Nơi ở của Nhạc Chương vẫn bừa bộn như ngày nào. Quần áo bẩn chiếm hẳn một góc nhà, bàn trà bày đủ thứ linh tinh, cả trên ghế sofa cũng ngổn ngang đồ vật.
Vừa vào nhà Tư Đồ liền không nhịn được hỏi: Cậu không thể bỏ ra chút ít tiền để thuê người giúp việc theo giờ sao?
Như vậy sao được? Nhạc Chương mở to hai mắt nhìn hắn: Dạo này việc làm ăn của gia đây không được tốt lắm, phải tiết kiệm.
Tư Đồ không còn cách nào, ở phòng khách xoay một vòng vẫn không tìm được chỗ có thể ngồi xuống, đành dứt khoát ôm cánh tay đứng dựa lưng vào tường.
Ân Thịnh vừa vào cửa mắt đã nhìn thằng, hiển nhiên không có ý định muốn tìm một chỗ để ngồi xuống.
Thiên Thủ Thiêm...
Xong rồi. Nhạc Chương giơ tay, dương dương tự đắc ngắt lời Ân Thịnh: Tôi biết cậu sớm muộn sẽ đến tìm tôi, vậy nên đã giúp cậu điều tra xong rồi.
Tư Đồ cùng Ân Thịnh đều hơi giật mình, mắt thấy Nhạc Chương lấy chân mò tới mò lui đống tạp vật trên ghế sofa, đoạn rút ra một bao hồ sơ sọc ca rô xanh lá.
Đây là những gì tôi hỏi được ở các hắc điếm. Còn có kèm theo địa chỉ, các người cũng có thể tự mình đi điều tra.
Ân Thịnh nhận lấy, kinh ngạc nhìn Nhạc Chương mấy cái: Cậu...
Cảm thấy rất hiếm có phải không? Nhạc Chương đến gần cười hì hì: Vậy tiền thuê nhà...
Ân Thịnh nhìn thấy ánh mắt thiết tha mong chờ kia, trong lòng không khỏi buồn cười: Thêm cả tháng này, cậu có thể thiếu bốn tháng tiền thuê nhà.
Đừng a... Nhạc Chương mếu máo: Trước giúp các người nhiều việc như vậy, không thể triệt hết nợ hay sao?
Tư Đồ đảo mắt, đưa tay vịn vai cậu ta: Tôi có thể giúp cậu thanh toán.
Thật?! Hai mắt Nhạc Chương lập tức sáng bừng, nhưng sau đó lại nghi ngờ hỏi: Có ý đồ gì đây?
Vụ án lần này cậu cũng phải giúp một tay. Tư Đồ nhướng mày: Trợ giúp cho Ân Thịnh.
Hắn là sợ bản thân bận rộn quá mức, không thể để tâm chú ý đến Ân Thịnh, nếu y lại gặp nguy hiểm gì...
Vừa nghĩ đến đây, Tư Đồ còn bồi thêm một câu: Một ngày 24 tiếng không được tách rời khỏi cậu ấy.
Ân Thịnh hơi lạnh mặt liếc hắn một cái: Anh là muốn giám sát tôi hay sao?
Không phải, là lo lắng cho cậu. Người nào đó không chút do dự trả lời.
...
Kết quả, vì để có thể được miễn mấy tháng tiền thuê nhà, Nhạc Chương liền không hề do dự đáp ứng tất cả mọi yêu cầu Tư Đồ đưa ra.
Tuy rằng việc cần làm cũng rất đơn giản...Chỉ là Nhạc Chương vừa nhìn qua tờ danh sách do Tư Đồ soạn ra rồi đưa cho cậu −−−−Phía trên là bảng biểu sắp xếp thời gian làm việc cùng hoạt động mỗi ngày của Ân Thịnh.
Hắn ta nghĩ muốn cậu đổi nghề sang bảo mẫu hay gì thế này?
Tiện tay đem danh sách bỏ vào túi quần, mấy người bọn họ cùng xuống nhà lên xe.
Tư Đồ nổ máy, Ân Thịnh một bên mở bao hồ sơ ra xem: Thành phố A lại có nhiều hắc điếm đến như vậy sao?
Chính xác. Nhạc Chương đắc ý nói: Cậu bình thường làm gì mà thèm để ý đến những nơi này, tôi thì lâu lâu lại muốn tìm vài thứ hữu dụng, hiển nhiên so với cậu cũng rõ ràng hơn nhiều.
Sao trong này không thấy nhắc đến chỗ của Thằn Lằn Đứt Đuôi? Tư Đồ có chút khó hiểu.
