Thời điểm Giải Ứng Tông đến trước cảnh cục đã là tối hôm đó.
Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp thu thập đồ đạc chuẩn bị tan ca, ở cửa chính đụng mặt Giải Ứng Tông vừa từ trên xe bước xuống, Hồ Diệp chào hỏi một chút, phần Tiểu Nhị chỉ phát ra hai tiếng hừ hừ trong lỗ mũi, coi như đó là đã lịch sự lắm rồi.
Giải Ứng Tông cũng chẳng để tâm, trực tiếp đi thẳng vào cảnh cục, vừa tới gần văn phòng làm việc của Tư Đồ, thì tình cờ nhìn thấy Ân Thịnh từ trong đẩy cửa ra mời người đứng trước cửa vào trong, mà người đó không ai khác ngoài Khâu Lạc.
Vừa lúc. Ân Thịnh nhìn xuyên qua bả vai Khâu Lạc, nhận thấy Giải Ứng Tông cũng đã có mặt, y nghiêng người nói vọng vào: Tư Đồ, tất cả nhân chứng đều đã đến đông đủ.
Khâu Lạc ở phía trước quay đầu lại, lễ phép hướng Giải Ứng Tông cười: Xin chào.
Xin chào.
Giải Ứng Tông vô thức nở nụ cười, cùng Khâu Lạc sóng vai tiến vào văn phòng, tự tìm chỗ an tọa.
Thật xin lỗi vì đã tới trễ. Khâu Lạc việc đầu tiên làm sau khi ngồi xuống chính là giải thích: Buổi chiều có một khóa học, vừa học xong tôi liền chạy tới đây ngay.
Ân Thịnh đưa cho cậu ly nước, thoải mái đáp lời: Đừng quá bận tâm.
Giải Ứng Tông cũng học theo Khâu Lạc, làm ra dáng vẻ giải thích: Hôm nay tôi có một cuộc họp...
Chậc Tư Đồ ngồi ở bàn làm việc thiếu kiên nhẫn lườm anh một cái: Họp? Vừa vào đến trước cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc muốn chết người luôn rồi.
Giải Ứng Tông phì cười, đưa tay từ trong túi áo lấy ra vài tấm thiệp mời đủ màu sắc: Tiệc đứng ngày lễ tình nhân, có hứng thú muốn cùng tham gia không?
Không có hứng thú. Tư Đồ liếc mặt thoáng qua, thẳng thừng chối từ, đoạn vỗ vỗ phần tư liệu trên mặt bàn: Đây là khẩu cung của cô gái vào ban sáng, tôi thấy cô ấy là bị dọa đến phát khiếp, đã sớm phân công Tiểu Lý đưa cô ấy về rồi.
Bị cự tuyệt, trong mắt Giải Ứng Tông lóe lên một tia thất vọng, nhưng sắc mặt rất nhanh đã khôi phục bình thường, anh nhét thiệp mời trở vào túi áo, đón lấy tư liệu lật qua lật lại.
Hằng năm đều nhận được? Cứ thế đã nhận được ba năm?
Giải Ứng Tông sững người, tiếp tục vừa xem vừa nói: Một tuần trước lễ tình nhân mỗi năm, vào sáng sớm sẽ nhận được socola, liên tục đến khi qua lễ mới thôi.
Khâu Lạc hiếu kỳ hỏi: Vậy tại sao vẫn không báo cảnh sát?
Ân Thịnh: Bởi vì ngoại trừ đưa socola ra thì không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra cả, hơn nữa những hộp socola kia đều rất bình thường.
Giải Ứng Tông ngẩng đầu, đem khẩu cung đang kẹp một tấm ảnh vật chứng bên trong lên huơ huơ.
Socola nhuốm máu gọi là bình thường?
