Điện thoại của Ân Thịnh gọi đến rất đúng lúc. Tư Đồ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của mình, đoạn đưa tay làm dấu với mọi người, sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Hắn dựa tường, bắt máy, dáng vẻ hung bạo vừa rồi nháy mắt bỗng trở nên thập phần nhu hòa: Thịnh?
Anh không gặp chuyện gì đó chứ? Ân Thịnh luôn cảm thấy tâm tư có chút không yên, thế nhưng mãi vẫn không tìm được nguyên nhân, cuối cùng đành gọi điện đến hỏi.
Này hình như là lần đầu tiên Ân Thịnh chủ động quan tâm hắn? Khuôn miệng không tự chủ được tươi cười, trong lòng ngọt như thể vừa rơi vào bình mật.
Không gặp chuyện gì. Hắn nói dối nói đến thật tự nhiên: Chúng tôi vừa đem Trình Khải Tiêu về cảnh cục.
Ân Thịnh ở phía này trầm mặc một lúc, mới từ tốn nói: Việc này trước tiên tạm để sang một bên, chỗ tôi hiện tại xảy ra chuyện rồi.
Cái gì?! Tư Đồ thoáng cái khẩn trương: Xảy ra chuyện gì?
Đông gia... Ân Thịnh cầm điện thoại, nhìn tòa nhà cổ kính dày đặc âm khí trước mặt, chậm rãi nhả chữ: Tôi và Nhạc Chương hiện tại đang ở Đông gia, nhưng...Không biết phải nói thế nào, tôi có cảm giác nơi này không giống có người sống.
Vậy là ý gì? Tư Đồ cau mày: Trong nhà không có người?
Không phải... Ân Thịnh nhìn Nhạc Chương tiến lên trước nhấn chuông cừa Đông gia.
Ding−−−−
Tiếng chuông cửa vang đến bên tai Tư Đồ, có điều chỉ vừa nghe được một tiếng, lại khiến Tư Đồ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống không ít.
Cọt kẹt−−−−
Cánh cửa gỗ trước mắt nặng nề mở, đứng bên trong là quản gia của Đông gia, gương mặt trắng bệch một màu chăm chằm nhìn hai người bọn họ, ánh mắt mơ hồ phảng phất như không có tiêu điểm.
Ân Thịnh nhỏ giọng nói vào điện thoại: Việc này có chút kỳ quái, tôi cũng nhìn không ra là đã xảy ra chuyện gì. Chờ tôi điều tra xong sẽ nói cho anh biết, về phía Trình Khải Tiêu các anh nhớ chú ý ứng phó sao cho tốt.
Thịnh! Nhân lúc Ân Thịnh chưa ngắt máy, Tư Đồ vội nói: Cậu cẩn thận!
Ân Thịnh phảng phất nghe được tim mình khẽ trật đi một nhịp, cơn sóng cảm xúc lúc này nhè nhẹ vỗ tới, ôn nhu đến chẳng thể diễn tả thành lời.
Ân...
Y nhàn nhạt đáp. Đem điện thoại cất đi.
Ân thiếu gia. Quản gia kia nhận ra Ân Thịnh, mặt không cảm xúc, nói: Có chuyện gì sao?
Ân gia cùng Đông gia vốn là đối thủ cạnh tranh với nhau, người của hai bên xưa nay cũng không qua lại. Nhạc Chương quay đầu nhìn Ân Thịnh, chỉ thấy Ân Thịnh bày ra bộ dạng biếng nhác, nhẹ câu khóe miệng nói: Tôi tới gặp Đông Ngũ.
Quản gia vẫn như cũ mặt không đổi sắc: Đông Ngũ thiếu gia, đã qua đời rồi.
Ân Thịnh gật đầu: Tôi biết, tôi là tới bái tế cậu ấy. Dừng một chút, y lại nói: Tốt xấu gì cũng là bằng hữu thuở nhỏ.
Đông gia cùng Ân gia từ khi nào liền trở thành bằng hữu?
Một giọng nữ từ trong nhà vọng ra, liền sau đó xuất hiện một nữ nhân trên thân vận sườn xám. Tóc quăn xõa ở đầu vai, mày mảnh mắt hạnh, sắc mặt cũng là trắng đến mức bất thường.
Bà ta lạnh nhạt nhìn Ân Thịnh, nhưng ánh mắt này cũng không mang theo địch ý: Nếu như không phải vì Ân thiếu gia, Đông Ngũ cũng sẽ không uổng mạng.
Ân Thịnh không đáp, chỉ lễ phép hướng nữ nhân chào hỏi: Bà hai Đông.
Nữ nhân kia hừ nhẹ một tiếng, ngoảnh mặt cất bước: Lão Triệu, để bọn họ vào đi, lão gia có lệnh.