Chỗ của hắn chuyên bán đấu giá hoặc dùng vật đổi vật, hàng hóa đều rất chất lượng, tuy nhiên giá cả lại không mềm. Tôi phần lớn cũng chỉ cần dùng đến những thứ đồ ở mức độ vừa phải, đương nhiên sẽ không tốn công đi đến nơi đó.
Tư Đồ gật gù, dư quang liếc thấy Ân Thịnh lật lật xấp tư liệu: Phát hiện ra được gì chưa?
Ân... Ân Thịnh nhìn sơ qua vài tờ bản sao hóa đơn buôn bán: Đều là cửa hiệu buôn bán nhỏ, có điều tiệm này...
Ân Thịnh rút ra một tờ đơn viết tên cửa hiệu bằng tiếng Tây Tạng, đoạn đưa ra ghế sau xe cho Nhạc Chương.
Nhạc Chương nhận lấy, mới nhìn lướt qua liền gật đầu: Cậu cùng tôi có cùng một suy nghĩ, tôi đối với tiệm này cũng có không ít hiềm nghi.
Tư Đồ: Tiệm này thế nào?
Nhạc Chương: Ông chủ cửa tiệm này là người dân tộc Tạng, chỉ vừa đến thành phố A được một năm nay, tuy rằng việc mua đi bán lại không nhiều, cũng không tính là loại hàng hóa quá đặc biệt. Thế nhưng tốc độ nhập hàng cùng giao hàng của hắn có chút quá nhanh, nhanh đến bất thường.
Tư Đồ nổi dậy hứng thú: Bất thường ra sao?
Ân Thịnh nói tiếp: Đối với hắc điếm, việc trao đổi qua lại hàng hóa là chuyện rất bình thường, vì lẽ đó mà tốc độ nhập hàng trái lại rất chậm. Huống hồ những thứ đó cũng không có con đường nào có thể trực tiếp nhập vào, cần phải có những con buôn đến tận nơi kiểm hàng. Vận may không tốt, ngẩn mặt ra chờ nửa năm cũng không thể nhập hàng mới. Trừ phi là trong nhà có cao thủ, biết tự thân đi khắp nơi thu thập hàng hóa.
Nhạc Chương gợi ý: Tựa như Thằn Lằn Đứt Đuôi vậy.
Tư Đồ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Ân Thịnh: Tiếp tục đi.
Mà tiệm này bất kể là tốc độ giao hàng hay nhập hàng đều diễn ra rất nhanh. Mỗi đợt hàng mới nhập về có số lượng cơ hồ không nhỏ, điểm này thật kỳ quái vô cùng.
Tư Đồ: Nói theo cách khác, hắn có riêng một con đường chuyên dùng để nhập hàng, đồng thời cũng có riêng một cao thủ chuyên dùng để thu hàng?
Có thể. Ân Thịnh gật đầu, bất quá vẫn có chút không thông: Nhưng những thứ hàng hóa này...Cũng không phải loại đồ vật gì đặc biệt a.
Mọi người vừa thảo luận vừa trên đường trở về cảnh cục. Thời điểm xuống xe liền nhìn thấy một nam nhân tay cầm máy ảnh đi tới đi lui trước cửa cảnh cục.
Đối phương đưa lưng về phía bọn họ, không ngừng đi đi lại lại. Chốc chốc lại nhìn máy ảnh trên tay tựa hồ đang do dự điều gì.
Vị đồng chí này. Tư Đồ đóng cửa xe bước tới: Có việc gì không?
Hắn hỏi, không quên quan sát nam nhân trước mắt. Nhìn bề ngoài có vẻ đã ngoài ba mươi, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh mang đặc trưng của những con người hay bôn ba khắp nơi, đầu tóc gọn gàng, vận áo sơ mi ngắn tay, phần da xung quanh cổ hiện lên vết hằn màu trắng, bề ngang to khoảng chừng ba ngón tay gộp lại.
Xin chào. Nam nhân hướng Tư Đồ cúi đầu đầy lễ độ, ánh mắt y khi nhìn người đối diện không ngừng thể hiện muốn tìm tòi tra cứu thật cặn kẽ.Tư Đồ cùng y bắt tay, ánh mắt rơi xuống bàn tay nam nhân nọ. Móng tay cắt sửa sạch sẽ chỉnh tề, vị trí khớp xương giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết chai không mấy nổi bật.
Liên hệ với việc y hiện tại đang cầm máy ảnh, dấu hằn màu trắng trên cổ là bởi vì đeo máy ảnh trường kỳ rồi tiếp xúc liên tục dưới ánh nắng mặt trời nên mới tạo thành vùng da khác biệt, móng tay lại được chỉnh đốn kỹ lưỡng là vì không muốn lúc chụp ảnh quá vướng víu, vết chai nơi khớp xương hẳn là do điều chỉnh thông số máy ành thường xuyên. Nếu là nhiếp ảnh gia thì nên có trợ lý hỗ trợ sửa chữa, không cần chính mình phải ra tay; hơn nữa đem da dẻ phơi nắng đến độ rõ ràng như vậy, biểu thị y là người quanh năm bôn ba khắp nơi.
