Ý Thiên không có tránh và không ngăn cản gì cả, ánh mắt mang theo thống khổ nhưng trên miệng nổi nụ cười tàn khốc.
Thanh Ưng không lưu tình chút nào, tay phải năm ngón tay dùng sức có thể đoạn thạch phân kim, đánh thẳng vào lồng ngực của Ý Thiên, ý đồ một lần hành động đánh nát trái tim của hắn, phá hư cơ năng thân thể.
Nhưng mà làm cho Thanh Ưng kinh ngạc là, năm ngon tay phải gặp trở ngại thật lớn, đó là Hồng Vân Tráo trên người của Ý Thiên.
Cửu cấp tiên khí Hồng Vân Tráo vào lúc này hóa thành chiến giáp mặc lên người của Ý Thiên, ngăn cản một trảo lợi hại của Ý Thiên.
Thanh Ưng phản ứng nhanh nhẹn, vào lúc này rút lui ra phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện sau lưng Ý Thiên, một chưởng đánh vào ót của Ý Thiên.
Ý Thiên vẫn không nhúc nhích, khóe miệng vui vẻ âm trầm, ba nữ nội tâm run sợ.
- Ta nói rồi, tứ chi bất động cũng có thể giết ngươi, ngươi chưa từng nghĩ qua, trừ hai tay hai chân ra, trên người còn thứ gì có thể công kích đây?
Giọng nói băng hàn của Ý Thiên vang vọng trong hư không, trong quá trình tiến công khiến tâm thần Thanh Ưng chấn động, tuy tu vị của hắn hơn xa Ý Thiên, nhưng mà hắn lại không nhìn thấu nam tử tu vị Vũ Hoàng tuấn tú tà mị này.
Từ Nhược Hoa cùng Ứng Thải Liên thì hiểu Ý Thiên, vào lúc này nhớ tới lúc ở bên ngoài Phi Vân thành đấu với cao thủ Bát Cực Thần Điện khi đó.
Ánh sáng tím lóe lên, Ý Thiên mái tóc dài màu tím phiêu dật bồng bềnh, hóa thành cương châm hung ác như lợi khí, dùng tốc độ nhanh chóng khó hình dung bắn tới, xuyên thủng thân thể Thanh Ưng, trói buộc thân hình của hắn.
Một khắc này Thanh Ưng như có điều ngộ ra, hắn quát lớn một tiếng, một lực lượng đáng sợ từ trên người hắn bắn ra ngoài, ý đồ đánh bay Ý Thiên, kết quả Ý Thiên không thèm để ý tới.
Ý Thiên công kích rất quỷ dị, mái tóc dài dài ra mấy lần, hóa thành xúc tu dài hẹp, vẫn quấn quanh thân hình của Thanh Ưng, cũng thôn phệ nguyên lực trong người của hắn.
Loại lực lượng cắn nuốt nguyên lực và thần hồn này còn mang theo khí tức của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, cộng thêm Ý Thiên vào thời khắc này thi triển tinh thần công kích, tần suất chấn động cực cao, tần suất ý niệm chấn động vượt qua một ngàn vạn lần, đủ xoắn giết tất cả nguyên thần.
Thanh Ưng thân là một trong mười nhân vật khó chơi của Vân Châu, tự nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, tuy lúc đầu khinh thường nên bị Ý Thiên đánh lén ám toán, nhưng nếu muốn giết hắn thì không dễ dàng như vậy.
Cắn răng gượng chống, Thanh Ưng hội tụ hào quang quanh người, dưới tình huống bât lợi như vậy, triển khai toàn lực phòng ngự, ngăn cản ý niệm của Ý Thiên xâm lấn, ngăn cản mái tóc tím đang hấp thu nguyên lực của hắn.
