ, lúc nào có thể khỏi hẳn?
Ý Thiên thu hồi dáng tươi cười, trầm ngâm nói:
- Đoán chừng còn phải một thời gian ngắn, thần khí lưu lại thương thế, không phải dễ dàng phục hồi như cũ được.
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Liệt Dương Thần Điện thần khí chí dương chí cương, ngươi chẳng lẻ không thể dùng Phần Thiên Quyết chữa thương sao?
Ý Thiên cười khổ nói:
- Tổn thương trên người của ta, không chỉ là thần khí Liệt Dương Thần Điện lưu lại, còn có Hư Không Thần Điện đánh lén.
Nhìn thấy một màn này, Lý Nhược Nhiên kinh nghi nói:
- Đây là bàn tay nữ nhân, vòng ngọc kia chính là Huyễn Lân?
Tô Nhã Ngọc truy vấn:
- Không biết cái vòng này đang ở nơi nào?
Ý Thiên tiếp tục thúc dục Ngưng Hồn Châu, nhưng thấy nó xoay tròn giữa không trung, lập tức bắn ra một đạo hào quang về phía tây.
- Tại Hư Châu, tình huống cụ thể đợi tới Hư Châu, có lẽ có thể cảm ứng được.
Nam Cung Uyển Nghi kinh nghi nói:
- Hư Châu, đây chính là địa bàn của Hư Không Thần Điện, khoảng cách Đạo Châu rất xa, cần phải xuyên qua Vân Châu.
Từ Nhược Hoa nói:
- Theo tình huống trước mắt mà nhìn, chúng ta phải rời khỏi Đạo Châu này.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Rời đi là tất nhiên, nhưng trước khi đi, chuyện ở Đạo Châu này phải an bài một ít.
Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hỏi:
- Các ngươi có chuyện gì xử lý không?
Tào Băng Oánh lắc đầu nói:
- Ta không có gì, nhưng Ngọc Kiều tạm thời phải lưu lại, xử lý một chuyện.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Trước mắt cao thủ tụ tập tại Đạo Châu, chúng ta cần phải lưu lại chú ý mật thiết động tĩnh của Bát Cực Thần Điện.
Ý Thiên gật đầu, hỏi:
- Phương diện khác mọi người có đề nghị hay cái nhìn gì hay không?
Nạp Lan Tú Quyên hỏi:
- Đối với Duyến Nhược Thủy, ngươi có ý định gì hay không?
Ý Thiên nói:
- Trước khi đi, ta sẽ thông báo cho nàng.
Lan Hinh hỏi:
- Thiếu gia, về tôn chỉ của Âm Dương Hòa Hợp Phái, ngươi có yêu cầu gì?
Ý Thiên nhìn qua mọi người, trịnh trọng tuyên bố:
- Về tôn chủi của Âm Dương Hòa Hợp Phái và trùng kiến, tất cả do Tào Băng Oánh phụ trách, chi tiết cụ thể nên nói với nàng, các ngươi chỉ cần toàn lực hiệp trợ nàng là được.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Như thế, kế tiếp chính là vấn đề chọn người, sư đệ ngươi ý định mang bao nhiêu người đi tìm Tam Tuyệt thần binh?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn qua Ý Thiên, trong mắt bọn họ khát vọng muốn đi.
Ý Thiên nhìn qua mọi người, nhíu mày lại, chuyện chọn người phải bàn bạc kỹ.
Tào Băng Oánh nhìn qua Hoang Đường đạo nhân, nói khẽ:
- Ngươi có đề nghị gì không?
Hoang Đường đạo nhân cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử này dựa vào khuôn mặt có thể đi khắp thiên hạ, lão đạo ta cũng không nói quá nhiều, chính các ngươi chậm rãi hao tổn tâm trí đi.
Kiếm Vô Địch reo lên:
- Này, lão đạo, ngươi không có suy nghĩ gì sao. Tất cả mọi người đang ở trên một con thuyền, dù gì cũng nên nói ra mốt ít a.
Hoang Đường đạo nhân cười quái dị nói:
- Thiên cơ bất khả lộ, vận mệnh thuộc về hắn thì không ai có thể cải biến được.
Đối với lão đạo nói nhảm, mọi người chưa từng có để ý tới, đều chờ đợi Ý Thiên lên tiếng.
Cân nhắc một lát, Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Tìm kiếm Tam Tuyệt thần binh là chuyện phải che giấu, không thể quá phận đường hoàng, cho nên người càng ít càng tốt. Nhưng cân nhắc tới nguy hiểm trong đó, một mình ta hành động thì các ngươi khẳng định cũng lo lắng, bởi vậy ta ý định mang Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc đồng hành, Nạp Lan Tú Quyên âm thầm theo đuôi, những người còn lại phải trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, bởi vì các ngươi không có quá nhiều thời gian.
Ứng Thải Liên nghe vậy đại hỉ, Tô Nhã Ngọc thì mỉm cười, những người khác thì mất hứng.
Kiếm Vô Địch reo lên:
- Ý Thiên đại ca, ngươi không cho ta đi sao?