Nhiếp ảnh gia tự do. Tư Đồ đưa ra kết luận, liền nhoẻn miệng tươi cười: Tìm đến cảnh cục có việc gì sao?
Ngày hôm qua tôi ở trước cửa cảnh cục chụp được vài tấm ảnh. Nam nhân cân nhắc cầm máy ảnh trên tay giơ lên: Có vài thứ khiến tôi chú ý tới, vậy nên...
Lời của nam nhân vô cùng trầm ổn, Tư Đồ vừa nghe được hai chữ tấm ảnh , hai mắt liền tức khắc sáng rực.
Chân thành cảm ơn anh đã phối hợp cùng chúng tôi. Tư Đồ khách khí nói, đoạn đưa tay mời nam nhân vào trong: Rất có khả năng đó là manh mối quan trọng.
A! Thời điểm bước ngang qua trước bàn làm việc của Tiểu Nhị, cậu ta bỗng vỗ bàn đứng bật dậy, trỏ thẳng tay vào mũi nam nhân nọ: Là anh!
Nam nhân ngẩn người một lúc, sau đó nhớ lại đây là cậu cảnh sát ngày đó y vô tình nhìn thấy ở hiện trường vụ nổ.
Xin chào. Nam nhân khẽ mỉm cười, bất quá ánh mắt thoáng ánh lên vẻ mơ hồ, y không hiểu đối phương vì cái gì mà vừa thấy y liền có phản ứng mạnh đến vậy.
Đội phó! Tiểu Nhị quay đầu hướng Hồ Diệp bắt chuyện: Dê vào miệng cọp rồi!
...
Mọi người ở đây đối với một Tiểu Nhị hay sử dụng những câu thành ngữ linh tinh cũng như hay thuận miệng nói sảng sớm đã quá quen thuộc, vì lẽ đó nên ngoại trừ nhiếp ảnh gia đang tỏ ra thập phần ngạc nhiên kia thì những người còn lại hầu như không chút cảm xúc, dáng vẻ thật giống căn bản là không hề nghe thấy gì.
Sếp? Hồ Diệp đi tới, nghi hoặc nhìn nhiếp ảnh gia, rồi lại nhìn Tư Đồ, hiển nhiên đối với việc bọn họ bước vào cùng lúc thật sự có phần không hiểu.
Anh ta cứ loanh quanh mãi ở bên ngoài. Tư Đồ lời ít ý nhiều: Nên tôi đưa anh ta vào đây.
Nhiếp ảnh gia lại nhìn Tiểu Nhị một lúc rồi mới dời ánh mắt sang hướng khác: Tôi nghĩ có khả năng bản thân đã chụp được vài thứ.
Hồ Diệp nghiêm túc gật đầu: Quyết định của anh là hết sức chuẩn xác, nếu như để kẻ xấu biết trong tay anh nắm giữ bằng chứng, có thể sẽ dẫn đến họa sát thân.
...
Một đám người tiến vào văn phòng, chợt Tiểu Nhị lúc này nhận thấy cả Nhạc Chương cũng có mặt.
Anh tới đây làm gì? Tiểu Nhị nghi hoặc nhìn Nhạc Chương.
Hiện tại tôi đang trong giai đoạn sẵn sàng nhận lệnh. Nhạc Chương ngáp ngắn ngáp dài, tự mình tiến về phía sofa ngồi xuống. Tiểu Nhị lén lút nhìn những người còn lại đang đứng ở cách đó không xa, sau đó cũng theo Nhạc Chương ngồi xuống ghế sofa, đưa bả vai huých nhẹ vào người Nhạc Chương.
Này. Tiểu Nhị nhỏ giọng nói: Vì cái gì mà sau khi tôi nghỉ phép trở về luôn cảm thấy giữa Ân tiên sinh và sếp có gì đó khác khác?
Ân. Nhạc Chương híp mắt đầy thâm thúy: Bọn họ lúc này là đang trong giai đoạn yêu nhau tha thiết.
Hả? Tiểu Nhị kinh ngạc hô một tiếng, rồi rất nhanh liền bụm miệng nhỏ giọng: Tôi đã bỏ lỡ mất cái gì rồi?!
Nhiều lắm. Nhạc Chương mở to mắt nhìn lên trần nhà: Cậu mỗi ngày đều bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Nói vậy là sao? Tiểu Nhị không hiểu: Hôm nay tôi có bỏ lỡ gì không?