Vâng. Quản gia được gọi là lão Triệu cung kính gật đầu, nghiêng người đối Ân Thịnh cùng Nhạc Chương làm dấu mời.
Vào trong rồi Nhạc Chương mới nhận thức tòa nhà này căn bản là không hề thua kém so với tòa nhà của Ân gia. Tòa nhà hai tầng xây bằng gỗ thượng hạng, phối với cột nhà điêu khắc hoa văn đặc sắc đậm chất Phương Đông, mặc dù có chút ngô không ra ngô khoai không ra khoai, bất quá cũng không mang lại cho người nhìn cảm giác khó coi.
Hai người tiến vào phòng khách, Đông lão gia mặc một bộ y phục Tôn Trung Sơn* ngồi trên ghế sofa, tay chống một cây gậy có phần đỉnh là cái đầu rồng bệ vệ ngóc thẳng.
*Y phục Tôn Trung Sơn: Một loại trang phục truyền thống của người Trung Quốc
Khuôn mặt của ông ta thoạt nhìn có chút hung ác, Nhạc Chương lúc này mới phát hiện, Đông Ngũ và Đông Lục lớn lên ngũ quan không hề giống cha mình. Nhạc Chương chưa từng thấy qua mẹ của Đông Ngũ, có điều vừa rồi nhìn bà hai Đông liền biết Đông Lục rốt cuộc là giống ai rồi.
Gia tộc lớn đúng là gia tộc lớn. Nhạc Chương nhủ thầm, len lén đưa mắt đánh giá tứ phía.
Ân Thịnh lễ phép chào hỏi nam nhân, đoạn kéo Nhạc Chương cùng ngồi xuống ghế sofa phía đối diện ông ta. Y trên mặt tuy không biểu hiện thái độ gì, bất quá trong lòng âm thầm ngờ vực: căn nhà này càng vào sâu bên trong càng ngập tràn âm khí, nhưng là thủy chung không nhìn thấy tà thuật gì...Có chuyện gì đang xảy ra thế này...
Không biết mục đích Ân thiếu gia đến Đông gia chúng tôi là để làm gì? Đông lão gia tiếp nhận tách trà từ tay nữ nhân nọ, thong thả ung dung hớp một ngụm.
Ân Thịnh cũng không che giấu ý đồ thật sự của mình, thẳng thắn: Tôi muốn hỏi chuyện liên quan đến Đông Ngũ.
Một câu từ cửa miệng y thoát ra, bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh. Đông lão gia trên trán hằn đầy gân xanh, giận dữ cười nói: Từ ngày ái tử mất đến nay, Ân thiếu gia rốt cuộc cũng nhớ đến thăm hỏi rồi sao?
Giữa quỷ sư và quỷ sư với nhau đương nhiên không tránh khỏi việc đọ sức tranh tài, nếu như xui xẻo chết dưới tay đối phương, vậy cũng chỉ có thể nói là do bản thân học nghệ không tinh thông, không thể trách được người khác. Đông gia mặc dù đối với Ân Thịnh là hận thấu xương, nhưng vẫn như cũ giữ gìn tự tôn cao thượng.
Tôi đến là hỏi vài chuyện của Đông Ngũ trước khi cậu ấy mất. Ân Thịnh nói: Tôi muốn biết Đông Ngũ cùng Kim Đại Chung có quan hệ gì với nhau.
Nhắc tới Kim Đại Chung, sắc mặt Đông lão gia thoáng lóe lên tinh kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh trở lại.
Kim Đại Chung là ai?
Ân Thịnh trong lòng càng thêm hoài nghi, Đông lão gia căn bản biết rõ lại còn hỏi.
Là ông chủ của một công ty lớn tại thành phố A. Ân Thịnh bình thản trả lời: Đông Ngũ tựa hồ đi theo ông ta làm chuyện gì.
Quỷ sư gia huấn Ân thiếu gia không thể nào không biết. Đông lão gia lạnh nhạt nói: Thành gia lập nghiệp, một khi đã bước chân khỏi gia tộc thì mặc kệ làm gì cũng đều chỉ đại diện riêng một cá nhân đó, những người khác không có quyền can thiệp.
Ý của ngài là ngài không biết. Ân Thịnh giúp ông ta tổng kết.
Đông lão gia không trả lời, hiển nhiên đã ngầm thừa nhận.
Vậy còn Đông Lục? Ân Thịnh nói: Đông Lục còn nhỏ, các người hẳn là nên để cậu ấy trở về.
Nó đã hơn 20. Gương mặt Đông lão gia không cảm xúc: Phải xoay sở như thế nào là chuyện của bản thân, cùng gia tộc không quan hệ.
Nhạc Chương có chút không dám tin: Như vậy sao có thể, đó là con của ông...