Lan Hinh nói:
- Thiếu gia, ta muốn đi bên cạnh ngươi.
Nam Cung Uyển Nghi nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Lý Nhược Nhiên, lập tức nói với Ý Thiên:
- Nếu không ngươi mang Nhược Hoa theo đi.
Ý Thiên hiểu dụng ý của Nam Cung Uyển Nghi, thoáng chần chờ sau đó đồng ý.
- Cũng tốt, ta sẽ mang Nhược Hoa theo bên cạnh. Vân Châu sẽ do tỷ tỷ cùng sư tỷ cầm đầu, Hoang Đường đạo nhân ở bên cạnh chỉ điểm, chuyện trùng kiến này do Băng Oánh phụt rách. Cổ Ngũ có rảnh truyền thụ cho Kiếm Vô Địch một ít pháp quyết, Thiết Phong ta sẽ có an bài khác.
Đối với Ý Thiên quyết định, mọi người không có quá nhiều cách nhìn, hết thảy cứ như vậy mà định.
Sau đó Ý Thiên gọi Tào Băng Oánh, Nạp Lan Tú Quyên, Liên Thiết Phong, Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên tới bên cạnh, một mình nói chuyện với bọn họ.
- Băng Oánh ở phương diện vận dụng trận pháp đạt tới mức xuất thần nhập hóa, đây là nguyên nhân trọng yếu ta giao chuyện trùng kiến cho nàng. Nạp Lan Tú Quyên tại Vân Châu có thế lực cực kỳ cường đại, ta muốn ngươi phái Trúc nhi trở về, điều động tất cả lực lượng, toàn lực hiệp trợ hành động lần này.
Nạp Lan Tú Quyên nhõng nhẽo cười nói:
- Không có vấn đề, ngươi làm môn chủ nói là tính toán.
Ý Thiên thoả mãn cười cười, lôi kéo tay Liên Thiết Phong, nhìn Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Thiết Phong là cao thủ luyện khí, ta chuẩn bị cho hắn hiệp trợ tỷ tỷ, nghĩ cách chữa trị Vô Biên Hoang Thành.
Nam Cung Uyển Nghi kinh ngạc nhìn qua Liên Thiết Phong, dường như không thể ngờ tiểu nam hài hơn mười tuổi dĩ nhiên là cao thủ luyện khí.
Tào Băng Oánh lần đầu nghe thấy Vô Biên Hoang Thành thì giật mình, bật thốt lên nói:
- Đây chính là thần khí, không thể ngờ rơi vào trong tay của các ngươi.
Liên Thiết Phong cau mày nói:
- Thần khí cũng không quá dễ dàng chữa trị, đoán chừng sẽ tốn nhiều công sức.
Ý Thiên vỗ vỗ vai Liên Thiết Phong, khích lệ nói:
- Buông tay đi làm, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được.
Liên Thiết Phong nhìn qua Ý Thiên, trịnh trọng gật đầu nói:
- Ý Thiên đại ca yên tâm, ta sẽ toàn lực ứng phó.
Đạt được Liên Thiết Phong trả lời như vậy, Ý Thiên mỉm cười, ánh mắt chuyển qua sư tỷ Lý Nhược Nhiên.
- Ta nhớ được sư tỷ vốn xuất thân từ Vân Châu, lúc này có chuyện khiến sư phủ bận tam rồi.
Lý Nhược Nhiên tinh nghịch cười nói:
- Có chỗ tốt gì sao?
Ý Thiên cười hắc hắc nói:
- Sư đệ nghèo hai tay trắng, không cho báo đáp gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp.
Lý Nhược Nhiên sắc mặt đỏ lên, mắng:
- Miệng chó không mọc ngà voi, coi chừng ta giáo huấn ngươi.
Ý Thiên nhìn qua Lý Nhược Nhiên, cười nói:
- Sư tỷ tu vị lại tiến bộ không ít, thế nhưng mà động thủ, ai thua ai thắng còn khó nói.
Nam Cung Uyển Nghi khuyên nhủ:
- Đừng để ý đến hắn, hắn cố ý trêu chọc ngươi đấy.
Lý Nhược Nhiên trừng mắt Ý Thiên, khẽ nói:
- Về sau ta lại thu thập ngươi, bây giờ thấy ngươi có thương thế trong người, trước nhớ kỹ.
Nói tới thương thế, Tào Băng Oánh lo lắng nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Thương thế của ngươi không sao chứ, lúc nào có thể khỏi hẳn?
Ý Thiên thu hồi dáng tươi cười, trầm ngâm nói:
- Đoán chừng còn phải một thời gian ngắn, thần khí lưu lại thương thế, không phải dễ dàng phục hồi như cũ được.
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Liệt Dương Thần Điện thần khí chí dương chí cương, ngươi chẳng lẻ không thể dùng Phần Thiên Quyết chữa thương sao?
Ý Thiên cười khổ nói:
- Tổn thương trên người của ta, không chỉ là thần khí Liệt Dương Thần Điện lưu lại, còn có Hư Không Thần Điện đánh lén.
/736
|