Ân. Nhạc Chương âm u nói: Chẳng hạn như cậu khi rời khỏi nhà đã chạm mặt một con ma nữ đứt lìa hai chân, chen xe buýt lại vô tình giẫm phải quỷ không đầu, lúc xuống xe lại còn đi xuyên qua thân du hồn, thời điểm mua đồ ăn vặt...
Đủ rồi! Tiểu Nhị vung tay bạt nhẹ vào đầu Nhạc Chương, Nhạc Chương vội né tránh lại còn hí hửng cười lớn.
Tiểu Nhị căng thẳng đến nỗi cổ họng giật giật mấy cái, không tự chủ được nhích lại gần Nhạc Chương: Anh...Anh là nói thật hay chỉ đùa thôi.
Muốn nghe lời thật hay giả dối đây?
...Quên đi, cả hai tôi đều không muốn nghe.
Trận cãi vả nhỏ diễn ra trên ghế sofa một chút cũng không thu hút được sự chú ý của nhóm Tư Đồ. Bất quá nhiếp ảnh gia thế nhưng cứ chút chút lại đưa mắt nhìn sang.
Máy chụp ảnh đặt trên bàn của y bị cả đám người vây quanh nghiên cứu, y một bên đáp lời bọn họ, một bên dùng dư quang quan sát vẻ mặt phong phú của Vương Tiểu Nhị.
Tấm ảnh anh nói là tấm nào? Tư Đồ chỉnh tới chỉnh lui, đoạn ngẩng đầu nhìn nam nhân nọ.
Nhiếp ảnh gia Nga một tiếng, đáp: Tấm thứ một trăm hai mươi bảy.
Tư Đồ đổ mồ hôi hột, cầm máy chụp ảnh đưa cho y: Anh tháo thẻ nhớ ra đi, chúng tôi đem lưu vào máy vi tính xem sẽ thuận tiện hơn nhiều. Với cả, anh tên là gì?
Cố Thành. Nam nhân tự giới thiệu, đoạn đem thẻ nhớ từ trong máy ảnh lấy ra: Tôi là nhiếp ảnh gia tự do, dạo gần đây đang bắt tay thực hiện một album ảnh lấy chủ đề là phong cảnh.
Y vừa nói vừa cho thẻ nhớ vào máy đọc thẻ, giao cho Tư Đồ.
Tư Đồ nhận lấy, cắm vào máy vi tính, ngón tay đặt trên con chuột để bàn nhanh chóng bấm bấm: Tôi đã nghe qua tên anh, năm ngoái anh có chụp ảnh ở buổi tuyển chọn bộ đội đặc chủng thành phố A đúng chứ?
Đúng là tôi. Cố Thành tựa hồ không ngờ Tư Đồ lại nhớ tới, khi ấy tham gia hoàn toàn là vì bằng hữu tốt đề xuất, suốt cả buổi cũng chỉ chụp qua vài tấm bằng khen mà thôi.
Tôi lúc đó cũng có mặt. Tư Đồ nhoẻn miệng cười: Đứng ngay bên cạnh anh, nhưng có khả năng anh không nhớ rõ. Vì lúc chụp ảnh anh thật sự rất chuyên tâm.
Cố Thành cười nhạt, thản nhiên tiếp nhận lời khen của đối phương. Tư Đồ xem ra nhỏ hơn y vài tuổi, bất quá lời nói lẫn hành động lại hết sức dày dạn cùng thận trọng, khiến người ta cảm thấy thập phần tín nhiệm.
Là tấm này?
Tư Đồ tìm thấy tấm ảnh cần tìm, vội phóng to ra xem. Tất cả mọi người cũng nhanh đến gần −−−−Đó là một tấm ảnh chụp nét mặt của quần chúng chứng kiến vụ nổ, vài tấm phía trước cũng có chung chủ đề, trở ngược về sau là ảnh chụp riêng biểu cảm của từng người, quả thật rất đặc biệt.
Mà tấm ảnh này, chiếm cứ ống kính nhiều nhất là khuôn mặt của một người phụ nữ. Đối phương hơi ngửa đầu, vẻ mặt sợ hãi, tay mới vừa đưa đến dưới cằm, xem bộ dáng là muốn che miệng lại.
Tư Đồ cùng Ân Thịnh nhìn nhau một lúc, hai người đều thấy được trong mắt đối phương ánh lên tia phức tạp.
Có vài thứ thật sự là lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, ảnh chụp nữ nhân không hề có chỗ nào kỳ quái, mà kỳ quái đích thị ở phía sau nữ nhân, nhìn từ bả vai, xuất hiện một người đeo kính râm, mặc áo gió, cầm trên tay túi ni lông từ cửa hàng tiện lợi thản nhiên đứng dưới ánh đèn đường. Mà bên cạnh hắn, rất rõ ràng có một bóng hình màu trắng trong suốt, mang hình dáng của một con người.