Cảm nhận được Thanh Ưng phản kháng, Ý Thiên cũng không thèm để ý, hắn chỉ tăng sóng ý niệm chấn động lên gấp đôi, nhưng đối với Thanh Ưng mà nói đây chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
Kêu thảm một tiếng, Thanh Ưng phòng ngự tan vỡ, nguyên thần đã bị trọng thương, chân nguyên trong người tiết ra nòoài như suối, tu vị thực lực giảm xuống nhanh chóng.
Ý Thiên kéo Thanh Ưng tới trước mặt, âm trầm nhìn qua hắn, hỏi:
- Hối hận có tư vị thế nào?
Thanh Ưng khuôn mặt vặn vẹo, lạnh lùng nói:
- Ta còn chưa có chết, ngươi không nên đắc ý.
Ý Thiên cười nói:
- Ta biết rõ tu vị của ngươi cao, tu luyện không ít phó nguyên thần. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ cần nguyên thần xuất khiếu sẽ lập tức bị xé nát thành mảnh nhỏ. Trước mắt ý niệm công kích của ta chấn động hai ngàn vạn lần, ta có thể lập tức tăng nó lên mười ngàn vạn lần, ngươi nên biết uy lực của nó là thế nào.
Thanh Ưng tâm thần đại chấn, vẻ mặt khó tin nổi.
- Điều đó không có khả năng! Trên Vân Hoang đại lục này cho dù ngươi tu luyện tới Vũ Thánh đỉnh phong, sóng ý niệm chấn động cũng không cách nào vượt qua năm ngàn vạn lần.
Ý Thiên cũng không giải thích thêm, cười lạnh nói:
- Tin hay không đã không trọng yếu, ta chỉ cần biết rằng ngươi hôm nay đã hối hận, vậy là đủ. Hiện tại nên tiễn ngươi đi tới cuối nhân sinh của mình.
Tâm niệm khẽ động, Ý Thiên thúc dục Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, cưỡng ép thôn phệ Thanh Ưng, hấp thu vào trong người của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, do nó xử lý cường giả Vũ Đế này.
Theo Ý Thiên phân tích, Thanh Ưng tu vị hết sức kinh người, ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Đế, cũng có thể là Huyễn Đế.
Thôn phệ luyện hóa cao thủ như vậy, tu vị của Ý Thiên tăng lên thật lớn.
Nhưng mà trước mắt Ý Thiên lại không có tinh lực xử lý việc này, cho nên hắn cũng tiện nghi cho Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, xem như tặng chút nhân tình.
Ba nữ đi tới bên người Ý Thiên, ánh mắt hoảng sợ nhìn qua hắn, càng cảm thấy khó hiểu tu vị thực lực của hắn.
Ý Thiên thu hồi Hồng Vân Tráo, nhìn thấy ba nữ mỉm cười thân thiết, lập tức phi thân lên.
Tô Nhã Ngọc thấy Ý Thiên cười đầy mị lực thì tim của nàng đập rộn lên, có cảm giác không tự chủ bị hãm sâu vào trong đó.
- Đây rốt cuộc là người thế nào, vì cái gì tà mị như vậy, làm cho không người nào có thể kháng cự.
Từ Nhược Hoa cùng Ứng Thải Liên cũng rất tò mò, nhưng hai nữ không có hỏi nhiều, bởi vì các nàng hiểu Ý Thiên, hắn không muốn nhiều lời thì đừng hỏi làm gì.
Đang lúc hoàng hôn, Ý Thiên bốn người bay tới Hoàng Long Sơn, đây chính là thánh sơn của Hoàng Kim quốc, có phòng ngự nghiêm mật..
Tô Nhã Ngọc kinh nghi nói:
- Ngươi dẫn chúng ta tới đây làm gì? Đây chính là trọng địa của Hoàng Kim quốc, có rất nhiều cao thủ thủ hộ.
Ý Thiên biểu lộ nghiêm túc, nói khẽ:
- Ta cũng không biết tại sao phải tới nơi này, nhưng dường như có thứ gì đó hấp dẫn ta.