Đã giám định qua đó không phải là máu người. Tư Đồ kẹp bút giữa ngón tay, nói: Là máu heo, với lại theo như lời khai của Tập Lan, năm nay mới bắt đầu xuất hiện tình huống quái dị, bắt đầu từ đầu tuần này vào mỗi sáng sớm, cô ấy đều đặn sẽ nhận được một hộp socola chứa đầy máu trước cửa nhà, đã liên tục 4 ngày rồi, rốt cục cũng chịu không nỗi.
Năm nay mới bắt đầu? Giải Ứng Tông gật gù: Tinh thần của người tặng quà có biến đổi gì sao?
Chúng tôi cũng cho là như vậy. Tư Đồ nói: Căn cứ vào hành vi liên tục ba năm tặng quà không bình thường này, trước tiên có thể phán đoán rằng hắn ta là người kề cận bên cạnh Tập Lan, hoặc là kẻ cuồng theo dõi.
Nếu cái gì cũng đoán ra được, vậy còn cần tìm đến chúng ta làm gì? Giải Ứng Tông khép tư liệu lại, trêu ghẹo: Chẳng lẽ vị Tập tiểu thư kia muốn mời luật sư sao?
Cô ấy xác thực đã nói như vậy đấy. Tư Đồ nhún vai: Nói muốn kiện người đã đưa cho cô ấy những hộp socola đó, yêu cầu chúng tôi mời giúp cho một vị luật sư.
Vì lẽ đó mà cậu tìm tôi? Giải Ứng Tông nhíu mày: Tôi thu phí cũng không hề thấp.
Tập tiểu thư khẳng định đủ điều kiện để mời. Ân Thịnh lười nhác nói: Nhìn cách cô ấy ăn vận cùng trang điểm, hẳn không phải là người làm công bình thường.
Giải Ứng Tông Ồ một tiếng, sau đó quay sang Ân Thịnh.
Sao cậu lại có mặt ở cảnh cục?
Hả? Ân Thịnh chẳng biết vì sao anh ta lại đột nhiên dời đề tài nhanh đến như vậy, nhất thời không phản ứng kịp.
Theo tôi được biết, chỉ cần có thể cậu sẽ chỉ một mực chui rúc trong nhà không chịu đi đâu, vậy mà dạo này lại chuyên cần đến thế.
Tư Đồ khẽ nhướng mày, ánh mắt cũng mang đầy ý trêu ghẹo nhìn về phía Ân Thịnh, Ân Thịnh híp mắt, trên mặt lúc này hé lộ một tia xảo quyệt.
Hình như anh không có bạn đi cùng đến buổi tiệc đứng tình nhân kia, tôi đề cử giúp anh cậu Khâu Lạc này đây.
Khâu Lạc vốn từ đầu đến giờ chỉ ngồi yên lặng thinh, hiện tại vừa nghe thấy tên mình liền mờ mịt ngẩng đầu lên, mồm há hốc: Hả?
Chân mày Giải Ứng Tông giật giật, đứng phắt dậy: Cảm ơn lời kiến nghị của cậu, tôi sẽ cân nhắc.
Nói rồi đẩy cửa đi mất.
Mãi đến khi tiếng bước chân của nam nhân đã không còn vang vọng, Tư Đồ mới thở dài, có chút bất đắc dĩ ngó xem Ân Thịnh: Cố ý lựa ngay chỗ đau của người khác mà xoáy vào, cách làm đó không giống với cậu của thường ngày. Là do anh ta chọc đến tôi trước. Ân Thịnh bình thản đáp, ngay sau đó lại bổ sung: Sao hả? Nếu anh muốn cùng anh ta tham dự buổi tiệc đứng đó đến như vậy thì mau đồng ý lời mời vừa nãy đi a.
Tư Đồ sửng sốt, lập tức bật cười: Cậu biết tôi sẽ không đồng ý đâu mà.
Ân Thịnh hừ lạnh một tiếng, bề ngoài có vẻ không chút bận tâm, kỳ thực khóe miệng đã lặng lẽ kéo lên thành một đường cong đầy hài lòng, y nâng ly cà phê nóng hổi lên nhấm nháp, đoạn quay đầu nhìn sang Khâu Lạc ở bên cạnh vẫn như cũ nghệch mặt ra chẳng hiểu mô tê gì.