Vừa vào nhà Tư Đồ liền không nhịn được hỏi: Cậu không thể bỏ ra chút ít tiền để thuê người giúp việc theo giờ sao?
Như vậy sao được? Nhạc Chương mở to hai mắt nhìn hắn: Dạo này việc làm ăn của gia đây không được tốt lắm, phải tiết kiệm.
Tư Đồ không còn cách nào, ở phòng khách xoay một vòng vẫn không tìm được chỗ có thể ngồi xuống, đành dứt khoát ôm cánh tay đứng dựa lưng vào tường.
Ân Thịnh vừa vào cửa mắt đã nhìn thằng, hiển nhiên không có ý định muốn tìm một chỗ để ngồi xuống.
Thiên Thủ Thiêm...
Xong rồi. Nhạc Chương giơ tay, dương dương tự đắc ngắt lời Ân Thịnh: Tôi biết cậu sớm muộn sẽ đến tìm tôi, vậy nên đã giúp cậu điều tra xong rồi.
Tư Đồ cùng Ân Thịnh đều hơi giật mình, mắt thấy Nhạc Chương lấy chân mò tới mò lui đống tạp vật trên ghế sofa, đoạn rút ra một bao hồ sơ sọc ca rô xanh lá.
Đây là những gì tôi hỏi được ở các hắc điếm. Còn có kèm theo địa chỉ, các người cũng có thể tự mình đi điều tra.
Ân Thịnh nhận lấy, kinh ngạc nhìn Nhạc Chương mấy cái: Cậu...
Cảm thấy rất hiếm có phải không? Nhạc Chương đến gần cười hì hì: Vậy tiền thuê nhà...
Ân Thịnh nhìn thấy ánh mắt thiết tha mong chờ kia, trong lòng không khỏi buồn cười: Thêm cả tháng này, cậu có thể thiếu bốn tháng tiền thuê nhà.
Đừng a... Nhạc Chương mếu máo: Trước giúp các người nhiều việc như vậy, không thể triệt hết nợ hay sao?
Tư Đồ đảo mắt, đưa tay vịn vai cậu ta: Tôi có thể giúp cậu thanh toán.
Thật?! Hai mắt Nhạc Chương lập tức sáng bừng, nhưng sau đó lại nghi ngờ hỏi: Có ý đồ gì đây?
Vụ án lần này cậu cũng phải giúp một tay. Tư Đồ nhướng mày: Trợ giúp cho Ân Thịnh.
Hắn là sợ bản thân bận rộn quá mức, không thể để tâm chú ý đến Ân Thịnh, nếu y lại gặp nguy hiểm gì...
Vừa nghĩ đến đây, Tư Đồ còn bồi thêm một câu: Một ngày 24 tiếng không được tách rời khỏi cậu ấy.
Ân Thịnh hơi lạnh mặt liếc hắn một cái: Anh là muốn giám sát tôi hay sao?
Không phải, là lo lắng cho cậu. Người nào đó không chút do dự trả lời.
...
Kết quả, vì để có thể được miễn mấy tháng tiền thuê nhà, Nhạc Chương liền không hề do dự đáp ứng tất cả mọi yêu cầu Tư Đồ đưa ra.
Tuy rằng việc cần làm cũng rất đơn giản...Chỉ là Nhạc Chương vừa nhìn qua tờ danh sách do Tư Đồ soạn ra rồi đưa cho cậu −−−−Phía trên là bảng biểu sắp xếp thời gian làm việc cùng hoạt động mỗi ngày của Ân Thịnh.
Hắn ta nghĩ muốn cậu đổi nghề sang bảo mẫu hay gì thế này?
Tiện tay đem danh sách bỏ vào túi quần, mấy người bọn họ cùng xuống nhà lên xe.
Tư Đồ nổ máy, Ân Thịnh một bên mở bao hồ sơ ra xem: Thành phố A lại có nhiều hắc điếm đến như vậy sao?
Chính xác. Nhạc Chương đắc ý nói: Cậu bình thường làm gì mà thèm để ý đến những nơi này, tôi thì lâu lâu lại muốn tìm vài thứ hữu dụng, hiển nhiên so với cậu cũng rõ ràng hơn nhiều.
Sao trong này không thấy nhắc đến chỗ của Thằn Lằn Đứt Đuôi? Tư Đồ có chút khó hiểu.
Chỗ của hắn chuyên bán đấu giá hoặc dùng vật đổi vật, hàng hóa đều rất chất lượng, tuy nhiên giá cả lại không mềm. Tôi phần lớn cũng chỉ cần dùng đến những thứ đồ ở mức độ vừa phải, đương nhiên sẽ không tốn công đi đến nơi đó.