Ứng Thải Liên kinh nghi nói:
- Có việc lạ này?
Từ Nhược Hoa lưu ý lấy hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên hoảng sợ nói:
- Mau nhìn, bên kia có hư ảnh màu vàng.
Nhìn theo hướng Từ Nhược Hoa chỉ, cách mấy trăm trượng bên dưới có một gốc đại thụ có một hư ảnh màu vàng đang đứng thẳng, dường như đang nhìn qua Ý Thiên và ba nàng.
Tô Nhã Ngọc cảnh giác nói:
- Coi chừng, hư ảnh này quá quỷ dị, đoán chừng là hình chiếu của cao thủ, tương đương với một phân thân, thực lực cực kỳ đáng sợ.
Ý Thiên nhìn qua hư ảnh này, cảm ứng được có ánh mắt lợi hại đang nhìn chằm chằm vào mình, điểm này làm cho Ý Thiên bừng tỉnh đại ngộ, đây là tới vì mình.
- Các ngươi ở đây chờ ta, hư ảnh kia tới tìm ta đấy.
Lóe lên, Ý Thiên bay qua khoảng cách mấy trăm trượng, xuất hiện bên cạnh hư ảnh màu vàng, nói:
- Ngươi là ai?
Hư ảnh rất cao lớn, hắn giống như chiến thần hoàng kim, giọng to lớn vang vọng.
- Hoàng Long Sơn chính là động thiên phúc địa, yêu nghiệt còn không mau mau rời đi.
Ý Thiên sững sờ, bản thân mình là yêu nghiệt, lời này là từ đâu?
- Nói ta là yêu nghiệt, ta xem ngươi mới là yêu nghiệt, ở chỗ này giả thần giả quỷ.
Hư ảnh cao giọng quát:
- Làm càn, ta chính là Hoàng Kim chiến thần, thủ hộ phiến thổ địa này.
Kim quang lóe lên, hư ảnh này khuếch tán hào quang sáng ngời, đánh bay Ý Thiên ra ngoài.
Thanh Ưng không lưu tình chút nào, tay phải năm ngón tay dùng sức có thể đoạn thạch phân kim, đánh thẳng vào lồng ngực của Ý Thiên, ý đồ một lần hành động đánh nát trái tim của hắn, phá hư cơ năng thân thể.
Nhưng mà làm cho Thanh Ưng kinh ngạc là, năm ngon tay phải gặp trở ngại thật lớn, đó là Hồng Vân Tráo trên người của Ý Thiên.
Cửu cấp tiên khí Hồng Vân Tráo vào lúc này hóa thành chiến giáp mặc lên người của Ý Thiên, ngăn cản một trảo lợi hại của Ý Thiên.
Thanh Ưng phản ứng nhanh nhẹn, vào lúc này rút lui ra phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện sau lưng Ý Thiên, một chưởng đánh vào ót của Ý Thiên.
Ý Thiên vẫn không nhúc nhích, khóe miệng vui vẻ âm trầm, ba nữ nội tâm run sợ.
- Ta nói rồi, tứ chi bất động cũng có thể giết ngươi, ngươi chưa từng nghĩ qua, trừ hai tay hai chân ra, trên người còn thứ gì có thể công kích đây?
Giọng nói băng hàn của Ý Thiên vang vọng trong hư không, trong quá trình tiến công khiến tâm thần Thanh Ưng chấn động, tuy tu vị của hắn hơn xa Ý Thiên, nhưng mà hắn lại không nhìn thấu nam tử tu vị Vũ Hoàng tuấn tú tà mị này.
Từ Nhược Hoa cùng Ứng Thải Liên thì hiểu Ý Thiên, vào lúc này nhớ tới lúc ở bên ngoài Phi Vân thành đấu với cao thủ Bát Cực Thần Điện khi đó.