Chúng ta nói chính sự đi.
Chính sự? Khâu Lạc khó hiểu: Không phải các người vừa mới bàn với nhau về vụ án xong rồi
sao?
Cậu còn tưởng cảnh sát muốn cậu đến để làm nhân chứng, kết quả cái gì cũng không thấy hỏi.
Kể lại một chút tình huống lúc cậu phát hiện ra cô gái đó xem. - Ân Thịnh lên tiếng.
Ừm...
Khâu Lạc suy nghĩ, xem xét lại một chút mới nói: Lúc đó tôi đang đi phát tờ rơi, đó là việc làm thêm của tôi, mỗi ngày 12 tiếng, đem tờ rơi nhận được phát hết thì coi như công việc hoàn thành.
Tôi làm công việc này đã được một tuần rồi, hôm nay được điều tới đầu phố này làm, mới vừa bắt đầu phát chưa được bao lâu, đột nhiên nghe thấy có tiếng kêu la thảm thiết.
Khâu Lạc giơ tay lên diễn tả: Là ở ngay sau lưng tôi, khoảng cách còn chưa tới 2 mét, hại tôi giật hết cả mình.
Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy cô gái đó hai tay cầm một chiệc hộp, mà bên trong hộp máu không ngừng tuôn trào, nhìn qua có hơi dọa người, thế nhưng cô ấy lại chẳng dám buông ra, tay vẫn giữ chặt món quà trong khi cả người run lên bần bật, rồi cô ấy một bên vừa la hét, một bên vừa từ từ quỵ xuống đất, chiếc hộp hình trái tim cứ thế mà rơi vào lòng.
Cô ấy không dám buông tay thật sao? Ân Thịnh bắt lấy điểm mấu chốt.
Vâng. Chợt Khâu Lạc nhận ra: Đúng rồi a, tại sao lại không chịu buông?
Giải Ứng Tông làm thế nào để lấy được chiếc hộp đó? - Tư Đồ hỏi.
Anh ta cứ như vậy... Khâu Lạc đưa tay trong không trung vồ tới vồ lui một hồi: Cũng là cầm lên theo phương thức bình thường thôi.
Sau đó thì cô gái ấy không dám tới gần vị luật sư kia nữa. Nói tới đây, Khâu Lạc chần chừ đôi chút: Anh ta họ...?
Giải. Ân Thịnh tiếp lời cậu: Anh ta tên gọi Giải Ứng Tông, là một tên luật sư không có phẩm đức nghề nghiệp.
Ách... Khâu Lạc hiển nhiên không nghĩ đến sẽ có người dùng lời như vậy để giới thiệu người khác, huống hồ bản thân đối với luật sư Giải cũng chẳng quen thuộc gì, làm thế chẳng phải sẽ khiến cậu lưu lại ấn tượng xấu về anh ta hay sao?
Cậu dựa vào người cô ấy gần như vậy, mà không phát hiện ra gì sao? Ân Thịnh chuyển đề tài: Hộp quà đó khá là bất bình thường.
Hộp socola? Khâu Lạc hãy vẫn còn khá nhức đầu về vấn đề này: Đó là socola do công ty tôi làm thêm sản xuất, sự việc lần này có thể sẽ lớn chuyện a, vậy liệu công ty có phá sản không a? Tôi còn chưa lãnh được ngày lương nào mà...
Tư Đồ không nhịn được cười: Không phá sản dễ thế đâu nhóc con, cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Khâu Lạc ngượng đỏ mặt, gật đầu: Vậy chiếc hộp đó ra sao rồi?
Thời điểm tôi đến tổ giám chứng kiểm tra mẫu vật thì cảm nhận được một loại khí tức không tốt, có chứa ác ý. Nói tới đây, Ân Thịnh im lặng để Khâu Lạc tự nghiệm ra vấn đề, nhưng phải đến hồi lâu sau, cậu mới giật mình hoảng hốt: Anh là nói ác ý? Tản ra ác ý?