Bà hai Đông đứng bên cạnh lạnh lùng nói: Chỉ khi nào nó kế thừa Đông gia, mới có thể tính là đại diện cho Đông gia. Còn trước đó, bất luận là nó làm gì, cũng đều chỉ đại diện cho chính mình.
Dứt lời, còn đệm thêm một câu đầy hàm ý: Nếu như Đông Ngũ sau khi kế thừa Đông gia mới xảy ra chuyện, tôi tin chắc Ân thiếu gia ngày hôm nay cũng sẽ không bình yên vô sự ngồi ở chỗ này.
Ý tứ kia chính là, nếu như Đông Ngũ lúc đó đã là gia chủ, như vậy Đông gia nhất định sẽ vì đương gia mà báo thù.
Nhạc Chương đưa mắt nhìn Ân Thịnh, bất quá Ân Thịnh không hề bị lay động, trên mặt không chút cảm xúc.
Y đơn giản nhìn quanh tứ phía, chậm rãi đứng lên: Trước đây tôi luôn nghi ngờ một số chuyện, nói là nghi ngờ bởi vì hoàn toàn không có chứng cứ. Chỉ là hiện tại...
Y nhẹ đặt tay lên lưng ghế sofa, quay đầu đối diện cùng Đông lão gia: Tôi cảm thấy giác quan thứ sáu của mình thật giống như đã đoán trúng một chuyện.
Nam nhân ngồi ở ghế sofa lạnh lùng nói: Không còn chuyện gì khác, Ân thiếu gia mời đi thong thả, không tiễn.
Nhạc Chương đứng lên, thế nhưng Ân Thịnh vẫn là đứng tại chỗ không nhúc nhích: Trước đây tôi luôn cho rằng duy chỉ mình Đông Ngũ cùng Kim Đại Chung thực hiện giao dịch, bây giờ nhìn lại, Đông gia thật sự sa đọa rồi. Người trong nhà các người chính là ai nấy đều cùng Kim Đại Chung thực hiện giao dịch!
Ầm−−−−
Cửa phòng trên lầu bất thình lình bật tung. Một nữ nhân tóc tài bù xù từ trong vọt ra, không ngừng kêu loạn: Đông Ngũ của tôi! Con trai của tôi! Nó mới là người thừa kế đúng nghĩa! Đông Lục là cái thá gì chứ! Đồ không biết liêm sỉ!
Nhạc Chương hai mắt trợn to, mắt thấy nữ nhân từ trên cầu thang chuẩn bị té lăn xuống. Tất cả mọi người ở đại sảnh vẫn bình chân như vại, lão Triệu quản gia biểu hiện vô cùng tự nhiên tiêu sái tiến lên, đỡ nữ nhân dậy.
Bà cả, về phòng nghỉ ngơi thôi.
Nữ nhân kia ngước mặt lên, ánh mắt đờ đẫn vừa vặn nhìn thấy Ân Thịnh đứng phía sau ghế sofa.
Ân... Bà ta ngẩn người giây lát, sau đó đột nhiên hét ầm lên: Ân Thịnh! Hung thủ giết người! Là mày cùng người phụ nữ kia âm mưu giết hại Đông Ngũ có đúng không! Chính tụi bây đã hại chết con trai của tao!
Bà quay sang nhìn nữ nhân đứng trong phòng khách: Cái đồ đ* này! Cô thấy vui không? Vui lắm phải không! Con trai của cô là người thừa kế duy nhất cô vui lắm phải không?!
Nhạc Chương cứng ngắc người không dám động đậy, cậu không nghĩ tới chính mình lại có thể nhìn thấy vở kịch gia tộc diễn ra sờ sờ trước mắt. Cứ tưởng bà hai tiếp theo đây sẽ che mặt khóc rống, hoặc sẽ chối bỏ mọi đàng, bất quá nữ nhân kia chỉ lạnh lùng nói: Tôi đương nhiên thấy vui, chị thật không thấy câu hỏi này rất thừa thải hay sao?
Nhạc Chương: ...
Cậu mười phần sai liền hết mười phần, căn bản không thể áp đặt suy nghĩ của người bình thường lên suy nghĩ của quỷ sư được...
Ân Thịnh đối với chuyện nhà bọn họ hoàn toàn không chút hứng thú, y nhấc chân hướng ra bên ngoài, Nhạc Chương cũng vội vã đuổi theo.
Này! Ra khỏi cổng chính, Nhạc Chương vẫn còn chưa hết kinh ngạc: Vậy là sao? Chúng ta cái gì cũng chưa có hỏi xong a!
Đến thăm một chuyến cũng đủ để chứng minh được nhiều thứ rồi. Ân Thịnh nhàn nhạt nói: Gia tộc quỷ sư sa đọa đến mức độ này, có thể coi là một tấn bi kịch.