Ánh sáng tím lóe lên, Ý Thiên mái tóc dài màu tím phiêu dật bồng bềnh, hóa thành cương châm hung ác như lợi khí, dùng tốc độ nhanh chóng khó hình dung bắn tới, xuyên thủng thân thể Thanh Ưng, trói buộc thân hình của hắn.
Một khắc này Thanh Ưng như có điều ngộ ra, hắn quát lớn một tiếng, một lực lượng đáng sợ từ trên người hắn bắn ra ngoài, ý đồ đánh bay Ý Thiên, kết quả Ý Thiên không thèm để ý tới.
Ý Thiên công kích rất quỷ dị, mái tóc dài dài ra mấy lần, hóa thành xúc tu dài hẹp, vẫn quấn quanh thân hình của Thanh Ưng, cũng thôn phệ nguyên lực trong người của hắn.
Loại lực lượng cắn nuốt nguyên lực và thần hồn này còn mang theo khí tức của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, cộng thêm Ý Thiên vào thời khắc này thi triển tinh thần công kích, tần suất chấn động cực cao, tần suất ý niệm chấn động vượt qua một ngàn vạn lần, đủ xoắn giết tất cả nguyên thần.
Thanh Ưng thân là một trong mười nhân vật khó chơi của Vân Châu, tự nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, tuy lúc đầu khinh thường nên bị Ý Thiên đánh lén ám toán, nhưng nếu muốn giết hắn thì không dễ dàng như vậy.
Cắn răng gượng chống, Thanh Ưng hội tụ hào quang quanh người, dưới tình huống bât lợi như vậy, triển khai toàn lực phòng ngự, ngăn cản ý niệm của Ý Thiên xâm lấn, ngăn cản mái tóc tím đang hấp thu nguyên lực của hắn.
Cảm nhận được Thanh Ưng phản kháng, Ý Thiên cũng không thèm để ý, hắn chỉ tăng sóng ý niệm chấn động lên gấp đôi, nhưng đối với Thanh Ưng mà nói đây chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
Kêu thảm một tiếng, Thanh Ưng phòng ngự tan vỡ, nguyên thần đã bị trọng thương, chân nguyên trong người tiết ra nòoài như suối, tu vị thực lực giảm xuống nhanh chóng.
Ý Thiên kéo Thanh Ưng tới trước mặt, âm trầm nhìn qua hắn, hỏi:
- Hối hận có tư vị thế nào?
Thanh Ưng khuôn mặt vặn vẹo, lạnh lùng nói:
- Ta còn chưa có chết, ngươi không nên đắc ý.
Ý Thiên cười nói:
- Ta biết rõ tu vị của ngươi cao, tu luyện không ít phó nguyên thần. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ cần nguyên thần xuất khiếu sẽ lập tức bị xé nát thành mảnh nhỏ. Trước mắt ý niệm công kích của ta chấn động hai ngàn vạn lần, ta có thể lập tức tăng nó lên mười ngàn vạn lần, ngươi nên biết uy lực của nó là thế nào.
Thanh Ưng tâm thần đại chấn, vẻ mặt khó tin nổi.
- Điều đó không có khả năng! Trên Vân Hoang đại lục này cho dù ngươi tu luyện tới Vũ Thánh đỉnh phong, sóng ý niệm chấn động cũng không cách nào vượt qua năm ngàn vạn lần.
Ý Thiên cũng không giải thích thêm, cười lạnh nói:
- Tin hay không đã không trọng yếu, ta chỉ cần biết rằng ngươi hôm nay đã hối hận, vậy là đủ. Hiện tại nên tiễn ngươi đi tới cuối nhân sinh của mình.
Tâm niệm khẽ động, Ý Thiên thúc dục Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, cưỡng ép thôn phệ Thanh Ưng, hấp thu vào trong người của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, do nó xử lý cường giả Vũ Đế này.
Theo Ý Thiên phân tích, Thanh Ưng tu vị hết sức kinh người, ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Đế, cũng có thể là Huyễn Đế.