Khâu Lạc cau mày suy tư, lắc đầu: Lúc đó tôi đã không cảm nhận được gì cả.
Lập tức trên mặt hiện rõ nét thất vọng: Tôi quả nhiên vẫn chưa đủ năng lực...
Ân Thịnh vỗ vỗ vai cậu: Có thể trực giác của tôi sai rồi cũng nên, không nhất thiết lý do nằm ở chỗ cậu.
Y hiển nhiên rất tin tưởng vào trực giác của Khâu Lạc, buông lời an ủi: Cũng có thể là do cậu lúc đó quá hoảng, vì lẽ đó nên đã bỏ sót.
Có điều.
Ân Thịnh trở nên nghiêm túc: Nếu như cảm nhận của tôi là không sai, vậy Giải Ứng Tông sắp tới đây nhất định gặp chuyện phiền phức.
Khâu Lạc cũng tán đồng với lời của y: Anh ta đã đụng vào chiếc hộp kia nên có thể sẽ dính phải phần nào ác ý.
Ân Thịnh gật gù, bỗng khóe miệng câu lên thành một đường cong hoàn hảo: Vì lẽ đó nên buổi tiệc đứng mà Giải Ứng Tông tham gia sắp tới đây, liền nhờ cả vào cậu.
Khâu Lạc có chút nghĩ không thông, chớp mắt mấy cái: Gì cơ?
Dựa theo quy tắc chuẩn mực từ môn phái của cậu, chẳng nhẽ cậu sẽ bỏ mặc một người đang lâm vào tình cảnh hiểm nguy sao?
Đương nhiên không rồi! Khâu Lạc trợn tròn mắt, lập tức ý thức được Ân Thịnh là muốn cậu đi theo bảo vệ Giải Ứng Tông, thế là cậu chẳng chút chần chừ, dứt khoát gật đầu: Được, tôi đi!
Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp thu thập đồ đạc chuẩn bị tan ca, ở cửa chính đụng mặt Giải Ứng Tông vừa từ trên xe bước xuống, Hồ Diệp chào hỏi một chút, phần Tiểu Nhị chỉ phát ra hai tiếng hừ hừ trong lỗ mũi, coi như đó là đã lịch sự lắm rồi.
Giải Ứng Tông cũng chẳng để tâm, trực tiếp đi thẳng vào cảnh cục, vừa tới gần văn phòng làm việc của Tư Đồ, thì tình cờ nhìn thấy Ân Thịnh từ trong đẩy cửa ra mời người đứng trước cửa vào trong, mà người đó không ai khác ngoài Khâu Lạc.
Vừa lúc. Ân Thịnh nhìn xuyên qua bả vai Khâu Lạc, nhận thấy Giải Ứng Tông cũng đã có mặt, y nghiêng người nói vọng vào: Tư Đồ, tất cả nhân chứng đều đã đến đông đủ.
Khâu Lạc ở phía trước quay đầu lại, lễ phép hướng Giải Ứng Tông cười: Xin chào.
Xin chào.
Giải Ứng Tông vô thức nở nụ cười, cùng Khâu Lạc sóng vai tiến vào văn phòng, tự tìm chỗ an tọa.
Thật xin lỗi vì đã tới trễ. Khâu Lạc việc đầu tiên làm sau khi ngồi xuống chính là giải thích: Buổi chiều có một khóa học, vừa học xong tôi liền chạy tới đây ngay.
Ân Thịnh đưa cho cậu ly nước, thoải mái đáp lời: Đừng quá bận tâm.
Giải Ứng Tông cũng học theo Khâu Lạc, làm ra dáng vẻ giải thích: Hôm nay tôi có một cuộc họp...
Chậc Tư Đồ ngồi ở bàn làm việc thiếu kiên nhẫn lườm anh một cái: Họp? Vừa vào đến trước cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc muốn chết người luôn rồi.