Có một vài thứ có một số chuyện, có lẽ vĩnh viễn không thể dừng bước, nhắm mắt làm liều, kết quả cuối cùng chính là tất cả những gì mình có được đều vuột khỏi bàn tay trôi theo dòng nước biến mất.
Y chợt cảm thấy đồng tình với Đông Lục, thằng nhóc kia ở bên ngoài luôn thích làm theo ý mình, e rằng đến khi thật sự thức tỉnh, thì cơ hội để trở về nhà cũng không còn nữa.
...
Nhóm Tư Đồ nán lại cảnh cục một đêm. Qua ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng đã có người vội vội vàng vàng chạy tới báo án.
Giết chết người rồi! Người kia xem bộ dạng là làm nghề dọn rác, sắc mặt hắn trắng bệch, trong mắt lại tràn ngập nỗi kinh hoàng: Giết, giết chết người rồi!
Tư Đồ cùng Hồ Diệp hỏi rõ sự tình, hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc này đều có thể nhìn thấy trên mặt đối phương là có bao nhiêu lo lắng.
Tiểu Nhị vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài đã bị Hồ Diệp quẳng lên xe, ba người cấp tốc đến hiện trường vụ án, những anh em đồng nghiệp khác cũng đang trên đường chạy tới. Nhóm bọn họ đến chỗ cần đến lập tức xuống xe, hiện trường vụ án chính là tại lối đi phía trước tòa thị chính, một cổ thi thể nằm giữa màn sương mù của buổi sớm, cổ họng bị cắt đứt cùng dung nhan bị hủy hoại đến mức người khác nhìn thấy liền buồn nôn.
Tiểu Nhị ở phía xa vừa liếc mắt nhìn suýt chút đã không kìm chế được nôn thốc nôn tháo, cậu vội bụm miệng đứng lùi về sau lưng Hồ Diệp, mà Hồ Diệp lúc này sắc mặt cũng không hề dễ nhìn chút nào.
Sếp...
Tư Đồ: Đợi đồng nghiệp của tổ giám chứng chụp ảnh trước đã.
Bởi vì thời gian còn rất sớm, người bên tổ giám chứng hiện tại là đang trên đường từ nhà chạy đến, ba người bất đắc dĩ đứng tựa lưng lên cửa xe, nhìn chằm chằm thi thể đằng xa kia.
Nghĩ thế nào?
Luôn cảm thấy có quan hệ. Hồ Diệp nói: Nhưng mà cái này, chúng ta không thể dùng ba cổ thi thể kia để làm lý do tiếp tục giam cầm Trình Khải Tiêu nữa rồi.
Suốt một đêm qua Trình Khải Tiêu vẫn luôn được bọn họ canh chừng cẩn thận, lần này xem như là có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Chỉ là thi thể kia trùng hợp xuất hiện vào thời điểm này, bất kể là kẻ nào làm thì mục địch cũng là vì muốn giúp Trình Khải Tiêu.
Vậy còn cổ thi thể thứ tư đâu? Tư Đồ hỏi chính là xác người bị cháy đen trong vụ nổ lần trước.
Hồ Diệp: Cổ thi thể đó bị hủy hoại quá nặng, tổ pháp y còn đang trong quá trình khám nghiệm.
Tiểu Nhị lẩm bẩm: Vậy xem ra trực tiếp bị thiêu chết so với tình trạng của người này quả thật không khác nhau là mấy rồi?
Ba người lại theo bản năng liếc mắt nhìn, khối da thịt bầy nhầy kia căn bản không thể gọi là mặt người nữa, thật không khỏi khiến người nhìn khó chịu.
Vừa vặn nằm ngay trước tòa thị chính là có ý gì? Tiểu Nhị bỗng nói: Người này có liên hệ với chính phủ sao?
Cái đó phải chờ tổ pháp y xét nghiệm DNA mới biết. Tư Đồ châm thuốc, để cho đầu óc nhịn suốt một đêm thanh tĩnh đôi chút. Cả ba đứng trong sương mù một hồi cảm thấy có chút lạnh, lại đột nhiên phát hiện có chỗ nào không được đúng lắm.
Liệu có phải tôi tưởng tượng quá mức rồi hay không... Tiểu Nhị nhỏ giọng hỏi: Sao cứ có cảm giác sương mù càng lúc càng dày đặc?
Hồ Diệp trấn định nói: Không phải là do cậu tưởng tượng quá mức, cậu xem bên kia...
Anh đưa tay chỉ về hướng có thi thể, rõ ràng ban đầu chỉ cách bọn họ cự ly mấy bước chân, bất quá hiện tại dần dần đã không thể nhìn rõ nữa rồi.
Tư Đồ trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành. Hắn lập tức rút súng, Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp đứng bên cạnh cũng rất nhanh rút súng theo.