Tư Đồ gật gù, dư quang liếc thấy Ân Thịnh lật lật xấp tư liệu: Phát hiện ra được gì chưa?
Ân... Ân Thịnh nhìn sơ qua vài tờ bản sao hóa đơn buôn bán: Đều là cửa hiệu buôn bán nhỏ, có điều tiệm này...
Ân Thịnh rút ra một tờ đơn viết tên cửa hiệu bằng tiếng Tây Tạng, đoạn đưa ra ghế sau xe cho Nhạc Chương.
Nhạc Chương nhận lấy, mới nhìn lướt qua liền gật đầu: Cậu cùng tôi có cùng một suy nghĩ, tôi đối với tiệm này cũng có không ít hiềm nghi.
Tư Đồ: Tiệm này thế nào?
Nhạc Chương: Ông chủ cửa tiệm này là người dân tộc Tạng, chỉ vừa đến thành phố A được một năm nay, tuy rằng việc mua đi bán lại không nhiều, cũng không tính là loại hàng hóa quá đặc biệt. Thế nhưng tốc độ nhập hàng cùng giao hàng của hắn có chút quá nhanh, nhanh đến bất thường.
Tư Đồ nổi dậy hứng thú: Bất thường ra sao?
Ân Thịnh nói tiếp: Đối với hắc điếm, việc trao đổi qua lại hàng hóa là chuyện rất bình thường, vì lẽ đó mà tốc độ nhập hàng trái lại rất chậm. Huống hồ những thứ đó cũng không có con đường nào có thể trực tiếp nhập vào, cần phải có những con buôn đến tận nơi kiểm hàng. Vận may không tốt, ngẩn mặt ra chờ nửa năm cũng không thể nhập hàng mới. Trừ phi là trong nhà có cao thủ, biết tự thân đi khắp nơi thu thập hàng hóa.
Nhạc Chương gợi ý: Tựa như Thằn Lằn Đứt Đuôi vậy.
Tư Đồ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Ân Thịnh: Tiếp tục đi.
Mà tiệm này bất kể là tốc độ giao hàng hay nhập hàng đều diễn ra rất nhanh. Mỗi đợt hàng mới nhập về có số lượng cơ hồ không nhỏ, điểm này thật kỳ quái vô cùng.
Tư Đồ: Nói theo cách khác, hắn có riêng một con đường chuyên dùng để nhập hàng, đồng thời cũng có riêng một cao thủ chuyên dùng để thu hàng?
Có thể. Ân Thịnh gật đầu, bất quá vẫn có chút không thông: Nhưng những thứ hàng hóa này...Cũng không phải loại đồ vật gì đặc biệt a.
Mọi người vừa thảo luận vừa trên đường trở về cảnh cục. Thời điểm xuống xe liền nhìn thấy một nam nhân tay cầm máy ảnh đi tới đi lui trước cửa cảnh cục.
Đối phương đưa lưng về phía bọn họ, không ngừng đi đi lại lại. Chốc chốc lại nhìn máy ảnh trên tay tựa hồ đang do dự điều gì.
Vị đồng chí này. Tư Đồ đóng cửa xe bước tới: Có việc gì không?
Hắn hỏi, không quên quan sát nam nhân trước mắt. Nhìn bề ngoài có vẻ đã ngoài ba mươi, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh mang đặc trưng của những con người hay bôn ba khắp nơi, đầu tóc gọn gàng, vận áo sơ mi ngắn tay, phần da xung quanh cổ hiện lên vết hằn màu trắng, bề ngang to khoảng chừng ba ngón tay gộp lại.
Xin chào. Nam nhân hướng Tư Đồ cúi đầu đầy lễ độ, ánh mắt y khi nhìn người đối diện không ngừng thể hiện muốn tìm tòi tra cứu thật cặn kẽ.Tư Đồ cùng y bắt tay, ánh mắt rơi xuống bàn tay nam nhân nọ. Móng tay cắt sửa sạch sẽ chỉnh tề, vị trí khớp xương giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết chai không mấy nổi bật.
Liên hệ với việc y hiện tại đang cầm máy ảnh, dấu hằn màu trắng trên cổ là bởi vì đeo máy ảnh trường kỳ rồi tiếp xúc liên tục dưới ánh nắng mặt trời nên mới tạo thành vùng da khác biệt, móng tay lại được chỉnh đốn kỹ lưỡng là vì không muốn lúc chụp ảnh quá vướng víu, vết chai nơi khớp xương hẳn là do điều chỉnh thông số máy ành thường xuyên. Nếu là nhiếp ảnh gia thì nên có trợ lý hỗ trợ sửa chữa, không cần chính mình phải ra tay; hơn nữa đem da dẻ phơi nắng đến độ rõ ràng như vậy, biểu thị y là người quanh năm bôn ba khắp nơi.