Giải Ứng Tông phì cười, đưa tay từ trong túi áo lấy ra vài tấm thiệp mời đủ màu sắc: Tiệc đứng ngày lễ tình nhân, có hứng thú muốn cùng tham gia không?
Không có hứng thú. Tư Đồ liếc mặt thoáng qua, thẳng thừng chối từ, đoạn vỗ vỗ phần tư liệu trên mặt bàn: Đây là khẩu cung của cô gái vào ban sáng, tôi thấy cô ấy là bị dọa đến phát khiếp, đã sớm phân công Tiểu Lý đưa cô ấy về rồi.
Bị cự tuyệt, trong mắt Giải Ứng Tông lóe lên một tia thất vọng, nhưng sắc mặt rất nhanh đã khôi phục bình thường, anh nhét thiệp mời trở vào túi áo, đón lấy tư liệu lật qua lật lại.
Hằng năm đều nhận được? Cứ thế đã nhận được ba năm?
Giải Ứng Tông sững người, tiếp tục vừa xem vừa nói: Một tuần trước lễ tình nhân mỗi năm, vào sáng sớm sẽ nhận được socola, liên tục đến khi qua lễ mới thôi.
Khâu Lạc hiếu kỳ hỏi: Vậy tại sao vẫn không báo cảnh sát?
Ân Thịnh: Bởi vì ngoại trừ đưa socola ra thì không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra cả, hơn nữa những hộp socola kia đều rất bình thường.
Giải Ứng Tông ngẩng đầu, đem khẩu cung đang kẹp một tấm ảnh vật chứng bên trong lên huơ huơ.
Socola nhuốm máu gọi là bình thường?
Đã giám định qua đó không phải là máu người. Tư Đồ kẹp bút giữa ngón tay, nói: Là máu heo, với lại theo như lời khai của Tập Lan, năm nay mới bắt đầu xuất hiện tình huống quái dị, bắt đầu từ đầu tuần này vào mỗi sáng sớm, cô ấy đều đặn sẽ nhận được một hộp socola chứa đầy máu trước cửa nhà, đã liên tục 4 ngày rồi, rốt cục cũng chịu không nỗi.
Năm nay mới bắt đầu? Giải Ứng Tông gật gù: Tinh thần của người tặng quà có biến đổi gì sao?
Chúng tôi cũng cho là như vậy. Tư Đồ nói: Căn cứ vào hành vi liên tục ba năm tặng quà không bình thường này, trước tiên có thể phán đoán rằng hắn ta là người kề cận bên cạnh Tập Lan, hoặc là kẻ cuồng theo dõi.
Nếu cái gì cũng đoán ra được, vậy còn cần tìm đến chúng ta làm gì? Giải Ứng Tông khép tư liệu lại, trêu ghẹo: Chẳng lẽ vị Tập tiểu thư kia muốn mời luật sư sao?
Cô ấy xác thực đã nói như vậy đấy. Tư Đồ nhún vai: Nói muốn kiện người đã đưa cho cô ấy những hộp socola đó, yêu cầu chúng tôi mời giúp cho một vị luật sư.
Vì lẽ đó mà cậu tìm tôi? Giải Ứng Tông nhíu mày: Tôi thu phí cũng không hề thấp.
Tập tiểu thư khẳng định đủ điều kiện để mời. Ân Thịnh lười nhác nói: Nhìn cách cô ấy ăn vận cùng trang điểm, hẳn không phải là người làm công bình thường.
Giải Ứng Tông Ồ một tiếng, sau đó quay sang Ân Thịnh.
Sao cậu lại có mặt ở cảnh cục?
Hả? Ân Thịnh chẳng biết vì sao anh ta lại đột nhiên dời đề tài nhanh đến như vậy, nhất thời không phản ứng kịp.
Theo tôi được biết, chỉ cần có thể cậu sẽ chỉ một mực chui rúc trong nhà không chịu đi đâu, vậy mà dạo này lại chuyên cần đến thế.