Xem ra là có người cố ý dẫn chúng ta tới đây...
Hắn dựa tường, bắt máy, dáng vẻ hung bạo vừa rồi nháy mắt bỗng trở nên thập phần nhu hòa: Thịnh?
Anh không gặp chuyện gì đó chứ? Ân Thịnh luôn cảm thấy tâm tư có chút không yên, thế nhưng mãi vẫn không tìm được nguyên nhân, cuối cùng đành gọi điện đến hỏi.
Này hình như là lần đầu tiên Ân Thịnh chủ động quan tâm hắn? Khuôn miệng không tự chủ được tươi cười, trong lòng ngọt như thể vừa rơi vào bình mật.
Không gặp chuyện gì. Hắn nói dối nói đến thật tự nhiên: Chúng tôi vừa đem Trình Khải Tiêu về cảnh cục.
Ân Thịnh ở phía này trầm mặc một lúc, mới từ tốn nói: Việc này trước tiên tạm để sang một bên, chỗ tôi hiện tại xảy ra chuyện rồi.
Cái gì?! Tư Đồ thoáng cái khẩn trương: Xảy ra chuyện gì?
Đông gia... Ân Thịnh cầm điện thoại, nhìn tòa nhà cổ kính dày đặc âm khí trước mặt, chậm rãi nhả chữ: Tôi và Nhạc Chương hiện tại đang ở Đông gia, nhưng...Không biết phải nói thế nào, tôi có cảm giác nơi này không giống có người sống.
Vậy là ý gì? Tư Đồ cau mày: Trong nhà không có người?
Không phải... Ân Thịnh nhìn Nhạc Chương tiến lên trước nhấn chuông cừa Đông gia.
Ding−−−−
Tiếng chuông cửa vang đến bên tai Tư Đồ, có điều chỉ vừa nghe được một tiếng, lại khiến Tư Đồ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống không ít.
Cọt kẹt−−−−
Cánh cửa gỗ trước mắt nặng nề mở, đứng bên trong là quản gia của Đông gia, gương mặt trắng bệch một màu chăm chằm nhìn hai người bọn họ, ánh mắt mơ hồ phảng phất như không có tiêu điểm.
Ân Thịnh nhỏ giọng nói vào điện thoại: Việc này có chút kỳ quái, tôi cũng nhìn không ra là đã xảy ra chuyện gì. Chờ tôi điều tra xong sẽ nói cho anh biết, về phía Trình Khải Tiêu các anh nhớ chú ý ứng phó sao cho tốt.
Thịnh! Nhân lúc Ân Thịnh chưa ngắt máy, Tư Đồ vội nói: Cậu cẩn thận!
Ân Thịnh phảng phất nghe được tim mình khẽ trật đi một nhịp, cơn sóng cảm xúc lúc này nhè nhẹ vỗ tới, ôn nhu đến chẳng thể diễn tả thành lời.
Ân...
Y nhàn nhạt đáp. Đem điện thoại cất đi.
Ân thiếu gia. Quản gia kia nhận ra Ân Thịnh, mặt không cảm xúc, nói: Có chuyện gì sao?
Ân gia cùng Đông gia vốn là đối thủ cạnh tranh với nhau, người của hai bên xưa nay cũng không qua lại. Nhạc Chương quay đầu nhìn Ân Thịnh, chỉ thấy Ân Thịnh bày ra bộ dạng biếng nhác, nhẹ câu khóe miệng nói: Tôi tới gặp Đông Ngũ.
Quản gia vẫn như cũ mặt không đổi sắc: Đông Ngũ thiếu gia, đã qua đời rồi.
Ân Thịnh gật đầu: Tôi biết, tôi là tới bái tế cậu ấy. Dừng một chút, y lại nói: Tốt xấu gì cũng là bằng hữu thuở nhỏ.
Đông gia cùng Ân gia từ khi nào liền trở thành bằng hữu?
Một giọng nữ từ trong nhà vọng ra, liền sau đó xuất hiện một nữ nhân trên thân vận sườn xám. Tóc quăn xõa ở đầu vai, mày mảnh mắt hạnh, sắc mặt cũng là trắng đến mức bất thường.
Bà ta lạnh nhạt nhìn Ân Thịnh, nhưng ánh mắt này cũng không mang theo địch ý: Nếu như không phải vì Ân thiếu gia, Đông Ngũ cũng sẽ không uổng mạng.
Ân Thịnh không đáp, chỉ lễ phép hướng nữ nhân chào hỏi: Bà hai Đông.
Nữ nhân kia hừ nhẹ một tiếng, ngoảnh mặt cất bước: Lão Triệu, để bọn họ vào đi, lão gia có lệnh.
Vâng. Quản gia được gọi là lão Triệu cung kính gật đầu, nghiêng người đối Ân Thịnh cùng Nhạc Chương làm dấu mời.