Thôn phệ luyện hóa cao thủ như vậy, tu vị của Ý Thiên tăng lên thật lớn.
Nhưng mà trước mắt Ý Thiên lại không có tinh lực xử lý việc này, cho nên hắn cũng tiện nghi cho Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, xem như tặng chút nhân tình.
Ba nữ đi tới bên người Ý Thiên, ánh mắt hoảng sợ nhìn qua hắn, càng cảm thấy khó hiểu tu vị thực lực của hắn.
Ý Thiên thu hồi Hồng Vân Tráo, nhìn thấy ba nữ mỉm cười thân thiết, lập tức phi thân lên.
Tô Nhã Ngọc thấy Ý Thiên cười đầy mị lực thì tim của nàng đập rộn lên, có cảm giác không tự chủ bị hãm sâu vào trong đó.
- Đây rốt cuộc là người thế nào, vì cái gì tà mị như vậy, làm cho không người nào có thể kháng cự.
Từ Nhược Hoa cùng Ứng Thải Liên cũng rất tò mò, nhưng hai nữ không có hỏi nhiều, bởi vì các nàng hiểu Ý Thiên, hắn không muốn nhiều lời thì đừng hỏi làm gì.
Đang lúc hoàng hôn, Ý Thiên bốn người bay tới Hoàng Long Sơn, đây chính là thánh sơn của Hoàng Kim quốc, có phòng ngự nghiêm mật..
Tô Nhã Ngọc kinh nghi nói:
- Ngươi dẫn chúng ta tới đây làm gì? Đây chính là trọng địa của Hoàng Kim quốc, có rất nhiều cao thủ thủ hộ.
Ý Thiên biểu lộ nghiêm túc, nói khẽ:
- Ta cũng không biết tại sao phải tới nơi này, nhưng dường như có thứ gì đó hấp dẫn ta.
Ứng Thải Liên kinh nghi nói:
- Có việc lạ này?
Từ Nhược Hoa lưu ý lấy hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên hoảng sợ nói:
- Mau nhìn, bên kia có hư ảnh màu vàng.
Nhìn theo hướng Từ Nhược Hoa chỉ, cách mấy trăm trượng bên dưới có một gốc đại thụ có một hư ảnh màu vàng đang đứng thẳng, dường như đang nhìn qua Ý Thiên và ba nàng.
Tô Nhã Ngọc cảnh giác nói:
- Coi chừng, hư ảnh này quá quỷ dị, đoán chừng là hình chiếu của cao thủ, tương đương với một phân thân, thực lực cực kỳ đáng sợ.
Ý Thiên nhìn qua hư ảnh này, cảm ứng được có ánh mắt lợi hại đang nhìn chằm chằm vào mình, điểm này làm cho Ý Thiên bừng tỉnh đại ngộ, đây là tới vì mình.
- Các ngươi ở đây chờ ta, hư ảnh kia tới tìm ta đấy.
Lóe lên, Ý Thiên bay qua khoảng cách mấy trăm trượng, xuất hiện bên cạnh hư ảnh màu vàng, nói:
- Ngươi là ai?
Hư ảnh rất cao lớn, hắn giống như chiến thần hoàng kim, giọng to lớn vang vọng.
- Hoàng Long Sơn chính là động thiên phúc địa, yêu nghiệt còn không mau mau rời đi.
Ý Thiên sững sờ, bản thân mình là yêu nghiệt, lời này là từ đâu?
- Nói ta là yêu nghiệt, ta xem ngươi mới là yêu nghiệt, ở chỗ này giả thần giả quỷ.
Hư ảnh cao giọng quát:
- Làm càn, ta chính là Hoàng Kim chiến thần, thủ hộ phiến thổ địa này.
Kim quang lóe lên, hư ảnh này khuếch tán hào quang sáng ngời, đánh bay Ý Thiên ra ngoài.
/736
|