Tư Đồ khẽ nhướng mày, ánh mắt cũng mang đầy ý trêu ghẹo nhìn về phía Ân Thịnh, Ân Thịnh híp mắt, trên mặt lúc này hé lộ một tia xảo quyệt.
Hình như anh không có bạn đi cùng đến buổi tiệc đứng tình nhân kia, tôi đề cử giúp anh cậu Khâu Lạc này đây.
Khâu Lạc vốn từ đầu đến giờ chỉ ngồi yên lặng thinh, hiện tại vừa nghe thấy tên mình liền mờ mịt ngẩng đầu lên, mồm há hốc: Hả?
Chân mày Giải Ứng Tông giật giật, đứng phắt dậy: Cảm ơn lời kiến nghị của cậu, tôi sẽ cân nhắc.
Nói rồi đẩy cửa đi mất.
Mãi đến khi tiếng bước chân của nam nhân đã không còn vang vọng, Tư Đồ mới thở dài, có chút bất đắc dĩ ngó xem Ân Thịnh: Cố ý lựa ngay chỗ đau của người khác mà xoáy vào, cách làm đó không giống với cậu của thường ngày. Là do anh ta chọc đến tôi trước. Ân Thịnh bình thản đáp, ngay sau đó lại bổ sung: Sao hả? Nếu anh muốn cùng anh ta tham dự buổi tiệc đứng đó đến như vậy thì mau đồng ý lời mời vừa nãy đi a.
Tư Đồ sửng sốt, lập tức bật cười: Cậu biết tôi sẽ không đồng ý đâu mà.
Ân Thịnh hừ lạnh một tiếng, bề ngoài có vẻ không chút bận tâm, kỳ thực khóe miệng đã lặng lẽ kéo lên thành một đường cong đầy hài lòng, y nâng ly cà phê nóng hổi lên nhấm nháp, đoạn quay đầu nhìn sang Khâu Lạc ở bên cạnh vẫn như cũ nghệch mặt ra chẳng hiểu mô tê gì.
Chúng ta nói chính sự đi.
Chính sự? Khâu Lạc khó hiểu: Không phải các người vừa mới bàn với nhau về vụ án xong rồi
sao?
Cậu còn tưởng cảnh sát muốn cậu đến để làm nhân chứng, kết quả cái gì cũng không thấy hỏi.
Kể lại một chút tình huống lúc cậu phát hiện ra cô gái đó xem. - Ân Thịnh lên tiếng.
Ừm...
Khâu Lạc suy nghĩ, xem xét lại một chút mới nói: Lúc đó tôi đang đi phát tờ rơi, đó là việc làm thêm của tôi, mỗi ngày 12 tiếng, đem tờ rơi nhận được phát hết thì coi như công việc hoàn thành.
Tôi làm công việc này đã được một tuần rồi, hôm nay được điều tới đầu phố này làm, mới vừa bắt đầu phát chưa được bao lâu, đột nhiên nghe thấy có tiếng kêu la thảm thiết.
Khâu Lạc giơ tay lên diễn tả: Là ở ngay sau lưng tôi, khoảng cách còn chưa tới 2 mét, hại tôi giật hết cả mình.
Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy cô gái đó hai tay cầm một chiệc hộp, mà bên trong hộp máu không ngừng tuôn trào, nhìn qua có hơi dọa người, thế nhưng cô ấy lại chẳng dám buông ra, tay vẫn giữ chặt món quà trong khi cả người run lên bần bật, rồi cô ấy một bên vừa la hét, một bên vừa từ từ quỵ xuống đất, chiếc hộp hình trái tim cứ thế mà rơi vào lòng.
Cô ấy không dám buông tay thật sao? Ân Thịnh bắt lấy điểm mấu chốt.
Vâng. Chợt Khâu Lạc nhận ra: Đúng rồi a, tại sao lại không chịu buông?