Vào trong rồi Nhạc Chương mới nhận thức tòa nhà này căn bản là không hề thua kém so với tòa nhà của Ân gia. Tòa nhà hai tầng xây bằng gỗ thượng hạng, phối với cột nhà điêu khắc hoa văn đặc sắc đậm chất Phương Đông, mặc dù có chút ngô không ra ngô khoai không ra khoai, bất quá cũng không mang lại cho người nhìn cảm giác khó coi.
Hai người tiến vào phòng khách, Đông lão gia mặc một bộ y phục Tôn Trung Sơn* ngồi trên ghế sofa, tay chống một cây gậy có phần đỉnh là cái đầu rồng bệ vệ ngóc thẳng.
*Y phục Tôn Trung Sơn: Một loại trang phục truyền thống của người Trung Quốc
Khuôn mặt của ông ta thoạt nhìn có chút hung ác, Nhạc Chương lúc này mới phát hiện, Đông Ngũ và Đông Lục lớn lên ngũ quan không hề giống cha mình. Nhạc Chương chưa từng thấy qua mẹ của Đông Ngũ, có điều vừa rồi nhìn bà hai Đông liền biết Đông Lục rốt cuộc là giống ai rồi.
Gia tộc lớn đúng là gia tộc lớn. Nhạc Chương nhủ thầm, len lén đưa mắt đánh giá tứ phía.
Ân Thịnh lễ phép chào hỏi nam nhân, đoạn kéo Nhạc Chương cùng ngồi xuống ghế sofa phía đối diện ông ta. Y trên mặt tuy không biểu hiện thái độ gì, bất quá trong lòng âm thầm ngờ vực: căn nhà này càng vào sâu bên trong càng ngập tràn âm khí, nhưng là thủy chung không nhìn thấy tà thuật gì...Có chuyện gì đang xảy ra thế này...
Không biết mục đích Ân thiếu gia đến Đông gia chúng tôi là để làm gì? Đông lão gia tiếp nhận tách trà từ tay nữ nhân nọ, thong thả ung dung hớp một ngụm.
Ân Thịnh cũng không che giấu ý đồ thật sự của mình, thẳng thắn: Tôi muốn hỏi chuyện liên quan đến Đông Ngũ.
Một câu từ cửa miệng y thoát ra, bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh. Đông lão gia trên trán hằn đầy gân xanh, giận dữ cười nói: Từ ngày ái tử mất đến nay, Ân thiếu gia rốt cuộc cũng nhớ đến thăm hỏi rồi sao?
Giữa quỷ sư và quỷ sư với nhau đương nhiên không tránh khỏi việc đọ sức tranh tài, nếu như xui xẻo chết dưới tay đối phương, vậy cũng chỉ có thể nói là do bản thân học nghệ không tinh thông, không thể trách được người khác. Đông gia mặc dù đối với Ân Thịnh là hận thấu xương, nhưng vẫn như cũ giữ gìn tự tôn cao thượng.
Tôi đến là hỏi vài chuyện của Đông Ngũ trước khi cậu ấy mất. Ân Thịnh nói: Tôi muốn biết Đông Ngũ cùng Kim Đại Chung có quan hệ gì với nhau.
Nhắc tới Kim Đại Chung, sắc mặt Đông lão gia thoáng lóe lên tinh kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh trở lại.
Kim Đại Chung là ai?
Ân Thịnh trong lòng càng thêm hoài nghi, Đông lão gia căn bản biết rõ lại còn hỏi.
Là ông chủ của một công ty lớn tại thành phố A. Ân Thịnh bình thản trả lời: Đông Ngũ tựa hồ đi theo ông ta làm chuyện gì.
Quỷ sư gia huấn Ân thiếu gia không thể nào không biết. Đông lão gia lạnh nhạt nói: Thành gia lập nghiệp, một khi đã bước chân khỏi gia tộc thì mặc kệ làm gì cũng đều chỉ đại diện riêng một cá nhân đó, những người khác không có quyền can thiệp.
Ý của ngài là ngài không biết. Ân Thịnh giúp ông ta tổng kết.
Đông lão gia không trả lời, hiển nhiên đã ngầm thừa nhận.
Vậy còn Đông Lục? Ân Thịnh nói: Đông Lục còn nhỏ, các người hẳn là nên để cậu ấy trở về.
Nó đã hơn 20. Gương mặt Đông lão gia không cảm xúc: Phải xoay sở như thế nào là chuyện của bản thân, cùng gia tộc không quan hệ.
Nhạc Chương có chút không dám tin: Như vậy sao có thể, đó là con của ông...