Nhiếp ảnh gia tự do. Tư Đồ đưa ra kết luận, liền nhoẻn miệng tươi cười: Tìm đến cảnh cục có việc gì sao?
Ngày hôm qua tôi ở trước cửa cảnh cục chụp được vài tấm ảnh. Nam nhân cân nhắc cầm máy ảnh trên tay giơ lên: Có vài thứ khiến tôi chú ý tới, vậy nên...
Lời của nam nhân vô cùng trầm ổn, Tư Đồ vừa nghe được hai chữ tấm ảnh , hai mắt liền tức khắc sáng rực.
Chân thành cảm ơn anh đã phối hợp cùng chúng tôi. Tư Đồ khách khí nói, đoạn đưa tay mời nam nhân vào trong: Rất có khả năng đó là manh mối quan trọng.
A! Thời điểm bước ngang qua trước bàn làm việc của Tiểu Nhị, cậu ta bỗng vỗ bàn đứng bật dậy, trỏ thẳng tay vào mũi nam nhân nọ: Là anh!
Nam nhân ngẩn người một lúc, sau đó nhớ lại đây là cậu cảnh sát ngày đó y vô tình nhìn thấy ở hiện trường vụ nổ.
Xin chào. Nam nhân khẽ mỉm cười, bất quá ánh mắt thoáng ánh lên vẻ mơ hồ, y không hiểu đối phương vì cái gì mà vừa thấy y liền có phản ứng mạnh đến vậy.
Đội phó! Tiểu Nhị quay đầu hướng Hồ Diệp bắt chuyện: Dê vào miệng cọp rồi!
...
Mọi người ở đây đối với một Tiểu Nhị hay sử dụng những câu thành ngữ linh tinh cũng như hay thuận miệng nói sảng sớm đã quá quen thuộc, vì lẽ đó nên ngoại trừ nhiếp ảnh gia đang tỏ ra thập phần ngạc nhiên kia thì những người còn lại hầu như không chút cảm xúc, dáng vẻ thật giống căn bản là không hề nghe thấy gì.
Sếp? Hồ Diệp đi tới, nghi hoặc nhìn nhiếp ảnh gia, rồi lại nhìn Tư Đồ, hiển nhiên đối với việc bọn họ bước vào cùng lúc thật sự có phần không hiểu.
Anh ta cứ loanh quanh mãi ở bên ngoài. Tư Đồ lời ít ý nhiều: Nên tôi đưa anh ta vào đây.
Nhiếp ảnh gia lại nhìn Tiểu Nhị một lúc rồi mới dời ánh mắt sang hướng khác: Tôi nghĩ có khả năng bản thân đã chụp được vài thứ.
Hồ Diệp nghiêm túc gật đầu: Quyết định của anh là hết sức chuẩn xác, nếu như để kẻ xấu biết trong tay anh nắm giữ bằng chứng, có thể sẽ dẫn đến họa sát thân.
...
Một đám người tiến vào văn phòng, chợt Tiểu Nhị lúc này nhận thấy cả Nhạc Chương cũng có mặt.
Anh tới đây làm gì? Tiểu Nhị nghi hoặc nhìn Nhạc Chương.
Hiện tại tôi đang trong giai đoạn sẵn sàng nhận lệnh. Nhạc Chương ngáp ngắn ngáp dài, tự mình tiến về phía sofa ngồi xuống. Tiểu Nhị lén lút nhìn những người còn lại đang đứng ở cách đó không xa, sau đó cũng theo Nhạc Chương ngồi xuống ghế sofa, đưa bả vai huých nhẹ vào người Nhạc Chương.
Này. Tiểu Nhị nhỏ giọng nói: Vì cái gì mà sau khi tôi nghỉ phép trở về luôn cảm thấy giữa Ân tiên sinh và sếp có gì đó khác khác?
Ân. Nhạc Chương híp mắt đầy thâm thúy: Bọn họ lúc này là đang trong giai đoạn yêu nhau tha thiết.
Hả? Tiểu Nhị kinh ngạc hô một tiếng, rồi rất nhanh liền bụm miệng nhỏ giọng: Tôi đã bỏ lỡ mất cái gì rồi?!
Nhiều lắm. Nhạc Chương mở to mắt nhìn lên trần nhà: Cậu mỗi ngày đều bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Nói vậy là sao? Tiểu Nhị không hiểu: Hôm nay tôi có bỏ lỡ gì không?