Giải Ứng Tông làm thế nào để lấy được chiếc hộp đó? - Tư Đồ hỏi.
Anh ta cứ như vậy... Khâu Lạc đưa tay trong không trung vồ tới vồ lui một hồi: Cũng là cầm lên theo phương thức bình thường thôi.
Sau đó thì cô gái ấy không dám tới gần vị luật sư kia nữa. Nói tới đây, Khâu Lạc chần chừ đôi chút: Anh ta họ...?
Giải. Ân Thịnh tiếp lời cậu: Anh ta tên gọi Giải Ứng Tông, là một tên luật sư không có phẩm đức nghề nghiệp.
Ách... Khâu Lạc hiển nhiên không nghĩ đến sẽ có người dùng lời như vậy để giới thiệu người khác, huống hồ bản thân đối với luật sư Giải cũng chẳng quen thuộc gì, làm thế chẳng phải sẽ khiến cậu lưu lại ấn tượng xấu về anh ta hay sao?
Cậu dựa vào người cô ấy gần như vậy, mà không phát hiện ra gì sao? Ân Thịnh chuyển đề tài: Hộp quà đó khá là bất bình thường.
Hộp socola? Khâu Lạc hãy vẫn còn khá nhức đầu về vấn đề này: Đó là socola do công ty tôi làm thêm sản xuất, sự việc lần này có thể sẽ lớn chuyện a, vậy liệu công ty có phá sản không a? Tôi còn chưa lãnh được ngày lương nào mà...
Tư Đồ không nhịn được cười: Không phá sản dễ thế đâu nhóc con, cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Khâu Lạc ngượng đỏ mặt, gật đầu: Vậy chiếc hộp đó ra sao rồi?
Thời điểm tôi đến tổ giám chứng kiểm tra mẫu vật thì cảm nhận được một loại khí tức không tốt, có chứa ác ý. Nói tới đây, Ân Thịnh im lặng để Khâu Lạc tự nghiệm ra vấn đề, nhưng phải đến hồi lâu sau, cậu mới giật mình hoảng hốt: Anh là nói ác ý? Tản ra ác ý?
Khâu Lạc cau mày suy tư, lắc đầu: Lúc đó tôi đã không cảm nhận được gì cả.
Lập tức trên mặt hiện rõ nét thất vọng: Tôi quả nhiên vẫn chưa đủ năng lực...
Ân Thịnh vỗ vỗ vai cậu: Có thể trực giác của tôi sai rồi cũng nên, không nhất thiết lý do nằm ở chỗ cậu.
Y hiển nhiên rất tin tưởng vào trực giác của Khâu Lạc, buông lời an ủi: Cũng có thể là do cậu lúc đó quá hoảng, vì lẽ đó nên đã bỏ sót.
Có điều.
Ân Thịnh trở nên nghiêm túc: Nếu như cảm nhận của tôi là không sai, vậy Giải Ứng Tông sắp tới đây nhất định gặp chuyện phiền phức.
Khâu Lạc cũng tán đồng với lời của y: Anh ta đã đụng vào chiếc hộp kia nên có thể sẽ dính phải phần nào ác ý.
Ân Thịnh gật gù, bỗng khóe miệng câu lên thành một đường cong hoàn hảo: Vì lẽ đó nên buổi tiệc đứng mà Giải Ứng Tông tham gia sắp tới đây, liền nhờ cả vào cậu.
Khâu Lạc có chút nghĩ không thông, chớp mắt mấy cái: Gì cơ?
Dựa theo quy tắc chuẩn mực từ môn phái của cậu, chẳng nhẽ cậu sẽ bỏ mặc một người đang lâm vào tình cảnh hiểm nguy sao?
Đương nhiên không rồi! Khâu Lạc trợn tròn mắt, lập tức ý thức được Ân Thịnh là muốn cậu đi theo bảo vệ Giải Ứng Tông, thế là cậu chẳng chút chần chừ, dứt khoát gật đầu: Được, tôi đi!
/103
|