Bà hai Đông đứng bên cạnh lạnh lùng nói: Chỉ khi nào nó kế thừa Đông gia, mới có thể tính là đại diện cho Đông gia. Còn trước đó, bất luận là nó làm gì, cũng đều chỉ đại diện cho chính mình.
Dứt lời, còn đệm thêm một câu đầy hàm ý: Nếu như Đông Ngũ sau khi kế thừa Đông gia mới xảy ra chuyện, tôi tin chắc Ân thiếu gia ngày hôm nay cũng sẽ không bình yên vô sự ngồi ở chỗ này.
Ý tứ kia chính là, nếu như Đông Ngũ lúc đó đã là gia chủ, như vậy Đông gia nhất định sẽ vì đương gia mà báo thù.
Nhạc Chương đưa mắt nhìn Ân Thịnh, bất quá Ân Thịnh không hề bị lay động, trên mặt không chút cảm xúc.
Y đơn giản nhìn quanh tứ phía, chậm rãi đứng lên: Trước đây tôi luôn nghi ngờ một số chuyện, nói là nghi ngờ bởi vì hoàn toàn không có chứng cứ. Chỉ là hiện tại...
Y nhẹ đặt tay lên lưng ghế sofa, quay đầu đối diện cùng Đông lão gia: Tôi cảm thấy giác quan thứ sáu của mình thật giống như đã đoán trúng một chuyện.
Nam nhân ngồi ở ghế sofa lạnh lùng nói: Không còn chuyện gì khác, Ân thiếu gia mời đi thong thả, không tiễn.
Nhạc Chương đứng lên, thế nhưng Ân Thịnh vẫn là đứng tại chỗ không nhúc nhích: Trước đây tôi luôn cho rằng duy chỉ mình Đông Ngũ cùng Kim Đại Chung thực hiện giao dịch, bây giờ nhìn lại, Đông gia thật sự sa đọa rồi. Người trong nhà các người chính là ai nấy đều cùng Kim Đại Chung thực hiện giao dịch!
Ầm−−−−
Cửa phòng trên lầu bất thình lình bật tung. Một nữ nhân tóc tài bù xù từ trong vọt ra, không ngừng kêu loạn: Đông Ngũ của tôi! Con trai của tôi! Nó mới là người thừa kế đúng nghĩa! Đông Lục là cái thá gì chứ! Đồ không biết liêm sỉ!
Nhạc Chương hai mắt trợn to, mắt thấy nữ nhân từ trên cầu thang chuẩn bị té lăn xuống. Tất cả mọi người ở đại sảnh vẫn bình chân như vại, lão Triệu quản gia biểu hiện vô cùng tự nhiên tiêu sái tiến lên, đỡ nữ nhân dậy.
Bà cả, về phòng nghỉ ngơi thôi.
Nữ nhân kia ngước mặt lên, ánh mắt đờ đẫn vừa vặn nhìn thấy Ân Thịnh đứng phía sau ghế sofa.
Ân... Bà ta ngẩn người giây lát, sau đó đột nhiên hét ầm lên: Ân Thịnh! Hung thủ giết người! Là mày cùng người phụ nữ kia âm mưu giết hại Đông Ngũ có đúng không! Chính tụi bây đã hại chết con trai của tao!
Bà quay sang nhìn nữ nhân đứng trong phòng khách: Cái đồ đ* này! Cô thấy vui không? Vui lắm phải không! Con trai của cô là người thừa kế duy nhất cô vui lắm phải không?!
Nhạc Chương cứng ngắc người không dám động đậy, cậu không nghĩ tới chính mình lại có thể nhìn thấy vở kịch gia tộc diễn ra sờ sờ trước mắt. Cứ tưởng bà hai tiếp theo đây sẽ che mặt khóc rống, hoặc sẽ chối bỏ mọi đàng, bất quá nữ nhân kia chỉ lạnh lùng nói: Tôi đương nhiên thấy vui, chị thật không thấy câu hỏi này rất thừa thải hay sao?
Nhạc Chương: ...
Cậu mười phần sai liền hết mười phần, căn bản không thể áp đặt suy nghĩ của người bình thường lên suy nghĩ của quỷ sư được...
Ân Thịnh đối với chuyện nhà bọn họ hoàn toàn không chút hứng thú, y nhấc chân hướng ra bên ngoài, Nhạc Chương cũng vội vã đuổi theo.
Này! Ra khỏi cổng chính, Nhạc Chương vẫn còn chưa hết kinh ngạc: Vậy là sao? Chúng ta cái gì cũng chưa có hỏi xong a!
Đến thăm một chuyến cũng đủ để chứng minh được nhiều thứ rồi. Ân Thịnh nhàn nhạt nói: Gia tộc quỷ sư sa đọa đến mức độ này, có thể coi là một tấn bi kịch.