Ân. Nhạc Chương âm u nói: Chẳng hạn như cậu khi rời khỏi nhà đã chạm mặt một con ma nữ đứt lìa hai chân, chen xe buýt lại vô tình giẫm phải quỷ không đầu, lúc xuống xe lại còn đi xuyên qua thân du hồn, thời điểm mua đồ ăn vặt...
Đủ rồi! Tiểu Nhị vung tay bạt nhẹ vào đầu Nhạc Chương, Nhạc Chương vội né tránh lại còn hí hửng cười lớn.
Tiểu Nhị căng thẳng đến nỗi cổ họng giật giật mấy cái, không tự chủ được nhích lại gần Nhạc Chương: Anh...Anh là nói thật hay chỉ đùa thôi.
Muốn nghe lời thật hay giả dối đây?
...Quên đi, cả hai tôi đều không muốn nghe.
Trận cãi vả nhỏ diễn ra trên ghế sofa một chút cũng không thu hút được sự chú ý của nhóm Tư Đồ. Bất quá nhiếp ảnh gia thế nhưng cứ chút chút lại đưa mắt nhìn sang.
Máy chụp ảnh đặt trên bàn của y bị cả đám người vây quanh nghiên cứu, y một bên đáp lời bọn họ, một bên dùng dư quang quan sát vẻ mặt phong phú của Vương Tiểu Nhị.
Tấm ảnh anh nói là tấm nào? Tư Đồ chỉnh tới chỉnh lui, đoạn ngẩng đầu nhìn nam nhân nọ.
Nhiếp ảnh gia Nga một tiếng, đáp: Tấm thứ một trăm hai mươi bảy.
Tư Đồ đổ mồ hôi hột, cầm máy chụp ảnh đưa cho y: Anh tháo thẻ nhớ ra đi, chúng tôi đem lưu vào máy vi tính xem sẽ thuận tiện hơn nhiều. Với cả, anh tên là gì?
Cố Thành. Nam nhân tự giới thiệu, đoạn đem thẻ nhớ từ trong máy ảnh lấy ra: Tôi là nhiếp ảnh gia tự do, dạo gần đây đang bắt tay thực hiện một album ảnh lấy chủ đề là phong cảnh.
Y vừa nói vừa cho thẻ nhớ vào máy đọc thẻ, giao cho Tư Đồ.
Tư Đồ nhận lấy, cắm vào máy vi tính, ngón tay đặt trên con chuột để bàn nhanh chóng bấm bấm: Tôi đã nghe qua tên anh, năm ngoái anh có chụp ảnh ở buổi tuyển chọn bộ đội đặc chủng thành phố A đúng chứ?
Đúng là tôi. Cố Thành tựa hồ không ngờ Tư Đồ lại nhớ tới, khi ấy tham gia hoàn toàn là vì bằng hữu tốt đề xuất, suốt cả buổi cũng chỉ chụp qua vài tấm bằng khen mà thôi.
Tôi lúc đó cũng có mặt. Tư Đồ nhoẻn miệng cười: Đứng ngay bên cạnh anh, nhưng có khả năng anh không nhớ rõ. Vì lúc chụp ảnh anh thật sự rất chuyên tâm.
Cố Thành cười nhạt, thản nhiên tiếp nhận lời khen của đối phương. Tư Đồ xem ra nhỏ hơn y vài tuổi, bất quá lời nói lẫn hành động lại hết sức dày dạn cùng thận trọng, khiến người ta cảm thấy thập phần tín nhiệm.
Là tấm này?
Tư Đồ tìm thấy tấm ảnh cần tìm, vội phóng to ra xem. Tất cả mọi người cũng nhanh đến gần −−−−Đó là một tấm ảnh chụp nét mặt của quần chúng chứng kiến vụ nổ, vài tấm phía trước cũng có chung chủ đề, trở ngược về sau là ảnh chụp riêng biểu cảm của từng người, quả thật rất đặc biệt.
Mà tấm ảnh này, chiếm cứ ống kính nhiều nhất là khuôn mặt của một người phụ nữ. Đối phương hơi ngửa đầu, vẻ mặt sợ hãi, tay mới vừa đưa đến dưới cằm, xem bộ dáng là muốn che miệng lại.
Tư Đồ cùng Ân Thịnh nhìn nhau một lúc, hai người đều thấy được trong mắt đối phương ánh lên tia phức tạp.
Có vài thứ thật sự là lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, ảnh chụp nữ nhân không hề có chỗ nào kỳ quái, mà kỳ quái đích thị ở phía sau nữ nhân, nhìn từ bả vai, xuất hiện một người đeo kính râm, mặc áo gió, cầm trên tay túi ni lông từ cửa hàng tiện lợi thản nhiên đứng dưới ánh đèn đường. Mà bên cạnh hắn, rất rõ ràng có một bóng hình màu trắng trong suốt, mang hình dáng của một con người.
/103
|