Có một vài thứ có một số chuyện, có lẽ vĩnh viễn không thể dừng bước, nhắm mắt làm liều, kết quả cuối cùng chính là tất cả những gì mình có được đều vuột khỏi bàn tay trôi theo dòng nước biến mất.
Y chợt cảm thấy đồng tình với Đông Lục, thằng nhóc kia ở bên ngoài luôn thích làm theo ý mình, e rằng đến khi thật sự thức tỉnh, thì cơ hội để trở về nhà cũng không còn nữa.
...
Nhóm Tư Đồ nán lại cảnh cục một đêm. Qua ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng đã có người vội vội vàng vàng chạy tới báo án.
Giết chết người rồi! Người kia xem bộ dạng là làm nghề dọn rác, sắc mặt hắn trắng bệch, trong mắt lại tràn ngập nỗi kinh hoàng: Giết, giết chết người rồi!
Tư Đồ cùng Hồ Diệp hỏi rõ sự tình, hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc này đều có thể nhìn thấy trên mặt đối phương là có bao nhiêu lo lắng.
Tiểu Nhị vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài đã bị Hồ Diệp quẳng lên xe, ba người cấp tốc đến hiện trường vụ án, những anh em đồng nghiệp khác cũng đang trên đường chạy tới. Nhóm bọn họ đến chỗ cần đến lập tức xuống xe, hiện trường vụ án chính là tại lối đi phía trước tòa thị chính, một cổ thi thể nằm giữa màn sương mù của buổi sớm, cổ họng bị cắt đứt cùng dung nhan bị hủy hoại đến mức người khác nhìn thấy liền buồn nôn.
Tiểu Nhị ở phía xa vừa liếc mắt nhìn suýt chút đã không kìm chế được nôn thốc nôn tháo, cậu vội bụm miệng đứng lùi về sau lưng Hồ Diệp, mà Hồ Diệp lúc này sắc mặt cũng không hề dễ nhìn chút nào.
Sếp...
Tư Đồ: Đợi đồng nghiệp của tổ giám chứng chụp ảnh trước đã.
Bởi vì thời gian còn rất sớm, người bên tổ giám chứng hiện tại là đang trên đường từ nhà chạy đến, ba người bất đắc dĩ đứng tựa lưng lên cửa xe, nhìn chằm chằm thi thể đằng xa kia.
Nghĩ thế nào?
Luôn cảm thấy có quan hệ. Hồ Diệp nói: Nhưng mà cái này, chúng ta không thể dùng ba cổ thi thể kia để làm lý do tiếp tục giam cầm Trình Khải Tiêu nữa rồi.
Suốt một đêm qua Trình Khải Tiêu vẫn luôn được bọn họ canh chừng cẩn thận, lần này xem như là có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Chỉ là thi thể kia trùng hợp xuất hiện vào thời điểm này, bất kể là kẻ nào làm thì mục địch cũng là vì muốn giúp Trình Khải Tiêu.
Vậy còn cổ thi thể thứ tư đâu? Tư Đồ hỏi chính là xác người bị cháy đen trong vụ nổ lần trước.
Hồ Diệp: Cổ thi thể đó bị hủy hoại quá nặng, tổ pháp y còn đang trong quá trình khám nghiệm.
Tiểu Nhị lẩm bẩm: Vậy xem ra trực tiếp bị thiêu chết so với tình trạng của người này quả thật không khác nhau là mấy rồi?
Ba người lại theo bản năng liếc mắt nhìn, khối da thịt bầy nhầy kia căn bản không thể gọi là mặt người nữa, thật không khỏi khiến người nhìn khó chịu.
Vừa vặn nằm ngay trước tòa thị chính là có ý gì? Tiểu Nhị bỗng nói: Người này có liên hệ với chính phủ sao?
Cái đó phải chờ tổ pháp y xét nghiệm DNA mới biết. Tư Đồ châm thuốc, để cho đầu óc nhịn suốt một đêm thanh tĩnh đôi chút. Cả ba đứng trong sương mù một hồi cảm thấy có chút lạnh, lại đột nhiên phát hiện có chỗ nào không được đúng lắm.
Liệu có phải tôi tưởng tượng quá mức rồi hay không... Tiểu Nhị nhỏ giọng hỏi: Sao cứ có cảm giác sương mù càng lúc càng dày đặc?
Hồ Diệp trấn định nói: Không phải là do cậu tưởng tượng quá mức, cậu xem bên kia...
Anh đưa tay chỉ về hướng có thi thể, rõ ràng ban đầu chỉ cách bọn họ cự ly mấy bước chân, bất quá hiện tại dần dần đã không thể nhìn rõ nữa rồi.
Tư Đồ trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành. Hắn lập tức rút súng, Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp đứng bên cạnh cũng rất nhanh rút súng theo.
Xem ra là có người cố ý dẫn chúng ta tới đây...
/103
|